Chè Bưởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ân Hy, anh dẫn em đi dạo nhé? "

" Được, lâu rồi em chưa đi! "

Du Thần Lăng mỉm cười, tay nắm lấy tay cô gái đang đưa trước mặt.

Mắt cô không nhìn thấy, phải. Cô bị tai nạn 2 tháng trước .Bỗng dưng cô không thấy được gì, trước mắt chỉ một màu tối đen. Bác sĩ bảo di chứng. Ân Hy đau khổ tuyệt vọng.... nhưng đã có hắn, người đàn ông hứa chăm sóc cô đến hết cuộc đời. Người 1 năm trước hòa vào cuộc sống và tình yêu của cô .

Cứ thế Thần Lăng nắm tay cô, đưa đi dạo công viên, hắn chỉ cười trừ.

" Ân Hy, nếu một ngày anh làm sai em có giận anh không? "

Chợt dừng lại, nhẹ đưa cô ngồi vào ghế, khẽ vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô mà hỏi.

" Sẽ không! Anh thương em đến vậy sao em lại giận! "

Ân Hy cười, tay quơ loạn phía trước, chỉ muốn sờ khuôn mặt của hắn.

Nhưng dường như hắn không cho phép, cô đẩy tay cô, tránh để cô chạm vào những giọt nước mắt đang lăn trên mặt. Hắn khóc!

" Sao vậy, có chuyện à? "

Cảm nhận kỳ lạ, Ân Hy thu hồi tay hỏi, cô sợ hắn nói câu xin lỗi.

" Không, anh đi mua nước cho em. "

Thần Lăng khẽ xoa đầu cô, rồi đứng dậy đến tiệm nước gần đấy, hoàn toàn để lại cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên bên cạnh, cô bất giác nghe tiếng chuông mà cầm lấy, chưa kịp mở lời, bên kia đã vang lên giọng của một người con gái.

" Lăng, mắt em cuối cùng cũng hồi phục rồi. Mà anh tráo mắt của cô ấy, đôi mắt quả thật sáng, lại rất đẹp nữa. Lăng, em yêu anh, vì em mà anh tình nguyện bên cô ấy suốt 1 năm qua . Bây giờ có phải đến lúc anh nên quay về bên em không??......... "

Cô gái cứ nói, không nhận thấy sự trả lời liền nghi hoặc. Cứ im lặng chờ động tĩnh.

Cô khó khăn thở nhẹ, nước mắt tự bao giờ đã rơi ở khuôn mặt xinh đẹp của Ân Hy. Tin này đối với cô là cú sốc lớn .

Hóa ra cô bị tại nạn mù không lý do là vậy. Hóa ra hắn hỏi cô là có lý do. Hóa ra người cô yêu thương nhất cũng phản bội cô. Hóa ra hắn chưa từng yêu cô, hắn cần đôi mắt hợp với cô gái hắn yêu. Hóa ra trong mơ hắn gọi Hy, Hy không phải cô mà là Phương Hy, tên người con gái hắn yêu trong một lần hắn kể. Hóa ra cô tự đa tình, tự nghĩ hắn yêu mình mà ở cạnh mình trong suốt thời gian cô không nhìn thấy, mà là thương hại. Hắn cảm thấy thương hại cô nên đã cho cô chút thời gian cạnh hắn. Giờ thì cô đã hiểu, hiểu tất cả.

Thần Lăng trở lại, nhìn cô rơi lệ, có chút khó hiểu. Ngồi xuống khẽ lau nước mắt của cô an ủi.

" Đừng khóc!!"

Cô gạt tay hắn, đưa điện thoại vẫn chưa ngắt cho hắn.

Hắn tái mặt, tay run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại của mình ấn ngắt đi. Vội ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói.

" Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em Ân Hy, xin lỗi..., anh sẽ dùng cuộc đời này để bù đắp cho em, xin lỗi Ân Hy! "

Như sợ cô im lặng không nói, sợ cô rời xa, sợ cô biến mất, hắn ôm thật chặt Ân Hy.

" Đừng..nói nữa Lăng! Mắt em tặng anh , thân thể trao anh, cuộc đời đưa anh, quá đủ rồi. Chấm dứt thôi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cat