Chương 11: Gián điệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Minh An

Trích Nguyệt Lượng nhìn xe chở đồ cưới đẹp đẽ của mình, sau đó lại nghĩ tới chiếc xe dừng bên cạnh là xe vận chuyển đồ cho người chết. Sau đó cô nàng nghĩ đến hôm nay là ngày kỉ niệm 5 năm ngày mình và bạn trai mình yêu nhau, ngày mai hai người cũng đi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Càng nghĩ, Trích Nguyệt Lượng càng cảm thấy xui xẻo!

Tâm trạng vui vẻ khi đến đây chụp ảnh cưới cùng bạn trai của Trích Nguyệt Lượng cũng theo đó mà tan thành mây khói. Chọn mãi mới được nơi đẹp để chụp ảnh, ai ngờ nơi đó lại trở thành nghĩa trang. Trích Nguyệt Lượng không nói lời nào, đen mặt lên xe. Bạn trai cô nàng cũng chạy theo để an ủi.

Phòng livestream của cô nàng cũng bị cắt đứt.

Giờ phút này, cư dân mạng đang cảm thấy khiếp sợ. Có người còn bắt đầu suy đoán về quan hệ giữa Thương Lộc và trang trại hoa hồng này.

Bởi lẽ ai lên mạng search cũng không thấy tin trang trại hoa hồng sắp đổi thành nghĩa trang. Mà người nói ra tin này đầu tiên chính là Thương Lộc.

Có người đứng ra nói.

[Tôi có một suy đoán táo bạo. Có phải là trang trại này có quan hệ gì với Thương Lộc không?]

Đương nhiên là hiện tại chưa có chứng cứ gì hết, đây cũng chỉ là suy đoán của một số người mà thôi, vì thế cũng không có nhiều người tin tưởng.

Nhưng dù cho chủ nhân của trang trại hoa hồng này là ai, vì sao tự dưng trang trại này lại trở thành nghĩa trang, đó cũng đủ để chứng minh rằng Ninh Lâm đang ở tổ chương trình không phải là nữ chủ nhân của trang trại đó.

Có người vào Weibo phòng làm việc của Ninh Lâm để hỏi chuyện, nhưng vì Ninh Lâm còn đang quay chương trình nên phòng làm việc cũng không đưa ra bất cứ phản hồi nào.

Trên mạng đang xôn xao tranh cãi về việc ở trang trại hoa hồng, chương trình vẫn tiếp tục được quay.

Tổ chương trình công bố trò chơi tiếp theo, các khách mời phải đến khu trung tâm thương mại gần đó để quay.

Các khách quý thì đi các xe khác nhau. Ninh Lâm được phân đi chung xe cùng Lâm Nhan Nhan.

Lâm Nhan Nhan không định kết bạn với Ninh Lâm, đại tiểu thư ngày thường luôn nói nhiều hiếm khi lại giữ im lặng.

Còn Ninh Lâm thì vẫn chưa biết những gì diễn ra trên mạng. Cô ta vẫn giữ hình tượng chị gái dịu dàng, em gái nhà bên của mình, chủ động bắt chuyện với Lâm Nhan Nhan: "Nhan Nhan, lúc trước tôi xem phim của cô, tôi thấy..."

"Khụ khụ."

Lâm Nhan Nhan giả vờ ho cắt ngang lời Ninh Lâm. Cô nhìn chiếc xe trước mắt, não nhanh chóng hoạt động, tìm một lý do linh tinh mà kêu lên: "Xe này xấu quá! Này Diệp Lục, chúng ta đổi xe đi!"

Diệp Lục đi ngang qua: "?"

Diệp Lục khó hiểu nhìn Lâm Nhan Nhan, hỏi: "Sao tôi phải đổi với cô?"

Nhưng Lâm Nhan Nhan không thèm trả lời anh chàng mà nhanh chóng đi vào chiếc xe đằng trước, hơn nữa cô nàng còn cẩn thận đóng cửa xe lại.

Chiếc xe kia nổ máy rời đi rất nhanh.

Diệp Lục ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "?"

Không phải chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

[Hahaha. Diệp Lục không nói nhưng tui cũng nhìn thấy vẻ cạn lời từ gương mặt của cậu ấy!]

[Nhưng sao Lâm Nhan Nhan lại muốn đổi xe với Diệp Lục vậy?]

Chiếc xe vốn của Diệp Lục đã chạy không thấy bóng dáng, giờ phút này Diệp Lục cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành ngồi vào chiếc xe vốn của Lâm Nhan Nhan.

Ninh Lâm cũng cảm nhận được Lâm Nhan Nhan không muốn ở chung một chỗ với mình nên mới kiếm cớ rời đi. Nhưng so với Lâm Nhan Nhan thì Ninh Lâm càng muốn làm quen với Diệp Lục hơn. Vì thế cô ta cũng không khó chịu với mọi chuyện trước mắt.

Tuy vậy, trước máy quay, vẫn phải diễn một chút.

Ninh Lâm ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài vài lần, như đang không giấu nổi sự đau lòng của mình.

Cô ta mím môi, nhìn về phía Diệp Lục vài lần, ra vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

Diệp Lục đang nhắm mắt nghỉ ngơi không chịu nổi nữa, anh nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Lâm, thắc mắc: "Có chuyện gì thì nói đi."

Cứ nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì, kỳ cục!

"Không có gì." Ninh Lâm phủ nhận theo bản năng, nhưng sau khi nói xong cô ta lại bổ sung thêm: "Vừa rồi Nhan Nhan... không muốn ở chung với tôi sao?"

Giờ phút này, trong phòng livestream, cũng có nhiều quần chúng ăn dưa tự nghĩ lại câu chuyện vừa rồi dưới sự dẫn dắt, đưa đẩy khéo léo của Ninh Lâm.

[Chẳng lẽ vừa rồi Lâm Nhan Nhan tránh mặt Ninh Lâm sao? Có phải cô ấy hơi bất lịch sự hay không?]

[Tui không phải antifan mà chỉ là người qua đường bình thường thôi nhé. Lâm Nhan Nhan đã bao giờ lịch sự chưa?]

[Tui buồn thay cho Ninh Lâm, đã phải nhịn đắng nuốt cay chung chương trình cùng với Thương Lộc, lại còn bị Lâm Nhan Nhan bắt nạt nữa chứ?!?]

Ninh Lâm thầm nghĩ, chắc chắn tiếp theo Diệp Lục sẽ an ủi cô ta, sau đó cô ta có thể thuận nước đẩy thuyền cảm ơn Diệp Lục. Như vậy cô ta có thể kéo gần quan hệ giữa hai người được rồi.

Nhưng Diệp Lục chẳng an ủi cô ta câu nào. Anh hỏi ngược lại: "Cô còn không rõ à? Cô ấy trốn nhanh như thế, đến tôi còn không kịp lấy lại tinh thần nữa mà."

Ninh Lâm: "?"

Sao chẳng giống tưởng tượng của cô chút nào vậy?

Quần chúng ăn dưa: "???"

[Hahahaha Diệp Lục đúng là thẳng nam chính hiệu! Anh im miệng đi cho thế giới nó hòa bình nhen!]

[Cứu tui, Diệp Lục à, con làm mẹ mất mặt quá, mẹ không chịu nổi nữa rồi!]

[Rõ ràng Ninh Lâm đang tìm người cùng đồng cảm, nhưng Diệp Lục lại thẳng thắn bóc sự thật ra cho cô ấy xem hahahaha]

Không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Diệp Lục là một thẳng nam chính hiệu, hơn nữa còn là thẳng nam có EQ rất thấp, vì thế khi thấy dáng vẻ suýt khóc của Ninh Lâm, anh lập tức cảm thấy sợ.

Chẳng lẽ anh nói sai cái gì à?

Nhưng mà nhìn vào phản ứng của Lâm Nhan Nhan, đố ai nói được cô ấy thích Ninh Lâm đấy?

Nhưng nếu bây giờ Ninh Lâm khóc, có khi nào người ta lại hiểu lầm anh bắt nạt cô ta không?

Vì thế Diêp Lục quyết định sẽ an ủi Ninh Lâm. anh nói: "Tôi với Lâm Nhan Nhan không thân với nhau, tôi nói bừa đấy, tôi không biết cô ấy nghĩ gì đâu."

Giờ phút này, xe dừng trước đèn đỏ.

Trùng hợp chính là chiếc xe Lâm Nhan Nhan ngồi chính là chiếc xe đang đỗ cạnh xe Diệp Lục.

Trùng hợp hơn nữa chính là, vào lúc này, cửa sổ xe bên kia lại mở một nửa.

Diệp Lục như thấy cứu tinh nhanh chóng mở cửa sổ xe xuống, hô to với bên kia: "Lâm Nhan Nhan! Lâm Nhan Nhan!"

Đột nhiên Lâm Nhan Nhan bị gọi, cô cảm thấy bất ngờ, hỏi: "Làm sao?"

"Tôi hỏi giúp cô nhé." Diệp Lục nhìn qua phía Ninh Lâm, cho cô ta ánh mắt "Cô yên tâm" rồi tiếp tục hô to về phía Lâm Nhan Nhan: "Lâm Nhan Nhan! Cô ghét Ninh Lâm à?"

Có lẽ giờ phút này chính là giờ phút xấu hổ nhất trong chương trình.

Trên mặt Diệp Lục viết to hai chữ "tò mò", vốn dĩ Ninh Lâm còn đang nước mắt lưng tròng, nghe Diệp Lục nói vậy thì cô ta cũng bị dọa đứng hình. Vẻ mặt Lâm Nhan Nhan thì càng dễ miêu tả hơn, chỉ thiếu nước viết thẳng mấy chữ "chuẩn bị giết người" lên mặt thôi.

Người ngồi cạnh Lâm Nhan Nhan chính là Thương Lộc. Lúc Diệp Lục nói to câu kia cô còn đang uống nước. Vì thế Thương Lộc không đề phòng bị sặc nước.

Lâm Nhan Nhan không thèm trả lời câu hỏi của Diệp Lục, cô vô cảm làm như không nghe thấy, kéo cửa sổ xe lên.

Cô dành sự xấu hổ kia cho một mình Diệp Lục, cho anh hưởng một mình!

Giờ phút này, quần chúng ăn dưa đang cười rụng cả răng.

[Mẹ kiếp cười chết tui rồi! Tui muốn xem Diệp Lục còn có thể nói được câu chấn động như nào nữa cơ!!!]

[Đúng là thẳng thắn chính là vũ khí có thể giết chết mọi cuộc đối thoại! Hảo hán!]

[Lâm Nhan Nhan làm như thế chính là ngầm thừa nhận rồi đúng không? Hẳn là cô ấy không thích Ninh Lâm.]

Fan của Ninh Lâm thấy vậy thì cảm thấy khó chịu ngay lập tức.

[Đúng là bắt nạt người ta mà. Chương trình này có ai bình thường không vậy?]

[Đúng là thương thay cho Lâm Lâm, khổ thân cô ấy, phải ở gần mấy người như này!]

Cũng có fan Diệp Lục nói lại.

[Mấy người có nhầm hay không? Là Ninh Lâm chủ động hỏi Diệp Lục đấy! Diệp Lục chỉ nói thật mà thôi, hơn nữa anh ấy còn rất nhiệt tình, hỏi Lâm Nhan Nhan cho Ninh Lâm nhà mấy người còn gì?]

[Cười chết tui rồi, bây giờ lòng tốt cũng bị phán xét như thế à? Không phải Ninh Lâm là người nói chuyện này với Diệp Lục trước hay sao? Giả vờ đáng thương, cô ta nghĩ không ai tinh mắt nhìn ra à? Diệp Lục không quen Ninh Lâm, chị gái Ninh Lâm nhà mấy người cũng quá tự nhiên tỏ vẻ quen thân với người ta rồi đấy!]

[Diệp Lục thẳng thắn, không thèm đoán linh tinh suy nghĩ của Lâm Nhan Nhan, anh ấy trực tiếp giúp chị gái Ninh Lâm nhà mấy người hỏi Lâm Nhan Nhan để giải quyết hiểu lầm, có vấn đề gì à?]

Có người thông minh dùng một câu để tổng kết lại vấn đề.

[Từ xa xưa, thẳng nam đã khắc bạch liên.]

Bên kia, Lâm Nhan Nhan tức đến run cả người. Cô cảm thấy não Diệp Lục có vấn đề thật.

Thương Lộc xem kịch hay một lúc lâu, hiếm có lúc tốt bụng thuận tay đưa nước cho Lâm Nhan Nhan hạ hỏa.

Lâm Nhan Nhan nhận nước, uống một phát hết nửa chai, sau đó tức giận nhìn về phía Thương Lộc, nói: "Cô đừng nghĩ nhiều, đúng là tôi không thích Ninh Lâm, nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích cô."

Thật ra vừa rồi Lâm Nhan Nhan lấy cớ cướp xe của Diệp Lục để tách khỏi Lâm Nhan Nhan, cũng một phần là vì cô không muốn dính dáng đến cuộc tranh chấp của Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan.

Cô chẳng thích người nào cả. Không! Thích! Ai! Hết!!!

Thương Lộc không trả lời. Cô chỉ dùng vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn Lâm Nhan Nhan.

[Vẻ mặt của Thương Lộc đúng là thú vị thật. Dù cô ấy không nói gì nhưng tui lại có thể nghe được tiếng lòng của cô ấy!]

[Nhà nghiên cứu nghiệp dư về vẻ mặt của Thương Lộc xin được nói thay cho cô ấy: "Lâm Nhan Nhan nói cái quái gì vậy?"]

[Không thể không nói đã lâu lắm rồi tui mới được coi một chương trình chân thật như thế này đấy!]

["Những người tôi ghét nhất" - chương trình tụ hội các vị khách mời "độc lạ" nhất thế kỷ!]

Các chiếc xe nối đuôi nhau đến địa điểm làm nhiệm vụ lần này.

Tám tầng trong trung tâm thương mại này giấu 30 tấm thẻ có các giá trị khác nhau, số điểm ban đầu của mỗi người là 0, tấm thẻ bọn họ tìm có thể có giá trị dương hoặc giá trị âm, tron đó cũng có tấm thẻ có tác dụng đặc biệt, ép buộc một người bất kỳ nào đó đổi điểm với mình.

Sau một giờ, tất cả mọi người sẽ cộng tổng điểm của mình, xếp thứ tự từ cao xuống thấp, người nào có điểm thấp nhất sẽ bị loại, người có điểm cao nhất cũng có quyền loại một người bất kỳ, sau đó sẽ cộng số điểm của các thành viên còn lại của mỗi đội, đội nào có điểm cao hơn thì đội đó sẽ thắng.

Hai người bị loại sẽ bị dẫn vào phòng tối, không thể tiếp tục tham gia trò chơi thứ hai.

Hơn nữa trong một giờ, những người cùng đội cũng được phép đổi điểm với nhau để giúp người được điểm thấp có số điểm cao hơn, không ai bị loại.

Sau khi tổ chương trình phổ biến xong luật chơi thì nhân viên chương trình dẫn bảy người đi vào các tầng khác nhau.

Thương Lộc được đưa đến tầng hai ở gần nhất. Cô vừa ra khỏi thang máy thì có một người đàn ông che mặt bí ẩn đứng ngoài nghiêm túc nói với cô: "Thương Lộc, chúc mừng cô có được thân phận bí ẩn. Thật ra hôm nay cô chính là gián điệp, cô sẽ phải làm cách nào đó để đội cô bị thua."

Thương Lộc: "!!!"

Hai mắt Thương Lộc sáng lên.

Muốn thắng thì khó, muốn thua còn chẳng dễ hay sao?

Hơn nữa dù có không thua được, cô cũng có lý do để mình đường đường chính chính ngồi chơi.

Trong lúc ấy, tất cả mọi người đang sát cánh bên nhau, lợi dụng ưu thế của mình, tìm tất cả các tấm thẻ có trong tầng của mình trước.

Trùng hợp, tầng hai - chỗ Thương Lộc đang đứng chính là khu ẩm thực của trung tâm thương mại.

Trong khi các vị khách mời khác đang miệt mài tìm các tấm thẻ chứa điểm của tổ chương trình, Thương Lộc vào tiệm bánh ngọt. Nói thế nào thì cô cũng là người nổi tiếng, quay chương trình cũng chính là quảng cáo miễn phí cho tiệm, vì thế cô vào trong cửa tiệm còn được chủ cửa tiệm đích thân mang trà sữa cùng bánh ngọt đến cho cô.

Người quay phim không nhịn được hỏi: "Cô Thương, cô không định làm gì hả?"

Tâm trạng của Thương Lộc đang rất tốt, cô ăn bánh kem, từ từ nói: "Thay vì cố gắng cản trở đối thủ, chẳng bằng ngồi yên hại đồng đội mình?"

Quần chúng ăn dưa bị lời này của Thương Lộc chọc cười.

[Hahahaha, Thương Lộc, chị có biết mình đang nói cái gì không?]

[Quá chuẩn, làm người nghe không thể phản bác được!]

[Thương Lộc à, cô chính là gián điệp nhàn nhất tui từng thấy đó! Trâu bò thật sự!]

Có lẽ là người lười có phúc của người lười nên Thương Lộc đi dạo quanh trong tầng cũng tìm được hai tấm card mang giá trị dương.

Một tấm năm điểm, một tấm bảy điểm, cộng lại được 12 điểm.

Không lâu sau Thương Lộc gặp Diệp Lục vừa quét sạch tầng 3 để tìm điểm.

Trong tay Diệp Lục cầm khoảng 4 tấm thẻ. Trong trung tâm thương mại này có tất cả 30 tấm, chia bình quân ra thì mỗi tầng có khoảng 4 tấm. Nhìn số thẻ của Diệp Lục thế kia, hẳn là anh đã tìm được hết các thẻ giấu trong tầng của mình.

Sau khi quan sát Diệp Lục xong thì Thương Lộc nhanh chóng cất những tấm thẻ của mình vào trong túi.

Diệp Lục cạn lời nhìn cô, hỏi: "Cô giấu cái gì? Chúng ta là đồng đội của nhau mà?"

Thương Lộc: "......"

Thật ra nói như thế cũng không đúng lắm.

Vì thế Thương Lộc nói: "Thế anh cho tôi xem điểm của anh trước đi?"

Diệp Lục lập tức từ chối: "Xem của cô trước."

Thương Lộc: "Tôi là người nói trước mà, anh phải cho tôi xem của anh trước."

Diệp Lục: "......"

Diệp Lục: "Thế oẳn tù tì?"

Quần chúng ăn dưa nhìn hai người nói chuyện với nhau như học sinh tiểu học thì cạn lời.

[Có phải hai người quên mình là đồng đội của đối phương rồi không?]

Đột nhiên Thương Lộc thấy ở cửa cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.

Diệp Lục nhìn theo ánh mắt của Thương Lộc, nghi ngờ hỏi: "Tống Trạch Khiêm? Anh đứng đấy làm gì?"

Tống Trạch Khiêm đi ra, nhìn hai người bọn họ nói: "Vừa rồi tôi tìm được một tấm thẻ thông tin, mỗi tầng của chúng ta sẽ chỉ có 4 tấm thẻ, tìm đủ rồi thì không cần lãng phí thêm thời gian nữa. Với cả tầng 1 có hai tấm thẻ có giá trị rất cao."

Thương Lộc và Diệp Lục liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt hai người không giấu nổi sự nghi ngờ.

Tống Trạch Khiêm cười lạnh một cái, vẻ mặt cạn lời: "Tin hay không thì tùy."

Diệp Lục nói: "Không phải chúng tôi nghi ngờ tính thật giả trong lời của anh."

Thương Lộc tiếp lời: "Nhưng tự dưng thấy anh chơi nghiêm túc như vậy chúng tôi cảm thấy hơi là lạ."

Tống Trạch Khiêm: "......"

[Đội này toàn những thành viên độc lạ, tui lạy luôn rồi!]

[Thôi thôi ba người tách nhau ra cho tui nhờ cái, ở thêm mấy giây nữa là nhào lên đánh nhau bây giờ!]

Giờ phút này Ninh Lâm cũng xuất hiện. Cả đội đã tập trung đông đủ.

Thấy chỗ này toàn các đồng đội của mình, Ninh Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi ba người: "Điểm của mọi người như nào?"

Nói rồi Ninh Lâm chủ động đưa các tấm thẻ của mình ra, ngượng ngùng nói: "Bây giờ tôi được 0 điểm."

Vì Ninh Lâm đã tìm được cả 4 tấm thẻ, nhưng buồn cười chính là có hai tấm giá trị dương, hai tấm giá trị âm, cộng vào thì vừa bằng 0. Vì thế cô ta vẫn được 0 điểm như cũ.

Thấy Ninh Lâm chủ động ngả bài, Diệp Lục cũng lấy thẻ của mình ra.

Anh tìm được ba tấm thẻ, hai tấm có điểm dương, một tấm có điểm âm, cộng cộng trừ trừ thì anh được 4 điểm.

Tiếp đó Tống Trạch Khiêm vô cảm lấy thẻ của mình ra, không khí càng trở nên xấu hổ.

Tống Trạch Khiêm tìm được đủ 4 tấm thẻ, cũng hai dương hai âm, nhưng số điểm âm của anh khác với Diệp Lục, cộng vào trừ đi thì được -5 điểm.

Một số người đã đoán được sương sương kịch bản của tổ chương trình. Mỗi tầng có 4 tấm thẻ, hai âm hai dương, nhưng số điểm trên đó như nào thì không biết.

Thương Lộc không tìm đủ số thẻ nên cô rất may mắn không vớ phải thẻ có điểm âm, tạm thời trở thành người có số điểm cao nhất trong đội.

Ninh Lâm lập tức tổng kết tình huống hiện tại, hơn nữa còn chủ động phân công: "Thương Lộc không cần ở đây tìm thẻ nữa, cứ giữ số điểm này là được rồi, bây giờ chúng ta xuống tầng 1 tìm thẻ, sau đó chia đều điểm cho cả 4 người, như thế thì trong chúng ta sẽ không ai bị loại khỏi trò chơi."

Ninh Lâm nói rồi liếc mắt nhìn qua Tống Trạch Khiêm đang có số điểm thấp nhất, cười cổ vũ anh ta: "Chúng ta cùng cố gắng, nhất định có thể giành được chiến thắng."

Fan của Ninh Lâm trong phòng livestream bắt đầu khen cô ta.

[Bình thường Lâm Lâm rất ít tham gia các chương trình như này, nhưng phần thể hiện của cô ấy lại rất tốt!]

[Đúng là chị iu của tui, vừa thông minh vừa tài giỏi!]

Có người bắt đầu nói.

[Quả nhiên Ninh Lâm chẳng hợp với mấy vị khách mời này, cô ấy đúng là thiên thần trong chương trình "Những người tôi ghét nhất"!]

[Ninh Lâm chu đáo thật đấy! Tui thấy mặt đạo diễn Tống không thúi như ngày thường nữa rồi kìa!]

[Làm gì có ai không thích người vừa dịu dàng vừa tốt bụng như Ninh Lâm cơ chứ?]

Thật ra đúng như vậy.

Tống Trạch Khiêm cũng cảm thấy Ninh Lâm hoàn toàn khác so với những nữ diễn viên nổi tiếng vì lượng fan của mình, nhất là cô gái nổi tiếng với căn bệnh công chúa của mình - Lâm Nhan Nhan và người có tính cách không thể hiểu nổi như Thương Lộc. Trước mắt thì anh ta cảm thấy Ninh Lâm hợp mắt mình nhất.

Ít nhất thì nhìn qua thái độ của cô cũng khá khiêm tốn, không như Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc. Có lẽ nếu anh chỉ ra một số vấn đề trong kỹ thuật diễn của cô cô sẽ nghiêm túc tiếp thu và sửa chữa.

Vì sự xuất hiện của Ninh Lâm, lần đầu tiên trong chương trình xuất hiện tình đoàn kết giữa đồng đội.

Nhưng một giây sau, Thương Lộc phá tan bầu không khí tốt đẹp này, trực tiếp hỏi: "Sao cô chắc chắn cả bốn chúng ta không bị loại? Nhỡ đâu điểm bốn chúng ta cùng thấp nhất rồi cùng bị loại thì sao?"

"Đúng là cũng có khả năng như vậy." Ninh Lâm làm ra vẻ khó xử, nhưng vẫn cười trừ, nói: "Nhưng tôi tin nếu chúng ta cùng giúp đỡ, đoàn kết với nhau thì nhất định chúng ta có thể thắng!"

Dưới sự cổ vũ của Ninh Lâm, Tống Trạch Khiêm làm ra vẻ nể mặt miễn cưỡng gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của cô.

Rõ ràng là anh ta đang chiếm lợi từ người khác, nhưng lại làm ra vẻ không tình nguyện. Thương Lộc nhìn dáng vẻ đó của anh ta mà cảm thấy khó hiểu.

Chỉ là một trò chơi mà thôi, nếu thích mấy cái điểm đó thì cô cho luôn họ cũng được. Nhưng mấy người này chẳng đáng để cô làm vậy, huống chi cô có cho thì chưa chắc bọn họ cũng đã thích.

Vì thế nữ phụ độc ác Thương Lộc nhìn nữ chính và con chó số 3 trong tương lai của cô ta, không đồng ý với sự sắp xếp của bọn họ mà nói: "Nhìn qua đạo diễn Tống trông không vừa lòng lắm."

Sắc mặt Tống Trạch Khiêm trở nên khó coi ngay lập tức, đến cả kính râm cũng không che nổi được.

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì, Ninh Lâm đã đứng ra giải thích: "Cô đừng nói như thế, chúng ta là đồng đội của nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. Tôi tin Thương Lộc cô cũng không phải là một người ích kỷ."

Ninh Lâm bắt đầu hát bài ca đạo đức, trong lòng cô ta nghĩ chắc rằng nói đến mức này rồi thì Thương Lộc không dám nói gì nữa.

"À, giúp đỡ nhau à?" Thương Lộc làm như không hiểu ý cô ta, cười tủm tỉm hỏi lại: "Tôi còn tưởng rằng mạnh ai nấy hưởng đấy!"

[Thương Lộc nói vậy tui mới hiểu ra vấn đề đấy. Tui vẫn luôn cảm thấy lời của Ninh Lâm chẳng có vấn đề gì nhưng nó cứ sai sai đâu ấy, cuối cùng tui cũng hiểu ra vấn đề.]

[Vốn dĩ Ninh Lâm chẳng có điểm, Tống Trạch Khiêm thì bị điểm âm, còn Diệp Lục có số điểm chẳng cao lắm, trong bốn người thì Thương Lộc là người có điểm cao nhất. Dựa vào đâu mà mấy người khác cướp điểm của cô ấy một cách trắng trợn như vậy? Lại còn tự làm đẹp cho hình ảnh của bản thân nữa chứ?]

Fan Ninh Lâm nghe vậy thì cảm thấy khó chịu.

[Mấy người có nhầm không đấy? Ninh Lâm đang muốn giúp cả đội cùng thắng mà? Chia như thế thì có làm sao đâu? Thương Lộc chẳng có chút tình đồng đội nào à? Người ích kỷ như thế chẳng xứng cùng đội với chị Ninh Lâm nhà chúng tôi! Không có cửa so cùng chị ấy luôn nhá!]

Trong lúc các khán giả đang xem livestream đang chửi nhau ầm ĩ, bắt đầu có người sáng suốt phân tích tình hình hiện tại của Thương Lộc.

[Lầu trên, tui mới là người muốn hỏi lầu trên có nhầm hay không đấy! Thương Lộc là gián điệp, là gián điệp đó! Cũng là người của đội đối thủ đó!]

Thấy vẻ mặt cứng đơ của Ninh Lâm, Thương Lộc cảm thấy hứng thú, cô giả giọng điệu bình thản khi uống trà của Ninh Lâm nói tiếp: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi tin cô cũng không phải người dễ tức giận với người khác nhỉ?"

Thương Lộc nói vậy sao Ninh Lâm có thể nhận được. Cô ta chỉ có thể làm vẻ vì chuyện chung mà nhún nhường, cố gắng cười trừ: "Không sao. Thế bây giờ chúng ta tính điểm một chút đi."

Ninh Lâm cố gắng chịu đựng Thương Lộc, bởi lẽ đúng là lúc này cô ta cần điểm của Thương Lộc thật.

Nếu bị loại thì sẽ bị đưa vào phòng tối, nhưng trong kịch bản quay của chương trình này không có phân cảnh quay trong phòng tối.

"Tính gì? Tôi không đồng ý." Thương Lộc vẩy vẩy mấy tấm thẻ trong tay, sau đó quay đầu đi về hướng khác, nói: "Tôi đi đây, ba người cố lên!"

Ninh Lâm không nhịn nổi nữa, cô ta trực tiếp đuổi theo Thương Lộc, hơi tức giận nói: "Thương Lộc, cô không được như vậy. Chúng ta cùng đội với nhau mà!"

"Cô như thế cũng không được nha." Thương Lộc nói thẳng: "Tuy rằng chúng ta là đồng đội, nhưng nếu cô muốn thắng thì nên tận dụng thời gian, xuống tầng 1 đi tìm tấm thẻ có giá trị để không kéo chân sau tôi, chứ không phải cứ ở chỗ này chìa tay xin điểm của tôi nhé!"

Thương Lộc nói xong, Ninh Lâm sửng sốt, trong giây lát cô ta không biết nên phản bác lại như nào.

Giờ phút này, tiếng còi cũng vang lên giữa trung tâm thương mại. Trò chơi kết thúc!

Thương Lộc làm ra vẻ bất đắc dĩ: "Tiếc thật, vì lãng phí thời gian nói mấy thứ vô nghĩa mà bây giờ hết cơ hội thật rồi!"

Nói xong Thương Lộc đi thẳng xuống dưới tầng.

Nơi này chỉ còn ba người.

Ninh Lâm thấy mình không lay chuyển được Thương Lộc liền nhìn về phía Diệp Lục, xin anh ta: "Anh chia cho Tống Trạch Khiêm chút điểm đi, ít nhất cũng để anh ấy được điểm không âm giống tôi, nếu không anh ấy sẽ bị loại đó."

Diệp Lục còn chưa trả lời, Tống Trạch Khiêm đã nói thẳng: "Không cần."

Tâm trạng của anh ta lúc này cũng chẳng tốt là bao.

Chỉ là một trò chơi thôi mà, huống chi anh chẳng phải thằng ăn xin, chút điểm này cũng cần phải đi xin người khác à?

Trong giây lát, Ninh Lâm không có bậc thang để đi xuống.

Nhưng lúc này cũng chẳng ai để ý đến cô ta. Vì Tống Trạch Khiêm cũng đi xuống dưới tầng. Diệp Lục nhìn qua Tống Trạch Khiêm, nhún vai tỏ vẻ không phải anh không muốn cho mà người ta không muốn nhận, sau đó anh cũng rời đi.

Không khí trở nên xấu hổ.

Quần chúng ăn dưa bắt đầu chỉ trích Thương Lộc quá hiếu thắng, không có chút tinh thần đoàn kết nào.

Đương nhiên cũng có người đứng ra nói thay cho Thương Lộc.

[Còn muốn tui phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Thương Lộc là gián điệp đó, mấy người này có phải là đồng đội của cô ấy đâu!]

[Tui nói thật, nếu tui là Thương Lộc tui cũng không chia điểm cho người khác đâu! Rõ ràng là Tống Trạch Khiêm đòi lấy điểm của cô ấy mà, vậy mà anh ta còn làm vẻ như bị ép không bằng ấy! Không thèm cho nữa!]

[Tui vừa mới nhìn lại tên chương trình, các vị khán giả gạo cội của tui à, chúng ta đừng quên tên chương trình nha! Đừng quên vì sao chúng ta lại xem chương trình này nha!]

Tống Trạch Khiêm là người duy nhất có số điểm âm, cũng là người có số điểm thấp nhất, vì thế anh lập tức bị người mặc áo đen đưa đi phòng tối.

Không chỉ vậy, trong đội của Lâm Nhan Nhan thì người có số điểm cao nhất vẫn là Thương Lộc.

Nói cách khác, Thương Lộc có quyền loại một người bất kỳ.

Quần chúng ăn dưa bắt đầu đoán xem Thương Lộc sẽ chọn ai.

[Thương Lộc là gián điệp, vì thế nếu muốn thắng cô ấy sẽ phải tự loại người ở đội ban đầu của mình.]

[Thảo nào vừa rồi Thương Lộc sống chết muốn thắng như vậy, có lẽ do cô ấy muốn loại Ninh Lâm. Đứa ngốc cũng biết được mục đích của cô ấy rồi!]

[Không phải chứ? Ninh Lâm 0 điểm thì Thương Lộc loại làm gì, có loại cũng phải loại Diệp Lục được điểm cao hơn chứ?]

Quần chúng ăn dưa bắt đầu cãi nhau.

Nhưng phần lớn đều cho rằng dù thắng hay thua, Thương Lộc cũng sẽ loại Ninh Lâm.

Lúc này Thương Lộc đột nhiên đi tới chỗ đạo diễn, hỏi nhỏ ông một câu.

Trên mặt đạo diễn không giấu được sự khó xử. Nhưng cuối cùng ông vẫn gật đầu, nói: "Điểm sẽ cộng vào đội ban đầu của cô, cô làm vậy thì vẫn tính là cô thắng."

Thương Lộc lập tức cười tươi, sau đó nói: "Tôi tuyên bố, tôi muốn loại... Chính mình!"

????

Mọi người: "???"

[Thương Lộc tự loại mình?]

[Đây chính là loại đồng thời cả người được điểm cao nhất và người được điểm thấp nhất trong truyền thuyết sao?]

Lúc này tổ chương trình cũng đứng ra công bố thân phận gián điệp của Thương Lộc. Hơn nữa họ giải thích rằng đáng ra nếu Thương Lộc không loại mình thì điểm cô sẽ được cộng vào đội A, nhưng do cô loại mình nên đội giành chiến thắng chính là đội B và Thương Lộc*.

*Minh An: Mình giải thích chỗ này một chút nha, đội A gồm Thương Lộc, Tống Trạch Khiêm, Ninh Lâm và Diệp Lục, do nhiệm vụ của Thương Lộc là làm đội của mình - cũng chính là đội A thua nên sau khi cô tự loại bản thân, điểm cô không được cộng vào đội A nên đội A đã thua và chương trình đã tính cô cùng đội B giành chiến thắng. Nếu như Thương Lộc không loại bản thân thì điểm cô sẽ được cộng vào đội A, đội A có thể thắng, Thương Lộc có thể không hoàn thành được nhiệm vụ của mình, tuy nhiên Thương Lộc cũng chẳng bị loại, bởi người bị loại chỉ bao gồm người được điểm thấp nhất và người bị Thương Lộc loại thôi. (tính ra mình đọc chỗ này cũng thấy hơi khó hiểu, bạn nào có cách giải thích khác có thể góp ý cho mình nhen, cảm thấy mình giải thích xong nghe càng rối hơn ấy huhu)

Sau đó tổ chương trình hỏi Thương Lộc tại sao cô lại tự loại bản thân, Thương Lộc còn thật thà trả lời: "Tôi mệt lắm, tôi không muốn chơi nữa."

Vì thế một người áo đen nữa đi vào đưa Thương Lộc vào phòng tối.

Lúc cửa mở ra, thấy Thương Lộc đi vào, Tống Trạch Khiêm cười khinh bỉ: "Điểm cao nhất thì có ích gì chứ? Cũng giống tôi mà thôi, đều bị loại ra cả."

Bầu không khí trong phòng livestream: "......"

[Không đạo diễn Tống à, cô ấy không giống anh.]

[Đạo diễn Tống à, anh là bị giết, còn cô ấy tự sát, tính chất sự việc khác hẳn nhau đấy!]

Thương Lộc không thèm để ý đến Tống Trạch Khiêm, cô ngồi thẳng vào ghế sô pha, cầm điều khiển lên mở TV ra.

Cô chọn một bộ phim phóng sự mình thích nhưng không quá nổi tiếng. Cô hoàn toàn làm ngơ trước sự tồn tại của Tống Trạch Khiêm, định tận dụng thời gian ngồi nghỉ một lát.

Tống Trạch Khiêm định nói gì đó thì thấy bộ phim phóng sự Thương Lộc mở. Anh hỏi: "Sao cô lại xem phim phóng sự như này?"

Đến cả một ánh mắt Thương Lộc cũng lười cho Tống Trạch Khiêm, cô đoán tiếp theo anh ta sẽ nói thêm mấy cái linh tinh gì đó nữa nên hỏi thẳng lại: "Sao tôi không được xem? Chẳng lẽ trong mắt đạo diễn Tống thì diễn viên không đủ giỏi không được phép xem phim à?"

Tống Trạch Khiêm cầm nước lên uống một ngụm rồi nói: "Ý tôi không phải như thế. Chỉ là tôi thấy ánh mắt của cô không được tốt lắm. Năng lực của đạo diễn bộ phim này cũng bình thường, tác phẩm của người đó cũng chẳng có gì nổi bật cả."

"Ờ." Thương Lộc bị Tống Trạch Khiêm chọc giận, cô nghiêng đầu nhìn đối phương, gằn từng chữ một: "Anh, quản, tôi, à?"

Lúc này quần chúng ăn dưa lại đứng về phía Thương Lộc.

[Không khí giữa Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm lúc này rất giống như tui khi ở gần mấy bà cô hàng xóm thích xía vào chuyện của mình.]

[Tuy tui biết đạo diễn Tống rất yêu nghệ thuật nhưng đúng là anh ta không nên khua tay múa chân, chỉ trỏ sở thích của người khác. Phiền thật ấy!]

Tống Trạch Khiêm không nói gì nữa.

Thương Lộc cũng chẳng thèm tiếp tục để ý đến anh ta, cô tiếp tục xem phim của mình.

Nhưng đến 10 phút sau, cô không nhịn nổi nữa.

Tống Trạch Khiêm bị điên à?

Dựa vào đâu mà anh ta dám nói bộ phim cô xem không hay? Nhất là bộ phim phóng sự này được quay từ 10 năm trước, các đạo diễn thời đó bây giờ đều đã qua đời hết rồi, chẳng lẽ anh ta không có sự tôn trọng tối thiểu với những người đã khuất sao?

Vì thế Thương Lộc hít sâu một hơi, bấm nút tạm dừng sau đó nhìn về phía Tống Trạch Khiêm, hỏi: "Anh cảm thấy chỗ nào không hay?"

"Chỗ nào cũng chẳng hay." Tống Trạch Khiêm hiếm khi tháo cặp kính râm của mình xuống, khinh bỉ nhìn bộ phim phóng sự đang được phát trên màn hình, không chút nể mặt nhận xét: "Vì muốn thể hiện sự khó khăn mà tạo dựng sự khó khăn, tư duy sáng tác của đạo diễn từ trước đến nay không phải là phản ánh những mặt tối của xã hội mà đi quay hiện thực để truyền tải đến người đọc sự khó khăn của cuộc sống. Phong cách sáng tác của người này đã vi phạm tới nguyên tắc quay phim bình thường."

Bốn mắt nhìn nhau.

Tống Trạch Khiêm nhìn Thương Lộc.

Thương Lộc nhìn Tống Trạch Khiêm.

Sau đó Thương Lộc bình tĩnh nói ra ba chữ: "Nghe không hiểu."

Cô học diễn, chứ không phải học làm đạo diễn.

Bàn tay đang quay kính râm của Tống Trạch Khiêm hơi dừng lại một chút.

Đúng là anh điên rồi nên mới thảo luận khái niệm sáng tác phim cùng với một diễn viên hạng ba.

Nhưng vài giây sau, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: "Thế sao cô lại thích nó?"

"Vì tôi thấy nó cảm động. Tuy rằng tôi không hiểu mấy lời anh nói, nhưng cá nhân tôi cho rằng, các bộ phim có thể chạm đến cảm xúc của người xem chính là do trong đó chứa đựng tình cảm chân thành. Có lẽ bộ phim này cũng có những vấn đề như anh nói, nhưng trên đời này làm gì có thứ gì hoàn hảo đâu, anh không thích thì mặc anh, tôi thích là được." Thương Lộc nói rồi bấm điều khiển từ xa tiếp tục xem. Cũng không biết cô kiếm được túi snack khoai tây từ chỗ nào ra, ngồi cắn rôm rốp, vừa ăn vừa xem.

Tống Trạch Khiêm không nói gì nữa.

Anh đeo kính râm lên tiếp tục dựa vào ghế sô pha, dường như anh đang tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai người cùng ngồi trong một chỗ, hiếm khi giữ im lặng.

Nhưng bên kia thì không giống vậy.

Trò chơi thứ hai bắt đầu. Đây là trò chơi trốn tìm, những vị khách mời không bị loại tiếp tục chơi.

Rõ ràng chương trình vẫn đang được quay, nhưng lúc này Ninh Lâm lại đi vào góc khuất gọi điện thoại cho người đại diện của mình.

Nhân viên chương trình đứng bên cạnh luôn miệng giục: "Cô Ninh, chương trình vẫn đang được livestream, tôi chỉ có thể giúp cô được nhiều nhất là ba phút thôi, mong cô nhanh một chút."

Nói xong, nhân viên chương trình rời đi, đóng cửa đứng ngoài chờ.

Phía bên kia điện thoại, giọng điệu nôn nóng của người đại diện truyền đến tai Ninh Lâm: "Ninh Lâm, bên Trích Nguyệt Lượng gọi cho chúng ta, muốn làm rõ mọi chuyện. Bây giờ chuyện này bắt đầu nổi rồi, độ hot cũng rất cao, em mau nói cho chị biết, sao mọi chuyện lại trở nên như này? Không phải trang trại hoa hồng kia của Khương tổng hay sao?"

Ninh Lâm cảm thấy rất khó chịu. Làm sao cô biết chuyện là như nào được?

Đang yên đang lành, tại sao một trang trại hoa hồng lại đổi thành nghĩa trang? Lúc trước Khương Diệc đưa cô đi, đến cả chìa khóa căn nhà trong đó còn đưa cho cô cơ mà, anh có nói gì đến việc đổi thành nghĩa trang với cô lần nào đâu?

Nhưng mà chương trình vẫn đang được livestream, Ninh Lâm cũng không thể ở trong này lâu được, chỉ có thể chờ lúc về hỏi Khương Diệc cho rõ mọi chuyện.

Trích Nguyệt Lượng cũng chỉ là một người nổi tiếng nho nhỏ, cái thân phận con nhà giàu kia có lẽ cũng chỉ là nhào nặn lên, vì thế Ninh Lâm cũng không để cô ấy trong lòng, nói thẳng: "Chị cứ đẩy cái hot search trang trại hoa hồng xuống trước, sau đó cố gắng tẩy trắng cho bên mình, ai mà cố tình gây chuyện cứ hạn chế tài khoản của họ. Mấy chuyện xử lý hot search này chị còn cần em dạy nữa à?"

Người đại diện luôn miệng đồng ý.

Sau khi ngắt điện thoại, Ninh Lâm hít sâu một hơi chỉnh lại cảm xúc của chính mình, sau đó lại nở một nụ cười tươi đi ra ngoài, khôi phục dáng vẻ dịu dàng đáng yêu như ngày thường.

***

Trên đường về, Trích Nguyệt Lượng càng nghĩ lại càng cảm thấy tức, nhưng vì cô đã khóc nên cô không muốn mở livestream nữa. Cô chỉ đơn giản đăng một bài Weibo tâm sự những chuyện mình trải qua với các fan của mình, bảo mọi người đừng đến cái trang trại kia nữa, vừa lãng phí thời gian, lại còn vừa xui xẻo.

Bình thường tương tác ở tài khoản Weibo của Trích Nguyệt Lượng rất tốt, nhưng không hiểu sao hôm nay cô đăng Weibo xong thì chỉ có lác đác vài cái bình luận.

Trích Nguyệt Lượng lập tức nhận ra có người đang hạn chế tài khoản của mình.

Vì thế Trích Nguyệt Lượng lập tức đổi tài khoản khác, sau khi cô thử vài lần thì phát hiện, trong bài đăng mà có mấy từ "trang trại hoa hồng" và "nghĩa trang" ở gần nhau thì nhất định sẽ bị bóp tương tác.

Mà vừa rồi, từ khóa "Trang trại hoa hồng" còn đang ở trên hot search lúc này đã biến mất tăm, rõ ràng là nó đã bị người nào đó dùng tiền để đè xuống.

Trích Nguyệt Lượng cười lạnh một tiếng, cô biết chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn nhất tới người nào, cũng đoán sương sương được người động tay động chân trong chuyện này.

Năm phút sau.

# Ninh Lâm và trang trại hoa hồng #

# Trang trại hoa hồng - hoa hồng tượng trưng cho tình yêu #

# Trang trại hoa hồng trở thành nghĩa trang #

Ba topic đột nhiên dắt tay nhau chạy lên hot search, hơn nữa còn ở thứ tự rất cao.

Cùng lúc ấy, Trích Nguyệt Lượng cũng đăng Weibo.

Trích Nguyệt Lượng V: Hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm yêu nhau chứ không phải là ngày giỗ của tôi, tôi đi đến chỗ trang trại hoa hồng tượng trưng cho tình yêu mà @Ninh Lâm, @Phòng làm việc của Ninh Lâm giới thiệu, ai ngờ chỗ đó lại là nghĩa trang hoa hồng? Đến cả Thương Lộc cũng biết trang trại đó đang cải tạo để thành nghĩa trang mà mấy người cũng không biết, đã thế phòng làm việc của mấy người còn đăng mấy cái ảnh thật thật giả giả tung tin sai sự thật dẫn người khác vào. Mấy người thích đè hot search xuống đúng không? Thế mời mấy người tiếp tục. Đè một cái xuống thì tôi mua ba cái, ai chịu thua trước người đó làm cháu của người kia🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro