Chương 17: Mẹ nó, đẹp trai thật đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Minh An

Hôm nay Lâm Nhan Nhan vô cùng yên tĩnh. Từ khi vào biệt thự, cô nàng chỉ đứng im đợi bên cạnh Thương Lộc.

Vì vừa rồi Thương Lộc mới nói bên tai cô nàng một câu...

"Nói một cách nghiêm túc, có lẽ cô chính là người bạn đầu tiên của tôi."

Lâm Nhan Nhan cố gắng khống chế khóe môi đang muốn cong lên của mình. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Phải biết rằng hồi cấp ba, Lâm Nhan Nhan chưa từng nghĩ mình sẽ có thể làm bạn với một cô gái như Thương Lộc.

Lúc đó Thương Lộc vô cùng xinh đẹp, cứ như cô chính là người tỏa sáng nhất thế giới vậy, ai cũng phải chú ý tới cô.

Lúc đó, nhà họ Lâm còn chưa phát triển như bây giờ. Vào tuổi dậy thì, Lâm Nhan Nhan hơi béo phì, thanh xuân của cô làm bạn với chiếc cằm không góc cạnh. Khi ấy cô còn chưa là công chúa nhỏ nổi tiếng như hiện tại, cô chỉ là một học sinh bình thường như bao học sinh khác trong trường.

Nhưng ba mẹ cô vẫn yêu thương và chiều chuộng cô như bây giờ, làm Lâm Nhan Nhan tự tin tỏ tình với bạn nam đẹp trai nhất lớp. Sau khi bị đối phương khinh bỉ, nói mỉa mai, coi cô như một thứ đen đủi, Lâm Nhan Nhan mới hiểu ra... Hóa ra mình là người bình thường đến vậy, chỉ là một câu chuyện cười trong mắt bạn nam mà cô thích.

Mà Thương Lộc hoàn toàn ngược lại với cô. Thương Lộc chính là học sinh xinh đẹp nổi tiếng trong trường, gia thế tốt, thành tích cũng tốt. Khi nhắc tới Thương Lộc, mọi người thường gắn cho cô các danh hiệu như "hoa khôi", "học sinh giỏi".

Nhưng Thương Lộc, người mà Lâm Nhan Nhan từng ngưỡng mộ lại chẳng tranh với đời. Làm Lâm Nhan Nhan coi thường, ghét cô.

Hiện tại, những thứ trong quá khứ đó chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì hai cô đã là bạn của nhau.

Thương Lộc vươn tay về phía Lâm Nhan Nhan.

Lâm Nhan Nhan không chút do dự nắm lấy.

*

Còn Diệp Lục, hôm nay anh chàng ở trong trạng thái ngây ngốc và khó hiểu.

Đến chỗ quay chương trình, vừa xuống xe thì phải nghe fan của mình nói một đống thứ linh ta linh tinh, nhưng dưới ánh mắt ép hỏi của anh, các fan của anh lại chẳng trả lời câu nào.

Sau khi vào biệt thự, anh liền thấy Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc - hai người vốn dĩ không hợp nhau - ngồi chung một chỗ. Nhìn qua bầu không khí giữa hai người còn khá... hòa bình?

Diệp Lục nhìn thoáng qua hai người, sau đó lại nhìn về phía Hứa Tắc đứng cạnh mình, ánh mắt như muốn hỏi: Có chuyện gì xảy ra vậy?

Không hiểu sao dường như Hứa Tắc lại hiểu ý Diệp Lục, bởi Hứa Tắc lắc lắc đầu với Diệp Lục.

Khán giả đang xem chương trình khiếp sợ.

[Động tác nhỏ này của Diệp Lục và Hứa Tắc là gì vậy? Không phải hai người họ cũng định làm bạn với nhau luôn đó chứ?]

[Lầu trên nghĩ nhiều rồi, hẳn là Hứa Tắc không hiểu Diệp Lục muốn hỏi cái gì. Vì thế anh ấy mới lắc đầu, dù sao lắc đầu cũng có thể từ chối và phủ nhận tất cả mọi thứ trên đời này mà?]

Không lâu sau, xe của Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh cũng tới nơi. Hai người lần lượt vào biệt thự.

Nếu tất cả các vị khách mời đã đến, vậy hoạt động đầu tiên của chương trình chính thức bắt đầu. Đó chính là công bố khách mời đặc biệt của số này.

Lâm Nhan Nhan cạn lời, nói thẳng: "Sáng sớm hôm nay tên của Hạ Duyên đã leo lên hot search rồi, mấy người đừng úp úp mở mở nữa, chẳng cần thiết đâu!"

Trong phần bình chọn của kỳ này, vị khách quý nhận được nhiều phiếu bầu nhất chính là Hạ Duyên.

Giờ phút này, trong phòng livestream, cũng có không ít fan của Hạ Duyên đứng chờ.

Bởi lịch trình mấy ngày nay của Hạ Duyên chưa được công khai. Vì thế các fan của anh cũng cảm thấy rất có khả năng anh sẽ tới tham dự chương trình này.

Dù sao với độ hot hiện tại của chương trình, người nổi tiếng nào cũng muốn tham gia. Kể cả người nổi tiếng bậc nhất như Hạ Duyên cũng không có lý do gì để từ chối.

Tổ chương trình không để khách mời đặc biệt lên sân khấu luôn mà mở điện thoại ra gọi cho Hạ Duyên, kết nối với màn hình lớn. Không lâu sau, hình ảnh Hạ Duyên mặc áo ngủ xuất hiện trong khung hình.

Fan của Hạ Duyên kích động.

[A a a a, anh yêu mặc mát mẻ quá!]

[Tui rất thích Hạ Duyên, nhưng vì Hạ Duyên mà phải xem Diệp Lục thì đó đúng là tra tấn với tui huhu!]

[Nếu SN không có Diệp Lục thì hoàn hảo rồi!]

[Quỷ hút máu đáng bị tế lên chửi!]

Nếu số trước mời Ninh Lâm, đối tượng bị hóng hớt chính là Thương Lộc thì nếu số này Hạ Duyên tham gia chương trình thì người đứng mũi chịu sào chính là Diệp Lục.

Trong video.

Hạ Duyên cười dịu dàng, vẫy tay với màn hình: "Chào mọi người, tôi là Hạ Duyên, đã lâu không gặp. Nghe nói số thứ ba của chương trình "Những người tôi ghét nhất" đã bắt đầu quay, tôi cũng rất muốn tham gia. Nhưng vì lý do sức khỏe mà tôi không thể tới tham gia được số lần này, vì thế tôi muốn gửi lời xin lỗi tới mọi người. Hôm nay tôi xin giới thiệu một vị khách mời khác tới tham gia chương trình, đó chính là thành viên khác của SN chúng tôi - Dụ Tô. Mọi người cùng vỗ tay chào đón Dụ Tô nào!"

Nếu Hạ Duyên nói lời này ở số thứ nhất, có lẽ chẳng vị khách mời nào để ý đến anh. Nhưng lúc này lại có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Các fan đang xem livestream cảm thấy vô cùng thất vọng. Tuy vậy, cũng có người tinh tế đã phát hiện ra lịch trình của Hạ Duyên không khớp với chương trình, vì thế đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Chỉ là họ vẫn không nhịn được cảm thấy thất vọng thôi.

Cùng lúc đó, cửa được đẩy ra, có một bóng dáng cao gầy đi vào.

Một chàng trai mặc bộ đồ thể thao màu đen. Anh rất cao, nhìn qua anh cao ít nhất là 1m9. Dáng người anh đúng chuẩn tỉ lệ của người mẫu quốc tế.

Khuôn mặt anh tuyệt vời cứ như được đo đạc để khắc ra vậy, nào là đôi môi siêu mỏng đang mím lại, nào là cái mũi cao thẳng, phía bên trên là... Một đôi mắt vô cùng nhỏ, như một nét nguệch phá tan sự hoàn hảo của gương mặt anh vậy.

Trong nhóm SN thì Dụ Tô không quá nổi tiếng. Anh giỏi trong việc sáng tác nhạc, fan của anh cũng toàn là những người bị tài năng của anh hấp dẫn.

Giờ phút này, giọng của Hạ Duyên lại tiếp tục vang lên, còn mang theo nụ cười: "Đôi mắt nhỏ của Dụ Tô nhà chúng tôi là bẩm sinh rồi. Mong mọi người đừng hiểu nhầm, không phải là cậu ấy không muốn nhìn mọi người đâu, cậu ấy rất tôn trọng mọi người đó!"

Khán giả cười ha ha.

[Cười chết tôi rồi!]

[Tôi có thể khẳng định, tìm trong cả giới giải trí... À không, tìm trên cả thế giới cũng không tìm được ai có đôi mắt nhỏ hơn Dụ Tô đâu!]

[Tôi thường cảm thán rằng cái dáng người cùng mặt mũi (trừ mắt) của anh ấy quá ư là hoàn hảo, mỗi tội đôi mắt của anh ấy lại như vậy... Đúng là quá đáng tiếc.]

[Mà SN không nghĩ tới việc đưa Dụ Tô đi làm mắt hai mí với làm to mắt ra sao? Cứ để thế này thì kiểu gì anh ấy chẳng bị chìm luôn trong cái giới giải trí hỗn loạn này?]

Khi thấy Dụ Tô đến, đến cả người đồng đội của anh là Diệp Lục cũng cảm thấy kinh ngạc.

Bởi lẽ Diệp Lục đã biết Hạ Duyên ký hợp đồng tới tham gia số này. Nhưng sao cuối cùng người tới lại là Dụ Tô vậy?

Diệp Lục bỏ qua băn khoăn kia, đi lên trước ôm lấy Dụ Tô, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Hạ Duyên đâu?"

Dụ Tô cũng ôm xã giao lại Diệp Lục một cái, nhỏ giọng trả lời: "Cậu ấy bảo có việc nên tôi tới thay."

Diệp Lục vỗ vỗ vai Dụ Tô tỏ vẻ đã hiểu.

Dù sao từ trước đến nay, Hạ Duyên muốn làm gì thì làm cái đó, các đồng đội khác không tránh được cảnh phải đi dọn dẹp hậu quả cho anh ta.

Quan hệ của Diệp Lục và Dụ Tô cũng được coi như là khá tốt. Vì thế anh khoác lấy vai Dụ Tô, giới thiệu với những người khác: "Dụ Tô khá giống Hứa Tắc, không thích nói chuyện, mọi người không cần cố tình làm quen với cậu ấy, có gì cứ nói thẳng là được."

Nói rồi ánh mắt Diệp Lục lại rơi xuống trên người Hứa Tắc. Thậm chí anh chàng còn xấu tính nghĩ rằng nếu nhốt Hứa Tắc và Dụ Tô ở một chỗ, có phải cả đời họ cũng chẳng nói câu nào với nhau không?

Sau đó ánh mắt Diệp Lục lại di chuyển.

Ánh mắt anh chuyển tới mặt Thương Lộc, sau đó anh cảm thấy khó hiểu.

Vì giờ phút này Thương Lộc đang mở to mắt nhìn Dụ Tô, trên mặt cô viết dòng chữ "không thể tin được" to đùng.

Dù không trực tiếp ở hiện trường nhưng Hạ Duyên cũng chú ý tới biểu cảm khoa trương của Thương Lộc lúc này. Vì thế anh ta cười bảo: "Chắc đây là lần đầu Thương Lộc thấy Dụ Tô nên mới ngạc nhiên đến vậy. Có phải mắt cậu ấy còn nhỏ hơn cô thấy trên TV không?"

Khán giả cười với nhau. Họ cũng cho rằng Thương Lộc đang ngạc nhiên vì đôi mắt nhỏ của Dụ Tô như Hạ Duyên.

[Thương Lộc, cô có thể tem tém lại cái biểu cảm của cô một chút được không?]

[Tui thấy nửa đôi mắt của Thương Lộc chắc cũng to hơn mắt Dụ Tô đó nhỉ?]

[Trong ánh mắt Thương Lộc chính là sự ngạc nhiên không thể giấu được!]

Tất cả mọi người đều cho rằng Thương Lộc đang ngạc nhiên vì đôi mắt của Dụ Tô quá nhỏ, đến cả Lâm Nhan Nhan cũng không nhịn được duỗi tay kéo kéo tay áo Thương Lộc.

Lúc này Thương Lộc mới lấy lại tinh thần. Nhưng cô cũng chưa lấy lại được hẳn tinh thần, vì miệng cô đã nhanh hơn não. Cô nói...

"Mẹ nó, đẹp trai thật đó!"

Mọi người: "???"

Hạ Duyên đang ở đầu bên kia điện thoại, video call nghe được vậy thì hơi sửng sốt một chút. Sau đó anh cười tươi đáp lại: "Cảm ơn cô. Lần trước lúc chúng ta hợp tác với nhau tôi cũng cảm thấy cô rất xinh đẹp."

"Tôi có nói anh đâu?" Thương Lộc không hiểu sao Hạ Duyên có thể nói được lời đó. Sau đó cô nhìn về phía Dụ Tô, hỏi thẳng: "Chúng ta chụp ảnh chung với nhau được không?"

Dụ Tô: "......?"

Mọi người ở đó: "???"

Khán giả im lặng vài giây, sau đó phòng livestream như nổ tung.

[Hahaha Thương Lộc đang nói cái gì vậy? Là cái mà tui đang hiểu đó hả? Cô ấy đang khen Dụ Tô đẹp trai sao?]

[Thật ra Dụ Tô không xấu, dù sao dáng người anh ấy cũng cao như vậy cơ mà, khuôn mặt cũng rất đẹp, chỉ có đôi mắt là điểm trừ. Nhưng chỗ này có cả Hứa Tắc lẫn Diệp Lục, thế mà Thương Lộc lại cảm thấy Dụ Tô đẹp trai sao?]

[Vì thế vừa rồi Thương Lộc ngây ngốc do bị sốc khi nhìn thấy mặt của Dụ Tô sao? Tui nói ra là vì nghe nó vui quá đó hahaha.]

Tại hiện trường, cũng có người cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn. Người đó chính là Diệp Lục.

Diệp Lục mang khuôn mặt của mình đi hỏi Thương Lộc: "Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao? Từ trước đến nay cô còn chưa từng khen tôi đẹp trai cơ đấy? Tiêu chuẩn của cô kiểu gì vậy?"

Diệp Lục vô cùng tự tin với khuôn mặt này của mình. Anh biết khuôn mặt này của mình rất đẹp, dù cho độ nổi tiếng cùng sự yêu thích mà các fan dành cho anh bị Hạ Duyên lấn át nhưng người giữ vị trí bộ mặt của cả nhóm vẫn chính là anh mà không phải Hạ Duyên.

"Cũng thường thôi." Thương Lộc liếc mắt nhìn Diệp Lục một cái. Anh chàng này cũng đẹp, nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu trai đẹp.

Nhưng Dụ Tô thì không giống vậy. Vào cái giây phút thấy anh, Thương Lộc cảm thấy não mình như bị tê liệt, thậm chí cô còn cảm thấy não mình như được xung thêm điện vào.

Hệ thống: [......]

Chột dạ nhưng không dám nói.

Thương Lộc tìm ra đáp án rất nhanh.

Cô đã từng chống lại cốt truyện ban đầu mà hệ thống bảo với mình, trong nhật ký cô ghi đầy dòng chữ "Tôi thích đàn ông có đôi mắt nhỏ". Đó không phải chỉ Dụ Tô sao?

Tuy rằng đây không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Thương Lộc thật sự cảm thấy Dụ Tô chính là người...

Đẹp trai nhất mà cô từng gặp!!

Đương nhiên ban đầu Thương Lộc không định thể hiện cảm xúc một cách khoa trương đến vậy. Nhưng vừa rồi cô không khống chế nổi, bây giờ bình tĩnh lại rồi thì cô bắt đầu tỏ vẻ rụt rè.

Vì thế Thương Lộc lại nhìn về phía Dụ Tô, hỏi lại: "Được không anh?"

Dụ Tô rũ mắt nhìn cô gái đứng đằng trước. Bầu không khí khó xử ban đầu như bóp lấy trái tim anh, làm anh luống cuống không biết làm như nào. Nhưng khi đối diện với ánh mắt chân thành của Thương Lộc, anh ngẩn người.

Không có một chút sự cười nhạo nào, cũng chẳng có sự giả tạo, muốn lòe thiên hạ. Đôi mắt của cô trong sáng lại ngây thơ, ánh mắt cô nhìn về phía anh mang theo chút chờ mong và ngượng ngùng. Trong mắt cô chỉ có những cảm xúc ấy.

Dường như cô nói thật, cô thật sự cảm thấy anh rất đẹp trai, lời nói của cô không có chút ác ý nào.

Dụ Tô cảm thấy khó xử, anh không biết nên làm như nào cho phải.

Anh chưa từng nghĩ trên thế giới này còn có người chân thành khen khuôn mặt này của anh. Đôi mắt đó đã làm anh bị cười nhạo rất nhiều, khiến anh trở nên vô cùng tự ti.

Diệp Lục đứng một bên nói mắt thẩm mỹ Thương Lộc không tốt, chẳng hề nhận ra anh chàng chính là một chàng "soái ca chính hiệu". Vì thế Diệp Lục đứng ra trả lời thay Dụ Tô, tức giận nói: "Chụp, bây giờ chụp luôn. Tôi chụp cho hai người."

Diệp Lục trực tiếp đi đòi điện thoại của Thương Lộc từ tổ chương trình, sau đó đẩy Dụ Tô xuống ngồi cạnh chỗ Thương Lộc, giơ điện thoại lên chụp cho họ hai bức.

Sau đó Diệp Lục lại ngồi vào phía còn lại của Thương Lộc, giơ cao điện thoại lên, chen vào khung hình, chụp một bức ảnh ba người.

Cả quá trình, Thương Lộc vô cùng vui vẻ giơ tay lên tạo dáng. Nhìn qua lửa giận như sắp cháy bùng trên đầu Diệp Lục. Còn Dụ Tô, anh nở một nụ cười lịch sự, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện người anh hơi cứng, gương mặt anh cũng tỏ ra khó hiểu, không biết nên nói gì.

Khán giả bị phản ứng của Diệp Lục chọc cười.

[Chắc chắn đêm nay Diệp Lục sẽ khóc ướt hết gối vì nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Thương Lộc không chịu khen mình một câu đẹp trai!]

[Nhìn qua tâm trạng của Thương Lộc rất tốt. Tui bắt đầu tin cô ấy thật sự cảm thấy Dụ Tô đẹp trai. Ít nhất trong lòng cô ấy thì Dụ Tô còn đẹp trai hơn Hạ Duyên và Diệp Lục!]

[Nhóm nhạc SN, gương mặt quốc dân: Hạ Duyên, gương mặt được mọi người lựa chọn: Diệp Lục, gương mặt trong lòng Thương Lộc: Dụ Tô. Sao lại thế này được nhỉ?]

[Tui là fan Dụ Tô đây. Nói thẳng ra chúng tui còn không khen được anh ấy một cách chân thành như Thương Lộc đâu.]

Lâm Nhan Nhan đứng cạnh dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thương Lộc.

Cô nàng không cảm thấy mắt thẩm mỹ của Thương Lộc kỳ lạ, trong đầu cô nàng chỉ có đúng một suy nghĩ: Rồi xong, không phải Thương Lộc lại định trúng tiếng sét ái tình nữa đó chứ?

Nhớ tới Thương Lộc trước mặt... à không, bây giờ chính là bạn tốt của cô đã từng yêu đương như thế nào, Lâm Nhan Nhan chỉ muốn vươn tay kiểu Nhĩ Khang.

Không! Được!!!

Tống Trạch Khiêm chính là người tiếp nhận mọi thứ giỏi nhất, anh bình tĩnh lột một quả quýt ra, nâng mắt xem chuyện trước mắt. Dù sao người làm nghệ thuật như anh chuyện gì mà chẳng từng thấy rồi, anh còn từng thấy nhiều diễn viên nổi tiếng hơn, có khuôn mặt xấu xí hơn được người ta nhắm mắt khen sướng đến mức thăng thiên cơ.

Rõ ràng trạng thái của Tưởng Tinh hôm nay không được bình thường cho lắm. Thậm chí cô còn không chú ý tới những chuyện xảy ra xung quanh mình, nhìn qua cô hơi mất tập trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn Hứa Tắc ngồi yên trong góc, khác với những người khác, lực chú ý của anh không đặt lên người Thương Lộc và Dụ Tô mà đặt lên Hạ Duyên đang ở trong màn hình.

Giờ phút này, hiện trường khá hỗn loạn, cũng chẳng có ai chú ý tới Hứa Tắc.

Diệp Lục không thể tin được, Hạ Duyên cũng không thể hiểu nổi. Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác bị phớt lờ.

Vì thế sau khi tổ chương trình thu điện thoại của Thương Lộc lại, Hạ Duyên lại làm biểu cảm tổn thương, nói: "Không ngờ mắt thẩm mỹ của Thương Lộc lại như này. Đúng là lạ thật. Đây cũng là lần đầu tiên đôi mắt nhỏ của Dụ Tô nhóm chúng tôi được người ta khen đấy!"

Lâm Nhan Nhan trợn mắt nhìn Hạ Duyên trong màn hình, nói thẳng: "Anh quản cô ấy thích cái gì à?"

Tuy rằng Lâm Nhan Nhan cảm thấy Dụ Tô cũng không phải anh chàng quá đẹp trai, nhưng Hạ Duyên cũng không có cửa chỉ chỉ trỏ trỏ nhận xét về mắt thẩm mỹ của Thương Lộc.

Đúng lúc đó, Thương Lộc cũng hiểu vì sao mình không hợp với Hạ Duyên.

Nhìn qua cách nói chuyện khá dịu dàng, nhưng thật ra anh ta chính là phiên bản khác của Ninh Lâm, chẳng qua đối tượng anh ta nhằm vào không phải là cô thôi.

Thương Lộc nghe mà cảm thấy phiền. Vì thế cô cũng nói thẳng: "Tôi thấy mắt nhỏ đẹp đó, một câu cứ lặp đi lặp lại mà không chán à?"

Sau khi ý thức được cả Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc đều không cho mình mặt mũi, suýt nữa Hạ Duyên không giữ được bình tĩnh. Nụ cười của anh ta cứng đờ, nhưng vẫn cố nói: "Chúng tôi là đồng đội, là bạn tốt của nhau. Cái này cũng không có gì to tát."

Có người đồng quan điểm với Thương Lộc, cảm thấy Hạ Duyên làm vậy là không tôn trọng Dụ Tô.

[Hạ Duyên làm trò nói trước mặt nhiều người như vậy thấy hay à? Đúng là hơi quá đáng thật.]

[Thỉnh thoảng nói một câu trêu nhau thì còn được. Đây vài phút nói mấy lần rồi? Thương Lộc không phiền thì tôi cũng phiền!]

Lập tức có fan của Hạ Duyên đứng ra nói đỡ cho anh ta.

[Là vì quan hệ của hai người họ tốt, giữa bạn bè, đùa nhau xíu có sao đâu? Lầu trên, chắc cậu cũng giống Thương Lộc, chẳng có bạn bè, biết cái gì mà nói cơ chứ?]

[Nhưng mà Hạ Duyên nói vậy Dụ Tô tức giận à? Xin lỗi nha, chẳng con mắt nào của tôi thấy rõ ánh mắt anh ấy cả.]

[Đây cũng là câu đùa vui giữa những người bạn với nhau thôi mà? Có thế mà cứ phải làm quá lên!]

Diệp Lục biết sức chiến đấu của fan Hạ Duyên kinh khủng đến mức nào. Tuy rằng anh không quan tâm tới nó, nhưng dù sao Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan cũng là con gái, nếu nói thêm câu gì, chỉ sợ hai người sẽ gặp bất lợi.

Vì thế, người không đáng tin nhất từ trước đến nay - Diệp Lục, hiếm khi EQ lên sóng. Anh đứng dậy trực tiếp vẫy tay chào tạm biệt với Hạ Duyên, kết thúc cuộc gọi video call này: "Hy vọng lần sau cậu có thể tới đây với chúng tôi nhé!"

Hạ Duyên cũng cảm nhận bầu không khí này kỳ lạ, gọi nữa cũng chẳng có chuyện gì mà nói, vì thế anh nghe theo lời Diệp Lục.

Video bị ngắt. Tất cả các khách mời đều đã đến đủ, chương trình cũng bắt đầu được quay.

Cũng vào lúc này, Diệp Lục cũng nhận ra sự xui xẻo trong ngày của anh không kết thúc mà chỉ vừa mới bắt đầu.

Bởi lẽ, trò chơi sắp tới chính là...

Nhà ma.

Các khách mời phải đến nhà ma để tìm các mảnh ghép khác nhau, đội nào tìm được đủ các mảnh ghép trước, ghép được hình vuông thì sẽ giành thắng lợi.

Vì tim Tưởng Tinh không được tốt lắm nên cô không thể tham gia trò chơi đáng sợ này được. Do đó, Tưởng Tinh không chơi trò chơi này mà ở trong biệt thự làm bữa trưa chờ mọi người về.

Sáu người còn lại được chia làm hai đội, mỗi đội sẽ phân ra hai người đi vào trong nhà ma tìm đồ, một người còn lại ở bên ngoài, chờ đồng đội mình đi tìm mảnh ghép xong thì sẽ ghép hình lại, hoàn thành phần chơi.

Những người trong cùng một đội được cấp cho bộ đàm, có thể gọi và nói chuyện cho nhau bất cứ lúc nào. Đội nào thua sẽ bị uống nước mướp đắng.

Quyền chia đội được giao vào tay Tưởng Tinh. Cô có thể xếp đội cho bất cứ người nào, đặt tên hai người bất kỳ lên một trái một phải, như vậy là đã chia đội xong.

Vì thế, Tưởng Tinh hớn hở đặt tên của Thương Lộc và Dụ Tô bên cạnh nhau trước.

Bầu không khí trong phòng livestream vô cùng vui vẻ.

[Haha cô Tưởng Tinh à, không phải cô định đi đầu trong việc đu CP này đấy chứ?]

[Cho Thương Lộc và Dụ Tô cùng chung một tổ, ý của cô ấy quá rõ ràng rồi còn gì?]

[Tưởng Tinh à, không phải chị bị mấy người họ dạy hư rồi đó chứ? Đừng quên chị là tiền bối trưởng thành đó!]

Sau khi quay xong hai số của chương trình, Tưởng Tinh cũng hiểu ra người có công lớn nhất trong việc mang đến độ hot cho chương trình chính là Thương Lộc, chỉ có thể làm việc dính dáng đến Thương Lộc mới có thể được khán giả chú ý tới.

Nghĩ nghĩ, Tưởng Tinh lại đặt tên của Diệp Lục cùng chỗ đó.

Diệp Lục: "?"

Tại sao lại nhét thêm anh vào trong cái đội đó vậy? Làm vậy để anh tiếp tục nhìn Thương Lộc khen Dụ Tô đẹp trai sao? Trời ơi! Anh không phục!!!

Có người cùng một câu triết lý để tóm tắt lại đội này.

[Thành viên đội bao gồm: Thương Lộc và Dụ Tô - người cô ấy cảm thấy đẹp trai nhất. Cùng với đó chính là bóng đèn Diệp Lục.]

[Fan của Diệp Lục kiểu: Muốn phản bác lại, nhưng cười xong đã rồi nói tiếp.]

Đương nhiên dù lúc này, Diệp Lục không muốn chung đội với hai người kia, nhưng không sửa được kết quả chia đội nữa.

Lâm Nhan Nhan cũng cảm thấy rất không vui. Bởi vì cô nàng muốn được ở chung với Thương Lộc, mà không phải trở thành đối thủ của Thương Lộc.

Hơn nữa...

Cô không muốn để Thương Lộc ở chỗ Dụ Tô!

Thương Lộc xinh như vậy, cô ấy mà chủ động tán, nhỡ đâu Dụ Tô đổ thật thì phải làm sao bây giờ? Nếu hai người bọn họ yêu nhau thì sao? Nếu Dụ Tô là một thằng đểu cáng, làm Thương Lộc đi lên vết xe đổ thì phải làm thế nào?

Lâm Nhan Nhan nhìn Thương Lộc, lại nhìn qua Dụ Tô, sau đó cô nàng vò đầu mình rối tung.

Suy nghĩ của Lâm Nhan Nhan như viết hết lên mặt, khán giả bị cô nàng chọc dở khóc dở cười.

[Trong số các vị khách mời, nếu người đầu tiên đồng ý mối hôn sự này, đồng thời là người tiên phong trong việc ship CP của Thương Lộc và Dụ Tô chính là Tưởng Tinh, thì người đầu tiên phản đối nó chính là Lâm Nhan Nhan. Hahahaha!]

[Nhìn qua Lâm Nhan Nhan tức giận thật đó haha, tui nhìn biểu cảm cô ấy như kiểu "con gái lớn nhà mình bị một thằng ất ơ nào đó cuỗm đi" rồi ấy!]

Trước khi xuất phát tới địa điểm mới, tuy rằng không phải đồng đội nhưng Lâm Nhan Nhan vẫn mạnh mẽ chen vào ngồi trên xe của đội Thương Lộc.

Dụ Tô ngồi ghế lái phụ, còn Lâm Nhan Nhan, Thương Lộc và Diệp Lục cùng nhau ngồi hàng ghế đằng sau.

Thương Lộc cảm nhận được Lâm Nhan Nhan đang cầm lấy tay mình. Cô cảm thấy khá kỳ lạ nên quay đầu đi.

Lâm Nhan Nhan cũng không thèm nhìn Thương Lộc. Nhưng cô nàng lặng lẽ dùng đầu ngón tay viết một câu xuống lòng bàn tay Thương Lộc...

[Idol mà yêu đương sẽ bị chém đầu!!]

Vì thế Thương Lộc không được thích Dụ Tô. Cái kiểu tình yêu sét đánh như này chắc chắn sẽ không có kết quả đẹp đâu!!

Thương Lộc: "......"

Trong đầu Lâm Nhan Nhan đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?

Cô chỉ cảm thấy Dụ Tô trông đẹp, thưởng thức anh như kiểu ngắm hoa mà thôi, chứ có thích hay không thích gì đâu.

Vì thế Thương Lộc cũng cầm lấy tay Lâm Nhan Nhan, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng trả lời cô nàng.

[Mục tiêu của tôi là ảnh hậu chứ không phải yêu đương.]

Lâm Nhan Nhan: "!"

Được đó!

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thương Lộc, cô cũng yên lòng.

Diệp Lục không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy như mình đang bị xa lánh: "?"

Kỳ lạ thật, sao hôm nay Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan lại yên tĩnh đến vậy?

Sau khi tới chỗ quay, Lâm Nhan Nhan chỉ đành về chỗ Hứa Tắc và Tống Trạch Khiêm.

Thành viên của hai đội bắt đầu phân công công việc cho nhau, hai người đi vào bên trong tìm mảnh ghép, một người đứng ngoài chờ.

Tuy rằng thắng thua không quan trọng, nhưng Thương Lộc không muốn uống nước mướp đắng. Vì thế cô nhìn về phía Diệp Lục, sắp xếp luôn: "Anh đứng ngoài chờ."

Diệp Lục không phục: "Vì sao?"

Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan chơi với nhau thì thôi đi. Sao đến cả Dụ Tô mới đến cũng thay luôn vị trí của anh vậy?

Thương Lộc dùng biểu cảm "Anh nói cái quái gì vậy" nhìn Diệp Lục, sau đó hỏi: "Thế anh có thể vào tìm được à? Không sợ bị dọa đến chết luôn hả?"

Diệp Lục: "......"

Nhưng đúng là anh sợ ma.

Sau khi ý thức được Thương Lộc đang quan tâm tới mình, Diệp Lục mới làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý với sự sắp xếp của cô.

Thương Lộc nhìn qua phía Dụ Tô, hỏi anh: "Anh không sợ ma đó chứ? Nếu không hai người các anh đứng đây chờ tôi, một mình tôi đi tìm cũng được."

Dụ Tô lắc đầu với Thương Lộc, tỏ vẻ mình có thể làm được.

Bên kia, Lâm Nhan Nhan cũng bị bỏ ở ngoài như Diệp Lục, chờ đồng đội của mình tìm xong mảnh ghép thì xếp hình.

Bên cạnh có một cái bàn, bên trên đặt hai món đồ chơi có hình dáng khác nhau. Thật ra cũng là để cho các vị khách mời tham khảo hình dạng của các mảnh ghép.

Thời gian còn rất dài, đứng ngoài chờ cũng rất chán.

Lúc Lâm Nhan Nhan đối diện với Diệp Lục, tâm trạng của cô nàng lập tức đi xuống.

Đều tại Diệp Lục quá vô dụng! Nếu anh ta mà không sợ ma thì anh ta có thể đi vào trong tìm mảnh ghép, sau đó Thương Lộc có thể ở đây trò chuyện với cô.

Còn Diệp Lục thì dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Lâm Nhan Nhan.

Đương nhiên Diệp Lục cảm nhận được Lâm Nhan Nhan khó chịu với mình, nhưng anh chẳng hiểu gì hết.

Có người nhận xét.

[Đây chính là người ngốc nhìn người không vui trong truyền thuyết sao?]

[Đều là phụ tá đắc lực của Thương Lộc cả (cười bất lực)]

[Thương Lộc: Tôi thật may mắn khi quen được hai người (không cười nổi.jpg)]

Giờ phút này, trong nhà ma.

Trong trò chơi này, tất cả các ưu thế của Thương Lộc đều được thể hiện ra. Trong hoàn cảnh tối tăm như này, cô có thể nhìn rõ mọi thứ, nhìn phần trang trí kinh khủng xung quanh, cô vẫn có thể dùng vẻ mặt vô cảm để đối diện. Đến cả mấy người đóng vai ma nhảy ra, cô cũng có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh chào buổi sáng đối phương.

Sau khi người đóng vai ma dọa Thương Lộc thất bại, người đó cảm thấy vô cùng thất vọng, sau đó dời mục tiêu sang những người còn lại.

Nhìn qua Tống Trạch Khiêm cũng khá bình tĩnh. Dù ở trong nhà ma anh cũng không tháo kính râm của mình xuống, sau khi anh bị dọa hai lần thì cũng quen với kiểu dọa của họ, bắt đầu tìm kiếm mảnh ghép của trò chơi.

Còn Dụ Tô và Hứa Tắc, nhìn qua hai người không được ổn cho lắm.

Hai người họ đang đi thì bị con ma đột nhiên vụt ra dọa, cả người cứng đờ, đến cả lúc đi tìm đồ, tay vẫn còn run lên.

Nhưng tính cách hai người giống nhau, không thích nói gì. Vì thế dù hai người sợ cũng sẽ cố nhịn, không lên tiếng làm phiền người khác.

Vì thế trong nhà ma này, ngoài nhóm người đóng vai ma quỷ cố gắng biểu diễn tiết mục gào thét thì bầu không khí bên trong im lặng đến mức kỳ lạ.

Khán giả tổng kết như này.

[Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm đều không sợ, Hứa Tắc và Dụ Tô có sợ cũng không kêu ra tiếng. Đây đúng là hai sự kết hợp ăn ý, người sắp xếp đúng là sáng suốt thật!]

[Tổ chương trình: Tôi khổ sở sắp xếp trò chơi này cho mấy người không phải để mấy người bình tĩnh chơi như vậy đâu!]

Rất nhanh, Thương Lộc tìm thấy mảnh ghép màu tím của đội mình, sau đó cô đi qua chỗ Dụ Tô. Hai người xếp qua trong phòng một chút, phát hiện còn thiếu một mảnh ghép.

Sau đó hai người lục tung nhà ma đó lên nhưng cũng chẳng thấy mảnh ghép cuối cùng đâu.

Bên kia, giọng của Tống Trạch Khiêm vang lên, anh nói: "Chỗ chúng tôi cũng bị thiếu một mảnh. Hẳn là do tổ chương trình sắp xếp."

Sự thật đúng là vậy. Đương nhiên tổ chương trình không thể để cho họ thuận lợi rời khỏi nhà ma. Trong này còn một nhiệm vụ.

Màn tranh tài hai người ba chân.

Luật chơi vẫn như bình thường, nhưng chơi dưới tình huống như này thì đúng là lần đầu tiên.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cả hai đội sẽ nhận được mảnh ghép cuối cùng. Nhưng đội thắng có thể được ra cửa với đồng đội mình trước một phút.

Xếp hình này cũng chỉ hết tầm một phút. Về cơ bản thì đội nào thắng trò chơi hai người ba chân này sẽ thắng luôn và không cần uống nước mướp đắng.

Vì bốn người đã tìm đồ hơn nửa giờ ở tầng một nên họ cũng khá hiểu về kết cấu của nơi này rồi. Chỗ thi đấu chính là tầng hai.

Căn phòng trên này cũng không được coi là quá lớn, thậm chí còn tối hơn so với dưới tầng. Gần như chẳng ai thấy rõ xung quanh, chỉ Thương Lộc đang nheo mắt lại mới có thể nhìn được một ít.

Điều kỳ lạ là chỗ này rất trống, gần như chẳng đặt thứ gì.

Nhưng lúc Thương Lộc cúi đầu thì cô phát hiện ra điều kỳ lạ, vì trên mặt đất đặt rất nhiều thứ như cái nút.

Thương Lộc giơ chân dẫm dẫm.

"Thêm ba giây."

Một giọng nữ máy móc vang lên.

Lúc này PD mới giải thích cho bốn người quy tắc của trò chơi này. Trên mặt đất có đặt những cái nút có giá trị khác nhau. Hai đội sẽ đi từ cửa vào trong phòng, tất cả các nút họ dẫm sẽ được sáng lên, cuối cùng nút sẽ ghi số giây cộng vào của mỗi đội, đội nào có số giây thấp hơn thì giành chiến thắng.

Số giây của những cái nút này không giống nhau, vì thế đội nào dẫm ít nút hơn cũng không đồng nghĩa với việc thời gian của đội đó sẽ nhỏ hơn.

Thương Lộc nghiêm túc suy nghĩ sau đó hỏi PD: "VÌ thế thứ quyết định thắng thua không phải là chúng tôi đi hết bao lâu mà là mấy cái nút dưới đất?"

PD gật đầu tỏ ý Thương Lộc nói đúng. Hơn nữa nhân viên chương trình đi thử 5 lần cho các vị khách mời xem, tổng số giây thấp nhất là 25 giây, tổng số giây cao nhất lên đến 100 giây.

Nhân viên chương trình đi lên buộc chắc chân hai thành viên của mỗi đội.

Vì trò chơi này hoàn toàn dựa vào may mắn nên Tống Trạch Khiêm cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Anh nói với Hứa Tắc: "Bắt đầu thôi."

Hứa Tắc gật gật đầu.

Không thể không nói hai người khá may mắn, chẳng dùng chút chiến thuật nào, cứ nhấc chân lên là đi, đi một cách bình thường. Cuối cùng nhân viên công tác cộng giây lại thì họ chỉ đi 17 giây, còn ít hơn kỷ lục trong năm lần thử của nhân viên chương trình tận 8 giây.

Mấy nhân viên của tổ chương trình khiếp sợ. Khán giả cũng cảm thấy bất ngờ.

[Đây là vận may cức chó gì vậy?]

[Trâu bò quá, như này Thương Lộc và Dụ Tô chắc áp lực lắm.]

Thương Lộc hơi buồn rầu, bởi cô cũng biết khả năng thắng của đội mình không cao.

Nhưng cô vẫn nhìn về phía Dụ Tô, nghiêm túc nói: "Tôi muốn thắng."

Dụ Tô gật gật đầu, sau đó nói: "Cô có thể để chân lên mu bàn chân tôi."

Ít đi một cái chân thì ít đi một khả năng giẫm vào nút.

Thương Lộc không trả lời Dụ Tô mà nhìn về phía nhân viên của tổ chương trình, hỏi lại: "Chỉ cần chân chúng tôi buộc vào nhau, đi từ bên này đến bên kia, dùng cách nào cũng được đúng không?"

Nhân viên của tổ chương trình gật đầu: "Đúng vậy."

Thương Lộc nhìn qua phía Dụ Tô, hỏi anh: "Lực tay của anh như nào."

Dụ Tô không hiểu sao Thương Lộc lại hỏi mình như vậy, nhưng anh vẫn gật đầu: "Khá tốt."

Giờ phút này, đầu Dụ Tô hơi loạn. Không phải là Thương Lộc...

Muốn anh bế cô đó chứ?

Thật ra cũng không phải không được. Nhìn qua cô rất gầy, anh dùng một tay cũng có thể bế cô lên được.

Trong một giây ngắn ngủi, não Dụ Tô đã hoạt động, tự hỏi tự trả lời xem bế Thương Lộc lên theo tư thế nào để làm cô cảm thấy dễ chịu.

Nhưng sau khi nhận được đáp án khẳng định của Dụ Tô, Thương Lộc không vội kéo anh đi chơi trò chơi luôn. Ngược lại, cô kéo anh đến phía cửa sổ.

Tấm rèm được kéo ra, ánh sáng chiếu vào trong, cũng chiếu lên một vật thể như xà đu trên đầu hai người họ.

Thương Lộc không biết nó là cái gì, nhưng lúc ở tầng một, có một người đóng vai ma đu lên cái này dọa cô. Hẳn đây là dụng cụ của nhà ma.

Vì thế Thương Lộc duỗi tay nắm lấy xà đơn, sau đó nhìn về Dụ Tô, nói: "Chúng ta đi theo cái này tới. Nào lên đi, chân để trên không. Nghe khẩu lệnh của tôi. Một hai một, một hai một, một hai một..."

Dụ Tô: "......"

Đây là động tác gì vậy?

Tuy rằng Dụ Tô chẳng hiểu chút nào nhưng anh vẫn nghe theo sự sắp xếp của Thương Lộc, bắt lấy cái xà đơn bên cạnh. Hai người giống như hai con cua được buộc vào nhau, sau đó đi song song với nhau vào trong.

Trên đường, ngoài việc vóc dáng Dụ Tô quá cao, chân không cẩn thận chạm đất, dẫm một cái nút "Thêm hai giây" thì hai người không chạm phải bất cứ cái nút nào, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!

Mọi người: "?"

Một cách qua cửa ngoài dự đoán đã xuất hiện.

Khán giả cũng không ngờ được.

[Hahaha, Thương Lộc à, rốt cuộc thì trong đầu cô có cái gì vậy?]

[Quan trọng là vẻ mặt của cô ấy vô cùng nghiêm túc. Tui cười đến mức chó nhà tôi muốn gọi 120 vứt tôi vào bệnh viện tâm thần luôn rồi!]

[Vô lý nhưng lại rất hợp lý!]

[Đây là lần đầu tiên tui thấy Thương Lộc hiếu thắng khi chơi trò chơi trong chương trình đó. Tui hy vọng về sau Thương Lộc ganh đua hơn một chút vì tui muốn xem mấy cách qua cửa kỳ lạ hơn nữa cơ (tui không có ý muốn cười Thương Lộc nữa đâu)]

[Tui đã thấy Thương Lộc không muốn uống nước mướp đắng thế nào rồi! Cô ấy nỗ lực thật sự luôn ấy hahaha!]

[Tui chụp lại rồi nha, tí về chế gói biểu cảm!]

[Hai con cua buộc vào nhau.jpg.]

Tống Trạch Khiêm, Hứa Tắc: "......"

Hai người họ thua một cách tâm phục khẩu phục.

Đương nhiên là Thương Lộc và Dụ Tô giành chiến thắng. Sau khi hai người lấy được mảnh ghép cuối cùng, bỏ sợi dây đang buộc ở chân ra thì nhanh chóng dùng ưu thế một phút chạy xuống dưới tầng.

Diệp Lục thấy Thương Lộc chạy đằng xa vẫy tay với mình thì còn ngơ ngác hỏi: "Chạy nhanh như thế làm gì? Đằng sau có ai đuổi hai người à?"

Khán giả cùng nhau khen Diệp Lục "ngây thơ".

[Diệp Lục không biết để có được một phút này Thương Lộc đã trả giá những gì đâu!]

[Cậu nhóc kia đừng chần chờ nữa, mau xếp hình đi, nếu thua chắc chắn Thương Lộc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!]

Tuy rằng Diệp Lục không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng đối diện với ánh mắt uy hiếp của Thương Lộc, anh lập tức cầm lấy các mảnh ghép xếp hình, ngoan ngoãn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Một phút trôi qua.

Tống Trạch Khiêm và Hứa Tắc cũng đi xuống, nhưng Diệp Lục còn chưa xếp hình xong.

Lâm Nhan Nhan cũng bắt đầu xếp hình.

[Hahaha tay Diệp Lục run rồi kìa! Tui thấy rồi nha!]

[Anh ấy cuống rồi, anh ấy cuống rồi, anh ấy cuống rồi!!]

[Thương Lộc uống nước mướp đắng hay không, tất cả dựa vào thực lực của Diệp Lục.]

Ba phút trôi qua.

Không hiểu sao Diệp Lục càng cuống càng sai, càng sai càng cuống.

Thương Lộc vô cảm nhìn Diệp Lục. Cô chẳng nói cái gì nhưng giống như cái gì cũng nói.

Dưới tiếng thông báo hết giờ của nhân viên chương trình, Diệp Lục vẫn không cam lòng, anh còn cầm các mảnh ghép đổi hết vị trí cho nhau. Nhưng anh chàng vẫn không thể xếp được thành một hình vuông.

Bên kia, giọng nói tức giận của Lâm Nhan Nhan cũng vang lên.

"Sao xếp mãi mà không được vậy? Không phải trò chơi xếp hình này có vấn đề gì rồi đó chứ?"

Diệp Lục lập tức lộ ra biểu cảm "tìm được tri kỷ", anh chàng nói theo: "Đúng chứ? Tôi cũng cảm thấy trò chơi xếp hình này có vấn đề!"

Vì thế kết quả không ai ngờ tới xuất hiện.

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục chưa xếp được cái gì. Hai người cùng bỏ cuộc ở bước cuối cùng, tất cả đổ sông đổ bể.

[Cái quỷ gì đây? Cười chết tui rồi!]

[Trong lòng Thương Lộc: Biết trước là thua thì còn cố gắng gì nữa?]

[Để hai người có chỉ số thông minh "cao nhất" chương trình chơi trò này (tui không có ý gì đâu, tui đều thích hai người họ cả), có được kết quả này cũng chẳng có gì khó đoán. Hahaha tui không nhịn nổi nữa rồi, trò chơi xếp hình này có chỗ nào khó vậy? Nói trắng ra là người ngốc đó!]

[Thương Lộc, cô đừng tức giận nha hahaha - Diệp Lục bất đắc dĩ thở dài.]

Thương Lộc nhịn khóe miệng đang giật giật không ngừng của mình, cô không nhịn nổi nữa.

Ngốc thì nhận đi, lại còn đổ lỗi cho trò chơi xếp hình? Trò chơi xếp hình có tội gì à?

Vì thế Thương Lộc giật lấy mảnh ghép trong tay Diệp Lục, dùng nửa phút để xếp nó thành một hình vuông.

Sau đó cô đi tới bên cạnh Lâm Nhan Nhan, làm lại hành động vừa rồi một lần nữa.

Nhìn hình vuông trước mắt, cả Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan đều mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được.

Lâm Nhan Nhan: "Trời ơi Thương Lộc, cô thông minh quá!"

Diệp Lục: "Nếu biết cô giỏi như này đã để cô đi xếp rồi!"

Thương Lộc đối diện với lời khen của hai người...

Thương Lộc: "......"

Hai người họ nghiêm túc đó hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro