chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10: Bắt đầu một tình yêu.

Part 1:Thân phận cuối cùng cũng sáng tỏ.

Sau khi tỉnh lại và ăn một chút cơm, Aoko do mệt quá nên tiếp tục thiếp đi. Trời đã xế

chiều nhưng Ran vẫn chưa tỉnh. Mọi người cảm thấy hơi lo nên tập trung vào phòng

Ran, Sonoko do chăm sóc Ran từ sáng đến giờ nên cũng ngủ gật trên giường. Maokoto

thấy vậy không khỏi đau lòng nên đã bế cô nàng về phòng tịnh dưỡng lấy lại sức. Thái y

cũng được Shinichi truyền vào.

- Mọi người không cần phải lo, Ran không sao rồi, chỉ là mất sức quá nhiều nên bây giờ

vẫn hôn mê đấy thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng sẽ sớm khỏe lại. Xong việc rồi, thần

xin được cáo lui.

Vị đại phu thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị lui ra thì bị Kaito cản lại:

- Thái y! Tình trạng của Ran và Aoko, nên chăm sóc ai cẩn thận hơn vậy?

- Về chuyện này thì thương tích của Aoko nặng hơn Ran rất nhiều nhưng có lẽ, do Ran

bị đả kích về tinh thần khá nhiều nên tình trạng hôn mê kéo dài hơn Aoko. Thiếu gia

Kaito nên sai người chăm sóc Aoko tử tế, cô ấy mất khá nhiếu máu, trên người lại chi

chít vết thương, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không đủ sức xuống giường để đi

lại._Vị thái y từ tốn giải thích.

- Vậy à? Cảm ơn ngài! Ngài có thể lui ra được rồi._Kaito có chút lo lắng khi nghe thái y

nói về tình hình của Aoko.

- Đừng lo lắng nữa, Kazuha hiện giờ đang chăm sóc cho Aoko, cô ấy chắc chắn sẽ nhanh

chóng hồi phục lại.

Hattori vỗ vai an ủi Kaito, chuyện xảy ra lần này liên quan rất lớn đến anh vì người chủ

mưu lại là cô em gái của anh, nói gì đi nữa, anh vẫn phải chịu một phần trách nhiệm

trong chuyện này.

Kaito cũng bình tĩnh lại, nhận thấy lúc sáng có phần hơi kích động vì đã nắm lấy cổ áo

mà quát vào mặt của Hattori nên anh chàng cảm thấy có chút hối hận.

- Xin lỗi vì thái độ ban nãy của tớ

- Không sao! Tớ hiểu._Hattori mỉm cười, vì nếu như anh là Kaito hoặc Shinichi, chắc

chắn anh sẽ không bỏ qua chuyện này.

- Được rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, tớ sẽ ở đây chăm sóc cho Ran._Shiho im

lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng vì cô biết, ai trong số họ, người nào cũng mệt dữ lắm.

- Vậy thì làm phiền cậu._Shinichi nói, anh cùng các bạn bước ra khỏi phòng.

- Ban nãy, lúc tớ cứu Ran, cô ấy có cầu xin tha cho Ari._Shinichi đóng cửa phòng lại một

cách nhẹ nhàng, anh quay sang các bạn.

- Bọn tớ biết, sao vậy?_Hakuba nhíu mày khó hiểu, tại sao Shinichi lại đề cập đến vấn đề

này?

- Các cậu có nghĩ là Ran giả bộ thanh cao?_Shinichi nhìn thẳng vào 3 người bạn của

mình, đôi mắt xanh lạnh lùng, cương nghị của anh làm mọi người khó có thể hiểu được

anh đang nghĩ gì.

- Vậy cậu có nghĩ như vậy không?

Hakuba hỏi ngược lại Shinichi, anh cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Shinichi, nhưng

trên môi lại nở một nụ cười.

- Không! _Shinichi nói chắc như đinh đóng cột.

- Vậy thì cậu không cần phải hỏi bọn tớ nữa.

Hakuba nói, rốt cục anh cũng hiểu Shinichi muốn nói gì, rõ ràng là anh sợ mọi người

nghĩ Ran giả bộ thanh cao nên mới giải thích cho mọi người hiểu.

- Nhưng tớ không thể tha thứ cho Ari và Sarry, dù họ có thân phận thế nào đi chăng

nữa. Đánh người là sai, họ là con dòng dỏi quý tộc, chẳng những không làm gương cho

thiên hạ mà còn có những hành động độc ác, ích kỉ, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của

đất nước. Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Cho dù được miễn tội chết nhưng tội

sống khó tha. Chờ phụ vương và mẫu hậu về, tớ sẽ bẩm lại việc này, tất cả giao cho họ

xử lí.

Shinichi nhìn Hattori, thật ra anh cũng rất khó xử nhưng công ra công, tư ra tư, anh

không thể vì nể mặt Hattori mà bao che kẻ phạm pháp, vậy thì lấy tư cách gì mà cai trị

đất nước.

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, các cậu làm như vậy là rất đúng, không cần phải

cảm thấy khó xử trước mặt tớ. Nếu thật sự các cậu không xử lí việc này, tớ cũng không

để Ari và Sarry phạm pháp mà không chịu tội. Tóm lại, tớ không có bất kỳ ý kiến nào

về chuyện này nữa, mọi chuyện sẽ tùy các cậu.

Hattori là vậy, anh là người công tư phân minh, vì đại nghĩa diệt thân, đứng trước một

sự việc nghiêm trọng như vậy thì tình thân không có chỗ để lên tiếng.

- Bọn tớ hiểu rồi, thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Cả ngày nay ai nấy cũng mệt

lắm rồi, mọi người về phòng ngỉ ngơi đi.

Hakuba nói xong thì tạm biệt mọi người rồi trở về phòng. Mọi người cũng nhanh chóng

ai về phóng nấy, trả lại không gian yên tĩnh và lạnh lùng vốn có trong hoàng cung.

Trong khi đó, tại phòng của Ran:

- Ran! Cậu tỉnh rồi sao?_Shiho hớn hở chạy đến bên giường khi thấy Ran từ từ mở mắt.

-.................

- Ran! Cậu sao vậy? Không ổn chỗ nào phải không?_Shiho lo lắng khi không thấy Ran

có bất kì phản ứng nào.

-.................

- Ran! Trả lời tớ đi chứ! Ran!_Shiho không chịu nổi nữa nên hét lên, cô thật sự sợ nếu

như Ran xảy ra chuyện gì.

-................

Lại một khoảng dài im lặng, Ran không trả lời, thật chất là không có sức để mở miệng

hay đúng hơn là không biết phải trả lời làm sao, nói mình rất tốt thì là nói dối, còn

mình rất đau, rất sợ thì lại làm cho Shiho bận tâm, hay thà im lặng, thà không nói gì để

người khác không phải lo lắng cho mình.

- Ran! Trả lới tớ đi chứ! Cậu không cần Shiho nữa phải không?

Shiho lo đến nổi không cầm được những giọt nước mắt, cô rất ít khi khóc, cô rất giỏi chịu

đựng, rất giỏi kìm nén cảm xúc, nhưng trong những luc như thế này, cô ấy đã trở

lại chính mình, 1 người con gái yếu đuối, giàu tâm trạng.

Có thể giỏi chịu đựng

Giỏi kìm nén cảm xúc

Nhưng không có nghĩa là không biết đau

Ừ thì hay cười, lúc nào cũng vui

Nhưng không có nghĩa là không thấy buồn.


- Shi.....Shiho.

Ran rơm rớm nước mắt, đã đến lúc cảm xúc dâng trào, phá vở cái vỏ bọc mà cô cố gắng

gầy dựng, nước mắt cứ thế tuôn chảy.

Cả hai ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt của cả hai thấm đều lên đôi bờ vai của

mỗi người, cả hai trái tim bây giờ như cùng chung nhịp đập.

- Tớ đau lắm, sợ lắm, nhưng tên côn đồ ấy xé áo tớ, hôn vào người tớ, lại còn sờ soạng

khắp nơi, tớ muốn cắn lưỡi tự tử cũng không có sức lực, không có can đảm. Ari còn chửi

mẹ tớ là kỉ nữ, tớ thật sự không nhịn nổi nữa nhưng vì Hattori, vì tình bạn của bọn

họ.....Shiho ơi, tớ ngu lắm đúng không?

Ran như không làm chủ được cảm xúc, được trái tim của mình, mỗi lời cô vừa thốt ra

như hàng trăm cây kim không ngừng đăm vào da thịt cô, đau đến nỗi không nói nên

lời.

Shiho chỉ nghe thôi mà cũng không kiềm nổi cơn giận của mình. Khi Shinichi đem Ran

về, nhìn trên người Ran toàn là thương tích, toàn là những vết hôn, cô cũng đã hình

dung ra Ari đã hành hạ Ran như thế nào, nhưng thật không thể tưởng tượng nổi, vì

Hattori, vì tình bạn giữa Shinichi và Hattori mà Ran lại tha cho một con người độc ác

đến vậy, người mà sỉ nhục cả vạn phụng chi vương của một vương quốc_mẹ ruột của

Ran.

Không thể kiềm chế được cơn giận, Shiho bỏ Ran ra, đi ra khỏi phòng mặc cho Ran ra

sức ngăn càn, Ran biết, Shiho sẽ đi tìm Ari tính sổ.

Shiho vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy cả bọn đang đứng trước cửa, chuẩn bị vào

phòng, có lẽ họ vừa mới tới nhưng Shiho đã ngăn họ lại:

Các cậu để Ran nghỉ ngơi đi, cô ấy muốn yên tĩnh một mình, vả lại, nếu các cậu vào

trong, Ran cũng không muốn nói chuyện đâu.

- Sao vậy Shiho?_Kazuha lo lắng hỏi.

" Khi mà​
Còn tâm sự được


Còn nói lên thành lời được

Là còn hàng gắn, còn cứu chữa được

Còn khi:

Đã im lặng

Thì sẽ chẳng còn gì nữa cả

Bởi vì:

Nổi đau ấy

Không thể chỉ còn dùng từ ngữ

Là có thể diễn tả hết mọi tổn thương

Và, tận cùng của tổn thương

Sẽ là một hình hài mang cái tên vô cảm."


Mọi người lặng đi khi nghe Shiho nói, cả bọn cũng chẳng muốn thăm Ran nữa. Thấy

Shiho đi xuống lầu với một vẻ mặt lạnh lùng cực độ, mọi người cũng biết sắp có chuyện

xảy ra nên lẳng lặng đi theo Shiho.

Shiho đi thẳng vào phòng Ari mà không gõ cửa, đúng lúc Sarry cũng có mặt, hai người

họ đang ăn cơm tối, thấy Shiho đẩy cửa vào phòng không chút phép tắt, Ari giận dỗi

quát lớn:

- Qủa thật là không có chút tôn trọng chủ nhân mà, tiện tì như mày bây giờ cũng muốn

làm loạn sao?

- "RẦM"

Shiho dùng một lực thật mạnh đạp lên bàn, cơn giận của cô đang từ từ phun trào. Tiếng

động làm cho 2 ả hoảng hốt, nhưng vẫn không ngừng buôn ra những lời nói cay độc:

- Tiện nhân! Mày chán sống rồi sao?

- Tôi cảnh cáo cô! Ăn nói cẩn thận một chút, kẻo cái miệng làm hại cái thân đấy.

- Loạn rồi! loạn thật rồi! Mày có quyền gì mà lên tiếng ở đây? Cùng lắm chỉ là người hầu

thân cận của anh Hakuba, nhưng trong mắt tao, tụi mày cũng chẳng khác gì những con

chó ghẻ gớm ghiếc.

Sarry lên tiếng, ả cười khinh bỉ vào mặt Shiho, nhưng câu nói của ả ám chỉ cả Ran,

Aoko và những người còn lại.

- "Bốp"

Một cái tác như trời giáng vào mặt Sarry, Ari đang đứng há hốc kinh ngạc nhìn Shiho,

Sarry lập tức ôm mặt, ánh mắt hiện rõ vẻ giận dữ tột độ, ánh mắt muốn nuốt chửng

Shiho.

- Mày dám đánh tao! Người đâu, lôi con tiện nhân này ra ngoài đánh 100 hèo cho ta.

Sarry ra lệnh cho những tên lính đứng bên ngoài, bọn chúng lập tức thi hành mệnh

lệnh, chúng kéo vào trong bao vây lấy Shiho, định bắt cô ra ngoài, nhưng cô nhanh

chóng đến gần Sarry, ban cho ả thêm một cái đánh thấu xương vào má bên kia.

- "Chát".

Vì hành động này quá bất ngờ nên Sarry không tránh kịp, Ari và bọn lính vẫn còn đang

ngơ ngác thì Sarry đã tức muốn xé xác Shiho ra làm trăm mãnh.

- Sao hả? Tức lắm rồi đúng không? Cả cha cô tôi còn đánh được, huống chi cô chỉ là một

con tép riu nhiều chuyện._Shiho nhìn thẳng vào mắt của Sarry, cô nàng hết sức bình

tĩnh.

- Bọn bây còn đứng đó làm gì, lôi nó ra ngoài đánh đến chết cho ta._Sarry ôm mặt hét

lên, mặt mày đã nổi gân xanh gân đỏ lên vì tức giận.

- Kẻ nào dám?_Shiho la lên, cô lấy trong áo một lệnh bài vàng, trên đó có ghi dòng chữ:

"Đương kim Công chúa Vương quốc Hoa Hồng Xám".

Mọi người như không tin vào mắt mình, bọn thuộc hạ vừa nhìn thấy lệnh bài, đã

khẩng trương quỳ xuống, đồng thanh hô to:

- Xin Công chúa tha tội, bọn thuộc hạ có mắt như mù!

- Các ngươi đứng lên đi!

Shiho ra lệnh cho bọn thuộc hạ đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn sang Ari và Sarry,

hai ả ta như người mới từ cung trăng về, mặt mày thơ thẩn, nhìn chằm chằm vào

Shiho, sau một lúc định thần, Ari mới mở miệng lắp bắp vài chữ:

- Vậy còn Ran....Aoko.....mấy....người còn lại.....là.........

- Ran là đương kim công chúa vương quốc Hoa Lan, Sonoko là con cưng của Hoàng

thượng đương triều vương quốc Hoa Mẫu Đơn, Aoko là đại tiểu thư Tuyết Hàn Viện,

Kazuha là tiểu thư Các Thiên Viện, nói tóm lại Kazuha và Aoko, họ là quận chúa,

ngang hàng với các cô đấy! Còn Ran, cô ấy có thể chém đầu các cô ngay lập tức nhưng vì

Hattori, vì nể mặt bọn Shinichi nên Ran và Aoko phải nuốt cơn giận này vào lòng.

Nhưng tôi thì không, các cô đánh người như vậy còn chưa hài lòng, lại còn mắng chửi

hoàng hậu quá cố của cả một vương quốc, Ran nhịn được còn tôi thì không đời nào,

chẳng nể mặt ai ở đây cả, cho dù có cho phụ vương của Hattori ra mặt, tôi quyết không

bỏ qua chuyện này._Shiho nhanh chóng lấy lại vẻ sang trọng và quý phái của một công

chúa, những lời cô nói làm cho Ari và Sarry lo sợ cực độ.

Có lẽ do không chú ý đến những chuyện khác nên bọn họ không để ý rằng, nãy giờ, bọn

Shinichi, Kazuha, Sonoko đang đứng bên ngoài nghe hết tất cả. Kazuha và Sonoko cũng

đành gật đầu thú nhận với bọn Shinichi thân phận thật của mình. Ari và Sarry vẫn còn

đang run cầm cập không nói nên lời thì Sonoko và Kazuha đi vào, khôi phục lại thân

phận nên những tên lính ngoan ngoãn cúi chào:

- Công chúa, quận chúa các tường!

- Mọi người miễn lễ. Shiho, bỏ qua đi, đừng để Aoko và Ran phải bận tâm nữa._Kazuha

chạy đến bên Shiho, hai tay lay lay tay của Shiho, nét mặt cầu khẩn hiện lên.

- Bỏ qua? Các cậu sao vậy, chuyện như vậy không thể bỏ qua dễ dàng như vậy._Shiho

lạnh lùng gỡ cánh tay của Kazuha, khuôn mặt hiện lên rõ vẻ kiên quyết.

- Vậy chứ cậu muốn thế nào? Đây là vương quốc của người ta, dù cho cậu có là công

chúa nhưng ở đây cậu cũng chỉ là khách mà thôi, làm gì có quyền xử tội người khác

chứ?_Sonoko nói thay Kazuha, đây là lần đầu tiên cô thấy Shiho manh động như vậy.

- Đúng đó Shiho, cậu bình tĩnh lại đi, Ran còn bỏ qua được, chẳng lẽ cậu lại không nhịn

được, đừng để Ran và Aoko khó xử mà._Kazuha cũng chen vào, đôi mắt cầu khẩn nhìn

Shiho.

- Thưa công chúa! Chuyện này bọn tôi sẽ không bỏ qua đâu nên người không cần phải

đứng ra xử lí việc này.

Một giọng nói quen thuộc xuất hiện làm mọi người thay đổi sự chú ý, là Hakuba, anh

cùng các bạn đang đứng bên ngoài bước vào. Ari và Sarry hết bất ngờ này đến bất ngờ

khác, vậy là nãy giờ những hành động, lời nói của cô đã bị mọi người nghe thấy và

chứng kiến hết.

- Được thôi, vì nghe lời khuyên của bạn tôi nên tôi không làm lớn chuyện, nhưng

chuyện này nếu các anh không có cách xử lí thích đáng thì xin lỗi, tôi sẽ đích thân trả lại

công bằng cho Ran và Aoko._Shiho khi nghe xong câu nói của Hakuba nên cũng yên

tâm phần nào.

- Vậy thì xin cảm ơn công chúa._Hakuba cười, nụ cười có chút bí ẩn.


Ari và Sarry không còn mặt mũi nào nữa nên nãy giờ cứ câm như hến, không dám

ngẩn mặt lên nhìn mọi người. Cũng may cho hai ả, đang lúc không khí im lặng đến

đáng sợ thì có người chạy đến:

- Thưa hoàng tử! Aoko và Ran đã tỉnh lại rồi ạ.

- Oa! Vậy thì tốt quá, bọn tớ đi thăm Ran và Aoko trước đây!

Sonoko reo lên, cô nàng và các bạn đang tính chạy sang phòng 2 cô bạn thì đã bị Kaito

ngăn lại, anh chàng lắp bấp:

- Khoan! Các cậu....có thể.....cho tớ thăm Aoko riêng được......không?

Mọi người dồn sự chú ý vào Kaito, thừa cơ hội, Shinichi cũng chen vào:

- Tôi....cũng muốn thăm riêng Ran.

Mặt của anh có chút bối rối nhưng vẫn cố gắng không để lộ ra ngoài, không giống như

Kaito, mặt mày đỏ như trái cà chua. Có thể nói, về mặt này, Kaito không thể nào bằng

Shinichi.

Khi nghe Kaito và Shinichi nói xong thì Sonoko, Kazuha và Shiho đếu phải bật cười, đến

Makoto, Hattori và Hakuba cũng phải kiềm chế lắm mới không cười thành tiếng. Xấu

hổ nhưng không biết làm gì, Kaito và Shinichi đành im lặng xem bọn họ có đồng ý hay

không. Cười xong thì Kazuha mới nhìn sang Kaito và Shinichi:

- Còn không mau đi, bọn tớ đổi ý bây giờ.

Không đợi Kazuha nói hết câu, Shinichi và Kaito đã chạy vụt mất, để lại mọi người phía

sau nhìn hai người họ mỉm cười.

Tại phòng của Aoko:

- Các người về phòng hết đi, để ta ở lại đây là được rồi!_Kaito kêu bọn người hầu lui ra

hết, anh chậm rãi tiến đến giường Aoko.

Sắc mặt của Aoko cũng đã không còn trắng bệt như trước, khuôn mặt cũng hồng hào và

tươi tắn trở lại. Khi thấy chỉ có một mình Kaito cô có hơi ngạc nhiên, cũng có chút thẹn

thùng, định ngồi dậy nói chuyện với Kaito nhưng do vết thương làm cô nhức nhói khắp

người, cũng may là Kaito hối hả dìu Aoko nằm xuống, anh rất lo lắng cho tình hình

hiện giờ của Aoko.

- Xin lỗi, đều là tớ hại cậu ra nông nổi này. Cậu đến là khách mà không được tiếp đón

đàng hoàng lại để cho chuyện tày trời thế này xảy ra. Tớ thật sự xin lỗi!

Kaito dùng cử chỉ và giọng nói hết sức dịu dàng của mình xinh lỗi Aoko khiến cho cô

nàng cảm thấy không tự nhiên lắm. Cô chỉ thẹn thúng mỉm cười và gật cái đầu nhỏ

nhắn của mình xuống để cho Kaito an lòng. Cô đâu biết, hành động đáng yêu ấy lại làm

cho Kaito chết đứng, anh cố gắng lắm mới không làm gì thất lễ với Aoko.

Không khí im lặng bỗng nhiên bị phá vỡ khi một cơn mưa lớn bắt đầu đổ xuống, sấm

chớp đùng đùng làm ai nấy cũng giật mình. Trên đời này, ngoài côn trùng ra, cái cô sợ

nhất chính là sấm sét, Aoko không khỏi hoảng sợ đấm chăn kín đầu.

Thấy hành động vừa rồi của Aoko, anh tưởng cô không muốn nói chuyện với anh, Kaito

có chút thất vọng, lặng lẽ bước đi ra khỏi phòng, tâm tình không được vui lắm. Nhưng

khi nghe tiếng bước chân của Kaito di chuyển, Aoko ngay lập tức nắm lấy tay áo của

Kaito kéo lại, cái miệng nhỏ của cô lấp bấp:

- Tớ....tớ sợ sấm sét.....bây giờ cũng sợ mưa nữa.........

Kaito trong vô thức đứng im, để mặc cho Aoko nắm chặt tay áo của anh đến nhăn nheo

hết ra. Cũng không thể trách cô, trong một đêm mưa lớn như thế này, cái đêm mà cô bị

người ta hành hạ đến xém chút mất mạng. Sợ mưa cũng phải, bởi vi cô vẫn còn ám ảnh

chuyện hôm đó, trong lòng anh cảm thấy có lỗi quá, nếu như hôm đó anh đến sớm hơn

thì có lẽ Aoko đã không bị thương nặng như vậy, trong một khoảng thời gian còn không

thể xuống giường được. Kiềm chế không nổi bản thân, Kaito bỗng bước đến giường

Aoko trong khi cô đang trợn tròn mắt nhìn anh. Anh ngồi xuống, lấy tay luồn qua mái

tóc của cô, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ mịn màng, trắng nõn của Aoko kéo cả người cô

ôm vào lòng. Mùi hương trên tóc Aoko khiến anh bất giác hôn nhẹ lên đầu cô, khiến cô

không khỏi giật mình. Đang đưa tay đẩy nhẹ vòm ngực của anh ra nhưng cô đã bị Kaito

nhanh chóng ôm chặt vào lòng:

- Đừng đọng đậy.

Tiếng nói ấm áp, nhẹ nhàng của Kaito như rượu, làm đầu óc cô choáng váng, thân thể

mềm nhũn ra, cô nhắm mắt lại, từ từ nghe nhịp tim đập đều đều trong ngực Kaito, mùi

hương hổ phách trên người anh làm Aoko cảm thấy rất dễ chịu. Cô để đầu mình tựa

nhẹ trong ngực của anh, hai tay vòng ra sau cũng ôm lấy tấm lưng dài của anh. Hành

động này của Aoko làm Kaito giật mình nhưng lại nhanh chóng tiếp nhận nó.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, sấm chớp cứ liên tục nổ lên những âm thanh đáng sợ.

Aoko cũng ôm Kaito chặt hơn, đôi mắt nhắm nhưng vẫn nhíu lại. Kaito biết cô sợ nên

lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cô. Sự ấm áp đến tột cùng làm Aoko thiếp đi, trong vô thức

cô vùi đầu mình vào sâu trong ngực Kaito, cảm nhận cái cảm giác rất chi là thoải mái

này.

Kaito nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn những hạt mưa, khóe miệng tự

nhiên cong lên, trái tim đập lỡ một nhịp.


Đủ nắng..... hoa sẽ nở

Đủ gió.....mây sẽ bay

Đủ yêu thương..... hạnh phúc sẽ đong đầy.​


Tại phòng Ran:

- Hoàng tử vạn tuế!

Bọn nô tì khi nhìn thấy Shinichi bước vào thì lễ phép hành lễ. Shinichi cũng kêu bọn họ

lui ra. Anh chậm rãi tiến đến bên Ran, nhẹ nhàng kéo một cái ghế lại, anh thấy cô chùm

trăn kín mít, người thì co rúm lại nên thấy hơi lo lắng.

- Sao vậy? Không muốn nói chuyện à?

Bên trong vẫn im lặng, Ran vẫn không trả lời, bất chợt:

- Sẹt..............Rầm!!!!!!

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng sấm chớp làm Ran sợ đến nỗi run cầm cập, cô thò tay ra chăn, run rẩy nắm lấy

đôi bàn tay ấm áp của Shinichi, miệng lấp bấp không nói nên lời:

- Tớ....sợ.....Shinichi....làm ơn.....đừng.....đi đâu......

Cũng may là Ran chùm chăn kín mít, nếu không Shinichi sẽ nhìn thấy vẻ mặt ngại

ngùng này của cô mất, nhưng Ran cũng đâu biết, khi nắm lấy bàn tay của Shinichi và

nói với một giọng hết sức ngọt ngào như vậy, mặt của Shinichi đã nóng bừng bừng.

Tuy chỉ là tay chạm tay nhưng Ran có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay Shinichi truyền

sang cho cô. Chưa bao giờ cô thấy mình không biết xấu hổ như bây giờ, nắm lấy tay

người khác mà không chịu buôn. Sau này khi khỏe rồi, làm sao có mặt mũi mà nhìn

cậu ấy nữa.

Cảm thấy không khí yên tĩnh đến khó chịu bao quanh lấy họ, Shinichi suy nghĩ bắt

chuyện trước:

- Cậu còn đau không?_Anh thật sự là ngốc mà, đối với một cô gái, bị hành hạ như thế

này cho dù một tháng sau cũng chưa chắc là khỏi hết.

- Cũng....đỡ hơn nhiều rồi._Ran lấp bấp, tay vẫn nắm lấy bàn tay của Shinichi, cô sợ

anh sẽ bỏ cô một mình trong phòng.

- Có sợ không?_Thật sự không biết là anh đang nghĩ cái gì, bình thường anh được mọi

người gọi là Vô Khuyết vì anh chẳng có lấy một khuyết điểm gì, nhưng khi nói chuyện

với Ran thì lại không được tự nhiên như bình thường, hỏi những câu mà mình đã biết

rõ câu trả lời.

- Không!_Ran không muốn làm cho anh thêm lo lắng nên phải nói dối trước mặt anh.

Trong lúc trò chuyện, anh vô tình nhìn thấy vết hôn vẫn còn đỏ trên cánh tay trắng như

tuyết của cô, không hiểu sao tâm tình lại trở nên lạnh lùng, mặt mày nhăn nhó khó

chịu, trong người cảm thấy bực bội không thể diễn tả, giọng nói cũng pha chút nóng

giận:

- Thật sự không sợ?

Anh vừa nói vừa lấy một tay còn lại gỡ tấm chăn ra khỏi mặt Ran, khuôn mặt nhỏ

nhắn, xinh đẹp mồ hôi thấm đầy trán của Ran hiện lên trước mặt anh. Không có giấu

hôn trên mặt. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu

cảm làm Ran hơi ớn lạnh nhưng cũng ngượng đỏ mặt:

- Không!

Nhìn thấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Ran mấp máy, anh như bị một lực hút vô

hình đứng lên khỏi ghế, tay chống lên giường, mặt đối mặt với Ran, tư thế này rất chi là

mờ ám.

- Đang gạt tôi?

Shinichi càng lúc càng áp sát mặt mình vào Ran, bây giờ cô có thể cảm thấy được hơi

thở của anh phả lên mặt mình, thật là làm cho người khác muốn chôn một cái hố mà

núp ở dưới, khuôn mặt đẹp từng góc cạnh, mỗi khi có cơn gió từ cửa sổ ùa vào, mái tóc

trên trán Shinichi bay nhẹ lên làm lộ ra vầng trán cao, rộng và đôi mắt xanh sâu thăm

thẩm hút hồn biết bao người. Nhưng bây giờ anh đang gần cô như vậy, cô càng có thể

quan sát thật kĩ, quả là đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

- Không......không có.....

Ran bối rối trả lời, cô có thể nhìn thấy nét không vui trên mặt anh.

- Thế này có sợ không?

Vừa dứt lời thì anh càng cuối mặt xuống, khoảng cách giữa hai người gần như sát vào

nhau, thậm chí, chỉ cần một cái nhúc nhích nhẹ là môi của hai người sẽ chạm vào nhau.

- Cậu.....cậu...làm cái....ưmh....ưnh.....

Chưa nói hết lời thì cô đã bị Shinichi chặn lại bằng một nụ hôn.

Ran trợn tròn mắt nhìn Shinichi, tay chân bủn rủn không có chút sức lực, bàn tay của cô

bị Shinichi nắm lấy, để lên ngực mình. Ran có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập

của anh.

- Nhắm mắt lại!

Một lời ra lệnh ngọt ngào nhất mà cô từng nghe, như bị thôi miên, cô lập tức nhắm mắt

lại, cảm nhận sự ngọt ngào trong hành động của Shinichi.

Anh như bị mùi hương trên người cô quyến rũ, hoàn toàn mất hết lý trí, nhẹ nhàng

lướt nhẹ trên đôi môi mềm mịn của cô, động tác của anh nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.

Ran vô tình đón nhận nụ hôn của Shinichi, nhưng cô không ngờ khi cô đón nhận, động

tác của Shinichi có phần nhanh và mạnh mẽ hơn, anh tham lam chiếm hữu đôi môi xin

xắn của cô, anh lại nghĩ đến những tên côn đồ đặt những nụ hôn gớm ghiếc lên người

con gái trước mặt, anh như không làm chủ được bạn thân, anh muốn gội rửa hết nhứng

gì mà bọn chúng để lại trên người cô. Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt,Shinichi ôm chặt

lấy Ran đến khi Ran như sắp không thở nổi nữa anh mới ngừng lại.

Nhìn thấy giọt nước nóng hổi lăn dài trên má Ran, tim anh đau thắt, có lẽ cô lại nhớ đến

chuyện cũ, mặc kệ tất cả, anh ôm cô vào lòng, càng lúc càng siết chặt Ran, còn cô thì lại

ngoan ngoãn chui đầu vào ngực anh, lấy tay ôm eo anh, nước mắt vẫn cứ chảy, không

phải cô sợ Shinichi, mà là cô đang nhớ lại những lúc bọn côn đồ hôn cô. Càng nhớ nước

mắt lại càng tuôn ra, cô yếu đuối chui rúc vào ngực anh, cả người nằm gọn trong vòng

tay của anh. Chiếc mũi nhỏ nhắn đang hít lấy mùi hương ấm áp trên người anh, cô chỉ

mong thời gian đừng trôi, thật là đáng xấu hổ!

Anh nhẹ nhàng thì thầm vào cái tai nhỏ bé của cô, hơi thở của anh ấm áp làm cho tim

Ran như tan chảy:

- Khuya rồi! Ngủ đi bí đao!

Nghe anh gọi, Ran bất ngờ hướng mặt lên nhìn anh, hai người bây giờ đang nằm trên

cùng một chiếc giường:

- Bí đao?

- Không phải sao? Người gì mà vừa lùn vừa mập!_Anh trêu ghẹo cô, nhìn thấy dáng vẻ

đáng yêu vừa rồi của cô, anh không cầm lòng nổi mà nhẹ nhàng đặt thêm một nụ hôn

nữa lên mái tóc của cô.

- Lùn thì có lùn chứ không có mập!_Ran trả lời lại, thân thể của cô thế này mà bị nói là

mập, quả thật bất công.

- Được rồi! Lùn thôi, vậy gọi là củ lùn.

Shinichi không giấu nổi nụ cười, anh nhẹ nhàng ôm lấy Ran vào lòng. Ran cũng cười, cả

người cảm thấy thoải mái, dễ chịu hẳn lên:

- Đó là nụ hôn đầu của tôi! Không biết, phải bắt đền cậu!

- Chính cậu mới là người cướp mất nụ hôn đầu của tôi! Cả hai như vậy là huề!_Shinichi

cải lại.

- Ngang ngược! Bá đạo!_Ran đánh nhẹ vào ngực Shinichi. Anh chỉ có thể mỉm cười

hạnh phúc.

Sau cơn mưa, khí trời thật dễ chịu​♥
Vậy sau khi khóc, con người có thoải mái hơn không?

Đừng cố gắng cười để người khác yên tâm

Cứ khóc òa lên khi lý trí đã mệt mỏi!​


Tại phòng Hakuba:

- Anh kêu tôi lên đây có chuyện gì?_Shiho nhăn nhó khó chịu khi bị Kakuba lôi lên

phòng.

- Có một số chuyện muốn hỏi, vậy thôi!_Hakuba ngồi xuống ghế, từ từ rót trà thưởng

thức, vẻ mặt hết sức nhàn nhạ.

- Có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi đi._Shiho cũng ngồi xuống đối diện với Hakuba, khuôn

mặt vẫn hiện lên vẻ lạnh lùng quyến rũ.

- Tại sao các cô lại lưu lạc đến vương quốc này?_Hakuba đưa trà vào miệng, từ từ nhấm

nháp.

- Không phải là lưu lạc, mà là trốn đi. Chúng tôi chán vì không được đi chơi ở các vương

quốc khác nên tìm dịp để ngao du đó đây._Shiho thẳng thắn trả lời, cô đưa tay lên chống

cằm, khuôn mặt biểu hiện sự buồn chán.

- Tại sao các cô đi lâu vậy rồi mà không có ai đến tìm các cô?_Hakuba hỏi tiếp, vẫn còn

rất nhiều thắt mắt hôm nay anh quyết định phải hỏi cho rõ.

- Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi trốn ra khỏi cung, chỉ là trốn đến một nơi xa

nhà và đi lâu đến như vậy. Bọn họ chắc chắn sẽ cử người truy tìm tung tích của bọn tôi

nhưng chỉ điều tra lặng lẽ, đây chắc hắn là do phụ hoàng của tôi nghĩ ra, không ai hiểu

ông bằng tôi.

- Đây chính là lí do cô ở lại hoàng cung của vương quốc này?_Hakuba nhìn thẳng vào

cặp mắt trong xanh của Shiho, cặp mắt tinh nghịch nhưng lại rất thông minh.

- Anh nói gì....tôi không hiểu?_Shiho nhíu mày, chẳng lẽ suy nghĩ của cô, anh nhận ra

được?

- Các cô để lộ nhiều sơ hở quá! Các cô là công chúa, bản thân đã chán ghét hoàn cung,

vậy tại sao lại còn chấp nhận ở lại làm việc trong hoàn cung vương quốc này? Chỉ có thể

là cô không muốn bị người khác điều tra ra tung tích vì hoàn cung vương quốc này bảo

vệ rất nghiêm ngặc, người bình thường khó có thể trà trộn vào trong cung, thứ hai, cha

cô chắc chắn không nghĩ rằng con gái mình sẽ lại trốn trong hoàng cung- nơi mà cô ghét

nhất, không muốn ở nhất._Hakuba lí luận hoàn toàn trùng khớp với ý nghĩ của cô,

khiến cho cô có chút bất ngờ.

- Nhưng ở nơi đất khách quê người này, lại là người hầu thân cận của tôi, cô không sợ

mình sẽ bị tôi........

Hakuba cười gian, anh đứng lên và tiến về phía Shiho.

Cảm nhận được chuyện xấu sắp xảy ra, Shiho cũng đứng lên, lùi lùi ra sau, cô càng lùi

thì Hakuba lại càng tiến tới:

- Anh.....anh muốn làm gì? Đụng tới tôi là phải nộp phạt đấy nhé!_Shiho thoáng thấy

run sợ, cơn gió bên ngoài cửa sổ ùa vào làm cô có chút ớn lạnh.

- Nếu nắm tay thì sẽ phạt bao nhiêu?

Nói xong, anh liến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Shiho, còn đưa lên trước mắt cô. Bất

chợt cảm thấy tim đập mạnh, đầu óc choáng váng, quay cuồng, Shiho lấp bấp:

- 10....... vạn lượng.

- Thế còn chạm vai?

Ngay lập tức, anh khoác tay mình lên vai Shiho sau đó kéo cô vào sát người mình. Ánh

mắt vô cùng thõa mãn.

- 50......50 vạn....

Shiho lấy lại bình tĩnh thoát ra khỏi người Hakuba, trong vô thức, cô lùi ra xa anh.

- Vậy còn......ôm eo....?_Hakuba nhấn mạnh từng chữ một, anh nhanh chóng luồn tay

qua eo cô, dùng sức kéo cô sát vào người, hai người như dán dính lấy nhau. Nụ cười

khiến người ta mất hồn lại một lần nữa xuất hiện, Shiho vùng vẫy cở nào cũng không

thoát ra được, cô bất lực hét to:

- 100 lượng!

- Nếu.......hôn.....nhẹ?

Cảm nhân được sự nguy hiểm càng ngày càng lớn trong câu nói của Hakuba, bây giờ cô

lại không thể thoát khỏi người anh, chỉ đành trông chờ vào số mệnh. Thấy Shiho ngoan

ngoãn nghe lời, Hakuba lấy tay ra khỏi cái eo thon gọn của cô, tay anh di chuyển đến

chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng nâng lên, đầu anh cũng cuối xuống, khoảng cách

giữa hai người lúc này cũng chỉ cho một còn ong chui lọt.

Trống ngực Shiho đập càng lúc càng mạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cô có thể ngửi

thấy mùi trên cơ thể của anh, cũng có thể nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn người khác này.

- 1000 lượng!

- Vậy.....nếu hôn.....mãnh liệt?

Hkuaba di chuyển khuôn mặt mình sang cái lỗ tay bé nhỏ trắng hồng của cô mà thì

thầm vào đấy. Như có một nguồn điện chạy trong người, Shiho run lên, cô có thể cảm

nhận thấy toàn thân run rẫy, mất thăng bằng.

- Tôi sẽ giết anh!

Shiho la lên ,mặt cô bây giờ đỏ như trái cà chua, thực chất không còn mặt mũi nhìn

Hakuba. Thừa lúc Hakuba lơ là, Shiho đẩy mạnh anh ra khỏi người cô, vội vàng chạy ra

khỏi cửa nhưng do cắm đầu chạy mà không nhìn đường, cô vấp phải ngạch cửa và té

xuống đất. Rất may cho cô là Hakuba kịp thời nắm lấy tay cô kéo lại khiến cô toàn thân

đều nằm gọn trong lòng anh, vùng vẫy cở nào cũng không thoát ra được. Hakuba được

dịp thì lấy tay ôm chặt eo cô, giọng nói có chút khó chịu nhưng trên môi vẫn nở nụ cười

bí hiểm:

- Cô yên tâm đi! Sống chung với tôi thì cô sẽ được nuôi nấng đến mập mạp trắng trẻo,

chứ tình hình hiện giờ của cô, tôi ôm chỉ cảm thấy toàn xương với da, chẳng thoải mái

tẹo nào.

- Anh!....Tôi muốn đi ngủ! Tên đáng ghét! Thả tôi ra!_Shiho hét lên và ra sức ngọ nguậy

trong lòng của anh khiến anh cũng phải buôn eo cô ra.

Shiho không nói không rằng bỏ chạy như bay ra ngoài khiến Hakuba không thể nhịn

cười được, anh thì thầm:

- Hên cho cô là tôi kiềm chế được, nếu không cô chết trong tay tôi rồi!

(Mọi người hiểu câu nói này chứ?)

Rồi một ngày nào đó

Mình sẽ nắm tay nhau đi trên thảm đỏ

Đằng sau mình là vài đứa nhỏ

Trước cửa một lâu đài thật to

Sẽ mãi bên nhau kể từ ngày đó

Ước mơ nho nhỏ về một hạnh phúc to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro