chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được thư từ Sonoko và Aoko, Hattori, Kazuha, Shiho và Hakuba lập tức xắp xếp đến vương quốc Mặt trời mọc một chuyến. Trên đường đi, cả 4 người đứng ngồi không yên, mọi người không ngừng lo lắng về tình trạng của Ran và Shinichi, tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra.
Cả 4 người sau hai ngày đi xe cũng đến được hoàng cung. Không ai nói ai, cả bốn người nhanh chóng diện kiến Thái Tử:
- Thế nào rồi Shinichi? Tình hình bây giờ của Ran như thế nào?_ Shiho lo lắng hỏi.
- Tớ đã cho Makoto cử người theo dõi cô ấy. Theo tin báo, Ran đã từ bỏ ngôi vị công chúa của mình và hiện giờ đang xây một căn nhà nhỏ ở khu rừng Suramaru._ Shinichi có chút chấn động khi nói về Ran.
- Cái gì? Cô ấy từ bỏ ngôi vị công chúa sao?_ Kazuha la toán lên khi nghe Shinichi nói. Từ nhỏ tuy Ran rất đảm đang nhưng sống một mình trong khu rừng đó thì quả thật là đáng lo.
- Cậu nói khu rừng Suramaru- chính là cái nơi chúng ta lần đầu gặp nhau đầy sao?_ Shiho cố gắng nhớ lại cái tên khá quen thuộc này.
- Đúng vậy!_ Shinichi có chút đau lòng khi bàn về chuyện của Ran, mấy hôm nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều, quả thật sau khi hai người không còn gặp mặt, thiên tai bỗng dưng biến mất như chưa từng xuất hiện. Hiện tượng này càng khẳng định lời tiên đoán của Quốc sư Yoshito là đúng.
- Cậu định chia tay Ran thật sao? Cậu nỡ nhìn cậu ấy nén nổi đau khổ mà sống qua ngày sao?_ Aoko ngẹn ngào nói không thành câu.
- Nếu các cậu tới đây gặp tớ là để nói với tớ chuyện này thì cảm phiền ra khỏi đây. Tớ có chuyện phải xử lí, rất bận._ Shinichi chẳng thèm nhìn mặt cả bọn, anh lạnh lùng nói.
- Được rồi! Các cậu ra ngoài với tớ nào!_ Kaito lôi cả bọn ra ngoài trước khi bọn họ và Shinichi trở mặt.
- Vậy là sao chứ! Trong khi Ran đang đau khổ thì cậu ấy bình thản thế sao? Qúa đáng thật!_ Sonoko bức xúc, mắt cô nàng đỏ hoe.
- Các cậu hiểu lầm Shinichi rồi! Cậu ấy bây giờ đang cố gắng hướng dẫn Subaru xử lí việc triều chính. Sẽ sớm thôi, chắc Shinichi cũng sẽ từ bỏ ngôi vị Thái Tử của mình._ giọng Kaito có chút trầm lắng, khuôn mặt hiện lên vẻ đồng cảm.
- Vậy là Shinichi quyết định sẽ đi cùng Ran tới cùng sao? Tớ muốn gặp mặt Ran quá! Thật sự rất lo lắng cho cậu ấy._ Kazuha nôn nóng, cô không cần nghĩ cũng biết, tinh thần Ran bây giờ cực kì tồi tệ.
- Không được!_ Hattori ngăn cản.
- Tại sao?_ Shiho ngạc nhiên, thăm Ran là chuyện đương nhiên, tại sao lại không được.
- Ran bây giờ chắc chắn là rối lắm rồi! Nếu chúng ta còn gặp cậu ấy chắc chắn lại khiến cậu ấy nhớ đến Shinichi nhiều hơn. Chuyện này cứ chờ Shinichi giải quyết cho xong rồi hãy tính sau._ Hakuba cũng đồng tình với ý kiến của Hattori, anh nhanh chóng giải thích.
- Nói vậy cũng đúng._ Aoko gật nhẹ đầu đồng ý.
- Được rồi! Chuyện này hãy để cho Shinichi và Ran xử lí, khi nào cần thiết chúng ta hãy xen vào._ Makoto nêu ý kiến. Chuyện tình cảm quả thật rắc rối. Nếu chuyện này xảy ra cho anh, anh cũng không biết xử lí thế nào, rất may vận mạng của anh không ảnh hưởng đến cả vương quốc.
Mọi người theo lời Makoto về phòng nghỉ ngơi lấy lại sức.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Ran sống ở đây cũng đã được một tháng rồi. Hàng ngày xuống phố mua hạt giống về trồng, lại mua thêm vài con gà cho chúng đẻ trứng, ba bửa cơm đạm bạt rồi cũng qua ngày. Một tháng nay chưa có ngày nào cô thôi nhớ về Shinichi, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đi tìm cô. Có lẽ anh đã quên cô rồi. Thế cũng tốt, chỉ cần một mình cô thôi là đủ. Từ xưa đến nay đều là anh lo lắng, chăm sóc và làm mọi chuyện vì cô, nhưng bây giờ cô có thể làm một chuyện tốt cho anh. Điều đó làm cô cảm thấy mãn nguyện. Bất giác thấy cay nơi khóe mắt, cô cắn chặt môi ngăn không cho giọt nước mắt nào trào ra ngoài. Đây là số phận của cô, cô phải chấp nhận. Cô hận mình nhỏ nhoi không sao thay đổi được định mệnh, phải chi lúc đó cô không yêu anh thì bây giờ không cần phải đau khổ như thế này. Nhưng cô không hối hận, sống trên đời này vốn dĩ chỉ nhờ có Aoko, Sonoko, Shiho và Kazuha bên cạnh, động viên và bầu bạn với cô. Nhưng khi yêu anh, cô biết mình đã thay đổi quan niệm, cô chỉ muốn sống mãi trên thế gian này cùng anh, cô trân trọng từng giây phút khi anh ở bên cạnh, đó là quãng thời gian có cả gian nan nhưng tràn đầy hạnh phúc. Cô nhớ anh, nhưng không thể đứng trước mặt anh nói những điều đó, chỉ có thể giữ lấy trong lòng. Nhưng cô biết, im lặng và nghĩ về anh, nhớ đến anh cũng chính là cách cô yêu anh nhiều hơn. Bây giờ thì nhiều đến nổi muốn buôn cũng không thể nào buôn được.

- Huynh thật sự muốn làm như vậy sao?_ Subaru hỏi Shinichi, cậu biết, người anh này của mình một khi đã quyết tâm làm gì thì khó ai có thể ngăn nổi.
- Con đã chắc chắn chưa?_ Ông Yusaku lo lắng nói.
- Mọi người xin đừng hỏi con nữa. Vốn dĩ con đã không thích chuyện triều chính, đó không phải là sở trường của con. Chắc phụ hoàng cũng biết, khi người đến với mẫu hậu, hai người đã trải qua gian khổ đến cở nào. Tình yêu của phụ hoàng dành cho mẫu hậu cũng giống như tình cảm của con đối với Ran. Con đã quyết định từ rất lâu rồi! Cho dù phụ hoàng không đồng ý, con cũng sẽ nhất quyết từ bỏ ngôi vị này. Subaru hoàn toàn có thể thay thế hoàng nhi, thậm chí còn có phần vượt bậc hơn._ Shinichi khẳng định, ngôi vị thật chất không là gì đối với anh.
- Được rồi! Ta không ép nữa, ta hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của con, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn người con gái ta yêu. Nhưng khi Subaru có chuyện cần con, con không được từ chối._ Ông Yusaku đành phải nhận lời chấp tuận cho cậu con trai của mình.
- Tất nhiên rồi, thưa phụ hoàng._ Shinichi mỉm cười, việc ngôi vị đã giải quyết xong, điều cần làm bây giờ là phải cố gắng giúp đỡ Subaru quen dần với chuyện triều chính trong vòng 1 năm, đó là yêu cầu của mẫu hậu, anh không thể từ chối. Tình hình và nơi ở của Ran trong một năm tới, anh cũng không quên sai người theo dõi và sẵn sàng giúp đỡ khi cô gặp khó khăn.
- " Ran! Hãy đợi anh!"_ Shinichi nhìn vào khoảng không vô định, tâm trạng anh cũng đã trở lại bình thường hơn, chỉ cần nghĩ đến, sau một năm, anh và cô có thể sống cuộc sống của hai người bình thường, cùng nhau sống dưới cùng một mái nhà, không cần bận tâm đến chuyện của bàn dân thiên hạ, tự do tự tại, tạo cho mình một khoảng trời riêng thì anh lại có thêm tinh thần để một mình sống tiếp trong một năm tiếp theo.

Ra đi là một sự lựa chọn đúng đắn, nhưng cũng là sự lựa chọn khó khăn. Rời xa người con trai mình yêu thương để đem lại cho hàng ngàn người khác hạnh phúc, là sự hy sinh cao cả nhưng lại tan nát tấm lòng. Cô cũng là người, cũng biết đau, biết khổ, cũng biết ích kỷ, biết hối hận. Đúng vậy, cô đang rất hối hận với quyết định của mình, nhưng thời gian một khi đã trôi qua thì sẽ không thể nào quay ngược trở lại. Hàng này phải sống trong cảm giác nhớ nhung, đau khổ, dằn vặt quả thật không dễ chút nào. Tự làm mình bận rộn suốt ngày để không phải suy nghĩ lung tung nhưng khi đêm đến, hình ảnh ấy lại ùa về. Anh giống như một cơn gió, xuất hiện và biến đi trong chớp mắt. Sự quyến rũ đến đáng sợ này chỉ có anh đem tới. Là anh, cuốn đi mọi thứ của cô, làm cô không còn là chính cô, đem nhấn tất cả vào dòng xoáy của tình yêu. Là gió, nhẹ nhàng, thanh toát. Là gió, thứ vô hình đẹp đẽ nhưng không sao chạm vào, chỉ có thể cảm nhận bằng tất cả giác quan trên cơ thể. Là gió, một cơn gió độc ác khi đi rồi, khi biến mất rồi vẫn còn để lại cho cô nổi đau, nổi nhớ, nổi mong chờ và cảm giác lạnh lùng đến đáng sợ......

1 năm sau.....

- Shinichi!!!! Đừng chạy nữa!!!!!
Tiếng Ran trong trẻo vang lên giữa khu rừng xanh rộng lớn. Một đám trẻ chừng 4 tuổi ngây ngô chạy quanh sân nhà cô. Từ khi cô dựng một ngôi nhà ở đây, trong một năm qua cũng có kha khá người dọn đến xây dựng nhà cửa, nhờ vậy mà nơi đây nhanh chóng trở trành một thôn nhỏ trong rừng. Trong một năm qua, cũng nhờ có những đứa trẻ ngây thơ con của hàng xóm mà cô trở nên vui vẻ hơn, bớt suy nghĩ lo âu hơn. Mọi người đối xử với nhau rất tốt, họ thường xuyên giúp cô sửa chửa nhà cửa khi mưa gió lớn. Cô xem họ như người thân, xem những đứa trẻ như con của mình. Cuộc sống của cô cũng phần nào thoải mái, bớt nhàm chán hơn rất nhiều. Tuy nhiên, hình như số mệnh muốn trêu chọc con người, cậu bé mồ côi cô nhận nuôi có cái tên khiến cô phải sửng sốt : Shinichi. Cái tên khiến cô nhớ lại người. Cậu bé có đôi mắt to, xanh thẳm giống như Shinichi, nhưng trong đôi mắt lại không có sự lạnh lùng, khó hiểu của anh, ngược lại là một chút ngây thơ, một chút tinh nghịch của trẻ con. Cậu bé thông minh y như anh, rất thích phân tích mọi chuyện. Sóng mũi cao, khuôn mặt tuy còn nhỏ nhưng rất điển trai, cứ mỗi lần cô nhìn thấy cậu bé, là cô lại nhớ tới anh. Cô không muốn gặp cậu bé, rất muốn trốn tránh cậu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt long lanh nước của cậu, cô lại không nỡ:
- Ran tỷ tỷ không cần Shinichi nữa rồi!!!! Ba mẹ không cần Shinichi, đến cả Ran tỷ cũng không cần Shinichi!
Thế rồi tiếng khóc oa oa của trẻ con lại vang lên, khiến trái tim cô tan chảy. Qủa thật thằng nhóc rất xảo huyệt, mới bốn tuổi thôi cũng biết làm nũng với cô. Tất nhiên, cô dễ dàng mắt bẫy của cậu nhóc, không còn trốn tránh cậu nhóc nữa. Từ đó trở đi, Shinichi như một phần sự sống của cô, thiếu cậu nhóc là cô không thể nào vui vẻ được. Cũng vì vậy, hình bóng của anh suốt đời này cô cũng không thể quên được.

Buổi lễ truyền ngôi vị thuận lợi diễn ra trong ngày hôm nay, Subaru đã chính thức trở thành Chân mệnh thiên tử của vương quốc Mặt Trời Mọc. Ông Yusaku cũng chính thức tuyên bố thân phận Thái tử của Shinichi bị phế bỏ. Không ít người thương tiếc cho anh, tài năng của anh không ai có thể phủ nhận. Cách xử lí mọi việc vừa nhanh, vừa chắc chắn, hoàn toàn là vượt hơn hẳn Subaru. Thế nhưng một khi đã quyết định là không thể nào rút lại.
- Cậu đi rồi nhớ viết thư cho bọn tớ! Gửi lời của bọn tớ đến Ran. Khi nào bọn tớ rãnh nhất định sẽ đến thăm hai người._ Shiho ngẹn ngào nhìn Shinichi khoát tay nảy chuẩn bị lên đường, y phục của anh cũng tầm thường không kém những người dân trong thành. Bây giờ kể cả anh và Ran đều không còn là Thái tử và công chúa, chắc chắn hai người sẽ hạnh phúc bên nhau.
- Các cậu cứ yên tâm, tớ sẽ gửi lời đến cho Ran! Các cậu cũng phải bảo trọng, khi nào uống rượu mừng nhất định phải mời tớ!_ Shinichi mỉm cười, một năm qua, đây là lần đầu tiên anh thật sự có thể nở nụ cười.
- Tất nhiên rồi! Cậu cũng vậy, mau chóng thành thân với Ran!_ Mắt Aoko đã đỏ hoe, cô cố gắng không bật khóc.
Hôm nay là ngày chia tay của cả bọn, Shiho, Sonoko cùng Hakuba và Makoto trở về vương quốc Classical, Kazuha cùng Hattori về vương quốc Roselisa, còn lại Kaito và Aoko ở lại vương quốc Mặt trời mọc phò tá Subaru thay Shinichi. Cả nhóm 10 người ngày nào giờ đây đã mỗi người một nơi, khoảnh khắc chia tay quả thật khiến mọi người lặng đi. Bữa tiệc nào cũng phải có lúc tàn, cuối cùng rồi ai về nhà nấy. Shinichi tạm biệt phụ hoàng và mẫu hậu xong cũng lên xe ngựa đi về khu rừng Suramaru để tìm lại người con gái quan trọng nhất cuộc đời anh.

Ánh nắng ấm áp khẽ len lõi qua từng kẽ lá, cơn gió vô hình man mát thổi. Mọi người trong cái thôn nhỏ này cũng bắt đầu một ngày mới. Ai nấy cũng tấp nập hoạt động, người thì chẻ củi, người thì nấu ăn. Mới sớm thôi nhưng hương thơm của mùi cá nướng lá cây khô đã tỏa ra khắp mọi nhà. Chỉ ngửi thôi mà người ta đã cảm nhận được vị ngọt và tươi của thịt cá. Lớp da ngoài giòn đen phản phất mùi hương dân dã. Bên ngoài thì cháy đen nhưng bên trong lại là một màu trắng tinh của thịt cá, vừa bỏ vào miệng đã cảm nhận được vì mềm, thơm, và ngọt. Tuy không phải sơn hào hải vị nhưng lại mang đậm chất của núi rừng, cảm giác khiến con người ta thoải mái hẳn lên.
Shinichi đang ăn cá do Ran nướng, cậu nhóc ăn rất nhanh, chỉ trong tít tắc mà đã hết một con cá khá to. Ran mỉm cười nhìn cậu bé, không hiểu sao tâm trạng cô hôm nay vui vẻ đến lạ. Nhóc Shinichi ăn xong thì đã chạy sang nhà kế bên chơi đùa cùng đám nhóc con trong thôn. Hàng ngày cô đều dạy cho Shinichi viết chữ, đọc sách. Vì vậy, cậu nhóc đã biết nhận dạng chữ, tuy chưa đọc được lưu loát nhưng cách đọc lấp vấp của cậu khiến cô không khỏi bật cười.
Cô mỉm cười nhìn bóng dáng lon ton của Shinichi, sau đó lấy chổi nhẹ nhàng quét sân. Cuộc sống bình thường này khiến cô vui vẻ hơn rất nhiều. Bỗng nhiên cô cảm thấy ấm áp bao trùm toàn thân, một cánh tay nhẹ nhàng vòng qua vai cô, cả người cô bị ôm chặt từ phía sau. Mùi hương này, cảm giác này khiến cô xao động, cảm nhận đang có một màng nước mờ và cay ở mắt, cô biết mình đang khóc, cô cũng biết người ôm mình là ai.
- Shinichi!
Ran nhẹ nhàng kêu tên cậu, cô quay người ra sau, trước mặt cô đúng là Shinichi, người con trai khiến cô khắc khoải nhớ mong. Vẫn là ánh mắt ấm áp anh nhìn cô, vẫn là nụ cười hiền hòa chỉ có cô mới có thể nhìn thấy, anh..... thật sự đang đứng trước mặt cô. Cảm giác cay xè nơi khóe mắt, những giọt nước rơi tự do trượt dài tên gò má đỏ ửng nóng hổi. Tuy nước mắt đang rơi nhưng trên môi cô lại xuất hiện một nụ cười, một nụ cười thật sự mà bấy lâu nay cô đã cố gắng nhưng không có được.

- Anh ở đây! Ngay đây! Sẽ không bao giờ rời xa em nữa!_ Shinichi không đợi cô nói thêm lời nào vội vàng ôm chặt cô trong lòng như sợ cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa. Nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại và có mùi thơm quen thuộc, anh siết chặt tay giữ lấy bảo bối duy nhất và cũng là quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Cô ngoan ngoãn rút đầu vào ngực anh, hai tay vòng qua thắt lưng của anh, ôm thật chặt tận hưởng cảm giác ấm áp anh mang đến, hít hà lấy mùi hổ phách quen thuộc của anh, đem toàn bộ cảm giác này chôn sâu trong lòng như sợ đây chỉ là một giấc mơ, và khi cô tỉnh rồi thì nó sẽ mãi mãi biến mất.
Anh sợ, sợ một năm trôi qua bên cạnh cô sẽ có một người khác quan tâm cô mà không phải là anh, sợ cô quên anh rồi, sợ khi anh nhìn thấy cô là lúc cô đang trong vòng tay của một ai khác. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô, cử chỉ, hành động, nước mắt, nụ cười của cô, anh hiểu, trong lòng cô luôn luôn có anh.

​- Này anh đẹp trai gì đó ơi! Ai cho anh ôm Ran tỷ của em?_ Một giọng nói thanh toát có chút tức giận vang lên làm cho hai người giật mình, nhanh chóng buôn tay nhau ra.

- Này nhóc! Ai nói tỷ này là của em?_ Shinichi khẽ cúi người xuống, nhìn thẳng vào ánh mặt trong sáng của cậu bé.
- Không cần nói mọi người trong thôn đều biết đấy ạ! Anh đừng hòng giành Ran tỷ của em. Sau này lớn lên em sẽ lấy Ran tỷ tỷ._ Cậu bé nhanh nhảu đáp lại, ánh mắt tỏ ra không biết sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của Shinichi.
- Shinichi! Em đừng nói bậy chứ!_ Ran mỉm cười méo xẹo nhìn cậu nhóc ăn nói lung tung.
- Gì chứ? Cậu nhóc tên Shinichi sao?_ Shinichi hết nhìn Ran rồi lại quay sang cậu bé, có cần là phải trùng hợp thế không.
- Vâng ạ! Nhưng mà nè, tuy anh có đẹp trai thật nhưng em đẹp trai hơn anh nhiều. Vì vậy Ran tỷ tỷ chỉ thương em thôi, anh đừng có mà dê tỷ ấy nữa. Ai lại đi ôm con gái giữa thanh thiên bạch nhật thế chứ?_ Đôi môi nhỏ liên tục mấp máy, ánh mắt hình mũi tên được ban tặng cho Shinichi.
- Cái gì? Nhóc dám nói anh dê tỷ ấy sao? Nhóc to gan lắm._ Shinichi vừa tức vừa buồn cười, hóa ra anh cũng có đối thủ cạnh tranh.
Ran không biết là nên cười hay nên khóc khi thấy "bộ đôi Shinichi" tranh cãi vì mình.
- Thế anh tên gì vậy?_ Cậu nhóc hất cầm nhìn Shinichi, bộ mặt đanh lại nhanh chóng tạo thành vẻ du côn, gian hồ đích thực.
- Anh tên Shinichi!_ Shinichi chết cười với bộ mặt đanh đá của cậu nhóc, cậu cố gắng lắm mới nói được một câu nguyên vẹn.
- Sao?_ Cậu nhóc có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Ran tỷ tỷ! Tỷ yêu ai nhất, là "Shinichi em" hay là "Shinichi anh"?_ Cậu nhóc giở trò làm nũng, ánh mắt long lanh như sắp khóc, cái miệng nhỏ chu chu phải nói là cực kì dễ thương.
- Được rồi! Được rồi! Tỷ yêu Shinichi em nhất!!!!!_ Ran khẽ cười cuối xuống xoa đầu cậu nhóc. Nhưng cô lại nhận được ánh mắt sát thủ của " Shinichi anh".
- Này! Anh không cần chấp nhất với thằng nhóc mới 4 tuổi chứ?_ Ran nói nhỏ vào tai Shinichi, không dám để cho "Shinichi em" nghe thấy.
- Hứ! Thằng nhóc xảo huyệt này em không nên tin tưởng nó._ Shinichi nói to, anh nhìn vào cậu nhóc bằng cặp mắt lạnh lùng cực độ. Nhưng có lẽ nó không có tác dụng làm cậu nhóc sợ, ngược lại, càng làm cho đôi mắt trong sáng của cậu nhóc nổi lên một ngọn lửa bừng bừng.
- Anh đẹp trai này! Người ta là một người đàn ông trong sáng, thánh thiện, dễ thương, đẹp trai ai ai cũng yêu quý. Chứ không phải là thằng nhóc xảo huyệt anh nói nhé!_ Cậu nhóc nhíu mày khó chịu nhìn Shinichi. Chiến tranh nhanh chóng nổ ra chỉ trong vòng nửa canh giờ gặp mặt.
- Thôi mà hai người!!!!! Đừng có cãi nhau nữa! Shinichi này, đây là anh Shinichi, bạn của tỷ. Còn cậu nhóc này là em của em, mới nhận nuôi nó một năm nay, nó rất dễ thương, anh đừng chọc nó nữa._ Ran cũng có chút khó khăn trong việc gọi tên, hai người có cái tên giống hệt nhau, sau này thế nào cũng có nhầm lẫn.
- Gì mà bạn chứ? Là phu quân sắp cưới._ Shinichi cười gian, tuy là nói với Ran nhưng lại nhìn sang cậu nhóc. Không ngoài dự đoán, nét mặt cậu bé co lại, hai má phình ra, bộ dáng như đang nuốt cục tức xuống cái bụng nhỏ nhắn.
- Được rồi! Mau vào nhà đi chứ!_ Ran lên tiếng phá tan không gian đáng sợ này.
Cả hai hậm hực bước vào nhà, không quên trao cho đối phương ánh nhìn giết người.
"Shinichi anh" ngồi xuống bàn kể cho Ran và "Shinichi em" nghe hết tất cả mọi chuyện trong một năm qua. Cậu nhóc cảm thấy tình cảm của hai người quả thật rất cảm động, thế nên ác cảm đối với "Shinichi anh" đã giảm xuống một chút.
Buồi chiều là lúc "Shinichi em" đi học nên không khí có chút yên ắng, thế nên Shinichi và Ran có dịp được nói chuyện với nhau. Lúc cậu nhóc về thì trời đã xế chiều. Cả ba cùng nhau ăn tối, tuy không khí có dịu hơn ban sáng một chút nhưng "bộ đôi Shinichi" chẳng ai chịu nói với ai câu nào. Dường như " lòng tự trọng" cao ngất ngưỡng của hai người không cho phép một trong hai mở lời trước. Vì vậy, suốt cả buổi ăn chỉ có sáu mắt nhìn nhau.
Khi trời tối là khoảng thời gian yên tĩnh trong thôn, mọi người đi ngủ rất sớm, không giống như người dân trong kinh thành. Ran cũng đã sớm làm quen với cách sống ở đây nên cả ba sắp xếp chỗ ngủ:
- Nhóc lên gác ngủ, để cho anh và Ran tỷ ngủ chung._ Shinichi cuối xuống xoa vào đầu cậu nhóc, tuy cử chỉ tỏ ra rất thân thiện nhưng lời nói và ánh mắt hết sức gian tà.
- Không được! Hai chúng ta sẽ ngủ chung. Để Ran tỷ ngủ một mình. Nếu để anh và Ran tỷ ngủ chung, em sẽ không thể bảo vệ được tỷ ấy._ "Shinichi em" lên tiếng từ chối trước sự ngạc nhiên của "Shinichi anh" và Ran.
- Mắc mớ gì nhóc phải bảo vệ Ran tỷ? Ta là phu quân sắp cưới của Ran, nếu có làm chuyện gì thì cũng là dĩ nhiên thôi._ "Shinichi anh" tức tối, từ khi lớn đến giờ anh chưa bo giờ cãi nhau với một đứa nhóc.
- Này! Anh đang dạy hư con nít đấy! Em quyết định rồi, hai người ngủ chung! Mau vào phòng đi!_ Ran không thương tiếc ném chăn gối cho hai anh em Shinichi, khiến cả hai hậm hực cùng nhau bước vào phòng ngủ.
- Xét thấy thời gian hai người yêu nhau, những chuyện anh đã làm cho Ran tỷ, em sẽ rút lui trước, cho anh một cơ hội._ Cậu nhóc nằm dài trên giường, ánh mắt nhìn vào Shinichi đang nằm kế bên, trên khóe môi hiện một nụ cười tinh nghịch.
- Nhóc nói cứ như ta đang nhận được sự thương hại của nhóc vậy? Mà bộ nhóc thích Ran tỷ lắm à?_ Shinichi ngạc nhiên xoay qua đối mặt với cậu bé, anh không giấu nổi cảm xúc mà cười nhẹ.
- Đương nhiên rồi, trong thôn này ai cũng thích tỷ ấy cả. Với lại tình cảm của em và tỷ ấy đã gắn bó với nhau suốt hơn một năm trời, nếu em mà cứ tiếp tục theo đuổi tỷ ấy thì anh thua chắc rồi._ Cậu nhóc hất cầm ra vẻ thỏa mãn, hai tay hai chân đồng thời kẹp chặc Shinichi.
- Này! Nhóc làm gì thế?_ Shinichi kháng cự, nhưng khổ nổi cậu nhóc kẹp chặc quá.
- Đề phòng nửa đêm máu xấu anh nổi lên lén qua phòng Ran tỷ làm chuyện bậy bạ._ Cậu nhóc nói xong liền nhấm tịt mắt lại, thân hình nhỏ bé chui rúc vào người Shinichi y như con cún nhỏ khiến cậu dường như bỏ ngoài tai câu nói cố ý gây chiến tranh đó, nhân từ tha cho cậu nhóc.
Thế là cả hai chìm vào giấc ngủ, không gian trong phòng im lặng hẳn. Cả ba cùng nhai trải qua một đêm dài mệt mỏi.
Khi ánh nắng chói lóa chui qua khung cửa sổ soi rọi vào hai khuôn mặt giống hệt nhau thì cũng là lúc cả hai thức dậy. Tiếng quét sân xột soạt vang nhẹ bên tay, tiếng gà rừng gáy báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu, tiếng nói chuyện rôm rả của mọi người trong thôn càng làm cho không khí thêm nhộn nhịp.
- Ran tỷ! Chào buổi sáng! Chụt!_ Tiếng cậu nhóc thánh thót vang lên, tuy mở miệng nói nhưng cậu nhóc lại không mở mắt nhìn xem người kế bên là ai, thế là cậu hôn mạnh vào má người kế bên một tiếng "Chụt".
- Ế! Tên nhóc này! Chưa súc miệng mà sao lại hôn lên má anh thế hả?_ Shinichi hét to, cậu nhanh chóng đẩy cái kẻ gây rối ra khỏi người mình. Thế là ngày thứ 2 ba người sống chung bắt đầu bằng một trận cãi cọ long trời lỡ đất....

1 năm sau....​​

- Chúc mừng! Chúc mừng!....._ Không khí trong thôn bỗng dưng nhộn nhịp hẳn lên, cả trăm người tụ họp lại để dự lễ thành thân của Ran và Shinichi. Đương kim hoàng thượng, hoàng hậu, ông bà Yusaku, các văn võ bá quang trong triều đình đều góp mặt đầy đủ. Tất nhiên không thể thiếu đám bạn của Shinichi và Ran.
- Ran có hồi hộp không?_ Aoko ngồi xuống kế bên Ran trong tân phòng mà cô cùng các bạn ra sức trang trí.
- Có thể mở tấm trùm đầu này không? Bực bội quá đi!_ Ran khó chịu lên tiếng, từ sáng tới tối cứ trùm tấm khăn lên đầu mãi.
- Không được! Phải đợi Tân Lang đến tự tay cậu ấy cởi xuống mới được._ Kazuha vội vàng ngăn cảng.
- Mà Shinichi đâu rồi?_ Ran bỗng dưng nhớ lại thuận miệng hỏi.
- Ý cậu là "Shinichi em" ấy hả?_ Sonoko bật cười khi liên tưởng đến hình ảnh cậu bé có cái tên giống hệt tên bạn của mình.
- Nhóc ấy hiện giờ đang cãi nhau với Shinichi và Hakuba._ Shiho cười nhẹ, chẳng qua là vì cậu nhóc luôn tìm cách ngăn cảng Hakuba tiếp xúc với cô, lý do rất đơn giản, cậu nhóc nói đã chấm cô rồi.
-" Anh đẹp trai này ơi! Shiho tỷ bận lắm, anh đừng có mà lảng vảng chỗ tỷ ấy nữa! Em chấm tỷ ấy rồi!"_ Cậu nhóc ngây thơ nói ra suy nghĩ của mình, đó cũng là ngòi nổ cho cuộc chiến tranh không cân sức suốt hai canh giờ. (4 tiếng )
Cuối cùng mọi người cũng ra về hết, vì công việc triều chính khá bận nên Subaru, Hakuba và Hattori cũng về vương quốc của mình hết. Ngôi nhà sặc sỡ sắc đỏ bây giờ chỉ còn 3 người.
Shinichi cẩn thận mở tấm trùm đầu cho Ran. Khuôn mặt trắng hồng của cô hiện lên. Cách trang điểm hài hòa nhẹ nhàng không đậm khiến cô càng toát ra vẻ đẹp mê hồn. Cuối cùng thì ngày này cũng đến, anh đã chờ đợi rất lâu rồi. Cả hai cuối cùng cũng đã được ở bên nhau. Mãi mãi......
Ran cười nhẹ, lúc nãy trước khi ra về, Sonoko tinh nghịch thỏ thẻ vào tai cô, nói cô nhất định phỉa chủ động trước. Như vậy thì tình cảm của hai người mới càng ngày càng nóng. Cô gái nhỏ khẽ nhướng người về phía Shinichi, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn thật nhẹ, thật khẽ, nhưng rất lâu. Cô không nhắm mắt nên vẻ ngạc nhiên của Shinichi cô đều thấy hết. Đúng lúc Shinichi hoàn hồn định đáp trả lại nụ hôn đột ngột ấy của Ran thì bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói thanh toát quen thuộc của một cậu nhóc:
- Ý ẹ!!!!!!!
Shinichi đầu bốc khói bừng bừng, chẳng nói chẳng rằng một tay hất bỏng cậu bé bên ngoài cửa lên, đem cậu vào phòng, thủ thỉ bên tai cậu:
- Nhóc ngoan! Để anh yên, ngày mai anh sẽ kêu Shiho tỷ đến chơi với em._ Anh đành phải dùng hạ sách để khống chế tên tiểu quỷ ngịch ngợm có một không hai này.
- Là anh nói đó nhé! Nhất định anh phải giữ lời hứa!_ Cậu nhóc cho dù có thông minh cách mấy cũng chỉ là một cậu nhóc, đương nhiên sẽ dễ dàng tin tưởng lời nói của Shinichi.
Anh cười nhẹ khóa chặt cửa phòng bước vào phòng của mình, tranh thủ làm việc cần làm.
Sáng hôm sau:
- Shinichi! Anh là người nói không giữ lời, dám lừa gạt một người dễ thương, thông minh, trong sáng, thánh thiện, hiền lương ai gặp cũng yêu mến như em. Đứng lại đây!
Thế là hai người một lớn một nhỏ chạy vòng quanh sân nhà với tiếng la hét của cậu nhóc, tiếng xin tha thứ của một chàng trai, và tiếng cười của một cô gái. Một ngày mới lại bắt đầu, bắt đầu cuộc sống chung của một gia đình nhỏ tràn đầy tiếng cười.

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro