chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7: Find you​

Mặt trời dần dần trốn khỏi những đám mây dày để lại bầu trời một khung cảnh tối tăm và lạnh lẽo. Không cần phải chờ lâu, chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời đỏ dần dần biến mất, những cơn gió đã lộng hành khắp phố phường, tràn vào những căn nhà mở cửa. Mặt trời đã thiếp đi ở nơi đâu xa lắm, vậy mà một mảng trời phía tây vẫn còn vương vấng những sợi tơ đỏ của ánh chiều tà.

Màn đêm u tối đắp chiếc chăn dạ đen cho mặt hồ phẳng lặng. Những chị liễu vẫn nghiêng mình bên hồ nước trong xanh, chải chuốt mái tóc dài của mình như một cô thiếu nữ. Hàng bằng lăng tím biếc cũng thiếp đi, mặc cho có tiếng nói, tiếng cười của người qua lại.
Một tối bầu trời đắm sắc mây
.
Cây tìm nghiêng xuống cành hoa giấy
.
Hoa nghiêng xuống cỏ trong khi cỏ
.
Nghiêng xuống làn rêu một tối đầy.​

Trong khi mọi người đang tận hưởng một buổi tối vui vẻ thì nhóm của Shiho thì lại chống cằm thở dài chán nản trên chiếc bàn tròn đặt giữa khu vườn của phủ nhà Massui. Mệt mỏi vì phải chờ đợi, Aoko đứng phắt dậy và nói lớn:
- Tớ không thể đợi được nữa, chúng ta phải đi tìm Ran và Shinichi nhanh lên, bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
- Đúng vậy, đã muộn như vậy mà vẫn không thấy họ trở về, tớ lo lắm, chúng ta đi tìm họ đi._Kazuha cũng gật đầu đồng tình với Aoko.
- Ran có biết võ không?_Hakuba cũng đứng lên, cậu vừa nói vừa vào nhà lấy thanh kiếm cho mình.

- Từ sau vụ cha mẹ Ran trong một đêm mà chết, cô ấy đã cố gắng học võ và sư phụ của Ran rất tự hào về

Ran, tuy nhiên cô ấy chỉ cần thấy chuyện gì nguy hiểm là cô ấy quên ngay mình đã học võ, đấy là điểm yếu của Ran. Trong năm người chúng tôi ai cũng biết chút ít võ công.

_Shiho giải thích cặn kẽ cho Hakuba.

- Vậy thì các cô theo chúng tôi đi tìm Ran và Shinichi, Ari và Massui làm phiền hãy ở lại để đề phòng trong lúc chúng tôi đang đi tìm thì họ lại về._Kaito cũng cằm kiếm mang theo người, anh bước đi trước.

- Anh hai cho em đi với, em không muốn ở đây đâu._Ari giật giật tay áo của Hattori, nài nỉ anh chàng đòi đi
theo.

- Không được, em không biết võ có đi cũng chỉ làm phiền bọn anh, ngoan ngoãn ở nhà biết đâu Shinichi và

Ran về thật thì sao._Hattori từ chối khéo Ari.

- Đúng vậy, cô đi theo cũng chỉ làm vướng tay vướng chân của người khác mà thôi, tôi còn nghi ngờ chính cô đã giở trò nửa đấy chứ, không phải cô rất ghen tị với Ran về mọi mặt hay sao?_Sonoko nói thẳng vào mặt Ari, bất chấp có mặt cả Hattori ở đây.

- Tại sao cô lại nói tôi như vậy chứ? Các cô không muốn có thêm một người bạn sao? Có thêm một người tìm cũng tốt mà với lại tôi không như các cô nói, tôi thật lòng xem các cô là bạn.

Ari ra sức cãi lại, khuôn mặt tỏ vẻ tội nghiệp như muốn anh hai nói giúp cho mình, nhưng Hattori không nói gì cả, ngược lại, cô còn bị Shiho giáo huấn, đứng trơ ra không biết phải nói gì khi nghe câu nói của Shiho:

- " Bạn bè ư?

Cần ít thôi nhưng phải chân thành

Thà ít mà hết lòng còn hơn nhiều mà giả tạo

Sống....

Thì đừng quan tâm người khác nói gì về mình

Lý do rất dễ hiểu:

Chỉ có mình mới biết mình là ai và như thế nào".​

Nói rồi, cả bọn lần lượt bỏ đi, để lại một mình Ari và Massui ở lại, Massui thì lặng lẽ nhìn theo cả bọn còn Ari thì nhìn vào Shiho với một vẻ mặt giận dữ tột độ. Cô nghiến răng và siết chặt bàn tay của mình.

Cả bọn ra khỏi phủ, Sonoko lên tiếng hỏi trước:

- Chúng ta bắt đầu tìm kiếm từ đâu đây?

- Chúng ta mất dấu họ ở khu chợ đầu phố, chúng ta lại đó tìm trước đi.

Makoto vừa nói vừa dẫn đường. Cả bọn cũng đi theo sau. Tuy trời đã tối nhưng khu phố vẫn nhộn nhịp người ra kẻ vào, ánh đèn lồng treo khắp khu phố thắp sáng cả một vùng rộng lớn, tiếng reo hò của trẻ con khi chơi những trò chơi dân gian hay tiếng rao bán hàng vẫn nhộn nhịp như ban ngày. Hỏi thăm hết người này đến người khác nhưng vẫn chưa có tin tức gì, cả bọn có phần hơi chán nản. Vẫn chưa bỏ cuộc, Hakuba và các bạn vẫn tiếp tục tìm kiếm, bất chợt Makoto reo lên:

- Các cậu có ngửi thấy mùi gì không? Rất giống với mùi hương trên người Shinichi.

Im lặng và tập trung ngửi cái mùi mà Makoto nói đến, Sonoko gật đầu một cái và tiếp lời:

- Đúng rồi, không thể nhằm được. Đây chính là Đơn Hoa Tán trên người Shinichi, loại này chỉ có trong
Hoàng gia, hương thơm của nó có thể lưu lại được trong vòng 2 ngày nên ngoài Shinichi ra thì không ai có thể có nó. Chắc chắn cậu ấy đã để lại ám hiệu cho chúng ta, đi theo mùi hương này có thể tới chỗ của Ran. Nhanh lên
nào!

Sonoko và đám bạn hối hả chạy theo mùi hương để lại đám người Hakuba trơ ra, Hattori mỉm cười bí ẩn bước
chậm rãi theo sau, vừa đi vừa nói:

- Makoto chỉ nói có mùi hương trên người Shinichi, thế mà họ đã biết là Đơn Hoa Tán, loại này chỉ có trong
Hoàng gia, họ là nông dân mà có thể một lần ngửi thấy đã biết tên gọi của nó, chắc chắn không tầm thường. Tớ
quyết làm sáng tỏ vụ này.

Cả bọn không nói gì vì những lời Hattori nói ra cũng giống họ nghĩ nhưng bây giờ việc quan trọng trên hết là tìm cho được Shinichi và Ran thế nên Shiho và các bạn sẽ được an toàn một thời gian.

- Ế, tới đây là hết mùi rồi, đây lại là vực thẳm nữa chứ.

Aoko dường như không tin vào mắt mình, trước mặt cô là một vực thẳm sâu hun hút, phía dưới không thấy gì
ngoài một màu đen kịt, tiếng nói của cô còn vọng lên làm sau gáy cô có một cảm giác ớn lạnh đến tận sống lưng.

Kazuha lấp bấp nói không ra tiếng:

- Chẳng lẽ......họ.....họ đã ......

Không cần nói hết câu mọi người cũng đã hiểu ý nhau, Shiho nhìn đi nhìn lại xung quanh để tìm manh mối, cô bất chợt ngồi xuống, tay quệt xuống đất, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng:

- Máu....là máu.

Cả bọn quay người lại, chạy về phía Shiho, Makoto lấy đèn lồng để nhìn rõ hơn, đúng thật là có một vũng máu đã khô lại trên đất. Khuôn mặt của mọi người đã dần dần biến sắc, tình hình đã trở nên nghiêm trọng.

- Chắc chắn là họ đã rơi xuống vực, làm sao để xuống đó bây giờ?_Sonoko hối hả mong có thể tìm cách cứu được bạn mình.

- Chỉ còn cách lấy dây thừng để trèo xuống dưới, chúng ta sẽ lấy dây cột vào gốc cây đó, hai người một lượt sẽ
xuống dưới tìm Shinichi và Ran, ai không muốn đi cũng được, tớ không miễn cưỡng.

Hakuba nói nhưng anh biết không ai không muốn cứu Ran và Shinichi, chỉ cần nhìn nét mặt của họ thì ngay từ
khi anh nói, mọi người đã quyết tâm cứu bằng được Shinichi và Ran. Không cần nói nhiều, mọi người đã đi tìm dây thừng chắc chắn, cột năm sáu vòng quanh thân cây lớn, mọi thứ đều chuẩn bị xong. Aoko và Kaito là người xuống trước. Aoko run rẩy nắm chặt dây thừng, Kaito thì dường như không sợ trước màn đen u ám của bầu trời và độ sâu của cái vực, anh chàng từ từ xuống trước, Aoko cũng từ từ theo sau, cho đến khi bóng họ khuất hẳn và Makoto thấy được sợi dây đang giựt mạnh, họ đã xuống dưới an toàn và bây giờ đến lượt Makoto và Sonoko. Sau đó là Hattori- Kazuha và cuối cùng là Shiho và Hakuba.

Khi tất cả mọi người đều an toàn xuống được dưới đáy vực, mọi người đều không nhìn thấy gì cả vì trời tối đen như mực. Sonoko, Aoko và Kazuha bị trầy xướt khá nặng nhưng đều là vết thương ngoài da, họ có vẻ không đau lắm. Hattori không biết làm thế nào để tìm Shinichi và Ran vào lúc trời tối như thế này, cậu đành phải đợi đến sáng mai:

- Chúng ta tạm ở đây đến sáng mai, mọi người không được đi lung tung để tránh thất lạc nhau lại gây ra
phiền phức. Chúng ta ngủ đỡ ở đây một đêm vậy.

Mọi người nghe lời Hattori, những cô gái vì khá mệt nên chợp mắt trước, còn nhóm Hattori vẫn không tài nào ngủ được. Trong đầu họ lúc này toàn là hình ảnh của vũng máu và hai người bạn, Shinichi, Ran. Chắc chắn một trong hai đã bị thương và không biết bây giờ họ sống chết thế nào. Suy nghĩ một hồi rồi họ cũng tựa vào vách núi lúc nào không hay, cho đến khi trời bắt đầu sáng.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro