chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi vượt một đoạn đường dài vất vả, cả bọn cuối cùng cũng đến Đào Hoa Trang. Chưa bước vào cổng, cả bọn

đã bị hai cô nương y phục màu xanh dương chặn lại, khuôn mặt đầm đầm sát khí:

- Các vị có phải là đại diện của Song Long Kiếm Pháp đến dự đại hội, 5 cặp phu thê, đệ tử của Dương

Phong và Nguyệt Minh tiền bối?

- Đúng vậy, chính là mấy người tại hạ, phiền vị cô nương này dẫn chúng tôi được diện kiến trang chủ

của quý cô._Shinichi lịc sự đáp lại

- Thật sự xin lỗi các ngài, trang chủ chúng tôi bận phải tổ chức Đại hội tỉ võ tối nay nên không tiếp đãi đươc các vị. Nếu các vị muốn gặp trang chủ, xin vào trong Đào Hoa Trang nghỉ ngơi sau đó đến tối mọi người sẽ gặp được trang chủ._Một vị cô nương khéo léo từ chối, ánh mắt sắc lạnh như mũi dao làm người khác phải rùng mình
- Vậy thì cảm phiền cô nương sắp xếp cho chúng hạ một chỗ nghĩ ngơi có được không ạ?_Hattori cúi

đầu tỏ vẻ lịch sự trước mặt hai vị cô nương cực kì lạnh lùng.

- Vâng, mời các hạ theo tôi. À, mà quên hỏi quý tánh đại danh của các vị?_Vị cô nương kế bên cũng

lên tiếng, cô nương này có vẻ bớt lạnh lùng hơn người ban nãy.

- Tại hạ tên Hattori, đây là Shinichi, Ran, ......_Hattori lần lượt chỉ từng người

- Vậy mỗi cặp phu thê sẽ ở cùng một phòng, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho mọi người, cảm phiền đợi ngoài

hoa viên một chút.

Vị cô nương vừa nói xong thì đi vào trong, để cả bọn ở lại nhưng khuôn mặt không giấu nỗi vẻ bối rối.

- Chúng ta phải ngủ chung sao?_Sonoko đỏ mặt khi nhắc đến hai chữ "ngủ chung"

- Biết làm sao bây giờ, nếu như không làm theo sẽ bị nghi ngờ. Sư phụ và sư thúc cũng ác thật, vì sự

hồ đồ của họ mà chúng ta phải chịu thay, thật bất công._Makoto cũng bực dọc không kém.

- Mặc kệ là ngủ chung hay ngủ riêng, mọi việc bây giờ là trông cậy vào Shinichi và Ran, bọn tớ ở đây

chỉ để khích lệ tinh thần cho hai cậu, gắng mà chiến thắng cho sư phụ và sư thúc hài lòng.

Sau một quãng đường dài im lặng, Shiho cũng mở lời bằng một câu động viên khuyến khích tinh thần cho

Shinichi và Ran.

- Bọn tớ biết rồi, nhất định chúng tớ sẽ cố gắng hết sức để không làm mất mặt của sư phụ và sư

thúc._Ran nở nụ cười tươi rói gật đầu làm mọi người cũng lấy lại tinh thần sẵn sàng chiến đấu.

Sau một lúc chuẩn bị thì vị cô nương ban nãy cũng quay lại:

- Thật sự xin lỗi các vị, trang chủ vì bận một số việc nên Đại hội tối nay sẽ dời vào ngày mai, vì vậy các

vị có thể ở lại đây một đêm. Phòng thì tôi đã chuẩn bị rồi, theo như lời Dương Phong và Nguyệt Minh tiền bối thì

Shinichi và Ran một phòng, Shiho và Hakuba một phòng, Kaito và Aoko một phòng, Hattori và Kazuha cuối cùng

là Makoto và Sonoko, mỗi cặp một phòng.

- Cái gì?_Cả bọn trợn tròn mắt ngạc nhiên, cả Shinichi, người bình tĩnh nhất cũng bị kích động

- Có chuyện gì sai xót ạ?_Vị cô nương có chút nghi ngờ xen lẫn bối rối, cô sợ mình nghe nhầm lời của

trang chủ.

- À, không...không. Đúng rồi ạ.

Shiho nhanh chóng cứu vãn tình thế khi thấy vị cô nương kia có chút cảnh giác. Cô lập tức thay đổi giọng điệu:

- Hakuba à, chúng ta vào phòng thôi.

Vừa nói, Shiho vừa khoát tay mình vào tay Hakuba, anh chàng chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi, khoảnh khắc này

không thể thân mật hơn nữa, khiến cho người trong cuộc cũng hiểu nhằm họ chính là một đôi phu thê vừa mới thành thân.
Thấy thế, cả bọn còn lại cũng theo đà đó làm giống hệt những gì Shiho vừa mới "chỉ dạy" cho, thế là có thể qua

mắt được cô nương lạnh lùng kia. Trở về phòng Shinichi và Ran:

- Buông ra coi, làm cái gì vậy?

Shinichi bực tức gỡ tay Ran ra, cô nàng cũng bực dọc hất tay Shinichi ra, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu:

- Hứ! Bộ tưởng tôi thèm nắm tay của cậu chắc, tình thế bắt buộc thôi.

- Có thách cô cũng chẳng dám nắm tay tôi nữa là._Shinichi trở về dáng vẻ hoàng tử kiêu ngạo của

mình.

- Tối nay cậu ngủ dưới đất đi, tôi xí cái giường trước rồi._Ran nhí nhảnh chạy tới chiếc giường ngả

mình xuống chăn một cách êm ái.

- Cô nằm mơ đi, đường đường là hoàng tử của một nước mà ngủ dưới đất, còn nô tì của tôi thì ngủ

trên giường sao, thế thì còn gì là nghĩa lí nữa.

Shinichi tiến về phía chiếc giường, lôi Ran ra mặc cho cô nàng chống cự quyết liệt. Cuộc chiến tranh giành lãnh thổ

của hai người họ sẽ diễn ra đến sáng nếu như không có người bước vào:

- Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai vị nghĩ ngơi, công tử và cô nương này có cần gì thêm không ạ?_Cô

hầu gái dịu dàng.

- À, không cần đâu, phiền cô nương quá.

Shinichi lịch sự nở một cười "hiếm" trên khuôn mặt làm cho ai đó phải khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng

trở lại dáng vẻ ban đầu. Vị cô nương vừa ra khỏi phòng, Shinichi đã lập tức lấy lại dáng vẻ lạnh lùng như băng của

mình:

- Tạm thời cho cô mượn chiếc giường, đến tối thì xuống dưới đất mà ngủ. Đây là mệnh lệnh, nếu

không làm theo thì cái đầu trên cổ cô không giữ được lâu đâu.

Nói xong, Shinichi bước nhanh ra khỏi phòng, cậu đi về phía phòng của mấy người còn lại. Ran bực dọc tiếng về

cái giường, đập tay lên gối, cô không ngừng chửi xối xả:

- Tên đầu teo, mắt hí, mặt khỉ, tai trâu, tên đáng ghét, tên lồi sỉ, tên Shinichi kia. Hoàng tử gì chứ?

Tưởng mình hay lắm sao? Ta đây cũng là công chúa của một nước chứ bộ. Không bao giờ có chuyện ta ngủ dưới

đất đâu. Cứ chờ xem tối nay ta sẽ đối phó với ngươi ra sao._Bất chợt một nụ cười gian nở trên khuôn mặt xinh đẹp

của Ran, nụ cười chứa đựng bao nhiêu chiêu trò.

Sau khi ánh nắng mặt trời gay gắt từ từ dịu bớt, đó cũng là lúc nhật nguyệt thế chỗ cho nhau, bóng đêm từ từ bao

trùm mọi thứ, sau khi ăn tối xong, cả bọn đi dạo Đào Hoa Trang một chút thì ai nấy về phòng. Ran nhanh nhảu

chạy về phòng trước, Shinichi cũng đã đoán ra cô định làm gì, cậu cũng vội vàng chạy theo Ran khiến cả bọn

không hiểu gì cả. Về đến phòng, Ran lập tức nhảy lên giường nằm, chùm chăn kín cả mặt. Shinichi đá cửa đi thẳng

vào trong. Anh biết chắc chắn cô sẽ cho anh ngủ dưới dất nên tiến về phía Ran đang nằm, dùng hết sức kéo chiếc

chăn ra khỏi mặt Ran, nhưng Ran nắm chặt quá nên có vẻ không dễ dàng. Mặc kệ Ran giở trò gì, anh cũng phóng

lên giường nằm. Ran cảm thấy thân người Shinichi chạm vào mình thì bất giác không cảnh giác, thừa cơ hội đó,

Shinichi ngay lập tức giật tầm chăn lại. Ran biết mình mắt bẩy nên cũng không chịu thua, cũng giật tấm chăn về

phía mình, hai bên cứ thế giật đi giật lại, đến khi biết mình không thể thắng được Shinichi, cô giở trò con nít, leo

lên người Shinichi, tay không ngừng đánh đắm, nhưng cô lại không biết, nều từ ngoài nhìn vào, tình thế này là vô

cùng nhạy cảm. Cả Shinichi cũng phải đỏ mặt, anh không còn cảm thấy đau khi Ran liên tiếp đánh vào mình:

- Tên đầu heo, tên đáng ghét, tên quỷ dạ soa, trả cái chăn lại cho ta, trả lại, trả lại.

Sau mỗi chữ "trả lại" thì Ran lại nện vào ngực Shinichi một cú đau như trời giáng, sức người có hạn nên Shinichi

bức bội kéo Ran xuống, bây giờ cả thân hình của cậu đang nằm đe lên Ran. Lần này tới lượt mặt Ran đỏ như trái

cà chua. Chưa bao giờ cô gần anh đến vậy, bờ vai của anh rộng quá, ấm quá. Cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm từ

người anh tỏa ra, bất giác tim cô đập nhanh bất thường, dường như đã đập lỡ một nhịp:

- Sau này đừng có mà đánh tôi như thế nghe chưa, bây giờ thì xuống dưới đất mà nằm.

Shinichi ra lệnh, câu nói của anh làm Ran thức tỉnh, cô tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình:

- Á......! Bớ người ta hãm hiếp, có kẻ hãm hiếp.

Ran cố gắng la to hết mức có thể. Trong khi vẫn chưa kịp hoàn hồn vì câu nói của Ran, mọi người phòng bên cũng

lập tức chạy tới phòng của hai người, bắt gập cảnh tường không thể nào nhạy cảm hơn nữa, Hakuba mặt nhăn

nhó khó chịu:

- Haizz, thật không thể hiểu nổi, thì ra cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng là vì chuyện này sao?

- Tớ....tớ....cậu đang nói cái gì vậy._Shinichi đơ ra như tượng đá, có lẽ đây là tình huống xấu hổ nhất

đời anh.

- Còn không mau bỏ Ran ra._Shiho cũng xen vào khi thấy cả người Shincihi đang đè lên người cô

bạn của mình

Shinichi vì hoảng quá nên quên mất mình đang đè lên người Ran, anh vội vàng bước xuống, Ran khóc sướt mướt

chạy về phía Shiho:

- Hu hu! Shiho, cứu tớ.

- Được rồi, có tớ ở đây._Vừa nói, Shiho vừa xoa đầu an ủi Ran.

- Đừng có mà như vậy nữa, bọn tớ xấu hổ lắm đó._Hattori cũng chen vào, càng làm cho Shinichi

hoảng loạn.

- Tớ không có, chỉ là.....

- Không cần biết là gì, không được làm vậy với cô ấy nữa.

Makoto không cho Shincihi cơ hội giải thích, mặc dù anh biết Ran đang giả bộ. Anh cũng nhân dịp này chơi cho

Shinichi một vố.

- Hay là để Ran qua phòng tớ ngủ, Hattori qua ngủ với Shinichi đi.

Kazuha đưa ra ý kiến khá thuyết phục, chỉ chờ có thế, Ran nhanh miệng nói thêm:

- Đúng đó, ở đây tớ sợ lắm.

- Không được, ở đây lúc nào cũng có người theo dõi, làm vậy sẽ bị nghi ngờ, đến lúc đó sẽ bị đuổi ra

khỏi tham dự đại hội luôn, uổng công chúng ta chịu cực khổ mấy ngày qua._Kaito im lặng một hồi rồi cũng lên

tiếng bác bỏ ý kiến của Kazuha.

- Đúng vậy, cứ để Ran ở đây với Shinichi, à phải rồi, hai cậu không được mỗi người nằm một nơi,

bọn tớ vừa nằm như thế đã bị người của Đào Hoa Trang xông vào hỏi tới tấp. Ran cứ yên tâm, Shinichi không

dám làm gì nữa đâu. _Hakuba cũng đồng tình với Kaito.

Cũng đành phải chấp nhận nghe lời của số đông, tuy không yên tâm để lại Ran với Shinichi nhưng nhóm Shiho

cũng tin tưởng phần nào vào lời nói của nhóm Hakuba.

Sau khi mọi người đi hết, Ran òa khóc, nước mắt rơi thắm ướt khuôn mặt trắng hồng của cô. ( Chị đóng kịch giỏi

thiệt à nha.) Từ trước đến giờ, Shinichi chưa bao giờ sợ gì, chỉ có duy nhất là nước mắt phụ nữ, thấy Ran khóc như

vậy, tim anh cũng tan chảy. Anh làm mặt hiền dù lần này mình là người bị nạn:

- Thôi, đừng khóc nữa, xem như tôi sai được chưa.

Thấy Shinichi sập bẫy, Ran càng khóc to hơn. Nhưng cô không ngờ, Shinichi bất giác ôm cô vào lòng, bàn tay to

lớn vuốt nhẹ đầu cô, miệng không ngừng dỗ dành:

- Nín đi, đời nào hoàng tử lại đi dỗ dành nô tì chứ!

Trái tim cô lại đập nhanh hơn, cô cũng nghe thấy tiếng tim của Shinichi, nó cũng nhanh như tim cô vậy. Ngực của

anh vừa rộng, vừa ấm, hương thơm lại dịu dàng. Cô cũng từ từ nín hẳn, sau đó là chìm vào giấc ngủ trong vòng

tay ấm áp của anh. Sau khi xác định cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng nói vào tai cô rồi bế cô lên giường:

- Cô ngốc, đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì nhé!

Khẽ mỉm cười, nụ cười chỉ có anh mới hiểu đó là nụ cười chứng tỏ anh biết hết mọi thứ hay là nụ cười ám chỉ,

chính Ran mới là người sập cái bẫy do anh chơi ngược lại cô. Anh cũng từ từ bước lên giường, Ran đã ngủ say,

khuôn mặt của cô lúc này mang vẻ đẹp bình yên, thanh toát, thánh thiện như làn gió nhè nhẹ. Hai người bị ngăn

cách bởi một cái gối khá lớn. Shinichi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sư im lặng lại trở về với căn phòng

từng làm náo động mọi người không lâu trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro