Người em từng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ấy, Gojo thực sự bị phân tâm bởi cô ấy mà bỏ rơi tôi. Bất kể chỉ cần Matsuta gọi điện, Gojo sẽ ngày lặp tức ngó lơ tôi không lý do. Mới đầu, họ chưa vượt quá giới hạn. Nhưng tới thời điểm hiện tại, chắc lũ học trò của anh đều đã nghĩ cô ta là vợ sắp cưới của thầy mình còn tôi là ả khốn bám đuôi anh. Khi ấy, tôi từng làm ầm ĩ., ngược lại càng đẩy Gojo ra xa. Anh ta càng ngày càng mất kiên nhẫn với tôi. Tôi lúc ấy không phải không nghĩ tới chia tay, chỉ là tôi không cam lòng. Tôi không làm sai bấy cứ điều gì tại sao phải buông tay. Dù cãi nhau to thế nào tôi cũng sẽ không nhắc tới hai chữ 'chia tay'. Tôi sợ khi tôi nói ra hai chữ ấy Gojo sẽ thực sự đồng ý vậy tôi sẽ chẳng còn đường hối hận. Tôi biết, tôi còn tình cảm với Gojo, vẫn luyến tiếc phải kết thúc. Tôi vẫn luôn cho rằng tôi sẽ luôn ở bên anh như thế này. Nhưng tôi không ngờ, cũng có lúc tôi sức cùng lực kiệt. Tình yêu đã từng tràn đầy như thế nhưng giờ nó cứ dần lung lay cuối cùng là đổ hết ra ngoài cho đến khi không còn chút gì. Hoá ra, tình yêu của tôi dành cho anh cũng sẽ tới một ngày cạn kiệt. Khi tôi nhận ra anh không còn tác động gì với cảm xúc của mình nữa, tôi hiểu mình không còn yêu, tôi giờ không còn tiếc nuối mà cảm thấy dường như chút bỏ đi nhiều gánh nặng. Quyết định chia tay là kết quả suy nghĩ cặn kẽ của tôi sau khoảng thời gian này. Nếu xác định không yêu, vậy không cần thiết phải tiếp tục bên nhau.

Tôi đã từng mơ ước và cho rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau, kết hôn, sinh con và cùng nắm tay nhau rồi giá đi. Tôi đã không ngừng suy nghĩ tới một viễn cảnh tươi đẹp nhưng việc ngăn chặn tổn thất kịp thời là ý tưởng không tồi. Hai mươi sáu tuổi, tôi không còn trẻ, tôi nghĩ có thể bản thân mình sẽ không gặp một cuộc tình nào yêu sâu đậm và lâu dài như vậy nữa. Nhưng vậy thì sao? Cuộc sống cũng đâu phải chỉ có tình yêu, tôi không thể có một tình yêu ràng buộc như cách Yuta yêu Rika được và đối với chú thuật sư, tình yêu thật sự quá viển vông. Hai mươi sáu tuổi, tôi cũng không phải quá già, luyện tập thể lực, tăng cường sức mạnh, hoàn thiện bản thân và làm lại từ đầu cũng chẳng còn muộn bởi vì tôi cũng đâu phải một kẻ quá yếu đuối chứ. Về đoạn tình cảm này, tôi không hề nuối tiếc. Chúng tôi bắt đầu thật sự đẹp, anh cho tôi cảm giác được yêu thương trong mối quan hệ này. Tôi đã yêu say đắm, cho đi và cũng từng nhận lại nên cảm thấy cũng không phải hoang phí thanh xuân. Nó khiến tôi trưởng thành, trầm tĩnh, tôi có thể nâng nó lên được thì cũng có thể buông xuống được.

Hôm sau, Gojo vẫn không về, tôi không biết có phải anh vẫn đang tránh né hay không, tôi định tan làm sẽ đi tìm anh ta nói chuyện nhưng lại nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nói

-"Mấy ngày nay bà than đau chân, đi bệnh viện chụp X-quang vẫn không ra bệnh gì."

-"Mai bố mẹ lên đây, con đưa bố mẹ đi khám tổng quát. Bệnh viện lớn thì sẽ đáng tin hơn"  
Tôi hơi lo lắng nói với mẹ.

Bố mẹ tôi sống ở vùng Hokkaido cách Tokyo bốn giờ đi tàu. Tôi xin nghỉ phép hai ngày, một giờ chiều tới ga đón hai người. Bố tôi khám xong, may là không có bệnh gì nghiêm trọng chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe là được. Kết quả khám tổng quát của mẹ cũng không có vấn đề gì. Còn lại ngày thứ sáu cộng thêm hai ngày cuối tuần được nghỉ, tôi dẫn bố mẹ đi chơi. Tôi đặt phòng khách sạn, dẫn hai người đi chơi suốt ba ngày chụp không ít ảnh bởi vì lâu rồi tôi mới được gặp họ. Trên đường đưa bố mẹ ra ga đi về, tôi lựa một tấm ảnh cả gia đình thật đẹp đăng lên vòng bạn bè. Vừa đăng lên, tôi đã nhận được điện thoại của Gojo

-"Cô chú đến?"

-"Ừ"

-"Sao em không nói với anh?"

-"Sao phải nói?"

-"Anh có thể cùng em đưa hai người đi chơi.

-"Không phải bảo không biết cách đối đáp với người lớn, còn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp phụ huynh sao?"

-"Tối nay chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, cứ kéo dài mãi cũng không giải quyết được gì."   
Thấy đầu dây kia im lặng hồi lâu, tôi liền nhân cơ hội nói
Nói rồi tôi nhanh chóng cúp máy.

Tôi và Gojo yêu nhau chín năm nhưng chưa từng gặp bố mẹ nhau. Ban đầu vì còn quá trẻ không suy xét sâu xa. Khoảng hai năm trước, tôi có ý kết hôn nên thử tín hiệu thăm dò Gojo, nói muốn cùng anh về quê. Anh ta không đồng ý bảo quá đột ngột chưa chuẩn bị được gì. Năm ngoái, bố mẹ tôi lên chơi, tôi muốn Gojo cùng đi với chúng tôi nhưng anh ta lại lần nữa từ chối. Anh nói mình không giỏi ứng xử với người lớn, chưa sẵn sàng gặp bố mẹ, anh còn trách tôi luôn tạo áp lực cho anh. Sau này, tôi không còn nhắc tới việc gặp bố mẹ hai bên với anh nữa.

Đến ga tàu, cách giờ lên còn một khoảng thời gian, tôi ngồi nói chuyện với bố mẹ, gần đến giờ, tôi đưa hai người đến nơi soát vé. Một giọng nói quen thuộc vang tên tôi ở phía sau, tôi quay lại, nhìn thấy Gojo đang xách quà bằng cả hai tay

-"Cô chú, cháu là bạn trai của cô ấy, xin lỗi cô chú vì dạo này cháu bận không đưa cô chú đi chơi vui vẻ hơn được."  Anh ta tươi cười vừa nói vừa nhìn tôi rồi lại nhìn bố mẹ tôi.

-"Đây là chút bánh ngọt và thực phẩm chức năng cháu mua cho, đây là một chút lòng thành nhỏ bé của cháu, mong cô chú không chê ạ."  
Bố mẹ tôi ngạc nhiên nhìn anh ta rồi lại nhìn sang tôi thái độ dò hỏi không biết có phải thật không.

-"Bố mẹ tới giờ rồi, hai người đi nhanh đi không lỡ chuyến. Sau này, con sẽ giải thích lại sau." 
Tôi giục, bố mẹ hoang mang đi vào. Quay đầu lại, tôi thay đổi sắc mặt

-"Gojo Satoru! Ai bảo anh đến đây?"

-"Anh là bạn trai em, cô chú đến mà không gặp thật thất lễ."

-"Bây giờ anh mới biết thất lễ à? Trước kia anh đâu có nói vậy."

"Trước đây, anh chưa trưởng thành, anh sai rồi, anh xin lỗi em, hành vi của anh quá mạo muội."

-"Quay về đi. Tôi có lời muốn nói với anh." Tôi im lặng một lúc rồi nói

Về đến nhà, tôi ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề

-"Trước đây, tôi tự lừa mình dối người, giả vờ như không thấy vấn đề gì giữa chuyện của chúng ta. Thật ra, tình hình của chúng ta đã bất ổn từ lâu. Thời gian này, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, cũng đã có quyết định. Gojo Satoru, chúng ta-"

-"Chúng ta kết hôn đi!"  
Gojo đột ngột ngắt lời tôi, lấy một cái hộp nhẫn đẹp đẽ từ trong túi ra. Anh ta mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy. Tôi hơi sững sờ, anh ta liền nói

-"Mấy ngày nay anh không về nhà là suy nghĩ việc cầu hôn em. Anh đã đi mấy nơi để mua chiếc nhẫn kim cương này, là kiểu em thích...."

Chiếc nhẫn trước mặt tôi mang hình dáng khá đẹp và có một màu tựa như đôi mắt lục nhãn đẹp tuyệt trần như đôi mắt anh. Quả thực, là một chiếc nhẫn kiểu tôi thích. Tôi nhớ, trước kia khi đang xem tạp chí đã bắt gặp kiểu thiết kế này, lúc ấy tôi giơ lên trước mặt Gojo hỏi anh có đẹp không. Thật ra, tôi chỉ thử thái độ của anh về việc kết hôn, anh hờ hững liếc qua, đẩy tạp chí trước mặt lạnh lùng buông duy nhất một chữ 'không'. Khi ấy, tôi rất thất vọng, tôi thực sự muốn lấy anh ta, nằm mơ cũng thấy được anh ta cầu hôn. Hiện giờ, anh ta thực sự cầu hôn tôi, tôi lại không thấy vui mừng. Việc chờ đợi cũng có thời hạn, quá hạn thì biến thành phế thải.

-"Em có bằng lòng lấy anh không?"  
Gojo nhìn tôi thâm tình

-"Không!"  
Tôi đáp lại anh với câu trả lời tuyệt tình

Dường như đã dự đoán trước, Gojo cũng không kinh ngạc. Anh ta nở một nụ cười gượng nhìn như muốn khóc.

-"Là chuyện ngày sinh nhật đó sao?"

-"Hả?!!"  Tôi không hiểu ý anh ta

-"Ngày sinh nhật em, anh lỡ hẹn. Sáng hôm sau em không còn làm bữa sáng cho anh, không nhắn tin cho anh nữa. Anh đi ra ngoài chơi em cũng không gọi điện hỏi han hay giục anh về nhà. Kane đến gần anh, em không hề giận dỗi hãy cãi vã. Mọi thứ đều đã thay đổi từ đêmê hôm đó."
Anh ta nghẹn ngào nói

-"Không phải, tối hôm đó chỉ là giọt nước tràn ly, trước đó chúng ta đã có vấn đề. Từng ngày tích tụ mới có thể bùng nổ" Tôi lắc đầu nói

-"Anh biết, trước đây có nhiều việc anh làm không tốt, em giận cũng đúng. Nhưng anh chỉ xin em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ thay đổi, anh sẽ trở thành người bạn trai khiến em hài lòng đến khi em đồng ý lấy anh. Mỗi sáng, anh sẽ thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho em, đưa đón em đi làm, ghế phụ lái của anh không bao giờ để người khác ngồi. Em thích ăn tôm, sau này anh sẽ chịu trách nhiệm lột vỏ. Ngày nghỉ lễ anh sẽ đi du lịch cùng em, em muốn tới đâu anh cũng có thể cho chúng ta cùng đi tới đó. Anh giảm bớt tụ tập bạn bè, sẽ trở về nhà ăn cơm mỗi tối. Anh sẽ không bao giờ quên sinh nhật em, sẽ không bỏ lỡ bất kì ngày kỉ niệm nào."
Giọng anh nghẹn ngào

Tôi chớp mắt nhìn anh ta, không nói một lời. Càng vậy, anh ta càng lo lắng

-"Anh xin lỗi vì đã không quản lý tốt mối quan hệ với Matsuta Kane từ giờ trở đi anh sẽ không gặp cậu ấy, anh sẽ xóa bỏ mọi phương thức liên lạc."

Tôi khẽ thở dài
-"Vậy nên như anh thấy đó, những việc anh làm chưa tốt không phải anh hiểu rất rõ sao? Là một người bạn trai, anh biết nào nên làm, việc nào không nên làm với bạn gái mình nhưng những điều ấy anh vẫn đều làm cả. Khi em nghi ngờ anh, anh lại chỉ trích ngược lại, chẳng qua bởi vì anh không bận tâm đến em, anh dựa vào việc em yêu anh không xem trọng thái độ em, không tôn trọng em. Anh cho rằng bất kể anh đối xử với em như nào, em đều không nỡ rời ra. Cái này gọi là Người được yêu thì không sợ hãi."

-"Anh xin lỗi"  
Anh ta chỉ tiếp tục xin lỗi

-"Chúng ta không còn yêu nhau, chia tay là kết cục tốt nhất đúng không?"

-"Anh còn yêu em, anh vẫn luôn yêu em mà"

-"Xin lỗi, sau khi cô ấy xuất hiện, em không còn cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho em. Tất cả những gì em cảm nhận được đều là sự lạnh nhạt, thờ ơ và chà đạp của anh. Em nghĩ, người anh yêu là Matsuta Kane. Đối với cô ấy, anh đáp ứng mọi yêu cầu, chở che đầy đủ, luôn sẵn sàng gọi sẽ có mặt. Đó mới là yêu."

-"Anh cũng cho rằng mình còn tình cảm với câụ ấy, nhưng tất cả đều là ảo giác. Cảm nhận rằng em sắp rời xa anh, anh mới nhận ra người anh yêu vẫn kuôn luôn là em. Nghĩ đến việc phải mất em, anh đau khổ vô cùng. Là do anh ngủ ngốc, anh trì trệ, không đủ minh mẫn nhận ra tình cảm của mình dành cho em. Đối với Matsuta Kane chỉ là chút không cam lòng, là lòng tự trọng chết tiệt và thói xấu của đàn ông khiến anh không kiềm chế được sự trộn rộn khốn kiếp trong lòng."

-"Em không còn yêu anh. Tôi không muốn bản thân chịu đủ loại thiệt thòi khi ở bên anh, tôi nghĩ mình xứng đáng có được một tình cảm tốt đẹp, xứng đáng với một người hết lòng yêu em." 
Tôi bình thản nói

Gojo tuyệt vọng ôm đầu lẩm nhẩm mãi câu
"Anh xin lỗi em, anh thực sự xin lỗi em"

Tôi đang định vào phòng dọn đồ đạc, thì chuông mở cửa vang lên. Vừa mở cửa, Matsuta xách ba lô lao vào

-"Satoru-kun, cậu chặn số tớ!! Sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?" Matsuta nước mắt giàn giụa ngồi xuống đối diện Gojo.

-"Ống nước nhà tớ bị vỡ, chỉ có cậu chứa chấp tớ."

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, cô ta liền ngẩng đầu, tự tin trừng tôi
-"Đây là nhà Satoru mua, cô không có tư cách phản đối."

-"Tôi chưa nói phản đối mà. Các người thích làm gì thì làm."
Nói rồi tôi về phòng dọn đồ

-"CÚT!!"
Trong phòng khác vọng vào tiếng Gojo gầm lên

-"Satoru-kun, cậu quát tớ!? Trước giờ cậu chưa từng nổi giận với tớ, sao cậu dám?"
Matsuta không tin nổi

-"Tôi không muốn nói lần thứ hai, nhà tôi không chào đón cô. CÚT NGAY!"
Vài phút yên lặng, tôi nghe tiếng cửa đóng sầm lại.

Tôi chỉ lấy một số bộ quần áo quan trọng, còn lại vứt hết, chỉ có mỗi hai vali. Tôi kéo vali đi ra, tôi nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn mình Gojo, anh ta hoảng hốt chạy đến cầm tay và giữ chặt vali tôi

-"Đừng đi! Xin em!"

-"Đừng làm việc phí công vô ích."
Tôi bình tĩnh tách cánh tay anh ta ra rồi kéo vali ra khỏi nhà. Vừa ra khỏi cửa, tôi nghe thấy giọng anh ta

-"Em không bao giờ tha thứ cho anh phải không?"

-"Tạm biệt Gojo Satoru, tạm biệt người tôi từng yêu bằng cả trái tim. Lời từ biệt này mong rằng chúng ta mỗi người một ngả, vĩnh viễn không gặp lại."
Tôi quay đầu lại nói với anh rồi dứt khoát kéo vali  bước đi

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro