Chương 1. Hồi ức bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Đỗ Phong, Đỗ Phong, Đỗ Phong, Đỗ..." Cô vừa chạy vừa gọi ráo riết, hơi thở hổn hển, gấp gáp, chưa kịp nói xong thì...
- "Cậu không thấy bản thân mình rất phiền sao? Ngày nào cũng theo tôi, cậu không còn gì để làm à? Nếu rảnh quá thì làm ơn ra chỗ khác chơi, tôi không có thời gian để đùa giỡn với cậu."
Nói xong, cậu ta đi ngay, cô còn chưa kịp nói lời nào, không thể giải thích một câu.
- "Tớ chỉ muốn đưa...cho cậu...đồ làm rơi thôi."
Một mình nói, một mình nghe dưới ánh nắng chiều tà nâu cam. Tay nắm chặt chiếc khăn tay, cô ngẩng đầu về phía hoàng hôn ấy cười nhẹ. Phải chăng, nụ cười ấy sẽ đánh dấu cho sự dừng lại của tình yêu đơn phương, ánh nắng ấm áp này phải chăng sẽ là tia nắng của sự kết thúc?
Bốn năm Đại học cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
- "Còn vài ngày nữa là đến kì thi, tôi mong các em chuẩn bị tâm lý thật sẵn sàng, trang bị cho mình kiến thức toàn vẹn, đầy đủ nhất có thể. Ai đang đắm chìm trong yêu đương thì hãy dừng lại yêu sách vở đã. Cả lớp nghe rõ chưa?"
- "Chúng em rõ rồi ạ!?" Cả lớp đồng thanh.
Yêu? Yêu sao? Yêu ai, ai yêu, thật nực cười!? Chiếc khăn tay ấy vẫn được cô mang theo bên mình để trả cho Đỗ Phong nhưng dường như anh ta rất ghét cô. Ghét đến nỗi không muốn lại gần.
Giờ ra về, cô đứng ngoài cửa lớp đợi Đỗ Phong trực nhật xong. Ra đến cửa:
- "Tại sao cậu lại ghét tôi đến vậy?" Bàn tay nắm chặt chiếc khăn sau lưng, cô can đảm, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt của Đỗ Phong hỏi.
- "Cần lý do sao? Nếu cần thì chỉ có một vì cậu là người rất đáng ghét. Vậy thôi."
Lúc này khóe mắt cô bỗng ứa ra từng giọt nước, dần dần thành một dòng nước mắt nhìn theo bóng lưng con người lạnh lùng và vô tâm ấy... Ngậm ngùi có, đợi chờ có, đắng cay cũng có... Tình yêu đúng là nhiều gia vị nhưng tình yêu đơn phương có lẽ chỉ có một vị thôi: đau khổ.
-"Tớ yêu đơn phương, vì thế... tớ không bắt cậu phải đáp lại tình cảm của tớ..." Nói thầm trong lòng, lòng mình thấu. Ngoài trời, những cơn gió khẽ thổi, lá cây nhẹ bay xào xạc... Còn cô, lặng lẽ rời khỏi khoảng không ấy, từng bước chân nặng trĩu nỗi buồn và sự cô đơn... một mình bước đi...
- "Kỷ Dao, Kỷ Dao, Kỷ..." Một giọng nói vô hình từ đâu phát ra.
- "Ế, mẹ... sao mẹ lại... ... ..."
- "Con yêu đơn phương ai vậy?"
- "Dạ!?... ... ... À không, con nằm mơ nhân vật trong truyện nên nói lung tung thôi ạ!?"
- "Vậy dậy đi, xuống nhà ăn cơm rồi đi làm."
-" Dạ mẹ!"
Hóa ra, nãy giờ là mình mơ sao? Tại sao mình vẫn còn giữ hồi ức này? Ra khỏi giường, cô chạy ngay vào nhà tắm, tay đưa lên vỗ mạnh vào mặt:
- "Tỉnh tỉnh... Quân Kỷ Dao, ôi... my god... mơ sao... haha, cái thứ nước mặn chết tiệt, đã nói là mi không được chảy ra nữa rồi  mà mi không nghe lời..." Vừa nói, cô vừa lấy tay lau.
Xuống nhà, cô nghe được ba mẹ mình nói chuyện:
- "Ông ơi, nãy tôi thấy Kỷ Dao nhà mình nói yêu đơn phương ai đó, ông có biết chuyện này không?"
- "Làm sao tôi biết được!?"
Khuôn mặt mẹ cô nhăn lại, tò mò, vẫn cố hỏi ba cô:
- "Ông dạy ở trường nó mà ông không biết sao?"
- "Ơ, cái bà này, tôi đi dạy chứ có đi làm thám tử theo dõi con hộ bà đâu...!?"
- "Ừm... cũng đúng!?"
Mẹ cô là một luật sư danh giá, nổi tiếng trong giới luật - luật sư Dĩ - Dĩ Thẩm. Thường, luật sư rất nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, lạnh đến muốn nhìn thấu cả một con người nhưng mẹ cô lại rất dịu dàng, tâm lý. Ba cô - Quân Hà Trạc, là giáo viên dạy Toán trường cấp 3 - ngôi trường mà cô đã trải qua một mối tình đơn phương đẫm nước mắt và cũng không thể thiếu sự nhạt nhòa. Thà rằng cô đơn vì không yêu ai cả... còn hơn yêu ai đó mà vẫn cô đơn. Có những chuyện không phải cứ cố gắng là được. Năm ấy, cô cố gắng theo đuổi một người, yêu một người dù người đó có lạnh nhạt đến khó chịu, cố gắng vì người ấy mà làm thật tốt các bài thi để không bị chê bai... Làm tất cả nhưng... nhận lại được gì? ... Nhận lại được sự ghét bỏ, xa lánh... Như vậy là yêu sao? Không, có lẽ chỉ là cảm giác thích ai đó của tuổi mới lớn thôi. Cô thích Đỗ Phong vì cậu ta học giỏi, ưu tú, soái ca, ... Nhưng đến một lúc nào đó, bạn chợt nhận ra rằng: Có những người chỉ có thể ở trong tim bạn chứ không thể cùng bạn đi hết cuộc đời. Đừng vì cô đơn mà yêu sai một người, cũng đừng vì yêu sai một người mà chịu cả đời cô đơn... Những kỷ niệm về Đỗ Phong năm ấy... đối với cô chỉ còn mơ hồ, không rõ nét, bị lãng quên đi... Mờ nhạt... ... ... ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro