Odnoliub (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tui viết để đỡ vã OTP thôi với cả tui ngu lịch sử lắm nên có gì sai sót hãy bỏ qua cho ạ .




- Anh có biết nỗi đau buồn tột cùng là như thế nào không ?

- Hả , sao tự nhiên anh lại hỏi vậy , Francis .

- Không , cậu cứ trả lời đi Alfred .

- Ờ... chắc là người ta sẽ khóc , lăn lộn vật vã hay gì đó ....

- Không , người ta sẽ chẳng như cậu nói đâu !

- Hả ?

- Bởi khi anh mất đi một người anh yêu quý , anh ( gần như ) chết tâm rồi .

- Anh nói khó hiểu quá - Bỗng gã nói với tông giọng cao hơn gấp mấy lần .

- Mà tôi sẽ chẳng quan tâm đâu , né ra đi , nhờ cái gã Đông Âu kia mà sếp đã ưu ái cho tôi cả một đống giấy tờ đây này .

- Mồ , không nói nữa , đúng là đồ trẻ con , nhưng một nào đó cậu sẽ hiểu lời anh nhớn nói thôi honhonhon~ - Francis nháy mắt với cậu trai tóc vàng rồi lại chạy đi ve vãn với mấy cô gái qua đường

- Thật là , có bao giờ một siêu cường quốc như tôi phải đau buồn vì kẻ khác như thế chứ . Anh ta nói vậy cũng bằng thừa ...- gã Hoa Kì ấy chẹp miệng một phát , thôi thì hắn đi rồi đỡ phiền , gã còn quá nhiều việc phải làm để đối phó với tên đối thủ to lớn cán ngữ hai châu lục kia .

Một hiện thân sống với quốc gia của mình từ lúc mới sinh ra đến giờ , tất nhiên một khoảng thời gian có thể tính được là vài thế kỉ , thì tất có chuyện nhớ , chuyện quên . Nhưng tôi cũng chẳng hề quên được nhưng năm đầu của nước Mỹ non trẻ . Một cuộc nội chiến khốc liệt mà phải nói là một trong những cuộc chiến của những năm đầu của cuộc đời tôi . Tôi vẫn chẳng thể quên được cách em - Ivan hay Đế quốc Nga xuất hiện lần đầu . Đến bây giờ , đến tận bây giờ vẫn còn hằn trong trí óc của tôi hình ảnh em cười , đôi mắt tím ấy trong veo ấy phản chiếu cả bầu trời , em đứng trên con tàu của Hạm đội Nga . Phải chăng em là thiên sứ được Chúa phái xuống , hay bản thân em chính là Chúa khi cả Anh và Pháp , không , có khi là cả thế giới đang chống lại tôi . Đôi tay mà tôi được nắm lấy đem theo từng cơn giá tuyết của vùng Siberia , và mùi vị hướng dương từ những vùng bình nguyên bạt ngàn . Đôi tay ấy bắt lấy tay tôi , làm tôi có phần bỡ ngỡ và xấu hổ khi đôi tay tôi vẫn còn lấm lem bùn đất với những vết chai hẳn sẽ khiến em đau . Em đẹp quá ! Em như ánh nắng vậy , ánh nắng của em làm những mầm cây trong trái tim tôi chồi lên nhảy nhót . Tôi biết từ đây em đã nằm trong trái tim non trẻ của tôi rồi .



2/1917 : Tôi lại có dịp đước đến gặp em , nhưng bây giờ em khác quá . Em gầy hẳn hơn trước so với lần cuối tôi gặp em . Mái tóc em chẳng nằm gọn để ánh ban mai chải chuốt nữa , trông em mệt mỏi , nghèo nàn , kiệt quệ . Hai gò má em hóp lại , khóe mắt em là những quầng thâm lớn , em cố mỉm cười thiếu sức nhìn tôi , à đúng rôi , đôi mắt ấy , đôi mắt ấy vẫn là tròng mắt tím trong veo bừng sáng hẳn lên so với bộ dạng hiện tại của em . Tôi cất giọng nhỏ nhẹ gọi em , như sợ làm em giật mình :

- Đế quốc Ng...

- Đừng gọi tôi như vậy nữa , Sa hoàng đã bị lật đổ rồi .....

Em dứt khoát ngắt lời tôi , em thấy tôi đứng tần ngần như vậy . Đúng vậy , Sa hoàng đã bị lật đổ , trong lòng quốc gia của em hiện đang tồn tại hai hính quyền song song , các hiện thân quốc gia phương Tây kìa còn đem chuyện này để đem đánh cược với nhau rằng chính quyền nào sẽ cuối cùng lên nắm quyền nữa cơ . Nhưng quả thật , ngoài cái tên Đế quốc Nga mà tôi đã gọi em từ những năm 1861 đi thì tôi cũng chẳng biết gọi em bằng cái tên nào nữa . Dường như , em hiểu được nỗi khổ của tôi mà cười nhẹ nói :

- Vẫn có vài người nhầm tôi như vậy mà , không sao . Hiện tại anh cứ gọi tôi là Ivan đi !

Ivan , vậy đó là tên con người của em . Tôi cất tiếng gọi cái tên vừa được khắc ghi trong đầu , lao đến ôm chầm lấy em :

- Bảo trọng , tôi chỉ gặp được anh trong tích tắc như vậy thôi .



1918 : Tôi nghe tin Cách mạng tháng Mười thành công , dù hơi muộn nhưng tôi cũng đã đánh một bức điện hỏi thăm em . Tôi biết trong nội tại chính quyền lẫn đất nước Xô Viết bây giờ còn rất nhiều việc phải làm , nên tôi cũng biết chắc rằng em còn cả núi công việc , cũng chẳng mong gì em hồi âm . Nhưng nói thật , tôi vẫn mong được em đáp lời lại , hay ít nhất là em đọc bức điện đó thôi cũng được ....

Một điều tôi chẳng thể ngờ được là em đã trả lời lại tôi , với một cái tên mới : nước Nga Xô Viết .



11 /1933 : Tôi chỉnh lại bộ vest của mình sao cho thật chỉnh tề nhất . Tôi sẽ gặp em - Ivan yêu quý của tôi , nhà nước Nga Xô viết đã đặt ngoại giao với Hợp chủng quốc Hoa Kì này . Tôi gặp em tại đại sảnh , lần này gặp lại em không phải trong bộ trang phục dày dặn nhàu nát với đôi găng tay sờn cũ nữa . Em đã hồng hào hơn nhiều , nụ cười của em cũng có sức sống hơn . Em cười với tôi , tháo đôi găng tay để lộ bàn tay trắng trẻo , thon dài của em bắt lấy bàn tay tôi . Như có một luồng điện chạy qua làm cho trái tim tôi đập dồn dập bất thường . Tôi biết cảm giác đó là gì mà , tôi yêu em quá rồi Ivan .

Lần này , em nho nhã , lịch sự , em mạnh mẽ . Nhìn từ đôi mắt em , chắc hẳn các triết gia chính trị đã nhìn ra sức vóc từ một nhà nước vô sản mới ra đời .


1941 :

- Này , Ivan , tôi và phe Đồng Minh tới hỗ trợ anh đây ....

Tôi định nói thêm nhưng ngừng lại , tôi thấy em ngồi một góc trong chiến hào , ánh mắt lơ đễnh , tay em ôm chặt lấy khẩu súng , bàn tay cầm lấy mẩu bánh mì đã vướng bẩn . Khác với sự chau chuốt của em tôi gặp lần trước , lần này em rách rưới , bộ quân phục kia đã sờn rách đến nỗi khiến tôi thấy đôi vai em có phần run rẩy trong cái lạnh . Em nhem nhuốc như lần tôi gặp em 24 năm trước vậy . Không , đôi mắt em rực rỡ hơn nhiều , đôi mắt em ... có gì đó khác lắm .

Tôi nhón chân bước nhẹ tới chỗ em , em hơi ngạc nhiên quay lại , nhưng cũng sớm lấy lại điệu bộ thường khi của mình . Em ngồi gọn lại để giành chỗ cho tôi ngồi , lấy trong ngực áo ra một bình nước mời tôi . Tôi nhận bình nước từ tay em , tay tôi đụng vào tay em , điều này làm em hơi ngại ngùng rồi quay mặt đi . Phải chăng em cũng thích tôi rồi ?

Tôi ở chiến hào của Nga khoảng 5 ngày , chủ yếu là truyền đạt cho em những gì trong cuộc họp của phe Đồng Minh mà em không tới được . Sếp của em biết vậy nên đặc cách cho em vài ngày ở lại hậu phương . Tôi cùng em ngồi trên một bậc thềm cao của tòa nhà , hướng mắt nhìn về những công nhân đường sắt đang tất bật làm việc , cười đùa như quên hẳn tình hình chiến trường thế giới xung quanh . Khi ấy , tôi mới có cơ hội quan sát kĩ em , nhìn mái tóc em huơ huơ trong gió . Bỗng chốc , chúng tôi lại ngừng một quãng , chẳng phải là hết chuyện để nói đâu , tôi và em bỗng dưng im lặng , trầm ngâm hướng cặp mắt đi xa xăm .....

- Ivan ....

Chiến trường khốc liệt quá , tôi còn chẳng kịp nói lời yêu anh ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro