Mẹ à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mẹ lại mắng con, những lời mắng mỏ mới ngọt ngào làm sao. 

Ngày trước con hay rơi nước mắt trước mặt mẹ, hay chạy vào phòng khóa cửa khóc một mình. Nhưng hôm nay thì khác, không còn có cảm giác cay cay nơi khóe mắt, con chợt nhận ra con đã chai lì với những câu nói đó từ bao giờ, chỉ còn lại nỗi đau miên man kéo dài trong lòng.

Mẹ nói: "Phải chi tao mũi mày chết từ nhỏ, nhìn con người khác mà phát ham"

Ôi trời, sao mẹ nói đúng ý con thế, chỉ hơi khác một chút là con ước mẹ đừng sinh ra con hay bất kỳ bà mẹ nào.

Mẹ đã phải chịu đựng con nhiều, con và mẹ đều sống không vui, con biết có lúc mẹ cũng muốn chết mà phải không, nhưng mẹ không làm được vì có hai gánh nặng là con và anh hai.

Con cũng vậy, nhưng con không dám xem mẹ là gánh nặng, cả ba và mẹ là nơi mà con bấu víu sự sống, cả nghĩa đen lẫn nghĩa trắng.

Ba mẹ nuôi con cực khổ, muốn con thành đạt, nhưng không biết con có hiểu sai không, thật ra ba mẹ muốn con là con của ba mẹ chứ không phải con của chính bản thân con. Muốn con phải giỏi giang hơn con người khác, phải có được tấm bằng đại học mà cha mẹ không đạt được, phải đứng nhất trong lớp, phải để tóc dài không được cắt, phải là con gái chính hiệu không được les, phải sống không được chết...

Tất cả mọi thứ con đều đã từng cố gắng làm, nhưng con làm không được mà bỏ giữa chừng, con dường như vi phạm tất cả, chỉ trừ việc "lấy bằng đại học" và "sống" thì con vẫn đang làm, mà cũng không biết là làm được đến bao giờ. Ngay vào giờ phút này con muốn từ bỏ nhưng con không từ bỏ được.

Phải chi con chết đi mẹ nhỉ, nếu ước mơ không được sinh ra vình viễn không làm được thì ta có thể chọn chết đi, dù sao cũng là một dạng không tồn tại, nhưng có cái gì đó đang níu chân con.

Điều gì khiến con bấu víu sự sống đến như vậy, con nghĩ là ba mẹ. Nhưng nói sâu xa hơn nó là số tiền ba mẹ đã cho con; là công sức ba mẹ bỏ ra chăm bẳm con lớn đến chừng này;  dòng máu của ba mẹ đang chảy trong người con; là quá trình cực nhọc mang thai chính tháng mười ngày của mẹ; là nỗi đau đớn của người phụ nữ khi sinh con; hay do chính con sợ chết, sợ đau.

Con đã từng nói với mẹ con từng muốn chết, nhưng mẹ đã rất tức giận và bảo con ngu. Đúng là con ngu thật, nhưng suy nghĩ đó cứ nhen nhỏm trong đầu con và cũng có một dòng suy nghĩ khác mãnh liệt đối chọi lại - "ba mẹ". Con sợ cơn giận của mẹ, những lời con muốn tiếp tục nói ra rốt cuộc lại phải dằng xuống, con không dám nói nữa vì con biết mẹ sẽ không lắng nghe con và cho con là đồ bất hiếu . Sau đó khoảng vài ba phút thì mẹ trở lại bình thường, nhờ con phụ hàng, cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Con buồn vì điều đó nhưng biết làm gì được, mẹ là mẹ mà con là con, chúng ta khác nhau và chỉ đang sống gắng sống bình đẳng vui vẻ với nhau.

Nhưng con trận trọng nó, chết có hàng ngàn cách nhưng sống thì chỉ có một, cho dù đau đớn thế nào con vẫn sẽ sống tiếp, vì ba mẹ, vì chính bản thân con. Con muốn đòi lại những gì đời đã nợ con. Hy vọng con vẫn có thể giữ suy nghĩ này đến khi sức khỏe làm con ngã gục.

ĐỪNG CHẾT, ĐỪNG TỰ CẤU XÉ BẢN THÂN, BẠN CÒN NHIỀU ĐIỀU PHẢI LÀM. ĐỪNG TRẢ THÙ BA MẸ BẰNG VIỆC CHẾT ĐI, HỌ KHÔNG CÓ LỖI VÌ ĐÃ SINH RA BẠN, HÃY TRẢ THÙ ĐỜI VÌ ĐÃ KHIẾN BẠN TỰ MUỐN GIẾT CHẾT CHÍNH MÌNH.

HÃY CỐ GẮNG LÊN VÀ LUÔN GHI NHỚ CÒN RẤT NHIỀU NGƯỜI NHƯ BẠN, CÓ NGƯỜI ĐÃ ĐI TÌM CÁI CHẾT, NHƯNG CŨNG CÓ NGƯỜI LỰA CHỌN CHỊU ĐỰNG ĐAU KHỔ ĐỂ TIẾP TỤC SỐNG TIẾP. HÃY TỰ CHO TA MỘT CÁNH CỬA THẦN KỲ MỖI KHI TA CÙNG ĐƯỜNG.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro