Phần 1. Đã Là Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã.. ba mươi mốt năm trôi qua.
kể từ khi, nó chào đời.
Là.. ba mươi mốt năm, cho bao nhiêu nỗi đau thương, biết bao nhiêu là nước mắt, đánh đổi, đánh đổi cho
sự Trưởng thành.
.
Những ngày ấy.. rồi cũng đã qua đi. Những nỗi đau mà mình không bao giờ muốn
nhắc lại.
nữa.
.
Vì.. vẫn có những niềm vui, và hạnh phúc, dù le lói song hành, đã cùng nhau trải dài qua tháng năm.. Thì làm sao để mà nói là, hối tiếc quá khứ
..
khi nhờ những điều đau khổ ấy, mà mình mới làm nên những điều bi hùng?
.

Ngày.. mình sinh ra trên đời, mình đã nghĩ và..nghĩ, mình sinh ra dưới
một bầu trời đầy sao.
Tại sao ư?
Tại.. mình thấy ngôi sao thật đẹp.
Nó làm mình nhận ra, cái đẹp có tồn tại
Thực sự có tồn tại! trong cuộc đời.
À, đừng hiểu lầm. Thứ vẻ đẹp mà mình nói, nằm ngoài vật chất.
Một vẻ đẹp phi thường, và vượt thoát, một vẻ đẹp tĩnh tại, như chưa có.. bất kì điều gì đã đổi thay.
Mãi mãi lúc nào, mình cũng sẽ nhìn thấy mình Như thế.
Mãi là đứa
Trẻ..
.
ngày hôm qua.
.

Hây dà.. Sao ơiii.
Mày, Sáng quá.
!
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro