_08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Thức dậy cùng Jaemin không phải là căn phòng trống rỗng thường ngày, cậu khẽ nhìn qua người đang nằm bên cạnh, Lee Jeno vẫn còn đang ngủ say. Chiếc giường tội nghiệp chỉ có thể nằm được một người, nay đã phải nhồi nhét thêm một tên to xác, tưởng chừng như chỉ cần cựa quậy một cái cũng có thể làm người kia ngã ra khỏi giường, vậy nên cả hai cứ thế mà dính chặt vào nhau.

Ở khoảng cách gần như thế này, Jaemin có thể cảm nhận được nhịp đập nơi lồng ngực của người kia, và cái ôm đã sưởi ấm cho trái tim của cậu vào cái ngày lạnh giá, đã bao lâu rồi Jaemin chưa từng cảm thấy ấm áp như thế này, cậu cũng chẳng còn nhớ nữa.

Có vẻ như Jeno cũng nhận ra là trời đã sáng, mắt nhắm mắt mở trong vô thức nhìn qua xem người bên cạnh mình đã tỉnh giấc chưa, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Jaemin cũng đang nhìn mình, hắn liền cười mãn nguyện.

"Ngủ ngon không?"

"Cũng tạm, do không xoay người được nên vai tôi có chút hơi đau."

Jeno bật cười, từ hôm qua đến giờ chỉ giữ nguyên có đúng một tư thế nên đau cũng phải thôi, hắn xoa xoa vai của Jaemin, rồi lại vuốt lấy tóc cậu, dịu dàng và chậm rãi. Sau lại vươn tay lấy chiếc điện thoại tội nghiệp đang nằm úp mặt xuống đất, cốt là để xem giờ, và bùm, bất ngờ chưa! Chỉ còn đúng 15 phút nữa là vào học rồi.

Thế là hai cái mạng vác chân lên cổ mà chạy, chả biết bây giờ đến trường có kịp hay không nữa chứ đừng nói đến việc suy nghĩ xem sáng nay ăn gì. Càng vội thì càng rối tung rối mù, Jaemin trong lúc vội vàng đã cầm nhầm cà vạt của Jeno, mà Jeno thì cũng chẳng biết cà vạt của mình đã bị cầm nhầm, mặc nhiên đeo lên cổ cái cà vạt của Jaemin. Cả hai rời khỏi nhà thì thời gian để đến trường cũng chỉ còn có 10 phút, ai đi trên đường không biết chắc sẽ tưởng là hai tên ngốc này đang tham gia một cuộc thi marathon nào đó.

Hiếm khi thấy Jaemin lại hớt ha hớt hải như vậy, tiếng chuông reo lên cũng là lúc cậu kịp chạy đến trước cửa phòng học. Jaemin hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bày ra cái vẻ bình tĩnh nhất hết mức có thể, rồi đẩy cửa đi vào lớp, nghĩ chỉ cần không để người khác chú ý là được. Dù vậy, trong một khắc ngắn ngủi thôi, cậu vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt khó hiểu và ngạc nhiên đang đổ dồn về phía mình.

Về phần Lee Jeno cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, soái ca gương mẫu thường ngày không bao giờ đi học muộn, thì nay lại vào lớp ngay sát giờ, làm cả phòng phải trố mắt nhìn xem người trước mặt có phải là hội trưởng hội học sinh hay không. Mà vốn dĩ con người chẳng ai hoàn hảo, nên khi biết Lee Jeno cũng có điểm này, thì các cô gái lại càng mê đắm hắn hơn, phần nào cũng làm cho bản thân hắn bớt trở nên xa vời hơn.

Donghyuck từ sáng đến giờ đã luôn để ý cái cà vạt của Jeno, đương nhiên là vì nó chẳng giống thường ngày tí nào cả. Chờ đến giờ ra chơi, sau khi đã họp xong, thì mới từ tốn mà nhắc bạn.

"Này Jeno à, cà vạt của mày lạ thế?"

Lúc này Jeno mới nhận ra, hình như cầm nhầm cà vạt của người ta rồi, vì lúc sáng vội quá. Lee Donghyuck nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch của Jeno, liền không nhịn được ý muốn trêu chọc, cậu ghé sát vào tai hắn, lời thì thầm mang cái theo ngữ điệu khích động.

"Hình như... cà vạt ấy của Na Jaemin phải không nhỉ?"



.



Sau giờ học, Jaemin vẫn đứng ở trước sân trường như thường lên, nhưng lần này không phải là chờ cho thời gian trôi qua nữa, mà là chờ đợi một người.

Bỗng dưng, một đám người từ đâu xuất hiện kéo cậu đi.

Khu vực cấm, nơi khuất camera, hẳn rồi, Jaemin biết rõ lũ này chẳng có ý gì tốt, nhưng cậu vẫn chưa thể hiểu được, cái câu hỏi mà có lẽ là sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời ấy: rốt cuộc cậu đã làm gì sai?

Cô gái duy nhất trong đám từ nãy đến giờ vẫn luôn đi đầu tiên, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo hiếm ai sánh bằng, lên tiếng, chất giọng đỏng đảnh chua chát như muốn xé toạt cả tâm can của người nghe.

"Cậu là Na Jaemin, đúng không?"

Jaemin gật đầu, biểu cảm của cậu trở về mức bình thản nhất, giống như chẳng có một tí sức nặng nào đối với một người đã quá quen với việc này rồi vậy. Nhận được sự xác nhận từ cậu, cô gái ra hiệu với một tên đang đứng ở phía sau, trong chớp mắt Jaemin đã bị nó giữ chặt lấy hai tay, không thể cử động được nữa, thái độ của cô gái cũng từ đó mà thay đổi.

"Mày đúng là trơ trẽn nhỉ, dám tán tỉnh Jeno, bây giờ đến cà vạt của cậu ấy mày cũng dám đeo."

"Để tao đoán nhé, mày là con nhỏ thảm hại đã bị Lee Jeno từ chối đúng không?" - một chín một mười, Jaemin cũng trừng mắt nhìn lại nó, môi cậu nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh bỉ thành công làm đối phương tức điên.

Một cái búng tay, thằng từ nãy giờ vẫn luôn giữ lấy tay của Jaemin, nay lại càng giữ chặt hơn, theo đó, một thằng khác chạy đến ngồi đè lên người cậu, thô bạo giật lấy cổ áo khiến cúc áo văng tung toé, cà vạt cũng vì thế mà bị nới lỏng, để lộ ra khuôn ngực gầy gò và phần xương quai xanh mảnh khảnh. Tiếp đến, nó bóp lấy cằm Jaemin, cưỡng ép cậu nhìn vào mặt nó, lực bóp mạnh đến nỗi trong khoang miệng của cậu bắt đầu có cảm giác đau nhức, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Tình huống này đừng nói đến việc phản kháng lại, thì đến cơ hội xin tha mạng cũng chẳng còn nữa, bây giờ trong đầu Jaemin, chỉ có thể nghĩ đến Jeno thôi.



"Hay quá nhỉ, thì ra khu vực cấm cũng có lúc nhộn nhịp như thế này sao?"

Giọng nói này...

Cả bọn cùng hoảng hốt, bao gồm cả Jaemin, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ?

"Hội trưởng à, không phải như anh nghĩ đâ-" - cô gái bắt đầu run rẩy, lời nói bỗng nhiên trở nên yếu ớt với tự tin rằng Jeno sẽ xiêu lòng trước mình, nào ngờ lại bị hắn chặn họng.

"Im lặng đi."

Jaemin không thể tưởng tượng được, ba chữ đó không đơn giản chỉ là sự tức giận, nó lạnh như băng, chẳng hề có một xúc cảm nào được thể hiện ở trong nó. Jaemin không nhìn thấy rõ mặt Jeno, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi, cũng có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt đến thấu xương, làm cậu có chút sợ hãi.

"Tôi đã có bằng chứng ở đây rồi." - hắn vừa đi tới vừa giơ lên chiếc điện thoại đang chạy một đoạn video, rõ ràng từ đầu đến cuối - "Hậu quả như thế nào, chắc các người cũng biết rồi nhỉ?"

Đám người co rúm lại, tức tốc tránh xa Jaemin. Bây giờ thì mọi lời bào chữa đều là vô dụng, chẳng còn gì có thể cứu vãn được nữa rồi.

Jaemin từ nãy giờ vẫn luôn nằm dưới đất cũng vội đứng lên, cậu kéo lấy vạt áo che đi phần đang bị hở hang. Jeno đi tới đứng chắn trước mặt cậu, trên khuôn mặt không hề bộc lộ ra chút biểu cảm nào, đôi mắt hắn giờ đây như bể đại dương sâu rộng, lạnh lẽo và đầy tăm tối.

Nếu như xét đến kết cục, thì Jaemin hiểu rõ hơn ai hết, nhưng cậu lại không muốn làm lớn chuyện. Những loại chuyện như thế này, cơ bản là cũng chẳng làm bản thân được thanh thản đi bao nhiêu, chi bằng cứ chấp nhận buông bỏ hết, rồi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra là được.

"Khoan đã, Jeno à, tha thứ cho họ có được không?"

"Cậu muốn tha thứ cho họ?"

Jaemin gật đầu, như sợ rằng Jeno sẽ không thấy, nên cậu cố gắng gật thật nhiều, thật mạnh. Ánh mắt kiên định đối diện với ánh mắt sắc lạnh như băng, chỉ mong lần này thôi, hắn vẫn sẽ chiều theo ý cậu.

Jeno ban đầu cũng có chút khó hiểu, bản thân hắn rất ghét bị người khác động vào những gì thuộc về mình. Khi trông thấy Jaemin như vậy, trong trái tim hắn chẳng có gì ngoài đau đớn, nếu không muốn nói là căm phẫn. Hệt như một kẻ tay mơ không biết bộc lộ cảm xúc, máu nóng tràn ra nơi đáy mắt hắn nay chỉ còn một màu đen sì sì, tưởng chừng chỉ cần một tác động nhỏ thôi, thì cũng đủ để con thú dữ ấy ra sức càn quét hết tất cả.

Nhưng đối diện với ánh mắt kiên định của Jaemin, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải chiều theo ý cậu. Jeno thở dài một cái, hướng đến lũ người đang co ro cúm rúm kia, ngữ khí thập phần đe doạ mà nói.

"Tôi cảnh cáo, nếu các người dám động vào một cọng tóc của Jaemin, thì tôi cho phép cậu ấy đấm các người một cái để tự vệ, còn nếu dám động vào hai cọng, thì đừng trách tại sao Lee Jeno này lại tàn nhẫn" - nói đoạn, hắn nhếch mép cười khẩy, ánh mắt của một con sói khát máu mang đầy ý chế giễu, làm cho lũ kia chỉ muốn co giò bỏ chạy ngay tức khắc - "Có gan thì cứ lan truyền tin đồn như những gì các người đã từng làm đi, nói cho cả những kẻ không biết điều đó tránh xa Na Jaemin ra."

Lời vừa dứt, thì lũ kia đã rất khẩn trương mà rút lui, đến cả việc quay đầu lại nhìn còn chẳng dám nữa.

Sau đó, hắn cũng nắm tay Jaemin kéo cậu đi mất.

"Về thôi, cậu vẫn còn lời hứa là hôm nay sẽ nấu ăn cho tôi đấy."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro