chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân: "Bài post gì cơ?"

Hầu Đông Ngạn: "Tao vừa thử search phản hồi của game thủ dùng mũ giáp một chút, má ơi, thậm chí có người nhận được mũ từ sáng nhưng đến giờ vẫn chưa đăng nhập thành công, còn nói việc hình dung ID luôn không chính xác, mắng cái mũ này là thiểu năng trí tuệ..."

La Tại Dân tràn đầy hứng thú kéo ghế ngồi qua hóng chuyện cùng, chỉ thấy Hầu Đông Ngạn đang mở một topic tán gẫu trên trang web chính thức của 『 Thần Ma 』, tiêu đề là "Trải nghiệm đầy tâm đắc của những game thủ đầu tiên dùng mũ giáp thực tế ảo". Trong khoảng thời gian nửa ngày ngắn ngủi, bài post nọ thế nhưng đã có hơn trăm trang bình luận!

Hầu Đông Ngạn mở vài trang cho La Tại Dân xem -

"Không cách nào thông qua việc hình dung để nhập chính xác ID đăng nhập, chỉ có một mình bố mày thôi sao?"

"Lầu trên à, không phải mình bác đâu! Tôi đội mũ giáp nửa ngày mà vẫn luôn giậm chân tại cửa! Nghĩ đến cái gì là khung đăng nhập bị điền vào cái đó! Căn bản không thanh lọc sạch sẽ mỗi cái ID được! Thiểu năng trí tuệ vkl!"

"Phát hiện ra rằng, chơi game thực tế ảo cần phải có lực tập trung rất mạnh, người dễ phân tâm khẳng định chơi sẽ không vui!"

"Mẹ ơi, mũ giáp này thật là đáng sợ, ông đây nghĩ cái gì nó cũng biết tuốt! Quả là thứ khoa học kỹ thuật thần kỳ!"

"Trong lòng có suy nghĩ gì, nhân vật liền bộc lộ ra biểu tình tương ứng, đậu má, rất là sửu nhi!"

"Nhập sai mười tám lần, rốt cuộc tui cũng đăng nhập thành công! Ha ha ha! Mũ giáp này thật tuyệt! Không biết dùng chính là kẻ ngu si!"

"Hình tượng nhân vật thật sự có thể tùy biến nha! Còn có thể kết hợp với bộ dáng ngoài đời của mình, quá trâu bò!"

"Trải nghiệm xong liền trở về comment topic - Những người muốn biến thành xinh trai đẹp gái, muốn cải lão hoàn đồng, muốn thay đổi giới tính; những người mù không bị tổn thương thần kinh thị lực, những người điếc không có tổn hại về thần kinh thính lực(*) - trò chơi này là thiên đường hạnh phúc của các bạn nha!"

(*) Là chỉ những người mù, điếc không phải bẩm sinh mà do thương tật ở mắt và tai chứ không phải ở não

"Bệnh nhân trúng gió và liệt não không thể chơi..."

"Lầu trên, lời thím nói chẳng phải rất vô cmn nghĩa sao!"

"Sau khi dùng mũ giáp thì không thể dùng ký tự đặc biệt nữa rồi, cái ID 『☆ Ôi bánh baoヽoo』chói lọi của bổn cô nương đã biến thành 『 Ôi bánh bao 』. Quê vãi~ hu hu hu..."

"Đù~ Trong cái game thực tế ảo này, muốn ăn dược là phải móc thuốc từ trong túi quần ra rồi nhét vào miệng! ĐM đến lúc đánh nhau, ông đây vừa kéo cung vừa phải móc túi mò dược! Thần kinh hả!"

"Vào lúc em đang luống cuống chuẩn bị bỏ cuộc thì bỗng đăng nhập thành công... (=_=) "

"Mấy bạn gái muốn duy trì vẻ bề ngoài nhớ chọn hình thái 『 Ổn định 』 ở bước thiết lập cuối cùng nhaaaaaa, nếu không cái hệ thống lừa đảo này sẽ làm các bạn chậm rãi lớn lên sau đó biến thành cụ bà đóóóóóó! Mị chọn xong rồi mới nó mới phọt ra nhắc nhở có thốn không cơ chứ! QAQ "

"Phong cảnh rất đẹp, cũng phi thường chân thực, nói chung là kỳ diệu đến không ngờ, nhưng cảm giác rất khó chơi, cũng rất khó phối hợp, mũ giáp hoàn toàn không theo chỉ đạo của mình."

"Chơi cái chức nghiệp nguyền rủa, tao phát hiện muốn phóng thích kỹ năng phải hát hết đống chú ngữ một lần... Mất thể diện vãi ra, ôi đờ mờ, tao muốn chớt!" (cừi)

...

La Tại Dân và Hầu Đông Ngạn xem những bình luận trong topic mà cười đến quặn ruột, tất nhiên cũng có mấy comment khiến La Tại Dân nảy sinh cảm giác đớn đau như đầu gối trúng tên, song đại đa số đều kêu mũ giáp rất ngu, rất khó sử dụng. Vì thế Hầu Đông Ngạn liền quay sang hỏi: "Mày thấy thế nào? Thật sự khó phối hợp lắm sao?"

La Tại Dân đáp: "Cũng ổn mà, tao chỉ nhập sai hai lần, nhưng đúng là nhất định phải tập trung tinh lực... Có điều, tao cảm giác mũ giáp rất thông minh, mày suy nghĩ gì nó đều có thể nắm bắt được, cũng sẽ căn cứ vào ý niệm trong đầu mày để tiến hành."

Hầu Đông Ngạn vỗ bàn: "Tao quyết định mua một cái!"

Hôm『 Thần Ma 』 mở ra phiên bản thực tế ảo chính là chủ nhật, buổi trưa cùng ngày Lý Đế Nỗ liền tới công ty game tham gia thử nghiệm độ thích ứng của người chơi với bản game mới, đây cũng là điều kiện để nhận được một cái mũ giáp free.

Thử nghiệm diễn ra vô cùng thuận lợi, hắn dễ dàng đăng nhập vào game, bắt đầu tiến hành thiết lập thông tin, đồng thời đem tên nhân vật của mình đổi lại thành "Thương Hỏa", sau đó làm theo hướng dẫn của tinh linh trợ giúp để hoàn thành một loạt thể nghiệm tiếp theo.

Sau mấy tiếng đồng hồ, Lý Đế Nỗ tháo mũ giáp xuống, nhân viên kỹ thuật đưa bản báo cáo kết quả thử nghiệm cho hắn, cười hỏi: "Đại thần, cảm thấy thế nào?"

Lý Đế Nỗ tiếp nhận bảng biểu, nhìn con số biểu đạt độ thích ứng là "100%" ở góc dưới bên phải tờ giấy thì khẽ cong khóe miệng: "Rất tốt."

Thời điểm bước ra khỏi cửa công ty game, Lý Đế Nỗ đột nhiên bị người gọi lại, quay đầu liền kinh ngạc thốt lên: "Lạc Hoa?"

Hoa Y Y mặc một chiếc váy len kẻ caro, thân trên khoác áo choàng lông dê màu vàng nhạt, đứng ở ngay cổng công ty, trong tay đang cầm một cái mũ giáp vừa được tặng - Cô chính là "Lạc Hoa Y Y" ở trong game.

Đúng vậy, công ty Thần Ma đã gửi tin tặng mũ giáp cho mười cao thủ đứng đầu mỗi server, hễ là game thủ cùng khu vực thì hôm nay đều có mặt ở đây để làm thử nghiệm này... Thế nhưng thực sự Lý Đế Nỗ không ngờ lại gặp phải đối phương một cách trùng hợp như vầy.

Kể từ buổi offline mà Thệ Thủy tổ chức thì đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt nhau.

"Anh cũng tới rồi," Hoa Y Y giơ một tay vuốt mái tóc bị gió thổi tung, cười hỏi, "Đã ăn cơm chưa?"

Đây đúng là thời điểm để dùng bữa trưa, nếu người nọ mới bước ra khỏi cửa công ty, vậy thì nhất định là chưa ăn.

Hoa Y Y nhìn nhìn bốn phía: "Gần đây có không ít nhà hàng, cùng đi chút chứ?" Thanh âm của cô rất nhẹ, bên trong còn mang theo chút dè dặt và chờ mong, bởi vì từ khi cô "bày tỏ" với Vô Tình, thái độ của đối phương tựa như hoàn toàn thay đổi, cô không dám chắc chắn người ta sẽ đồng ý với mình.

Kỳ thực Lý Đế Nỗ vừa nghĩ tới tâm tư mà Lạc Hoa dành cho mình, liền tính sẽ từ chối, không ngờ câu nói tiếp theo của cô gái nọ lại là: "Em muốn bàn với anh một chút về chuyện giải đấu sắp diễn ra."

Lý Đế Nỗ do dự trong nháy mắt, lại nghĩ nếu đối phương đã thông suốt, muốn duy trì khoảng cách như những người bạn bình thường với mình thì không phải là không thể giao lưu. Dù sao cũng đã làm sư đồ mấy năm, Lý Đế Nỗ không thể coi cô gái này như người xa lạ chỉ sau một đêm được.

"Không đi ăn, tôi có hẹn với người khác rồi... Tới Starbucks ngồi nói chuyện một lát đi." Lý Đế Nỗ lên tiếng.

Trong nháy mắt, trên mặt Hoa Y Y lộ ra biểu tình vui sướng, Lý Đế Nỗ thu hồi ánh nhìn, dẫn đầu xoay người bước đi... Chẳng biết hành động này của hắn có khiến đối phương tiếp tục hiểu lầm hay không nữa.

Hoa Y Y đi sau lưng người nọ, nhìn cái bóng của thanh niên đẹp trai kia, trong lòng xao xuyến không nói nên lời.

Cũng giống như ở trong game, mỗi lần đều là Vô Tình bay phía trước, cô lặng lẽ nối gót theo sau. Hoa Y Y đã sớm hình thành thói quen im lặng nhìn bóng lưng của "hắn" rồi...
Đến Starbucks, xuất phát từ phép lịch sự với phái yếu, Lý Đế Nỗ đi xếp hàng mua cà phê: "Muốn uống gì?"

"Latte, cảm ơn." Sau khi Hoa Y Y ngồi xuống, tầm mắt hoàn toàn không chuyển động mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lý Đế Nỗ, nhìn hắn tự nhiên chỉ vào menu, lấy ví trả tiền, cầm bill dựa vào bên cạnh quầy bar... Mỗi một hành vi, mỗi một cử chỉ đều đẹp trai ngây ngất...

Hắn không biết, cô đối với hắn chính là vừa gặp đã yêu.

Năm đó, thời điểm nhận hắn làm sư phụ, Hoa Y Y chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cùng hắn chơi sư đồ luyến. Lúc ấy, cô chỉ đơn thuần sùng bái kỹ thuật của hắn thôi, nhưng sau khi gặp được người thật ở buổi offline do Thệ Thủy tổ chức, cô đã lập tức để mất trái tim mình.

- Bất kể là online hay offline, Thương Hỏa Vô Tình đều vô cùng hoàn mỹ.

Lý Đế Nỗ bưng cà phê trở về, dùng phong thái cực kỳ thản nhiên mà ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, chuyện giải đấu thế nào." Lý Đế Nỗ có chút hối hận khi nhận lời "giao lưu", ánh mắt của cô gái này rõ ràng vẫn rất là...

Hoa Y Y cầm chén cà phê, đáp: "Anh sẽ xây dựng một chiến đội chứ?"

Lý Đế Nỗ: "Ừ."

Hoa Y Y: "Em nghe nói một chiến đội cần có mười người, tám chính thức, hai dự bị, trong số đội viên chính thức phải có hai acc Linh sủng... Sư mẫu chơi Linh sủng, hẳn là cũng sẽ tham gia chiến đội phải không?"

Lý Đế Nỗ: "Tôi đang thử thuyết phục em ấy tham gia."

Hoa Y Y ngẩn ra: "Sư mẫu không muốn?"

Lý Đế Nỗ cười cười: "Em ấy nhát gan."

Nhìn thấy Lý Đế Nỗ tươi cười ở một cự ly gần như vậy, Hoa Y Y chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, toàn bộ đầu óc đều rơi vào choáng váng...

Lý Đế Nỗ uống một ngụm cà phê, tiếp tục nói: "Cô tìm tôi, là muốn hỏi tôi có mời cô tham gia chiến đội hay không à?"

Hoa Y Y: "Ừm..."

Lý Đế Nỗ: "Tôi rất tán thưởng thực lực của cô, nếu cô nguyện ý tham gia, đương nhiên tôi sẽ hoan nghênh, nhưng mà Lạc Hoa, cô xác định làm vậy với cô có ổn không?"

Hoa Y Y: "... Có ý gì?" Vô Tình không muốn mình gia nhập?

Lý Đế Nỗ nói rõ: "Tôi muốn hỏi cô một câu, buông hay không buông? Nếu cô không bỏ xuống được, vậy thì việc chúng ta ở cùng một chiến đội chắc chắn sẽ có vấn đề."

Sắc mặt Hoa Y Y khẽ biến, Vô Tình thế nhưng ép cô phải lựa chọn, hoặc là buông tha cho hắn, lựa chọn gia nhập đoàn đội của hắn, hoặc là tiếp tục thầm mến trong vô vọng, để rồi Vô Tình thẳng tay gạt cô ra khỏi cuộc đời!

Trái tim bé nhỏ của Hoa Y Y bắt đầu nhói đau, cô thích hắn, vậy mà hắn tàn nhẫn biết bao nhiêu...

"Tôi sẽ không làm mọi chuyện trở nên phức tạp." Hoa Y Y nhoẻn cười, trong lòng thầm nhủ, tôi sẽ tiếp tục thầm thích anh, lặng lẽ ở bên cạnh bầu bạn với anh, tuyệt đối không để cho anh biết... Nghĩ đến đây, bỗng chốc cô lại sinh ra một cảm giác khuất nhục đến bi tình.

Lý Đế Nỗ hoài nghi nhìn cô một cái, có phần không quá tin tưởng, nhưng từ góc độ chiến đội mà nghĩ, hắn đích thực cần Lạc Hoa Y Y, dù sao thì trừ hắn ra, đối phương cũng là Ma tộc lợi hại nhất khu Một.

Hai người hàn huyên vài ba câu, Lý Đế Nỗ thấy Lạc Hoa không còn chuyện gì khác, liền lên tiếng chào tạm tiện: "Thời gian không còn sớm, có gì tối nay lên game lại nói đi."

Hoa Y Y nhịn xuống xúc động muốn giữ đối phương ở lại, ra vẻ thoải mái nói: "Được, lên game gặp."

Khi Lý Đế Nỗ trở về trường học đã là chạng vạng, vừa tới ký túc xá liền nhận được video call của Bành Vũ Hạo: "Anh Lý, vấn đề mà anh bảo tôi điều tra đã có kết quả..." Biểu tình đối phương có phần cổ quái.

Lý Đế Nỗ đặt mũ giáp xuống bàn, quay sang hỏi: "Làm sao?"

Bành Vũ Hạo: "Khụ, tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý một chút..."

Lý Đế Nỗ biếng nhác ngồi xuống: "Chuẩn bị rồi, nói đi."

Bành Vũ Hạo: "À thì, Tiểu tiên A Dân... ấy mà..."

Lý Đế Nỗ: "Làm sao phải ấp úng?"

Bành Vũ Hạo nhỏ giọng nói: "Vợ anh là con trai."

Lý Đế Nỗ gật gật đầu, thản nhiên nói: "Ừ, tôi biết."

Bành Vũ Hạo: "..."

Lý Đế Nỗ nhướng mày, hỏi lại: "Có phải cậu ta tên là La Tại Dân hay không?"

"Đúng rồi," Bành Vũ Hạo kịp thời phản ứng, khiếp sợ nói, "Ôi đệt, làm sao mà anh biết!"

Lý Đế Nỗ cong cong khóe miệng, hiện tại, mười phần trăm cuối cùng đã được xác định rồi, hắn không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cho Bành Vũ Hạo, chỉ đơn giản đáp lời: "Sau khi bảo ông điều tra không bao lâu tôi liền gặp được cậu ta, cũng vô tình mới biết thôi."

Bành Vũ Hạo: "Anh không để ý à?"

Lý Đế Nỗ: "Để ý cái gì?"

Bành Vũ Hạo: "Cậu ta là con trai!"

Lý Đế Nỗ thầm nghĩ, tôi chờ cậu ta nhiều năm như vậy, cậu ta là người hay là chó tôi còn chẳng quan tâm, làm sao có thể bận lòng chuyện cậu ta là nam hay nữ được... Lý Đế Nỗ nheo mắt, nói với Bành Vũ Hạo: "Game thôi, nếu cậu ta tiếp tục muốn đóng vai vợ của tôi, tôi liền tặng cho cậu ta cái danh phận này."

Bành Vũ Hạo bỗng chốc run rẩy toàn thân, cảm giác trong nháy mắt vừa rồi, Lý Đế Nỗ thực sự rất... tà ác!

Lý Đế Nỗ: "Đúng rồi, công ty game gửi mũ giáp cho cậu ấy chưa?"

Bành Vũ Hạo: "Gửi từ sớm rồi, chuyển phát nhanh trong nội thành, có lẽ đã nhận được. Tôi lấy tư liệu từ chỗ nhân viên xác minh địa chỉ giao hàng đây, vừa có là liền báo cho anh ngay..."

Lý Đế Nỗ nói tiếng cảm ơn rồi cúp điện thoại, sau lập tức đội mũ giáp lên, đăng nhập vào game.

Sau khi cùng Hầu Đông Ngạn xem cái topic chém gió kia, La Tại Dân lại tự lên mạng search thêm chút tư liệu, bao gồm nguyên lý hoạt động và phương thức sử dụng mũ giáp thực tế ảo.

『 Thần Ma 』 không phải game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới, trước đó, nước ngoài đã có 『 Thú Hồn 』 và 『 Ma Tháp 』 làm tiên phong, song phương thức vận hành của hai game này không phải "mũ giáp", mà là "bao con nhộng". Người chơi của 『 Thú Hồn 』 và 『 Ma Tháp 』 phải nằm trong một "khoang thuyền" có hình dạng giống như cái bao con nhộng thì mới có thể tiến vào thế giới game. Có điều, bởi vì chi phí dành cho việc sản xuất bao con nhộng thực tế ảo cũng như khoa học kỹ thuật ứng dụng vào nó đắt hơn rất nhiều so với "mũ giáp", nên chỉ có thể tung ra thị trường một số lượng giới hạn, không đạt được hiệu quả phổ cập toàn dân. Đó cũng là lý do, mặc dù loại game thực tế ảo đã ra đời, nhưng người chơi trong nước vẫn có rất ít cơ hội tiếp xúc.

Về mặt lý thuyết, nguyên lý vận hành của mũ giáp và bao con nhộng tương tự như nhau, mũ giáp Thần Ma cũng sử dụng những kỹ thuật tiên tiến được tham khảo từ nước ngoài, rồi mở rộng phát triển, đơn giản hóa hoặc là cải thiện.

Lướt web một hồi, La Tại Dân liền tìm được không ít nội dung có liên quan đến "bao con nhộng thực tế ảo", đa số những tài liệu này đều đến từ trang web nước ngoài, được viết bằng tiếng Anh, nếu không phải ngoại ngữ của cậu không tệ, phỏng chừng cũng xem không hiểu.

Trong những thông tin tìm kiếm được, có một bài viết về các ứng dụng của game nhập vai thực tế ảo do một game thủ giấu tên đã từng thử nghiệm bao con nhộng cung cấp. Nội dung bài viết cũng na ná như những gì topic vừa rồi đề cập tới, đại khái là chơi game thực tế ảo cần độ tập trung cực kỳ cao, một khi phân tâm sẽ dễ dàng bị phân ly với "bao con nhộng", hoặc tạo thành những hỗn loạn không cách nào kiểm soát được.

Ngoài ra, game thực tế ảo cũng không yêu cầu người chơi phải có thần kinh vận động tốt, chỉ cần năng lực cân bằng tứ chi mạnh là ok, bởi vì trong suốt quá trình chơi game sẽ thường xuyên có những loại vận động cực hạn không thể nào bắt gặp ngoài hiện thực, tỷ như rơi từ trên trời xuống, lặn vào giữa lòng biển sâu, vân vân và mây mây. Nếu người chơi có chứng sợ độ cao, sợ áp lực nước biển, hoặc là say xe, say tàu thì hoàn toàn không thích ứng nổi.

La Tại Dân cân nhắc một chút, bản thân không sợ độ cao cũng chẳng say xe, các phản ứng tiêu cực nho nhỏ về cự ly mà bài viết đề cập tới cậu cũng không có, vì thế liền yên tâm hơn rất nhiều.

Xem một đống thông tin trên trời dưới đất, còn thấy nhắc tới cái gọi là "cảm xúc" với "tự chủ" linh tinh này nọ, La Tại Dân cảm thấy hơi hơi khó hiểu, thế nhưng dưới sự phổ cập của khoa học kỹ thuật, cậu cũng nắm được chút khái niệm sơ bộ ban đầu. Bởi vì đặc biệt nghiêm túc tìm hiểu, cho nên La Tại Dân đã quẳng luôn chuyện nhắn tin cho Thương Hỏa ra sau đầu, mãi đến khi bị Hầu Đông Ngạn lôi kéo đi ăn cơm, cậu mới lại hưng phấn bàn luận một chút chuyện liên quan.

Đột nhiên Hầu Đông Ngạn nói: "Dân đại ca, tao cảm thấy gần đây mày có chút thay đổi."

La Tại Dân sửng sốt: "Hả?"

"Trước kia mày không bao giờ chơi game, lại càng không thảo luận mấy loại chuyện này với tao..." Hầu Đông Ngạn gãi đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

La Tại Dân: "Mày cảm thấy tao như vậy không tốt à?"

Hầu Đông Ngạn: "Không không không, rất tốt là đằng khác, chỉ cần mày đừng trách tao làm hư mày là được."

La Tại Dân cười hỏi: "Cái gì gọi là 'làm hư' tao?"

Hầu Đông Ngạn: "À thì, chẳng phải người ta vẫn nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng đấy à, tao chỉ sợ việc tao rảnh rỗi chơi game mỗi ngày sẽ ảnh hưởng đến mày thôi."

La Tại Dân lại cười: "Mày trở nên cả nghĩ thế từ bao giờ hả? Yên tâm đi, tự tao muốn chơi, hơn nữa chơi cũng vui."

Hầu Đông Ngạn nghe đối phương nói như vậy, nhất thời thở phào một hơi: "Hê hê, mày vui là tốt, tao cũng cảm thấy mày thú vị hơn so với trước đây nhiều lắm!"

La Tại Dân: "..." Rốt cuộc là trước đây bản thân mình có bao nhiêu "không thú vị" hở trời?

Sau khi ăn xong hai người liền trở về ký túc xá, La Tại Dân nhìn thấy đồng hồ điểm bảy giờ, ước chừng Thương Hỏa đã lên game rồi, rốt cuộc nhịn không được mà nhanh chóng uống trà, đi WC, chuẩn bị sẵn sàng rồi quay sang nói với Hầu Đông Ngạn: "Tao muốn chơi game, đừng làm phiền tao đấy!"

Hầu Đông Ngạn: "..."

La Tại Dân ngồi nghiêm chỉnh rồi đội mũ giáp lên, lần này quả nhiên có thể đăng nhập nhanh mà không cần hình dung ID tài khoản nữa. Sau khi đứng yên trong sương mù, theo một tiếng "Hoan nghênh trở lại thế giới 『 Thần Ma 』" của hệ thống, cậu liền trực tiếp đáp xuống đảo Phù Du.

La Tại Dân khẩn cấp nhìn vào khung bạn tốt, tên Thương Hỏa đã sáng rồi, là màu vàng kim!

... A, người nọ đã đổi tên? Từ "Thương Hỏa Vô Tình" thành "Thương Hỏa"?

Ngay khi La Tại Dân đang nhìn chằm chằm vào tên của đối phương thì Thương Hỏa đã giống như tâm ý tương thông mà đột nhiên từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ngay trước mặt cậu!

Hoàn toàn khác với việc bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Thương Hỏa xuất hiện trên màn hình máy tính, lúc này La Tại Dân tựa hồ triệt để lạc vào một cảnh giới lạ kỳ, à không, thật giống như tận mắt chứng kiến cảnh tượng người mình muốn gặp bay từ trên trời xuống vậy. Gió cuốn theo từng chuyển động của con người, hình bóng huyền diệu đậm mùi ma pháp mà lại chân thật đến mức có thể chạm vào... Tất cả những thứ ấy, đều khiến cho La Tại Dân kinh hãi tới mức phải hít vào một hơi khí lạnh!

Bộ dáng của Thương Hỏa không có biến hóa, vẫn là bóng dáng thon dài khoác áo choàng màu đen có vân lửa đỏ, ngũ quan cũng không được điều chỉnh một chút gì, thế nhưng hắn đứng ở nơi đó, cả người không chỗ nào không phát ra khí thế tựa hồ có thể một hơi cắn nuốt người đối diện.

"A Dân...?" Thương Hỏa nhìn cậu, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

La Tại Dân đột nhiên nhớ tới việc mình đã điều chỉnh lại bộ dáng, còn thiết lập biến đổi giọng nói, trong nháy mắt lòng bàn tay bỗng đổ đầy mồ hôi. Cậu khẩn trương lui về phía sau một bước - đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.Cậu không biết Thương Hỏa có còn nhớ bộ dáng này của mình hay không nữa, mà cùng lúc đó cậu vừa hy vọng đối phương có thể đoán được mình là nam, lại vừa mâu thuẫn mà trông mong người ta không nhìn ra được...

Cậu sợ một khi Thương Hỏa đoán được sẽ giật mình, sẽ mất mát, sẽ thất vọng...

Bên cạnh đó, còn có một loại tâm tình mà La Tại Dân cũng không thể gọi tên, hình như là sợ bị chán ghét, sợ đối phương xa lánh...

Ngây ngốc nhìn người đối diện, vừa thấp thỏm lại có chút hãi hùng, thấy đối phương cứ nhìn mình chăm chăm suốt một hồi lâu, trên biểu tình trừ bỏ kinh ngạc ra thì còn chậm rãi hiện lên một tia hứng thú khó mà hiểu nổi... La Tại Dân lại càng sợ hãi. Ngay khi cậu bị nhìn đến nhịn không được mà muốn xoay người bỏ chạy, Thương Hỏa lại đột nhiên tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, một phen đem cậu bế lên!

La Tại Dân: "..." O////O

Thấy "A Dân" trong bộ dáng thiếu niên, lại nghe được thanh âm mà mình chờ mong trong suốt tám năm, trái tim Lý Đế Nỗ đập như muốn phát nổ, tất cả cõi lòng tràn ngập vui mừng khi gặp lại mối tình đầu!

Trong khoảnh khắc ấy, Lý Đế Nỗ bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực A Dân chưa bao giờ rời đi, chỉ là cậu dừng chân trong thế giới game của tám năm về trước, còn hắn thì lại không ngừng lớn lên, lớn đến mức có đủ sức mạnh để bao bọc bảo hộ cho cậu. Thời gian của A Dân, bây giờ mới bắt đầu chuyển động thêm một lần.

Dưới tình huống quá đỗi bất ngờ, A Dân đột nhiên biến thành bộ dáng mà hắn hy vọng có thể nhìn thấy nhất, thử hỏi Lý Đế Nỗ làm sao có thể bình tĩnh được đây?

Tuy chỉ là game, nhưng sự liên hệ chặt chẽ với ý niệm trong bộ óc con người thực sự có thể khiến cho nhân vật làm ra những động tác như vậy. Mà La Tại Dân, bởi vì mức độ chân thực của xúc cảm đạt tới năm mươi phần trăm cho nên liền có loại cảm giác bị người khác bế lên!

Sau đó, sau đó, không chỉ thế, Thương Hỏa còn ghé sát lại, đặt lên mặt cậu một nụ hôn...

Cho dù động tác hôn môi có phần cứng nhắc, có lẽ là do hệ thống vẫn còn giữ được một chút thiện lương, thiết kế khá là hạn chế, không cách nào khiến người chơi cảm giác quá mức chân thực, thế nhưng La Tại Dân vẫn cảm thấy mặt mình như bị cái gì đó cọ cọ lên, mềm mềm, nóng nóng...

Đậu má... Xúc cảm này... Tam quan của La Tại Dân đã hoàn toàn sụp đổ!

Bên tai truyền tiếng cười rất khẽ của Thương Hỏa, nhân vật trong game không có được thể chất đặc biệt của La Tại Dân nên đã sớm bị động thái vừa rồi của đối phương làm cho mặt đỏ tưng bừng, hai mắt cũng mơ hồ ngập nước, lộ ra bộ dáng đáng thương tựa như bị người bắt nạt...

Thương Hỏa bỏ cậu xuống, hạ tầm mắt từ trên cao, cười cười hỏi: "Vì sao lại biến thành bộ dạng này?"

Việc chọn lựa hình tượng này, ngoại trừ do La Tại Dân trưởng thành không quen dùng bộ dáng tiểu Loli áo xanh để chơi game ra thì còn có một nguyên nhân liên quan đến Thương Hỏa.

Năm đó, khi cùng chơi game với Thương Hỏa, chủ yếu cậu ở trong hình thái như hiện giờ, Thương Hỏa đã đợi cậu nhiều năm như vậy, cho nên lần này cậu liền dùng cái bộ dạng đối phương mong nhớ nhất để xuất hiện trước mặt người ta.

Trong đầu La Tại Dân nghĩ thế, nhưng mà còn chưa kịp đắn đo chọn từ để nói thì đã nghe "mình" vô thức thốt ra: "Tôi nghĩ cậu sẽ thích." (... A, tđn đột nhiên lại nói toạc móng heo vậy chứ! Mũ giáp mất khống chế rồi sao?)

Thương Hỏa nghe được giọng nói của đối phương, bốc chốc ngẩn ra, bỡn cợt hỏi: "Em muốn để cả thế giới hiểu lầm rằng anh có sở thích luyến đồng phải không?"

La Tại Dân 囧 nói: "Không phải..."

Thương Hỏa: "Tuy rằng em như vậy anh cũng rất thích."

La Tại Dân nhẹ nhàng thở ra, lại vô thức thốt lên một lần nữa: "Thế thì tốt quá!" (← A! Đây là cảm thán trong lòng thôi! Thế quái nào phải dùng giọng điệu vui sướng để phun ra ngoài miệng như vậy chứ!)

Thương Hỏa cười cười, hỏi: "Em mua mũ giáp à?"

Nghe được câu hỏi này, La Tại Dân lắc đầu: "Không phải, là rút thăm trúng thưởng! Hôm qua tôi mới biết, thật sự là quá may mắn rồi, vốn muốn kể cho cậu đầu tiên, sau lại cảm thấy vẫn nên chờ khi nhận được mũ giáp liền trực tiếp online báo cho cậu thì hơn..."

Tiểu shota mười mấy tuổi không chút che giấu vui sướng trong lòng mình, huyên thuyên với Thương Hỏa một hồi tựa hồ không cách nào dừng lại, nói chung là hoàn toàn khác với "La Tại Dân" ôn hòa ít nói trước đây. Thương Hỏa kiên nhẫn nghe người kia nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười cười, chỉ là cảm thấy thời điểm đối phương thao thao bất tuyệt thường lộ ra biểu tình rối rắm vặn vẹo, thật sự có phần cổ quái.

"Sặc, chuyện gì thế nhỉ?... Buổi chiều tôi có online, nhưng cậu lại off... À... Sau đó tôi đi xem mấy topic linh tinh một chút..."

Nói đến đây, bỗng nhiên shota ngồi thụp xuống, ôm mặt, run rẩy hai vai, dùng thứ thanh âm cực kỳ ủy khuất nói: "Tôi không muốn nói nhiều như vậy, tôi không muốn thành kẻ lải nhải lắm lời..."

Thương Hỏa có chút khó hiểu, song vẫn nghiêm túc đáp: "Em có biến thành kẻ lắm lời anh cũng không ghét bỏ em, em muốn nói cái gì thì cứ nói làm sao mà phải giấu diếm?"

Shota phát điên: "Buổi chiều lúc tôi thử online có như thế này đâu! Khi ấy tôi còn cảm thấy khống chế rất ổn cơ mà! Cái mũ giáp này có vấn đề sao?"

Thương Hỏa ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nghe nói, lúc mới chơi, nếu người chơi bị hoảng sợ thì mũ giáp sẽ mất khống chế một thời gian, đây là hiện tượng bình thường thôi... Vừa rồi em, bị anh dọa sợ hả?"

***

p/s: cảm thấy anh Nỗ rất là có khiếu làm diễn viên :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro