chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời lẽ cùng biểu hiện đặc biệt ngứa đòn của đối phương làm cho La Tại Dân có phần hưng phấn: "Thế cậu xác định mục tiêu bao nhiêu điểm?"

Lý Đế Nỗ: "Tôi đã cho rằng ít nhất phải được điểm cao hơn cậu, mới có thể để cậu mời cơm."

La Tại Dân bật cười: "Mục tiêu đủ cao đấy!"

Lý Đế Nỗ liếc mắt nhìn người nọ một cái: "Cậu cảm thấy tôi không làm được?"

La Tại Dân: "Không phải, tôi chỉ giảng ngữ pháp cho cậu chứ không biết năng lực tổng hợp của cậu ra sao. Chẳng qua tôi cảm thấy những cuộc thi kiểu này đừng đặt mục tiêu thì tốt hơn, nếu không, hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn. Năm tôi đi thi, được 680 cũng là may mắn, bình thường làm bài thi thử cũng chỉ dao động trên dưới 650 thôi."

Lý Đế Nỗ có chút không phục: "Thế nếu tôi thi được điểm cao hơn cậu thì sao?"

Giả dụ Lý Đế Nỗ nói tới con số 650 thì La Tại Dân còn cảm thấy khả năng khá lớn, bởi vì nếu ai cũng có thể đạt được 680 điểm, vậy hội sinh viên và tổ ngoại ngữ cũng sẽ không mời La Tại Dân tới tham gia toạ đàm với đám đàn em.

"Ha ha, nếu thực sự cậu đạt điểm cao hơn tôi, tôi liền gọi cậu một tiếng anh hai." Nhiều năm học tập và thi cử, thứ duy nhất La Tại Dân tự tin chính là thành tích của mình, huống hồ trước khi thi một tháng Lý Đế Nỗ còn nói ngữ pháp không vững, bổ túc vài lần chỉ e cũng chẳng cải thiện được là bao.

Lý Đế Nỗ: "Gọi anh hai thì thôi khỏi, nghe cậu gọi thế cũng chỉ sung sướng được một lúc một nhát chứ chẳng có gì ý nghĩa."

La Tại Dân: "Vậy cậu muốn thế nào? Mời cậu ăn cơm nhé?"

Lý Đế Nỗ rũ mắt thở dài: "Bảo tôi thi được 680 cũng hơi bị không tưởng đi... Nhưng mà thế sự khó lường, biết đâu vận may tự nhiên bùng nổ..."

La Tại Dân cười thầm trong bụng, thi cử không phải mua xổ số, còn may với chẳng không may, đã biết "cảm giác không ok lắm", còn dám cùng tranh cãi với mình, một Lý Đế Nỗ như vậy thế nhưng làm cho cậu cảm thấy rất đáng yêu.

"Cũng không cần được điểm cao hơn tôi đâu, cứ lấy cái mốc 680 đi, nếu cậu thi được bằng ấy điểm, liền có thể đòi tôi thực hiện một yêu cầu." La Tại Dân đùa đùa nói.

Đáy mắt Lý Đế Nỗ thoáng hiện ý cười, hắn hỏi lại: "Bất cứ yêu cầu gì cũng được?"

"Chỉ cần không trái với pháp luật, hoặc mấy cái tổn hại đạo đức như kiểu khỏa thân chạy quanh trường học, đều được." Trong trường đại học thật sự có những sinh viên thông qua chơi game để tiến hành những màn đánh cuộc độc ác như vậy, nhưng căn cứ vào hiểu biết của La Tại Dân đối với nhân phẩm Lý Đế Nỗ, cậu cảm giác đối phương sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng. Hơn nữa, La Tại Dân cũng không tin mình sẽ thua.

Lý Đế Nỗ gân cổ giả vờ không cam lòng: "Nếu tôi thực sự gặp may, đến lúc đó cậu đừng có chơi xấu nhé!"

La Tại Dân 'xì' một tiếng: "Chỉ sợ khi có điểm cậu lại không dám nhìn mặt tôi thôi."

Lý Đế Nỗ cong khóe miệng, vươn ngón trỏ chỉ chỉ vào La Tại Dân, biểu tình vừa ngứa đòn lại vừa vô lại: "La Tại Dân, cậu cứ đợi đấy."

Vẻ đắc ý cùng hào hứng toát ra từ đầu mày cuối mắt đối phương khiến cho La Tại Dân bỗng chốc thất thần, thiếu chút nữa còn cho rằng người kia thực sự có năng lực để nghênh chiến với mình. Song cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua một vài giây, ngay sau đó, La Tại Dân liền đem biểu tình của hắn trở thành sự phô trương thanh thế của thanh niên trẻ tuổi - Đánh cuộc kiểu này, từ nhỏ đến lớn cậu đã gặp nhiều, chính là chưa từng thua đâu.

Hai người chạy xong liền băng qua thảm cỏ gần đó để quay về ký túc xá, thời điểm đang nhanh chân rảo bước trên đường, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi. La Tại Dân và Lý Đế Nỗ đồng loạt quay đầu, liền thấy mấy nữ sinh đang đứng dưới ngọn đèn đường gần cổng, chắc là tranh thủ cuối tuần ra ngoài hát Karaoke, gần sáng mới quay về.

Thấy bãi cỏ tối đen như mực ở trước mặt đột nhiên nhảy ra hai bóng người, đám nữ sinh giật nảy mình, một trong số đó còn kinh hãi hét lên.

Lý Đế Nỗ khoát tay với bọn họ, nói: "Đừng sợ, là người, không phải quỷ đâu."

La Tại Dân bị cách nói chuyện của Lý Đế Nỗ làm cho buồn cười, hơi hơi cúi đầu, đưa bàn tay đang nắm hờ hờ lên che miệng.

Ánh sáng của đèn đường dần khuếch tán, hơi hơi chiếu rõ bộ dáng của La Tại Dân cùng Lý Đế Nỗ, mấy nữ sinh lập tức nhận ra, người vừa lên tiếng nói chuyện với mình ấy vậy mà lại là hot boy nổi tiếng lạnh lùng thanh cao của trường, nhất thời không biết nên kinh hay nên hỉ.

Lý Đế Nỗ lại giỡn thêm một câu: "Trễ thế này mới về ký túc, cẩn thận gặp quỷ thật đấy." Có thể thấy được tâm tình của hắn rất tốt, nói xong hắn liền nhẹ đỡ thắt lưng La Tại Dân, "Chúng ta đi thôi."

Mấy nữ sinh nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi, còn cả động tác rất nhỏ vừa rồi của Lý Đế Nỗ, dường như vẫn bị vây vào trạng thái ngây ngốc...

Hồi lâu, mới có người nhỏ giọng hỏi: "Người kia, có phải là anh La, đàn anh học năm ba không?"

"Anh La là ai?"

"Chính là người được Lý Đế Nỗ dùng tư thế bế công chúa ôm tới phòng y tế vào nửa tháng trước..."

"... Muộn thế này rồi, bọn họ còn làm gì ở đó?"

"Có thể là đi tản bộ..."

"Đi tản bộ trên bãi cỏ?"

"Hơn nữa lại còn vào giờ này..."

"..." (=_=)

"Bọn họ... chắc không phải thực sự là..."

"Quan hệ đó chứ..."

... A a a a a a a a... (a a a a a)

Dưới mảnh trăng cong cong bàng bạc, mấy nữ sinh âm thầm hét lên từng hồi thanh âm phá nát tam quan của chúng hủ ở trong lòng...

Kỳ thực, La Tại Dân căn bản không cảm thấy động tác kia của Lý Đế Nỗ có gì quái đản, chẳng qua là đối phương vỗ nhẹ vào người mình một cái ý bảo rời đi thôi.

Trở lại dưới lầu ký túc xá, La Tại Dân nhìn nhìn thời gian, sợ hãi than thở: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình về ký túc vào cái giờ này..." Hơn nữa cậu còn không cảm thấy buồn ngủ, thực đúng là không thể tin được!

Lý Đế Nỗ: "Cậu chưa bao giờ đi đêm?"

La Tại Dân lắc đầu, vừa bước lên lầu với Lý Đế Nỗ vừa nói: "Trước kia mỗi ngày cứ đến mười giờ là tôi lên giường đi ngủ."

Lý Đế Nỗ: "Ha ha, vậy hôm nay thức muộn như thế là vì tôi sao?"

La Tại Dân: "Ha ha ha, đương nhiên không phải!"

Lý Đế Nỗ: "..."

- Là vì bản thân mình, nếu La Tại Dân không muốn thử thay đổi thì dù là anh em bạn bè có quan hệ cực tốt rủ rê đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không theo.

Đến lầu ba, hai người nói chúc ngủ ngon rồi tách ra, La Tại Dân rửa mặt đánh răng sau đó lên giường, không bao lâu cơn buồn ngủ đã đánh úp lại, một đêm ngủ đến vô cùng sảng khoái.

Buổi tối ngày hôm sau, vừa online La Tại Dân liền nhận được tin nhắn Thương Hỏa gửi tới: "A Dân, dùng kỹ năng vợ chồng truyền tống đến chỗ anh đi."

La Tại Dân hỏi Tiểu Tân phương pháp sử dụng kỹ năng, tưởng tượng bộ dáng Thương Hỏa, lẩm nhẩm một câu: "Hình bóng tương tùy."Sau khi sương mù tan đi, La Tại Dân đã đứng trước mặt người nọ. Mọi khi đều là Thương Hỏa đột nhiên xuất hiện, lúc này cục diện tự nhiên biến đối, nhưng La Tại Dân hoàn toàn không cảm thấy kích động mà trái lại vẫn rất đỗi khẩn trương.

"Đây là đâu?" La Tại Dân nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt, trừ bỏ vách tường sáng choang cùng với đỉnh đầu hun hút như không có nóc ra thì chẳng còn một cái gì cả.

Thương Hỏa đáp: "Đấu trường."

La Tại Dân sửng sốt, có chút không rõ liền hỏi lại: "Cậu muốn PK với tôi?"

Thương Hỏa: "Còn nhớ anh đã nói muốn em tham gia chiến đội của anh không?"

La Tại Dân: "Ừm..."

Thương Hỏa: "Hôm qua khi cùng đi đánh phó bản, bọn Thệ Thủy Nhàn Vân đều nhìn ra được tiềm lực của em, anh cũng thấy là em có thể, cho nên muốn tranh thủ hai tháng này, giúp em luyện tập."

La Tại Dân nghĩ đến những lời khen ngợi mà đám người Thệ Thủy dành cho mình ngày hôm qua, không khỏi có chút động tâm. Lúc trước cậu không muốn tham gia, ngoại trừ không đủ tự tin thì còn có một nguyên nhân là không có mũ giáp, hiện tại cả hai yếu tố này đều được thỏa mãn, đích thực cậu không lý do từ chối Thương Hỏa. Chẳng qua là...

"Thi đấu cần khai báo tư liệu thật đúng không?"

Thương Hỏa: "Chỉ cần ID game thôi, công ty game sẽ đảm bảo bí mật cho thông tin cá nhân của game thủ, bởi vì mỗi mũ giáp đều được buộc định mới một ID game tương ứng mà."

La Tại Dân không còn nghi vấn gì nữa: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Thương Hỏa biến A Dân thành chồn bạc, giải thích: "Trong giải đấu có một trận PK Linh sủng và một trận đánh kép của chủ thuần dưỡng với Linh sủng mình nuôi, bất kể là trận nào, em đều phải dùng nguyên hình để lên sân khấu."

A Dân: "..."

Thương Hỏa lại nói: "Chủng tộc của em quyết định hình thức PK của em. Nói đơn giản, kỹ thuật em cần luyện chính là công kích phạm vi gần. Lát nữa anh sẽ không sử dụng công kích bằng ma pháp, sau khi mở hình thức đối chiến, em có thể dùng hết khả năng để tiếp cận rồi tấn công anh. Khi nào em có thể đánh cho máu anh tụt xuống quá nửa thì coi như thắng."

La Tại Dân được cảm giác thành tựu sau một hồi giết quái hôm qua làm cho tin tưởng tràn đầy, lúc này không thèm kiên nhẫn nghe Thương Hỏa nói hết đã cào cào cái móng trên mặt đất, nói: "Đến đây! Đến đây đi!"

Đối chiến với đại thần đệ nhất toàn server, chính là hy vọng của mỗi một game thủ chơi Thần Ma nha!

Thương Hỏa: "Ha ha..."

Chồn Dân cho rằng Ma tôn trước mặt cùng lắm cũng chỉ như 'anh trai' trong phó bản của hắn mà thôi, Hoặc Minh cậu đã đánh thử rồi, ngoại trừ máu dày ra thì cũng không có gì đặc biệt cả.

Nhưng mà, kết cục của cái người không biết trời cao đất rộng thường là sẽ... cực kỳ thê thảm.

Sau khi Thương Hỏa mở hình thức đối chiến, La Tại Dân liền nóng lòng muốn thử mà bổ nhào lên - ta cào chớt mi nè!

... Á, người đâu?

Ngay trong khoảnh khắc La Tại Dân kinh ngạc vì Thương Hỏa đột nhiên biến mất, cậu liền cảm thấy trên lưng bỗng chốc nhói đau ba phát.

Tiếng hệ thống: "Bạn đã chết."

Trước mặt La Tại Dân tối sầm, trong nháy mắt thân thể con chồn nhỏ ngã xuống, mũ giáp liền tự động ngắt kết nối...

- Thương Hỏa giết cậu, cũng giống như khi cậu làm thịt Dạ Trúc vậy, chỉ với ba chiêu thức mà thôi.

Hai giây sau, trước mắt lại sáng lên, Thương Hỏa xuất hiện trong tầm nhìn của Hà Tần một lần nữa: "Đến đây nào."

La Tại Dân vẫn không tin vào sự thật, nhắm chuẩn vị trí của đối phương, một lần nữa bổ nhào lên - ta lại cào chớt mi nha!

... Á! Lại biến mất!!

Sau lưng lại là ba đường nhoi nhói, La Tại Dân chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn rồi rơi xuống từ không trung.

Tiếng hệ thống: "Bạn đã chết."

A Dân: "..."

Chẳng biết ý thức đã xuyên qua xuyên lại giữa thế giới game cùng hiện thực bao nhiêu lần, tự tin ngập tràn của La Tại Dân nhanh chóng bị Thương Hỏa ngược đến mất sạch sành sanh.

Sau khi chết đi sống lại vô số lần, chồn Dân nằm rạp trên mặt đất, run run móng vuốt, không dám tùy tiện xông lên nữa...

Cũng may đây chỉ là game, cảm giác đau chỉ thoáng qua một chút, nếu không xương cột sống của cậu đã sớm bị Thương Hỏa nghiền thành bột cám rồi!

Đến tận lúc sắp chết lần cuối cùng, La Tại Dân cũng chỉ có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng liên tục di động của Thương Hỏa. Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, chắc chắn phải có ý thức mạnh mẽ lắm mới có thể đoán được trước chiêu thức tiếp theo của đối thủ để mà xử lý thích hợp, đúng không!?

Thương Hỏa cười cười nhìn cậu: "Sao lại ngừng rồi?"

A Dân quỳ rạp trên mặt đất, ý đồ dùng ngoại hình dễ thương của mình mà mê hoặc đối thủ: "Có thể nghỉ ngơi một chút không..."

"Kẻ địch sẽ không cho em thời gian nghỉ ngơi đâu." Thương Hỏa nói đến đây, đột nhiên bay tới gần, vươn ma trảo định đánh vào con chồn nhỏ. Mà La Tại Dân lúc này hiển nhiên không ngồi ngốc để chịu chết, ngược lại, xoay người bỏ chạy theo bản năng.

Tốc độ chạy của chồn nhanh hơn so với con người, điểm này La Tại Dân đã cảm nhận được sau nhiều lần thực chiến, nhưng dù cậu có chạy nhanh hơn nữa thì cũng đã muộn - Thương Hỏa một phen nhéo túm lông sau gáy cậu, nhanh tay xách trở về!

Điểm yếu bị người tóm được, bất kể có vặn vẹo quẫy đạp thế nào cũng không thể thoát ta, La Tại Dân tâm như tro tàn mà nhắm mắt chờ chết. Song vài phút qua đi, cậu vẫn không thấy mũ giáp ngừng kết nối!

Thương Hỏa một tay xách cậu lên, nhìn vào cặp mặt đen tròn như hạt ô liu ở gần trong gang tấc của con chồn nhỏ, buồn cười hỏi: "Sợ à?"

A Dân: "..."

Thương Hỏa ôn nhu nói: "Còn muốn đánh không?"

A Dân: "Tôi... nhận thua..."

Thật sự là rất... uất... ức...! (Q皿Q)

Thương Hỏa nheo nheo con mắt lại, trên mặt vẫn treo một cười rất đỗi ôn nhu, nói, "Phải mạnh mẽ lên, đừng nhận thua." Sau đó, hắn nhẹ nhàng dùng lực trên tay, trong nháy mắt vặn cổ con chồn bạc.

A Dân: "..." QAQ

La Tại Dân chỉ cảm thấy cái cổ chợt lạnh, trước mắt liền biến thành một mảnh đen.

Có thể là bởi vì sau khi nhận thua vẫn cứ bị giết, nên câu nói "Phải mạnh mẽ lên, đừng nhận thua" cuối cùng kia của Thương Hỏa thật giống như một cái đinh dài đóng sâu vào nội tâm cậu. Đúng vậy, đây là vốn tính cách của Thương Hỏa, cho dù đụng vách tường, hắn cũng muốn dùng đầu mình húc tới đến khi thông.

Có đôi khi La Tại Dân cũng sẽ hâm mộ loại dũng cảm không sợ đất không sợ trời này, một người như Thương Hỏa, dùng tám năm để ngồi vững trên cái danh hiệu hàng đầu của đỉnh núi Thần Ma, tuyệt đối không phải chỉ là dựa vào may mắn.

Kinh ngạc ngồi trên ghế, vài giây sau La Tại Dân nhận thấy ý thức được đưa trở lại game, dần dần hồi tỉnh trong lòng Thương Hỏa...

Thương Hỏa cười hỏi: "Không tức giận rồi bỏ chạy à?"

A Dân: "..." Cậu không phải trẻ con, đương nhiên sẽ không vì bị giết liên tục mà giận dỗi out game, thế nhưng cái thực trạng chết đi sống lại rất nhiều vẫn không có cách nào đánh trả này khiến người ta bực bội biết bao nhiêu.

Thương Hỏa thấy đối phương không nói lời nào, vươn tay, nhẹ nhàng gảy gảy móng vuốt của cậu một chút: "Ủy khuất?"

La Tại Dân bị hắn làm cho cả người run lên, lập tức nhảy xuống mặt đất. Đúng vậy, cậu ủy khuất, nghĩ đến bình thường Thương Hỏa đều cực kỳ ôn nhu ấm áp, thật không thể ngờ thời điểm PK lại có thể tuyệt tình đến như vậy nha!?

Nhưng La Tại Dân là đàn ông con trai, dù có ủy khuất hơn nữa thì cũng không thể bộc lộ ra giống đám nữ sinh được.

Thương Hỏa vươn tay về phía cậu, La Tại Dân vừa thấy đối phương có động tác, liền lùi về phía sau một quãng lớn theo bản năng. Mà mũ giáp thông minh nắm bắt được cảm xúc sợ hãi đến từ nội tâm cậu, cũng nhanh chóng làm cho lông mao trên người con chồn nhỏ dựng hết cả lên.

Thương Hỏa nhìn A Dân "mập" ra một vòng, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười. Song La Tại Dân lại hoàn toàn không hay biết, vẫn một mực cẩn thận theo dõi đối phương, chỉ sợ người kia lại chơi trò 'miệng nam mô bụng bồ dao găm' - ngoài mặt tươi cười hòa ái, thế nhưng xuống tay lại tàn nhẫn vô tình!

Hiện tại, hình như cậu đã hơi hiểu được, vì sao lúc trước khi tham gia vấn đáp vợ chồng, Thương Hỏa lại chọn miêu tả tính cách của mình bằng bốn chữ "phúc hắc biến thái"... (=_=)

Thương Hỏa ngoắc ngoắc ngón tay trước mắt người kia, hứa hẹn: "Được rồi, lại đây, anh không giết em."

La Tại Dân nửa tin nửa ngờ: "Không đánh nữa?"

Thương Hỏa: "Ừ, anh muốn xem thuộc tính nhân vật của em, vừa rồi hệ thống thông báo cho anh biết, thuộc tính thần bí của em đã kích hoạt được hai cái rồi."

La Tại Dân thông qua việc hình dung để mở giao diện thuộc tính -

『 A Dân 』

Chủng tộc: Linh (75)

Chức nghiệp: Linh sủng (cấp 9)

Nick name: Tiểu Bạch

Thuộc tính: Nhanh nhẹn

Thần bí thuộc tính: Moe hóa, Thuấn di(*)

Lực lượng: +3680

Linh khí: +1500

Né tránh: +1500

Tiềm năng: ☆☆☆

(*) Moe hóa: giả đáng yêu; Thuấn di: dịch chuyển tức thời

...

Ồ, thuộc tính thần bí vốn ở trạng thái "Đợi kích hoạt" nay đã biến thành Moe hóa và Thuấn di, hơn nữa mục Tiềm năng cũng được đánh dấu ba sao!

La Tại Dân vô cùng kinh ngạc và vui sướng, cười cười nói cho Thương Hỏa biết, nào ngờ Thương Hỏa lại trả lời: "Anh cũng nhìn thấy được."

A Dân: "Thuộc tính thần bí này được kích hoạt thông qua PK thực chiến sao?"

Thương Hỏa: "Ừ."

Đôi mắt đen tròn như hạt ô liu của Chồn Dân vì hưng phấn mà lóe sáng, cậu nhanh chóng tìm hiểu xem thuộc tính thần bí vừa được kích hoạt rốt cuộc là cái gì -

『 Moe hóa 』- Thuộc tính thần bí

Giới thiệu vắn tắt: kỹ năng đặc biệt của Linh vật cỡ nhỏ, công kích đơn thể, phạm vi sử dụng trong 3 mét, tỷ lệ thành công 75%, khiến cho đối thủ không thể sử dụng bất cứ chiêu thức công kích nào trong vòng 3 giây, đồng thời giảm công kích nội lực xuống tới 50% trong vòng 5 giây, thời gian tái sử dụng: 30 giây.『 Thuấn di 』- Thuộc tính thần bí

Giới thiệu vắn tắt: kỹ năng đặc biệt của Linh vật họ mèo, hồ ly, chồn, chuột, sau khi sử dụng có thể thay đổi vị trí tới một nơi xác định trong tầm mắt ngay lập tức, có thể thực hiện trong phạm vi 20 mét, thời gian tái sử dụng: 30 giây.

La Tại Dân kỳ quái hỏi: "Nếu tôi đã kích hoạt được hai kỹ năng này, vì sao vừa rồi không có hiệu lực?"

Thương Hỏa: "Bởi vì bản thân em không biết kỹ năng mới đã được kích hoạt nên không nghĩ đến việc sử dụng theo bản năng."

A Dân gật gật đầu, lại hỏi: "Thế cái thuộc tính Tiềm năng ở cuối cùng có ý nghĩa gì?"

Thương Hỏa: "Số sao Tiềm năng quyết định không gian có thể thăng lên, hiện tại em không cần quan tâm tới cái này. Trước mắt chúng ta thử kỹ năng mới của em đi, lần này anh sẽ không vội giết em nữa."

A Dân: "..." Lại còn muốn từ từ mà giết hả? (=_=)

Thương Hỏa mở hình thức đối chiến một lần nữa, La Tại Dân hình dung tới "Moe hóa" ... Cái này chính là giả vờ đáng thương, giả bộ đáng yêu đi? Khụ, tuy một nam thanh niên nghĩ như vậy rất không ra gì, nhưng đây là kỹ năng PK, tất cả đều phải vì mục tiêu chiến thắng đối thủ...

Theo La Tại Dân tưởng tượng, hai mắt con chồn bạc nhất thời trở nên ngập nước, ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn Thương Hỏa, thậm chí nó còn giơ móng vuốt xoay người lộ cái bụng ra, nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi...

Thương Hỏa: "..."

La Tại Dân không biết bộ dạng này của mình rơi vào trong mắt người khác rốt cuộc có bao nhiêu mê hoặc, cậu nhìn Thương Hỏa, dùng thanh âm mềm mềm nhẹ nhẹ của một tiểu shota hỏi: "Thế nào, có tác dụng không?"

Thương Hỏa toàn thân vô lực: "Có..."

3 giây nhanh chóng đi qua, Thương Hỏa lập tức vung tay tấn công La Tại Dân, La Tại Dân không kịp né nhưng lại thấy thanh máu của mình tụt xuống ít hơn mọi lần, lập tức kinh ngạc nói: "Lực công kích của cậu yếu đi kìa!"

5 giây qua đi, Thương Hỏa tung ra một chiêu thức nữa, chồn Dân "Áu" một tiếng, kêu lên: "Cậu đánh lén à!", nói xong nhìn chằm chằm ra một chỗ khác nghĩ đến "Thuấn di", trong phút chốc thân thể con chồn nhỏ đã ở một nơi cách xa hơn mười mét!

A Dân: "Ha ha ha!" Hai cái kỹ năng mới này hay quá nha, hoàn toàn có thể bù đắp lại những thương đau mà cậu phải chịu đựng nãy giờ!

Thương Hỏa: "..."

Nhìn con chồn bạc đang đắc ý ở cách đó không xa, Thương Hỏa trực tiếp giải trừ hình thức đối chiến, thì thầm: "Thân thiết."

La Tại Dân nghe được chỉ thị, hoàn toàn mất khống chế mà quay đầu ôm theo một đàn 'thảo nê mã' rồi chạy như điên về phía Thương Hỏa(*), đến dưới chân đối phương liền bấu vào đuôi áo choàng hắn bò lên, không ngừng cọ~ cọ~ cọ~ lấy lòng...

(*) Thảo nê mã = mother [bad word], chắc ai cũng biết rồi, giải thích phòng ngừa thôi, nói đơn giản là ẻm vừa chạy về phía chồng vừa chửi "Đm" ấy mà:v:v

Thương Hỏa: "Ha ha."

A Dân: 'Ha' cái em gái cậu! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Ngày hôm đó, tập PK được một hồi, Thương Hỏa và A Dân liền hẹn, về sau mỗi lần online đều luyện khoảng nửa giờ, kể tiếp cùng rời khỏi phòng thi đấu.

"Hôm nay có đi đánh phó bản không?" La Tại Dân biến trở về hình dáng tiểu shota đứng ở bên người Thương Hỏa.

Thương Hỏa: "Không ai tổ chức cả, tạm thời không đi, chúng ta xuống Phàm giới ngao du thôi."

Hai người cưỡi Cùng kỳ Liệt diễm bay tới Hoàng thành ở Phàm giới, ở đây có rất nhiều cửa hàng, như tiền trang, điếm sửa trang bị, hiệu thuốc, tiệm cầm đồ, xưởng binh khí, quán rượu, vân vân... ngoài ra còn có những nơi kiểu như "Nghênh Xuân viên", "Phiêu Hương lầu"(*) có thể bắt gặp trong bất cứ tiểu thuyết cổ đại nào. Tuy nhiên, ở thời kỳ game bàn phím, những nơi đó chẳng qua chỉ dùng để sửa trang bị, mua thuốc, gửi tiền hoặc là bàn giao nhiệm vụ, song phiên bản thực tế ảo hiện tại lại cho phép người chơi tự mình trải nghiệm cuộc sống xung quanh. Vì lẽ đó, mấy ngày hôm nay, đa số game thủ thực tế ảo đặc biệt là những người chơi theo lối sinh hoạt, đều tụ tập tại Hoàng thành hòng cảm nhận cuộc sống thời cổ đại.

(*) Nghênh Xuân viên, Phiêu Hương lầu: tên hay được đặt cho mấy cái lầu xanh thời cổ đại hoy mà

Ngày hôm qua Thương Hỏa và A Dân chỉ cưỡi Cùng kỳ Liệt diễm đi ngắm cảnh một vòng chứ chưa có thời gian xem xét kỹ từng nơi một.

Hoàng thành không phải là khu vực phi hành, cho nên hai người bọn hắn đáp xuống bên cạnh một con ngựa đá ngoài cửa thành, cất Cùng kỳ Liệt diễm, dùng bùa ẩn thân, sau đó Thương Hỏa tự nhiên mà dắt tay A Dân đi vào cửa thành cao ngất ngưởng.

Ở cửa thành còn có hai NPC thủ vệ đang canh giữ, biểu tình nghiêm túc mà quan sát kẻ ra người vào, chẳng qua chỉ cần hơi kiên nhẫn để ý là có thể phát hiện tầm mắt của bọn chúng dao động theo quy luật nhất định.

A Dân hỏi Thương Hỏa: "Chúng ta dùng bùa ẩn thân, bọn họ có thấy được chúng ta không?"

Thương Hỏa: "Bùa ẩn thân chỉ hữu hiệu đối với người chơi, mục đích là để không cho người khác tra ra chỗ chúng ta, nếu không sẽ lại bị vây xem như ở hồ Linh Tê lần trước."

A Dân "khúc khích" cười: "Chủ yếu là cậu quá nổi tiếng, cảm giác hiện tại cậu tựa như hoàng đế cải trang đi vi hành ấy."

Thương Hỏa liếc mắt nhìn người kia một cái: "Vậy em là cái gì? Tiểu thái giám bên cạnh Hoàng đế hả?"

A Dân: "..." Nghe Thương Hỏa nói thế, La Tại Dân mới phát hiện mình lại bất giác đào hố cho bản thân rồi - Nhìn vào cái bộ dạng hiện tại của cậu, còn có chất giọng shota nhẹ nhàng mỏng mảnh này, chẳng phải cũng giống một tiểu thái giám lắm sao? (=_=)

Khụ, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, tám năm về trước Thương Hỏa sẽ không trêu chọc người khác như thế này đâu!

... Quả nhiên, sau khi lớn lên người này đã xấu xa hơn hẳn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro