chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lên sàn thi đấu hai trận, cho nên khi vừa rời game La Tại Dân liền được Hầu Đông Ngạn nghênh đón bằng một cái ôm đầy kích động: "Quá tuyệt vời, Dân đại ca! Sắp chạm tới giải quán quân rồi!" Tuy rằng biểu hiện của La Tại Dân trong hai trận đấu vừa rồi có chút chênh lệch so với những gì Hầu Đông Ngạn chờ mong, thế nhưng tốt xấu gì thì La Tại Dân cũng không phải là một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao nữa!

La Tại Dân day day huyệt Thái Dương, cả thân lẫn tâm đều tập trung cao độ vào trận đấu cho nên tinh lực hao tổn khá nhiều, vừa rồi còn không thấy gì, song vừa tháo mũ giáp xuống, mỏi mệt liền đánh úp lại ngay.

Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, Hầu Đông Ngạn vừa nằm trên giường vừa lẩm nhẩm: "Nếu thắng liền có năm mươi vạn tiền thưởng, ôi chao, mày cũng được chia phần phải không?"

La Tại Dân nhất thời sửng sốt. Cậu quá mức chuyên chú vào trận chiến của bản thân, thiếu chút nữa đã quên giải đấu này có tiền thưởng...

Nghĩ tới đây, chẳng hiểu vì sao La Tại Dân lại thoáng động tâm một cái, bọn hắn sẽ thắng ư? Nếu thắng, cậu có thể trả lại khoản tiền thiếu của Lý Đế Nỗ, cũng không cần lo chuyện học phí của học kỳ sau nữa... Nhưng chẳng bao lâu, cậu liền cảm thấy trơ trẽn vì chính suy nghĩ trong đầu mình, bỗng chốc bản thân cứ như một kẻ đi mua xổ số chỉ vì trông chờ trúng độc đắc vậy. Chuyện đánh thắng giải đấu nhận được tiền thưởng có xác suất không cao, La Tại Dân không hy vọng lúc mình chơi game còn mang theo tâm lý ham lợi và cầu may như vậy.

Song, nói đi cũng phải nói lại, đối với trận đấu ngày mốt quả thực cậu có rất nhiều áp lực, dường như áp lực này còn lớn hơn cả những gì cậu phải đối mặt trong kỳ thi đại học nữa kìa...

Khi cả hai sắp đi vào giấc ngủ, Hầu Đông Ngạn đột nhiên ấp úng nói: "À đúng rồi, Dân đại ca, tao mới nhớ ra một chuyện, chiều mai tao phải đi họp mặt bạn đồng hương, không thể ở trong ký túc xá giúp mày canh cửa được, phải làm sao đây?"

"Hả? Vậy à," La Tại Dân không phát giác được sự chột dạ ở trong giọng nói của Hầu Đông Ngạn, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời, "Không việc gì, đến lúc đó tao đóng cửa phòng ký túc lại, rồi dán một tờ giấy đại loại như 'Xin đừng quấy rầy' ở ngoài là được."

Hầu Đông Ngạn không cần biết La Tại Dân có biện pháp gì, dù sao thì cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ Lý Đế Nỗ giao, coi như đền đáp ân tình của bữa cơm hôm trước rồi -- Đại thần à, tôi chỉ có thể giúp cậu đến nước này thôi!

Sáng sớm ngày kế, La Tại Dân nhận được tin nhắn của Lý Đế Nỗ, người nọ hỏi cậu giữa trưa có rảnh hay không.

Từ khi vào học tới nay, tuy hai người bọn họ không gặp mặt ngoài đời, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn liên hệ qua tin nhắn.

Chẳng qua là, từ tuần trước, sau khi Lý Đế Nỗ nhờ Hầu Đông Ngạn mang sườn chua ngọt về cho La Tại Dân thì cậu liền không trả lời tin nhắn của hắn suốt ba ngày. Vì thế cho nên, người chủ động nhắn tin luôn là Lý Đế Nỗ, bao gồm cả mấy cái tin bình thường như kiểu "Ngủ ngon" hoặc "Chào buổi sáng" linh tinh này nọ.

Lần này Lý Đế Nỗ nhắn tin, nói là muốn hẹn La Tại Dân đi ăn một bữa cơm trưa, hoặc ra quán cà phê gặp mặt một chút cũng được, chủ yếu muốn bàn với cậu về chuyện trận chung kết trên game.

Vốn dĩ La Tại Dân nghĩ, đội mũ giáp lên game rồi thảo luận cũng được, đâu nhất thiết phải gặp mặt ở ngoài đời, song cậu lại có chút băn khoăn, đây là trận đấu cuối cùng rồi, có lẽ Lý Đế Nỗ thực sự có chuyện trọng yếu muốn dặn dò, vì thế cũng không từ chối nữa.

"Mười hai giờ gặp tại canteen số hai đi." La Tại Dân trả lời.

Đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng Lý Đế Nỗ cũng tìm được cái cớ thích hợp để gặp mặt người kia. Hắn hưng phấn y như một thằng nhóc mới rơi vào mối tình đầu, bật dậy khỏi giường, vừa ngâm nga ca hát vừa đi vào phòng tắm tắm rửa. Thay áo sơmi trắng, phối hợp với áo khoác lông dê màu lam thẫm, quần bò Levi's, giày vải dập nổi vân da nhãn hiệu Gucci... Hắn chăm sóc chỉn chu gọn gàng từ đầu đến chân, còn đặc biệt vẩy hai giọt nước hoa Versace nam lên cổ tay nữa. (tui cảm giác truyện này toàn qc trá hình :)))

Lúc hắn đang định ra ngoài, bỗng nhiên cửa phòng vang lên vài tiếng "cốc cốc", sau đó là tiếng gọi với vào: "Lý Đế Nỗ! Có đấy không?"

Lý Đế Nỗ mở cửa, lập tức bắt gặp Tưởng Bạch Giản đang đứng ở bên ngoài, còn chưa kịp nói gì đã thấy đối phương kinh hãi thối lui về sau một bước: "Ôi đậu má, chú làm cái gì thế..."

"Em mới phải hỏi anh đang muốn làm gì." Lý Đế Nỗ nhìn nhìn đồng hồ ở trên vòng tay, rất không kiên nhẫn nói.

Tưởng Bạch Giản kinh ngạc: "Chăm chút bản thân đến linh lung thế này là muốn đi hẹn hò hả?"

Lý Đế Nỗ cười cười, đẩy đối phương ra ngoài, bản thân cũng đu ra sau đó dứt khoát đóng cửa phòng lại: "Đúng vậy."

Tưởng Bạch Giản: "..."

Lý Đế Nỗ: "Anh có việc gì?"

"Cũng không có gì..." Tưởng Bạch Giản vốn chỉ định rủ Lý Đế Nỗ đi ăn cơm thôi. Trước đây anh vẫn luôn trêu chọc tên nhóc này lạnh lùng lãnh đạm, nhiều người theo đuổi như vậy mà vẫn không tìm ra nổi một cô bạn gái vừa lòng, hiện tại thực sự tìm được rồi, Tưởng Bạch Giản lại cảm thấy có hơi mất mát, muốn hóng hớt mấy câu, nhưng đối phương lại ra vẻ rất vội vàng.

"Không có gì thì em đi trước đây, có hẹn ăn cơm với người ta rồi." Lý Đế Nỗ tiêu sái phất phất tay, nhanh chân bước xuống dưới lầu. Thời điểm đến lầu ba hắn còn đặc biệt dừng một chút, xem thử có khi nào La Tại Dân đột ngột bước ra ngoài hành lang hay không, đáng tiếc là không có, phỏng chừng người kia đã xuất phát từ sớm rồi... Hắn cũng không biết vì sao La Tại Dân lại hẹn mình ở canteen mà không phải là dưới lầu ký túc xá, hành động của đối phương thực sự khiến người ta có chút mất mát mà.

Đến cửa canteen số hai, Lý Đế Nỗ không thấy La Tại Dân, cho nên dùng vòng tay nhắn tin cho cậu: "Ở đâu thế?"

La Tại Dân: "Tầng hai, xếp hàng ở cửa 12."

Lý Đế Nỗ nhanh chóng đi lên, bây giờ đang là giờ ăn cơm, trong phòng ăn chật kín người. Hắn vốn đã rất đẹp trai, bình thường bất kể mặc gì cũng khiến nhiều người chú mục, hiện tại lại tỉ mỉ ăn diện một phen, rõ ràng là càng thêm chói loá, một đường hút hoa dụ bướm, chiếm đoạt hết tất cả ánh mắt của đám nữ sinh.

La Tại Dân vừa thấy đối phương mới hối hận vì quyết định qua loa của mình! Sớm biết vậy đã chẳng nhận lời mời ăn cơm của hắn!

Hai người mua hai phần ăn giống hệt nhau, đi quanh nhà ăn một vòng mới tìm được hai chỗ trống, vừa ngồi xuống, mấy nữ sinh gần đó liền đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang.

Hôm nay Lý Đế Nỗ thật sự... không bình thường, cứ như là cái bình phun hormone di động vậy!

La Tại Dân vùi đầu ăn cơm, cũng không dám nói nhiều với hắn, mãi đến khi bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng "A" quen thuộc, mới ngẩng đầu. Ngay sau đó, cậu liền thấy Tưởng Bạch Giản đang bưng khay thức ăn, kinh ngạc mà nhìn bọn họ.

"Sao chú lại ở chỗ này?" Tưởng Bạch Giản hỏi Lý Đế Nỗ trước, sau lại nhìn về phía La Tại Dân, "Thì ra chú mày ăn cơm với La Tại Dân à!"

La Tại Dân thấy Tưởng Bạch Giản thì hệt như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, nói: "Đội trưởng Tưởng, vừa khéo, ở đây có chỗ trống này."

"Không quấy rầy hai người chứ?" Tưởng Bạch Giản tùy tiện khách sáo một câu, nhưng lại thực tự nhiên mà ngồi xuống, sau đó thản nhiên cười cười nói nói, "Vừa nãy tôi định rủ Lý Đế Nỗ đi ăn cơm, nhưng cậu ta lại gạt tôi là bận đi hẹn hò rồi cứ thể vứt tôi lại đấy!"

La Tại Dân: "..."

Không gian xung quanh chìm vào im lặng vài giây, rồi đột nhiên vang lên những tiếng nói cười nho nhỏ, xôn xao tựa như tiếng một đàn chim đang đậu giữa đồng lúa lại bị dọa cho kinh sợ mà thoáng cái bay đi. Chẳng biết có phải ảo giác không, chung quy La Tại Dân vẫn thấy những người đó đang nói về Lý Đế Nỗ và cậu...

Cậu không biết giải thích với Tưởng Bạch Giản ra sao, chỉ cười trừ, vội vàng và nốt cơm rồi chạy trối chết.

Đầu tiên là Hầu Đông Ngạn, sau là Tưởng Bạch Giản, kế đó là tất cả bạn học trong trường... Bọn họ đều sẽ biết...

"Này, em đi nhanh như thế làm chi," Hai người đi khỏi canteen một quãng thật xa, Lý Đế Nỗ lẽo đẽo sau lưng La Tại Dân, buồn cười nhìn bộ dáng cuống quýt của đối phương, "Tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện nhé?"

Lý Đế Nỗ đuổi theo, muốn sóng vai đi bên La Tại Dân, không ngờ người kia lại đột ngột đẩy hắn ra, lạnh mặt nói: "Cậu cách xa tôi một chút."

Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Đế Nỗ liền thay đổi, ý cười cũng lập tức cứng đờ, còn có vẻ rất là xấu hổ. La Tại Dân cũng ý thức được lời mình nói vừa rồi có phần quá đáng, song lại không muốn xuống nước, vì thế nghiêng đầu gân cổ bảo: "Đi tới quán cà phê trong trường đi."

Sau đó hai người không nói thêm câu nào, trực tiếp đi tới quán cà phê, bên trong cũng có không ít người!

Tất nhiên rồi, hôm nay là thứ bảy, trường học lại vừa mở cửa sau kỳ nghỉ đông, cho nên chỗ nào cũng có sinh viên tụ tập hàn huyên tâm sự...

La Tại Dân giống như phát bệnh sợ người, do dự chẳng biết nên vào hay ra. Đúng lúc ấy, Lý Đế Nỗ đột ngột cầm lấy tay cậu, dứt khoát kéo đối phương ra ngoài: "Đi theo anh."

Chỗ bị nắm nóng cháy hệt như một bị cái kìm sắt nung đỏ kẹp vào, La Tại Dân kinh hãi rụt về nhưng lại không rụt được. Lý Đế Nỗ hùng hổ kéo cậu đi vài bước, hỏi: "Em còn đang giận anh, hay là chán ghét anh?"

La Tại Dân há miệng thở dốc, nhất thời không đáp lại được.

Lý Đế Nỗ lại kéo cậu một cái nữa, như hờn như dỗi lại như muốn ôm người vào ngực của mình: "Có phải vì anh lừa em, cho nên em định phớt lờ anh cả đời hay không?" Rõ ràng là đang quát tháo, song ngữ khí của hắn lại tràn đầy u oán.

Hiện tại toàn bộ lực chú ý của La Tại Dân đều đổ dồn lên động tác của Lý Đế Nỗ, cũng vì vậy mà cảm giác sợ hãi sẽ bị người khác bắt gặp nhất thời xông lên đại não. Cậu vội vàng kêu lên thành tiếng: "Không phải thế, cậu buông ra trước đã..."

Nếu định phớt lờ người nọ thì La Tại Dân đã không đáp ứng ra ngoài ăn cơm với hắn hôm nay, còn về chuyện có chán ghét hay không, cái này càng không thể nói rõ ra được, cậu vốn rất hay xấu hổ mà. Từ sau khi biết mình và Lý Đế Nỗ yêu thích lẫn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ công khai xuất hiện trước mặt nhiều người, đã thế ánh mắt Lý Đế Nỗ nhìn cậu lại quá mức rõ ràng, điều ấy khiến La Tại Dân thật không biết làm sao đối mặt.

Lý Đế Nỗ nới lỏng ngón tay, trên mặt lộ ra một nụ cười hoàn toàn không cảm xúc, giống như tự giễu, nói: "Trở về ký túc xá đi."

Lúc này, đổi lại là La Tại Dân đi theo phía sau hắn, cậu cúi thấp đầu, cũng không biết nên nói gì để không khí vơi đi vài phần căng thẳng.

Đi được một đoạn đường, La Tại Dân bỗng thấy máy bán nước tự động ở ven đường, lắp bắp gọi Lý Đế Nỗ một tiếng. Người sau thoáng dừng bước chân: "Hửm?"

La Tại Dân: "Uống 7 Up không? Tôi mời cậu..."

Lý Đế Nỗ: "..."

Nửa phút đồng hồ sau, hai người đứng trước máy bán nước tự động, La Tại Dân lấy thẻ trường ra, lại phát hiện chỗ quét thẻ của cái máy này hư mất rồi, vì thế cậu thò tay vào ví móc móc nửa ngày, cuối cùng lấy ra được một đồng tiền xu.

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ nhìn cậu hai giây, dù đã nín nhịn hết mức song vẫn không nhịn nổi, giơ tay che miệng, nghiêng đầu quay đi, đầu mày cuối mắt tràn ngập ý cười. Trong phút chốc, nụ cười ấy đã xua tan tất cả u ám lúc vừa rồi.

Mà La Tại Dân thì quẫn bách đến mức chỉ hận không thể quay ngược thời gian lại được. Cậu cắn cắn đầu lưỡi, đúng là chẳng có gì xấu hổ hơn cái loại tình huống này.

"Đi thôi, đừng mua, ký túc xá của anh có." Lý Đế Nỗ nói.

Hai người trở về phòng ký túc của Lý Đế Nỗ, vừa vào cửa, La Tại Dân liền tinh mắt nhìn thấy con Hải ly công tử bằng bông được đặt ở trên giường!

Hự... Mỗi ngày Lý Đế Nỗ đều ngủ cùng con Hải ly này đó ư?

La Tại Dân đè nén những liên tưởng không thích hợp đang bay bổng trong đầu, làm bộ như chẳng phát hiện ra cái gì cả...

Lý Đế Nỗ sang phòng sinh hoạt chung lấy một lon 7 Up, lại pha cho La Tại Dân một tách cà phê, sau khi trở lại liền đi thẳng vào vấn đề: "Mai là ngày trận chung kết diễn ra, em định online ở chỗ nào?"

"Ký túc xá thôi." La Tại Dân nói ra ý tưởng của mình, đáng tiếc Hầu Đông Ngạn lại đi vắng, cho nên cậu cũng có phần lo lắng.

Quả nhiên Lý Đế Nỗ cũng nghĩ như vậy: "Thế thì khó mà cam đoan sẽ không bị quấy rầy, đúng không?"

La Tại Dân cau mày: "Chứ biết làm sao được?"

Lý Đế Nỗ: "Anh định tới một cái khách sạn ở gần trường học, hay là em đi cùng với anh đi?"

La Tại Dân "Ồ" một tiếng, thuê phòng ở khách sạn? Cái câu này nghe thật sự rất khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ mà...

Lý Đế Nỗ: "Anh đã khảo sát mấy cái khách sạn ở khu vực gần trường rồi, cách cửa Bắc khoảng chừng 1km có khách sạn Cảnh Sơn, bốn sao, điều kiện không tồi, cũng vô cùng yên tĩnh, thích hợp đội mũ giáp thi đấu. Đến lúc đó chúng ta thuê một phòng, qua mười hai giờ trận đấu kết thúc liền trả, ok không?"

Tuy việc ở chung trong một căn phòng với Lý Đế Nỗ khiến La Tại Dân có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến đại cục, đi khách sạn chơi game quả thực an toàn hơn so với chơi trong ký túc xá rất nhiều, dù sao cũng là trận chung kết rồi, làm sao có thể bất cẩn được.

La Tại Dân do dự trong một chốc, cuối cùng gật đầu đáp ứng: "Được."

Chuyện đã thành, Lý Đế Nỗ mở máy tính đăng nhập vào tài khoản của mình, chỉ cho La Tại Dân một vài chỗ hiểm yếu của bản thân trong lúc PK.

Nhìn thấy Lý Đế Nỗ và nhân vật game của hắn xuất hiện cùng lúc ngay trước mắt mình, La Tại Dân vẫn có chút không được tự nhiên, dù sao thì cậu đã cho rằng Lý Đế Nỗ và Thương Hỏa là hai người khác biệt trong một khoảng thời gian dài.

Nghĩ đến cái người đã làm ra đủ loại hành động ái muội với mình trong game, còn khiến mình mất ngủ, tim đập loạn, cảm xúc phập phồng cũng chính là tên đàn em khóa dưới ở cùng một khu ký túc, La Tại Dân liền cảm thấy đau không gì sánh được.

Nhưng mà, trải qua khoảng mười ngày tĩnh tâm, hiện tại cậu đã không còn tức giận nhiều như lúc ban đầu nữa.

La Tại Dân nhìn vào bàn tay lộ ra khỏi ống tay áo sơ mi của Lý Đế Nỗ, chỉ thấy những ngón tay thon dài đang lướt rất nhanh trên bàn phím, nhân vật trong game cũng theo đó mà làm ra một chuỗi động tác liên hoàn... Thao tác của đối phương linh hoạt gọn gàng như mây bay nước chảy, phối hợp với giọng nói tràn đầy từ tính cùng kiên nhẫn, khiến La Tại Dân bỗng cảm giác như mình quay về thời điểm nửa năm trước, khi vừa gặp lại "Thương Hỏa Vô Tình".

Bởi tám năm chờ đợi kéo dài đằng đẵng, cũng bởi mình đã quên mất đối phương, cho nên người này tích tụ rất nhiều oán giận mà lập tức ra tay giết chết chính mình.

"Nếu tối nay Hagen Darth thắng, vậy thì Linh sủng mà chúng ta gặp phải ngày mai chính là game thủ đứng đầu bảng xếp hạng Tiên sủng - Khuyển Dạ Xoa, Ly Lạc không đối phó với hắn được, em thì còn có cơ may... Có nghe thấy không... A Dân?"

-- Có nghe thấy không, A Dân?

Lần đó, Thương Hỏa đề nghị chat voice, sau khi đường truyền được kết nối, câu nói đầu tiên của hắn cũng chính là câu ấy.

Giờ phút này, La Tại Dân mới chính thức đem Thương Hỏa Vô Tình lãnh khốc cuồng ngạo không ai bì kịp ở trong game liên hệ với một Lý Đế Nỗ nhiệt huyết hồn nhiên lại có chút trẻ con ngoài hiện thực.

Trong lòng dường như có một tiếng nói, tha thứ cho hắn đi, La Tại Dân...

Không chờ La Tại Dân đáp lời, Lý Đế Nỗ bỗng chốc quay đầu. Khi bắt gặp ánh mắt của nhau, cả hai đồng loạt ngẩn người, bầu không khí tựa như ngưng kết lại chỉ trong khoảnh khắc. Lý Đế Nỗ chỉ thoáng sửng sốt một giây rồi đột ngột ghé qua, hôn lên đôi môi La Tại Dân.

Bản năng, mê luyến và không cách nào khống chế.

Trong hơi thở La Tại Dân ngập đầy hương vị thuộc về Lý Đế Nỗ, sự thuần túy tinh khiết của tuổi trẻ pha với một chút quyến rũ nam tính của nước hoa, quả thực là mị hoặc nhân tâm không gì sánh được.

Ba giây qua đi, La Tại Dân mới kịp thời phản ứng, cậu đỏ mặt, che miệng, lảo đảo xô ghế chạy đi.

Lý Đế Nỗ há miệng thở dốc, song cũng chẳng đuổi theo. Nghĩ đến khoảnh khắc như mơ vừa rồi, hắn liếm liếm môi theo bản năng, rồi lại ngồi lặng trước computer cười ngây ngốc.

... Ban nãy, hình như La Tại Dân đỏ mặt.

Trước đêm diễn ra trận chung kết, Lý Đế Nỗ không dám làm La Tại Dân kích động, mà người sau cũng làm rùa đen rút đầu ở trong ký túc suốt một buổi chiều, cứ thế hai người bọn họ đều coi như chuyện vừa rồi chẳng hề phát sinh.

Trận chiến giữa Hagen Darth và Ngô Hoàng, quả nhiên người thắng là Hagen Darth.

Đêm đó, sau khi trận đấu kết thúc, Lý Đế Nỗ liền bảo La Tại Dân dùng hình thái chồn bạc để liên thủ với Thang Viên PK cùng Chiêu Minh Nguyệt -- Đúng vậy, Thương Hỏa là tuyển thủ Ma tộc duy nhất trong đoàn đội, nếu thực lực của La Tại Dân và Thang Viên vượt qua Chiêu Minh Nguyệt, vậy thì việc vú em Ma tộc này lên sàn thi đấu sẽ không còn ý nghĩa.

Kết quả, La Tại Dân thắng, chiến đội liền định ra những tuyển thủ sẽ tham gia thi đầu vào hôm sau, ngoại trừ người sẽ đánh trận PK đơn thứ ba đổi từ Cửu Điện Hạ thành Thương Hỏa ra thì, đội hình các trận còn lại đều giống như hôm đấu với Ngô Hoàng.

Thương Hỏa dặn dò những người tham gia thi đấu chọn một chỗ tuyệt đối không bị quấy rầy để onl game, sau đó mọi người chúc ngủ ngon với nhau rồi log off.

Mười hai giờ ba mươi trưa chủ nhật, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân lái xe đến khách sạn Cảnh Sơn, Lý Đế Nỗ thuê một gian phòng ở tầng bảy với giá 68 đồng, trong phòng quả nhiên vô cùng yên tĩnh. Hai người uống nước, đi toilet, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng.

La Tại Dân chọn một cái ghế ở gần cửa sổ trong phòng ngủ, còn Lý Đế Nỗ thì ngồi trên sô pha bên ngoài phòng khách, điều chỉnh tư thế dễ chịu, hai người cùng đội mũ giáp lên game.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, số lượng người xem tường thuật trực tiếp đã vọt tới năm trăm vạn. Khán giả phát hiện, bên dưới trang web xuất hiện thêm một cái link của kênh vote!

Đây là chiêu trò mà 『 Thần Ma 』 đặc biệt mở ra cho trận chung kết giải đấu chiến đội. Cái chính là, người xem muốn vote thì phải bỏ tiền, cứ 10 đồng một phiếu vote, có thể vote không giới hạn. Số vote của khán giả đại biểu sự ủng hộ của họ đối với một trong hai chiến đội, bất kể thắng hay thua, công ty game đều sẽ đem số phiếu vote cuối cùng quy đổi thành tiền, sau khi khấu trừ phí tổn kỹ thuật sẽ trả cho chiến đội!

Hiển nhiên, đây cũng là một mánh lới hút tiền khán giả, mặc dù nhóm fan biết rõ rành rành thì vẫn cứ mua phiếu để cổ vũ thần tượng mình thôi!

Cổng vote được mở từ lúc mười hai giờ và liên tục được cập nhật thống kê, cho đến hiện tại, lượt vote lần của hai đội lần lượt là --

Chiến đội Tình Nghĩa: 3193 lượt

Chiến đội Hagen Darth: 1448 lượt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro