chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đế Nỗ nghe thế thì có chút không hiểu rõ lắm: "Cụ thể là em hỏi phương diện nào? Công việc à?"

La Tại Dân: "Uhm, cậu sẽ tiếp tục làm người truyền bá cho game sao?"

Lý Đế Nỗ lắc đầu, Thệ Thủy cũng đã từng hỏi hắn vấn đề tương tự, và câu trả lời của hắn trước sau vẫn hệt như nhau: "Đây chỉ là sở thích, anh không định dựa vào nó để kiếm sống lâu dài."

La Tại Dân: "Vậy cậu có ý tưởng gì khác không?"

"Ừm..." Lý Đế Nỗ vung tay ném một quả bóng tennis đi, để tầm mắt dõi theo quỹ đạo cong cong hướng dần xuống đất của nó, tiếp tục nói "Ba muốn sau khi anh tốt nghiệp sẽ quay về giúp ông, nhưng nói thật thì, anh còn chưa xác định rõ ràng bản thân sẽ làm gì."

La Tại Dân: "Ba cậu muốn cậu giúp cái gì?"

Lý Đế Nỗ: "Công ty của ba chủ yếu cung ứng phụ tùng ô tô, là một nhà cung cấp phanh xe cố định của hãng XX tại Hoa Bắc(*) - Trung Quốc."

(*) Hoa Bắc là từ chỉ miền Bắc Trung Quốc. Theo truyền thống, vùng đất của Trung Quốc từ sông Hoài lên phía bắc được gọi là Hoa Bắc.

La Tại Dân kinh ngạc, cái tên mà Lý Đế Nỗ vừa nói chính là một hãng xe nổi tiếng của nước Đức, "Cậu học cơ khí là vì nó có liên quan tới lĩnh vực chuyên môn của công ty ba mình à?".

"Có chút, nhưng mà khác biệt là, nếu anh về làm cho ba thì sẽ không phụ trách mảng có liên quan tới máy móc đâu, mà là làm ăn buôn bán với đầu tư," Lý Đế Nỗ nhún nhún vai, "So ra, anh càng muốn tự làm một cái gì đó cho bản thân hơn, ví dụ như gây dựng sự nghiệp của riêng mình. Nếu muốn làm cho ba, anh đã làm từ vài năm trước đó, không nhất thiết phải chờ đến khi tốt nghiệp đại học đâu."

La Tại Dân: "Nếu cậu không giúp, vậy ba cậu phải làm sao?"

"Chẳng phải ông vẫn còn một đứa con trai đấy à," Lý Đế Nỗ cười cười, tiện tay nhặt một trái banh nỉ khác lên, thế nhưng không ném đi nữa mà quay sang nhìn La Tại Dân, "Là em đã nói, đàn ông con trai nhất định phải tự lực cánh sinh."

"..." Chung quy La Tại Dân vẫn cảm thấy xuất phát điểm của mình và Lý Đế Nỗ chênh lệch quá nhiều. Tuy người nọ nhỏ tuổi hơn, song hắn lại cực kỳ xuất sắc, vừa có năng lực vừa có dũng khí, kể cả thất bại, còn có đường lui an toàn. Bản thân mình thì hoàn toàn khác, một mặt chiến tranh lạnh với người nhà, một mặt còn phải lo lắng cho tiền đồ mai sau.

Học nghiên cứu sinh đích thực là rất tốt, nhưng nó lại không phải thứ mà La Tại Dân muốn. Tuy nhiên, nếu từ bỏ con đường này mà ra ngoài lăn lộn, trường hợp lăn không nổi thì cậu phải làm sao?

Lý Đế Nỗ liếc mắt nhìn người nọ một cái, hỏi dò: "Em đang nghĩ đến chuyện công việc trong tương lai?" Nói đến đây, hắn bỗng chốc khẩn trương: "Em liên lạc với người nhà hả?"

La Tại Dân lắc đầu: "Không có."

Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng thở ra, hắn ích kỷ mà nghĩ, nếu La Tại Dân có thể đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ cùng với người thân thì tốt quá, có như vậy cậu ấy mới có thể mãi mãi ở lại bên cạnh mình.

"Vậy em đang nghĩ gì," Lý Đế Nỗ vòng tay ôm lấy thắt lưng người nọ, dỗ ngon dỗ ngọt, "Nói với anh đi, anh sẽ góp ý cho em."

Trong sân bóng còn có người, La Tại Dân sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ra, cuống quýt nót: "Mấy hôm trước thầy Hoàng hỏi tôi có muốn học lên nghiên cứu sinh hay không."

"Tốt quá, em không muốn à?" Lý Đế Nỗ vừa nghĩ nếu La Tại Dân tiếp tục học lên cao thì sẽ có thể ở lại Hoa đại thêm hai ba năm nữa, như thế rất ổn. Tương lai, hắn sẽ tốt nghiệp sớm hơn người nọ một năm, cả hai cùng thuê một cái phòng ở gần trường, La Tại Dân tiếp tục đi học, còn hắn phụ trách đi làm nuôi cả gia đình.

La Tại Dân: "Nhưng học nghiên cứu sinh sẽ không thể kiếm tiền, ở lại trường làm giảng viên tiền lương cũng rất thấp."

Lý Đế Nỗ: "Vì sao lại vội kiếm tiền như thế, hiện tại em có thiếu tiền đâu."

La Tại Dân có nỗi khổ không nói thành lời, mặc dù có tiền, nhưng ba mươi chín vạn đồng này khiến cậu cảm thấy rất không chân thực. Cậu muốn kiếm thật nhiều tiền, nhưng không phải bằng cách ăn may kiểu tham gia một trận đấu trên game mà phải dựa vào năng lực thật sự của mình. Tựa hồ chỉ có như thế cậu mới có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mẹ, chứng minh cho bà thấy, cậu hoàn toàn có khả năng tự lập. Trong khi đó, nếu lựa chọn con đường tiếp tục đi học, cả đời cậu cũng chỉ có thể làm một thư sinh nghèo.

Lý Đế Nỗ thuận miệng nói: "Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, vui vẻ là được rồi, em là vợ anh, cho dù chỉ đi học không đi làm, anh cũng sẽ kiếm tiền nuôi em đầy đủ."

Đây vốn là một lời tâm tình thực bình thường, thế nhưng vừa rơi vào lỗ tai La Tại Dân lại đột nhiên biến dạng. Nhất thời, tự ái trong lòng dâng cao, cậu khó chịu mà lạnh lùng đứng dậy: "Không nói nữa, về đi."

Lý Đế Nỗ ngẩn người, chẳng rõ mình lại làm gì khiến người nọ không vui, chỉ biết lặng lẽ đi theo như một cô vợ nhỏ. Mãi đến khi về tới ký túc xá, thấy La Tại Dân chẳng nói chẳng rằng đã bỏ về phòng, Lý Đế Nỗ mới tức giận, kéo tay cậu lại, hỏi: "Em làm sao vậy?"

La Tại Dân gạt tay đối phương ra, giật giật môi, muốn bảo với Lý Đế Nỗ rằng, "Tôi không cần cậu nuôi", "Tôi cũng là đàn ông, tôi muốn dựa vào bản thân mình"... Thế nhưng lời đến bên miệng, cậu lại đột nhiên cảm thấy vô lực, nhiều lần tranh luận với Lý Đế Nỗ về chuyện tiền bạc, khiến cậu cảm thấy mình đặc biệt không vui.

Buông xuống một tiếng thở dài, La Tại Dân cũng hiểu phản ứng của mình có chút thái quá, cúi đầu nói với Lý Đế Nỗ: "Xin lỗi, tính tình tôi không được tốt, muốn yên tĩnh một chút."

Lý Đế Nỗ nhíu mày, nếu đối phương làm mình làm mẩy, hắn còn có thể kiên trì dỗ dỗ dành dành, song bộ dáng người nọ lại là cái kiểu đuổi người cách xa vạn dặm thế này, bảo hắn phải chủ động làm sao?

"Vậy được, tối anh sẽ liên lạc với em." Dứt lời, hai người liền trở về ký túc xá của mình.

Sau khi trở về Lý Đế Nỗ cũng không nhàn rỗi, nằm nghỉ trên giường một lát liền nhớ ra, hôm đi ăn mừng chiến thắng giải đấu La Tại Dân đã nói đặc biệt muốn đi trượt tuyết, vì thế hắn liền ngồi dậy, lên mạng tìm kiếm thông tin về điểm trượt tuyết kia.

Tra cứu một hồi mới biết, vào tháng ba tuyết ở thôn Tuyết Phủ sẽ tan, cho nên việc đợi thời tiết ấm lên là không cách nào thực hiện được, bọn hắn chỉ có thể thừa dịp này mà nhanh chóng xúc tiến thôi.

Gọi điện thoại cho bên công ty du lịch, nghĩ vài bước cho kế hoạch tiếp theo, xong đâu đó, Lý Đế Nỗ liền nhắn tin cho Hầu Đông Ngạn: "Hầu Tử, thứ năm thứ sáu các cậu có mấy tiết, quan trọng không?"

Hầu Đông Ngạn: "Sáng thứ năm có tiết chuyên ngành, chiều trống, thứ sáu cả hai buổi đều là môn chung thôi, sao thế?"

Lý Đế Nỗ: "Thế tiết học của hai ngày hôm đó có dễ xin nghỉ không?"

Hầu Đông Ngạn: "Tiết học sáng thứ năm chắc khó, còn thứ sáu thì không xin cũng chẳng việc gì, gộp giảng đường sinh viên nhiều lắm, thầy cũng không quản hết được đâu... Cậu hỏi để làm gì?"

Lý Đế Nỗ: "Tôi muốn đưa La Tại Dân đi khu sinh thái Song Phong để trượt tuyết vào thứ năm này, đại khái cũng mất đến ba bốn ngày."

Hầu Đông Ngạn: "..." Đờ mờ!

Lý Đế Nỗ: "Nếu vậy, chiều thứ năm tôi sẽ đưa cậu ấy đi. La Tại Dân vẫn chưa biết kế hoạch của tôi, cậu đừng nói gì hết đấy."

Hầu Đông Ngạn thầm nhủ, người anh em, cậu rất biết chơi nha, quả thực đúng là cao thủ tán gái, à không, cao thủ tán trai mới đúng chứ! Thoáng quay đầu nhìn sang phía La Tại Dân vẫn còn chưa hay biết gì ở ngay bên cạnh, cậu thật không biết nên hâm mộ hay là đồng cảm với đối phương nữa.

Hai ngày sau, La Tại Dân vẫn một mình nuốt hết tâm sự vào trong lòng như thường lệ, mà Lý Đế Nỗ cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu vứt bỏ những mâu thuẫn nhỏ nhặt sang một bên thì cậu cũng rất thích ở cạnh bên người nọ, vô ưu vô lo, chỉ cần nói chuyện yêu đương, không liên quan tới bất cứ nhân tố hiện thực nào.

Tối thứ tư, khi hai người cùng ăn cơm, đột nhiên Lý Đế Nỗ nói: "Ngày mai nhớ mặc áo len nhé."

Tiết Xuân của ba tháng, thời tiết đã ấm dần, La Tại Dân đã cất áo len vào hòm từ một tuần trước đó, vì thế hoàn toàn không hiểu mà hỏi lại: "Ngày mai nhiệt độ hạ xuống à?"

Lý Đế Nỗ: "Chiều mai đưa em tới một chỗ, tương đối lạnh."

La Tại Dân: "Chỗ nào?"

Lý Đế Nỗ cong môi: "Bí mật."

Thấy hắn tỏ vẻ thần bí, La Tại Dân cũng không biết trong hồ lô của hắn đựng thuốc gì, vì thế liền hàm hồ đáp ứng.

Kết thúc tiết học sáng ngày kế tiếp, La Tại Dân bất chợt nhận được điện thoại của Lý Đế Nỗ. Hắn bảo cậu nhanh chóng quay về ký túc xá chuẩn bị đồ đạc, mang theo chứng minh thư, đi ra cửa Đông của trường đại học, hắn đang chờ ở đó.

La Tại Dân vội vàng đứng dậy chuẩn bị quay về ký túc, Hầu Đông Ngạn biết rõ nội tình nhưng vẫn cố hỏi dò: "Dân đại ca, sao chạy như ma đuổi thế? Định đi đâu!"

La Tại Dân lơ đễnh đáp lời: "Lý Đế Nỗ rủ tao ra ngoài."

Hầu Đông Ngạn gật gật đầu, chột dạ nói: "Mặc ấm chút nhé, tốt nhất là mang theo khăn với mũ đi."

La Tại Dân: "..." Có phải con khỉ này biết cái gì rồi không...

Song, chỉ trong nháy mắt Hầu Đông Ngạn đã chạy mất tiêu, La Tại Dân không nói gì thêm, nhanh chân trở về ký túc, lục tung tủ quần áo lấy cái khăn Lý Đế Nỗ mua cho lúc trước, không được tự nhiên mà quàng lên rồi mới đi ra hướng cửa Đông.

Trên đường cậu lại phỏng đoán không biết rốt cuộc Lý Đế Nỗ muốn đưa mình đi đâu, chẳng lẽ tới hồ Khôn Danh ngày đó? Mùa này mà đi chơi hồ thì đúng là rất lạnh đi...

Lý Đế Nỗ mặc một cái áo bông màu lam sẫm, đứng cạnh một chiếc BMW - SUV đợi chờ, hình ảnh này đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của đám sinh viên ở xung quanh. La Tại Dân có thể nhìn thấy hắn từ cách đó rất xa, song lại cảm thấy có chút ngượng ngùng... Tên kia, ăn diện đẹp trai như vậy là muốn cho ai nhìn hả!

Khi La Tại Dân đến gần, Lý Đế Nỗ cười cười, đẩy cậu vào ghế sau của chiếc SUV, xong cũng vào trong theo. Thấy đằng trước còn có tài xế, La Tại Dân càng cảm thấy quái lạ vô cùng: "Chúng ta đi đâu?"

Động cơ được khởi động, chiếc xe lướt nhanh như bay trên đường cái, phương hướng thế nhưng cũng không phải hồ Khôn Danh...

Lý Đế Nỗ vòng tay vây lấy thân thể cậu, ỷ vào việc tài xế đang chuyên tâm lái xe mà ghé sát miệng vào tai La Tại Dân: "Đưa em đến nơi mà em muốn tới nhất."

Trong lòng bỗng 'lộp bộp' một tiếng, tự nhiên cậu có loại dự cảm chẳng lành... Nơi cậu muốn đến nhất, lại rất lạnh, chẳng lẽ Lý Đế Nỗ định đưa mình đi trượt tuyết?

Từ từ, bọn hắn phải đi đâu để trượt tuyết đây? Đi ô tô? Thành phố A còn có chỗ nào còn tuyết vào tháng ba sao?

La Tại Dân hỏi Lý Đế Nỗ, thế nhưng người nọ chỉ tủm tỉm cười, chứ tuyệt không chịu nói cho cậu biết.

Ngồi ô tô hơn bốn mươi phút, cuối cùng bọn hắn đến sân bay ở phía Nam thành phố.

"Chúng ta phải đi đâu đây hả?" La Tại Dân căng thẳng cho nên nói chuyện cũng không được lưu loát lắm.

Lý Đế Nỗ kéo cậu xuống xe, dắt người vào quầy đăng ký của sân bay, dùng chứng minh thư mua vé, lại nhét vào tay của người kia một tấm. La Tại Dân vừa nhìn liền thấy điểm đến bên trên: Cáp Nhĩ Tân... Ngay lập tức, cậu triệt để ngu người!

Còn năm mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh, bọn họ đang trải qua qua bốn mươi lăm phút kiểm soát theo quy định của hàng không. Có vẻ như Lý Đế Nỗ đã đặt vé máy bay từ trước, La Tại Dân căn bản không có thời gian cân nhắc một chút nào, suốt cả chặng đường cứ như chạy giặc. Đến khi cậu có phản ứng, thì bản thân đã an tọa trong khoang hành khách mất rồi!

La Tại Dân bất an nhìn ra ngoài ô cửa sổ nho nhỏ của máy bay, rời khỏi thành phố A, bên cạnh chỉ có một mình Lý Đế Nỗ là người quen biết, hiện tại cậu đã không hỏi "Đi đâu" nữa mà cuống cuồng căn vặn: "Mai tôi còn phải đi học, khi nào thì chúng ta trở về?"

Lúc bấy giờ Lý Đế Nỗ mới nói cho cậu biết: "Đi khu sinh thái Song Phong để trượt tuyết, chủ nhật sẽ về."

La Tại Dân chứng thực được suy đoán trong lòng, vội vàng nói với Lý Đế Nỗ: "Loại chuyện như thế này, sao cậu không thảo luận trước với tôi một chút?"

Lý Đế Nỗ nắm chặt bàn tay người nọ, gắt gao bao bọc trong tay của mình: "Muốn tặng cho em một niềm vui bất ngờ."

Đây không phải là niềm vui bất ngờ, mà phải là kinh hãi bất chợt... Thật sự quá mức điên cuồng!

La Tại Dân chưa hề chuẩn bị tư tưởng, cho nên không khỏi bồn chốn, đứng ngồi không yên: "Vậy là phải ở lại qua đêm à? Tôi không mang gì cả, quần áo để thay cũng không luôn..."

Nhìn vào một thân quần áo đơn giản mong manh của mình, La Tại Dân buồn rầu nghĩ, Lý Đế Nỗ cứ lỗ mãng kéo cậu đi như vậy, phỏng chừng tới nơi cả hai sẽ bị đông lạnh mà chết!

Thế nhưng hiện tại người cũng đã lên máy bay rồi, không thể giống như trong game Thần Ma khẽ dang cánh là có thể bay trở về, cho nên cậu đành kiên trì đi theo đối phương thôi.

Lý Đế Nỗ trấn an nhéo nhéo tay La Tại Dân: "Cái gì cũng đủ cả, anh đã chuẩn bị rồi, yên tâm."

La Tại Dân phỏng đoán có lẽ bọn hắn là những người mang ít hành lý nhất chỗ này, trên người cậu ngoại trừ chút tiền lẻ ra thì kể cả các loại giấy tờ tùy thân cũng không có!

Hai người ăn cơm trưa trên máy bay, hành trình mấy tiếng đồng hồ thế nhưng chỉ cần ở cùng một chỗ thì nháy mắt đã qua, nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân không thấp hơn những nơi khác, chẳng qua không khí hình như có cái gì đó hơi khác biệt.

Ra khỏi sân bay, Lý Đế Nỗ liền gọi một cuộc điện thoại, sau đó lôi kéo La Tại Dân đi ra ngoài. Nhân viên môi giới của công ty du lịch đã mang theo tài xế và ô tô chờ sẵn, vì Lý Đế Nỗ đặt gói VIP cho nên hành trình chỉ được tổ chức riêng cho hai người bọn hắn mà thôi.

"Lý tiên sinh, những thứ anh cần đều đã được chuẩn bị đầy đủ trong xe, đây là tài xế Từ, ông ấy sẽ lái xe đưa hai người tới thôn Tuyết Phủ, đến đó sẽ có người đón tiếp, anh nhớ giữ liên lạc qua vòng tay thông minh nhé." Người môi giới nói xong thì liền rời đi.

Lý Đế Nỗ và La Tại Dân lên xe, quả nhiên thấy chỗ ngồi phía sau có hai cái balo màu đen giống nhau như đúc, bên cạnh còn có hai cái hộp đựng giày to to.

Lý Đế Nỗ mở balo ra, bên trong có đồ trượt tuyết, quần áo giữ ấm, mũ nón, khẩu trang, bao tay, tất chân, đồ dùng vệ sinh cá nhân đơn giản... và cả quần lót để thay khi tắm giặt.

La Tại Dân mở balo của mình ra, vừa thấy một tá quần lót ở bên trong thì vành tai liền phát nóng, cho nên... ba đêm sắp tới, bọn hắn sẽ ngủ cùng với nhau sao?

Thấy công ty du lịch dựa theo yêu cầu của mình mà chuẩn bị đủ mọi thứ, Lý Đế Nỗ hài lòng cất cái bao sang một bên, mở hộp giày to đùng ở cạnh đó ra. Bên trong là hai đôi giày tuyết giống nhau như đúc, chẳng qua là một lớn một nhỏ mà thôi. Lý Đế Nỗ lấy đôi số 39 đưa cho La Tại Dân, nói: "Thử đi."

La Tại Dân: "..."

Đặt giày xuống sàn xe, hắn lại nói: "Dựa theo số chân của em mà mua đấy." Theo như lời người phụ trách của công ty du lịch nói lại, họ đã phải tham khảo vài nhãn hiệu mới mua được đôi giày có kích cỡ này.

La Tại Dân nghĩ lại, học kì trước khi Lý Đế Nỗ dắt cậu đi mua vợt tennis, người kia đã từng hỏi size chân của mình, song, lúc ấy cậu... lại khai... lớn hơn... 1 số...

La Tại Dân xoay người cởi giày của mình ra, dưới ánh nhìn chăm chú tại của Lý Đế Nỗ, thò chân vào đôi giày tuyết mới...

... Quả nhiên... bị rộng...

"Thế nào?" Lý Đế Nỗ hỏi.

"Khụ..." Tự làm tự chịu thôi, La Tại Dân chỉ đành lúng túng nói, "Vừa vặn lắm."

Kỳ thực cậu cũng cảm thấy không đến nỗi nào, giày đi trên tuyết có lớp lông bên trong rất dày, mặt khác trong ba lô còn có mấy đôi tất len nữa, cậu có thể đi vài ba đôi...

Ngồi ô tô đến thôn Tuyết Phủ phải mất hơn bốn tiếng đồng hồ, trên đường Lý Đế Nỗ bỗng mở miệng: "Anh đã đánh tiếng với Hầu Đông Ngạn rồi, nếu có việc gấp cậu ta sẽ gọi điện thoại báo cho em... Ba ngày kế tiếp chúng ta phải chơi thật là vui, đừng nghĩ ngợi gì cả, có được không?"

La Tại Dân: "..." Quả nhiên Hầu Đông Ngạn đã biết hết!

Nhưng mà, việc cũng đã đến nước này, cậu còn có thể làm gì khác được đâu...

"Vui vẻ chút đi!" Hai người vô cùng tâm ý tương thông mà đeo hai cái khăn quàng cổ giống hệt nhau, Lý Đế Nỗ hạnh phúc tràn đầy, rúc vào cổ La Tại Dân cọ cọ.

La Tại Dân bị người kia cọ cho phát ngứa, cười cười vươn tay đẩy hắn ra, "Đừng quậy... Lên kế hoạch từ khi nào vậy?" Vừa hỏi cậu vừa liếc nhìn Lý Đế Nỗ một cái.

Lý Đế Nỗ: "Vào hôm thứ hai mà em tự nhiên nổi giận với anh đó."

La Tại Dân nhớ tới vụ việc kia, trong lòng sinh ra vài phần áy náy, nắm chặt lấy tay của Lý Đế Nỗ, nói: "Em không sao, anh cũng biết mà, em là người cả nghĩ, tự mình nghĩ thông thì sẽ ổn thôi."

Mãi đến giờ phút này, tâm tình La Tại Dân mới hoàn toàn lơi lỏng, cậu không băn khoăn đến chuyện ở trường học nữa mà bắt đầu chờ mong chuyến lữ hành sắp tới đây.

Không khí trong xe rất ấm, ngồi không bao lâu, hai người đều bắt đầu thấy uể oải, rúc vào nhau mà ngủ cả một đoạn đường.

Lái xe đích thân đưa bọn hắn đến bến phà, thời điểm cả hai tới được thôn Tuyết Phủ đã là tám giờ tối, bầu trời đã đen kịt hoàn toàn. Người đón tiếp là một thanh niên họ Tôn, một thôn dân làm cộng tác cho công ty du lịch. Vì điều kiện thời gian, cho nên hắn dẫn Lý Đế Nỗ và La Tại Dân tới chỗ nghỉ ngơi trước.

Các ngôi nhà gỗ ở trong thôn đều đội những chiếc mũ tuyết trắng phau, thoạt nhìn hệt như một đống kẹo bông đường. Trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ, ánh đèn hắt lên nền tuyết trắng xóa lại thành một mảnh đỏ rực ấm áp lại yên bình. Nơi đây thật chẳng khác gì một thị trấn bé nhỏ trong những câu truyện cổ tích xa xưa, khiến cho La Tại Dân vừa thấy đã yêu thích không sao tả xiết.

Bọn hắn dừng chân ở một nhà khách gia đình, điều kiện tất nhiên không so được với những khách sạn hạng sang trong thành phố, nhưng nghe nói đây là nhà khách tốt nhất ở nơi này, một đêm cũng tốn đến bảy, tám trăm.

La Tại Dân có hơi thấp thỏm, căn bản cậu không biết Lý Đế Nỗ đã phải tốn bao nhiêu tiền cho chuyến du lịch này.

Hướng dẫn viên họ Tôn đưa bọn hắn vào phòng, nói: "Gian này đi, các bạn cất đồ vào trong, tôi ra ngoài chờ trước, một lát sẽ đưa các bạn đi ăn."

Đèn ngủ quả quýt ở đầu giường khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, hoàn toàn tương phản với cái lạnh của mảng tuyết thật dày bao trùm quá nửa mặt kính cửa sổ thủy tinh... Căn phòng thoạt nhìn thực sạch sẽ, thế nhưng chỉ có duy nhất một cái giường.

Lý Đế Nỗ đặt đồ đạc xuống, đảo mắt nhìn quanh một vòng, lẩm bẩm: "Cảm giác ở đây cách âm không được tốt lắm."

La Tại Dân: "..."

Chẳng biết có phải là cậu nghĩ nhiều hay không, nhưng nếu chỉ đơn giản là đi ngủ, việc cách âm thế nhưng nào có quan trọng gì đâu...

Cuối tháng ba là mùa thấp điểm của du lịch, hôm nay lại là thứ năm chứ không phải cuối tuần, cho nên khi bọn hắn tới, toàn bộ thôn Tuyết Phủ an tĩnh tựa như một lò bánh đang ngủ say với những chiếc bánh mì có lớn có nhỏ, nhà khách cũng không có bao nhiêu người trú ngụ, căn bản là không sợ bị quấy rầy... Trừ phi, Lý Đế Nỗ suy nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ!

Anh hướng dẫn họ Tôn đứng chờ bọn hắn ở bên ngoài, cả hai cũng không ở lại trong phòng quá lâu, lấy mũ và bao tay chuẩn bị sẵn trong balo ra rồi cùng đi ăn cơm.

Nơi bọn họ dùng bữa là một quán ăn gia đình ngay cạnh thôn Tuyết Phủ, chung một chủ với nhà khách mà hai người đang cư trú. Loại hình thức kinh doanh nhà hàng - khách sạn nhỏ lẻ này trải rộng khắp toàn thôn, Lý Đế Nỗ nhờ công ty du lịch an bài hàng quán, chẳng những có thể chọn được chỗ có điều kiện tốt nhất mà còn có trọn vẹn hương vị đặc sắc của địa phương.

Ăn trưa trên máy bay từ rất sớm, lại ngồi xe đi cả chặng đường dài, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân đều đã sớm bụng đói kêu vang. Bọn hắn gọi ba món: bánh bao nhân thịt, bún thập cẩm ba chỉ - dưa chua - đậu phụ, nấm chiên hành, rất nhanh, một mùi hương mê người đã tràn tới từ nhà bếp.

"Không chịu nổi nữa, sắp chết đói rồi..."

Ngửi được mùi thơm, cả hai liền nhịn không được, dõi cặp mắt tràn đầy chờ mong mà nhìn những món ăn đang được bưng lên. Tuy rằng mấy món này trình bày không có gì đặc sắc, thế nhưng mùi hương lại thực sự có khả năng đánh thức con sâu ham ăn ở trong bụng mọi người. Thời tiết ở thôn Tuyết Phủ vô cùng rét lạnh, tựa hồ đặc biệt kích thích cảm giác thèm ăn, hai người đều cầm một bát cơm trắng trên tay, vùi đầu vào ăn như hổ đói. Và thế là một đống đồ ăn khá lớn trên bàn nhanh chóng bị đánh bay!

Ăn no uống đủ, La Tại Dân vuốt vuốt bụng mình, khẽ tì vào cạnh bàn sưởi, đầu óc có chút say sưa.

"Đi, ra ngoài dạo chơi một lát." Ngược lại, Lý Đế Nỗ thoạt nhìn đặc biệt có tinh thần.

Hai người đội mũ quấn khăn, tay nắm chặt tay, bước từng bước lõm sâu trên nền tuyết trắng.

La Tại Dân ngẩn ngơ mà nghĩ, buổi sáng mình vẫn còn ở trong giảng đường Hoa đại cách xa đến cả ngàn dặm, ấy vậy mà hiện tại đã cùng Lý Đế Nỗ đi bộ dưới trời tuyết rơi... Thế giới này thật sự quá mức diệu kỳ!

Loại chuyện tương tự, nếu cậu còn ở trong kiếp sống đầy khuôn phép của hai mươi hai năm trước, tuyệt đối khổng thể xuất hiện.

Lý Đế Nỗ nói rất đúng, đích thực người nọ đã dành tặng cho mình một niềm vui bất ngờ.

Tuy loại "bất ngờ" này luôn khiêu chiến tác phong hành sự cũng như tính cách vốn có của La Tại Dân, đồng thời khiến còn cậu cảm thấy bất an, song chờ sau khi chậm rãi thích ứng rồi, cậu cũng sẽ vô cùng hưởng thụ...

Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ trong game, người nọ đã luôn dẫn cậu rong ruổi khắp nơi lên trời xuống đất, mà ngoài hiện thực hắn cũng đang mang cậu vượt sông băng núi. Điều này khiến tâm tư cậu mênh mông như sóng triều, lúc lên lúc xuống, lúc giận lúc vui, nói chung là không có một khắc nào có thể tỉnh táo lại được... Thậm chí, La Tại Dân cũng chưa biết, nếu bản thân bốc đồng mà mạo hiểm bước vào con đường tình yêu cùng với Lý Đế Nỗ, thì ngày mai sẽ ra sao, tương lai sẽ như thế nào... Tất cả, cậu đều hoàn toàn không nắm rõ.

Tuy nhiên, bây giờ La Tại Dân cũng không muốn nghĩ tới mấy chuyện này, cậu chỉ hy vọng bản thân có thể hưởng thụ trọn vẹn thời khắc hiện tại.

Tiếng tuyết bị giẫm nát khẽ khàng vang lên giữa ánh đỏ rực rỡ phát ra từ những chiếc đèn lồng, trong tay là bàn tay của người mình yêu mến... Thì ra cảm giác yêu đương chính là như vậy, ngọt ngào, tốt đẹp và bình yên... còn có trái tim nảy lên thình thịch, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể mềm nhũn ra rồi thoáng chốc chảy tan.

Bên cạnh con đường phủ đầy tuyết trắng có một gian hàng bán mứt quả ghim thành xâu. Những trái nhỏ bọc đường xinh đẹp được đặt trong tủ kính thủy tinh, dưới ánh đèn lờ mờ trong đêm tối tựa hồ như đang phát sáng.

Lý Đế Nỗ kéo La Tại Dân đi tới mua lấy hai xâu, giữa cái lạnh âm 10 độ, kể cả kem que cũng được trực tiếp bày ở ngoài trời, vì thế cho nên, xâu mứt quả này quả thực chính là 'mứt băng' đúng chuẩn!

Bỏ một viên vào trong miệng, thoáng chốc vị ngọt ngọt chua chua chậm rãi tan ra, mang theo dư vị vô cùng vô tận. La Tại Dân như tìm lại được cảm giác vui vẻ hạnh phúc lúc được ăn món đồ này ở trong bản thực tế ảo của Thần Ma. Chẳng qua là, cảm xúc trong game là do mũ giáp kích thích vào đại não, còn hiện tại lại được phát ra từ tận nội tâm.

Lý Đế Nỗ thấy La Tại Dân ăn mứt quả mà khóe miệng còn dính vụn đường, liền tháo bao tay, vươn tay tới lau giúp cho cậu.

La Tại Dân bị động tác này làm cho hoảng sợ, quay đầu lại phát hiện Lý Đế Nỗ đang đưa ngón tay vừa sát sát khóe miệng mình lên bên môi mà liếm... Kế tiếp, ánh mắt người có da mặt siêu dày nào đó bỗng chốc lóe lên.

Trong kích động vạn phần, Lý Đế Nỗ trực tiếp ghé sát qua, nắm lấy cái cằm lạnh như băng của La Tại Dân, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

"Ưm..." La Tại Dân trừng lớn con mắt, khẩn trương nghĩ, Lý Đế Nỗ sao lại to gan lớn mật như vậy, trên đường còn có người qua kẻ lại, bọn họ sẽ bị nhìn thấy mất thôi...

Mặc dù đang là mùa thấp điểm của du lịch, nhưng lúc này còn chưa đến chín giờ, vẫn có một vài du khách đi dạo ở bên ngoài, chẳng qua khoảng cách rất xa, ánh đèn lại mong manh nhàn nhạt cho nên không thể thấy rõ lẫn nhau.

Lý Đế Nỗ khẽ mút hai cánh môi lạnh lẽo của người nọ, càng hôn lại càng không muốn dứt ra.

Cứ thế qua hơn mười giây đồng hồ, La Tại Dân không được tự nhiên mà vươn tay đẩy người, há miệng thở dồn một hơi, khiến cho một cuộn khói trắng nhanh chóng tản ra từ trong miệng rồi thoáng cái tan biến vào không trung. Mà trên làn môi ướt át vì bị hôn cũng kết tụ một tầng sương mỏng chỉ sau mấy giây đồng hồ.

Lý Đế Nỗ một tay đeo găng, tay còn lại đang nâng cằm La Tại Dân cho nên bị lạnh đến sắp đông cứng vào.

"Về chưa?" Hai người trán cụng trán, Lý Đế Nỗ hỏi một câu mang theo giọng mũi vì giá lạnh. Bản thân hắn cũng không biết hiện tại ánh mắt của mình có bao nhiêu trắng trợn, bao nhiêu si tình cùng bao nhiêu đắm đuối mê say, "Hửm?"

La Tại Dân dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết sau khi trở về sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng dưới bầu không khí như thế này, cả hai người thực sự động tình, căn bản không có cách nào cự tuyệt.

***

Lần đầu tiên ngủ trên giường sưởi, tuy ấm áp, song vẫn cứng hơn so với giường gỗ trong ký túc trường nhiều!

Vừa thức dậy, La Tại Dân liền thấy toàn thân nhức mỏi, mà Lý Đế Nỗ cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, cả tối hôm qua cứ lẩm bẩm muốn đòi hướng dẫn viên tìm cho một gian hiện đại hơn để đổi phòng. Tuy nhiên, miệng thì oán giận thế đấy, nhưng hắn vẫn cứ híp mắt mà ôm chặt lấy La Tại Dân không chịu đứng lên.

La Tại Dân nhìn đồng hồ, thấy hơn chín giờ, nghĩ tới đám bạn lúc này đã lên trường đi học mà mình thì vẫn thư thả nằm đây, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác tội lỗi. Cậu đẩy Lý Đế Nỗ ra, tự mình rời giường đi vén tấm màn mỏng manh bên cửa sổ lên. Ngay lập tức ánh nắng chiếu vào, đập tới từng tảng tuyết trắng xóa ngoài khung cửa thì bị khúc xạ khiến mắt người ta phải phát đau.

Nhanh chóng mặc quần áo rồi đi toilet, thời điểm đang đánh răng, cậu chợt nghe thấy tiếng Lý Đế Nỗ bước lại gần đây, nhưng còn chưa kịp quay đầu, đã bị đối phương ôm lấy cổ...

Lý Đế Nỗ nửa tỉnh nửa mơ mà ôm lấy La Tại Dân từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, lười biếng 'hừ' một tiếng.

"Làm gì thế, nhanh mặc áo khoác vào, không sợ cảm lạnh sao." La Tại Dân nóng bừng mặt mũi, dùng khuỷu tay huých huých người sau lưng hai cái.

Lý Đế Nỗ: "Nghỉ ngơi một lát nữa đi."

La Tại Dân: "Nhanh lên, chúng ta đến đây để trượt tuyết, chứ có phải để ngủ đâu."

Nghe vậy, Lý Đế Nỗ mới buông tay, vừa đi ra ngoài vừa than thở: "Đến ngủ cũng được chứ sao, ở trường em lại không chịu tới phòng anh ngủ."

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài liền thấy La Tại Dân đang xỏ tất.

"Ấy, từ từ." Lý Đế Nỗ lấy hai miếng dán giữ nhiệt ở trong balo ra, nói, "Anh xem trên mạng, nghe nói dán cái này vào lòng bàn chân sẽ thấy ấm áp hơn."

La Tại Dân nhìn qua hướng dẫn sử dụng in trên bao bì, đích thực là một sản phẩm giữ nhiệt, dán vào thì gan bàn chân sẽ ấm hơn: "Hay quá!" Nhận lấy món đồ, vừa nhìn về phía Lý Đế Nỗ, cậu lại thấy người nọ trực tiếp xỏ giày, kỳ quái hỏi, "Anh không dán à?"

Lý Đế Nỗ cười nói: "Cơ thể anh ấm hơn em, tối qua em không cảm giác được sao?"

La Tại Dân: "..."

Chuẩn bị xong xuôi, cả hai đi sang phòng bên cạnh để dùng bữa sáng, kế tiếp, dưới sự hướng dẫn của anh Tôn đi đến nơi chơi tuyết.

Cảnh tượng ở thôn Tuyết Phủ ban ngày và buổi tối hoàn toàn khác nhau, những mái hiên, cọc gỗ và cây cối quanh năm đội mũ tuyết đều đáng yêu hệt như những chiếc bánh ngọt phủ kem.

Bây giờ thì La Tại Dân đã hiểu, chiếc bánh gato có tên "Ngàn tầng tuyết" được lấy cảm hứng từ đâu. Những cái cọc gỗ thẳng đứng đội một ụ tuyết trắng xóa to bự ở trên đầu, thoạt nhìn vừa giống cây nấm, lại vừa tương tự "macaron", thật khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn ngay một miếng!

Giờ này, nhóm du khách đều đã rời giường, ra ngoài đắp người tuyết hoặc đạp tuyết chụp hình. Bọn họ nói nói cười cười, rất chi là náo nhiệt.

Đầu tiên, anh hướng dẫn họ Tôn dẫn bọn hắn đi chơi trò "trượt lốp" để làm ấm thân thể. Trò này cũng tương tự như trượt tuyết, chẳng qua là du khách sẽ ngồi trong một cái lốp xe rồi trượt từ trên cao xuống mà thôi. Trò chơi không có yêu cầu gì về kỹ thuật, chỉ cần một đường dốc cũng đủ để du khách cảm thụ sự kích thích khi trượt tuyết rồi.

Vào điểm xuất phát, La Tại Dân ngồi lên lốp xe dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, chậm rãi trượt vào đường mòn có sẵn.

"Trượt nhanh lên một chút, anh đang ở ngay phía sau em!" Lý Đế Nỗ hô lên.

La Tại Dân vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, lần đầu tiên chơi trò này, hoàn toàn không có bất cứ chuẩn bị tinh thần nào cả. Cậu ngồi trên lốp xe, nhờ quán tính mà càng trượt lại càng nhanh, gió mạnh thét gào trực tiếp mang theo bông tuyết thổi tới đánh thẳng vào thân thể, đau đến mức nước mắt phải rớt ra rồi đông lạnh thành băng!

"La Tại Dân -!" Tiếng hét của Lý Đế Nỗ truyền đến từ một chỗ cách đó không xa ở phía đằng sau.

Vừa vặn La Tại Dân trượt đến đoạn dốc nhất, tốc độ tập tức tăng nhanh. Cậu há miệng mà hô hấp, nhìn về phía trước lại có cảm giác như mình đang bay, vì thế kích thích mà hét lên một chuỗi "A a a a a a" thật dài!

Hai người một trước một sau trượt tới điểm cuối của con đường, lốp xe Lý Đế Nỗ ngồi đập mạnh vào lốp xe của La Tại Dân, người sau "A" lên một tiếng, kế đó cả hai ngây ngây ngốc ngốc cười vang!

"Muốn chơi thêm một lần nữa không?" Lý Đế Nỗ hỏi.

"Được!" La Tại Dân căng miệng mỉm cười, thật vui, nhưng cũng thật lạnh, cậu tháo bao tay, liều mạng dùng tay xoa xoa hai má.

Lý Đế Nỗ thấy thế thì liền ngăn lại, nói: "Đeo găng vào đi." Dứt lời, hắn ghé qua ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng dùng miệng hà hơi thổi khí nóng cho đối phương sưởi ấm. Sai khi trở về điểm xuất phát, hai người đi thuê kính chắn gió, quàng thêm khăn, đeo khẩu trang, đội mũ kín đầu rồi mới trượt thêm một lần nữa

Lần thứ hai vẫn rất lạnh, hai tay La Tại Dân đều sắp đông thành băng, nhưng trượt xong vẫn nói là chưa đủ!

Lần trượt cuối cùng, Lý Đế Nỗ thuê một cái lốp lớn dành cho hai người, loại mà thường được tình nhân hoặc người thân sử dụng. Bọn hắn kéo cái lốp xuyên qua đường băng đến điểm xuất phát, nhân viên phụ trách phi thường hứng thú mà liếc mắt nhìn cả hai một cái, nói: "Hai cậu trai cùng ôm nhau trượt chung à?"

Lý Đế Nỗ thản nhiên đáp: "Đúng vậy, kích thích lắm!"

Mà La Tại Dân thì lại có loại cảm giác bị người nhìn thấu, cúi đầu hoàn toàn không dám ngước lên.

Hai người một trước một sau ngồi vào lốp xe, La Tại Dân ở phía trước, Lý Đế Nỗ ở phía sau, nhân viên cố định đai an toàn cho bọn họ còn nói giỡn một câu: "Ôm chặt chút nào, đi nha!"

Và thế là, cả hai trượt xuống đường băng một lần nữa, bởi vì sức nặng gấp đôi cho nên tốc độ cũng nhanh hơn hai lần so với lúc trước. Lý Đế Nỗ dùng một cánh tay gắt gao ôm chặt lấy người nọ, tay còn lại bịt miệng La Tại Dân vào, giúp cậu che gió, đến đoạn dốc cao ở cuối con đường, La Tại Dân bỗng tóm chặt tay của Lý Đế Nỗ, kích động đến mức không khống chế được tiếng kêu!

Trượt xong chuyến này, cả hai vội vàng quay về phòng nghỉ của khu chơi tuyết, bọn họ sắp bị đông thành chó tuyết rồi!

Lý Đế Nỗ cười cười, hỏi: "Vui không?"

La Tại Dân: "Vui!"

Lý Đế Nỗ: "Thích không?"

La Tại Dân: "Thích."

Nghe được hồi đáp dứt khoát của đối phương, Lý Đế Nỗ bỗng cười rộ lên như là vừa thực hiện được mưu đồ xấu xa nào đó: "Thế mà ban đầu ai còn phụng phịu, trách anh không chịu bàn bạc một câu?"

La Tại Dân buồn cười, trêu chọc mà đẩy đẩy Lý Đế Nỗ mấy cái.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người lại dạo quanh khu vui chơi một vòng, chơi chó kéo xe, lừa kéo xe, vân vân... Lý Đế Nỗ vùi nửa người trong nền tuyết thật dày rồi bảo La Tại Dân chụp ảnh, chụp xong lại thuận thế ôm người kia cùng nằm xuống lăn lăn vào trong tuyết, khiến cho cả hai suýt nữa thì bị chôn sống!

La Tại Dân lồm cồm bỏ ra khỏi lớp tuyết dày, Lý Đế Nỗ ở phía sau lập tức đuổi theo. Lên tới sườn núi, hắn liền đè cậu xuống mặt tuyết, vừa cười ha hả vừa lăn lộn một hồi, điên cuồng hệt như hai đứa trẻ.

Chờ khi hơi thở bình ổn lại, La Tại Dân nằm trên mặt đất, nhìn vầng thái dương treo cao ở giữa bầu trời, đột nhiên cảm thấy, tất cả phiền não đều tan biến. Tiền đồ với các loại lựa chọn này kia, dường như được một mảnh băng tuyết thiên địa này che lấp, hoàn toàn không đáng để nhắc tới!

Chỗ bọn hắn đang chơi đùa không có người, Lý Đế Nỗ liền ghé qua, dùng đôi môi đang run run vì rét lạnh hôn lên khóe mắt và hai má của La Tại Dân. Trong lúc nhất thời, người nọ cười đến mức đôi mắt cong cong thành hai mảnh trăng non đầu tháng, thế nhưng con ngươi bên trong lại loáng thoáng rực sáng lên.

Lý Đế Nỗ giơ cổ tay, dùng vòng tay thông minh tự chụp lại hình ảnh của hai người. La Tại Dân vốn muốn vươn tay che mặt, không biết vì sao, cậu lại sợ chụp ảnh chung với Lý Đế Nỗ, cứ như e dè chứng cứ bị lưu lại vậy... Thế nhưng, khoảnh khắc vừa rồi diễn ra quá nhanh, lý trí lại bạc nhược, cho nên La Tại Dân còn chưa kịp suy nghĩ thì hình ảnh cậu nằm trên mặt tuyết cười ngây ngô rồi bị Lý Đế Nỗ hôn môi đã được thu vào vòng tay của người nọ!

La Tại Dân xoay người ngồi dậy, Lý Đế Nỗ lôi kéo cánh tay cậu, nói: "Chúng ta viết chữ trên tuyết đi!"

"Viết cái gì?" La Tại Dân vỗ vỗ những hạt tuyết dính trên người, cười hỏi.

Lý Đế Nỗ: "Viết 'La Tại Dân thích Lý Đế Nỗ'."

La Tại Dân: "Này..."

Lý Đế Nỗ: "Xấu hổ à? Vậy viết 'Lý Đế Nỗ thích La Tại Dân' cũng được."

La Tại Dân: "... ..."

Lý Đế Nỗ nhận thấy người nào đó sắp trở mặt, vì thế lập tức lui một bước: "Hoặc là viết 'Thương Hỏa thích A Dân', cái này chắc là được chứ?"

La Tại Dân cười khúc khích, tháo bao tay đi ra một chỗ bằng phẳng, viết xuống đó một chữ "Nỗ" lại thêm một chữ "Dân", cuối cùng vẽ một trái tim vào khoảng giữa.

Viết xong, La Tại Dân mới cảm thấy ngượng ngùng, muốn vươn tay hủy thi diệt tích, song lại bị Lý Đế Nỗ một phen giữ chặt.

Người nào đó giơ tay chụp lại hình ảnh ở trên mặt tuyết, rồi mới ghé sát vào bên cạnh con rùa rút đầu kia, vừa hôn vừa nói: "Này, theo họ anh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro