chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối tắt đèn, hai người kề vai nằm ở trên giường xem phim tình cảm, một bộ phim của Nhật do La Tại Dân chọn, nội dung êm ái, tiết tấu nhẹ nhàng, mang theo sự ái muội nhưng lại có chút dè dặt rất riêng thuộc về truyền thống. Loại phim này so với những tác phẩm điện ảnh mà thanh thiếu niên thường hay xem, đích thực là hai thái cực hoàn toàn khác nhau..

Bởi vì nhạc nền trong phim quá mức nhu hòa, tiết tấu lại chậm rãi nhẹ nhàng thong thả, cho nên Lý Đế Nỗ mới xem một chút đã ngáp ngắn ngáp dài, chán ghét nói: "Cái này có gì hay, còn không bằng xem GV đâu."

La Tại Dân: "..."

Không có hứng thú với phim ảnh, Lý Đế Nỗ quay đầu dùng đôi mắt sáng như đuốc nhìn vào nửa bên mặt nghiêng của La Tại Dân. Dần dần, người sau cũng không xem nổi nữa, dứt khoát đóng cái máy tính đặt trên đùi cả hai lại, trở mình sang bên, ôm lấy Lý Đế Nỗ.

Cậu khẽ mỉm cười, dưới luồng sáng mong manh giữa màn đêm tĩnh lặng mơ hồ lộ ra một tia hấp dẫn cùng giảo hoạt hiếm thấy vào lúc thường ngày, thoạt nhìn cực kỳ giống con chồn nhỏ ở trong game. Lý Đế Nỗ bị quyến rũ, nhịn không được mà nghiêng người đè lên thân thể La Tại Dân, ghì chặt hai cánh tay cậu, dùng sức hôn xuống. Hôn xong, hắn lại vuốt ve cánh môi mềm mại của đối phương, nỉ non: "Vợ à, từ nay về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?"

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ thâm trầm nhìn người nọ, tựa như cầu xin, nói: "Cũng đừng tức giận là liền phủi tay bỏ chạy lấy người nhé? Mỗi lần em như vậy, thật sự là anh khó chịu vô cùng."

La Tại Dân hé hé đôi môi, nhớ tới sự kiện lần đó, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần áy náy, "Thực xin lỗi, lần trước em phải chịu áp lực quá lớn," Cậu nhắm mắt, hôn lên ngón tay của Lý Đế Nỗ, nhẹ giọng hứa hẹn, "Ừm, về sau sẽ không cãi nhau nữa."

Lý Đế Nỗ thỏa mãn mà thở ra một hơi dài, ôm La Tại Dân, ôn nhu hôn hôn cọ cọ.

"Này, tối qua vừa làm rồi..."

"Anh chỉ ôm em một chút, cam đoan là sẽ không làm gì cả!"

"Cam đoan của anh một chút cũng không có giá trị, buông tay, sáng mai còn phải đi học... Ưmmm!"

"Ư..."

Mọi thứ đã yên ổn trở lại, ban ngày La Tại Dân đến trường, vừa tan lớp cậu sẽ lập tức rời đi, thật đúng là hoàn toàn cách ly với môi trường đại học, nhờ thế, áp lực dư luận cũng bớt đi rất nhiều. Mỗi lúc nhàn rỗi hai người sẽ tụm lại nghiên cứu phương thức nấu ăn, Lý Đế Nỗ nấu chính, La Tại Dân hỗ trợ, tuy không thành công rực rỡ một cách bất ngờ, nhưng đồ ăn nấu ra cũng càng ngày càng dễ nuốt.

La Tại Dân có chút ưa sạch sẽ, mà mỗi lần Lý Đế Nỗ rửa bát, phòng bếp lại bị vẩy nước lung tung, cuối cùng cậu chịu không nổi cho nên đứng ra phụ trách nhiệm vụ vinh quanh này. Trước tình hình như vậy, đương nhiên Lý Đế Nỗ mừng rỡ vô cùng.

Sau khi ở chung, hai người phân công công việc rất rõ ràng, do đó gần như không bao giờ cãi nhau vì những vấn đề vụn vặt.

Tuy nhiên, có một chuyện khiến La Tại Dân không cách nào chịu đựng được, cuộc sống chung cho cậu cơ hội tận mắt chứng kiến đời tư của một "đại thần Internet". Tất nhiên bạn "đại thần" nọ vẫn phụ trách chương trình video trực tuyến cho Flying Network, song từ khi giải đấu thực tế ảo của Thần Ma kết thúc, rất nhiều cư dân mạng biết được giới tính thật của A Dân, theo đó, Lý Đế Nỗ mất đi không ít fan, trái lại cũng thu hoạch được một lượng fan mới, mà phần lớn là hủ nữ. Mỗi khi xem video của Thương Hỏa Vô Tình, đám người đó lại hệt như một đàn ngựa hoang mất cương, điên cuồng bình luận, hơn nữa còn nhắm vào chỗ La Tại Dân không dám đối mặt mà tấn công!

"Tung hình đuyyyyyy" "Show ân ái đuyyyyyy" "Đại thần hướng dẫn vài tư thế đuyyyyyy" vân vân và mây mây... Tóm lại, những cái bình luận không tiết tháo này khiến La Tại Dân cảm thấy đau ku vô cùng, ban đầu cậu còn hứng thú xem Lý Đế Nỗ làm trực tuyến, về sau chính là một ánh mắt cũng chẳng dám ngấp nghé nhìn sang nữa.

Thế nhưng, Lý Đế Nỗ lại hoàn toàn không chán ghét việc này, ngược lại còn tỏ ra vô cùng thích thú, thường xuyên lén thu lại những đoạn đối thoại hằng ngày giữa hắn và La Tại Dân, cắt xén rồi đặt ở đầu hoặc cuối video cùng những hình ảnh chibi mà nhóm fans vẽ tặng hai người... Nếu không phải video chỉ có tiếng chứ không có người thật thì La Tại Dân thực muốn đá bay Lý Đế Nỗ đi. Hiện tại cậu rốt cuộc hiểu được, Thương Hỏa chính là một thằng cha 'cuồng khoe vợ' cực kỳ bất trị!
Một lần làm loại chuyện kia, Lý Đế Nỗ bỗng mở chức năng ghi âm của vòng tay lên, La Tại Dân lập tức phát điên, quay sang chiến tranh lạnh với người nọ mấy ngày. Đó cũng là lần duy nhất cậu làm mình làm mẩy với hắn kể từ lúc bắt đầu chung sống.

Nhưng xét về tổng thể, sau khi ở chung, khoảng thời gian hai người ân ái ngọt ngào vẫn nhiều hơn. Bởi vì không biết có thể nắm tay nhau đi đến bao giờ, cho nên La Tại Dân luôn coi những ngày ở bên Lý Đế Nỗ như là ngày cuối, cẩn thận tỉ mỉ, mà cũng quý trọng vô cùng.

Đảo mắt lại qua hai tháng nữa, La Tại Dân thi xong, chính thức kết thúc ba năm đại học, thuận lợi tìm được công việc thực tập cho kỳ nghỉ mùa hè. Cậu được nhận vào làm trợ lý hành chính cho một công ty phân phối thiết bị nha khoa của CBD - Canada tại thành phố A, sau hai tháng rưỡi, nếu làm tốt, sẽ được ký hợp đồng, chờ tốt nghiệp liền vào làm chính thức.

Tuy tiền lương thực tập không cao, nhưng cơ hội này cũng khiến La Tại Dân phấn chấn không gì sánh được.

Trước khi đi làm, La Tại Dân theo Lý Đế Nỗ đi mua bộ ba vật phẩm cần thiết của mỗi một thành phần tri thức: tây trang, cà- vạt, giày da đen.

Về phương diện này, La Tại Dân quả thực dốt đặc cán mai, lên mạng tìm kiếm một đống "kinh nghiệm cho người mới đi làm" xong mới biết được mình cần chuẩn bị những gì.

"Công việc này của em rắc rối quá, còn đòi hỏi mặc tây trang..."

"Đành chịu thôi," La Tại Dân chỉ chỉ vào những hạng mục note trong vòng tay của mình, nói, "Trên yêu cầu có viết, nhân viên quản lý hành chính phải ăn mặc chỉn chu."

Thực ra không phải Lý Đế Nỗ ngại công việc của La Tại Dân phiền toái, chẳng qua là hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng cậu lúc mặc tây trang thôi. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đối với hắn, La Tại Dân vốn đã đáng yêu không ai bì kịp, thời điểm ăn mặc chỉn chu lại càng đẹp đến chói mù con mắt luôn.

La Tại Dân đứng ở trước gương, nhìn bản thân tựa hồ căng tràn sức sống hơn với lúc thường gấp mấy lần, thấp thỏm hỏi Lý Đế Nỗ: "Thế nào?"

Lý Đế Nỗ dùng ngón tay tinh tế vuốt phẳng cổ áo tây trang ở sau lưng người nọ, ghé sát vào tai cậu, đáp: "Anh cứng rồi."

"Đồ điên!" La Tại Dân nóng bừng hai má, thẳng tay đẩy người ra, nhìn vào gương kéo kéo cà - vạt, "Nói thật đi, thế nào?"

Lý Đế Nỗ vừa cười xấu xa vừa nhìn cậu trong chốc lát, lại đảo mắt ra chung quanh một vòng, cuối cùng nói: "Quần áo này không xứng với em."

La Tại Dân: "Có ý gì?"

Lý Đế Nỗ kéo tay người nọ một phen, đáp: "Cởi ra, anh đưa em đi chỗ khác mua."

La Tại Dân hoài nghi nhìn nhìn Lý Đế Nỗ, dưới ánh mắt đầy ái muội cùng đánh giá của nhân viên bán hàng, cởi bỏ nút thắt và vạt: "Đây là cửa hàng tây trang ổn nhất được đề cử trên mạng, cắt đẹp, đường kim mũi chỉ cũng khéo léo, một bộ tới hơn một ngàn, tính ra cũng rất đắt rồi..."

Lý Đế Nỗ làm như không nghe thấy, trực tiếp mang La Tại Dân lên một tầng bán thời trang cao cấp. Vừa thấy logo hình con diều hâu, hắn lập tức lôi kéo người nọ vào trong, La Tại Dân đọc được dòng chữ tiếng Anh bên cạnh cái logo này: Armani.

"Anh điên à!" Trong lúc nhất thời, bước chân của La Tại Dân dừng khựng lại, nửa bước cũng không chịu rời đi.

Lý Đế Nỗ vòng ra sau lưng La Tại Dân, nhẹ nhàng đẩy cậu vào trong, lại dỗ dành nói: "Để chúc mừng em tìm được việc, anh sẽ tặng em một bộ, ngoan nào."

Bọn hắn vừa vào cửa liền có một nữ nhân viên bán hàng nhiệt tình đi ra chào đón, cực kỳ lễ phép mà hỏi bọn hắn muốn mua cái gì. Có lẽ vì thấy trên người Lý Đế Nỗ toàn là hàng hiệu, cho nên cô bán hàng không dám chậm trễ dù là một phút.

"Giúp cậu ấy chọn một bộ tây trang, mặc để đi làm." Lý Đế Nỗ chỉ chỉ vào La Tại Dân.

Sắc mặt La Tại Dân trắng bệch, tuy quần áo treo trên mắc không niêm yết giá, nhưng cậu nghe nói tây trang của nhãn hiệu này ít nhất cũng hơn một vạn đồng.

Cô bán hàng dùng thước dây đo kích thước trên thân để đã cứng đờ của La Tại Dân, nhanh chóng chọn cho cậu một bộ quần áo thích hợp. Tuy La Tại Dân không chuộng thương hiệu, thế nhưng cái câu "người đẹp vì lụa" đúng thật không sai, trang phục với mức giá chênh lệch gấp mười lần, khiến La Tại Dân như biến thành một người khác vậy.

La Tại Dân giơ cánh tay, nhìn đường cong mượt mà nơi tay áo, khẩn trương hỏi nhân viên bán hàng: "Bao nhiêu tiền?"

Người kia báo giá, La Tại Dân nhẩm tính, bộ quần áo này thế nhưng ngốn hết phân nửa số tiền lương hai tháng thực tập của cậu rồi, thật không đáng mà!

Lý Đế Nỗ thấy người nọ động tâm, lại vờ như lơ đễnh nói, "Đừng quan tâm tới giá cả, anh tặng cho em mà."

La Tại Dân vẫn còn do dự: "Nhưng mà, bộ quần áo này, có phải hơi bị tốt quá rồi không?" Cậu chỉ tìm được một công việc thực tập với mức lương bốn ngàn, lại ăn mặc như thế đi làm, thật sự sẽ không bị ông chủ và đồng nghiệp tưởng lầm là đại gia đấy chứ? Hình như không thích hợp lắm đâu!

Lý Đế Nỗ đứng bên cạnh, ôn nhu mà chân thành nói: "Người đàn ông của anh, đương nhiên cái gì cũng phải tốt nhất rồi."

La Tại Dân bị cái câu "người đàn ông của anh" kia làm cho mắc ói, nhịn không được bật cười ra thành tiếng. Nếu là trước đây, loại quà tặng như thế này, chắc chắn cậu sẽ đúng tình đúng lý mà từ chối, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy ngọt ngào đến tận đáy tim.

Trải qua mấy tháng hẹn hò, La Tại Dân đã dần dần hiểu được, hai người chung sống với nhau, tiền bạc không phải là vấn đề quan trọng nhất. Đổi lại, nếu Lý Đế Nỗ nghèo rớt mùng tơi, chỉ có khả năng tặng cậu một cái cà - vạt rẻ tiền, thì cậu cũng không bao giờ ghét bỏ, bởi vì cậu yêu thích người ta.

Lý Đế Nỗ quẹt thẻ thanh toán, đưa túi đồ nhân viên đã gói ghém cẩn thận qua cho La Tại Dân. Người sau cảm động mà tiếp nhận, đồng thời bắt đầu suy nghĩ, đến sinh nhật Lý Đế Nỗ hoặc vào dịp kỷ niệm nào đó, sẽ tặng cho hắn lễ vật gì.

Và cứ thế, cuộc sống sáng chín chiều năm(*) bắt đầu, mỗi ngày La Tại Dân thức dậy lúc tám giờ, đi bộ mất mười lăm phút từ nhà trọ tới ga tàu điện ngầm, ngồi xe hai mươi phút, lại đi bộ thêm năm phút, tổng công mất bốn mươi phút để đến chỗ làm.

(*) Sáng chín chiều năm: sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà

Ngày đầu tiên tới công ty, cô nhân viên ngồi trước bàn lễ tân liền nhiệt tình chào hỏi cậu.

Bởi vì một thân tây trang cao cấp, cho nên La Tại Dân tự tin hơn rất nhiều, chỉ có điều quần áo quá tốt cũng khiến cậu nảy sinh cảm giác ngượng ngùng chẳng hiểu vì đâu.

Cũng may các đồng nghiệp không phải dân sành điệu hay chơi hàng hiệu, nên hoàn toàn không nhận ra. Song thời điểm La Tại Dân gặp cấp trên trực tiếp của mình, người nọ không khỏi đánh giá từ đầu đến chân cậu một lượt, khen: "Quần áo không tồi."

Cấp trên của La Tại Dân là trưởng phòng hành chính ở công ty, tốt nghiệp MBA tại Stanford(*)rồi mới về nước, họ Cù, ba mươi sáu tuổi, sự nghiệp thành công, quan hệ rộng rãi, gia đình hòa thuận.

(*) MBA = Master of Business Administration - Thạc sĩ quản trị kinh doanh; Đại học Leland Stanford Junior, thường được gọi là Viện Đại học Stanford hay Stanford, là viện đại học tư thục thuộc khu vực thống kê Stanford, California.

Trưởng phòng Cù rất chiếu cố La Tại Dân, mới vài ngày đã dạy cậu không ít điều hay. Năng lực tiếp thu của La Tại Dân vô cùng mạnh mẽ, cậu tiến bộ cực nhanh, khiến cho người kia phi thường vui vẻ.

Mùa hạ, nhiệt độ lên tới hơn 30°C, Lý Đế Nỗ xót xa không muốn La Tại Dân ngồi tàu điện ngầm, nên bắt đầu đưa đón cậu mỗi ngày. Tuy rằng thỉnh thoảng hắn sẽ oán giận La Tại Dân bận rộn không dành nhiều thời gian cho mình, song xét về tổng thể, hắn vẫn ủng hộ cậu.

Tất cả mọi chuyện thoạt nhìn êm đẹp như nước chảy xuôi dòng - Ở bên người mình yêu thích, cố gắng phấn đấu cho tương lai của bản thân, đây chính là trạng thái mà La Tại Dân tự cảm thấy tốt đẹp nhất. Cậu gần như đã quên đi cái rối rắm khi biết mình là gay, cũng không bi quan lo sợ, thậm chí còn tràn ngập tin tưởng đối với ngày mai.

Nhưng mà, vào một ngày cuối tháng bảy, bỗng nhiên cuộc sống của bọn hắn có một biến chuyển bất ngờ, công ty Thần Ma đột nhiên gọi điện cho Lý Đế Nỗ, mời hắn làm người phát ngôn cho game, mức lương rất cao, chỉ có điều, bọn họ yêu cầu hắn phải công khai thân phận trước đông đảo quần chúng.

Hôm đó, khi vừa đón La Tại Dân tan làm, Lý Đế Nỗ liền nói tin tức này cho cậu biết.

"Anh còn chưa nhận lời, chỉ nói cần suy nghĩ thêm." Lý Đế Nỗ nắm lấy vô lăng, nhẹ nhàng xoay xoay một chút, trong giọng nói lộ ra vài phần kiêu ngạo khó mà che giấu được, nhất là khi nhắc đến tiền công, ánh mắt hắn gần như lóe sáng lên, "Lương của người phát ngôn là sáu trăm vạn/một năm, một ngàn vạn/hai năm, chưa tính thuế. Nghe nói con số này đã ngang với thù lao của một ngôi sao! Hơn nữa, ghi hình tuyên truyền không quá ba lần. Bọn họ thấy anh còn do dự, nên bảo, nếu anh có yêu cầu gì có thể bàn bạc thêm."

Sáu trăm vạn...!

La Tại Dân kinh ngạc đến mức miệng cũng không ngậm lại nổi. Cậu tìm được một công việc với mức lương thực tập sau thuế còn chưa đến bốn ngàn, dù tốt nghiệp được ký hợp đồng, nghe nói tiền lương cũng chỉ bắt đầu với con số mười vạn. Trong khi đó Lý Đế Nỗ tùy tiện làm một chương trình trực tuyến đã thu được hai mươi vạn một tháng rồi, giờ lại làm đến người phát ngôn... Sáu trăm vạn, đây rốt cuộc là mức lương gì cơ chứ?

Cậu vốn nghĩ, bản thân có thể thông qua sự cố gắng mà chậm rãi đạt tới trình độ của người kia, song, hiện tại lại không thể không cảm thán, kiểu người được thần vận mệnh thương yêu chiếu cố như Lý Đế Nỗ đây, căn bản không cách nào so sánh được. Rốt cuộc, cậu cũng chỉ có thể ngửa đầu mà ngước nhìn về phía hắn thôi.

"Em thấy thế nào?" Lý Đế Nỗ nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt đẹp trai bởi vì được tắm dưới ánh đèn đường hoa hoa lệ lệ bên ngoài cửa sổ mà càng thu hút vạn phần.

Tuy Lý Đế Nỗ đang hỏi ý của La Tại Dân, nhưng suy nghĩ cũng như quyết định trong lòng hắn, gần như đã hiển lộ rõ ràng ở trên nét mặt rồi - hắn động tâm, hắn muốn làm.

La Tại Dân có thể nói gì? Phản đối? Hắt cho hắn một bát nước lạnh? Tất nhiên không thể.

Đúng, La Tại Dân sợ việc Lý Đế Nỗ lộ diện trước công chúng sẽ liên lụy đến mình, những lời đồn đãi khắp trường đại học chính là vết xe đổ. Môi trường Hoa đại tương đối tốt, cho nên sau khi bọn hắn dọn ra ngoài, sóng gió cũng nhanh chóng tiêu tan. Thế nhưng, một khi phạm vi của những tin đồn này được mở rộng ra cả nước, ngộ nhỡ bạn mạng để lộ tin tức của bọn hắn, vậy thì hắn phải làm sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, có ai lại không nổi lên ham muốn đối với tiền tài và danh vọng? Một cái cơ hội cực tốt chình ình ngay trước mặt Lý Đế Nỗ, La Tại Dân cũng không muốn đối phương phải buông bỏ vì sự nhát gan của mình. Nếu thật vậy, cậu sẽ cảm thấy bản thân vô cùng ích kỷ.

Lý Đế Nỗ thấy người bên cạnh rơi vào trầm tư, liền hỏi: "Có phải em lo sau khi anh công khai danh tính sẽ kéo tới nhiều phiền phức hay không? Kỳ thực vấn đề này anh đã nghĩ qua rồi, trước kia anh cũng thấy rất phiền, nhưng hiện tại thì không còn như vậy nữa. Trên thế giới có rất nhiều người thành đạt cũng lên TV, lên tạp chí, nhưng chẳng phải họ vẫn sống thoải mái đó sao? Thật ra, chỉ khi leo được đến tầng cao nhất của xã hội, chúng ta mới có thể sống theo ý của mình."

Khi Lý Đế Nỗ nói ra những lời này, dã tâm đối với tiền đồ tương lai của hắn đã được phơi bày một cách mãnh liệt. Hắn muốn leo cao, muốn thành một người thành đạt. Hiển nhiên, La Tại Dân không có lý do gì để đóng vai chướng ngại trên con đường mà hắn muốn bước đi.

"Nếu anh muốn... thì cứ làm đi." La Tại Dân cười cười, có chút gian nan mà đưa ra một câu trả lời trái với lương tâm.

Quả nhiên Lý Đế Nỗ vô cùng vui vẻ, một tay giữ chặt vô lăng, tay còn lại đưa qua nắm lấy bàn tay La Tại Dân: "Bảo bối, phải tin anh."

La Tại Dân nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai không khỏi hồng hồng: "Đừng có nói mấy lời buồn nôn như vậy."

Nhìn dòng xe hối hả qua lại bên ngoài, La Tại Dân có chút lo lắng không hiểu vì đâu. Chuyện này thoạt nhìn có vẻ rất tốt, song La Tại Dân lại cảm thấy, cuộc sống mà cậu vẫn nghĩ sẽ vô cùng yên bình lúc trước, có lẽ chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

"À đúng rồi," Được một chốc, Lý Đế Nỗ lại lên tiếng, "Cuối tuần này anh phải về nhà một chuyến, em đi cùng với anh không?"

La Tại Dân giật mình: "Đến nhà anh?"

"Ừ, đã rất lâu anh không về nhà rồi, cuối tuần là sinh nhật em gái anh, dì Khương gọi điện bảo rất hy vọng anh có thể trở về cùng ăn một bữa cơm," Nói đoạn, Lý Đế Nỗ liếc mắt nhìn La Tại Dân một cái, "Anh nói, hiện tại anh đang thuê nhà sống cùng với em, dì Khương lại bảo, có thể dẫn theo em trở về."

La Tại Dân nhớ tới người phụ nữ ôn hòa hiền dịu kia, gật gật đầu, nói: "Được."

Cuối tuần, La Tại Dân tùy tiện mặc một bộ trang phục đơn giản gọn gàng sau đó theo Lý Đế Nỗ về nhà. Cậu vốn tưởng bữa cơm này chỉ có mẹ kế và hai đứa em của Lý Đế Nỗ thôi, cho nên chỉ mua bánh kem làm quà cho em gái nhỏ, còn lại không chuẩn bị thêm gì cả. Kết quả khi tới nhà Lý Đế Nỗ, lại phát hiện ba ba hắn cũng có mặt!

Hồi cậu tạm trú ở nhà Lý Đế Nỗ mấy đêm, ba ba hắn đang bận công tác, cho nên chưa từng gặp mặt, tính ra, đây vẫn là lần ra mắt đầu tiên.

La Tại Dân nhất thời cảm thấy khẩn trương, chỉ sợ mình ăn mặc chưa được đàng hoàng nghiêm chỉnh, hơn nữa, đến chơi lại không mang theo quà cáp, hình như rất không lễ phép đi.

Lý Đế Nỗ thấy thế, lặng lẽ chế nhạo cậu: "Gì mà khẩn trương như vậy, con dâu có xấu cũng vẫn phải ra mắt cha mẹ chồng, huống hồ em có xấu đâu."

La Tại Dân không nói gì, nghĩ đến quan hệ giữa mình và Lý Đế Nỗ, lại càng thêm luống cuống, tay chân không biết nên đặt chỗ nào.

Lý Đế Nỗ rất giống ba, chẳng qua ba hắn thấp hơn một chút, béo hơn một chút, ngũ quan thô kệch hơn một chút, tuổi tác hình như không lớn, đại khái khoảng bốn mươi lăm, toàn thân toát ra khí chất của người làm ăn buôn bán.

Lý Đế Nỗ kéo La Tại Dân tới trước mặt ba mình, thẳng thắn nói: "Ba, đây là La Tại Dân, bạn trai con."
La Tại Dân: "...!!!"

Lời này trực tiếp đánh thẳng vào đại não của La Tại Dân, làm cậu sợ tới mức tái mặt, trong nháy mắt chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, thật muốn đào một cái lỗ để mà chui xuống. Lý Đế Nỗ thế nhưng dám trắng trợn nói năng như vậy, quả thực chẳng biết sợ hãi là gì.

"À à, năm bảy tuổi mày lấy trộm chai Whiskey của ba, còn uống đến say mèm, chính là vì đứa nhỏ này?" Tần ba ba cẩn thận quan sát La Tại Dân một phen, cười như không cười, nói.

Từ khóe miệng cong cong của ông, La Tại Dân tìm được bóng dáng Lý Đế Nỗ. Tuy ánh mắt của đối phương không khiến người ta phản cảm, song lại khiến La Tại Dân cảm thấy có chút khó khăn.

"Đúng vậy." Lý Đế Nỗ thản nhiên đáp.

Kế tiếp, ba Lý Đế Nỗ hỏi La Tại Dân một vài câu, đại khái như quê quán ở đâu, học chuyên ngành gì. Chẳng qua, mới hỏi được một nửa, lại bị Lý Đế Nỗ lên tiếng làm gián đoạn: "Đừng hỏi nữa, hôm nay em ấy đến để ăn cơm."

Dì Khương ở bên cạnh cũng phụ họa vào: "Đùng vậy, khách khí chút đi, anh còn hỏi nữa sẽ khiến cậu bé không được tự nhiên nha."

La Tại Dân bất đắc dĩ hoà giải: "Không việc gì, không việc gì." Thực ra, cậu không sợ nói chuyện phiếm cùng bề trên, chẳng qua là cái cảm giác bị người khác dùng ánh mắt "xem xét con dâu" mà đánh giá thực là kỳ quái.

Tần ba ba dở khóc dở cười, oán giận: "Không biết ai mới là ruột thịt của nó nữa!"

Người một nhà vây quanh một chiếc bàn ăn, thắp nến, hát mừng sinh nhật, tặng quà cho chủ nhân bữa tiệc... Bầu không khí náo nhiệt và tốt đẹp đến mức người khác thấy mà thèm.

Bỗng nhiên La Tại Dân vô thức nghĩ tới một câu mà Tolstoy(*) đã nói: Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh đều có một kiểu bất hạnh riêng biệt.

(*) Tolstoy: Bá tước Lev Nikolayevich Tolstoy là một tiểu thuyết gia người Nga, nhà triết học, người theo chủ nghĩa hoà bình, nhà cải cách giáo dục, người ăn chay, người theo chủ nghĩa vô chính phủ, tín hữu Cơ Đốc giáo, nhà tư tưởng đạo đức, và là một thành viên có ảnh hưởng của gia đình Tolstoy. Tolstoy được yêu mến ở khắp mọi nơi như một tiểu thuyết gia vĩ đại nhất trong tất cả các nhà viết tiểu thuyết, đặc biệt nổi tiếng với kiệt tác Chiến tranh và hoà bình và Anna Karenina; miêu tả sự phóng khoáng và hiện thực của cuộc sống Nga, hai tác phẩm là đỉnh cao của tiểu thuyết hiện thực. Là một nhà luân lý, ông nổi tiếng với tư tưởng kháng cự bất bạo động, được thể hiện xuyên suốt các tác phẩm của mình như Vương quốc Chúa Trời trong bạn, điều đã có ảnh hưởng tới những nhân vật quan trọng của thế kỷ XX như Mahatma Gandhi và Martin Luther King, Jr.

Nửa năm không liên lạc với người nhà, cậu cũng không biết ba mẹ mình ra sao. La Tại Dân đã sớm kéo số điện thoại của hai người ra khỏi sổ đen, vài lần cậu cũng muốn lén gọi cho ba, hỏi thăm tình hình bọn họ, nhưng cũng quy vẫn không đủ dũng khí. Bên cạnh đó, La Tại Dân cũng cực kỳ khó chịu, chẳng lẽ bọn họ không quan tâm tới tình trạng của cậu một chút nào sao?

Sau khi ăn xong, dì Khương đi pha trà cho mọi người, Tần ba ba đứng lên định vào phòng làm việc hút thuốc, thừa dịp Lý Đế Nỗ bị em trai quấn lấy, không nhịn được tò mò mà lén vẫy tay với La Tại Dân, bảo cậu đi theo, "Tiểu Hà, con đừng có khẩn trương, chú chỉ muốn tán gẫu với con một chút thôi mà."

La Tại Dân sao có thể không khẩn trương cho được, hơn nữa cậu cũng không biết người nọ muốn nói gì với mình, chỉ đành cung kính đáp: "Chú cứ nói đi ạ."

Tần ba ba chậm rãi hút thuốc, bất chợt mở lời: "Vừa rồi chú quan sát hai đứa rất lâu, cảm giác con chững chạc hơn Nỗ Nỗ một chút," La Tại Dân thoáng ngẩn ra, lại nghe đối phương hỏi, "Con lớn hơn nó một tuổi, đúng không?"

"Vâng, hơn một tuổi ạ." La Tại Dân đáp.

Tần ba ba cười cười: "Thằng nhóc kia kích động hơn con nhiều, làm gì cũng đều như thế cả."

La Tại Dân: "..."

Tần ba ba nhả ra một vòng khói, tiếp tục nói: "Thằng nhóc ấy từ nhỏ đã như vậy rồi, phóng túng tự do, cũng chưa trải qua khổ cực bao giờ... Mẹ nó mất khi nó còn quá nhỏ, lúc ấy sự nghiệp của chú lại vừa mới bắt đầu, không thể quan tâm đến nó nhiều được, nên nó rất phản nghịch, hay tranh luận thậm chí là đôi co với chú, chú rất lo nó sẽ đi nhầm đường," Người đàn ông khẽ thở dài, lại cười với La Tại Dân, "Nhưng thật không ngờ, nó cũng rất có chí, sau khi tốt nghiệp trung học vẫn luôn tự quyết định cuộc đời mình, nghe nói nó chơi cái game gì đó, kiếm được không ít tiền, hiện tại không cần chú phải quan tâm tới nữa."

La Tại Dân nghiêm túc lắng nghe, cố gắng nắm bắt trọng điểm trong những lời nói của đối phương.

"Nó nói với chú, nó có được ngày hôm nay, không phải nhờ chú, mà nhờ một người bạn quen biết trong game, và cũng là mối tình đầu của nó," Tần ba ba phì cười, dường như nhớ lại vẻ mặt ngây thơ mà quật cường của Lý Đế Nỗ khi nói những điều này, sau đó lại giương mắt đánh giá La Tại Dân, "Người mà nó nói chính là con đi?"

La Tại Dân xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.

"Con không cần phải xấu hổ hay lo lắng gì đâu, chú sẽ không phản đối chuyện của hai đứa. Làm cha, hy vọng lớn nhất chính là con mình được vui vẻ hạnh phúc mà. Ngoại trừ việc chú không thể cho Lý Đế Nỗ một gia đình hoàn mỹ nhất ra, thì mọi thứ nó đều thuận buồm xuôi gió, không gặp phải biến cố quá khủng khiếp nào, bao gồm cả vấn đề tình cảm mà chú vẫn nghĩ là khó thành công nhất... Từ cách đây rất lâu, nó đã nói phải đợi con, tìm được con, ở cùng với con. Khi ấy, chú cảm thấy nó quá ngây thơ, còn chê cười nó nữa, không ngờ nó đã làm được. Hiện tại nhìn nó vui vẻ như vậy, chú cũng mãn nguyện vô cùng..." Nói đến đây, bỗng nhiên người đàn ông chợt chuyển đề tài, "Thế nhưng có một chuyện, chú muốn nhờ con."

La Tại Dân vội nói: "Xin chú cứ nói ạ."

Lý ba ba: "Bây giờ hai đứa vẫn còn nhỏ, về sau chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, Lý Đế Nỗ không ổn trọng bằng con, tính cách lại có phần tự phụ, con ở bên nó, cố gắng nhắc nhở nó, định hướng cho nó..."

Đúng vào lúc ấy, cửa phòng làm việc bị người dùng sức gõ mạnh mấy cái, sau đó, tiếng của Lý Đế Nỗ vang lên từ bên ngoài: "Ba! Ba với La Tại Dân ngồi trong đó làm gì!"

Lý ba ba giật mình, mỉm cười: "Con xem, chú mới nói với con có mấy câu, nó đã gấp gáp vậy rồi... Thôi, con ra ngoài đi," Người đàn ông tiện tay lấy một tấm danh thiếp ở trên mặt bàn gỗ lim đưa cho La Tại Dân, "Nếu gặp phải bất cứ khó khăn gì, đều có thể tìm đến chú."

La Tại Dân nói một tiếng cảm ơn, đang định xoay người thì Lý ba ba đột nhiên lên tiếng gọi cả tên đầy đủ của cậu: "La Tại Dân..." Ông dừng một chút, tiếp lời, "Đừng làm nó bị tổn thương."

Trong phút chốc, ánh mắt sắc bén của người đàn ông khiến La Tại Dân không tự chủ được mà gật gật đầu.

Vừa vặn, Lý Đế Nỗ đã khẩn cấp xông vào, hùng hổ hệt như sợ La Tại Dân bị ba mình bắt nạt.

"Ba anh nói gì với em?" Sau khi hai người rời khỏi căn phòng, Lý Đế Nỗ kéo tay La Tại Dân, hỏi.

"Không có gì cả," La Tại Dân làm bộ thoải mái mà đùa đùa với hắn, "Ba anh nói anh quá ngây thơ, bảo anh phải nghe lời của em hơn."

Lý Đế Nỗ: "..."

La Tại Dân bỗng nhướng một bên lông mày, hỏi: "Mà này, cái vụ anh trộm uống Whiskey vào năm mười bảy là như thế nào?"

Cậu nhẩm tính, Lý Đế Nỗ mười bảy tuổi là khoảng năm sáu năm về trước, lúc ấy hai người đã ngừng liên lạc khoảng hai ba năm, vì sao ba ba hắn lại nói hắn uống rượu vì mình?

Mặt Lý Đế Nỗ đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng: "Không có gì, lịch sử đen tối ấy mà."

La Tại Dân: "..."

Đầu tháng tám, thành phố A bắt đầu trải qua những chuỗi ngày nóng nực nhất, Lý Đế Nỗ chính thức ký hợp đồng với công ty game, không lâu sau liền tham gia quay phim chụp ảnh cho chiến dịch tuyên truyền quảng cáo. Cả quá trình hắn chỉ phải góp mặt hai ba ngày, thế nhưng từ khâu quay phim cho tới hậu kỳ chế tác còn cần hơn nửa tháng nữa. Thời điểm quảng cáo được tung ra, gần như chỉ trong một đêm, những hình ảnh tuyên truyền cho phiên bản thực tế ảo của Thần Ma được trải rộng khắp toàn thành phố, ngay cả bảng điện tử trong ga tàu điện ngầm cũng phát đoạn phim ngắn với hình tượng cosplay game của Lý Đế Nỗ!

La Tại Dân lo lắng đề phòng mất mấy ngày, nhưng Lý Đế Nỗ lại như chẳng có vấn đề gì cả, ban ngày chơi game xem thi đấu, thỉnh thoảng mở máy tính vẽ mô hình, tối đến còn bớt chút thời gian nấu cơm cho La Tại Dân.

Vào ngày thất tịch, La Tại Dân ăn cơm trưa tại canteen của công ty, thấy mấy nữ đồng nghiệp bàn bên tán gẫu về Thần Ma -

"Ôi chao, cái quảng cáo game mới ra gần đây các chị đã xem chưa? Hot cực kỳ luôn nhé!"

"Mỗi ngày đi làm đều thấy, đẹp lắm, nó làm chị cũng muốn đi mua mũ giáp chơi thử một phen..."

"Ầu, cái mà tôi quan tâm là bạn trẻ ngon mắt đóng trong đoạn quảng cáo ấy cơ, hình như là người mới, bộ dạng siêu đẹp trai."

"Nghe nói người ta là idol có tiếng nhất trong cái game đó thì phải?"

"Ôi chị lạc hậu quá rồi, hoàn toàn không biết thanh niên hiện nay chơi trò gì nữa. Bên đằng ngoại nhà chị có một đứa cháu gái mười lăm tuổi, nó mê tên nhóc kia lắm, hôm trước khi chị sang nhà nó ăn cơm, còn thấy nó sùng bái nhìn vào áp-phích rồi gọi hai tiếng 'đại thần'..."

La Tại Dân dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, thấy các cô không nói gì liên quan đến mình thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lẽ cậu nghĩ quá nhiều rồi, mọi người chỉ chú ý đến game thôi.

Đúng vào lúc ấy, trước mắt cậu bỗng nhiên tối sầm, một bóng người bất ngờ xuất hiện, "La Tại Dân, có ai ngồi đây chưa?" Người tới là một cô nàng làm ở bộ phận kế toán, cũng là thực tập sinh.

"Không có, ngồi đi." La Tại Dân khách khí đáp.

Cô gái đặt khay thức ăn xuống bàn, nhiệt tình nói chuyện với cậu, còn ngượng ngùng hỏi tan làm cậu có bận gì không, muốn hẹn cậu cùng xem phim.

Ở thời đại này, ý tứ khi phụ nữ chủ động mời mọc quả thực chẳng cần phải nghĩ cũng biết, vì thế La Tại Dân liền từ chối: "Thật có lỗi, buổi tối tôi có hẹn với... bạn gái rồi."

Cậu cũng không nói dối, Lý Đế Nỗ đã sớm hẹn cậu đi xem phim, chẳng qua cậu chỉ đổi "bạn trai" thành "bạn gái" mà thôi.

Cô gái lúng túng: "Anh có bạn gái rồi à... Sao, sao chưa từng nghe anh nhắc tới!"

La Tại Dân cười khổ, thấy cô gái lộ ra biểu tình mất mát thì cũng có chút không đành lòng, tùy tiện tìm một cái cớ nói bừa cho qua. Có đôi khi cậu nghĩ, nếu mình là nữ và có một người bạn trai giống như Lý Đế Nỗ, vậy thì cần gì phải che che giấu giấu, phỏng chừng còn vui mừng không kịp nữa kìa?

Sau khi tan tầm, La Tại Dân đi tới bãi đỗ xe cách công ty khoảng năm trăm mét để chờ Lý Đế Nỗ. Vì tránh bị đồng nghiệp nhòm ngó, hai người đặc biệt hẹn ở chỗ này, thế nhưng, hôm đó cậu lại vô tình gặp phải trưởng phòng Cù vừa vặn đi tới lấy xe.

"Tiểu Hà?" Trưởng phòng Cù vô cùng kinh ngạc, "Cậu lái xe đến à?"

La Tại Dân xua tay: "Không phải, tôi đang đợi người!"

Lời vừa dứt, xe của Lý Đế Nỗ lập tức xuất hiện. Chiếc xe màu xanh ngọc bóng loáng chầm chậm đi tới bên người La Tại Dân, tất cả đèn đóm trong bãi đỗ xe dường như bị điều khiển, vừa vặn đồng loạt sáng lên, soi rọi rõ ràng thân ảnh của thanh niên đẹp trai ngời ngời ngồi bên trong, và cả bó hoa hồng to tướng cùng một hộp quà cao đến nửa người được đặt trên ghế phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro