chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, La Tại Dân liền theo ba lên tàu về quê. Tháng chín, thời tiết đã chuyển lạnh, cậu nhớ trong nhà vẫn còn quần áo nên cũng không quay về căn hộ thuê chung với Lý Đế Nỗ, mà chỉ gọi một cú điện thoại cho đối phương trước khi xuất phát.

Sau khi ký hợp đồng với công ty giải trí, Lý Đế Nỗ liền tiếp nhận vài hạng mục quảng cáo, cho nên thời gian gần đây bận rộn vô cùng. Hắn xin nghỉ học ở trường mà hiện tại cũng chưa về nhà trọ, vừa nghe La Tại Dân nói phải quay lại thành phố Q thì lập tức khẩn trương lên: "Sao lại về? Có chuyện gì xảy ra?"

"Mẹ em không được khỏe, ba em tới tìm." La Tại Dân không muốn làm Lý Đế Nỗ lo lắng, chỉ nói một câu như vậy. Thời điểm gọi điện thoại, cậu đã đứng ở trên tàu, La ba ba thì đang hút thuốc ở cách đó không xa, La Tại Dân nói rất nhỏ, tựa hồ không dám để ba mình nghe thấy.

Trải qua vụ việc đập mũ giáp, đối với 'người mẹ cầm roi' để lại trên lưng La Tại Dân rất nhiều vết sẹo, quả thực Lý Đế Nỗ không có bao nhiêu thiện cảm. Trong tiềm thức hắn cũng sợ đại boss này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người, vì thế nhịn không được nói: "Không khỏe? Có phải lừa em không?"

La Tại Dân chán nản: "Lý Đế Nỗ, chuyện này đâu thể lấy ra mà đùa giỡn!" Hiện tại đầu óc cậu đã đủ hỗn loạn, thế mà Lý Đế Nỗ còn nói ra những lời như vậy...

Nghe được ngữ khí của La Tại Dân, Lý Đế Nỗ cũng hiểu mình đã lỡ lời, vội vàng bày tỏ: "Thực xin lỗi, chỉ là anh sợ em trở về lại phải chịu nhiều ủy khuất."

La Tại Dân thở dài, trước khi nắm được tình huống cụ thể, cậu cũng chẳng có tâm tư để mà giải thích với Lý Đế Nỗ.

"Bao giờ em quay lại?" So ra, Lý Đế Nỗ quan tâm tới vấn đề này hơn, đáng tiếc hiện giờ hắn quá bộn bề công việc, không cách nào dứt ra được, nếu không hắn thật muốn liều lĩnh mà trở về cùng với người kia.

"Có lẽ là một hai ngày, em chỉ đi xem tình hình của mẹ, còn phải đi học, sắp phải chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp rồi, không mất nhiều thời gian đâu, yên tâm."

Chỉ cần sẽ trở về là được. Tâm tư Lý Đế Nỗ nặng trĩu, hắn cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì. Rất có thể 'một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng', chung quy, hắn vẫn luôn sợ hãi cảnh tượng "bị vứt bỏ" chín năm về trước tái diễn thêm một lần.

"Vậy em hãy nhớ, bất kể có chuyện gì xảy ra, đều phải gọi điện báo với anh trước tiên. Nếu thân thể dì không khỏe cần đi khám, em cứ chọn bác sĩ tốt nhất, chuyện tiền bạc không cần lo lắng, còn có anh đây." Lý Đế Nỗ dặn dò.

Cuối cùng thì người nào đó cũng nói được những lời thích hợp, La Tại Dân cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng bỏ lại một câu "được" rồi nhanh chóng cúp điện thoại, vì cậu thấy ba mình đang vừa hút thuốc vừa nhìn sang đây.

Sau khi xích lại gần nhau, hai cha con đều bảo trì trầm mặc, đối với sự phối hợp của La Tại Dân, La ba ba có chút vui mừng. Song, dường như La Tại Dân vẫn không định nói tới thằng nhóc đang ở chung kia, chuyện này khiến ông vừa phẫn nộ lại vừa không sao hiểu được.

"Con vừa gọi điện cho thằng nhóc kia?" La ba ba nhẹ giọng hỏi.

La Tại Dân "Vâng" một tiếng, nếu ba đã biết rồi, cậu có giấu nữa cũng là vô nghĩa.

La ba ba phun ra một vòng khói cuối cùng, giẫm nát đầu mẩu của điếu thuốc, dùng vẻ mặt tang thương nói: "La Tại Dân, cái gì ba cũng có thể thử lý giải con, nhưng, duy độc chuyện này, là không được."

Ba cậu lộ ra bộ dáng kiên định như thể "quan điểm của ba mãi mãi là như vậy", khiến La Tại Dân dâng lên một cảm giác chua xót trong lòng.

Ừ thì, chuyện cũ thực khiến người ta tiếc nuối cùng khiếp sợ, bệnh tình của mẹ cũng có vẻ đúng lý hợp tình, nhưng một người khuyết thiếu hiểu biết đối với "chứng trầm cảm uất ức" như La Tại Dân còn chưa ý thức được căn bệnh này rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào. "Trầm cảm, uất ức", chung quy, cậu vẫn cảm thấy nó là một bệnh lý về phương diện cảm xúc, chỉ cần mình trở về xin lỗi bà, chiếu cố cảm xúc của bà một chút, thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.

Tuy nhiên, cậu không định thỏa hiệp. Đã nhấm nháp được tư vị của sự tự do, La Tại Dân rất khó tưởng tượng ra một ngày mình lại sống dưới sự khống chế của mẹ, cũng không muốn vì chứng bệnh này mà sống vì kỳ vọng của bà. Cậu tính, chờ khi tinh thần của mẹ tốt hơn, sẽ chậm rãi chiến đấu lâu dài.
"Sau khi tốt nghiệp, con có thể làm công việc con thích, cũng có thể tìm cô gái con yêu, ba sẽ ủng hộ con, nhưng con đừng sống như một kẻ không bình thường." La ba ba vẫn giữ vững ý đồ khuyên nhủ La Tại Dân "trở về chính đạo".

La Tại Dân đưa tay ôm mặt, thống khổ nói: "Ba, tạm thời đừng nhắc tới vấn đề này."

Cậu luyến tiếc Lý Đế Nỗ, nửa tháng trước, khi cậu tới nhà người nọ ăn cơm, Lý ba ba còn nhờ cậy cậu đừng làm tổn thương hắn... Vì sao sự bao dung giữa các gia đình lại có khác biệt lớn đến mức này?

Trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu, La Tại Dân có cảm giác thời gian như đã trôi qua mấy đời. Trong nhà vẫn tràn ngập mùi hương quen thuộc ngày xưa, chẳng qua thiếu đi vài phần ấm áp, lại tăng thêm một chút trầm lặng mà thôi. Trên mặt bàn trong phòng ăn có đặt một đống lọ thuốc, cậu quét mắt nhìn qua, ước chừng hơn mười loại.

Nghe thấy tiếng động, người trong phòng ngủ chính lập tức bước ra, là dì ruột La Tại Dân, bà nhỏ giọng kêu lên: "Sao hai người trở về nhanh vậy!"

"Dạ," La Tại Dân nhìn về phía phòng ngủ: "Dì, mẹ con đâu?"

Bà dì quay sang chỗ La ba ba, chỉ thấy ông gật đầu một cái: "Tôi nói với nó rồi."

Dì của La Tại Dân chỉ chỉ vào đầu mình, có chút nhăn nhó nói: "Ngủ, uống cái thuốc này vào, sẽ ngủ suốt thôi, thời gian tỉnh táo rất ít."

La ba ba đặt hành lý xuống, thở dài: "Ngủ cũng tốt, tỉnh rồi lại điên cuồng tìm chết."

Dì La Tại Dân lại nhìn về phía cậu: "Dân Dân à, mẹ con sống cũng không dễ dàng, hãy thông cảm cho bà ấy."

La Tại Dân: "..."

La ba ba khoát tay, lại nói: "Ngồi cả đêm trên xe, mệt rồi, tôi đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai hãy nói. Tôi ở phòng La Tại Dân, dì cứ ở cùng chị của dì đi."

La Tại Dân nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được, ánh mắt cùng giọng điệu của dì lúc nói về mẹ cậu, cứ như đang nói tới một "người bệnh tâm thần". Thật sự là cậu không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế.

La Tại Dân dùng vòng tay thông minh lên mạng tìm kiếm thông tin một chút, không tra còn không biết, thì ra sự hiểu biết của mình đối với chứng bệnh "trầm cảm uất ức" kia lại nông cạn như vậy.

Uất ức không phải "luẩn quẩn trong lòng", cũng không phải "buồn bực bức bối", lại càng không "bi quan mất mát" hay là "lập dị khác người", mà là một loại biến hóa chức năng của đại não, là khu vực phụ trách điều tiết cảm xúc mất không chế, là "Serotonin(1)", "Adrenalin(2)" cùng "Dopamine(3)" bị biến đổi. Nói một cách ngắn gọn, chính là khu vực quản lý cảm xúc đã bị hư hỏng rồi.

(1) Serotonin (Hydroxytryptamine-5, 5-HT) là một chất dẫn truyền thần kinh Monoamine được phát hiện vào năm 1935 bởi nhà khoa học người Ý Vittorio Erspamer. Serotonin chủ yếu được tìm thấy trong đường tiêu hóa và hệ thống thần kinh trung ương. Khoảng 80 % tổng số serotonin của cơ thể con người nằm trong ruột, được sử dụng để điều chỉnh chuyển động ruột, 20% còn lại được tổng hợp trong tế bào thần kinh Serotonergic trong thần kinh trung ương, nơi nó có nhiều chức năng khác nhau: điều chỉnh tâm trạng, sự thèm ăn, giấc ngủ, co cơ và một số chức năng thuộc về nhận thức. Serotonin bị suy giảm dẫn đến việc cảm thấy buồn chán, giảm sự ham muốn, giảm quan tâm hoặc dễ dàng cáu giận, gặp khó khăn trong việc hoàn thành công việc.

(2) Adrenalin: Khi đối mặt với nguy hiểm, đa số động vật có một cơ chế phòng vệ tự nhiên. Trong tình huống bị đe dọa hay căng thẳng, cơ thể tiết ra hormone adrenaline hay epinephrine. Còn có cách gọi khác là "máu điên". Nó sẽ kích hoạt tất cả các cơ chế và bản năng sinh tồn của động vật. Nó đưa cơ thể vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Việc tiết adrenaline nâng cao sự phát sinh năng lượng, kích hoạt và cảnh báo tất cả các cơ chế cảm nhận và đóng những chức năng ít quan trọng hơn. Nó làm tăng lượng đường trong máu, tăng nhịp tim và huyết áp. Nó kích thích phát sinh năng lượng. Nó đưa cơ thể vào trạng thái năng lượng tối ưu để đạt đến năng lực thể chất cao-hơn-mức-bình-thường.

(3) Dopamine là chất dẫn truyền thần kinh của khoảng 0,3% số neurone trong não nhưng lại cần thiết trong nhiều chức năng. Dopamine được tiết ra từ một trong các vùng nguyên sơ nhất của não, ở đỉnh thân não. Một phần số neurone đó tác động đến việc kiểm soát cử động. Lượng dopamine tiết ra là một loại "nhiệt kế của tính khí".

Người mắc bệnh phải uống thuốc, chỉ uống thuốc mới có thể bình thường một chút, nếu không sẽ rơi vào trạng thái "u ám tuyệt vọng", không tìm thấy lạc thú trên đời, đây cũng là nguyên nhân căn bản nhất của khuynh hướng tự sát... Xem một đống giải thích, tâm tình La Tại Dân lập tức trở nên trầm trọng.

Ngày hôm sau, La Tại Dân bị xúc cảm vuốt ve êm ái đánh thức. Trong lúc nhất thời cậu còn tưởng mình vẫn đang ở trong căn nhà trọ tại thành phố A, được Lý Đế Nỗ âu yếm, cho nên thoải mái mà cọ cọ vào bàn tay kia, thế nhưng, rất nhanh, cậu đã kịp thời phản ứng, cậu về quê rồi!

Mở to đôi mắt, La Tại Dân nhìn thấy một khuôn mặt phi thường ảm đạm, là mẹ cậu.

"Mẹ..." La Tại Dân nhanh chóng ngồi dậy, không dám tin mà nhìn những nếp nhăn mới xuất hiện trên gương mặt bà, còn có một mái đầu với phân nửa là tóc bạc. Cậu nhớ khi mình rời đi tất cả những thứ kia đều không có, hiển nhiên, mẹ đã già thêm rất nhiều. Trong nửa năm ngắn ngủi, La Tại Dân thật không biết rốt cuộc bà đã phải gánh chịu bao nhiêu dày vò.

Trong lúc nhất thời, La Tại Dân bỗng cảm thấy vô cùng áy náy, cũng phi thường tự trách. Trái tim vô thức nhói đau, cậu túm chặt mảnh chăn, thấp giọng nói: "Mẹ, xin lỗi, con sai rồi."

Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt ưu thương, chăm chú nhìn cậu, sờ nhẹ lên gương mặt cậu: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nửa năm không gặp, mẹ nhớ con muốn chết, mẹ cũng có chỗ không phải, mẹ nhận lỗi với con."

La Tại Dân cảm thấy hốc mắt cay cay, lần này cậu thực sự muốn thấu hiểu và tôn trọng mẹ, còn muốn chung sống hoà bình với bà. Vì thế, cậu nắm lấy bàn tay của mẹ mình, áy náy nói: "Mẹ đừng sờ nữa, con ở đây, con rất khỏe."

Người phụ nữ vẫn nhìn cậu chăm chăm, hỏi thăm về cuộc sống trong nửa năm này của cậu. La Tại Dân chột dạ, hoàn toàn không dám để lộ chuyện với Lý Đế Nỗ, chỉ nói sau khi rời nhà đã đến ở tạm nhà bạn vài ngày, kế tiếp thì về trường đi học. Cậu còn nói dối mình ra ngoài làm thuê kiếm sống suốt nửa năm. La mama đau lòng đến rơi nước mắt, lại xin lỗi cậu một hồi, oán trách bản thân vì đã để con trai mình chịu khổ.

La Tại Dân không biết nên che giấu như thế nào, chỉ nghĩ có thể lừa được cái gì thì hay cái đó, hơn nữa, tạm thời vẫn không thấy mẹ có chỗ nào khác với người thường, nên cậu rất rất lạc quan. Mà La ba ba cũng rất vui vì việc La Tại Dân trở về đã thực sự có tác dụng,

Thế nhưng, sự lạc quan của cậu không duy trì được bao lâu, rất nhanh sau đó, cậu liền tận mắt chứng kiến mẹ mình "phát bệnh".

Chuyện xảy ra vào bữa cơm tối, La Tại Dân nhắc tới công việc thực tập của mình vào mùa hè vừa qua, cũng cẩn thận nói ra ý đồ muốn lưu lại thành phố A sau khi tốt nghiệp. Ngay lập tức mẹ cậu liền đen mặt, cầm bát ném mạnh đi, bắt đầu nói "Không được". Bà nói rất nhanh, giống như những lần bác bỏ yêu cầu của La Tại Dân ở trong quá khứ vậy, căn bản không để người khác có cơ hội chen miệng vào. Càng nói, hai mắt bà càng trở nên vô thần, rồi dần dần trở thành lẩm bẩm, đến cuối cùng bà bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: "Tại sao con có thể đối xử với mẹ như vậy, sao lại ác tâm đến thế, bất hiếu đến thế được cơ chứ! Mẹ là mẹ của con! Mẹ là mẹ của con đấy! Nếu con rời bỏ mẹ mà đi, mẹ sống còn có ý nghĩa gì, không bằng mẹ chết ngay tại đây cho con xem nhé!"

La Tại Dân không cách nào lý giải được, vì sao đề tài câu chuyện lại chuyển tới hướng này, cũng không biết ứng phó với tình huống trước mắt ra sao. Ba cậu vội vàng nháy mắt một cái, ý bảo cậu hãy khuyên nhủ mẹ mình, vì thế La Tại Dân chỉ đành trái với lương tâm mà hứa hẹn "Con sẽ không đi", "Con sẽ về quê mà", "Mẹ đừng khóc nữa"... Khuyên giải hồi lâu, thế nhưng mẹ cậu vẫn giữ nguyện bộ dáng không thiết sống, cuối cùng La ba ba phải lừa bà uống thuốc, mọi chuyện mới chậm rãi bình yên.

Đến lúc này La Tại Dân mới hiểu, mình thật sự quá ngây thơ, quá lý tưởng hóa mọi việc rồi.

Bởi vì còn phải đến trường, nên sau khi hóa giải mâu thuẫn với mẹ xong La Tại Dân liền lên tàu quay về Hoa đại. Cậu cũng cam đoan trong thời gian sắp tới, cứ một tuần sẽ gọi video call báo cáo chi tiết một lần, và cứ thế tất cả lại quay về giống như lúc trước.

Về quê một chuyến, La Tại Dân cảm giác mình như bị lây bệnh, cũng uất ức bi quan cực kỳ. Dưới tình hình hiện tại, cậu phát hiện tương lai của mình và Lý Đế Nỗ bỗng trở thành một mảnh thật xa vời.

Ngày trở lại trường đại học, La Tại Dân cũng chưa biết nên làm gì kế tiếp, thế nhưng cậu không về nhà trọ thuê chung với Lý Đế Nỗ mà quay lại ký túc xá ngủ một đêm.

Hầu Đông Ngạn hỏi cậu sự tình xử lý thế nào, La Tại Dân đáp: "Còn khó nhằn hơn so với những gì tao tưởng tượng," cậu không nói với Lý Đế Nỗ về bệnh tình của mẹ mình, song lại tâm sự với Hầu Đông Ngạn, "Bác sĩ kê rất nhiều thuốc, nhưng tao search trên mạng, mấy cái thuốc kia có nhiều tác dụng phụ lắm, uống lâu không tốt, hiện tại phải trông cậy vào ba và dì của tao thôi."

Hầu Đông Ngạn nghe thế, lại nói: "Vậy chuyện mày với Lý Đế Nỗ thì sao?"

Vốn nên kiên định, nhưng giờ phút này, La Tại Dân lại hơi do dự: "Tao không biết nữa..."

Hầu Đông Ngạn: "Ầy, theo quan điểm của tao, chúng mày vui vẻ trong game một chút thì cũng ok, nhưng để phát triển ra ngoài hiện thực, rất khó tin. Mày thấy đấy, thực tế có được mấy đôi tu thành chánh quả đâu."

Không sai, trước kia La Tại Dân cũng từng nghĩ vậy, hai thằng con trai, rất khó, làm sao có thể kiên trì chung sống dài lâu? Chẳng qua, sau khi hẹn hò với Lý Đế Nỗ, cậu lại bất tri bất giác bị sự nhiệt tình cùng cách yêu đương nồng nhiệt của đối phương cuốn hút, cậu thích cảm giác tràn đầy năng lượng tự tin khi ở cạnh người kia.

"Tao đọc một quyển sách thấy trên đó viết, tình yêu ấy mà, đều là do Dopamine gây ra, bất kể nam hay nữ, lúc yêu cuồng nhiệt đều sẽ rơi vào trạng thái mụ mị u mê, chờ giai đoạn đó qua đi, tỉnh táo lại liền phát hiện, kỳ thực chẳng có ai không thể rời xa ai cả."

Hầu Đông Ngạn chính là đứng ở góc độ khách quan mà phân tích, lại không nghĩ rằng, một câu lơ đễnh của mình đã ảnh hưởng tới La Tại Dân rất nhiều.

La Tại Dân cảm thấy người nọ nói đúng lắm, bắt đầu từ tám năm chờ đợi kia, cậu đã nghĩ tình cảm mà Lý Đế Nỗ dành cho mình thực không hợp với lẽ thường. Cậu cho rằng, có lẽ Lý Đế Nỗ theo đuổi cậu chẳng qua là vì chấp niệm, và có lẽ hắn... cũng không thích cậu nhiều như vậy đâu...

La Tại Dân mang theo tâm tình mất mát bất an trở về căn hộ thuê chung cùng với Lý Đế Nỗ. Người nọ còn chưa quay lại, vì thế cậu một mình một người ngồi trên ghế sa lông ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Trên bàn trà có một gốc rau má nho nhỏ, tán lá của nó xòe to gần như sắp sửa che kín thân bồn; trong khay trái cây đựng thanh long và mận còn rất tươi ngon, xem ra mới mua không đến vài ngày; cái giá âm tường bên phải sô pha đặt các loại mô hình Thần Ma mà công ty game đưa tặng; trong phòng bếp còn có hai cái bát được rửa sạch úp ngược, mặt trên phủ một lớp vải thô, đây chính là kiệt tác của mình; cửa phòng ngủ được mở to, có thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong không xót một cái gì, Lý Đế Nỗ kia lại lười biếng không chịu gấp chăn sau khi thức dậy; đôi dép lê bông mỗi cái một nơi mà vứt chỏng chơ trên mặt đất; tấm thảm trải sàn dùng được nửa năm, đã có chút ố màu, nhưng nhìn vẫn thực là ấm áp... Tầm mắt của La Tại Dân xuyên qua cửa sổ phòng ngủ chiếu thẳng ra ngoài ban công, màn trời, một màu u tối.

Đây là đất trời của bọn hắn, thế giới của bọn hắn, ở đây bọn hắn giống như một đôi vợ chồng cùng nấu nướng, cùng ăn cơm, không kiêng nể gì mà ôm hôn ân ái, tự do tự tại nói chuyện yêu đương... Nửa năm ngắn ngủi, góc nhỏ không tới năm mươi mét vuông này thế nhưng đã tràn đầy những hồi ức đẹp tươi, thật sự là cậu không dứt bỏ được.

Song, cậu lại không có biện pháp quên đi người cha với sống lưng đã hơi còng, cũng không cách nào phớt lờ người mẹ vì trầm cảm uất ức mà nửa đầu bạc trắng... Cậu không thể để một mình cha gánh vác trách nhiệm chiếu cố người bệnh, nếu tinh thần người phụ nữ kia thực sự có vấn đề, vậy thì đó cũng là trách nhiệm của cậu, cậu trốn cũng không thoát được.

La Tại Dân ôm mặt, khóe mắt cay cay, không biết nên làm cái gì cho phải.

Hơn mười giờ tối, Lý Đế Nỗ ngồi máy bay gấp trở về từ thành phố C, hắn vừa dùng tư cách khách mời để ghi hình một tiết mục phỏng vấn sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng cuối tuần ở nơi đó.

La Tại Dân nhận được điện thoại báo sắp về đến nhà của Lý Đế Nỗ thì nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, lấy thanh long ra gọt vỏ rồi cắt thành những miếng con con.

Kỹ thuật cắt gọt hoa quả của cậu rất kém, các miếng lớn nhỏ không đồng đều, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian. Cắt xong, La Tại Dân chia những miếng thanh long này vào hai cái bát thủy tinh, cho thêm chút mật, vừa vặn Lý Đế Nỗ mở cửa bước vào.

Buông hành lý, thanh niên phong trần mệt mỏi lập tức vội vàng chạy vào phòng bếp, một phen ôm chặt lấy La Tại Dân, cũng không kịp xoay đối phương lại, cứ như vậy mà nhiệt tình hôn lên phần gáy, lỗ tai cùng với nửa bên mặt nghiêng của người ta.

Trên đầu hắn có mùi gel vuốt tóc, thân thể lại mang theo hương vị hỗn tạp của nước hoa, La Tại Dân khẽ quay đầu, đón nhận nụ hôn với làn môi lạnh lạnh, đầu lưỡi nóng cháy của đối phương mà u sầu thật sâu.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Lý Đế Nỗ hôn như chưa bao giờ được hôn, mười phút trôi qua vẫn không chịu buông tay, còn hừ hừ làm nũng: "Vợ à, anh nhớ em ~"

"... Anh là chó sao, thấy người liền bổ nhào lên hôn hôn liếm liếm, buông tay!" La Tại Dân cười khẽ rồi vỗ nhẹ vào bàn tay ôm chặt thân thể mình, đưa cái bát đặt trên thớt gỗ cho hắn, "Này, mau ăn đi."

Lý Đế Nỗ lộ vẻ cảm động, vừa cầm bát vừa vươn cổ ghé mặt qua trộm hôn lên má La Tại Dân một cái, rồi mới lấy dĩa ăn cắm một miếng thanh long đưa vào trong miệng, hỏi: "Mẹ em sao rồi?"

La Tại Dân hạ mắt: "Vẫn ổn, em bỏ nhà ra đi mất nửa năm, tâm tình bà ấy không tốt lắm, lần này em trở về là để hòa giải."

Lý Đế Nỗ nghiêng đầu, không khỏi lộ ra vẻ mặt mất hứng. Hắn biết, rất có khả năng gia đình La Tại Dân sẽ là rào cản lớn nhất trên con đường nắm tay đi tới tương lai của cả hai người, cho nên đôi khi hắn cũng "ác độc" mà hy vọng, người kia có thể hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một khi như vậy, La Tại Dân sẽ chỉ có thể ở bên cạnh mình thôi.

La Tại Dân lườm Lý Đế Nỗ một cái: "Anh đang nghĩ gì?"

Người sau kinh ngạc: "Không nghĩ gì cả!"

La Tại Dân cạn lời: "Suy nghĩ của anh lộ hết lên trên mặt kia kìa."

Lý Đế Nỗ: "..."
La Tại Dân: "Em biết anh không quá thích bà, em cũng không đồng ý với quan điểm của bà, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nhưng dù sao thì bà cũng là mẹ của em."

"Được rồi, anh nhận lỗi là được chứ gì, nhưng thật sự anh rất lo mẹ em sẽ chạy tới chia rẽ chúng ta!" Lý Đế Nỗ ăn một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Nếu mẹ em bảo em chia tay với anh, em sẽ đồng ý sao?"

La Tại Dân âm thầm giật mình, cười khổ một tiếng, trực giác của người kia chuẩn xác thật, "Không đâu." Cậu trả lời rất rõ ràng, song trong lòng lại thầm nhỉ: Xin lỗi, Lý Đế Nỗ, bởi vì có lẽ bà ấy sẽ vĩnh viễn không biết, em từng ở bên anh.

Vì cái đáp án này mà Lý Đế Nỗ vui vẻ hồi lâu, buổi tối còn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ở trên giường, quấn lấy La Tại Dân đòi làm tình. La Tại Dân chẳng những không cự tuyệt, mà còn chủ động chưa từng thấy.

--- Tôi là phân cách tuyến siêu thuần khiết _(:з" ∠)_ ---

Sau đó hai người ôm nhau nằm ngủ, Lý Đế Nỗ hạnh phúc tới mức sắp sửa bay lên đến tận trời xanh.

Vài ngày kế tiếp, công việc vơi bớt, Lý Đế Nỗ liền quay về trường học. Bởi vì quảng cáo Thần Ma đã được tung ra, cho nên hiện nay hắn không chỉ là hot boy số một vườn trường nữa mà đã thành người nổi tiếng luôn rồi. Hơn nữa, trong số sinh viên mới nhập học cũng có không ít người chơi game Thần Ma, bọn họ bắt đầu truy đuổi Lý Đế Nỗ như săn thần tượng, đòi kí tên với chụp ảnh chung, vân vân và mây mây... Tuy nhiên, không khí bên trong Hoa đại vẫn có thể coi là rất tốt, Lý Đế Nỗ cảm thấy mỗi khi ra ngoài, mức độ khiến người ngoái đầu nhìn lại có chút cao hơn, song cũng không đặc biệt phiền hà.

Mãi đến một tuần sau đó, chương trình phỏng vấn mà Lý Đế Nỗ quay ở đài truyền hình tỉnh H được lên sóng, hôm ấy, La Tại Dân và Lý Đế Nỗ cùng xem.

Lý Đế Nỗ trong TV rất đẹp trai, rất có mị lực. Hắn thong dong ứng đối tất cả các câu hỏi của người dẫn chương trình, vừa thanh cao bình tĩnh lại khôn khéo thông minh, có thể nói là hoàn mỹ đến không chê vào đâu được - Sinh viên tài năng khoa cơ khí của Hoa đại, game thủ đệ nhất Thần Ma, người truyền bá với mức thu nhập cả trăm vạn một năm... Một loạt điểm mấu chốt lóe sáng trên người chàng thanh niên mới hai mươi hai tuổi ấy, thật sự là đáng chú ý vô cùng.

La Tại Dân một bên nhìn TV, một bên lặp lại quá trình so sánh nhân vật xuất hiện trên màn hình với người đang ngồi bên cạnh mình.

"Sao vậy?" Lý Đế Nỗ cười tủm tỉm, hỏi, "Anh đẹp trai lắm à?"

La Tại Dân quan sát hắn hồi lâu, nói: "Tại sao em cảm thấy trên TV anh như là một người khác?" Đúng vậy, cậu quen với một Lý Đế Nỗ nhiệt tình, có hơi tùy hứng, có chút xấu xa, thường xuyên bắt nạt rồi lại làm nũng với mình, có đôi khi còn ngu ngu ngốc ngốc (=_=)...

"Đó là đương nhiên!" Lý Đế Nỗ một phen nắm lấy bờ vai cậu, mạnh mẽ kéo vào lồng ngực của mình, "Anh chỉ thể hiện bộ mặt thật cho em xem thôi."

La Tại Dân: "..."

Ở cuối tiết mục, Lý Đế Nỗ lễ phép mà khẩn cầu khán giả ngồi trước TV, nói hiện nay hắn còn đang học đại học, nếu có đàn em trai gái hoặc bất cứ nam thanh nữ tú nào yêu thích hắn, xin hãy thông cảm, hắn không muốn bị quấy nhiễu tâm tình.

La Tại Dân lo lắng hỏi: "Nói vậy có tác dụng không? Giờ anh lên TV, sẽ có càng nhiều người biết đến, trong trường học hẳn cũng càng nhiều người quấy rầy anh đi?"

"Phải chịu thôi, đây là cái giá của sự nổi tiếng, cùng lắm thì anh nộp đơn xin tự học, nhờ bạn bè cho mượn tài liệu ghi chép rồi không cần lên lớp nữa, chỉ tham gia thi cuối kì thôi," Lý Đế Nỗ nói xong liền nhìn về phía La Tại Dân, "Em thì sao, gần đây không ai làm phiền toái em chứ?"

La Tại Dân cười cười: "Em học năm tư rồi, hiện tại một tuần chỉ có hai tiết chính, cũng không gặp được người nào."

Kỳ thật là có, hôm trước lúc La Tại Dân đến trường đã bắt gặp một vài đàn em rất xinh đẹp, các cô ấy ngăn đón cậu để hỏi thăm về đời tư của Lý Đế Nỗ, còn phi thường vô duyên mà trực tiếp nhắc tới quan hệ giữa hai người, khiến cậu cực kỳ xấu hổ. Tuy nhiên cậu sẽ không kể lại việc này với Lý Đế Nỗ, bởi vì thời gian của cả hai đã không còn nhiều nữa, cho dù có phiền phức hơn thì La Tại Dân cũng đều nhịn xuống cả thôi.

Lý Đế Nỗ cầm lấy tay cậu, vuốt ve: "Thế thì anh yên tâm rồi, người anh lo lắng nhất là em."

Sau khi tiết mục phỏng vấn được trình chiếu, quả nhiên Lý Đế Nỗ lại càng hot hơn, tựa hồ trong một đêm liền biến thành thần tượng. Vài ngày kế tiếp, hắn lại nhận được không ít hoạt động, đương nhiên cát xê cũng không ngừng tăng lên, thu nhập của hắn cứ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng kiếm lại càng nhiều.

Có một buổi tối, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân kiểm kê tổng thu nhập của hắn trong ba tháng gần đây. Từ lúc bắt đầu trở thành người phát ngôn của Thần Ma, tất tần tật tiền đóng quảng cáo, chụp hình tạp chí và những hợp đồng ký với các công ty giải trí, đã có tới mấy ngàn vạn đồng! Bởi vì quá bận rộn, nên chương trình trực tuyến của hắn tại Flying Network đã ngừng, hiện tại hắn đang tìm một công ty chuyên quản lý tài chính giúp hắn quản lý tài sản của mình, chuẩn bị tự đầu tư một cái game nho nhỏ.

Lý Đế Nỗ không giấu La Tại Dân bất cứ một điều gì, vừa kiêu ngạo lại vừa lấy lòng, tựa như bức thiết mong muốn có được sự biểu dương cùng tán thành của La Tại Dân, cũng hy vọng người nọ cảm thấy mình tốt, sùng bái mình, không bao giờ rời khỏi mình nữa.

Coi đây như cái giá phải trả, Lý Đế Nỗ càng ngày càng bận rộn hơn, thậm chí không có thời gian chơi game cùng La Tại Dân nữa. Tối hôm đó, La Tại Dân một mình đội mũ giáp, đăng nhập vào『 Thần Ma 』.

Thế giới game vẫn náo nhiệt như lúc trước, tất cả bạn bè đều đang online, trong vườn, lúa mạch, ngô đồng đều đã chín, hoa đào cũng nở rộ rồi... Ly Lạc thấy La Tại Dân lên mạng liền rủ rê đi đánh phó bản, nói bọn Thệ Thủy cũng cùng đi, song La Tại Dân lại từ chối, một mình cưỡi Cùng kỳ Liệt diễm, mang theo bảo bảo Thang Viên đi ngắm cảnh ở khắp mọi nơi.

Chỉ một lát sau Thệ Thủy đã gửi tin tới: "Vô Tình đâu, hai người các cậu là định chơi trò thần tiên quyến lữ rồi thoát ly tổ chức đấy hả?"

A Dân: "Gần đây hắn bận lắm, tôi chỉ lên thu hoạch một chút thôi, các người cứ chơi đi. ^_^ "

Học theo Thương Hỏa gửi đi một khuôn mặt cười, thế nhưng thật sự là La Tại Dân không cách nào cười nổi. Đi dạo một vòng, cậu mang Thang Viên tới Hoàng thành tìm người bán mứt quả ngày xưa, mua mười que một lượt, ngồi xổm xuống góc đường mà bắt đầu ăn. Mứt quả vừa chua lại vừa chát, đến nước mắt cậu cũng sắp trào ra, tâm tình hoàn toàn không khá lên dù là một chút.

Cậu nhớ tới việc phải đến trường giao luận văn chọn đề án nên quay về ký túc xá một chuyến, vừa ra tới cổng trường thì gặp được một người thoạt nhìn rất giống phóng viên. Người nọ hỏi cậu có phải là La Tại Dân hay không, còn chơi Thần Ma không, thậm chí thẳng thắn nói hỏi quan hệ giữa cậu và Lý Đế Nỗ có phải là tình nhân không. La Tại Dân tái mặt, đáp: "Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Lý Đế Nỗ, tôi cũng không chơi game, anh tìm nhầm người rồi."

Rất nhanh sau đó, mẹ La Tại Dân gọi điện thoại tới, hỏi khi nào thì cậu về nhà, còn nói hôm nay đi chợ muốn mua cho cậu vài quả dưa hấu, đáng tiếng loại quả này mùa hè mới có mà hiện tại lại là tiết Đông đầu tháng mười hai.

La Tại Dân lau lau khóe mắt khô khốc không một giọt nước, ôm lấy bảo bảo hệ thống chẳng có linh hồn, hôn nó một cái: "Thang Viên, ba ba sẽ không đến đây một thời gian."

Một năm trôi qua, hình tượng nhân vật game của cậu đã lớn thêm bốn tuổi, biến thành bộ dáng một thanh niên mười tám. Vốn dĩ cậu muốn bù lại tám năm thiếu hụt của mình trong đoạn thời gian Thương Hỏa lớn dần, thế nhưng hiện tại, xem ra cũng không có cách nào thực hiện được.

Thang Viên bắt được cảm xúc của La Tại Dân, kêu lên vài tiếng "chít chít", hai mắt ngấn lệ long lanh.

La Tại Dân lưu luyến không rời mà cọ cọ mặt nó: "Ba cũng không biết bao giờ mới có thể quay trở lại, cũng không biết khi ấy, con có còn là con của ba không..."

Thang Viên: "Ba... ba!"

La Tại Dân kinh ngạc mở to đôi mắt, Thang Viên vừa mới gọi mình là "Ba ba" sao? Nó thế mà biết nói!

Thang Viên lại gọi một tiếng "Ba ba!" nữa, lần này còn rõ ràng hơn.

La Tại Dân vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại vừa buồn bã, cậu dùng sức kéo Thang Viên vào trong ngực, dứt khoát nói: "Ba đi rồi, bảo bảo phải nhớ thay ba ba an ủi ba ba kia, vĩnh viễn ở bên hắn, được không?"

Thang Viên vội vã kêu lên: "Ba ba! Ba ba!"

La Tại Dân hôn hôn nó: "Tuy con chỉ là một bảo bảo hệ thống, nhưng con rất thông minh... Ba sẽ nhớ con, Thang Viên bảo bối."

Thoát game, gỡ mũ giáp xuống khỏi đầu, khuôn mặt của La Tại Dân, đã sớm ướt đẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro