Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đế Nỗ nói ra lập tức kéo Chu Vân đã có chút tuyệt vọng lại, hắn nhìn Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ tiếp tục nói "Chỗ này ta có một ít dược sở chế của Tại Dân, có thể bảo trụ tâm mạch Chu Lam, không bằng trước cho hắn ăn. Mà độc của Tả hộ pháp tất nhiên rất ít người có thể giải, nhưng Tả hộ pháp thì có thể, không bằng giao Chu Lam cho Tả hộ pháp, để hắn cứu trị."

"Nhưng vết thương này..."

"Chờ độc giải xong, Tại Dân thương thế cũng tốt hơn, đến lúc đó sẽ chữa trị." Tuy rằng hắn không nghĩ làm minh chủ võ lâm, nhưng hiện tại thế cục hết thảy đều không rõ ràng, thực lực Lạc Thủy môn hắn biết rõ, có thể có con tin ở trong tay đương nhiên là không thể tốt hơn. Tuy rằng Chu Lam trong lòng Chu Vân so ra ít quan trọng hơn Lạc Thủy môn, nhưng ít nhất có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn.

Về phần muốn cứu trị hay không, thì còn xem tâm tình La Tại Dân sau này.

Chu Vân suy tư một chút, sự tình phát sinh đột nhiên, hắn còn suy nghĩ cẩn thận, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lý Đế Nỗ.

"Được, Lý bảo chủ ở trên giang hồ luôn luôn là nhất nặc thiên kim (lời hứa tựa ngàn vàng), lần này xin nhờ vào Lý bảo chủ." Chu Vân cũng biết xem như đặt nhược điểm vào trong tay Lý Đế Nỗ.

Tiếp nhận bình dược từ tay Lý Đế Nỗ, đổ ra một viên cho Chu Lam ăn, có thể thấy được ăn không lâu, máu Chu Lam dần dần ngừng chảy, tuy rằng khí sắc không tốt hơn bao nhiêu nhưng hơi thở lại ổn định hơn nhiều.

Thanh Thương ý muốn tiếp nhận Chu Lam, "Chu chưởng môn yên tâm, ý của Lý bảo chủ cũng chính là ý của Các chủ chúng ta. Đao kiếm không có mắt, mong rằng Chu chưởng môn không để trong lòng."

Này xem như công nhiên thừa nhận Lý gia bảo cùng La các đã trở thành minh hữu sao? Hơn nữa tựa hồ giao tình thực không tầm thường. Người nghe được đều bắt đầu trầm tư.

Chu Vân cũng đứng đầu một môn phái, lúc này tự nhiên không thể so đo, đành phải giận dữ trở lại chỗ ngồi.

La Tại Dân nghe nói câu "Ta cùng La các Các chủ có giao tình sâu đậm" kia mà bắt đầu đỏ mặt, lúc này càng không biết làm sao nhìn Lý Đế Nỗ.

Sự tình bên này cũng không ảnh hưởng trên đài luận võ, người trong võ lâm đều là kẻ lưỡi đao liếm huyết, Tả Yển tuy rằng thương tổn Chu Lam, nhưng cũng không tính đẫm máu, cho nên vẫn có rất nhiều người tranh nhau tiến lên.

Thực nhanh, Tả Yển cũng đánh bại sáu người. Trừ bỏ Chu Lam được cứu xuống dưới, năm kẻ khác đều chết dưới song kiếm của hắn.

Nhưng việc này không chỉ không dọa mọi người, ngược lại kích phát hứng thú huyết tinh của họ.

Người lên đài thứ mười là Hổ bang Phó Bang chủ.

Lần này đại hội võ lâm là Hổ bang, Linh Lung các, Thiết Sa môn, Lạc Thủy môn cùng nhau tổ chức, đương nhiên Phượng Tiên các cũng bỏ ra không ít khí lực, hiện tại bọn họ xem như là tay với chân, hiện tại Lạc Thủy môn bất lợi, là điều môn phái khác đều không nghĩ đến .

Nguyên bản bọn họ dự định là người của vài môn phái sẽ độc chiếm hết thảy vị trí đề cử minh chủ, cho dù có một số ngoài ý muốn cũng chỉ là do Lý gia bảo cùng một ít du hiệp sinh ra, mà Lý gia bảo cũng cùng bọn họ có chung nhận thức, sẽ không xuất thủ can thiệp.

Nào nghĩ đến nửa đường xuất hiện một cái La các, nếu La các liên thủ cùng Lý gia bảo, như vậy đại sự sẽ không ổn, huống chi còn giây lát đã nhét Chu Lam nhét vào phạm vi của mình.

Có vài người đã bắt đầu tự hỏi đây phải chăng là trong phạm vi tính toán của Lý Đế Nỗ, có phải hay không Lý Đế Nỗ muốn cướp lấy vị trí minh chủ thuận tiện thu kho báu vào tay mình?

Cho nên lúc này bọn họ tuyệt đối không cho phép lại xuất hiện biến cố gì, tự nhiên là muốn đả kích một chút kiêu ngạo của La các, vì thế Hổ bang Phó Bang chủ Hoàng Trình Nguyên, một vị đại hiệp hơn năm mươi tuổi thành danh đã lâu năm, cứ như vậy nhảy lên đài cao.

"Tiểu tử, tâm ngươi quá ngoan độc, nơi này đều là người trong võ lâm Trung Nguyên, sao có thể ra tay như thế?" Hổ bang Phó Bang chủ nói.

Tả Yển chỉ cười, xuất ra khăn lụa lau vết máu trên đoản kiếm, sau đó ném khăn xuống đất. "Cảm thấy nhìn không được sao giờ mới chịu lên, còn không phải muốn mượn bọn họ Lý hao nội lực của ta. Đại hiệp đều là dạng như ngươi sao?"

"Ngậm máu phun người, ta xem ngươi là tiểu bối mới không nghĩ chấp nhặt cùng ngươi, hiện giờ xem ra ta phải thay Các chủ của ngươi giáo huấn ngươi một phen." Hoàng Trình Nguyên cả giận nói.

Người dưới đất nhìn thấy hắn lên đài liền hô vang, bị Tả Yển nói như thế, ngược lại có không ít người hai mặt nhìn nhau.

Tả Yển cười càng vui vẻ, "Hoàng đại hiệp, có gì mà tức giận cơ chứ, ta nói giỡn thôi."

Tả Yển mỉm cười, Hoàng Trình Nguyên cũng không khỏi có chút tâm viên ý mã, thầm nghĩ tiểu tử này có quỷ, cầm binh khí tiến lên. Binh khí của hắn là hai thanh song câu, vừa lúc khắc chế song kiếm của Tả Yển. Hai người giao chiến một chỗ, Tả Yển lập tức phát hiện mình không phải đối thủ của Hoàng Trình Nguyên. Một cái hư hoảng, Tả Yển nhảy ra khỏi vòng chiến.

Lý Đế Nỗ sớm nhìn thấu Tả Yển không địch lại Hoàng Trình Nguyên, chuẩn bị tùy thời hỗ trợ. Thủ hạ của La Tại Dân hiển nhiên cũng là người một nhà, không thể nhìn hắn bị người khác khi dễ.

La Tại Dân lôi kéo tay hắn, thấp giọng nói "Không sao, Tả Yển có hạ độc."

Theo lý thuyết lấy công phu Hoàng Trình Nguyên, Tả Yển không có cơ hội hạ độc, nhưng sau khi Tả Yển lên đài vẫn luôn dùng võ lực áp người, tuy rằng thời điểm thương tổn Chu Lam có dụng độc, nhưng lại hạ loại chỉ có trên thân kiếm, Hoàng Trình Nguyên cũng không khỏi có chút sơ suất.

Quả nhiên, La Tại Dân vừa dứt lời, Hoàng Trình Nguyên đã cảm thấy thân thể vô lực, lúc này mới phát giác Tả Yển không biết lúc nào hạ độc mình.

"Độc dược La các quả nhiên là thiên hạ vô song, xem ra có La các ở đây, thiên hạ quần hùng bản lĩnh đến đâu đều không có ích lợi gì." Hoàng Trình Nguyên nói, một bộ phong phạm đại hiệp.

Câu này rõ ràng là châm ngòi quan hệ giữa La các cùng quần hùng, làm cho quần hùng bất mãn với La các.

"Đúng, La các rõ ràng có thể độc chúng ta hôn mê, sau đó Các chủ các ngươi có thể thành minh chủ." Một đệ tử Hổ bang hô lớn.

Tả Yển khơi mào khóe miệng, cười nói "Nhưng các ngươi trước đó cũng không nói không thể dụng độc, chẳng lẽ nhìn chúng ta dụng độc lại không cam lòng, bản lĩnh hạ độc cũng phải tôi luyện, giống như nội lực cùng kiếm pháp, nếu không thể dùng đối với chúng ta rất không công bằng."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Tả Yển nói có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại tìm không ra lời phản bác. Hoàng Trình Nguyên cũng cảm thấy nội lực của mình biến mất, cuối cùng trở nên không còn lại chút nào.

"Nực cười, bản lĩnh hạ độc mặc dù phải luyện, nhưng ngươi luyện sẽ có thể hạ ngàn vạn loại độc, chẳng lẽ kiếm pháp luyện thành một bộ là có thể sử dụng ngàn vạn loại sao?" Phượng Nhan nói.

Tả Yển nhìn nàng, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng "Ngươi chính là Phượng tiên tử trong đồn đại sao, dung mạo cũng không được tốt lắm."

Phượng Nhan đời này, tự phụ nhất chính là vẻ đẹp của mìnhh, bị Tả Yển nói vậy, nhất thời giận sôi lên, nhưng lại không dám phát tác, đành phải trợn mắt nhìn hắn.

"Kể từ ta trở đi, nếu La các có người lên đài, thì không cho phép dụng độc, như vậy được chưa?" Tả Yển nói "Quy ước là định ra sau ta, cho nên trận này vẫn là ta thắng." Hắn đi đến trước mặt Hoàng Trình Nguyên, "Hoàng đại hiệp, ngươi thấy sao?"

Hoàng Trình Nguyên chỉ cảm thấy trong cặp mắt xinh đẹp kia, là đạm nhiên chưa từng gặp qua.

Đúng rồi, người này tuy rằng vẫn luôn cười, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính tồn tại cảm xúc, không có giận dữ cũng không có vui vẻ, ánh mắt của hắn, chỉ giống như nhìn một đồ vật mà thôi.

Người sẽ không đối với cái ghế mà tức giận, Tả Yển tạo cho Hoàng Trình Nguyên cảm giác này. Chính là trong nháy mắt, hắn đã bị ánh mắt này hấp dẫn. Lăng lăng gật đầu "Phải, ngươi thắng."

Tả Yển gợi lên khóe miệng khiến Hoàng Trình Nguyên nhịn không được tim đập gia tốc, hắn cúi đầu, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của mình.

Như vậy, Tả Yển thành người thứ hai được đề cử minh chủ.

Mấy đại môn phái đều có chút đứng ngồi không yên, lại một lần nữa có người đi lên, là Bang chủ Linh Lung các Lung Mộc, trên mặt không có chút biểu tình, hơn nữa trên người âm khí, vài phần như là người đã chết đã lâu.

Công phu của hắn không kém, một ít chưởng môn môn phái nhỏ đi lên đều nhất nhất bị hắn đánh bại, trong đó còn có Bang chủ La Thường Ngôn mà Lý Đế Nỗ nhận thức, bất quá hắn cùng Lung Mộc đấu tương đối lâu một chút.

Lần này La các lại không phụ sự mong đợi của mọi người xuất ra một người, chính là Hữu hộ pháp Hữu Yển. Khi Hữu Yển đứng trên đài cao, dưới đài mọi người lại một lần nữa hút khí.

Bởi vì Hữu Yển thế nhưng cùng Tả Yển giống nhau như đúc, duy nhất không giống chính là, Hữu Yển biểu tình lãnh đạm, hoàn toàn không phải khuôn mặt tươi cười như Tả Yển. Vẻ mặt Hữu Yển, có thể dùng cương thi để hình dung. Nhưng cương thi như vậy, vẫn sinh ra một loại cảm giác mỹ lệ.

"Hữu Yển năng lực dụng độc thực bình thường, nhưng công phu rất lợi hại, ngang ngửa Thanh Thương." La Tại Dân nói.

"Trách không được Tả Yển nói sau hắn cũng không cần dụng độc, còn cho quần hùng một cái nhân tình." Lý Đế Nỗ nói, kéo tay La Tại Dân qua xoa xoa, ôn nhu hỏi "Ngồi có mệt không, có muốn ăn gì không?"

"Không phiền, nhìn bọn họ đánh cũng thú vị." La Tại Dân nói. Thanh Thương bên cạnh bĩu môi, thầm nghĩ ngươi chừng nào thì có hứng thú với chuyện người khác đánh nhau, quả nhiên người đang yêu đều không có lý trí.

Linh Lung các được xưng võ lâm đệ nhất môn phái, ngay cả Lý gia bảo thực lực tổng hợp lại cũng phải nhún nhường, Hữu Yển lên cùng Linh Lung các Các chủ đánh mấy trăm hiệp, hai người bất luận là nội công hay là chiêu thức, đều khiến người ta mở mang tầm mắt. Nhưng khiến cho người không nghĩ tới chính là, cuối cùng cư nhiên là Hữu Yển thắng.

Tuy rằng Hữu Yển thật sự rất lợi hại, nhưng tất cả mọi người có một loại cảm giác Linh Lung các kỳ thật khó cân xứng với danh tiếng vốn có.

Trên đài cao Hữu Yển mặt không đổi sắc đánh Lung Mộc rớt đài, rồi đứng ở đó chờ đợi những người khác đi lên.

Có thể nói, trận này luận võ đến hiện tại mới thôi, cơ hồ hoàn toàn thoát khỏi dự liệu của mấy đại môn phái, ngay cả La Tại Dân hay Thanh Thương đều có chút giật mình, Tử Lạc đi lên chỉ là bởi vì khó chịu người nói xấu La các, Tả Yển là bởi vì Chu Lam mơ tưởng Lý Đế Nỗ.

Hữu Yển cũng không phụ sự hy vọng đánh thắng mười hiệp, mà Thanh Thương cũng sau Hữu Yển theo lên đài, mấy đại môn phái thế nhưng không phái người đi ra, Thanh Thương chỉ gặp vài du hiệp cùng một ít người môn phái nhỏ, thực nhanh cũng thắng mười hiệp.

Bởi vì ngày đầu tiên chỉ có thời gian nửa ngày, tuy rằng mọi người đánh rất nhanh, nhưng cũng đã tới chạng vạng, đại hội võ lâm ngày đầu tiên dưới sự quấy rối của La các mà qua đi.

Phát sinh bốn người được đề cử, nguyên bản mấy đại môn phái tin tưởng tràn đầy đều không có người lọt vào, mà bốn vị trí này, đều thuộc về La các.

Tuy rằng này giữa chừng cũng có người tương đối lợi hại tỷ như Chu Vân, Hổ bang Bang chủ, Thiết sa môn Bang chủ cùng một ít người từng trải đều không lên đài, nhưng không thể nghi ngờ trong nháy mắt La các ở trên giang hồ oanh động thật lớn.

Phải biết La các tổng cộng đã tới bốn người, bốn người này đều lợi hại đến thế, như vậy La các Các chủ trong đồn đãi có phải hay không càng thêm lợi hại.

Mang theo nghi vấn này, bốn người La các trở thành mục Lý khiến người hết sức chú ý, mà bốn người thời điểm này, nghênh ngang tới chơi biệt viện Lý gia bảo tại Tô Châu.

***

Đại hội võ lâm ngày đầu tiên hắc mã là La các vẫn luôn thần bí, bốn người tới là hai vị Phó Bang chủ cùng tả hữu hộ pháp. Mà bốn người này toàn bộ thắng lợi, trở thành người được đề cử minh chủ.

Trong lúc nhất thời tin tức này truyền khắp võ lâm, mà đồng thời đồn đại chính là La các cùng Lý gia bảo kết minh, ý đồ cướp lấy kho báu, khống chế võ lâm.

Có điều bất luận bên ngoài đồn đại kLa trương cỡ nào, đại hội võ lâm vẫn tiếp tục diễn ra, ngày hôm sau bắt đầu, biến thành mấy đại môn phái khác biểu diễn. Trên cơ bản mấy môn phái nhỏ đều không thể kiên trì luân phiên quá mười người.

Vài ngày tiếp đó, mấy đại môn phái trừ bỏ chưởng môn còn có vài kẻ thành người được đề cử, môn phái khác chỉ có Bang chủ Cái Bang, cùng Đao khách tán thuận lợi vào hàng ngũ người được đề cử, đương nhiên Lý Đế Nỗ cũng đánh thắng mười người.

Một ít người từng trải tỷ như Quỷ lão đối với chức minh chủ võ lâm hiển nhiên không có hứng thú, bọn họ chỉ vì kho báu mà đến, muốn phân một phần mà thôi. Cho nên cũng không động thủ.

Mà La các không thể nghi ngờ trở thành đối tượng đàm luận chính trong giang hồ, trên giang hồ chính là dạng này, mọi người quen dùng võ lực phán định một môn phái mạnh hay yếu. Nếu có người bởi vì không muốn đi tranh đoạt mà không tham gia luận võ, trong mắt rất nhiều người, đó không phải lãnh đạm, mà là không có khả năng.

Cho nên trong chốn giang hồ, cho dù không muốn tham gia, nhưng là vì môn phái vì mình, cũng phải đi luận võ tranh danh đoạt lợi.

Ngươi thắng, chính là anh hùng, thua, liền không có người nhìn ngươi một cái.

Người La các thắng, cho nên La các thành đề tài đứng đầu, Lý Đế Nỗ thắng, cho nên Bảo chủ Lý gia bảo Lý Đế Nỗ này là chân tài thực học, Lung Mộc thua, cho nên Các chủ như hắn chỉ là hữu danh vô thực.

Nếu Lý gia bảo không có cao thủ như Lý Đế Nỗ, như vậy cũng chỉ có thể là một môn phái bình thường giàu có mà thôi.

Thế nhưng người có tâm cũng phát hiện, nếu đơn thuần vì kho báu, sao có thể phí sức như vậy, trực tiếp đề cử một minh chủ võ lâm thì tốt rồi, mà trong mấy ngày luận võ, không ít cao thủ chưởng môn tiểu môn phái bị đánh thương thậm chí bị đánh chết. Địa bàn của họ, tự nhiên là đại môn phái tiếp nhận.

Kỳ thật sự kiện lần này, bất quá là dựa vào danh nghĩa kho báu khuếch trương thanh danh của mình, lại dùng thực lực đi đoạt bảo đồ ẩn giấu.

Đây là giang hồ, thẳng thắn nhưng lại tàn khốc.

Vài ngày tiếp đó, luận võ đều xong, người được đề cử minh chủ cũng ước chừng có hai mươi người. Để cho người ta phải kinh ngạc chính là, Phượng Nhan thế nhưng cũng vào danh sách người được đề cử, còn có Thẩm Khanh cũng liệt vào số hai mươi người này.

Đại hội võ lâm ngày thứ năm, so với trước đó vài ngày, hiện tại người tới tham gia đã ít hơn rất nhiều, một ít du hiệp cũng đã rời đi, còn một số lưu lại xem náo nhiệt. Một vài tiểu môn phái cũng bị đại môn phái thôn tín, như vậy tính cả đi lẫn tử vong, thiếu ước chừng một phần ba người.

Mấy đại môn phái đều có được lợi, Các chủ Linh Lung các tuy rằng thua, nhưng vẫn có hai trưởng lão vào danh sách người được đề cử, không tính đặc biệt dọa người, cũng vớt vát được chút lợi.

Ngược lại Lý gia bảo lại rất yên bình, trừ bỏ ngày đó Lý Đế Nỗ luận võ, vài ngày sau căn bản không xuất hiện nữa, cả ngày cùng La Tại Dân du sơn ngoạn thủy.

"Bảo chủ, Thẩm Khanh công tử đến bái phỏng." Lý Vân đi vào trong viện, Lý Đế Nỗ đang cùng La Tại Dân chơi cờ, tay La Tại Dân đã khôi phục không sai biệt lắm, nhẹ nhàng hạ một quân cờ đen, Lý Đế Nỗ khổ sở suy nghĩ sau lắc đầu nói "Ta thua." Vẻ mặt hắn đau khổ, vẫn mãi không thắng được La Tại Dân, phần thưởng cho hắn xem ra là không đạt được rồi.

Hai người kỳ nghệ vẫn luôn bất phân, Lý Đế Nỗ đột nhiên muốn dùng cờ đánh cuộc, người thắng có thể hướng người thua đề xuất một yêu cầu, trong lòng hắn phác thảo một chút hình ảnh nhi đồng không nên xem, nào biết nghĩ cho lắm không tập trung chơi kết quả thảm bại, nhìn một cái đại long của mình bị ăn sạch, hắn bất đắc dĩ phất phất tay, ý bảo cho Thẩm Khanh tiến vào.

Thẩm Khanh chờ ở tiền viện, hắn nhìn thấy Tả Yển bưng một chén dược nhếch miệng cười đi qua trước mặt hắn, chỉ là tươi cười kia tuy rằng xinh đẹp nhưng không có bao nhiêu cảm xúc.

Thời điểm đối diện hắn sắc mặt Lý Vân vẫn luôn không tốt, Thẩm Khanh nghĩ thầm rằng mình cũng không có trêu chọc con thỏ này đi?

"Lý Vân, sao sắc mặt ngươi thối như vậy?" Thẩm Khanh nhịn không được đùa hắn. Lý Vân nguýt hắn một cái, "Ta biết La công tử bị Phượng Nhan thương tổn, ngươi lần trước đến cầu tình cho Phượng Nhan."

"Vậy thì thế nào? Lại chẳng quan hệ tới ngươi." Thẩm Khanh cảm thấy đùa Lý Vân rất vui, cái gì cũng biểu hiện ra mặt. Lý Vân hừ một tiếng, "Đối với một người không phân thị phi, cần gì hoà nhã."

Thẩm Khanh cũng không giận, lần trước hắn đến đã cảm thấy Lý Vân mặc dù là tiểu hài tử, nhưng vẫn rất can đảm, tiến lại gần cười hì hì nói "Lý Vân đệ đệ ngoan, ta mang ngươi đi câu cá thế nào? Chớ giận ta."

Lý Vân không để ý tới hắn, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều, Thẩm Khanh không ngừng cố gắng dỗ "Nói không chừng còn có thể câu được con cua nhỏ a... "

Dù sao vẫn còn là một hài tử mười mấy tuổi, Lý Vân tâm động vài phần, thật lâu sau mới hung hăng nói "Nói phải giữ lời."

Đi qua hành lang gấp khúc thật dài, Thẩm Khanh được Lý Vân đưa đến hậu viện, vừa đến nơi, Thẩm Khanh liền thấy Lý Đế Nỗ cùng La Tại Dân ngồi bên bàn trò chuyện.

Dương quang xuyên thấu qua lá cây chiếu vào trên người hai người, chiếu sáng lại không chói mắt. Thẩm Khanh đột nhiên có chút xúc động, hắn chợt cảm thấy hai người ngồi cùng một chỗ, lại tốt đẹp như vậy.

Loại cảm giác này không phải bởi vì giới tính, cũng không phải bởi vì dương quang hoặc là vì hai người đều là nhân vật nổi danh trên giang hồ, mà chính bởi một loại tháng năm tĩnh lặng an bình. Khiến người ta nhịn không được sinh ra vài phần ghen tị.

"Lý bảo chủ!" Thẩm Khanh đi lên trước chắp tay.

"Thẩm công tử khách khí, mời ngồi." Lý Đế Nỗ cười nói.

Thẩm Khanh ngồi xuống, suy nghĩ sâu xa một chút, rồi sau đó hỏi, "Kỳ thật Thẩm mỗ hôm nay đến, là muốn hỏi Lý bảo chủ có biết phương pháp tuyển ra minh chủ hay không?"

"Lý mỗ không biết."

"Ta nghe nói là hai mươi người cùng luận võ, người thắng cuối cùng sẽ thành minh chủ võ lâm." Thẩm Khanh nói. Trong lòng thở dài, "Thực không dám giấu giếm, thời điểm tại hạ nghe được biện pháp này, cảm thấy không ổn, nhưng cũng không có năng lực có thể thay đổi."

Biện pháp này là Phượng Nhan nói cho hắn biết, hơn nữa Phượng Nhan còn vì nó mà cảm thấy rất vui vẻ. Hai mươi người, trừ bỏ bốn người La các, người khác cơ hồ đều là người của mấy đại môn phái. Cho dù Bang chủ Cái Bang cùng Đao khách tán là trung lập, cũng không có khả năng thay đổi lượng người chênh lệch thật lớn này.

Hai mươi người này, đều là cao thủ giang hồ, bất luận cuối cùng ai đạt được chức minh chủ, Lý Đế Nỗ cùng mấy người La các khẳng định sẽ bị diệt trừ.

Năm đối mười lăm, không cần nghĩ cũng biết không thắng được, huống chi La các còn nói qua trận đấu về sau không dùng độc.

Lý Đế Nỗ nghe vậy, ngược lại cũng không giật mình, chính là La Tại Dân có chút nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sát ý. Bên cạnh y Canh Tinh tựa hồ cảm nhận được loại sát ý này, đứng thẳng lên, không ngừng phun lưỡi dài, phát ra thanh âm "Tê tê".

Sát ý của La Tại Dân cho dù là Thẩm Khanh cũng cảm nhận được, hắn chỉ thấy loại sát ý này so với trước kia hắn cảm nhận được càng làm cho người ta rét lạnh. Nhất thời nguyên bản hậu viện ấm áp tựa hồ cũng trở nên Lý điều lạnh lẽo.

Lý Đế Nỗ mỉm cười, cầm tay La Tại Dân, y lấy lại tinh thần, thu hồi sát ý, nhìn về phía Lý Đế Nỗ.

"Yên tâm, ta không có việc gì." Lý Đế Nỗ không ngu ngốc, hắn đã sớm nghĩ tới tai họa như vậy, những đại môn phái đó vì ích lợi bản thân khẳng định sẽ xuống tay với hắn, huống chi còn có Phượng Nhan trợ giúp. Hắn quay đầu, nói với Thẩm Khanh "Đa tạ Thẩm công tử cho biết, ngày khác tất sẽ cảm tạ."

Tuy rằng mục đích Thẩm Khanh cũng không đơn thuần, nhưng Lý Đế Nỗ không tính toán nói toạc suy nghĩ của hắn.

Đơn giản là muốn chờ đến ngày sau nếu Lý Đế Nỗ thắng lợi, hy vọng hắn không cần khó xử Phượng Nhan. Loại lấy lòng hai phe này, Thẩm Khanh cũng thực bất đắc dĩ. Lý Đế Nỗ cười nói "Nếu đến thì cùng chúng ta dùng cơm chiều đi, Lý Vân, thông tri phòng bếp làm thêm vài món ăn."

Thẩm Khanh không phản đối, người La các hiện giờ cũng ở nơi này, hắn cũng rất tò mò về người La các.

Bởi vì cách giờ cơm chiều còn một đoạn thời gian, Thẩm Khanh đề nghị Lý Vân dẫn hắn dạo một vòng biệt viện, Lý Đế Nỗ cũng không muốn có người quấy rầy hắn và La Tại Dân liền đồng ý.

Sau khi Thẩm Khanh rời đi, La Tại Dân có chút khẩn trương kéo tay Lý Đế Nỗ "Đế Nỗ..."

"Không có việc gì, bọn họ sẽ không làm gì được ta." Hắn nói "Tuy rằng bọn họ nhân số đông, nhưng so với ta không lợi hại."

"Chỉ là..." La Tại Dân vẫn lo lắng, Lý Đế Nỗ điểm điểm trán của y, cười nói "Yên tâm, ta sẽ không làm bừa, ta còn muốn cùng ngươi làm thần tiên quyến lữ, không ở chỗ này thất bại đâu."

La Tại Dân gật đầu, y sẽ bảo mấy người Thanh Thương toàn lực bảo vệ Lý Đế Nỗ, hơn nữa tuy rằng còn nói qua không được dùng độc, nhưng dù thật sự dùng, có người có thể phát hiện mới tính...

La Tại Dân sẽ không khuyên nhủ Lý Đế Nỗ buông tha lần tỷ thí này, thân tại võ lâm, có thể đánh thua chứ không thể lùi bước, bất luận là vì danh dự Lý gia bảo hay là thanh danh Lý Đế Nỗ, cũng không thể từ bỏ.

"Thực xin lỗi, đều là do Thanh Thương bọn họ nháo loạn..." La Tại Dân cắn cắn môi, gần đây y quả thật có chút vui vẻ mà quên mất, Thanh Thương bọn họ làm xằng làm bậy cũng không để ý đến.

"Với ta còn nói xin lỗi, huống chi như vậy mới có cảm giác giang hồ." Lý Đế Nỗ cười nói "Nhớ năm đó thời điểm chúng ta bước chân vào giang hồ cũng là dãi nắng dầm mưa, vài năm này an nhàn người đều ngốc ra, ngươi xem... ta không phải là già đi thiệt nhiều sao..."

Lý Đế Nỗ ghé sát mặt qua cho La Tại Dân nhìn, La Tại Dân đỏ mặt né tránh, "Đồ lão nhân mặt dày, ta mới không cần nhìn."

"Cái gì, còn nói vi phu như thế, xem ra ta phải trọng chấn phu cương." Dứt lời Lý Đế Nỗ nhào lên, ôm lấy La Tại Dân mà bắt đầu hôn, hôn lại hôn, tay hắn bắt đầu không thành thật.

Vươn tay tháo đai lưng của La Tại Dân, y phục trên người La Tại Dân đơn bạc sao có thể là đối thủ của Lý Đế Nỗ, rất nhanh liền lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực mảnh khảnh trắng nõn.

"Tại Dân, ngươi là của ta..." Lý Đế Nỗ vừa hôn vừa khẽ thủ thỉ, rồi sau đó nhẹ nhàng cắn hồng anh trước ngực La Tại Dân.

La Tại Dân thân mình chấn động, rồi sau đó mở mắt nhìn Lý Đế Nỗ, cũng nghiêm túc gật đầu đáp "Phải, ta là của ngươi."

Hơi thở Lý Đế Nỗ lập tức trở nên bất ổn, ôm La Tại Dân phi thân trở lại phòng. Bởi vì cố kỵ vết thương La Tại Dân, cho nên Lý Đế Nỗ cũng không tính cứ vậy mà muốn y, nhưng mà ăn chút điểm tâm khai vị thì vẫn có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro