Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đế Nỗ lôi kéo tay La Tại Dân, thấp giọng nói "Tại Dân, giúp ta." La Tại Dân bình phục một chút hơi thở hỗn loạn, giương mắt nhìn Lý Đế Nỗ trước mặt.

Lúc này Lý Đế Nỗ trong mắt đã không thấy thanh minh, thay vào đó đều là dục vọng vô tận. La Tại Dân cười cười, chống đỡ thân mình, xoay người áp đảo Lý Đế Nỗ áp đảo dưới thân. Đỏ mặt nói "Ta cũng có thể..." .

Tuy rằng sẽ ngại ngùng, tuy rằng sẽ mất mặt, nhưng y không thèm để ý. Trừ bỏ người trước mắt này, ai cũng không thể khiến y dao động tâm tình.

Hạnh phúc như vậy, dù chỉ là giây lát thoáng qua, La Tại Dân cũng không có nửa câu oán hận.

Ngoài cửa, Thanh bang đã sắp xông vào trong, Cái Bang tuy rằng nhân số nhiều, nhưng cao thủ đều vừa mới tỉnh lại, thân mình suy yếu. Trái lại Thanh bang tuy rằng nhân số không đông, lại đều là cao thủ.

Có điều Lý Đế Nỗ mới không có tâm tư để ý tới chuyện bên ngoài, La Tại Dân đã phủ xuống làm theo động tác trước đó của hắn, hắn muốn nhắm mắt tỉ mỉ cảm nhận, lại muốn nhìn biểu tình lúc này của La Tại Dân. Loại mâu thuẫn này kích thích khuếch tán mọi cảm quan, hắn nhịn không được vươn tay vuốt ve sợi tóc y, ngón tay hắn lướt qua mái tóc đen dài, trong lòng khẽ nảy lên một trận run rẩy.

Không biết qua bao lâu, Lý Đế Nỗ chỉ thấy trước mắt một mảnh bạch quang, nhịn không được khẽ hừ một tiếng.

La Tại Dân ho khan vài tiếng, vươn tay lau đi chất lỏng bên miệng. Mới định lên tiếng thì đã bị Lý Đế Nỗ vươn cánh tay dài, ôm vào trong ngực, rồi sau đó là nụ hôn dài hít thở không thông.

Mùi vị trong khoang miệng khiến hai người có chút muốn ngừng mà không được, Lý Đế Nỗ cảm giác được chính mình lại bắt đầu nóng cháy, hắn buông tha đôi môi La Tại Dân, ánh mắt y đã hóa thành một vũng xuân thủy. Nhịn không được lưu luyến tại trước ngực y, làm cho y hừ nhẹ vài tiếng.

Lý Đế Nỗ cảm thấy không thỏa mãn lưu luyến trên người La Tại Dân, tay cũng trượt xuống hướng nơi phía sau La Tại Dân —

Ngoài cửa tiếng la hét càng thêm trở nên gay gắt, Lý Đế Nỗ cố ổn định hơi thở, mới để cho đầu óc của mình thanh tỉnh. Hắn hôn hôn trán La Tại Dân "Thời gian không đủ, thật sự là..." Nếu không phải nhớ rõ còn trị liệu cho Lý bang chủ, Lý Đế Nỗ không dám khẳng định mình có thể có cái nghị lực chấm dứt này.

Hắn hít sâu một hơi, lấy qua y phục cho La Tại Dân, lúc này mới phát hiện y phục thế nhưng bị mình không cẩn thận xé rách, Lý Đế Nỗ có chút bất đắc dĩ, mình háo sắc như vậy sao?

Cũng may trong phòng có y phục để thay, Lý Đế Nỗ chạy tới cầm lên, "Ta giúp ngươi mặc." Hơi có chút ý tứ lấy lòng, nói xong bắt đầu động thủ giúp La Tại Dân mặc ngoại y, chính là thời điểm mặc y phục lại tránh không được một trận động thủ động cước. Hắn lần thứ hai cảm thán nếu thời gian đủ thì tốt rồi, nhất định phải tìm thời điểm không bận gì ăn luôn La Tại Dân.

Lúc hai người ra khỏi phòng, tất cả mọi người cảm giác, La thần y mặt sao lại đỏ như vậy a? Môi sao cũng có chút sưng mọng a? Còn có Lý Đế Nỗ, sao điệu cười có chút lưu manh, còn có chút cảm giác dục cầu bất mãn?

"Bảo chủ." Lý Hàn lên tiếng, lúc này Thanh bang cùng Cái Bang đã một lời không hợp vung tay đánh nhau, người Lý gia bảo đều không động thủ, Lý Đế Nỗ cười cười, "Tách bọn họ ra."

"Vâng." Tuy rằng chỉ có hai mươi người, nhưng hai mươi người này võ công lại không kém, một đám xông lên đánh ngất mọi người, Lý Đế Nỗ ôm La Tại Dân ở một bên nhìn, thực nhanh, Cái Bang cùng Thanh bang cảm thấy có gì không đúng, đều dừng tay nhìn Lý Đế Nỗ.

"Lý bảo chủ, đệ đây là..." Lỗ Bình mở miệng đầu tiên.

Lý Đế Nỗ lắc đầu, "Lý mỗ chỉ là không hy vọng nhìn các ngươi tàn sát lẫn nhau."

"Sao có thể nói tàn sát lẫn nhau, Thanh bang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nói không chừng độc chính là do bọn họ hạ." Trong Cái Bang có một người la lên, vừa nói xong tất cả mọi người có chút đồng tình gật gật đầu.

Lý Đế Nỗ khẽ cười, "Lỗ trưởng lão, thuốc này cần phải hạ trong nước mới có thể công hiệu, so với tranh luận cùng Thanh bang ngươi chết ta sống, không bằng điều tra một chút nước uống ngày thường của các ngươi có vấn đề hay không, là ai cố ý làm loạn."

"Ta cảm thấy lời Lý bảo chủ rất đúng, chúng ta vẫn nên điều tra rõ ràng rồi mới kết luận thì hơn." – Lý Từ nói, thời điểm nói chuyện ánh mắt lại nhìn về phía La Tại Dân.

Bởi vì Lý Đế Nỗ nhúng tay, Thanh bang cũng biết chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy, đành phải xám xịt lui đi. Cái Bang nể mặt Lý Đế Nỗ cũng không ngăn trở.

La Tại Dân hờ hững nhìn những người này, lôi kéo Lý Đế Nỗ nhanh đi rút châm cho Lý bang chủ, lại kê hai đơn thuốc. "Một ngày hai lần." Y đưa phương thuốc cho Lỗ Bình, mọi người trong nháy mắt đã cảm thấy, sao không khí thoáng chốc lại trở nên lạnh run a.

Ngược lại Lý Từ tựa hồ không có cảm nhận được hàn ý của La Tại Dân "La thần y... đa tạ ngươi!"

La Tại Dân không nói gì, tự mình thu thập ngân châm. Lý Từ đỏ hết cả mặt, "Buổi tối trong bang thiết yến, hy vọng ngươi có thể tới." Lý Từ nhìn La Tại Dân, Lý Đế Nỗ nhìn ánh mắt Lý Từ, trong lòng cả kinh.

Lý Từ chỉ gặp qua La Tại Dân hai lần, như thế nào...

Tâm hắn không vui, nhưng La Tại Dân không để ý tới thái độ của nàng khiến hắn thư thái rất nhiều, ôn nhu nói "Vừa rồi ngươi không nghỉ ngơi tốt, bây giờ trở về ngủ tiếp đi?" Lý Đế Nỗ nói. La Tại Dân gật đầu "Được."

Suốt cả một buổi chiều, mặc kệ bên ngoài ồn ào náo nhiệt thành bộ dáng thế nào, Lý Đế Nỗ đều không để ý đến. Hắn sợ mình lại nhịn không được thú tính đại phát, đành phải mặc chỉnh tề ôm La Tại Dân ngủ một hồi.

Đến đêm, Lỗ Bình tiến đến mời hai người đi dự tiệc. Trong vài canh giờ, bọn họ đã tìm được người hạ độc, thế nhưng lại là một tên đầu bếp trong Cái Bang, hắn nói có một hắc y nhân cho hắn bạc cùng dược, sai hắn mỗi ngày bỏ vào nước uống của Cái Bang.

Bang chủ Cái Bang Lý Thú đã tỉnh lại, cũng được Lý Từ đỡ đến tham dự.

La Tại Dân ngồi cạnh Lý Đế Nỗ, Canh Tinh cũng tới đây, xoay quanh phía sau La Tại Dân.

"Lần này Cái Bang đại nạn, may có Lý gia bảo trượng nghĩa ra tay, xin đa tạ Lý bảo chủ, La thần y." Lý Thú nói. Lý Đế Nỗ gật đầu đáp "Lý bang chủ khách khí." La Tại Dân gắp đồ ăn cho hắn, Lý Đế Nỗ cũng không kiêng nể gì, cứ vậy ăn luôn trên đũa y.

Cái Bang có không ít người không biết quan hệ hai người, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Tiệc tối không khí vẫn luôn rất tốt, Cái Bang cùng Lý gia bảo tuy rằng giao tình không nhiều lắm, nhưng cho tới nay đều tính là ở chung hòa thuận, hiện giờ tất nhiên là càng thêm thân cận. Ngược lại Lý Từ vẫn luôn không ngừng nhìn lén La Tại Dân.

Lý Đế Nỗ trong lòng cả kinh, đời trước Lý Từ nói giúp hắn, chẳng lẽ là bởi vì...

Hắn không dấu vết đánh giá Lý Từ, bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng so ra kém Phượng Nhan, nhưng so với Thi Kỳ Nhi cũng không tệ, khó được chính là nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa còn là nữ nhi của bang chủ Cái Bang.

Một bữa tiệc tối ăn không biết vị, Lý Đế Nỗ lôi kéo La Tại Dân đi chợ đêm. Dương Châu vẫn luôn có chợ đêm, rất náo nhiệt. Hai người một đường ăn không ít đồ ăn vặt ven đường.

"Tại Dân chờ chút, ta đi mua đậu hũ chiên cho ngươi." Lý Đế Nỗ nói, trước kia thời điểm bọn họ cùng bước chân vào giang hồ, thường xuyên đi ra ngoài tìm đồ ăn vào ban đêm.

Mỗi người một khối đậu hũ, vừa đi vừa ăn. Chỉ chốc lát trong tay Lý Đế Nỗ lại nhiều thêm mấy thứ ăn vặt khác.

"Từ sau khi giận dỗi với ngươi, cũng chưa ăn lại đồ như vậy." Lý Đế Nỗ cười nói "Vẫn là như thế này thoải mái nhất." Những lúc đối mặt Phượng Nhan, hắn vĩnh viễn đều là ôn hòa hữu lễ, bộ dáng công tử nhẹ nhàng.

La Tại Dân mỉm cười, Lý Đế Nỗ kéo qua tay y "Tại Dân, chúng ta sẽ mãi luôn như vậy." Hắn biết La Tại Dân còn sợ hãi, còn nghi hoặc.

La Tại Dân luôn luôn sợ có một ngày, sinh hoạt lại trở bộ dáng vốn có. Luôn luôn thật cẩn thận, sợ một lúc nào đó trở lại tình cảnh trước kia.

"Kỳ thật như vậy mới là bộ dáng vốn có không phải sao? Chúng ta từ nhỏ chẳng phải vẫn luôn như vậy sao, trước kia là ta khốn nạn, khốn nạn một lần là đủ rồi, ta sẽ không khốn nạn lần thứ hai." Lý Đế Nỗ nói. Không chỉ bởi vì người này chưa từng rời đi, mà cũng bởi vì hiện tại Lý Đế Nỗ phát hiện mình không cách nào để cho người này rời đi.

La Tại Dân lăng lăng nhìn hắn, kéo tay Lý Đế Nỗ qua. "Ta cho rằng, ta vĩnh viễn cũng đợi không được ngày cùng ngươi một chỗ một."

"Chúng ta không phải đã cùng một chỗ sao?" Lý Đế Nỗ nói, rồi sau đó nhịn không được dò hỏi "Ngươi cảm thấy Lý Từ thế nào?"

"Lý Từ? Là ai?" La Tại Dân nghi hoặc, Lý Đế Nỗ thất thần, sau đó thoải mái cười cười "Không có gì, ai cũng không phải." Áp lực cả đêm nhất thời trở thành hư không.

La Tại Dân còn có chút nghi hoặc, có điều Lý Đế Nỗ nếu không nói, y liền không hỏi tới. Lúc này Lý Đế Nỗ đột nhiên lôi kéo tay y, nháy mắt đi nhanh vài bước trốn đến một ngõ nhỏ. Một người chạy đến chỗ bọn họ vừa đứng, tựa hồ đang tìm hai người.

Lý Đế Nỗ cười khẽ, đi qua vỗ vỗ vai hắn "La huynh, ngươi đang tìm ta?"

Người này rõ ràng chính là Bang chủ Thanh bang, La Thường Ngôn, thời điểm Lý Đế Nỗ chụp vai hắn, hắn đột nhiên rút đao quay đầu lại, nhận thấy là Lý Đế Nỗ lúc này mới ngượng ngùng thu hồi đao.

"Ngươi tìm ta có việc?" Lý Đế Nỗ hỏi.

La Thường Ngôn đúng là muốn tìm Lý Đế Nỗ, chính là trông rõ đại hiệp nổi danh giang hồ trên tay cầm một đống đồ ăn vặt, hắn nhất thời có loại ảo giác có phải tìm lầm người rồi không.

"Không dối gạt Lý bảo chủ, La mỗ tìm ngươi đúng là có việc bẩm báo."

Lý Đế Nỗ chỉ cười, kéo La Tại Dân bên cạnh. "Chúng ta tìm một chỗ nói đi."

Thật vất vả tìm được một tửu lâu còn mở cửa, ba người thuê một phòng riêng, "La huynh hiện tại có thể nói."

La Thường Ngôn nhìn Lý Đế Nỗ rót trà cho La Tại Dân, rồi sau đó ngồi ở bên cạnh y, một tay khoác hờ thắt lưng y. La Tại Dân từ đầu tới đuôi đều không liếc hắn một cái, thuận theo tựa vào trên người Lý Đế Nỗ.

La Thường Ngôn không biết như thế nào lại sinh ra một loại cảm giác như vậy cũng không tệ lắm, hắn bị ý tưởng của chính mình dọa sợ chảy một thân mồ hôi lạnh. Sau đó nói "La mỗ mang theo bang chúng tiến đến, không phải là chủ ý của ta."

Lý Đế Nỗ một chút cũng không kinh ngạc, chỉ chờ hắn tiếp tục. La Thường Ngôn nói tiếp "Có một hắc y nhân bắt chúng ta giúp đỡ đoạt bí kíp Cái Bang, ta thật không có ý này, chính là hắc y nhân này... hắn hạ độc tất cả mọi người Thanh bang chúng ta."

"Ta làm sao biết lời này của ngươi là thật hay giả?" Lý Đế Nỗ nhướng mày.

La Thường Ngôn cười khổ "La thần y ở trong này, ta không dám nói lung tung." Hắn vén ống tay áo chính mình, Lý Đế Nỗ nhìn thấy cánh tay của hắn có một đạo khí lưu màu đen, kéo dài thẳng theo cánh tay.

"Thanh bang Chúng ta mọi người đều trúng độc, mỗi tháng phải ăn một lần giải dược, nếu không sẽ độc phát thân vong." La Thường Ngôn nói.

Lý Đế Nỗ nhìn La Tại Dân "Tại Dân, đây là..."

"Đây là cổ, bọn họ trong cơ thể mỗi người đều có cổ trùng, trùng vương trong tay người hạ cổ." La Tại Dân nói.

"Vậy phá giải như thế nào?"

"Tìm được trùng vương, thiêu chết trùng vương. Trừ cái này ra không có bất luận biện pháp gì. Trừ phi bọn họ chết, bằng không cổ trùng sẽ luôn đi theo kí chủ."

"La thần y, chẳng lẽ không có khả năng cứu trị sao?" La Thường Ngôn hỏi. Khóe miệng La Tại Dân xuất ra một nụ cười mỉm tàn nhẫn "Trừ phi các ngươi tự thiêu, rồi xem là các ngươi chết trước, hay là cổ trùng chết trước."

La Thường Ngôn không biết nói gì, trên giang hồ đồn đãi La Tại Dân không chỉ là thần y mà còn là độc y, so với cứu người càng thích giết người. Hắn nuốt nước bọt, không dám mở miệng lần thứ hai.

"Vậy ngươi cùng ta nói chuyện này nguyên nhân là gì?" Lý Đế Nỗ hỏi. La Thường Ngôn nghe vậy, do dự một chút, một lát sau thế nhưng qùy một gối. "Lý bảo chủ, La mỗ thật sự không biết nên cầu người nào, La mỗ chết không đáng tiếc, chính là trong Thanh bang còn có người già, phụ nữ và trẻ em cùng rất nhiều người trẻ tuổi, bọn họ không đáng chết. Xin Lý bảo chủ xem niệm tình đạo nghĩa võ lâm, cứu Thanh bang."

Đời trước, Lý Đế Nỗ cũng không biết Thanh bang trúng độc, mà sau khi Thanh bang bị hủy mới rời đi Lý gia bảo, điều tra chuyện này. Hiện giờ sự tình đã lệch khỏi quỹ đạo đời trước.

Lý Đế Nỗ nói, "Được rồi, ta đã biết, ta sẽ giúp Thanh bang, nhưng ta có yêu cầu."

"Là yêu cầu gì?" La Thường Ngôn vui sướng ngây ngất.

"Nghe nói bảo vật trấn bang của Thanh bang là một gốc nhân sâm vạn năm?" Lý Đế Nỗ cười nói. "Ta hy vọng bang chủ đồng ý bỏ những thứ yêu thích."

La Thường Ngôn còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, không khỏi vui mừng quá đỗi "Một lời đã định." Hắn nhìn thoáng qua La Tại Dân bên cạnh, nghĩ thầm rằng yêu cầu này của Lý Đế Nỗ hiển nhiên là vì y.

***

Ngày hôm sau Thanh bang rời khỏi Dương Châu, mà đồng thời, Cái Bang nhận được tin tức, rất nhiều môn phái cũng có cùng vấn đề tương tự. Lúc trước khi vừa mới xảy ra chuyện đại đa số các môn phái đều bảo trì trầm mặc, mà hiện giờ tình thế đã không khống chế được. Ngay cả quan phủ cũng nhúng tay vào.

Các bang phái lần lượt tới Cái Bang xin dược, theo ý Lý Đế Nỗ, Lỗ Bình công bố phương thuốc của La Tại Dân ra.

Nguyên bản sóng gió võ lâm, đã bị phương thuốc Lý diệt triệt để, các môn phái tuy có tổn thất, nhưng cũng không lớn.

Mặc dù tại trong chốn giang hồ có người truyền tin Thanh bang hạ độc thủ, nhưng Cái Bang ra mặt làm chứng Thanh bang là được Cái Bang mời đến giúp đỡ, vì thế tin đồn cũng dần dần Lý tán.

Lý Đế Nỗ cũng không vội đi thăm dò chuyện này, sự tình chung quy có rất nhiều. Việc cấp bách là cùng La Tại Dân du sơn ngoạn thủy, vì thế hai người rời khỏi Dương Châu, đi Tô Châu. Hơn nữa Tô Châu còn một môn phái mấu chốt khác trong chuyện này, nơi Tàng Kiếm sơn trang tồn tại.

Dựa theo tính cách Lý Đế Nỗ, đó là nhất định phải tra ra manh mối trước, trải qua một đời, võ lâm đạo nghĩa linh tinh hắn đã không để ý.

Hiện tại người hắn để ý chỉ có La Tại Dân.

La Tại Dân ngồi trên xe đọc sách, thấy ánh mắt Lý Đế Nỗ vẫn nhìn mình, mặt thoáng đỏ ửng, càng ngày càng đỏ cuối cùng có chút giận dữ vỗ sách vào mặt Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ cười ha ha, kéo y qua nhịn không được lại hôn loạn một hồi. Hắn cảm giác mình cứ tiếp tục vậy, sớm muộn gì sẽ biến thành một con sắc lang từ đầu đến đuôi.

Thực nhanh liền tới Tô Châu, Lý gia bảo có biệt viện riêng tại Tô Châu, đoàn người chậm rãi đi vào, nào biết vừa mới tiến đến cửa, thì thấy Thi Kỳ Nhi.

"Thật đúng là âm hồn bất tán." Lý Vân nói.

Phượng Tiên các ngay tại Tô Châu, bọn họ đều biết, vốn nghĩ Tô Châu rộng lớn không gặp nhanh thế, không nghĩ tới xui xẻo như vậy.

Thi Kỳ Nhi ở tại Phượng Tiên các, trước Phượng Nhan từng ở trong biệt viện Lý gia bảo Tô Châu một thời gian, có một chút đồ vật ở trong này, sai cho Thi Kỳ Nhi ghé qua lấy vài thứ.

Không nghĩ tới đúng lúc gặp.

"Bảo chủ." Thi Kỳ Nhi nhìn thấy Lý Đế Nỗ, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, nhịn không được gọi lớn. Lý Đế Nỗ xuống xe ngựa trước, rồi sau đó xoay người lại ôm La Tại Dân xuống xe ngựa. Nhìn thấy Thi Kỳ Nhi cũng có chút kinh ngạc "Thi cô nương."

Thi Kỳ Nhi nhìn Lý Đế Nỗ ôm La Tại Dân, trong mắt có tia không cam tâm "Bảo chủ sao lại đến Tô Châu?" Chẳng lẽ là tìm Phượng Nhan? Thi Kỳ Nhi nghĩ thầm, nàng biết Lý Đế Nỗ sẽ không thích nàng, nhưng mà Lý Đế Nỗ đối với Phượng Nhan tốc độ chuyển biến quá nhanh, hiện giờ Thi Kỳ Nhi vẫn chưa có cảm giác chân thực.

"Bảo chủ là bồi La công tử đến du ngoạn." Lý Vân nói nhỏ, hắn nhìn thoáng qua túi này túi nọ trong tay Thi Kỳ Nhi. Có chút tức giận bất bình.

Trước kia Bảo chủ đưa cho các nàng quá nhiều đồ vật, thời điểm rời đi Bảo chủ đều để cho nàng mang đi, hiện tại thế nhưng còn đến biệt viện lấy. Lý Vân kế thừa nguyên vẹn phẩm chất của Lý Mạc, bắt đầu tính toán mấy thứ này giá trị bao nhiêu.

Thi Kỳ Nhi giải thích "Cái này trước Phượng tỷ tỷ để lại nơi này, nhờ ta tới thu hồi."

Lý Đế Nỗ gật gật đầu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của quản sự biệt viện không nghĩ tới hắn sẽ đến nói "Mau cho người thu dọn chủ viện."

"Vâng." Quản sự vội vàng chạy đi gọi người thu dọn, Lý Đế Nỗ ôm La Tại Dân đi vào biệt uyển, Thi Kỳ Nhi muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Thi Kỳ Nhi trở lại Phượng Tiên các, chuyện thứ nhất chính là tìm Phượng Nhan. Vài người trong các nói Thẩm công tử đến, Phượng Nhan ở phía sau.

Nàng đi vào hậu viện, Phượng Nhan một thân bạch y đang đánh đàn, một bên là Thẩm Khanh đệ nhất phú thương Giang Nam. Phượng Nhan mặt mày mỉm cười, nhưng có chút xa cách.

Thẩm Khanh ở một bên cầm quạt, dựa theo tiếng đàn gõ gõ vào lòng bàn tay. Một khúc kết thúc, Thẩm Khanh vỗ tay nói "Phượng tiên tử cầm nghệ quả nhiên thiên hạ vô song."

"Thẩm công tử khách khí."

Nhìn thấy bộ dáng Thi Kỳ Nhi tựa hồ có chuyện muốn nói, Thẩm Khanh cười cười, lập tức nói "Vậy Thẩm mỗ xin cáo từ, ngày mai lại đến bái phỏng Phượng tiên tử, hy vọng tiên tử suy xét sự tình Thẩm mỗ đã nhắc."

Phượng Nhan gật đầu, Thẩm Khanh đi rồi Thi Kỳ Nhi hỏi "Hắn muốn tỷ suy xét cái gì?" Phượng Nhan trầm mặc, rồi sau đó nói "Hắn hy vọng ta gả cho hắn."

Thi Kỳ Nhi không nói gì.

"Muội vội vàng trở về, có chuyện gì?"

"Là như thế này...ta gặp Bảo chủ, hắn..." Thi Kỳ Nhi kể lại chuyện gặp gỡ Lý Đế Nỗ một lần, Phượng Nhan ngốc lăng lăng ngồi tại chỗ, rồi sau đó chậm rãi hỏi "Ngươi nói, hắn đi Tô Châu có phải tới tìm ta hay không?" Hay là vì sao cố tình đến Tô Châu?

Bên này Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi đang suy nghĩ ý của Lý Đế Nỗ, bên kia Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn đến Tô Châu nguyên nhân thật sự chẳng chút liên quan đến Phượng Nhan, nói thật suốt dọc đường đi hắn chỉ nghĩ làm thế nào dỗ La Tại Dân vui vẻ, về phần Phượng Nhan, hắn đã hoàn toàn... quên .

Chính là lời như thế nói ra cơ hồ không ai tin, mà ngay cả ánh mắt của Lý Hàn luôn luôn trung thành tận tâm đều là 'Ai, hóa ra ngài là đến tìm Phượng Nhan.'

Lý Đế Nỗ ở sân trong đi qua đi lại mấy vòng, suy nghĩ làm sao giải thích cùng La Tại Dân. Vừa rồi lúc dùng cơm trưa, La Tại Dân không có bất luận biểu tình gì, mà ngay cả hắn trêu đùa đều không phản ứng. Điều này làm cho hắn có chút nóng vội, thầm nghĩ rằng La Tại Dân chớ hiểu lầm chứ.

Ngồi bên bàn đá, La Tại Dân nhìn Lý Đế Nỗ xoay quanh, trong lòng có chút buồn cười.

"Tại Dân, ngươi hãy nghe ta nói...ta..." Vừa muốn lên tiếng giãi bày thì có hạ nhân trong biệt viện cầm một phong thư chạy tới "Bảo chủ, Phượng Tiên các đưa thư tới."

Tay La Tại Dân ngừng lại, trong lòng Lý Đế Nỗ cơ hồ muốn chửi ầm lên. "Vứt đi..." Trong lòng mắng vài câu Phượng Nhan thật không biết điều, kéo tay La Tại Dân "Tại Dân ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không biết...."

La Tại Dân rút tay mình về, không lên tiếng. Lý Đế Nỗ biết không thể trách La Tại Dân, là ai cũng sẽ nghĩ loạn, sớm biết như vậy thì đi Hàng Châu cho rồi, sẽ không xảy ra việc này. Hắn chỉ nghĩ du sơn ngoạn thủy vài ngày, rồi mới đi Tàng Kiếm sơn trang. Quả nhiên người định không bằng trời định.

"Bảo chủ, nhưng người truyền tin nói là có liên quan sự tình Cái Bang, bảo ta cần phải giao cho người." Hạ nhân lại nói.

Lý Đế Nỗ sửng sốt, ngược lại La Tại Dân vươn tay với hạ nhân "Đem lại đây."

Hạ nhân chỉ cảm thấy thanh âm này nghe sao mà lạnh lùng đến thế, lập tức giao thư cho La Tại Dân. Y đưa cho Lý Đế Nỗ "Nếu là Cái Bang, ngươi vẫn nên xem một chút cho thỏa đáng."

Vẻ mặt Lý Đế Nỗ đau khổ, mở phong thư, lập tức sắc mặt đại biến.

Trong đó chỉ có sáu chữ, viết: Tàng Kiếm sơn trang đứng sau.

Đời trước, cơ hồ là sau khi Thanh bang bị diệt môn, mới từ trong miệng người Thanh bang truy ra Tàng Kiếm sơn trang, đời này, lại là từ Phượng Nhan.

Lý Đế Nỗ khẳng định Phượng Nhan cùng người đứng sau nhất định là nhận thức, thậm chí có khả năng ngay từ đầu hết thảy là một hồi âm mưu.

Bất luận thế nào — hắn nhất định phải đi Phượng Tiên các một chuyến.

"Ta chờ ngươi trở lại." La Tại Dân hiểu Lý Đế Nỗ, biết hắn đang suy nghĩ gì, Lý Đế Nỗ nghĩ nghĩ, gật đầu "Ta sẽ nhanh trở về, ngươi cẩn thận chút."

La Tại Dân gật đầu, "Có Canh Tinh ở đây, không có việc gì."

Lý Đế Nỗ đi rồi, La Tại Dân một người ngồi ở trong viện. Y biết nguyên nhân Lý Đế Nỗ lựa chọn Tô Châu, bởi vì hai người trước đây, từng nói muốn tới Tô Châu một lần, nhưng cuối cùng vẫn chưa thực hiện.

Lúc này đây, Lý Đế Nỗ là muốn bồi thường y — La Tại Dân mỉm cười, ngón tay vô thức vuốt đầu Canh Tinh, Canh Tinh híp mắt, buồn chán ghé vào đùi La Tại Dân.

"Đi chơi đi!" La Tại Dân cười nói. Trừ bỏ Lý Đế Nỗ, có thể được y tươi cười chỉ có Canh Tinh. Canh Tinh ngẩng đầu nhìn y, nghe lời bò đi chơi đùa.

Ánh nắng thực ấm áp, La Tại Dân híp mắt, nhìn góc sân tinh xảo. Cuộc sống như thế, y khát vọng đã bao lâu rồi? Từ khi bắt đầu biết mình có tình cảm với Lý Đế Nỗ, vẫn luôn ngóng chờ ngày này.

Cho dù tự hủy nội lực, cho dù cùng thế nhân thù địch, chỉ cần Lý Đế Nỗ đồng ý cùng y một chỗ, cái gì cũng không màng.

Chính là... trong lòng vẫn luôn ẩn ẩn hoài nghi, Lý Đế Nỗ vì sao chuyển biến nhanh như vậy — có phải là giống mấy người kia nói chỉ là lạt mềm buộc chặt với Phượng Nhan? Hay nên nói chỉ là phiền chán không lý do theo đuổi một người như vậy?

Vậy hắn đối với mình thì sao? Mình đối với hắn mà nói rốt cuộc là cái gì?

Cứ cho là áy náy cũng không sao, cứ cho là không yêu cũng không quan hệ, chỉ cần có thể cùng hắn một chỗ....

Chỉ là cuộc sống như thế, thật sự có thể tiếp tục sao? Có khi nào Lý Đế Nỗ đi lần này, sẽ không chịu trở về. Lại biến thành bộ dáng trước kia đối xử với mình?

La Tại Dân nắm chặt tay, sau đó thở dài từ từ mở ra.

Nếu hết thảy đều phải trở lại hệt như cũ, y còn có thể giống trước kia — cứ vậy an tĩnh chờ đợi sao?

Thời điểm đó bản thân mình, có thể hay không giết chết Phượng Nhan? Giết chết tất cả những người liên quan?

Cười khổ một chút, La Tại Dân tự rót một chén trà, chậm rãi uống cạn. Lúc này đột nhiên nghe thấy động tĩnh sau lưng, sau đó một trận đau đớn kịch liệt từ cổ truyền đến, La Tại Dân chỉ thấy đầu choáng váng, tiếp theo cái gì cũng không biết.

Khi Lý Vân tới đưa điểm tâm, chỉ trông thấy Canh Tinh vây quanh cái bàn không ngừng xoay vòng, miệng hướng lên không trung, tựa hồ rất phẫn nộ.

"La thiếu gia đâu?" Lý Vân hỏi. Canh Tinh chỉ nhìn không trung, không ngừng phát ra tiếng "Tê tê". Lý Vân dạo qua trong viện một vòng, không tìm được La Tại Dân. Hắn gọi hai tiếng, cũng không có tiếng đáp lại.

Tuy rằng La Tại Dân rất lãnh đạm, nhưng sẽ không như vậy, một chút động tĩnh đều không có. Lý Vân biết rằng không xong, ném khay chạy đi tìm Lý Hàn.

"Lý Hàn, không tốt, không thấy La thiếu gia." Lý Hàn mới rồi bị tổng quản biệt viện gọi đi xử lý vấn đề phòng vệ, nhìn thấy Lý Vân gào lớn chạy vào, có chút không hiểu.

"Làm sao vậy?"

"Không xong rồi, không thấy La thiếu gia."

Lý Hàn vừa nghe, trong lòng biết không tốt, vội vàng cùng Lý Vân tìm kiếm khắp biệt viện —

Bên Phượng Tiên các, Lý Đế Nỗ mặt không đổi sắc ngồi ở bên bàn, trong lòng có chút bất an. Phượng Nhan còn chưa tới đây, hắn nhịn không được đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

La Tại Dân có Canh Tinh bên người, còn có hộ vệ Lý gia bảo, hơn nữa tự thân tuy rằng không có nội lực nhưng là dụng độc thiên hạ vô song, không có khả năng có người có thể dễ dàng tới gần y.

Tuy rằng an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng thấp thỏm thật không giảm bớt. Trong lòng càng lúc càng mất kiên nhẫn, lúc này cửa phòng mở ra, một làn gió thơm thổi đến.

Phượng Nhan một thân váy dài hồng nhạt, đai lưng trắng ôm khít vòng quanh eo nhỏ yểu điệu, tóc đơn giản buộc lên dùng một cây trâm bạch ngọc gài lên, tóc dư nhu thuận thả xuống, dài tới tận thắt lưng. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đẹp mà không quá khó chịu. Nhìn ra được Phượng Nhan vô cùng dụng tâm trang điểm.

Lý Đế Nỗ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó cất lời chào "Tiên tử."

"Lý bảo chủ." Phượng Nhan còn bưng một cái khay, bên trong là bầu rượu tinh xảo, cộng thêm chén ngọc xanh.

"Tiên tử làm thế nào biết Tàng Kiếm sơn trang đứng sau màn sai sử?" Lý Đế Nỗ lạnh lùng hỏi, đi thẳng vào chủ đề.

Lý Đế Nỗ lãnh đạm ngoài dự kiến Phượng Nhan, tươi cười trên mặt nàng có chút cứng ngắc "Lý bảo chủ cần gì phải gấp gáp, đương nhiên là có chứng cớ."

Nàng buông khay xuống "Đây là rượu nho tốt nhất Tây Vực, Lý bảo chủ có nể mặt dùng một chén?"

Lý Đế Nỗ lạnh lùng, đi đến trước bàn ngồi xuống. Phượng Nhan cũng thản nhiên ngồi bên cạnh, trên người hương khí không ngừng truyền vào trong mũi Lý Đế Nỗ.

Mấy ngày nay quen ngửi dược hương trên người La Tại Dân, Lý Đế Nỗ phát hiện mình thế nhưng không thích ứng mùi thơm của Phượng Nhan. Bưng chén rượu lên nhấp một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro