Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân vừa mơ một giấc mơ, em thấy bản thân mình đang lơ lửng giữa khoảng không vô tậm, rồi bỗng nhiên bị ném mình vào một thứ gì đó thật mềm, theo bản năng em nhăn mũi ngửi ngửi xung quanh, ngửi thấy một mùi tùng hương lành lạnh, đầu óc em mơ màng tỉnh lại.

Chưa kịp mở mắt đã bị một thân hình to lớn bao phủ, tiếng nói vang lên trên đầu em, "Chạy vào thư phòng làm gì?"

La Tại Dân ngẩng đầu nhìn hắn, em co ro trên giường, nhìn thật đáng thương, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của Lý Đế Nỗ, có độ dài chẳng khác gì chiếc váy, che kín cả cổ tay và đầu gối, chỉ để lộ bắp chân trắng nõn, cổ chân vẫn còn dấu tay đỏ ửng.

"Đánh cắp bí mật thương mại".

Lý Đế Nỗ cười, "Tìm được thứ khiến cưng thỏa mãn chưa?"

La Tại Dân nói, "Nhìn không hiểu, em không biết chữ, toàn là tiếng nước ngoài thôi".

Lý Đế Nỗ lại nói, "Tôi dạy em, chịu không?"

La Tại Dân bảo, "Đừng có đối xử tốt với em như vậy, lỡ em yêu chú thì phải tính sao?"

Lý Đế Nỗ trêu em, "Ỷ lại hay yêu tôi?"

La Tại Dân lập tức thay đổi sắc mặt, cười hì hì vươn tay ôm hắn, "Ỷ lại chú, yêu chú nữa!"

Lý Đế Nỗ ôm em vào lòng, La Tại Dân tựa nửa người vào ngực hắn, hai tay vòng quanh vai người kia, "Chú, em không làm hôn thê của chú nữa có được không? Học thắt cà vạt khó lắm, tiếng nước ngoài đọc cũng không hiểu, không cho em làm người hầu, cũng không cho em làm cấp dưới, em làm con chú nhé? Là kiểu mà có thể chăm sóc chú khi về già đó".

Lý Đế Nỗ véo bắp đùi em một cái, "Cái tốt thì không học, cái xấu lại học nhanh không ai bằng".

La Tại Dân bĩu môi tựa vào lòng hắn làm nũng, "Lão già kia cũng từng nuôi con trai kiểu vậy á, em thấy nhiều lần nên em biết rõ, đừng cho là em không hiểu gì, không phải chú lớn lên ở nước ngoài sao? Em không tin chú chưa từng thấy, chú chưa thử bao giờ hả?"

Lý Đế Nỗ ung dung nhìn em, "Ở đây chờ tôi đúng không?".

La Tại Dân lè lưỡi, ngẩng đầu nhìn hắn, "Em kệ đấy, em vẫn còn là trẻ con, chú đừng có so đo với trẻ con như thế chứ".

Lý Đế Nỗ mút đầu lưỡi đỏ mọng của em, hôn hít mút mát đến gần nửa tiếng, nhóc con đỏ mặt thở hồng hộc nhìn hắn, "Daddy, em gọi vậy đi, tôi thấy mấy đứa nhỏ gọi như thế đó".

"Thật sexy", La Tại Dân nói, "Bị đàn ông ôm vào lòng rồi làm tình, còn phải dạng chân gọi bố, em thấy ghê tởm chết đi được, chỉ muốn lột da hắn ta thôi".

Lý Đế Nỗ hỏi, "Lột da ai?"

La Tại Dân rục rịch ngồi trên eo hắn, mông cọ qua cọ lại trên đũng quần Lý Đế Nỗ, hai tay vịn lên chân hắn, dần dần lần mò lên bắp đùi, không biết xấu hổ nói, "Nhưng nghĩ kĩ, nếu đổi thành bị chú chịch chắc cũng rên rỉ hăng lắm".

Lý Đế Nỗ thưởng cho mông em một cái tát tay, "Mông đã khỏi chưa? Tối hôm qua là ai xin tôi tha".

Lúc nói mấy lời này La Tại Dân vốn có chút ngượng ngùng, vừa nghe Lý Đế Nỗ nói vậy, em thấy hắn vẫn còn tình người, ngược lại em càng bạo dạn hơn.

Vừa định rời khỏi người nam nhân đã bị đối phương đè lại, chân vòng quanh thắt lưng người nọ, ôm em đến trước bàn trang điểm, mắt thấy Lý Đế Nỗ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc cà vạt được đóng gói đẹp mắt đưa cho em, hôn lên cằm em, nụ hôn đầy cưng chiều, tai La Tại Dân đỏ lên, hành động của hắn làm em xấu hổ khi nhìn vào gương.

Lý Đế Nỗ cởi cúc áo, đem cây hàng bự ra, cọ vào cái lỗ ẩm ướt mà tối qua vừa được chịch, hắn hôn tai La Tại Dân, "Để daddy trực tiếp dạy cưng cách thắt cà vạt".

Cả mặt cả tai La Tại Dân đỏ bừng, ông chú lưu manh này!

Tất cả mọi thứ trên mặt bàn đều bị gạt phăng, sơ mi trên người La Tại Dân được cởi cúc, hai chân quấn bên hông hắn, trên cổ là một chiếc cà vạt được thắt hoàn chỉnh, đầu bên kia cà vạt bị nam nhân nắm trong tay, giống như đang cầm dây xích của thú cưng.

Giữa hai chân là một mảng lộn xộn, dương vật không ngừng ra vào bên trong lỗ nhỏ, phát ra tiếng nước nhớp nháp, La Tại Dân không khống chế được mà lớn tiếng rên rỉ, điên cuồng lắc mông, giở giọng làm nũng, "Daddy giỏi quá, thích Daddy lắm......"

Lý Đế Nỗ nghiến răng đẩy hông, hung hãn chẳng khác gì một con dã thú, mạch máu bên hai Thái Dương hiện lên rõ rệt, cánh tay to lớn chống bên cạnh tai em, so với gương mặt nhỏ nhắn của em còn to hơn rất nhiều, sự khác biệt kích thước khiến Lý Đế Nỗ có cảm giác chiếm hữu và thỏa mãn một cách khó hiểu, hắn cúi đầu liếm mút cần cổ thon dài của La Tại Dân.

Cả người em như một miếng bánh kem ngọt lịm khiến người ta muốn nuốt vào bụng, thật ra Lý Đế Nỗ không thích đồ ngọt đến vậy, nhưng La Tại Dân hấp dẫn đến mức hắn không kiềm được mà muốn thưởng thức, từng chút, từng chút một.

La Tại Dân nhìn trái cổ của người kia, còn có bờ vai rộng săn chắc, đáy mắt toát ra sự ngưỡng mộ, mê đắm, em ngẩng đầu vươn lưỡi liếm hầu kết của hắn, một tay bám lên vai, một tay đặt lên cơ bụng Lý Đế Nỗ, cảm nhận cơ bắp gồng lên mỗi khi hắn di chuyển, hai chân trắng nõn của em để bên cạnh cơ bụng của hắn, cổ chân mảnh khảnh chẳng là gì so với nam nhân.

Dâm dục quá, La Tại Dân nghĩ đến mà ứa nước bọt, hình ảnh đang hiện lên trong gương dâm hơn cả chục lần so với lần em vô tình thấy lão già kia đùa bỡn một cậu trai trẻ nào đó, cảnh tượng đó không hề đẹp đẽ, những chàng trai đó vẻ mặt đau đớn, nhưng càng đau lão già kia càng hưng phấn, cái eo mập mạp như heo không ngừng đưa đẩy, phát ra tiếng thở hồng hộc như chó hoang.

Lần đầu tiên en nhịn không nổi mà nôn ra, buổi tối hôm đó cũng không ăn cơm.

Nhưng mà Lý Đế Nỗ........... người đàn ông nằm trên em, khỏe mạnh, cường tráng, hormone giống đực phả vào mặt khiến em thở không nổi, La Tại Dân ôm cổ hắn, hai đùi quấn quanh người Lý Đế Nỗ, càng nghĩ càng thấy nứng, khó lòng kìm được mà kẹp chặt dương vật của người kia, chắc phải đóng khung bức ảnh em làm tình với Lý Đế Nỗ, rõ ràng nó đẹp như tác phẩm nghệ thuật.

Lý Đế Nỗ bị em kẹp chặt phải rên khẽ, kéo cà vạt trên cổ, vừa thở dốc vừa ra lệnh, "Gọi Daddy nào cưng".

"D-Daddy". Giọng của La Tại Dân ngọt nị.

Cảm giác bị Lý Đế Nỗ kiểm soát không khiến La Tại Dân cảm thấy chán ghét, ngược lại em còn thấy vui sướng, đối với em mà nói, Lý Đế Nỗ là một chỗ đủ vững chắc để em dựa vào, hưởng thụ từng thứ tốt nhất nam nhân đưa đến trước mặt em, được hắn bảo bọc che chờ, ngồi trong lòng hắn ăn sung mặc sướng, đó là những điều La Tại Dân chưa từng dám nghĩ đến.

La Tại Dân là người ngoài lạnh trong nóng, trong mắt người ngoài em có vẻ cao ngạo khó gần, khó thuần phục, thật ra em chỉ đang làm theo bản tính mà thôi, khi không có ai đáng tin cậy để dựa dẫm, em sẽ dựa vào phán đoán của bản thân, nhưng nếu có một người như vậy xuất hiện, mạnh mẽ hơn em, cứng cỏi hơn em, hơn nữa còn sẵn sàng vì em mà phí phạm thời gian của bản thân người nọ, cớ gì mà em bỏ qua.

"Gọi lại". Tiếng thở dốc của Lý Đế Nỗ có chút hưng phấn, tiếp tục ra lệnh.

"Daddy". Tiếng rên của La Tại Dân cũng càng ngày càng dâm, vào tai người lớn hơn lại như tăng lực tiếp sức cho hắn hung hăn đụ nát em bé phía dưới..

"Tiếp tục".

"Daddy-", La Tại Dân không chút xấu hổ nói, "Bé là đ* nhỏ xinh đẹp của Daddy".

Thiếu chút nữa Lý Đế Nỗ đã làm chết em trên bàn trang điểm, sau khi làm tình xong, một góc của bàn trang điểm sụp xuống, sau một trận mưa rền gió dữ nó cũng chẳng còn nguyên vẹn.

Lý Đế Nỗ hôn mặt em, La Tại Dân bị chịch đến mơ màng, cà vạt trên cổ được Lý Đế Nỗ tự tay tháo ra, xuống giường lại là thái độ ôn nhu cưng chiều đến tận trời, hắn ngậm cánh môi em, nói, "Princess, nhớ cho kỹ, tên mới Daddy đặt cho bé".

La Tại Dân không hiểu tiếng nước ngoài, Lý Đế Nỗ nắm tay em, viết từng chữ vào lòng bàn tay, La Tại Dân cũng hiểu một phần, ngẩng đầu hỏi hắn nghĩa là gì, Lý Đế Nỗ bảo ngày mai phải đi công tác, khoảng một tuần sau mới về, ở nhà ngoan ngoãn học ngoại ngữ, học thắt cà vạt chờ hắn về.

La Tại Dân tủi thân bĩu môi, "Nghĩa là gì vậy? Princess, trẻ em bị bỏ rơi?"

Lý Đế Nỗ cười cắn lên môi em.

Ngày hôm sau xuất phát lúc sáng sớm, Lý Đế Nỗ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong chăn, không nỡ đánh thức em, dặn dò quản gia xong liền lên xe rời đi.

Người đứng đầu đội quân hẹn gặp tại sòng bạc, ở Myanmar, quy tắc của sòng bạc không quá rắc rối, ai cũng có thể ra vào, trước khi đảo chính nó nằm trong tay lãnh đạo chính quyền, thuộc quyền quản lý của quân đội, cũng là nơi "trao đổi hàng".

Lý Đế Nỗ cầm điếu thuốc gạt nhẹ lên chiếc gạt tàn đang được một người đàn ông quỳ gối cầm, khói trắng che mờ mặt người kia, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt vô cảm mập mờ sau lớp khói trắng.

Người của quân đội và người của Lý Đế Nỗ đứng ở sân sau xác nhận tin tức hàng hóa, Lý Đế Nỗ ngồi trong sòng bạc nhìn ra sảnh lớn, vài cô gái ăn mặc mát mẻ đang đứng sân khấu biểu diễn vũ điệu huấn luyện rắn, người đứng xem bên dưới la hét, thẳng tay ném châu báu trang sức lên sân khấu.

Lý Đế Nỗ dùng một tay chống đầu, một làn khói trắng bay ra từ miệng, liếc nhìn đội cảnh vệ đang tuần tra ở ngoài đại sảnh, hắn theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo ở ngón cái, mấy người đứng bên cạnh hắn đều im lặng, bị khí thế của người đàn ông áp bách nói không nên lời.

Hắn chỉ chơi hai ván, phía đối diện đã thay ba, bốn người, sau khi thất bại dưới tay hắn đều mặt mày xám xịt mà bỏ đi, người chia bài đứng ở bên cạnh cười xào, vẫn làm bộ không biết bài đã bị cắt. (*cắt bài, nó thuật ngữ á, mn tò mò thì lên ytb search nhé :>)

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lý Đế Nỗ liền rời đi, đoán chừng hắn sẽ không vào nơi này thêm một lần nào nữa, một nơi quá thấp kém, cộng với thời tiết nóng ẩm thật khiến con người ta không khỏi bức bối trong lòng.

Lúc đến sân bay, Lý Đế Nỗ mới nhận được điện thoại của quản gia, nói rằng phu nhân bỏ trốn rồi.

Lý Đế Nỗ đứng ở phòng hút thuốc, hút xong nửa điếu rồi phái người đi điều tra hành tung gần đây của La gia, trợ lý nói tối nay có tiệc rượu, gia chủ cũng sẽ tham dự, Lý Đế Nỗ day huyệt Thái dương, thở dài một hơi, trước khi dập thuốc hắn gọi lại cho quản gia, nói bọn họ không cần phái người đi tìm xung quanh biệt thự nữa, hắn đã biết La Tại Dân đi đâu rồi.

Thứ xinh đẹp như vậy, Lý Đế Nỗ thầm nghĩ, nếu không đẹp như thế thì tốt rồi, khiến hắn chẳng nỡ lòng nào mà dạy dỗ em.

Thuốc lá bị ném vào thùng rác, Lý Đế Nỗ vẫy tay ra hiệu cho trợ lý, đổi chuyến bay thành chuyến nhanh nhất.

Khách mời tiệc rượu tối nay của La gia vốn không có Lý Đế Nỗ, trước kia La gia gặp chuyện không may, Lý Đế Nỗ cùng những người khác đều đứng ngoài cuộc, muốn nhìn xem con lạc đà này còn có thể chống cự thêm bao lâu, nửa tháng sau nội bộ La gia thay đổi.

Phía cha của La Tại Dân lấy danh nghĩa của em chống đối phe của cậu em, cậu dẫn theo một nhóm người tự thành lập bang phái, cha La Tại Dân rơi vào tình cảnh không mấy thuận lợi, lúc này mới phái La Tại Dân dùng hạ sách.

Sau đó Lý Đế Nỗ quả thật đã giúp cha La Tại Dân mở thêm nhiều đường kinh doanh ở phía Tây thành phố, nhưng chuyện này không xuất phát từ việc hắn muốn giúp đỡ La gia, mà bởi vì La gia đã bị chia rẽ, Lý Đế Nỗ cần phải xem thế lực của cậu La Tại Dân đến đâu rồi mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau khi xuống máy bay, dây thần đang căng như đàn của Lý Đế Nỗ nghe báo cáo từ cấp dưới "Phu nhân bị thương, đã được chúng tôi đưa về", vẫn không nhịn được mà trở nên khẩn trương hơn.

Đồ ngốc. Lý Đế Nỗ thầm mắng, may đã bố trí người để theo dõi nếu không đúng là không tưởng tượng nổi hậu quả.

Về phần vì sao sau đó lại mời Lý Đế Nỗ, cha La thấy phỏng vấn trên báo không chỉ có Lý Đế Nỗ mà còn có cả La Tại Dân, ông ta cố ý bày ra bữa tiệc này, dụ rắn ra khỏi hang.

Thời điểm La Tại Dân tỉnh lại trời đã sẩm tối, ánh trăng ngoài cửa đã lên cao, chỗ nào trên núi cũng phát ra tiếng xào xạc vì gió thổi, mất một lúc em mới nhận ra em chưa chết, mà bị đưa về biệt thự của Lý Đế Nỗ.

Vết thương trên cánh tay đã được băng bó, La Tại Dân chậm rãi ngồi dậy, nhìn Lý Đế Nỗ đang ngồi đọc sách trên ghế gỗ bên cửa sổ.

Lý Đế Nỗ nhận ra ánh mắt của em, từ từ ngẩng đầu, hắn khép sách lại, gọng kính vàng trên mũi toát ra vẻ lạnh lùng, "Tỉnh rồi?"

La Tại Dân nhìn sắc mặt hắn không thay đổi, "Vì sao lại cứu tôi? Làm việc thừa thãi".

"Nếu không cứu em, em sẽ chết".

"Vậy mới nói", La Tại Dân tựa vào giường nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, "Chết không phải bớt việc sao?"

Lý Đế Nỗ bước đến nhìn La Tại Dân, đôi mắt sau cặp kính khiến da đầu La Tại Dân run lên, em tự biết mình đuối lý nên chột dạ, nghiêng người muốn chạy đi nhưng cánh tay đã bị giữ chặt, "Nói lại lần nữa".

Tim La Tại Dân đập nhanh như trống, sợ tới mức không dám ho he một lời.

Lý Đế Nỗ bóp cằm em, khiến em ngẩng đầu nhìn hắn, "Em cho rằng lý do mà tôi thu nhận em chỉ để dùng em đối phó với La gia, tôi nói đúng không?"

La Tại Dân im lặng một lát rồi gật đầu.

Lý Đế Nỗ vuốt ve cằm em, hỏi, "Vậy bây giờ em là của tôi, đúng không?"

La Tại Dân lại gật đầu, cằm nhỏ vừa được tha cổ lại bị bóp chặt.

Lý Đế Nỗ nhìn gương mặt đau khổ tuyệt vọng của La Tại Dân, tiếp tục hỏi, "Đồ thuộc về tôi, cho dù chết, cũng là chết ở trong tay tôi"

Lúc La Tại Dân nghĩ mình sắp đi gặp Thượng Đế hắn đã buông tay ra, em ghé bên giường nôn khan, nhưng lại không nôn ra thứ gì, em cúi người nhỏ giọng khóc lóc, miệng mắng Lý Đế Nỗ, "Chú không nói sao tôi biết chú nghĩ gì? Đồ đàn ông xấu xa, lão côn đồ, ông chú biến thái chết tiệt, đừng có làm tôi sợ, chỉ có chút bản lĩnh đó đừng nghĩ tôi là đồ của chú, có gan thì giết tôi đi, đừng nói những lời xằng bậy vô nghĩa, chú có phải đàn ông không vậy?"

Lý Đế Nỗ trong lúc em chỉ lo mắng không để ý đến thắt lưng hắn đã bị cởi bỏ, nhanh chóng túm lấy chân em, tát vào mông em một cái thật kêu, giữa ban đêm yên tĩnh nghe thật chói tai, cảm giác xấu hổ còn hơn cả đau đớn trên cánh tay, mặt La Tại Dân đỏ lên, xoay mông muốn đứng dậy khỏi chân hắn, lại bị hắn đè xuống đánh hai cái, cặp mông đỏ bừng chẳng khác gì đào chín.

La Tại Dân òa khóc, "Không được đánh mông tôi, đồ biến thái chết tiệt, lão già lưu manh này!"

Lý Đế Nỗ nhéo mông em, cầm cần câu mèo dùng sức mà quất, mông em sưng phù lên, La Tại Dân quay đầu lại nhìn hắn, mắt em vẫn còn ươn ướt, "Chú đánh đi, đánh xong tôi sẽ chạy trốn, xem chú còn tìm được tôi hay không".

Lý Đế Nỗ lấy ra một chiếc còng tay từ ngăn kéo, cạch một tiếng khóa em ở đầu giường, hắn đối mặt với La Tại Dân nói, "Trốn khỏi đây? Sau này cứ ở trên giường, nếu không thể xuống giường, sẽ không chạy được".

La Tại Dân nằm trên giường giãy dụa phản kháng, không cẩn thận đụng phải vết thương, giống như mèo bị giẫm phải đuổi, em cuộn tròn người nhỏ giọng khóc lóc, Lý Đế Nỗ cầm cánh tay của em xem xét tình hình, giọng nói lạnh lùng, "Không muốn gỡ băng nữa à?"

La Tại Dân khóc to hơn, "Tôi không cần, tôi phải đi khỏi đây, tôi muốn tìm một người đối xử tốt với tôi như diễn viên trong TV, ngoan ngoãn nghe lời tôi, không cần ông chú suốt ngày chỉ biết giết người".

Lý Đế Nỗ tức giận bật cười, "Lúc tôi nghe theo lời em thì em làm gì, hửm? Gấp gáp muốn ra ngoài để chết?"

La Tại Dân còn muốn cãi lại nhưng đã bị người kia đè xuống giường, ngồi yên nhìn nam nhân tiến đến gần mình, che khuất ánh trăng ngoài cửa.

Một lúc sau, tiếng rên rỉ còn lớn hơn cả tiếng lá cây xào xạc bên ngoài, chỉ có tiếng rên rỉ khóc lóc của La Tại Dân cùng tiếng thân thể va chạm.

Lý Đế Nỗ nắm tóc em từ phía sau, làm cho La Tại Dân ngẩng đầu lên, em muốn chạy về phía trước nhưng chưa đi được hai bước đã bị túm mắt cá chân mà kéo về, đặt em trên giường điên cuồng dập hông, nơi giao hợp của hai người nổi cả bọt trắng, chất lỏng không ngừng chảy ra, trên mông của La Tại Dân dày đặc vết tay đỏ bửng, thịt đùi sưng lên, bị Lý Đế Nỗ chịch đến cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.

Lý Đế Nỗ nắm vòng eo đã nhũn ra của La Tại Dân, tay vẫn đánh vào mông xinh, La Tại Dân bị làm đến kiệt sức, khàn giọng khóc lóc xin Lý Đế Nỗ tha thứ, "Daddy tha cho bé, bé không dám nữa đâu".

Lý Đế Nỗ ôm vào lòng, để La Tại Dân cưỡi lên dương vật bự, cây hàng to lớn chạm vào thành bụng mỏng dính của em, thậm chí còn bị đâm đến mức gồ lên một cục thô thiển, La Tại Dân nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên cửa sổ, thần trí em sụp đổ, khóc nức nở, vai em bị dựng thẳng lên, mông có cảm giác đau nhói nhè nhẹ, mỗi lần người kia đẩy hông đều sẽ hết lực kẹp chặt cây hàng kia.

Lý Đế Nỗ làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, không ngừng nện vào lỗ dâm, bàn tay đặt trên mông em, vừa đẩy hông vừa đánh từng cái thật kêu, La Tại Dân bị chịch không ngừng ngã về phía trước, lại giống như con rối bị bàn tay to bên hông kéo trở về.

La Tại Dân vừa bị hắn đụ vừa phải bò trên sàn, thảm dính đầy dịch thể của hai người, Lý Đế Nỗ nhìn thiếu niên dưới thân, cơ thể run rẩy đầy vết tay của hắn, nhất là cặp mông đào, đã sưng phù lên rồi, La Tại Dân không dám phản kháng, em biết việc phản kháng hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn, em bĩu môi khóc, miệng lẩm bẩm, "Tôi.....tôi không phải đ*....ưm...tôi không thèm làm đ* của chú nữa.......chú quả thật là một con chó..... con chó to xác, xấu xa....Aaa, s-.sướng quá..... sâu thêm chút......."

Lý Đế Nỗ cúi người hung hăng đâm vào điểm dâm, La Tại Dân run run lè lưỡi ra, Lý Đế Nỗ nhìn em, "Không làm đ* của tôi thì làm đ* của ai?"

La Tại Dân nói ra tên một người, "Người đó rất đẹp trai, bé thích lắm, là diễn viên truyền hình", Lý Đế Nỗ nói, "Được".

Dương vật đang chôn trong cơ thể bỗng được rút ra, Lý Đế Nỗ nói, "Đi đi, đi tìm chủ nhân của em".

Hắn cầm hộp thuốc lá gõ nhẹ lên bàn một cái, rút ra một điếu, kẹp giữa ngón tay rồi bật lửa châm thuốc, ngắm "phong cảnh" giữa hai chân La Tại Dân từ phía sau, "Daddy đi tìm tiểu mẫu cẩu mới, tìm về làm mẹ kế cho em".

La Tại Dân khóc òa, quay đầu cắn vào mặt Lý Đế Nỗ, dáng vẻ làm người nào trông thấy sẽ không khỏi đau lòng, em nhắm mắt há miệng khóc thật to, lại không thấy được ý cười trong mắt Lý Đế Nỗ, em bị nam nhân kéo vào lòng để hôn, khói thuốc phả vào mặt La Tại Dân khiến em ho sặc sụa, cau mày muốn đấy hắn ra nhưng tay lại yếu xìu không có chút lực nào, giống như đang làm nũng hơn.

La Tại Dân ngang ngược ôm cổ hắn, "Không được, chỉ có một tiểu mẫu cẩu là bé thôi".

Lý Đế Nỗ rít thuốc giữ một ít khói trong miệng, ngay sau đó liền phả vào mặt La Tại Dân, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em đỏ bừng vì sặc khói, hắn cười cười rồi ho khan một tiếng, "Lại đổi ý rồi?"

La Tại Dân cắn môi nhìn hắn, "Bé nhẹ tay với chú một chút đó......"

"Nhẹ tay cũng kệ đấy". Lý Đế Nỗ cắt ngang lời em.

La Tại Dân thấy Lý Đế Nỗ mềm cứng đều không ăn, lòng tự tôn của em bị tổn thương, tức giận buông tay, quay đầu muốn chạy đi, mông lại ăn một cái tát tay, eo mềm xèo sụp xuống, chân bị người ta kéo về, gậy thịt lại đâm vào lần nữa, nghe nam nhân phía sau rên nhẹ, bắt đầu đưa đẩy chầm chậm, cúi xuống bên tai em rồi nói, "Em có vẻ thích gương mặt của người đó? Hay tôi lột ra rồi lấy làm vỏ gối cho em nhé? Đảm bảo mỗi ngày em mở mắt đều nhìn thấy hắn đầu tiên".

Mặt La Tại Dân đỏ lên, "Chú biến thái chết được".

Lý Đế Nỗ thấp giọng, "Còn biến thái nữa này, lột da rồi trói hắn lại, để hắn ngắm xem em bị Daddy chịch cho nhũn người là thế nào, nhìn thấy con đ* nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, hắn sẽ yêu em ngay thôi".

La Tại Dân không để ý giọng người đàn ông đang cực kỳ phẫn nộ, nhịn không được mà cười rộ lên, em lại nghe Lý Đế Nỗ hỏi, "Nếu tên đó không có gương mặt đó còn dịu dàng, đẹp trai? Em còn thích hắn không? Em trả lời thế nào? Hửm?"

La Tại Dân nói, "Đừng ghen mà, Daddy, bé yêu Daddy".

Lý Đế Nỗ bị em kẹp chặt suýt bắn ra.

Ngày hôm sau em tỉnh lại Lý Đế Nỗ đã đi rồi, La Tại Dân hỏi quản gia hắn đi đâu, quản gia cười tủm tỉm bảo với em, đi tìm La gia tính sổ.

La Tại Dân thần thần bí bí hỏi quản gia, rốt cuộc Princess là gì.

Quản gia nói cho em biết, là công chúa.

La Tại Dân hét lên, nhảy chân sáo về phòng, xóa hết ảnh của diễn viên kia trong điện thoại, em nằm trên giường than thở, "Anh có thể cho tôi làm công chúa sao? Anh là cái đồ tiểu bạch kiểm chỉ biết nói khoác thôi, chia tay đi".

.END.

Gửi lời cảm ơn đặc bịt đến touchlowley vì đã gánh chương này giúp tui :"))))) 

Và mong mọi người sẽ thích con fic này nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro