6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno đang có một khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời, khi anh ngồi đối diện với Jaemin trong quán cà phê nhỏ ấm cúng và nhìn em nhâm nhi ly đồ uống có chứa cả mớ caffein của mình. Anh có hơi mất tập trung, vì hôm nay Jaemin trông xinh đẹp cực kì, và dù họ đã ở đây gần nửa tiếng rồi nhưng môi Jeno vẫn còn khô khốc khi nhìn vào em.

Jeno khó có thể kìm nén được mùi hương hài lòng của mình khi nhìn thấy Jaemin bước vào trong, với chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc vòng bạc tinh xảo trên cổ, đôi mắt được kẻ một chút eyeliner và hai cánh môi điểm màu hoa anh đào vô cùng xinh đẹp. Suy cho cùng, khi Jaemin đã nỗ lực chăm chút cho vẻ ngoài của mình đến mức đó, thì chắc chắn đó có nghĩa là ít nhất em cũng có chút hứng thú với việc thu hút sự chú ý của Jeno. Thật tiếc khi em không có cách nào biết được rằng tất cả sự chú ý của Jeno đã hoàn toàn dồn vào em ngay từ ban đầu rồi.

“Tôi thực sự rất vui vì em đã đồng ý gặp tôi.” - Jeno nói, cố ngăn lại một tràng cười sảng khoái khi Jaemin như đóng băng giữa lúc cắn vào chiếc bánh sandwich mà em đã gọi. Hai má Jaemin phồng lên, ngạc nhiên nhìn Jeno bằng đôi mắt mở to của mình. Đúng là đáng yêu đến mức khó tin!!!

“Em cũng vậy.” - Jaemin nói sau khi cố gắng nhai thật nhanh, rồi mỉm cười đáp lại Jeno. "Em xin lỗi, vì lúc đầu em có hơi do dự. Em không... em không thực sự thấy ổn khi gặp người lạ cho lắm."

“Em không cần phải xin lỗi đâu mà.” - Jeno đáp, với ý định đảm bảo cho Jaemin biết rằng anh hiểu được sự dè dặt của em. Anh là kiểu người thường hơi rụt rè và thu mình lại, nhưng Jaemin lại khiến anh muốn mình trở nên mạnh dạn hơn rất nhiều. "Điều quan trọng là chúng ta đang ở đây rồi, phải không nào?"

“Đúng vậy.” - Jaemin nói, mắt em sáng rực lên. "Anh biết đấy, việc em đến cửa hàng Joe, nơi mà anh đang làm việc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi à."

Hay đó là số phận, Jeno không nói, bởi vì anh thực sự tin rằng họ sẽ gặp lại nhau bằng cách nào đó, nhưng anh cũng không muốn làm Jaemin phải sợ hãi. “Cuộc sống sẽ luôn tìm ra cách mà.” - Thay vào đó, anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói. "Tôi đã tiếp tục suy nghĩ về việc tôi muốn gặp lại em nhiều đến mức nào, và tôi đoán là mình đã biến điều đó thành hiện thực rồi."

Hai má Jaemin ửng hồng. "E-em cũng muốn gặp lại anh."

"Em thực sự... ước gì hôm đó em không bỏ đi, anh biết đấy... sau những gì chúng ta đã làm."

Sự tò mò trỗi dậy bên trong Jeno - anh muốn biết điều gì đã khiến Jaemin không muốn ở lại sau khi cả hai đã ân ái với nhau - nhưng anh không muốn thúc giục Jaemin, nên anh chỉ có thể đưa tay ra và ngập ngừng đặt lên tay Jaemin. "Em không cần phải nói với tôi nếu em không muốn." - Anh cẩn thận nói, "Nhưng tôi đã tự hỏi liệu có phải là do tôi... tôi đã không tốt hay không...? Ý tôi là, đây là lần đầu tiên của tôi, nhưng-"

"Không phải đâu!" - Jaemin vội vàng nói. Mặt em càng đỏ hơn khi tiếp tục, "Không, đó chắc chắn không phải là lý do. Thật sự... anh đã rất tốt. Quá tốt. Kiểu như... thực sự rất rất tốt." - Đến lượt Jeno hơi đỏ mặt trước lời khen khi Jaemin cắn môi và nhìn anh một cách chăm chú. "Đó thực sự cũng là lần đầu tiên của anh ư?"

"Ừm." - Jeno ngập ngừng hỏi. "Ý tôi là... nó cũng là lần đầu của em à?" - Khi Jaemin ngượng ngùng gật đầu, anh lập tức thở hổn hển. "Ồ... Tôi hẳn là chàng trai may mắn nhất trên thế giới này rồi nhỉ."

Jaemin nghiêng đầu sang một bên. "Ý anh là gì?" - Jeno mỉm cười, si mê cái bĩu môi đáng yêu của Jaemin, "Ý tôi là, mọi người chắc hẳn đang phải đối đầu với nhau để được ở bên em, nhưng em đã chọn tôi." - Anh nói, "Chỉ là... tôi thực sự rất vui."

"Họ không như vậy đâu.” - Jaemin lầm bầm khiến Jeno đang phải đối mặt với sự tức giận lẫn với khó hiểu, bởi vì rõ ràng Jaemin xứng đáng được mọi người yêu thương mà, và cũng thật may, vì một phần trong anh đã tin rằng câu nói đó có nghĩa là em vẫn chưa có người yêu. "Nhưng... dù sao thì anh cũng là người duy nhất mà em đã cân nhắc lựa chọn."

Lúc đó, Jeno đã phải đấu tranh rất dữ dội để không bắt đầu hét lên ngay giữa quán cà phê. Thay vào đó, anh đã giải phóng mùi hương mang đầy sự mãn nguyện của mình, để nó lưu lại quanh bàn của cả hai. Anh rất vui khi Jaemin cũng làm như vậy, mùi hương gây nghiện của quế và vani cũng bắt đầu tràn ngập khắp không khí. Tuy nhiên, anh không thể thay đổi được cái cảm giác rằng mùi hương này có gì đó hơi khác, giống như đã có thêm một yếu tố nào đó kể từ sau cái đêm định mệnh kia.

"Tôi biết là dù chưa được lâu nhưng..." - Jeno dừng lại và liếm môi đầy lo lắng, "Tôi thực sự muốn tiếp tục gặp em, Jaemin." - Anh hít một hơi thật sâu. "Em có nghĩ rằng... đó là điều mà em cũng muốn không?"

Mặt Jaemin sáng lên, và Jeno cảm thấy phấn khích tột độ khi em định trả lời. Tuy nhiên, trước khi có thể nói điều gì, thì một mùi hương cay nồng tràn ngập trong không khí đã làm lấn át cả mùi hương của Jeno và Jaemin. Đó rõ ràng là mùi của một alpha, nhằm mục đích thách thức khiến sự tức giận của Jeno lập tức bùng nổ, cùng một tiếng gầm gừ hình thành trong cổ họng.

Mặt khác, Jaemin bỗng tái mặt và đột ngột đứng dậy. “E-em phải...” - Jeno cũng đứng bật dậy khi Jaemin đưa tay lên bịt miệng và chạy về hướng phòng vệ sinh.

Jeno nhìn quanh phòng, mắt anh nheo lại khi phát hiện ra một alpha trông tự mãn đang nhếch mép với anh. Anh không phải là một người thích đối đầu, nhưng mọi bản năng trong cơ thể anh đang kêu gào anh phải chăm sóc, bảo vệ và trả thù cho omega của mình, và anh không thể ngăn mình lại được nữa. Anh bước đến gần gã đàn ông kia, cơ thể sừng sững đối diện với gã và tỏa ra mùi hương mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Cút." - Anh gầm gừ, "Mau cút ra khỏi đây."

"Gì đây anh bạn.” - Gã đàn ông nói với nụ cười chế giễu. "Có lẽ cậu nên đi kiểm tra omega nhỏ của mình đi thì hơn."

"Còn mày thì nên học cách tôn trọng người khác một chút đi.” - Jeno đáp trả. "Đúng ra thì mày có thể khiến ai đó ít nhất phải nhìn về hướng của mày, chứ không phải là phát tán cái thứ mùi này trong đám đông hệt như một tên khốn thảm hại đâu."

Khuôn mặt của gã đàn ông nhăn lại vì giận dữ, nhưng Jeno đã đi đến giới hạn cuối cùng của mình. Anh có thể nghe thấy sự đau khổ của Jaemin, và đột nhiên đó là tất cả những gì mà anh có thể tập trung vào ngay lúc này. Anh liếc nhìn gã đàn ông lần cuối trước khi lao vào phòng vệ sinh, nơi anh thấy Jaemin đang ngã khụy trên sàn, cúi xuống bồn vệ sinh và bật khóc nức nở.

Ở một nơi nào đó trong tâm trí của mình, anh nhận ra rằng chỉ có một số ít trường hợp các omega sẽ nhạy cảm với mùi hương từ các alpha lạ phát ra. Nhưng phần lớn tâm trí của anh quá bận tâm với việc lặp đi lặp lại hai chữ bảo vệ, bảo vệ, bảo vệ hết lần này đến lần khác, khiến anh chẳng thể nào tập trung vào bất cứ điều gì khác nữa. Phải bảo vệ em ấy.

"Jaemin?" - Jeno nhẹ nhàng hỏi, và Jaemin bắt đầu khóc dữ dội hơn, toàn thân trở nên run rẩy. “Jaemin ơi.” - Anh vừa gọi vừa nhích lại gần hơn. "Tôi có thể chạm vào em không?"

"J-Jeno." - Jaemin thở hổn hển giữa những tiếng nức nở. "A-anh làm... làm gì ở đây? "

"Tôi không thể để em một mình được." - Jeno nói một cách nghiêm túc. "Không phải bây giờ." - Không bao giờ, nếu em cho phép tôi làm vậy, anh thầm nghĩ. "Baby, em có thể cho tôi một câu trả lời được không? Tôi chạm vào em có được không?"

Jaemin run rẩy trước cái tên vừa rồi, đó cách gọi yêu thương trong cái đêm họ ân ái với nhau, mà Jeno thậm chí còn không nhận ra nó đã trượt ra khỏi miệng mình từ lúc nào.

"V-vâng." - Em thì thầm.

Jeno ngay lập tức kéo em vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh của em. "Không sao đâu.” - Anh thì thầm. "Ổn rồi, baby." Jeno cẩn thận toả ra một chút mùi hương của mình - vì anh không muốn mạo hiểm với việc khiến Jaemin có ác cảm khác với mùi hương của một alpha.

Nhưng Jaemin lại đang hít một hơi thật sâu và khẽ thư giãn trong vòng tay của Jeno, rồi từ từ rúc vào cổ anh khi mũi em tìm thấy tuyến mùi của anh. Jeno ôm chồm lấy em, nhẹ nhàng đung đưa, và tự hứa với bản thân rằng anh sẽ không bao giờ để Jaemin phải trải qua điều gì tương tự như thế này nữa.

~♡~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro