CHƯƠNG 13+14: Điều kiện (cont)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

"Gấp như vậy sao?"

Thanh âm lạnh lẽo không mang theo bất kì tình cảm nào vang lên ở sau lưng, không cần phải nói, đã biết là ai. Jaemin cúi đầu không dám quay đầu lại cũng không trả lời.

"Sợ? Không làm được? Không làm được thì không cần đến đây."

Đây có được xem là phép khích tướng không? Chân thon dài bước một bước, Jeno đã dễ dàng lướt qua người cậu, đi về phía phòng bên trái bên trong cùng. Khi anh đi xuyên qua người cậu, hơi thở nam tính mãnh liệt khẽ quét qua, khiến trái tim trẻ tuổi của cậu run rẩy?

Sợ anh rồi sao? Không đuổi theo anh? Jeno nhẹ nhàng dùng tay xoay nắm đấm cửa, không quay đầu nhìn cậu một cái. Thì ra anh đánh giá cậu quá cao, ngay cả lá gan cũng không có.
Anh xoay mở cửa phòng ra, chân sau vẫn còn ở bên ngoài, tiếng bước chân vụn vặt mà lo lắng mau mau chạy tới, khi anh đóng cửa phòng lại, thì người đã đứng sau lưng anh. Rất tốt, tối nay có trò vui để chơi rồi!

"Đi vào."

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu. Jaemin thở cũng không dám, đi theo vào trong

"Lên giường chờ tôi"

Có như vậy đã xấu hổ sao? Cũng không dám nhìn anh. Người của anh sao có thể như vậy. Đợi, anh nhất định sẽ làm cho cậu ngay cả chữ thẹn thùng cũng không biết viết như thế nào.
Bên trong phòng, đèn ngủ mờ nhạt, Jeno liếc mắt nhìn chiếc giường to lớn trong phòng, lập tức qua bên đó ngồi xuống

"Cởi quần áo xong, chờ tôi ra ngoài"

Cái cậu trai này, đối với mệnh lệnh của anh, cậu ngoan ngoãn chấp hành, thật là một cậu trai ngoan hiếm thấy a!

"A..."

Anh ta cố ý mở đèn, tựa hồ muốn nhìn thấu cả nội tâm của con người, khiến Jaemin bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Cậu cho là anh ta sẽ không mở đèn, như vậy, mặc kệ có làm gì, ít nhất cậu không cần cảm thấy khẩn trương và xấu hổ. Nhưng nguyện vọng này, lại bị hoàn toàn phá vỡ trong tích tắc

"Ở trên giường của tôi, không cần quần áo. Đừng để cho tôi phải nhìn thấy nó nữa"

Anh cố ý cúi thấp thân thể, ở bên tai của cậu thì thầm giống như ác ma, sau đó xoay người đi về phía phòng tắm

Anh ta tạm thời rời khỏi khiến trái tim đang treo lơ lửng của Jaemin tạm thời buông lỏng, cũng lấy lại tâm tình quan sát phòng của anh

Bố cục và trang trí trong phòng, khiến cho cậu cảm thấy bị áp bức, bởi vì chủ nhân của gian phòng này sử dụng màu tối làm chủ đạo, khiến cho lòng của người ta cảm thấy tối tăm theo
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, làm cho cậu quên mất việc anh muốn cậu làm trước khi vào. Cậu cứ ngồi như vậy, ngồi ở trên giường lớn màu đen, gương mặt khẩn trương không biết phải làm sao

Anh nói muốn cậu thỏa mãn anh?. Như thế nào mới gọi là thỏa mãn. Dùng tay như lần trước? Hay là dùng miệng?

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, không cần làm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cậu không chịu nổi, khí huyết toàn thân đều xông lên mặt khiến cho mặt cậu đỏ bừng

Bởi vì trầm tư, cho nên cậu không lưu ý tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngưng từ lúc nào, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, cậu mới khôi phục lại tinh thần, đôi tay gắt gao nắm chặt cổ áo. Trời ạ, anh đi ra, mà cậu không có làm theo lời anh

"Hình như cậu không đem lời tôi nói bỏ vào tai a! Có phải vụ trao đổi này không cần thực hiện không?"

Jeno vừa lau tóc ướt, đôi mắt sắc bén nhìn cậu chằm chằm. Thật là một cậu trai to gan, dám cãi lại mệnh lệnh của anh nhiều lần

"Tôi..."

Tại sao một câu cậu cũng không nói được? Cái loại cảm giác hít thở không thông lại áp tới

"Hoặc là cậu cởi quần áo, hoặc là đừng làm phiền tôi ngủ. Trở về phòng của cậu. Cậu tự chọn đi"

Ác ma thì thầm, ánh mắt của cậu khô khốc nhưng lại không nặn ra một giọt lệ nào

"Tôi cho cậu một phút"

Anh đối với cậu thật nhân từ a, còn cho cậu thời gian để cân nhắc

Trong lòng Jaemin lập tức hiểu rõ, anh ta chỉ cho cậu một phút để suy nghĩ

Thật ra thì, còn gì để suy nghĩ đây? Cậu lựa chọn như thế nào, trong lòng cậu đã sớm rõ ràng...Tay run rẩy, cứng ngắc kéo áo ngủ ra, rất nhanh, quần áo màu giống như cánh hoa nở rộ trên chiếc giường màu đen, trắng đen khác biệt, khiến người ta hoa mắt. Không cố gắng đưa tay che đậy những gì cần che, cũng không ngăn cản cái gì, dù sao ngay cả lòng tự trọng cuối cùng, cũng không còn sót lại

Đây là lần thứ hai cậu phơi bày như thế trước mặt anh, nhưng cũng không vì đã có lần thứ nhất mà không cảm thấy sợ hãi, nhục nhã. Cậu cố gắng khống chế mình, không để mình run rẩy, nếu như không thể thay đổi vận mệnh, ít nhất cũng nên kiên cường mà đối mặt

Nhưng, không được. Dưới ánh đèn sáng sủa như vậy, cậu làm không được. Thân thể non nớt của cậu giống như đóa hoa mới nở, run rẩy trong gió đầu xuân, điềm đạm đáng yêu như thế

"Lại đây"

Ném khăn lông trên tay xuống, Jeno dừng lại ở bên giường. Như thợ săn từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình

Cậu hít vào vài hơi, mới có thể nhấc chân lên, giống như giẫm trên đám mây mềm mại mà bước qua

Bọn họ cách nhau ngày càng gần, gần đến nỗi cảm thấy được nhiệt khí ở trên người anh tỏa ra, đột nhiên anh không hài lòng với tốc độ của cậu, đưa tay kéo cậu qua, để cho cả người cậu ngã vào lồng ngực của anh

Ngón tay chai sần do cầm súng lâu ngày, nâng khuôn mặt mềm mại của cậu lên, dùng ngón tay hằn vết chai mà vuốt ve :

"Biết phải làm như thế nào không? Tôi đã dạy cho cậu rồi"


Chương 14

Biết, cậu làm sao dám quên? Nhưng, cậu có thể nói yêu cầu nho nhỏ của mình không?

"Có thể tắt đèn hay không?"

Âm cuối mang theo run rẩy, vang lên ở trước lồng ngực bền chắc của anh

"Cậu cảm thấy có thể không?"

Giọng nói rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào tai Jaemin lại là mệnh lệnh khiến người ta không thể cự tuyệt

Anh nâng cằm của cậu lên, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đơn thuần của cậu 

"Chỉ cần có thể về nhà, không phải cậu nói có thể trả bất kì giá nào sao?"

Không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể bị động nhìn anh, cặp mắt sắc bén như chim ưng thật đáng sợ

"Đúng vậy"

"Vậy bắt đầu đi!"

Đại trạch giữa sườn núi, bóng đêm mông lung, xuân tình dập dờn

"Ưm...." Tiếng rên rỉ nam tính, trong phòng rộng lớn, có phần tà mị, lại mê hoặc lòng người

Lồng ngực cường tráng và rắn chắc, lúc này phập phồng theo từng hô hấp lên xuống, vươn tay phủ lên cái đầu nho nhỏ, lúc này trong mắt anh, dục vọng nồng đậm

"Ưmh....."

Không được, miệng chua quá , mệt quá, hơn nữa cậu sắp không thở được, đầu thật là đau, tại sao đã qua lâu như vậy, anh ta vẫn chưa....Sức chịu đựng của anh ta thực đáng sợ, cậu làm đến chết đi sống lại mà anh ta vẫn không chịu buông tha

"Tiếp tục...."

Thanh âm lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, tại sao giọng nói vẫn tỉnh táo như vậy? Còn mang theo cảnh cáo?

"Có thể nghỉ ngơi một chút không?" Người ta tranh tài đều được nghỉ ngơi giữa trân, huống chi cậu đã dùng nhiều sức như vậy

"Có thể"

Khóe miệng cong lên nụ cười mang theo mấy phần tà mị và lãnh khốc, đẩy cậu nằm xuống chiếc giường êm ái

"Tới cậu"

"Cái gì?"

Gò má nhỏ nhắn đỏ bừng vì lúc nãy dùng sức lấy lòng anh

"Tôi để cho cậu nghỉ. Nhưng không có nghĩa là dừng lại, mà là dùng tay" Cậu không hiểu sao, vậy anh sẽ dạy cho cậu hiểu

Bàn tay to lớn của anh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, dẫn dắt cậu xuống một thế giới khác
Gương mặt càng ngày càng nóng, dưới ánh đèn sáng rỡ, làm như vậy trước mặt một người đàn ông, mới nghĩ thôi mà cậu đã xấu hổ muốn chui xuống đất trốn, hoặc là chết ngay một giây sau đó

Tất cả của cậu đều phơi bầy trước mặt anh, vừa xấu hổ lại kích thích quỷ dị, khiến cho tim của cậu không ngừng đập nhanh, hô hấp cũng trở nên nặng nề

Jeno nhìn cậu trai nhỏ mảnh mai ở trên giường, cặp mắt trong veo như nước vừa quen thuộc khiến anh đau lòng. Chỉ có hành hạ cậu như vậy, nhìn cậu trầm luân trong dục vọng như vậy, tim của anh mới có thể bình tĩnh trở lại

"Đủ rồi" Cánh tay dài duỗi ra, tắt công tắt đèn ngủ ở đầu giường, trong phòng vốn đang sáng ngời nay đã tối đen như mực

Anh không muốn nhìn thấy cặp mắt trong veo đó nữa. Trò chơi tối nay chính thức kết thúc

Tất cả ngôn ngữ vào lúc này dường như trở nên dư thừa, có chăng chỉ còn lại chinh phục và chinh phục

Không có ánh đèn, không có ánh trăng, trong thế giới tối tăm, dục vọng như dòng nước xoáy, cuốn hai con người trầm luân trong biển nước, mãi đến khi ánh mặt trời phía đông nhô lên mới dừng lại

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất trong phòng, cùng với gió mát mẻ thổi qua, những chú chim sơn ca thức dậy sớm, réo rắt cất tiếng hót bên tai

"Một tiếng sau sẽ có người đưa cậu về. Đến buổi trưa phải về đây" Thanh âm của người đàn ông lại vang lên

"Có nghe không?"

Thấy cậu trai vẫn nằm lỳ trên giường không trả lời, Jeno cúi đầu kéo mái tóc cậu ra thì thầm bên tai của cậu

"Được"

Thanh âm mềm mại khàn khàn, lại không che giấu được vui sướng và chờ đợi
Rốt cuộc cậu có thể tạm thời thoát khỏi nhà tù này rồi.

===========================

Nhớ vote cho mình nha, cảm ơn mng nhiều ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro