CHƯƠNG 17: Chủ nhân Lee gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện ngày đó xảy ra ở cửa thang máy, đối với Na gia mà nói chính là sấm sét giữa trời quang

Hai trưởng bối nhà Na gia dường như đã già thêm 10 tuổi. Bọn họ cả đời sống đơn giản, không cách nào tiếp nhận sự thật này. Con của bọn họ luôn luôn ưu tú khiến cho người ta yên tâm, gần 40 tuổi mới có một đứa con trai thông minh, ngoan ngoãn, tại sao ông trời lại muốn giáng tai họa xuống đầu bọn họ?

Nhưng mà cho dù không nguyện tin tưởng, chuyện đã xảy ra, sau mấy ngày bình tĩnh trở lại, bọn họ bắt đầu suy nghĩ biện pháp khắp nơi

Dạy học cho người ta cả đời, cho nên có nhiều học trò là điều không cần phải bàn

Học trò của hai người bất kể là ở thương giới hay chính giới, đều không thiếu những người nổi bật. Hai người già chưa bao giờ cầu xin người khác, bắt đầu đến gõ cửa từng nhà để tìm, những người này ngoài miệng thì đáp ứng giúp đỡ, nhưng qua đến ngày thứ hai thì cũng báo cho bọn họ biết, chuyện này bọn họ cũng bất lực

Thế giới đơn giản nhỏ bé của bọn họ cũng sụp đổ rồi. Rốt cuộc đã chọc phải đám người nào? Con trai của họ sẽ không có chuyện gì chứ?

Ngày đó, những người đó ép buộc dẫn con trai đi, bọn họ hoàn toàn không biết phải tìm ở đâu?Việc duy nhất có thể làm chính là chờ đợi

Cuối cùng, nửa tháng sau, họ nhận được một chuyển phát nhanh. Bên trong là một đoạn thâu hình ngắn, về cuộc sống mỗi ngày của con trai bọn họ. Con trai bọn họ rất gầy, mỗi ngày đều sống ở trong phòng. Phía sau cuộn phim có dán một tờ giấy khiến cho bọn họ không dám đi điều tra tung tích của con trai họ nữa

"Jaemin ở trong tay tôi sẽ không chết, nhưng nếu như trong số các người có người dám chết trước, tôi nhất định sẽ làm cho con trai các người đời này không thể nào sống yên ổn"

Sinh mệnh sao mà ngắn ngủi như thế, bọn họ có thể không quan tâm mình đã sống hơn nửa đời người, nhưng 2 đứa con của bọn họ còn quá trẻ, làm sao có thể mất đi quyền lợi như vậy?
Nhưng, bọn họ có biết hay không, có đôi khi trời không tuyệt đường con người, con đường kia căn bản chỉ là con đường chết

Đại Trạch lưng chừng núi

Ông Lee chắp tay sau lưng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc vườn hoa bên ngoài xuân ý dạt dào, trong lòng không có một chút thoải mái

Con trai bảo bối của họ sau khi tốt nghiệp trung học, vốn là phải đến Thụy Sĩ đoàn tụ với bọn họ, Nhưng Jeno lại trì trệ nói bận một số việc. Cho dù thật sự có chuyện gì, con trai cũng sẽ gọi điện báo cho bọn họ một tiếng, nhưng đừng nói là điện thoại ngay cả một chút tin tức cũng không có
Sự việc không tầm thường như vậy khiến ông không khỏi hoài nghi, con trai ông nhất định có chuyện gạt ông, nhưng lại không thể cho vợ ông vừa sức khỏe không tốt lại vừa sốt ruột cho con trai biết được sự lo lắng của mình

Những năm gần đây, mặc dù ông đã đem cả tập đoàn giao cho Jeno quản lý, ngoài mặt có vẻ như ông không quan tâm đến mọi chuyện. Nhưng ông cũng không phải là lão già vô dụng ở trong núi chờ người khác phụng dưỡng, ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, ông đương nhiên có tai mắt tra được chuyện của ông muốn biết

Nhưng, ông thiên tính vạn tính thế nào cũng không ngờ sự thật là tàn khốc như vậy. Con trai bảo bối của bọn họ thế nhưng đã không còn sống nữa đừng nói là vợ ông, ngay cả ông cũng không thể tiếp nhận sự thật này

Con trai bảo bối của họ mất rồi? Điều này làm sao có thể? Ở dưới mắt Jeno lại xảy ra chuyện như vậy, vậy nó còn ngồi ở vị trí đó làm gì. Tuy rằng Donghyuck của họ nghĩ quẩn nên tìm đường tự sát, nhưng người làm anh như nó cũng nên chịu trách nhiệm. Nếu như không phải nó chăm sóc không chu đáo, thì cũng không xảy ra chuyện như vậy

Vợ của ông ở bên kia, tạm thời không thể nói, nhưng tại sao Jeno lại muốn gạt ông

Cho nên, ông gạt vợ một mình trở về nước để xử lý chuyện này

Thuốc lá trên tay không biết rút bao nhiêu cây, người bị Jeno mang về vẫn chưa về sao? Ông Lee mới 50 tuổi, mặc dù tóc mai hai bên đã hơi bạc trắng, nhưng hai mắt vẫn lấp lánh có hồn, chỉ cần người đã từng gặp qua Jeno, nhìn một cái cũng biết bọn họ là cha con, không những vóc người giống nhau, ngay cả khí chất giống nhau cũng không cách nào che giấu được

Chẳng qua là, những năm gần đây, ông Lee không trực tiếp tham gia vào công việc, vẻ lãnh khốc trên mặt đã thu lại không ít. Trên người Jeno toát lên vẻ âm lãnh khiến cho người ta sợ hãi

Mỗi ngày, Jaemin hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, không ra khỏi cửa, cũng không nói chuyện. May mắn là mấy ngày gần đây, Jeno cũng không trở về, khiến cho cậu nghỉ ngơi tốt một chút. Miễn là có anh ở đây, cậu cả đêm đừng mong được ngủ yên, anh nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn để hành hạ cậu, khiến cho cậu chìm trong bể dục xa lạ, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong

Cậu không ngờ, vú Oh lại lên nói với cậu, nói chủ nhân muốn tìm cậu

"Chủ nhân chính là cha của ông chủ Jeno chúng tôi, mới từ nước ngoài trở về, cậu nói chuyện nên cẩn thận một chút"

Trái tim đều làm bằng thịt, vú Oh đã chăm sóc Jaemin một khoảng thời gian, biết cậu là một cậu trai đáng thương, hằng ngày không bao giờ nói chuyện với cậu, hôm nay cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cậu

"Bố của anh ta?"

Jaemin giống như ngây dại. Đó cũng chính là cha của Donghyuck

Đó là người cha thương yêu cậu ấy vô cùng trong miệng của Donghyuck sao? Tại sao ông ấy lại tìm cậu? Ông biết chuyện của Donghyuck rồi sao? Ngàn vạn vấn đề chợt lóe lên trong đầu

"Cậu chủ, đi xuống đi. Đừng nên để chủ nhân chờ lâu"

Vú Oh cẩn thận nhắc nhở. Tâm trạng của ông chủ cũng không được tốt cho lắm. Lát nữa, hy vọng cậu chủ sẽ không xảy ra chuyện gì

"Cám ơn vú, vú Oh"

Jaemin từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng kéo lên nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Donghyuck, cậu từng nói muốn dẫn mình đến gặp bố mẹ của cậu, hôm nay cuối cùng mình cũng gặp được. Nhưng, không giống như ước nguyện ban đầu

Quần áo màu sắc đơn thuần, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng noãn của cậu, thân thể gầy yếu. Thực ra cậu không muốn đi, bởi vì sợ. Nhưng ở chỗ này cậu có thể nói không sao? Coi như trong lòng không tình nguyện, lại sợ hãi, hay là muốn phó thác cho trời

Jaemin thay xong quần áo, dưới sự dẫn đường của vú Oh đã đi tới lầu một. Cậu cẩn thận đi, lòng bàn tay vì khẩn trương đã ướt đẫm rồi, bước chân càng ngày càng chậm

Phòng nghị sự lầu một, cửa lớn mở ra, ông Lee vẫn giữ tư thế vừa rồi không thay đổi. Jaemin đi đến cửa, nhìn bóng dáng cao lớn đó, vẫn không nói gì, một cỗ khí thế áp bức đã xông đến. Ông cùng với Jeno không hổ là cha con, ngay cả khí thế cũng giống nhau làm cho người ta tim gan run sợ

"Bác Lee"

Đứng ở cửa, Jaemin nhỏ giọng lên tiếng. Một tiếng bác Lee, tới thật trễ a!

Giọng nói tựa hồ vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền vào lỗ tai, khiến cả thân thể vững vàng của ông Lee khẽ run, là bảo bối Donghyuck của ông sao? Có phải ông nằm mơ hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro