CHƯƠNG 26: Ra là vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno đi đến trước mặt cậu, đầu của cậu cúi thật sự thấp rất thấp, cổ trắng noãn, mái tóc nâu của cậu làm tôn thêm vẻ trắng mịn trong suốt, không tỳ vết.

Xem ra chỉ cần cho cậu thời gian tĩnh dưỡng, cậu lập tức có thể khôi phục vẻ trắng noãn không tỳ vết của mình như cũ. Mấy ngày nay anh không có chạm vào cậu cho nên những vết xanh tím kia đã sớm mất đi. Chính là vì chờ đợi ngày này đến.

"Cậu..." 

Thình lình anh tự tay nâng người cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của cậu. 

"Có biết tại sao dẫn cậu đến nơi này không?"

Không biết, cũng không dám hỏi. Thân mình không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể bị động nhìn anh, nhìn cặp mắt đáng sợ như chim ưng kia.

Người đàn ông này chỉ dùng ánh mắt là có thể làm cho người khác lạnh ngắt, thật là đáng sợ. Cậu nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, thân thể run lẩy bẩy.

"Cậu còn dám nhắm mắt thử xem!" 

Anh nhất định sẽ ném cậu vào hồ nước lạnh lẽo.

Cậu đương nhiên không dám, lông mi dài động đậy, lại mở mắt ra lần nữa.

"Cười một cái, tái nhợt như ma quỷ, xấu chết được" 

Bàn tay mang theo vết chai nặng nề bóp gương mặt của cậu. Cái bộ dáng như thế này thì làm sao đi gặp mẹ anh?

Jaemin mở cái miệng nhỏ, anh nói gì? Bảo cậu cười, anh chưa bao giờ yêu cầu như thế nhưng hôm hay? Cười? Cậu làm sao cười được? Ở trước mặt anh cậu sao có tài nào mà cười được chứ?

"Không cười sao?"

Nhìn cặp mắt sương mù uất ức kia làm cho anh không muốn liếc nhìn cậu một cái, buông tay ra đi vào trong nhà.

Diễn trò? Có ý tứ gì? Jaemin còn ở tại chỗ sững sờ. Vì sao mỗi lần anh nói chuyện đều không thể nói rõ ràng một chút, luôn làm cho người khác phải suy đoán. Nhưng, cậu làm sao có thể đoán được tâm tư sâu xa của anh?

"Còn không đuổi theo? Muốn tôi ẵm cậu vào trong hay sao?" 

Sắp đi đến cửa chính, Jeno không cần quay đầu lại cũng biết cái cậu trai nhỏ kia không có theo sau anh.

Nghe được tiếng nói của ác ma truyền đến, cho dù là trong lòng không tình nguyện, chân Jaemin cũng khẩn trương theo qua hơn nữa giống như là sợ đi chậm mà không kịp.

"Tốt lắm" 

Thở hổn hển chạy đến bên cạnh anh, gương mặt nhỏ tái nhợt rốt cục cũng có một chút đỏ ửng. Thật sự làm nô lệ làm đến nghiện, chạy đến bên cạnh anh vẫn không quên tự mình báo danh. 

Jaemin, cậu còn có thể có thêm chút chí khí nhưng trước mặt người đàn ông này đây, cậu có thêm nhiều chí khí cũng vô dụng!

Thật sự là rất nghe lời! Cậu trai nhỏ kia thấp đôi mắt không dám nhìn thẳng vào anh, Jeno xoay người, ở phía sau lập tức có tiếng bước chân nhỏ vụn bước theo.

Nếu lúc này anh bỗng nhiên dừng bước, anh nghĩ cậu nhất định sẽ đụng vào phía sau lưng của anh. Chỉ là anh không thể làm chuyện nhàm chán như vậy. Chân bước nhanh hơn lên lầu khiến cậu đi theo sau anh tựa hồ càng mệt mỏi hơn.

"Donghyuckie nhanh lên một chút lại đây mẹ nhìn xem"

Vẫn cúi đầu đi theo đằng sau Jeno, Jaemin cũng không có tâm tình thưởng thức căn phòng được trang trí ấm áp lịch sự tao nhã này, cậu vẫn nghĩ tới những lời nói vừa rồi của anh.

Anh muốn dẫn cậu đi gặp người nào đây? Quen biết Donghyuckie nhiều năm như vậy cậu biết cha mẹ của cậu ấy đều ở Zurich nhưng Jeno làm sao có thể mang cậu đến gặp cha mẹ anh? Lần trước bác Lee hận không thể giết cậu làm cho cậu mỗi lần nghĩ tới còn khiếp sợ không thôi. Đây chính là thế giới của bọn họ, không phải người ta chết thì chính là mình chết!

Trong lúc không chú ý, một giọng nói dịu dàng nữ tính truyền đến tai, tim Jaemin bị chấn động mạnh một chốc.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ đang tựa nửa người vào chiếc giường, trên cái bàn tròn phía trước cái cửa sổ nhỏ, hoa hồng rực rỡ ở đầu cành mang đến cho căn phòng tràn đầy ý xuân dạt dào.

Cái gì cũng không cần nói, khuôn mặt cũng như vậy, mỉm cười quen thuộc, không phải Donghyuckie vẫn khoe vẻ đẹp mỹ lệ vô song của mẹ cậu ấy sao? Mẹ của anh thật trẻ, nếu như không nghe giọng nói không có người nào cho rằng bà là một người phụ nữ đã có một đứa con trai 27 tuổi.

Nhưng bà vì sao lại kêu cậu là Donghyuckie? Cậu với Donghyuck có bộ dạng giống nhau như vậy sao? Trước kia thời điểm còn đi học, trong trường đúng là có nhiều bạn học thường nhầm lẫn cậu với Donghyuck. Nhưng bà ấy chính xác là mẹ của Donghyuck mà, làm sao có thể nhận nhầm con trai của mình?

Jaemin bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, nhất thời không có phản ứng gì cứ như vậy đứng ở nơi đó. 

Mà ông Lee ngồi bên giường vẫn nắm tay vợ mình không thả, không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt chằm chằm như muốn nhìn thấu cậu.

"Donghyuckie con làm sao vậy? Lâu như vậy không đến thăm mẹ chẳng lẽ đến mẹ con cũng không nhận ra hả?"

Bà Lee dịu dàng nhàn nhạt cười một tiếng, mang theo nghi ngờ nhìn về phía chồng mình.

Trước kia khi Donghyuckie đến đây sẽ vui vẻ nhào tới ôm bà nhưng hôm nay là thế nào?

"Lại đây, gọi mẹ. Gương mặt như khóc tang cho ai xem đây? Huh?" 

Đến khi ác ma kia cúi đầu thì thầm ở bên tai cậu, Jaemin mới phát hiện thì ra, vừa rồi ở bên ngoài ý của anh là muốn cho cậu diễn trò này.

Nhưng mẹ của anh làm sao lại ngộ nhận cậu là Donghyuck đây?

Chân của cậu không thể bước tới, biểu tình trên mặt vẫn kinh ngạc không thôi nhưng tay của người đàn ông phía sau kề sát hông của cậu giúp cậu đi về phía trước, cậu chỉ có thể đi, từng bước một đi qua đó.

"Nói...."

Rốt cục cũng bước đến trước mặt người phụ nữ đang cười yếu ớt, bàn tay sau lưng thoáng dùng sức bấm cậu một cái, đau đớn bén nhọn hướng đến trái tim, vì sao động tác của anh thật độc ác, nhưng giọng điệu lại có thể dịu dàng vô cùng?

"Mẹ...." 

Tiếng gọi nhỏ từ cổ họng thoát ra.

"Jeno, con sao lại nhìn chằm chằm Donghyuckie làm gì?" 

Bà Lee không rõ chân tướng nhìn con trai, vẻ mặt mất hứng.

"Mẹ, con đưa Donghyuckie đi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nay em ấy có chút không thoải mái, cho nên không thể ở lại cùng mẹ được lâu."

Mẹ cũng đã gặp qua, không cần thiết tiếp tục nán lại thêm nữa.

"Mẹ, con đi xuống lầu trước" 

Anh không nói lời nào nữa, kéo tay của cậu đi ra ngoài. 

Jaemin chỉ có thể ở bên cạnh thầm nói nếu muốn diễn trò phải làm cho xong chứ!

"Donghyuckie và Jeno làm sao vậy?" 

Nhìn hai đứa con trai vội vàng biến mất ở trước mắt, bà Lee chỉ có thể hỏi người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình.

"Không có chuyện gì. Bà nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt. Khó có được lúc bọn chúng ở cùng nhau hãy để cho tụi nó tự do đi!" 

Nhìn bọn họ đi ra ngoài, ông Lee ngay cả gương mặt cũng không ngẩng lên, chỉ vỗ về tay của vợ mình, vì hơi lạnh mà cau mày đỡ bà nằm xuống bỏ đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo kia vào.

Bọn chúng nên đi mới phải, đây là thế giới của hai đứa nó!

"Nhưng mà tôi lo lắng cho Donghyuckie" Trong mắt bà Lee có chút lo lắng.

"Không cần lo lắng nhiều như vậy, có Jeno ở đây. Đừng nói nữa, tôi và bà nghỉ ngơi một lát." 

Đưa ngón tay nhẹ nhàng ngăn lại cái miệng nhỏ còn muốn nói chuyện tiếp kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro