CHƯƠNG 51+52: Jung Soo Yeon_Lee Jong Suk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Trong thư phòng sáng ngời, Jeno nhìn vào tư liệu đang truyền từ trong máy fax, không nói lời nào.

"Jeno, đây là...."

Có thể làm cho Taeyong kinh ngạc như thế, chứng minh chuyện lớn rồi.

"Tuyệt đối có thể giúp cho cậu thăng liền mấy cấp"

Jeno không nhúc nhích tay kéo những tư liệu kia, anh thoải mái ngồi ghế sa lon.

"Jeno, cậu không thể vô duyên vô cớ cho tôi ân tình lớn như vậy chứ?"

Taeyong đem tư liệu từ máy fax lại, kích động trôi qua, anh bắt đầu tỉnh lại, vì mục đích gì mà Jeno lại làm như vậy.

Bằng chứng ông Kim cấu kết với hắc đạo để rửa tiền, đây là loại bằng chứng mà trong ngành ai cũng muốn có được, giờ lại xuất hiện trước mặt anh, anh làm sao có thể bình tĩnh?

Thời gian trước xác của ông Kim và con trai ông ta bị người ta vứt ở ngoại ô, tổ trọng án đã tham gia điều tra, nhưng tiến triển vẫn chậm chạp, chỉ có phán đoán bước đầu là do việc rửa tiền chia không đều nên tổ chức kia giết.

Nhưng tư liệu trong tay bọn họ rất ít, cấp trên giao xuống lệnh tử trong vòng ba tháng phải phá được án, anh đang nhức hết đầu óc, tính toán không được định đi tìm Jeno. Kết quả anh không đi tìm thì cậu ta lại chủ động đến đưa chứng cứ tận cửa cho anh.

Đây quả thật là một phần quà lớn!

Chỉ là giao tình của anh và Jeno, biết được cậu ta không nhiều chuyện như vậy, hơn nữa chưa bao giờ làm chuyện không có lợi với mình. Jeno lần này là vì cái gì? Kai có thể giúp được cậu ta chuyện gì chứ?

"Vậy cậu cảm thấy tôi có mục đích gì?"

Jeno không đáp mà hỏi ngược lại. Dám động đến người của Jeno, cho tới bây giờ chưa có ai sẽ có kết quả tốt, ông Kim là tự chuốc họa mà thôi. Dĩ nhiên, ở trước mặt của Taeyong, anh vĩnh viễn sẽ không nói ra.

"Cái này, tôi đoán không ra rồi. Không bằng, cậu cứ gọn gàng dứt khoát một chút đi?"

Taeyong đứng lên đem tài liệu cất trong tủ bảo hiểm dưới bàn sách trước mặt, nhìn mặt của Jeno không có thay đổi gì. Tư lòng của Lee tổng ai có thể đoán được? Những tên tội phạm gian trá xảo quyệt kia anh đều có thể nhìn ra đầu mối nhưng với Jeno, anh không dám tùy tiện suy đoán. Nếu như là Johnny, có thể sẽ đoán được một chút.

"Không có"

Jeno đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ánh nắng tươi sáng phía ngoài. Thời tiết thật tốt!

"Vậy hôm nay cậu đưa cậu ấy tới làm gì?"

Việc công quá nặng, buồn bực không bằng hàn huyên chút chuyện riêng tư.

"Taeyong, tôi phát hiện cậu rất giống Johnny, càng ngày càng nhiều chuyện"

Jeno cũng không tính trả lời vấn đề này cho cậu ta. Bởi vì, anh cũng không có đáp án. Chỉ là nghe cậu nói muốn ra ngoài, một chút kích động đưa cậu tới đây.

"Tôi chỉ là quan tâm cậu thôi. Đối với cậu ấy, cậu vẫn tiếp tục như thế này sao?"

Taeyong đi tới sánh vai cùng anh. Sáu năm trước, việc ngoài ý muốn kia Taeyong cũng có biết đến, nhưng những năm gần đây người nhà Na gia cũng đã trả giá thật lớn. Thân là nhân viên cảnh vụ, đứng ở góc độ Na gia, ân oán giữa bọn họ nên chấm dứt rồi, Jaemin còn trẻ, phải có cuộc sống riêng của cậu. Nhưng Taeyong lại là bạn tốt của Jeno, Taeyong lại không có cách nào nói ra lý do tốt hơn. Bởi vì Kai không biết thật sự Jeno đang nghĩ gì.

"Taeyong, có rảnh thì quan tâm nhiều tới vợ cậu một chút"

Lời nói của Taeyong vạch trần suy nghĩ trong lòng của anh, anh muốn làm gì ư? Anh cũng không biết rõ, anh chỉ biết anh vẫn chưa chơi đủ cậu, làm sao để cậu đi nhanh như vậy? Ít nhất bây giờ anh vẫn muốn ở chung một chỗ với cậu.

Dù sao chỉ cần anh không buông tay, cậu vĩnh viễn không bay ra khỏi lòng bàn tay của anh được.

Lúc nào sẽ để cho cậu đi? Sẽ có ngày đó chứ? Cậu là người đầu tiên có thể làm cho anh có cảm giác thế nào cũng không đủ, có chút mất khống chế.

Nhưng để cậu rời đi? Không dễ dàng như vậy!

"Ten rất tốt, không cần tôi đặc biệt chăm sóc"

Đối với người vợ của mình, Taeyong rất yên tâm. Bởi vì Ten luôn luôn chỉ thích ở trong nhà đọc sách, làm chuyện nhà, cuộc sống vô cùng đơn giản. Chuyện mất khống chế duy nhất là vô cùng mê muội mất với Jeno, coi Jeno như thần tượng, rất sùng bái. Điểm này cũng là bất đắc dĩ.

Tròng mắt Jeno thấp xuống không nói thêm gì nữa.

"Sẽ đón năm mới ở trong nước sao?"

Jeno luôn luôn ít nói, Taeyong chủ động hỏi.

"Không biết"

Ngày mai bọn họ sẽ phải lên đường đến Zurich rồi. Nhiều năm như vậy không có thăm mẹ, lần này thế nào cũng không từ chối được nữa rồi.

"Ừ, có kế hoạch gì sao?"

Taeyong đưa qua một điếu thuốc.

"Zurich"

Người có kế hoạch là anh chứ? Jeno nhận lấy điếu thuốc Taeyong đốt.

"Bác trai vẫn khỏe chứ?"

Taeyong hỏi, có chút không tự tại.

"Tôi thấy cậu là muốn hỏi Jung Soo Yeon có khỏe không?"

Jeno nói thẳng tên của mẹ mình. Nhiều năm qua, Jung gia vẫn có hỏi thăm vị trí của mẹ anh, chỉ là anh không để ý tới mà thôi. Không nghĩ tới hôm nay Taeyong lại hỏi.

Nhà họ Jung cùng gia đình Taeyong là thư hương môn đệ, hơn ba mươi năm trước, mới 16 tuổi Jung Soo Yeon vô tình cứu Lee Jong Suk_bố của Jeno_đang bị thương, từ đó hai người bắt đầu đoạn khổ duyên này.

Nhưng Jung gia làm sao có thể để con gái yêu của họ ở bên ngoài cùng với một tên côn đồ chỉ biết đánh nhau. Với lại tuổi còn nhỏ sợ lúc đó bà bị ngộ nhận nên đã nhốt bà lại, đoạn tuyệt liên lạc với bên ngoài.

Suốt cả một năm, Jung Soo Yeon bị bố mẹ nhốt trong nhà, cầu xin thế nào cũng vô ích. Bà không dám tự sát cũng không dám tuyệt thực bởi vì muốn sống để gặp lại Lee Jong Suk.

Sau khi trở lại Thái Lan thương thế của Lee Jong Suk tốt lên, làm chủ gia tộc nhà họ Lee, chú của Lee Jong Suk không may mất đi khiến cho hắc đạo ở Đông Nam Á một mảnh hỗn loạn. Trải qua suốt cả một năm gia tộc đấu tranh, thiếu niên hai mươi đã giải quyết tất cả vấn đề, quyền lực lớn nhất ở Lee thị nằm trong tay đường huynh, nhưng bị Lee Jong Suk bắn một phát chết ngay ở trước mặt của mọi người.

Ông Lee dùng vũ khí cộng với thủ đoạn ôn hòa, nhanh chóng bình định những kẻ đối đầu trong gia tộc nhưng lại vô cùng hữu hiệu. Từ đó ông Lee mở ra một bầu trời dùng quyền lực và tiền bạc từ từ xây dựng địa bàn của mình.

Từ trong địa ngục bò ra ngoài, ông Lee rốt cuộc có thể đem người phụ nữ mình yêu thích đi cùng.

Nhưng dù cho ông Lee có quyền lực như thế nào? Bố mẹ của bà Lee vẫn không tán thành bọn họ, vì ông Lee là người của hắc đạo tay dính đầy máu tanh.

Trên đời này không có gì có thể cản được ông Lee! Ông Lee đưa một đám thủ hạ cầm trong tay những vũ khí tân tiến nhất xông vào nhà họ Jung ngay trước mặt mọi người ở Jung gia đem Jung Soo Yeon đi.

Trên đời này, cũng chỉ có bà Lee là người có thể vì tình yêu hy sinh tất cả, cho nên mới có được tình yêu của ông Lee.

Chương 52

"Jeno, vợ chồng Jung lão gia, hai người đã tám mươi tuổi rồi, tuổi càng lớn càng nhớ nhung thời trẻ con gái của mình bị mang đi. Bọn họ không chỉ một lần tới nhờ tôi giúp họ"

Gia đình Taeyong cùng Jung gia lui tới tương đối mật thiết, biết Taeyong làm việc ở cục cảnh sát, hai người bọn họ thường tới hỏi Taeyong. Taeyong muốn từ chối nhưng không được.

"Đó không phải là vấn đề tôi có thể giải quyết"

Jeno khạc ra vòng khói, hồi lâu mới trả lời. Ân oán của đời trước, anh không có biện pháp nào để can thiệp, huống chi hai người kia là bố mẹ của anh.

"Jeno, ít nhất đó là bố mẹ của cậu. Chỉ cần cậu muốn, nhất định có thể nói mà đúng không? Vợ chồng Jung lão gia đã hối hận chuyện năm đó rồi. Bọn họ không mong gì khác chỉ mong lúc còn sống có thể gặp lại con gái của mình một lần, như vậy họ có lỗi gì? Huống chi hai người họ cũng là ông bà ngoại của cậu, cậu có thể giúp một chút được không?"

Taeyong đè tàn thuốc xuống, đôi tay đặt trên vai của Jeno, trong giọng điệu rõ ràng có kích động.

Làm sao Taeyong có thể không kích động? Trái tim đều làm bằng thịt đó, vợ chồng Jung lão gia tóc đã hoa râm, luôn vì chuyện của con gái mà không yên, Kai làm sao có thể làm ngơ?

"Taeyong...."

Vẻ mặt Jeno lành lạnh. Mẹ của anh bên kia còn có chuyện không thể giải quyết, Taeyong lại muốn anh đi nói với họ về chuyện lá rụng về cội. Nói thế nào? Có lẽ mẹ anh đã đem chuyện cũ này chôn giấu trong ký ức rồi, quên đi có gì không tốt đây?

"Jeno, cậu biết. Tôi chưa bao giờ ăn nói khép nép cầu xin người khác, nhưng lần này, cậu giúp tôi một lần được không?"

Taeyong trong giọng điệu có kiên định cùng cố chấp.

"Tôi không dám bảo đảm mẹ tôi sẽ trở về"

Có lẽ là trong mắt người đời, ông Lee và bà Lee đều là ích kỷ, vì tình cảm đôi lứa mà họ từ bỏ cha mẹ người thân, chỉ vì trong mắt hai người họ ngoại trừ cùng nhau, cũng không có chuyện gì khác nữa. Nhưng giờ phút này, Jeno chợt vì chuyện của cha mẹ mình mà cảm thán. Cuộc sống này có thể làm được chuyện như vậy, sẽ không hối tiếc?

Lần đầu tiên, chưa bao giờ vì bất cứ chuyện tình cảm nào mà phiền não, Jeno lại lộ vẻ xúc động. Nhưng người như anh cả đời này không có cách nào hiểu cảm giác này.

Anh không có tâm, không có tình.

"Jeno, mặc kệ như thế nào, cám ơn cậu trước"

Quả đấm nặng nề mới vừa giơ lên, nghĩ đấm lên người bạn tốt nhưng anh lại nhanh chóng tránh được.

"Taeyong, cậu không phải muốn lấy ân báo oán chứ?"

Jeno không nói gì thêm đi ra thư phòng, bọn họ trò chuyện giống như hơi lâu rồi, nên phải về.

"Jeno, không bằng ở lại nơi đây ăn xong cơm tối rồi trở về?"

Taeyong đi theo ra ngoài.

***

"Jaemin, cái này trứng phải khuấy như vậy thì bột mì mới có thể trộn lẫn tốt được...."

Phòng bếp rộng rãi sáng ngời, Ten mặc tạp dề màu đen thuận tay chỉ dạy Jaemin vụng về.

"Thật xin lỗi, Ten"

Jaemin đỏ mặt, những năm gần đây cậu chưa bao giờ xuống bếp, khuấy trứng gà cũng không khuấy tốt, thật mất mặt quá.

"Đừng nói xin lỗi. Vừa mới bắt đầu học ai cũng như vậy thôi"

Ten không thèm để ý mà thêm một muỗng đường vào lòng trắng trứng và nói.

Mẹ của Ten và các chị của Ten không có ai biết nấu ăn, nhưng Ten biết bởi vì Ten thích làm việc nhà!

"Jaemin, lúc ở nhà có phải Jeno cũng khô khốc không thèm nói lời nào không?"

Ten nghiêm túc nhìn Jaemin học khuấy trứng. Bình thường ở bên ngoài luôn lãnh khốc, khi ở nhà một mình có phải cũng giống như vậy? Jaemin làm sao chịu được?

"Anh ấy....Tương đối ít nói chuyện"

Không dám đối mặt với đôi mắt to đang tò mò của Ten. Bọn họ ở nhà bình thường đều làm sao có thể nói nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa bọn họ không phải như Ten nghĩ, giữa bọn họ thật sự không có chuyện gì để nói.

"Vậy làm sao hai người quen nhau?"

Một người đàn ông luôn ít nói như vậy làm sao theo đuổi được Jaemin đây? Jaemin xem ra cũng là người ít nói, vậy bọn họ ở chung một chỗ không phải rất buồn tẻ sao?

"Chúng tôi...."

Động tác trên tay ngừng lại, Jaemin không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Nhất định là anh hùng cứu mỹ nhân phải hay không? Vào một đêm tối, cậu bị một đám biến thái điên cuồng vây trong bóng tối ở hẻm nhỏ, mắt thấy sắp bị lăng nhục, sau đó Jeno xuất hiện như một vị anh hùng, anh ta chỉ dùng vài ba chiêu liền có thể đánh cho đám người kia tơi bời, rồi cứu cậu, cậu sau đó ái mộ anh ấy nên lấy thân báo đáp có đúng hay không?"

Người đơn thuần quả nhiên sống rất vui vẻ. Đối với do dự của Jaemin, Ten cho là cậu đang ngượng ngùng, cậu xem phim thấy phần lớn các mỹ nhân thanh thuần cứ như vậy mà bị các anh hùng trộm mất trái tim, chắc giữa Jaemin cùng Jeno là như vậy.

"Ten...."

Khóe miệng Jaemin nhẹ nhàng cười một tiếng, sức tưởng tượng của Ten quá phong phú? Giữa bọn họ mà đơn thuần như vậy thật tốt biết bao! Nhưng cho dù là bọn họ gặp nhau ở tình huống như vậy thì Sehun cũng không phải là loại sẽ động thủ đi đánh người mà anh ta chỉ cần dùng súng, bằng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vấn đề. Táy máy chân tay chuyện của người khác thật không tốt lắm.

"Tôi biết ngay mà, tôi nhất định có thể đoán ra được"

Thấy Jaemin cười, Ten nghĩ suy đoán của mình càng thêm chắc chắn rồi, Ten không đi làm biên kịch thật sự là đáng tiếc.

"Ten, cậu xem được chưa?"

Jaemin chỉ cười không nói, về người đàn ông kia, cậu thật không muốn nói nhiều lời, cũng không biết phải nói gì cho được. Làm sao Ten đối với anh ta cảm thấy hứng thú như vậy? Nếu để cho Ten biết mặt khác trong con người kia thì Ten sẽ sợ đến không dám hỏi ấy chứ?

"Được rồi, không có sai biệt lắm"

Ten lại gần nhìn một chút, đem bánh ngọt Jaemin khuấy tốt bỏ vào giấy đặt trong vòng đĩa nướng bánh ngọt, thuận tay làm cho bằng lại sau đó bỏ vào lò nướng, động tác nhanh chóng và lưu loát.

"Ten, cậu thật lợi hại"

Động tác Ten lưu loát khiến Jaemin nhìn ngây người.

"Jaemin, chỉ cần cậu đem suy nghĩ của mình để xuống chỉ suy nghĩ là mình muốn nấu cho người mình thương yêu nhất ăn, cậu có dụng tâm học thì sau đó sẽ nấu rất ngon"

Ten vô tâm nói xong, nhưng Jaemin lại cảm thấy khổ sở.

Cậu không có người yêu, ngay cả người nhà cũng không có, cậu làm cho ai ăn đây? Thật là chuyện nực cười.

"Jaemin, thế nào? Có phải hay không nghĩ tới Jeno rồi hả?"

trong thời gian họ đang đợi bánh ngọt ra lò, hai người nói chuyện phiếm, nhưng làm sao Jaemin lại cúi đầu xuống?

"Không phải, tôi...."

Ten cũng thật biết tìm lý do cho cậu! Nhớ anh ta? Haha làm sao có thể? Quan hệ giữa bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chữ này. Nhưng tại sao nghe lời ngọt ngào này mặt cậu có chút nóng lên đây?

"Vậy là cái gì? Cậu xem, mặt đỏ rần!"

Ten cười nói.

"Nào có?"

Jaemin không được tự nhiên, đưa tay phủ lên gương mặt đang nóng lên của mình nhưng mới vừa rồi lúc khuấy bột trên tay còn dính bột mì chưa rửa, cứ như vậy dính trên mặt cậu.

"Haha...."

Nhìn bộ dạng đang luống cuống của Jaemin, mặt mũi dính bột Ten nhịn không được mà cười lớn. Jaemin sao lại thế?

"Ten, cậu xấu lắm!"

Tâm tính trẻ con bị kích thích mà bộc phát, Jaemin lấy tay dính vào bột mì ở trên mặt bàn dùng còn dư hướng tới quẹt trên mặt Ten.

Nhưng Ten nhanh chân chạy trốn.

"Jaemin, cậu mới hư"

Vừa cười to vừa chạy, hai cậu trai không lớn không nhỏ cứ như vậy ở trong phòng khách náo loạn lên.

"A...."

Mắt thấy sẽ phải đuổi theo Ten, Jaemin lại đụng vào bức tường cứng rắn bằng thịt, sức lực không nhỏ khiến cậu bị bắn ngược lại, tiếp sau đó cậu có thể đã hôn sàn nhà nhưng có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy hông cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro