CHƯƠNG 63: Khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaemin lần đầu tiên cảm thấy Jeno là một người khó hiểu.

Cậu cho là cả hai sẽ ở lại khách sạn suối nước nóng cả đêm, sau đó sẽ trở lại nhà của ông Lee và bà Lee ở Zurich rồi sau đó có lẽ trực tiếp trở về nước. Nhưng không phải vậy.

Thế nhưng bọn họ lái xe đi một vòng ở Zurich, một đường chạy từ hai bên bờ sông Lemmat đến giáo đường thánh mẫu rồi đến thác Rhein nổi tiếng. Đúng là khiến Jaemin khó quên, Jeno tự mình lái ca-nô, hai người chèo thuyền ở trên hồ xinh đẹp Zurich cùng màu trắng chim bay, một chuyến du lịch đầy sự hưởng thụ tuyệt vời, cậu cũng không vẻn vẹn hiểu hết ý đẹp của non sông ở Zurich. Dọc bờ hồ có nhiều ngôi nhà xinh đẹp như bức họa khiến cho người ta lưu luyến không nỡ rời.

Ban ngày ở bên ngoài tận tình du ngoạn, buổi tối anh cũng không quên bỏ qua cậu. Cảnh đẹp như tranh khắp nơi ở Zurich lúc về đêm, anh ở trước mặt cậu buông thả hết nhiệt tình, bọn họ phóng túng, cố tình làm như thế mặc cho những gông xiềng lễ giáo, ở trong thân thể đối phương hưởng thụ tột cùng tất cả những nỗi khổ vừa cực đoan vừa cực lạc. Lúc thì cùng nhau ở địa ngục lúc thì lên thiên đường, một lần rồi lại một lần, không hề bỏ qua cảnh đêm, chỉ có dục vọng sâu thẳm như vực sâu không đáy.

Dục loạn, điên cuồng, vứt bỏ những đạo đức gông xiềng, anh đối với cậu đòi hỏi vô độ, dùng hết tất cả các loại tư thế, thân thể của bọn họ quấn quít, mỗi lỗ chân lông cũng thấm mồ hôi.

Mỗi đêm, anh thở dốc, cậu khóc thút thít ngâm nga, yêu hận triền miên lẫn lộn, giống như không có ngày mai....Khi đang ở trong lòng anh nhưng cậu lại không rõ là mình đang ở đâu, giống như đang ở chân trời xa cách đến nỗi không thể chạm tới.
Thân thể của bọn họ quấn quít, nhưng tâm không cùng nhau. Chìm đắm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Ai cũng không phân rõ, ai cũng không biết.

Nếu như anh không phải là một đại ca xã hội đen giết người không chớp mắt, Jaemin nhất định cho rằng mỗi lần cậu nhìn người đàn ông bên cạnh làm việc với chiếc laptop là một hoàng tử động lòng không dứt. Đáng tiếc, anh không phải hoàng tử, không có chuyện này, anh là ma quỷ.

Nhưng chính một ma quỷ lại như vậy làm cho cậu cảm thấy mình không còn là mình. Anh thật sự là một người đầy biến hóa, mấy ngày trước là một gương mặt buông lỏng nhưng giờ đây sắp trở lại biệt thự ở Zurich, anh lại trở về là một người lạnh lùng không nói không cười câu nào.

Anh không phải là một người để cho người khác dễ thấu hiểu! ít nhất trong lòng anh muốn điều gì cậu cũng không dám tùy tiện suy đoán.

Jeno xuống xe, không có nhìn Jaemin một cái, đi thẳng vào.

"Lucas, các anh cũng ở nơi này sao?"

Nhìn anh không để ý đến cậu đi vào trước, Jaemin đi theo xuống xe, trong lòng không khỏi khổ sở, cậu thuận miệng hỏi Lucas giúp cậu mở cửa xe.

Sẽ không cùng người làm trò chuyện, cậu sợ nước mắt của cậu sẽ chảy xuống. Gần đây, cậu thật càng ngày càng thích chảy nước mắt.

"Cậu chủ, ông chủ đã tiến vào"

Lucas vẫn là một vẻ mặt ngàn năm không đổi. Cậu chủ không nên ở trước mặt ông chủ nói chuyện với bọn họ. Ông chủ đối với cậu chủ, thật không giống nhau.

Jaemin thấy nét mặt của Lucas biến đổi, cậu biết, cậu là người của Jeno tại sao cậu có thể làm càn như vậy, cùng nói chuyện cùng người khác đây? Cậu không nên, về sau cậu phải nhớ, không nên liên lụy người vô tội.

Mấy ngày nay Jeno đối với cậu tốt thế nào? Ai có thể biết tâm tư của anh đây?

Bọn họ trở lại biệt thự thì từ máy theo dõi ở lầu một, bà Lee chạy ra cửa lớn đón tiếp bọn họ.

"Mẹ, thế nào lại đi ra đây? Coi chừng bị lạnh"

Jeno thấy bà Lee trước mặt liền dừng bước. Con người dịu dàng trước mặt rốt cuộc dừng bước. Hôm nay thật hiếm thấy, ông Lee lại không có ở cùng bà.

"Jeno, Donghyuckie đã về rồi sao? Chơi vui vẻ không?"

Bà Lee đi qua con trai, tới trước mặt Jaemin kéo tay của cậu.

"Mẹ, chúng con chơi rất vui vẻ"

Trước mặt một người phụ nữ như vậy, thật khó để không cười, vô cùng khó khăn. Cho nên trong lòng Jaemin cảm thấy thương cảm, cậu thật lòng mình mà cười. Cậu biết người phụ nữ này đối với cậu rất tốt, có lẽ trong tiềm thức của bà đối với đứa con trai như cậu rất thương yêu.

Thì ra quên lãng có thể mang đến vui vẻ! Này, ông trời, tại sao không để cho cậu cũng quên đi? Để cậu có thể vui vẻ mà sống? Ông trời lại nhẫn tâm đoạt hết tất cả của cậu?

"Vui vẻ là được rồi, chúng ta đến phòng khách uống trà"

Bà Lee kéo tay Jaemin đi vào đại sảnh, người giúp việc tới cầm lấy áo khoác ngoài Jaemin cởi ra.

"Chúng con...."

Jaemin bị bà Lee nắm tay, cậu lại sợ Jeno không vui, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn sắc mặt của anh, nhưng anh giống như không nhìn thấy ánh mắt đang cầu cứu của cậu.

Thật ra cậu không dám ở cùng bà Lee quá lâu, sợ mình không nhịn được nói ra cậu không phải là Donghyuckie, nhưng tại sao Jeno lại không lên tiếng ngăn cản đây?

"Donghyuckie, thế nào? Sợ Jeno sao? Không có chuyện gì, Jeno, con đừng có suốt ngày trưng bộ mặt đó ra có được không? Mẹ với em ngồi uống trà, con cũng không cần phải quản chứ"

Rốt cuộc khi đi đến cầu thang, bà Lee phát hiện ra những cử động không bình thường của hai đứa con của mình.

"Bà à...."

Giọng nói quen thuộc vang lên, một bàn tay bá đạo đã kéo thân thể mảnh mai của bà Lee qua

"Bà đi nghỉ ngơi đi, bận rộn cả buổi sáng cũng mệt mỏi rồi"

Là ông Lee từ thư phòng lầu một đi ra.

"Này Donghyuckie?"

Bà Lee trong lòng thở dài, thân thể của bà những năm gần đây rõ ràng đã điều dưỡng rất khá rồi, tại sao ông Lee luôn cho là một trận gió mà có thể thổi ngã bà đây? Bà chỉ là muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh con trai mà thôi.

"Hai đứa mới vừa đi chơi trở về, cũng mệt mỏi. Jeno sẽ chăm sóc thằng bé, chúng ta đi lên trước"

Dứt lời, ông Lee không để ý đến sự đồng ý của vợ mà ôm bà bước lên lầu, còn phân phó người giúp việc mang thuốc cho bà uống. Chuyện này ngày nào cũng không thể sơ sót quên đi.

Mà Jeno luôn biết bố đối với mẹ thương yêu, thấy mẹ không nói, anh rốt cuộc cũng lên tiếng

"Mẹ mấy ngày ngay chúng con đi chơi rất nhiều nơi, thật sự mệt mỏi. Để Donghyuckie vể nghỉ ngơi chút đi"

"Donghyuckie, em có mệt hay không?"

Người đàn ông này, nếu như đi đóng phim, nhất định có thể đoạt giải thưởng Oscar, nhìn sắc mặc biến đổi rất nhanh của anh? Mới vừa rồi gương mặt mặt không chút thay đổi, bây giờ ở trước mặt bà Lee có thể thay đổi ngay lập tức, diễn ngay tiết mục anh trai yêu thương em trai.

"Vâng! Có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi"

Cậu còn có thể nói khác sao? Ở trước mặt bà Lee, cậu nói lời nào mà không thấy sợ đây?

Bà Lee bị ông Lee mang về phòng, Jaemin không nói lời nào với Jeno cũng trở về đến nơi tạm thời thuộc về cậu. Cậu thật sự có chút mệt mỏi!

Lúc này, trong thư phòng, hai bố con vừa vặn bắt đầu nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro