CHƯƠNG 7+8+9: Lần đầu tiên khó khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như có thể, Jaemin hi vọng mình vĩnh viễn không cần tỉnh nữa. Nhưng khi một chậu nước lạnh lẽo hắt lên mặt của cậu, lên người cậu, thì cậu tỉnh lại. Tựa như một giấc mộng thật dài, thật dài, trong phút chốc, cậu cảm thấy thật mờ mịt, không rõ được chính mình đang ở chỗ nào, cũng không xác định có phải chậu nước đó làm cậu tỉnh lại hay không?

Mắt chậm rãi chớp chớp, chung quanh tối đen như mực, thân thể yếu ớt, là cảm giác vô lực sau khi tỉnh lại ngoài trừ ngọn đèn chiếu sáng bên ngoài, thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta kinh hồn bạt vía. Trong đêm khuya vốn nên yên tĩnh như thế, nhưng loại yên tĩnh như thế này không giống như bình thường. Giữa vạn vật đều tĩnh lặng, tựa hồ có thanh âm loáng thoáng truyền đến, mơ mơ hồ hồ giống tiếng gió truyền vào lỗ tai cậu.

Giãy giụa mở mắt ra, đây là căn phòng vừa lạnh lẽo vừa xa lạ, ánh đèn sáng ngời như gai hoa đâm vào mắt cậu, đang muốn đưa tay ngăn lại, thì một giọng nói giống như phát ra từ địa ngục đã vang lên:

"Nếu như không muốn nhìn Minhyung có kết cục như người bên ngoài thì mau mở mắt ra"

Để ly rượu trong tay xuống , Jeno cong lên đôi môi quyến rũ. Nếu như không phải anh ta nhắc đến anh trai của cậu, Jaemin thật muốn giả chết như không nghe thấy. Người đàn ông này thật đáng sợ, cậu không biết mình có đủ dũng khí để đối mặt với người đàn ông này hay không?

Lần thứ hai mở mắt, cậu lần nữa cảm thấy choáng váng. Cách một lớp thủy tinh trong suốt, bốn người đàn ông vẻ mặt không sợ chết đang quỳ, trên mặt mỗi người đều lạnh như băng. Bên cạnh bọn họ còn có cả một đống người mặc đồ đen mặt không chút thay đổi. Hai bên trái phải, người giúp việc nữ toàn thân mặc đồ trắng đã sợ đến mức sắp té xỉu

"Các người tự mình nói đi, nên xử phạt như thế nào?"

Jeno lại cầm ly rượu lên, chậm rãi uống cạn, giọng nói rõ ràng rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng người nghe lại cảm thấy như cuồng phong sắp gào thét.

"Ông chủ, thật xin lỗi"

Vừa dứt lời, một giây tiếp theo, máu tươi từ lồng ngực hắn không ngừng tuôn rơi. Sắc mặt Jaemin trắng bệch như tờ giấy, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt ga giường. Cậu thật sự bị dọa sợ rồi. Suốt 18 năm qua cho đến bây giờ, lần đầu tiên cậu mới cảm nhận sâu sắc, hóa ra chết là một chuyện chân thực lại tàn nhẫn đến như vậy.

Cậu cho là hôm nay ở bệnh viện nhìn thấy xác của Donghyuck đã là cực hạn rồi, nhưng thực tế nói cho cậu biết, sự thật không phải vậy. Một giây trước, một người còn sống sờ sờ, vừa nói chuyện. Giây tiếp theo đã chết ở trước mặt cậu. Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, một sinh mệnh đã mất đi như vậy.

"Còn lại các người tự mình giải quyết đi"

Jeno đưa tay cầm lấy một máy theo dõi, chỉ ấn một chút mà thôi, vốn là cửa sổ sát đất trong suốt, nay chậm rãi đã biến thành màn ảnh màu đen

"Thế nào? Chỉ như vậy đã hù cậu sợ rồi sao? Biết bọn họ là ai không? Là những người bảo vệ Donghyuck. Mấy tên đàn ông to lớn như thế lại không trông nổi một cậu trai. Cậu nói xem, tôi nên xử phạt anh trai cậu như thế nào đây?"

Ngồi ở mép giường, nhìn cậu trai nhỏ đã bị dọa đến mức mất đi ba hồn bảy vía.

"Sao không nói gì? Không bằng để tôi nói cho cậu biết. Giết anh ta, quá dễ dàng, một viên đạn là có thể giải quyết. Không bằng ở trước mặt cha mẹ các người chặt đứt một cánh tay của hắn. Thế nào? Hoặc là, tôi đem băng ghi hình dáng vẻ dâm dãng lần trước cậu phục vụ tôi gửi cho bọn họ xem một chút?"

Bàn tay to hung hăng kiềm chặt cằm khéo léo của cậu, ép buộc cậu ngẩng đầu lên nhìn anh

"Anh Jeno, anh muốn tôi thế nào? Tôi đều nghe lời anh. Anh đừng kích động cha mẹ tôi"

Anh uy hiếp, mỗi câu mỗi chữ đều như búa nện vào tim của cậu. Nếu như cậu có thể làm cho anh ta cảm thấy thoải mái hơn một chút, cậu cũng bằng lòng

"Ngay cả việc thỏa mãn đàn ông cậu cũng không biết, cậu nói xem, cậu có thể làm được gì đây?"

Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua gò má của cậu, nhưng cũng khiến lòng Jaemin cảm thấy lạnh. Người đàn ông này thật đáng sợ.

"Tôi sẽ học, anh dạy, tôi đều học, có được không? Tôi đồng ý"

Kích động, cùng khẩn trương khiến sắc mặt tái nhợt của cậu cũng khôi phục lại bình thường, cậu quỳ gối lên giường ngăn đón cánh tay anh

"Học?"

Jeno lạnh lùng cười. Ở bên ngoài, có bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ anh, nếu như không phải vì muốn hành hạ người của Na gia, anh cần gì phải bắt một cậu trai cái gì cũng không biết, dù cậu là một học sinh vô cùng tốt.

"Thật là một cậu trai tốt. Thật không biết cậu sẽ vì người nhà của mình mà học đến mức độ nào?"

" Chỉ cần anh nói cái gì tôi cũng đều nghe lời anh".

Như vậy vẫn chưa được sao?

"Được, vậy từ nay về sau thân thể của cậu là của tôi. Tôi muốn cậu sống thì cậu sống, tôi muốn cậu chết thì cậu phải chết. Hiểu không? Trừ phi tôi đồng ý, nếu không cả đời này cậu đừng mong thoát khỏi tôi. Cậu làm được không? Jaemin, cậu thật sự vĩ đại như vậy sao?"

Tuyên bố chủ quyền đối với thân thể của một người khác là việc lần đầu tiên Jeno làm. Nhưng anh không ngờ, chính lời tuyên bố đó đã cột chặt anh và cậu cả đời

"Được, tôi đồng ý"

Chỉ cần anh ta nói được, cậu tin cậu nhất định cũng có thể làm được

"Khá lắm, không bằng bắt đầu từ bây giờ cậu nên học hỏi làm thế nào để phục vụ đàn ông đi."

Ban đêm, gió nhẹ nhẹ lướt, ngay cả bầu không khí dường như cũng tràn ngập hơi thở động lòng người, tất cả, tất cả đều là xuân sắc. Bao gồm, vào giờ phút này, bao gồm, cả bọn họ...

Jeno nhìn cậu trai nhỏ quỳ trên mặt đất, đang cố gắng lấy lòng anh, khuôn mặt non mềm, đã phiếm hồng nhàn nhạt, lòng bàn tay trắng noãn đang cầm cự thú của anh, hàng mi cong cong hơi nhíu lại, rất rõ ràng trong lòng cậu đang cảm thấy miễn cưỡng và khó chịu đến mức độ nào. Nhưng, điều anh muốn chính là làm cậu cảm thấy khó chịu, khiến cho cả thể xác và tinh thần cậu đều cảm thấy sỉ nhục và khó khăn.

Nếu như oán hận trong lòng mãnh liệt không cách nào tiêu trừ được vậy hãy để nó bộc phát đi, anh đang rất mong chờ, khi anh dạy dỗ cậu sẽ trở thành một cậu trai như thế nào. Minhyung, tôi sẽ khiến cho Na gia các người đời này không thể sống yên ổn.

Chợt, tay cậu nhất thời không khống chế được sức lực, bàn tay đột nhiên bóp hơi mạnh, sau ót của anh dâng lên khoái cảm mãnh liệt, khiến cho anh rên thành tiếng, thiếu chút nữa đã mất khống chế. Cậu trai này, nhất định là cố ý, bàn tay của anh đè sau ót của cậu, áp về hướng của mình:

"Hôn nó"

Những chuyện trưa hôm nay chưa làm xong, anh nhất định sẽ bắt cậu làm nốt, cậu không phải muốn học sao. Vậy anh sẽ dạy cậu thật tốt, dạy cậu làm sao để làm người đàn ông thỏa mãn. Cậu còn có lựa chọn nào khác sao? Nước mắt không nhịn được rơi xuống, vừa đắng vừa chát, giống như tâm trạng của cậu lúc này. Mang theo vài phần ngượng ngùng, mấy phần sỉ nhục, môi của cậu, hôn lên...

"Đủ rồi..."

Mãi đến khi đôi môi nhỏ nhắn của cậu hôn lên, Jeno cảm thấy anh muốn nổi giận. Rõ ràng muốn sỉ nhục cậu, nhưng kết quả là chính anh lại không nhịn được. Ném cậu lên giường như ném búp bê rách. Jaemin còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì cảm giác xé rách từ hạ thân truyền tới. Trên đời này thứ đau đớn không chịu nổi nhất chính là nơi đó, hoàn toàn không thể kháng cự được sự chiếm đoạt mạnh mẽ của người đàn ông này, chỉ có thể thuần phục.

Sự trong trắng của cậu suốt 18 năm vào lúc này đã hoàn toàn mất đi. Jeno không có thu hồi sức, hưởng thụ khoái cảm mới mẻ, chất lỏng ấm áp dần dần trào ra, đối với đàn ông mà nói đó là sự hành hạ vô cùng sảng khoái. Cậu kêu khóc, cậu cầu khẩn, nhưng khi lọt vào lỗ tai anh chỉ làm cho anh thêm điên cuồng. Cậu càng cầu xin tha thứ anh lại càng không muốn khống chế chỉ muốn giết chết cậu. Sức lực anh càng thêm mãnh liệt muốn xé nát người dưới thân, Anh sắp mất khống chế rồi

" Anh... anh có thể dừng một chút được không ?"

Tiếng cầu xin tha thứ này lại làm cho động tác của anh thêm mạnh mẽ, như muốn nổi điên, thân thể nhỏ nhắn không ngừng bị chấn động lại bị anh kéo trở lại tiếp tục hành hạ. Đau, đau quá. Jaemin thà mình cứ chết đi, chứ không muốn chịu đựng đau đớn như vậy. Đau đớn như vậy đến khi nào mới kết thúc. Ngất đi, sau đó tỉnh lại, người đàn ông kia vẫn còn hung hăng ở trong cậu, chiếm đoạt cậu.

Chiều nay, ngoại trừ đau đớn, cậu không còn cảm giác gì khác. Nước mắt cứ tuôn rơi cho đến khi không chảy được nữa. Thì ra bù đắp lỗi lầm này cũng không dễ dàng như vậy. Suốt cả một đêm, một đêm đáng sợ, bây giờ, ngay cả cử động một ngón tay cậu cũng không có sức lực. Người đàn ông này thật khủng khiếp, dường như anh ta muốn dồn cậu vào chỗ chết, hoàn toàn mặc kệ thân thể của cậu còn non nớt không có sức chịu đựng.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rõ ràng, thân thể của cậu đau đớn cực điểm, mệt mỏi chỉ muốn ngủ, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau. Nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cứ trợn to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, gò má non nớt bởi vì ma sát với ga trải giường mà đỏ hồng, trên dưới thân thể trắng noãn đều là dấu vết xanh xanh tím tím sau khi hoan ái để lại. Từ nay về sau, cậu không còn là cậu nữa. Jaemin, mày phải kiên cường lên. Nước mắt của cậu đã khô, từ nay về sau cậu sẽ không rơi lệ nữa.

Rất nhanh, người đàn ông ấy từ trong phòng tắm đi ra, những sợi tóc vẫn còn ướt nước từng giọt từng giọt từ trên cổ anh chảy xuống... Thế nhưng, anh ta lại không mặc quần áo, ngay cả một cái khăn tắm quấn quanh hạ thân cũng không có, toàn thân trên dưới đều là cơ bắp rắn chắc. Rõ ràng đã dây dưa cả một đêm nhưng anh ta không hề mệt mỏi. Anh ta không phải là người mà là ma quỷ.

Jaemin nhắm mắt lại, tuy nhiên ngay cả sức nhắm mắt cũng không có. Cậu thề, cậu không phải thật lòng muốn nhìn, nhưng sau khi nghe tiếng động, ánh mắt đột nhiên nhìn về hướng đó thôi! Jeno cũng không nhìn cậu một cái, trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi và quần rất nhanh đã mặc xong.

Vải vóc đắt tiền được cắt may đẹp đẽ, mặc vào người anh toát ra khí chất cao quý ưu nhã. Nếu như không phải đã trải qua một đêm đáng sợ. Jaemin cũng không tin người đàn ông trước mặt cậu nửa giờ trước như dã thú ở trên người cậu điên cuồng chiếm đoạt cậu. Xoay người đi đến bên giường, nhìn người bị anh hung hăng giày vò cả đêm. Gương mặt lạnh lùng, bình tĩnh, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì

"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cậu chỉ có thể ở đây. Đừng giở trò gì với tôi. Nếu không tôi sẽ khiến Na gia các người không có ngày nào được yên"

"Anh Jeno..."

Kêu gào suốt một buổi tối, giờ giọng nói khàn khàn không giống giọng của mình nữa rồi

"Đừng gọi tôi như thế. Tôi với cậu ngoại trừ quan hệ trên giường ra, không còn quan hệ gì khác. Cậu chỉ là một tình nhân chuộc tội, đừng quên thân phận của mình?"

Anh cúi xuống. Đôi tay kiềm chế cằm của cậu. Cậu gọi anh là anh Jeno, sẽ làm anh thêm tức giận, bởi vì cậu trai nhỏ nhắn thường ngày lẽo đẽo đi phía sau anh gọi "anh" đã không trở về nữa rồi.

"Tôi muốn về nhà một chuyến được không?"

Dù cậu muốn đi theo anh, nhưng cũng phải báo với cha mẹ cậu một tiếng, cậu không muốn làm cho họ bận tâm, cậu cũng muốn biết anh trai của cậu có khỏe hay không? Nhưng, anh ta sẽ đồng ý sao?

"Tại sao tôi phải đồng ý?"

Đưa tay lấy súng đeo vào bên hông, anh lạnh lùng cười.

"Tôi chỉ về một lần thôi, về sau sẽ không về nữa, được không?"

Cậu chỉ muốn tận mắt nhìn thấy người nhà của cậu có được không? Vậy là cậu yên tâm rồi

"Chờ cậu có thể đến tìm tôi rồi hãy tính"

Nhìn khuôn mặt mảnh mai nhưng toát ra nét quật cường và cố chấp, Jaemin làm cho anh nhìn thấy điểm bất đồng giữa Jaemin và Minhyung. Sau khi bỏ lại cậu này, anh không nói gì thêm, mà xoay người đi ra ngoài.

Anh ta nói như vậy, là đã đồng ý với cậu sao? Sau khi anh ta đi ra ngoài được một tiếng thì vú Oh đến chăm sóc cậu, vú Oh là một phụ nữ trung niên chừng 50 tuổi, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ mang cơm đến cho cậu, thì chưa bao giờ nói với cậu một câu nào.

Cậu nằm trên giường suốt 3 ngày mới có thể đứng lên đi lại. Cậu không ra khỏi cửa cũng biết, bên ngoài có người canh giữ. Mà sau buổi sáng hôm đó anh ta cũng không trở về. Lời nói ngày đó của anh ta là thật sao? Anh nói chỉ cần cậu có thể đứng dậy là có thể về nhà sao? Nhưng, bây giờ cậu không biết anh ở đâu thì hỏi thế nào đây?...

=============================

Nhớ vote cho mình nhé, cảm ơn mng nhiều ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro