CHƯƠNG 78+79+80: Thiên đường hay địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78

Minho mở cửa xe cho cậu, cậu vừa nhấc con mắt liền nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi phía sau, vẫn là màu áo ưa thích màu đen, trước mặt anh là cái máy laptop, anh nhìn vào màn hình không để ý tới cậu.
Cậu cho rằng anh đã ném cậu qua một bên rồi nhưng giờ lại xuất hiện trước mặt cậu, là chuyện gì đây?

"Ừ, tôi...."

Cậu ở bên cạnh cửa xe chần chừ, tầm mắt len lén nhìn, Lucas sẽ biết anh tới chứ? Sao không nói cho cậu biết một tiếng?

"Lên xe"

Thanh âm của anh nghe rất nhẹ,
nhưng lại khiến cho sống lưng của cậu dâng lên lạnh lẽo, không dám nói gì thêm vội vàng lên xe.

Xe vững vàng lên đường, đôi mắt len lén quan sát người đàn ông trầm mặc, anh giống như không chú ý đến cậu nhưng anh muốn đưa cậu đi đâu?

Người đàn ông bên cạnh như ý thức được cậu đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu không kịp thu hồi ánh mắt, bị vừa vặn bắt gặp, cứng đơ tại đó không dám nói lời nào.

"Đầu đường trước mặt dừng xe"

Jeno khép laptop lại...

"Vâng"

Sau khi Minho bước xuống xe, xe thể thao xinh đẹp liền lao đi mất. Trong mắt của anh thoáng qua một tia thần sắc, cậu không hiểu vì sao anh lại muốn lái xe, mà còn bỏ lại Minho giữa đường như vậy, còn Minho thì há hốc mồm đứng cứng ngắc tại chỗ.

Trên xe Jaemin giật mình không nhỏ. Đây là lần thứ hai, anh đơn độc lái xe chở cậu. Vừa nghĩ tới lần đuổi giết đáng sợ kia, Jaemin trong nháy mắt sắc mặt đen thui, có phải anh lại để cho cậu rơi vào trường hợp này nữa không?

Mãi cho đến khi đi được một đoạn đường dài, Jaemin mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần

"Ừ, cái đó...."

Cậu cẩn thận nhìn một chút người đàn ông đang chuyên chú lái xe do dự không biết mở lời ra sao.

"Nói"

Không có quay lại nhìn cậu, Jeno nhìn qua kính chiếu hậu, đã là lúc đến gần bảy giờ tối, giao thông rất tệ, xe có tính năng tốt lúc này lại chậm giống như rùa bò.

Jaemin cho là anh sẽ giận, nhưng nhìn vẻ mặt anh xem ra không giống lắm....

"Chúng ta, đang đi đâu?"

Thật ra cậu còn muốn hỏi, tại sao anh lại muốn tự mình lái xe? Nhưng vẫn không có lá gan hỏi thêm,

Hiện tại, trong xe chỉ có anh cùng với cậu, lòng của cậu không biết vì sao có chút nhảy nhót?

"Đi ăn cơm"

Jeno không có nhìn cậu, nhàn nhạt mà nói ra. Do Lucas nói vết thương của cậu đã khôi phục, anh đem công việc đang xử lí kia ngưng lại.

Bởi vì còn có chuyện còn làm cho anh nóng lòng xử lí hơn, mà trong một ngày đặc biệt này có thể làm cho cậu cả đời khó quên không?

"Ăn cơm?"

Jaemin không thể tin được anh muốn dẫn cậu đi ra ngoài ăn cơm, làm sao có thể cự tuyệt đây? Bọn họ ăn chung chắc số lần không có tính quá mười đầu ngón tay, huống chi là ra ngoài ăn?

"Muốn ăn cái gì?"

"Muốn ăn cái gì cũng được sao?"

Thái độ của anh tốt nên cậu không có tự chủ được, hôm nay có hai người muốn dẫn cậu đi ăn cơm nhưng lần trước cậu không chút suy nghĩ cự tuyệt, người đàn ông trước mắt này cậu không muốn cự tuyệt.

"Hôm nay là sinh nhật của em, em có quyền chọn"

Jeno chuyên tâm lái xe, rõ ràng những lời nói vừa rồi rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai Jaemin lại là nghe như 'đầm rồng hang hổ'? Sinh nhật? Sinh nhật? Jaemin cắn môi cúi đầu, cậu căn bản cũng không nhớ rồi. Sinh nhật, có cái gì quan trọng? Năm cậu 18 tuổi, sinh nhật vui vẻ hạnh phúc kia có bố mẹ anh trai có bánh ngọt còn có quà sinh nhật nữa nhưng sau đó cuộc đời cậu rơi vào hố đen, hắc ám đến khiến cậu quên mất là mình còn đang sống!

Người đàn ông này, chưa bao giờ nhớ chuyện riêng của cậu, nhưng hôm nay anh lại biết?

Thì ra bao nhiêu thứ vô tình trôi qua, bây giờ cậu đã 24 tuổi! Gương mặt trong nháy mắt bắt đầu nóng lên, cậu thế nào rồi?

"Nếu như không đi, vậy chúng ta trở về đi, làm chuyện anh muốn làm nhất có được không?"

Anh chợt nghiêng đầu, ở bên tai cậu thì thầm.

Chuyện anh muốn làm nhất? Trời ạ tại sao mặt cậu lại nóng như vậy? Kể từ sau khi trở về từ Zurich, bọn họ không có lên giường cùng nhau. Nói cách khác nếu như cậu không muốn đi ăn, vậy anh nhất định sẽ kéo cậu về nhà, hung hăng ăn cậu! Chung đụng nhiều năm như vậy cậu quá rõ ý tứ trong lời nói của anh rồi!

Không dám nhìn thẳng anh, không thể làm gì khác hơn là vẫn cúi đầu, tuy nhiên không biết vì sao, lần đầu tiên trong đời, ở trước mặt anh cảm thấy có chút dũng khí. Giờ khắc này, cậu không sợ anh.

"Vậy chúng ta đi chợ đêm ăn mì thịt bò có được hay không?"

Cậu ngẩng đầu nhìn về anh. Khuôn mặt đơn thuần rực rỡ tươi cười để cho anh khẽ cầm tay lái thật chặt.

"Được"

Câu chữ khô khốc từ bờ môi của anh đi ra, anh không nhìn cậu nữa.

"Ở bên kia"

Do cậu dẫn đường, xe cũng đến lối vào chợ đêm. Quán ăn nhỏ bán mì thịt bò ở ngay lối vào, bọn họ không cần lái xe vào sâu hơn.
Nơi này chính là địa điểm có thức ăn ngon nổi danh, các loại mỹ vị thức ăn, nhất là tiệm mì thịt bò này, canh hương liệu đủ, ăn ngon đến khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi xuống.

Xe thể thao màu đen lặng lẽ không phát ra hơi thở dừng lại, cửa xe chậm rãi hướng bay lên, Jaemin đã xuống xe trước. Thật may lúc bọn họ tới, đã qua thời gian bữa ăn tối, cửa hàng tuy nhỏ, vật dụng cũng đơn giản, tuy nhiên nó lại rất chỉnh tề sạch sẽ. Không để cho bọn họ đợi lâu, mì thịt bò thơm ngào ngạt cùng với một đĩa khai vị liền được bưng tới, những lát thịt bò dược cắt với độ dày vừa phải, nhẹ nhàng được đưa lên trước mặt, hành lá được cắt đẹp mắt, mùi thơm nứt mũi.

Từ lúc nhỏ tới giờ, Jeno chưa từng đến chỗ như thế này để ăn. Mặc dù không có khoa trương, nhưng mỗi ngày đều ăn sơn trân hải vị giờ lại ăn mì thịt bò bình thường như vậy anh chưa thưởng thức qua bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên anh phá lệ.

Chương 79

"Oa, thơm quá"

Jaemin vội vã uống một hớp nước canh nóng hổi, nước canh vào miệng mùi thơm cùng với vị làm cho cậu thỏa mãn nâng lên khóe môi. Sợi mì vừa dai vừa trơn non, vị phong phú để cho cậu cảm thán không thôi, hơn nữa nước cốt thịt bò thật sự là quá tuyệt vời!

Cậu đã lâu không có ăn món nào ngon như món này, mĩ vị nhân gian chẳng qua là như thế.

"Sao anh không ăn?"

Đắm chìm trong thức ăn mỹ vị trung thế khiến cậu quên mất người đàn ông đang ngồi đối diện, một tay đang cầm một đôi đũa, một tay cầm muỗng chỉ có mình cậu ăn.

Chẳng lẽ anh không hiểu được ăn thế nào sao? Jaemin nuốt nước bọt một cái, bắt đầu có chút hối hận khi đưa anh đến cái nơi nhỏ bé này, khí chất cùng với bộ quần áo trên người anh, căn bản trời sinh chỉ ngồi trong khách sạn hào hoa để ăn, ăn những món ăn mà đầu bếp năm sao chuẩn bị chứ không thể nào ngồi cùng cậu ở đây ăn ở cái tiệm ăn đơn giản này được.

Mỹ vị trong miệng, giống như đột nhiên mất đi tư vị, cậu mở to mắt ngây ngốc nhìn anh.

"Anh đang nhìn em ăn, ăn rất ngon miệng, Anh chỉ thử một chút thôi"

Anh cầm đôi đũa lên, kẹp miếng thịt nóng hổi trong tô nóng trước mặt bỏ vào miệng, ăn rất tự nhiên.

"Ừ, mùi vị quả thật không tệ"

Trái tim Jaemin như lơ lửng, cuối cùng để xuống.

Cậu nghĩ rằng nếu cậu cùng Jeno ở chung một chỗ, cậu sẽ ăn không tự nhiên giống như những lần dùng cơm trong những năm qua, cậu nuốt xuống, không để ý mùi vị như thế nào.

Nhưng hôm nay cậu rất thỏa mãn, rất vui vẻ, mà đã lâu không có được ăn gì đó ngon miệng nhưng lần này lại cảm giác như được ăn mĩ vị. Không chỉ là thức ăn ngon mà lòng người cũng vô cùng thỏa mãn.

Cậu ăn không nhiều, một tô mì thịt bò to như vậy cậu ăn không hết cộng thêm uống nhiều nước canh nên cái dạ dày nhỏ của cậu có chút căng lên.

Buông đôi đũa trong tay, ngước mắt nhìn về người đàn ông đang khẽ cau mày ăn rất chậm kia, cậu chưa bao giờ thấy một người đàn ông cả ngày chỉ sống trong gió mưa tanh máu lại có tướng ăn lịch sự như vậy. Tuy nói rằng tới chợ đêm để ăn gì đó, sẽ phải há miệng to ăn thật nhiều nhưng kiểu ăn cùng phương thức thưởng thức đầy lịch thiệp kia cậu cảm thấy anh thật tuấn tú.

Anh làm cho cậu nhớ lại trước kia sau mỗi buổi tối tự học, cậu cùng anh trai tới đây ăn, đơn thuần nhưng vui vẻ.

Mà anh trai sẽ không giống cậu ăn như hổ đói, mỗi lần thấy cậu ăn nhiều thức ăn dính đầy miệng liền giúp cậu lau đi. Những ngày đó thật vui!

Khóe mắt quang chợt nhìn thấy khóe miệng của anh không cẩn thận dính nước canh, cậu không có làm rõ tình huống trước mặt đã tự tay kéo khăn giấy ở bàn đưa cho anh lau

"Có phải ăn rất ngon không?"

Không khí đột nhiên trở nên vô cùng thân mật! Bị khí nóng hun đỏ gương mặt càng trở nên hồng, đôi mắt mênh mông hơi nước nhìn bốn phía, xung quanh chỉ còn lại vài ba khách đang ăn, ông chủ mập mạp cùng bà chủ đang ngồi ở lối vào cười tươi đang nhìn bọn họ, bọn họ thành tiêu điểm của mọi người rồi. Nhưng bà chủ kia vô tâm lên tiếng làm cho không khí trở nên thay đổi

"Cậu trai nhỏ, cậu với anh trai cậu đã lâu không tới đây. Hiện tại người này là bạn trai sao?"

Gương mặt Jaemin vốn đang hồng lập tức trở nên tái nhợt, tại sao nhiều năm như vậy bà chủ lại nhớ rõ bọn họ như vậy? Trước kia bọn họ thường xuyên tới đây ăn nhưng....Cậu không dám nghĩ lại, hô hấp trở nên dồn dập, trong tay cầm khăn giấy ở giữa không trung, đột nhiên thu hồi lại.

Jeno buông lỏng sắc mặt nghe câu nói kia trong nháy mắt trở nên phức tạp, nhìn cậu trai thanh tú khéo léo đối diện đang bị dọa, anh bóp nhẹ cái muỗng trong tay.

Anh hung hăng nhắm rồi lại mở mắt, trước mắt vẫn là gương mặt trắng bệch. Không thể tha thứ. Vĩnh viễn không thể tha thứ!
Chợt thả đồ ăn trong tay ra , anh đứng dậy

"Đi thôi"

"Anh vẫn chưa có ăn xong...."

Anh xoay người rời đi, không để ý tới cậu.

Jaemin nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của anh, vội vàng đứng dậy, trả tiền chạy ra ngoài. Anh hoàn toàn không có ý đợi cậu, cắn môi cậu chạy đuổi theo.

"Thật xin lỗi. Em không biết...."

Cậu rốt cuộc đuổi kịp anh, nhẹ nhàng kéo áo của anh.

Đôi mắt xinh mang theo hơi nước, mang theo vài phần luống cuống cùng khẩn trương, nhìn anh giống như có đom đóm bên trong lóe ra. Anh đảo mắt nhìn xuống dưới, cánh ta đang nắm áo của anh.

"Ah, thật xin lỗi"

Cậu sợ vội vàng buông ra, âm thầm chửi mình quá mức sơ ý rồi, tại sao có thể kéo anh như vậy đây? Không biết anh có tức giận hay không?

"Còn muốn ăn cái gì không?"

Người đàn ông này lại không có tức giận xoay người, giọng nói ngược lại mềm nhũn ra, nhẹ giọng hỏi cậu. Người bị kinh sợ ngược lại là cậu!

"Không cần...."

"Vậy còn muốn đi nữa hay trở về?"

"Vậy chúng ta có thể đi dạo được không?"

Jaemin quả thật không thể tin được hôm nay Jeno tốt như vậy, chẳng lẽ chính là vì sinh nhật sẽ có kỳ tích xảy ra?

"Anh, em rất muốn đi xem chợ đêm, có được hay không?"

"Anh, xin anh đó, chúng ta đi một chút đi"

"Anh...anh...."

Âm thanh dịu dàng muốn ăn vạ của cậu, ngọt ngào hình như vẫn còn ở bên tai quanh quẩn, nhưng...nhìn gương mặt gượng cười yếu ớt của cậu, tâm anh chợt rút chặt lại. Thật là không thể tha thứ!

Chương 80

Jeno chợt xoay người rời đi. Không hiểu anh tại sao đột nhiên trở nên tức giận, Jaemin lại không dám do dự liền đi theo. Mùa hè nóng bức, màn đêm buông xuống, bọn họ đi đến bờ sông, gió thổi mát mẻ, tản bộ như vậy thật là thích, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn luôn lạnh nhạt không nói lời nào.

Jaemin nhẹ nhàng theo sát ở phía sau anh, từ từ đi.

Đêm hè gió nhẹ, mang đi ban ngày nóng bỏng, thổi trúng người tâm tình sảng khoái sung sướng, đi qua đi lại, đa số là những cặp đôi, dù sao ban đêm như vậy, cảnh vật như thế, cùng người yêu cùng nhau bước chậm, là chuyện rất ngọt ngào.

Người đi đường qua lại, bất luận nam nữ già trẻ, đi ngang qua bên cạnh bọn họ lúc nào cũng sẽ không tự chủ được mà nhìn chăm chú vào người đàn ông yên lặng đang đi trước mặt. Đúng vậy, Jeno bất luận đi ở nơi nào, đều là tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú. Cậu tin nếu như anh không trưng nét mặt lãnh khốc như vậy sẽ có vô số cô gái đến gần rồi.

Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ, người đàn ông phía trước rốt cuộc ngừng lại, cả người tựa vào hàng rào, nhìn ánh đèn chiếu rọi xuống sóng nước lăn tăn, từ từ quay đầu, nhìn về cậu

"Tới đây"

Cậu do dự, không biết có nên đi qua không. Mà anh cũng không có thúc giục, chỉ cần một ánh mắt có thể làm cho cậu phải vội vã chạy tới.

Bàn tay ấm áp nắm bàn tay mảnh khảnh của cậu, lòng của cậu điên cuồng nhảy lên, bàn tay nhỏ bé trong bàn tay anh có chút run lên.

Tay nắm tay, cậu cho tới giờ cũng không nghĩ giữa họ lại xảy ra chuyện này, tựa như chuyện cùng nhau ăn mì, cùng nhau dạo chợ đêm, cùng nhau tản bộ, dù cậu có hay nằm mơ cũng không hề nghĩ có cảnh tượng này. Nhưng tối nay mọi chuyện đều là sự thật! Giấc mơ đẹp này có phải thành thật quá mức không?

Jeno đem tay của cậu nâng cao, kéo đến trước mắt. Đôi tay mảnh khảnh trắng noãn kia không có gì!

"Muốn quà sinh nhật gì?"

Cậu nhìn anh, ngây ngốc hình như không hiểu anh nói gì. Cậu muốn, anh có thể cho sao? Nếu như không có nói ra vẫn còn hữu dụng sao?

"Hả?"

Nhíu mày, liếc cậu một cái.

"Không có"

Jaemin không dám đáp lại, chỉ sợ là công dã tràng! Vậy không bằng không cho cậu hi vọng tốt đẹp này đi.

"Không có? Nếu vậy thì...."

Anh chợt buông tay cậu ra,lúc cậu vẫn chưa để ý là gì thì một tia sáng lóe ra, chiếc nhẫn kim cương, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của anh.

Xuất hiện ở trước mặt cậu là chiếc nhẫn đính kim cương xinh đẹp cực điểm, cậu không hiểu lắm về cấp bậc kim cương nhưng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn thì cảm thấy không phải có tiền thì có thể mua được. Ý anh là gì đây? Có phải cậu đang tưởng tượng ra không?

Jaemin cảm giác hô hấp mình càng thêm trở nên dồn dập, cậu không thể nói chuyện, cũng không thể nhúc nhích nửa phần, cứ như vậy ngây ngốc nhìn thứ ánh sáng rực rỡ trong lòng bàn tay của anh.

"Em không phải là vị hôn thê của anh sao? Cái này coi như là quà đính hôn cùng với quà sinh nhật tặng em"

Anh đưa chiếc nhẫn lên trước, giọng trầm thấp, rõ ràng mà mị hoặc.

Này....Có phải đang nằm mơ hay không đây? Cái mũi của cậu trở nên có chút đau, mắt bắt đầu mơ hồ cũng không rõ ràng nữa. Cậu nặng nề hít hít chóp mũi, nhìn chiếc nhẫn đang lẳng lặng nằm ở tay trái của anh, cậu không phải là người tới để chuộc tội sao? Tại sao lại được đối xử tốt như vậy? Chuyện này không phải là do anh nhàm chán quá mà muốn trêu đùa cậu chứ?

"Không được nghĩ anh vô sỉ như vậy"

Một cậu trai nhỏ mà thôi, tất cả ý nghĩ đều thể hiện rõ trên mặt, anh làm sao có thể nhìn không ra? Anh kéo tay nhỏ bé của cậu.

"Anh chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán này. Cũng không có thời gian để lừa gạt em"

Cầm chiếc nhẫn lên vô cùng kiên định áp vào ngón áp út của cậu

"Em không phải là vợ của anh sao?"

Cảm giác chiếc nhẫn kim cương lạnh lẽo quấn quanh giữa ngón tay, anh nâng tay cậu lên, môi mỏng nhàn nhạt hôn lên.

Nước mắt, cứ như vậy tuôn rơi, thẳng tắp đến môi của anh, nóng bỏng chua xót.

Anh giống như là bị nước mắt của cậu làm cho kinh động, buông tay cậu ra, cậu khóc thầm, lệ rơi đầy mặt, làm cho từng chữ từng câu ngày Donghyuck bị hại hiện lên trong đầu anh

"Anh trai, em muốn về nhà, em muốn về nhà...."

Đồng tử mắt của anh chợt co lại. Tại sao anh không thể quên được? Tại sao?

"Jeno, Jeno...."

Cậu đã nhịn không nổi nữa, không thấy được lúc này sắc mặt anh đã khẽ biến đổi. Nhào tới trong ngực của anh, khóc đến không còn gì. Cậu nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào?

Nước mắt ấm áp không ngừng chảy đi xuống, ngấm vào áo sơ mi của anh, thấm đến nơi sâu nhất để cho trong lòng anh dâng lên từng trận đau nhói, loại đau đớn này anh càng ngày càng không quen. Nhưng anh khẳng định mình không muốn hiểu cảm giác này.

Cậu ngốc này thật hài, thật là khờ! Tại sao lại hoàn toàn ngu ngốc như vậy? Cậu ngốc như vậy làm cho lòng luôn nguội lạnh của anh lại dao động.

"Jeno, con không cần quá nghiêm túc...."

"Cậu ghen sao?"

Khuôn mặt và lời nói của ông Lee cùng với Johnny lại không ngừng tái diễn trong đầu anh. Không thể nào Jeno anh sao có thể thích em trai của kẻ đã hại chết em trai mình chứ! Không thể nào!

Nhưng tại sao anh lại muốn tặng quà cho cậu? Tại sao cậu khóc làm anh đau lòng? Có ai nói cho anh biết vấn đề gì không? Cuộc sống của anh căn bản không cần có tình yêu!

"Jeno, em muốn thấy bố, mẹ. Jeno, em muốn gặp họ. Cầu xin anh, cho em thấy bọn họ"

Khóc trong ngực anh đến khi âm thanh đều run rẩy nhưng cậu tại sao lại không hề sợ hãi.

Cậu như vậy, đến cùng có phải rất ngốc không?

"Tại sao? Tại sao em lại là em trai của hắn?"

Anh ôm chặt cậu, trong mắt đen nhánh nhìn đỉnh đầu của cậu phát ra âm thanh lầm bầm rất nhỏ

"Nếu như em không phải thì tốt biết bao...."

Câu nói mang theo chua xót kia, từng chút từng chút đâm vào da thịt cậu, xuyên qua máu mãi cho đến nơi đâu mềm mại nhất của cậu, khiến cậu đau đớn không dứt, trừ khóc cậu không thể làm gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro