NGOẠI TRUYỆN 2: Cưng chiều vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay mình hơi bận nên up trễ, cả nhà thông cảm nha 😭😭
====================================
Johnny tâm tình thật không tốt, vô cùng không tốt! Nhưng anh không thể phát giận với Jaemin.

"Nhịp tim, thai nhi trưởng thành, tất cả đều là bình thường"

Sau khi kiểm tra xong, anh thuận tay xé mấy tờ khăn giấy đưa cho Jaemin, để cho cậu lau gel trên bụng, ngước mắt, lạnh lùng nhìn cái người vẫn canh giữ ở đó.

"Jeno, mình không phải bác sĩ khoa sản, chuyện như thế lần sau không cần tìm mình được không?"

Jeno thật sự khoa trương, rất quá đáng, lại mua một bộ dụng cụ khám thai hiện đại vì không muốn cậu chạy tới chạy lui đến bệnh viện mệt mỏi.

Làm ơn đi, bệnh viện Lee thị có khoa sản lớn như vậy, có cần thiết phải kêu Johnny là người bác sĩ không chuyên khoa sản đến sao? Dù Johnny là người có tài trong lĩnh vực y học thì sao chứ?

"Không cần để ý đến cậu ấy, cẩn thận một chút"

Jeno không để ý đến Johnny, cẩn thận từng li từng tí đỡ vợ đứng dậy, mang thai đã 6 tháng, là thai đôi nên bụng so với lần mang thai Jaehan lớn hơn nhiều, không phải chuyện đùa à.

"Anh Johnny, cám ơn anh"

Jaemin nhìn Johnny hôm nay rất không giống ngày thường. Anh Johnny luôn luôn cười ha hả, nhưng hôm nay tới đây cho tới bây giờ vẫn nghiêm mặt.

Mỗi tháng đều là Johnny đến giúp cậu kiểm tra thai nhi, mặc dù hai người biết nhau gần 10 năm nhưng Johnny cũng có chuyện của mình chứ, Jeno mặc kệ mọi chuyện lớn nhỏ đều gọi Johnny, những thứ khác còn không nói, nhưng vội vàng đến khám thai cho cậu, cậu cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

"Johnny, cậu dám trừng vợ của mình, cậu thử nhìn nữa xem?"

Cẩn thận đỡ vợ từ trên giường xuống, Jeno hung hăng nói với bạn tốt. Nói đùa sao, vợ của Jeno lại bị người ta tùy tiện trừng mắt sao? Cho dù là bạn tốt cũng không được.

Johnny tắt dụng cụ, ngước mắt nhìn một chút vẻ mặt hạnh phúc của Jeno

"Jeno, cậu lên tiếng nữa, mình ngay cả con trai của cậu cũng không khách khí"

Một câu nói lập tức làm Jeno phát bực

"Johnny, mình cảnh cáo cậu, dám không khách khí với vợ và con mình, đừng trách mình không nể mặt cậu"

"Vậy cũng không cần"

Johnny cười lạnh, trực tiếp tắt nguồn điện, xoay người đi.

"Này, Johnny..."

"Jeno"

Jaemin nổi giận kéo chồng, nhỏ giọng hỏi

"Chẳng lẽ anh không cảm thấy tâm tình

Anh Johnny hôm nay không tốt sao?"

"Cậu ta đương nhiên tâm tình không tốt"

Jeno đưa tay sờ cái bụng tròn vo của cậu

"Chúng ta không cần để ý đến cậu ta, anh đỡ em đến công viên đi dạo một chút, có được không em?"

Bác sĩ dặn, trước khi sinh phải đi lại nhiều mới dễ sinh, Jaemin mặc dù đã mang thai một lần rồi nhưng lần này thai đôi bụng càng ngày càng lớn, lần đầu tiên có thể bắt đầu lại từ đầu, quan sát từng chút một thời điểm thai nhi lớn lên, làm cho người như anh trừ vui mừng lại cảm thấy lo sợ, vốn chỉ là một cái bụng nhỏ lại có thể chống đỡ nhiều như vậy.

Mặc dù bác sĩ và Johnny đều chắc chắn nhiều lần, vợ của anh và thai nhi đều bình thường. Nhưng anh vẫn lo lắng cho cậu.

Jaemin muốn trợn mắt, Jeno thật quá đáng, Anh Johnny thật sự không vui, tại sao anh lại không có chút quan tâm nào hết?

Nghĩ muốn hất tay anh ra nhưng không được, chỉ có thể mặc cho anh đỡ xuống lầu, lại thấy Johnny đang đứng ở cửa sổ hút thuốc.

"Anh Johnny"

Jaemin nhẹ giọng kêu lên. Johnny rất ít khi hút thuốc lá, nhưng hôm nay Lay thật rất không bình thường! Rốt cuộc có chuyện gì khiến Johnny phiền muộn đây?

Thấy Jaemin, Johnny xoay người lại dập tắt thuốc lá trên tay.

"cái cậu Jaehyun gì đó, cậu còn chưa có giải quyết được cậu ấy sao?"

Jeno nhìn bạn tốt chừng một phút mới nhàn nhạt mở miệng nói.

"Mẹ nó, ngàn vạn lần đừng để cho mình bắt được cậu ta, bằng không cậu ta sẽ rất khó coi..."

Jaehyun những năm gần đây không ngừng quấy rầy Johnny, lại dám chơi trò tình một đêm với Johnny, sau đó chạy trốn không thấy bóng dáng.

"Jaehyun là người nào?"

Lần này đến phiên Jaemin kinh ngạc. Cũng đúng nha, nhiều năm như vậy, cậu chỉ thấy Johnny có một mình, Jaehyun kia không phải là bạn trai chứ?

Johnny và Jeno bằng tuổi, cũng có thể muốn kết hôn rồi chứ?

"Jaemin, không có việc gì anh đi trước đây"

Johnny không muốn nói nhiều, hiện tại phiền đến chết rồi, tâm trạng ở đâu ra mà đi nói?

"Anh Johnny, là bạn trai sao?"

Nhìn Johnny rõ ràng đi nhầm hướng, Jaemin vui vẻ nói.

"Anh làm sao có thể có bạn trai chứ?"

Johnny tự giễu nói, ngược lại phụ nữ từng có không ít.

"Trên đời này còn có người nào mà Johnny
không giải quyết được sao? Thật là ly kỳ"

Jeno ôm hông của vợ mình không thèm để ý, nói.

"Jeno, anh Johnny thất tình sao?"

Jaemin không rõ chân tướng nhìn ông xã của mình, biểu cảm gương mặt không cho là đúng.

"Cậu ấy chỉ bị người ta đá thôi!"

Khóe miệng nhẹ nhàng đi lên, Jeno ôm vợ đi ra ngoài.

"Jeno, cậu nói chuyện khách khí một chút!"

Bị nói trúng tâm sự, Johnny thật sự cực kỳ tức giận.

"Mình chỉ biết nói thật mà thôi, nếu thích tại sao không hạ mình một chút? Cần gì làm cho bản thân mình không phân rõ đông tây nam bắc?"

"Ai nói mình thích cậu ta? Là cậu cưng chiều Jaeminie lên tận trời cao không rõ đông tây nam bắc thì có?"

Thẹn quá hóa giận, Johnny lại vung tay lên cái bình hoa quý thời nhà Thanh rơi xuống

"Choang"

Một tiếng trên mặt đất, vỡ tan, hoa hồng rơi đầy sàn.

"Có trúng em không?"

Jeno không để ý tới bình hoa của anh, thân thể cao lớn đem Jaemin ôm chặt vào trong ngực, chỉ sợ mảnh vụn của bình hoa làm cậu bị thương, biết cậu không có việc gì sau đó ngẩng đầu lên hét lớn

"Lay, cậu bị thần kinh à? Nếu như cậu xác định rõ phương hướng thì đi ra ngoài đi, chờ cậu tỉnh táo lại rồi chúng ta nói chuyện với nhau"

Johnny cười lạnh nhìn anh

"Jeno, chuyện của mình không cần cậu lo, cậu lo cho vợ cậu là được rồi"

Nói xong, xoay người đi, lần này, anh không có đi nhầm phương hướng.

Một hồi lâu, Jaemin cau mày, quay đầu hỏi Jeno

"Anh Johnny làm sao lại tức giận như vậy? Thật bị người ta vứt đi rồi sao?"

"Ngoan, không có việc gì. Tự cậu ta sẽ biết cách xử lý. Chúng ta ra ngoài đi dạo"

**
Mặc dù không phải là lần đầu tiên làm cha nhưng mỗi ngày Jeno thích nhất là nằm cạnh cậu nói chuyện với bảo bối, sau đó ăn cơm với cậu, đi tản bộ cùng nhau, rồi nói chuyện phiếm, thậm chí ngồi xem phim cùng nhau ở đại sảnh nữa.

Thật ra thì anh thích nhất làm một chuyện là cho cậu ăn. Mỗi ngày giống như là sợ cậu đói bụng, chỉ cần anh ở nhà thì miệng của cậu sẽ không bao giờ dừng lại.

Cũng vì bảo bối từng ngày đang lớn lên cho nên cậu ít ăn được nhiều bữa ăn, lần này Jeno lại càng thêm cơ hội bắt cậu ăn nhiều thứ.

Giống như lúc này.

Rõ ràng hai người mới vừa ăn xong cơm tối không tới nửa giờ, anh lại kêu người giúp việc đem một dĩa trái cây lớn đi lên, quả táo được cắt thật mỏng, dưa lê, còn có sầu riêng cậu rất thích nữa.

Cậu đã ăn mấy miếng táo rồi, nhưng động tác của Jeno lại không ngừng. Hơn nữa sau khi đem trái cây bỏ vào miệng cậu, nhưng ngón tay vẫn không chịu rời khỏi..

"Jeno, em không muốn ăn đầu ngón tay đâu á"

Nhiều trái cây ngon như vậy, cậu đều không muốn ăn, không lẽ ăn ngón tay của anh. Không quay đầu nhìn anh, cậu kéo ngón tay đang trêu chọc đầu lưỡi cậu ra.

"Bảo bối, em có muốn ăn hay không?"

Anh thu tay lại, trực tiếp ngồi ở phía sau cậu, vòng tay ôm chặt bả vai của cậu.

"Không ăn"

Là anh ép cậu ăn? Người ta đang xem ti vi say mê đây? Ở nước ngoài còn có thể thấy tiết mục giải trí quê hương đó là một chuyện rất sảng khoái.

Trước kia cậu ít xem những loại tiết mục giải trí như thế này, chỉ là nghĩ đứa bé về sau có thể bị nhàm chán, với lại cậu có thể thấy mình vui vẻ khi xem, nên cớ sao lại không chứ?

"Không ăn? Vậy chúng ta về phòng đi, nha?"

Jeno đã cúi đầu vùi mặt vào người cậu, mùi sữa tươi thơm nhàn nhạt làm cho anh khoái chí. Cậu lại chuyên tâm xem ti vi một chút cũng không thấy không khí mập mờ giữa hai người.

"Không muốn, em muốn xem ti vi"

Cậu buổi chiều đã ngủ tới bốn giờ hơn mới rời giường, hiện tại chưa tới chín giờ, cậu sao có thể ngủ nữa, hơn nữa sắp hết quảng cáo sau đó đến đoạn hay nhất rồi, cậu không thể bỏ qua.

"Trở về phòng rồi xem tiếp nha?"

Linh hoạt môi lưỡi tiếp tục tiến công đi xuống.

"Không cần"

Trở về phòng sẽ phải bỏ lỡ phần đặc sắc nhất.

"Jaemin, em cố ý phải không?"

Thanh âm cắn răng từ đỉnh đầu cậu truyền đến, sau đó cậu bị hai cánh tay bền chắc có lực bế lên. Cậu mê muội với tiết mục nhảm nhí này, ngày mai anh nhất định kêu người tháo vệ tinh ra.

"A, Jeno, anh làm gì vậy?"

Anh ôm người muốn hù chết cậu sao?

"Sớm như vậy trở về phòng làm cái gì? Em xem xong TV sẽ về phòng"

Bất mãn chụp cánh tay của anh, nhưng tay mình còn đau. Thiệt là không có chút sức lực nào cả.

"Làm ĂN"

Trả lời rõ ràng như vậy rồi, lần này đủ hiểu chưa?

Làm...ăn...Anh sao có thể coi như không vậy. Trong phòng khách còn có người giúp việc đang dọn dẹp, cậu rõ ràng nhìn thấy họ đang cười trộm, thật là mắc cỡ chết đi được.

Không trách được tối nay anh không hề ép buộc cậu ăn thêm cái gì nữa, thì ra là có mục đích?

Một cước đá văng cửa phòng ở lầu hai, không có chút nào chần chờ, anh trực tiếp ôm cậu đi tới giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

Đôi tay cậu còn ôm cổ anh, gương mặt đỏ thắm, ánh mắt mềm mại đáng yêu giống như là muốn chảy nước, đối với việc đã lâu không thân mật, thật ra cậu cũng có chút mong đợi.

Nhưng...nhưng...Mắt thấy anh kéo áo cậu ra thì cậu bỗng nhiên đưa tay kéo, gương mặt đỏ bừng, hơn nữa ngày càng đỏ hơn

"Em...không muốn..."

Bụng của cậu ngày càng to, tròn vo giống như quả bóng, thân thể ngày càng mượt mà đầy đặn, mỗi ngày tắm rửa cậu không muốn để cho anh làm, mà là tự tắm. Thật ra cậu ngượng ngùng khi lộ cả người mình trước mặt anh.

"Đừng sợ, bác sĩ nói có thể mà. Được không em? Anh sẽ từ từ"

Cho là cậu sợ, động tác trên tay anh không ngừng nhẹ nhàng trấn an bên tai cậu, quay đầu tìm được cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cậu, hôn một cái

"Nơi này, ngọt như vậy, mê người như vậy, mỗi lần anh hôn đều không muốn ngừng"

Đầu lưỡi tham tiến chui vào, hút mật ngọt, vị của hoa quả, anh nếm lần nữa không muốn buông ra.

"Jeno, em trở nên béo và xấu, không nên nhìn..."

Anh tán tỉnh làm cả người cậu đều run rẩy, nhưng trong lòng vẫn có chút để ý.

Dịu dàng hôn cằm cậu, vừa hôn vừa liếm cổ mịn màng của cậu

"Nói lung tung, nào có xấu? Em là người có thai đẹp nhất trên thế giới đó"

Cậu khẽ ngâm, hất cằm lên, anh dễ dàng hôn hơn, Jeno, thật sự biết tán tỉnh rồi, thân thể của cậu trở nên mềm nhũn khi anh liên tục tỉ mỉ hôn.

Cậu kháng nghị khẽ cắn anh một cái, anh mút mạnh đáp lại, làm cậu kêu lên.

"Jeno, em không muốn như vậy..."

Jeno đáng chết, lại đem cả người cậu bế lên nằm ở trên giường mềm mại.

Cậu không có hơi sức, bướng bỉnh không chịu phối hợp, uốn qua uốn lại làm anh không vào được, không tới một phút, Jeno bị cấm dục đã lâu rốt cuộc mất đi nhẫn nại...

Cực hạn đoạt lấy, mồ hôi nước mắt đan vào...

Jaemin quả thật muốn ép anh đến điên! Cậu mềm mại hừ nhẹ trong ngực anh, nhắm mắt lại hưởng thụ, khi cậu lần thứ nhất đạt đến đỉnh điểm, anh cũng theo đó mà đi vào khoái lạc.

Trên giường đã là một mảnh hỗn độn, hiện đầy dấu vết.

Kinh nghiệm cho Jaemin biết sau khi trải qua cuộc hoan ái, cậu sẽ mệt mỏi ngủ một giấc tới trời sáng.

Nhưng tại sao nửa đêm lại tỉnh dậy?

Đói bụng muốn ngồi dậy nhưng thân thể cồng kềnh làm cậu không bò dậy nổi, thấy Jeno bên cạnh đang ngủ ngon Jaemin không muốn gọi anh.

Sao lại vô dụng như vậy? Lần trước mang thai Jaehan cũng không bị như vậy? Còn chưa tính bắp chân giống như có gì đó kéo lại, là bị chuột rút sao?

Thật thê thảm, thật đáng thương! Một hồi uất ức không khỏi xông lên đầu, khóc thút thít, tiếng khóc từ trong miệng của cậu bật ra ngoài, một khi bắt đầu, thế nào cũng không ngừng được.

Tiếng khóc của cậu rất nhanh làm cho người mà chỉ ở bên cạnh cậu mới có thể ngủ ngon liền thức tỉnh. Jeno nhanh ngồi dậy, dùng tay bật đèn ngủ.

"Làm sao vậy em?"

Thấy cậu khóc, tim anh lập tức luống cuống, ôm cậu, xem từ trên xuống dưới, thấy cậu vẫn tốt, không phải sinh non, cũng không có nơi nào không thoải mái, lúc này mới hỏi

"Nói cho anh biết, em sao vậy?"

"Ưmh..."

Nhìn dáng vẻ anh lo lắng, Jaemin đột nhiên cảm thấy mình càng thêm khó chịu, khổ sở, chính là muốn khóc.

"Có phải gặp ác mộng không? Hay vừa rồi anh dùng quá sức nên làm đau em? Nói cho anh biết"

Ôm chặt cậu, bàn tay sau lưng vuốt nhẹ vào lưng cậu, cúi đầu dụ dỗ.

"Jeno, Jeno, chân em khó chịu..."

Cậu ở trong lòng anh khóc sụt sùi. Mới vừa rồi trong nháy mắt cơn co rút đau đớn đã qua, nhưng ở trước mặt của anh, cậu chính là muốn làm nũng.

Kéo chân của cậu đang ở trong chăn mỏng ra, không có gì khác thường? Nhưng bác sĩ có nói qua thời kì mang thai hậu kì cơ của cậu có khả năng bị chuột rút.

Bàn tay ấm áp dịu dàng phủ lên

"Không có chuyện gì nữa, xoa bóp một tí sẽ hết. Johnny nói thời kì này bị chuột rút là chuyện bình thường không phải sao? Đợi lát nữa sẽ tốt lên"

Đem chân cậu đặt trên đùi mình, xoa bóp an ủi cậu. Chính vì đã được nói trước cho nên tối nay mặc dù là lần đầu bị chuột rút nhưng anh lập tức phản ứng kịp thời chuyện đang diễn ra.

Mà anh dùng lực vừa phải, đau đớn ở bắp chân đã hết. Nằm gối đầu ở trên cái gối mềm mại nhìn Jeno đang xoa bóp chân cho cậu, Jaemin trong lòng có chút đau ê ẩm.

Jeno, thương yêu cậu như vậy, cưng chiều cậu đến nỗi cậu không còn nhận ra anh là người đứng đầu hắc đạo đầy lạnh lùng nữa rồi.

"Có thoải mái chút nào không em?"

Cậu dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh, anh vẫn chưa cảm giác được thì lời nói liền đã rõ ràng.

"Ừm"

Nghe lời nói của anh dịu dàng cậu chỉ có thể ngơ ngác nằm ở đó, uất ức đáp một tiếng.

Biết chân cậu đã đỡ, anh nhẹ nhàng đặt chân cậu xuống sau đó đứng dậy

"Anh đi pha nước nóng"

"Jeno..."

Nhìn anh muốn đi pha nước, lòng Jaemin mềm đi, trong nội tâm muốn kéo tay của anh không cho anh đi.

"Anh rất nhanh sẽ trở lại. Ngoan, dùng khăn nóng lau sẽ làm em thoải mái hơn"

Cảm thấy cậu lệ thuộc vào anh, anh cúi người xuống hôn một cái trên má của cậu, sau đó kéo tay cậu ra.

Jeno cho rằng sau khi xoa chân, Jaemin sẽ nghe lời đi ngủ, nhưng không có. Anh đang muốn nằm trên giường, nhưng cái Jaemin lại dùng ánh mắt tò mò, chờ đợi, chăm chú nhìn chằm chằm vào anh.

Muốn thế nào đây?

"Jeno..."

Tiếng nói mềm mại kéo dài, mắt vô tội nhìn anh.

"Không muốn ngủ sao? Khuya lắm rồi..."

Giương mắt nhìn đồng hồ, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà anh chỉ muốn hung hăng dày vò đó, nếu như không phải hai đứa tiểu tử kia chưa ra đời, anh nhất định sẽ làm cho cậu không có thời gian ngủ.

"Jeno..."

Lần này giọng điệu rõ ràng tăng lên, hơn nữa trong mắt to bắt đầu ươn ướt, giống như muốn chảy nước rồi.

"Vậy em muốn thế nào?"

Ngồi xuống than thở, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc xốc xếch.

"Anh, em muốn ăn!"

Sau khi tỉnh lại, cậu đột nhiên muốn ăn đồ ăn vặt của quê nhà. Cậu thật sự ngày càng kì quái, nửa đêm lại đòi ăn, biết tìm ở đâu? haiz...cho nên dù thật muốn ăn nhưng vẫn không biết nói sao.

"Muốn ăn cái gì? Anh kêu nhà bếp đi làm!"

Jeno thiếu chút nữa cười to, chẳng lẽ cậu giận vì đói bụng sao?

Mặc dù biết cậu có thai dễ đói bụng, nhưng mang thai tám tháng rồi, cậu chưa từng có chuyện nửa đêm muốn ăn, tối nay là lần đầu tiên.

"Nhưng..."

Cậu cong lên môi, muốn nói lại thôi.

"Hả?"

"Em, muốn ăn..."

Mặt vừa đỏ rồi.

"Muốn ăn cái gì nói cho anh biết"

"Có phải ăn cái gì cũng có thể không?"

"Có thể"

Cho dù là cậu muốn sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy xuống cho cậu, đừng nhắc tới cũng chỉ là ăn đồ ăn trên quả đất này.

"Muốn ăn bánh gạo, kimbap, mì ja-jangmyun (mì đen)..."

Cậu cố gắng muốn ngủ, nhưng không ngủ được, trong đầu luôn là không ngừng thoáng qua những món ăn mê người này, chọc cậu đói bụng đến muốn chết, muốn ăn mà không được. Chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng.

"Dì Jeon biết làm những thứ này sao?"

Anh cau mày, cậu nói những thứ đồ này anh chưa bao giờ ăn qua, nếu như không có, vậy anh kêu Lucas tìm người làm mới được.

Băng Cốc người Hàn rất nhiều, sẽ phải tìm được những thứ món ăn vặt mà cậu nói.

"Dì Jeon không biết làm!"

Dì Jeon chỉ biết nấu những thứ bồi bổ kia thôi, những thứ khác cậu đã từng hỏi đầu bếp trong nhà, nhưng họ không biết lúc đó cậu hỏi chỉ là nguyện vọng muốn ăn một chút thôi, nhưng hôm nay cậu đặc biệt muốn ăn, nhịn không được.

Cậu biết phố người Hàn sẽ có, thế nhưng... cậu thừa nhận cậu thật tùy hứng.

Sehun nhíu mày, đưa tay lấy điện thoại di động đầu giường gọi

"Lucas"

"Trong vòng nửa giờ, lập tức tìm một đầu bếp biết làm các món ăn vặt ở Hàn quốc cho tôi, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, tốn bao nhiêu tiền phải tìm cho được"

"Ông chủ...tôi lập tức làm ngay"

Nhận được mệnh lệnh, Lucas lập tức làm việc. Ai, hơn nửa đêm rồi thật khó tìm đó! Thật may bọn họ bây giờ đang ở Băng Cốc người Hàn rất nhiều.

"Không để cho tôi đợi quá lâu"

Anh sảng khoái cúp điện thoại, ném điện thoại lên trên bàn.

Ngẩng đầu nhìn vợ mình hai mắt đang đẫm lệ

"Jeno, thật xin lỗi. Em không phải rất tùy hứng chứ?"

"Không sao"

Anh ngồi xuống ôm cậu

"Ai bảo em thế, là anh yêu bà xã của anh đấy chứ"

Cái người hắc đạo máu lạnh vô tình có quyền thế nhất nhất kia, vì Jaemin nhỏ bé mang thai, tối nay trong vòng nửa giờ sẽ mời đầu bếp người hàn làm đồ ăn vặt về nhà.

Vị đầu bếp đáng thương, nửa đêm bị lôi ra khỏi chăn ấm, cho lên trực thăng đi tới Băng Cốc, vào một ngôi biệt thự ngoại ô thành phố, làm món ăn vặt ban đêm sở trường của mình.

Khi ông ta mặc áo đầu bếp trắng noãn sạch sẽ vào thì tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị xong, không tới nửa giờ, một đĩa mì đen cùng tokboki nóng hổi, hương thơm ngào ngạt, còn có 2 cuộn kimbap màu sắc đẹp mắt được dọn lên bàn, mà cậu chủ vì đói bụng mà không chịu ăn những thứ khác, khi người giúp việc đỡ xuống lầu dưới, thấy những món ăn ngon có thể làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng kia, lại tạm thời quên mất mình đang đói, một thân bổ nhào tới trong ngực Jeno, nhón chân lên hung hăng hôn

"Ông xã, em yêu anh đến chết mất"

Sau đó, thật nhanh xông vào bàn ăn, đã lâu không ăn những món này, vị cay cay ngon ngon làm cho cậu cảm động chảy nước mắt, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Mà Lucas và Woojin làm xong việc cũng đi xuống, hận đến cắn răng nghiến lợi, con mẹ nó! Dạo này ông chủ nhà bọn họ trong mắt chỉ có Jaemin, nhìn mặt ông chủ ngây ngốc nhìn người đang ăn, ai da, ông chủ anh minh thần võ, cứ như vậy bị phá hủy. Nhưng ai bảo người kia là sinh mệnh của ông chủ họ.

Thủ hạ như bọn họ có liều mạng cũng phải làm cậu vui vẻ!

Nhìn người đang ăn, vẻ mặt đầy vui vẻ, trên mặt lại dính dầu mà không biết kia. Jeno ngồi xuống lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi

"Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu"

Mới vừa rồi một câu "Ông xã" kia thật là làm cho anh quên hết tất cả rồi ! Kết hôn lâu như vậy tới nay, cậu lần đầu tiên gọi anh là "ông xã" Đó là một loại cảm giác sảng khoái không nói được.

"Anh có muốn ăn không?"

Ăn rất vui vẻ, Jaemin dĩ nhiên không quên người ngồi bên cạnh mình, giúp cậu có được đồ ăn ngon kia, cậu lấy tăm ghim một khúc bánh gạo cay ngon miệng đưa tới gần miệng anh.

"Đừng ăn cay quá"

Jeno cau mày nhẹ nhàng linh hoạt dời muỗng đi, Anh không có thói quen ăn đêm, nhìn cậu ăn anh rất vui.

Còn có gì quý hơn nụ cười thỏa mãn trên gương mặt của cậu đây?

"Jeno, anh đối với em thật tốt! Anh sẽ làm hư em mất"

Jaemin ăn uống no xong, sau khi rửa mặt sạch sẽ trở lại giường đã gần 5 giờ sáng rồi.
Nhưng vì vui, cho dù đã ngáp liên tiếp nhưng vẫn hưng phấn đến ôm cánh tay Jeno không chịu buông.

"Cho anh xem chút, em có bao nhiêu hư?"

Cưng chiều hôn chóp mũi cậu một cái, anh chợt nghiêm mặt nói

"Nếu không, em báo đáp anh một chút đi?"

"Báo đáp thế nào?"

Vốn là buồn ngủ, mắt mở to đang nghe anh nói báo đáp, sau đó trừng lớn. Cũng biết anh nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội 'ăn' cậu.

"Yên tâm đi, nếu anh hiện tại thật muốn làm một ít chuyện, cũng không cần cho phép!"

Anh thở dài một cái, sau đó xoa xoa cái bụng tròn của cậu

"Không bằng, em gọi một tiếng" ông xã" cho anh nghe một chút?

Cái điều kiện này vẫn có thể chứ?

Hoá ra là như vậy!

"Ông xã, cám ơn anh"

Vùi mặt vào ngực anh, mới vừa rồi ở dưới lầu tiếng kia hoàn toàn tự thốt lên mà lần đầu tiên cậu gọi như vậy, cậu cảm giác mặt mình nóng lên.

"Bà xã, đi ngủ đi"

Mặt Jeno thỏa mãn ôm cậu cùng nhau ngủ.

**
Ấm áp ngọt ngào từng ngày từng ngày trôi qua, giữa hai người ngày một ngọt ngào hơn. Tất cả những gì cậu muốn, anh cũng không nhờ người khác làm mà tự mình chuẩn bị thỏa đáng, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều ôm cậu nhẹ nhàng thủ thỉ ở bên tai cậu.

Đến gần ngày sinh, anh dứt khoát dời cả phòng làm việc về nhà, toàn tâm toàn ý lo cho cậu.

Mỗi sáng Woojin và mấy người cán bộ cao cấp của công ty đem việc đến nhà để xử lí, bàn công việc trong thư phòng với anh, sau đó anh ăn trưa với cậu, sau khi cậu đi nghỉ trưa thì anh quay lại với công việc buôn bán của hắc đạo.

Sau giờ ngủ trưa đến tối là thời gian anh ở cùng cậu. Jaemin từng nói anh đi làm chuyện của anh đi nhưng anh lại nói làm xong rồi, mặc kệ cậu thúc giục thế nào cũng vô dụng.

Jeno một khi cố chấp làm chuyện gì thì có làm nũng thế nào với anh cũng vô dụng, chỉ có thể tùy anh thôi. Thật ra không thể phủ nhận, cậu rất thích anh làm bạn với cậu.

Cách ngày sinh dự tính gần một tháng nhưng hai đứa con trai sinh đôi bảo bối của Jeno không kịp chờ đợi liền chui ra.

Khi hai tiểu bảo bối đến nhíu mày cũng giống nhau, được ôm đến trước mặt của cậu thì Jaemin vuốt ve hai khuôn mặt nhỏ bé giống nhau như đúc, ánh mắt bắt đầu đỏ lên.

"Đừng khóc, em xem hai tiểu bảo bối rất đáng yêu. Không bằng để cho một đứa mang họ Na đi"

Nước mắt Jaemin vào giờ phút này nhịn không được chảy xuống, cậu biết Sehun có thể nói ra điều này đối với anh mà nói cảm giác là như thế nào.

Vì yêu, anh đã sớm buông thù hận ở trong lòng xuống, bây giờ còn để cho một đứa bé mang họ Na.

"Được rồi, không cho khóc nữa, nếu khóc nữa anh sẽ thu hồi đề nghị của anh"

Nếu như vậy chỉ làm cậu khóc, thì thôi anh không làm nữa.

"Không được, anh đồng ý rồi, không cho đổi ý"

Vừa khóc vừa cười trong lòng, Jaemin vùi mặt vào trong ngực của anh.

"Bố"

Jaehan cùng nắm tay bà Lee đi vào phòng bệnh, cúi đầu nhìn hai tiểu đệ đệ một chút, sau đó lên tiếng hỏi

"Bà nội, tại sao em trai lại xấu như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro