01 ( 2 ) [ H ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tiền côn cầm danh sách đọc qua một lượt, cẩn thận xem xét lại đồ dùng nhiều lần mới yên tâm mà kéo khoá vali lại, đặt sẵn trước cửa phòng.

y quy củ ngồi ở đầu giường, điện thoại hết tắt lại mở, ảnh nền hiện lên một khuôn mặt rất quen thuộc, đại thiếu lưu gia, năm hai neo city - lưu dương dương.

như đã hạ quyết tâm, tiền côn mở danh bạ, ấn vào một cái tên chỉ có biểu tượng hình cừu 🐑

...tút...tút...tút...

ba hồi chuông dài chậm rãi vang lên, tiền côn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tựa như trước đây y đã làm rất nhiều lần, vẫn luôn là như thế.

nhưng hôm nay có vẻ bất ngờ đã đến với y, đầu dây bên kia mang theo sự ngái ngủ trả lời một tiếng, có vẻ như rất mệt mỏi:

- ừm?

tiền côn hơi bối rối, lắp bắp trả lời:

- cừu con, anh, anh làm phiền em ngủ sao?

lưu dương dương đang vùi trong đệm ấm giật mình mở to mắt, cẩn thận nhìn lại tên hiển thị trên màn hình, hai chữ "kun ge" giờ phút này chói mù mắt cậu.

bình tĩnh hít sâu một hơi, dương dương khống chế tông giọng cho lạnh nhạt nhất có thể, khẽ đáp:

- có việc?

tiền côn nghe ra giọng điệu lạnh nhạt của cậu, cười khổ:

- cừu con, ngày mai anh đi rồi, nên... ừm, muốn nghe giọng em một chút...

- thế thì mở ghi âm mà nghe, chẳng phải anh có nhiều lắm sao?

y nhíu nhíu mày, có chút khó chịu nhưng không muốn cùng cậu cãi nhau, đành hạ giọng xuống dỗ dành:

- việc đó đợi anh về sẽ giải thích cho em nhé? mặc dù sắp vào hạ rồi nhưng mà trời vẫn sẽ có mưa, em chú ý thân thể một chút, có gì cứ nói với bọn nhân tuấn và vĩnh khâm, đừng sợ phiền, chú ý chăm sóc bản thân mình, đừng để bị cảm lạnh, anh lo.

đầu bên kia lưu dương dương thẫn thờ tựa vào đầu giường không đáp, cậu rõ ràng nghe được, nhưng lại chẳng biết nói gì.

- cũng trễ rồi, ngày mai em còn tiết buổi sáng nhỉ? ngoan, đi ngủ đi, anh không làm phiền em nữa.

thấy bên kia không đáp lại gì, tiền côn cũng chỉ có thể khổ sở nhìn màn hình, ngay lúc y chuẩn bị nhấn nút tắt thì đầu bên kia gấp gáp trả lời:

- chuyện, chuyện kia em chờ anh về giải thích đàng hoàng với em. đi, đi cẩn thận, nhớ chú ý, đừng... ừm, đừng làm việc quá sức!

có vẻ quá ngượng ngùng, cậu nhóc bên kia dặn dò xong liền cúp máy luôn.

tiền côn hạnh phúc nhìn màn hình di động, nở một nụ cười ấm áp từ tận tâm can, chuyên chú soạn một tin nhắn gửi đi. sau đó thanh thản tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.

- cừu con ngủ ngon, yêu em.

- ngủ ngon.

___________________

hoàng quán hanh ôm cái đầu sưng đau chạy về phòng, lén lút nhìn qua mắt mèo xem ông anh sinh đôi có chạy qua tới đây đập hắn hay không. thấy trước cửa một mảnh tối đen, quán hanh liền yên tâm khoá cửa, phi thẳng lên giường.

tính toán nghịch nghịch điện thoại một chút rồi đi ngủ, nhưng khi nhìn đến tin nhắn trên màn hình, hắn liền không do dự bấm nút gọi, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra.

tiêu đức tuấn ngồi ngay ngắn vào bàn học nhưng tâm trí đã sớm không đặt vào quyển sách luyện thi dày cộp trước mặt, đột nhiên di động vang lên làm cậu giật mình, suýt chút nữa là té khỏi ghế.

bình tĩnh nhìn tên người gọi đến rồi ấn nút trả lời, chân cũng tự động đến trước cửa sổ kéo rèm ra.

liền nhìn thấy thân hình cao lớn của hoàng quán hanh phía đối diện nhưng đức tuấn cũng chẳng có trả lời, chỉ đơn giản áp tai vào điện thoại, khoanh tay đứng đó.

hoàng quán hanh là người mở lời trước:

- đại tuấn, cậu vẫn còn học bài sao? giờ trễ lắm rồi đấy!

- cậu thấy rồi mà, tớ còn chưa làm xong đề luyện thi.

tiêu đức tuấn nhìn qua bên kia thấy lông mày quán hanh chau lại, hơi nhếch nhếch khoé môi.

hoàng quán hanh chuyên chú nhìn từng đường nét trên gương mặt tiêu đức tuấn, cho dù cách nhau cả một khoảng sân trống hắn cũng có thể thấy là cậu đang lo lắng, mà lo lắng vì cái gì, quán hanh hắn biết cả.

- nghe lời tớ đi, giờ trễ lắm rồi, sức khỏe cậu không tốt, phải đi ngủ đúng giờ cho đủ giấc chứ, ngoan, nghe lời tớ đi ngủ nhé.

- hoàng quán hanh cậu đừng có khinh thường tớ chứ, vì cậu là alpha nên mới thấy tớ yếu, rõ ràng trong các omega tớ vẫn nằm trong top khỏe mạnh cực kì đấy nhé!

quán hanh định lực tốt hơn người đương nhiên thấy khoé môi đức tuấn khẽ giương lên, nghĩa là cậu đang vui, hắn cũng yên tâm hẳn.

- được được, là tớ sai, bây giờ cậu mau mau tắt đèn nằm ngay ngắn trên giường, đừng để tớ phải sang dỗ cậu ngủ đấy!

- cái tên hỗn đản nhà cậu bớt lưu manh đi, tớ đi ngủ là được chứ gì.

tiêu đức tuấn vừa xoay người đóng cửa kéo rèm, cậu ngoan ngoãn trèo lên giường đắp chăn đàng hoàng, tay vẫn cầm điện thoại trò chuyện cùng hoàng quán hanh:

- này, tớ nằm ngay ngắn trên giường rồi, cậu mau mau đóng cửa đi ngủ đi!

đáp lại đức tuấn là tiếng chốt cửa sổ, sau là tiếng loạt xoạt của dép lê cùng tiếng nằm phịch xuống giường của quán hanh.

- đây đây tớ lên giường rồi, tớ chờ cậu ngủ rồi tắt nhé, yên tâm ngủ đi nào.

tiêu đức tuấn khẽ cười, bật loa ngoài lên, tay nhỏ vẫn cầm chặt điện thoại, cậu từ từ nhắm mắt lại, quả thật ngày hôm này có chút mệt mỏi.

chờ thêm một đỗi lâu nữa, đến mức đức tuấn tưởng chừng hoàng quán hanh cũng ngủ luôn rồi thì tông giọng trầm ấm của hắn từ điện thoại lại vang lên, xuyên qua đôi tai của đức tuấn chạy thẳng vào tim cậu:

- tuấn của tớ ngủ ngon, yêu cậu.

sau đó liền tắt máy, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng cùng với trái tim đang loạn nhịp của ai đó.

___________________

sau đây là chuyên mục chỉ dành cho những bạn lớn đủ 18 tuổi trở lên ~

còn những bạn nhỏ nếu không muốn bị hủy hoại sự trong sáng thuần khiết xin mời che mắt lại lướt qua thật nhanh nha 🙈

___________________

lý vĩnh khâm hơi mơ màng nhìn cái đầu đen mượt đang nhấp nhô giữa hai chân mình, tay bị trói chặt cùng hơi men trong người làm em khó chịu, thế mà người dưới thân lại một mực khiêu khích phân thân của vĩnh khâm, lửa dục nóng bỏng làm em phải vặn vẹo thân mình.

- ưm, hạo ~

từ anh hạo nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt mơ màng ngập nước vì men rượu cũng như men tình của em, gò má em đỏ hây hây, chân mày khẽ chau lại, đôi môi đỏ mọng bị gã cắn mút cho sưng tấy đầy dụ hoặc.

thân mình lý vĩnh khâm mềm oặt tựa vào đầu giường, áo sơ mi lụa mỏng xốc xếch buông vài cúc, lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại màu mật ong đầy dấu hôn quyến rũ.

lý vĩnh khâm ghét nhất là phải ở thế bị động, nhất là ở trên giường, em luôn muốn làm cho người đàn ông của mình thỏa mãn, hơn là ngồi ngốc một chỗ để mặc người ta khi dễ mình như thế này.

lý vĩnh khâm ghét cái cảm giác đó, không an toàn và thú vị tí nào.

nhưng hiện tại sức lực của em cũng chỉ đủ để ngâm nga vài câu vô nghĩa, thế nên vĩnh khâm đành bỏ cuộc, giơ tay đầu hàng.

gã cởi trói cho đôi tay đáng thương của em, khẽ hôn lên vết hằn đỏ ửng như an ủi, sau đó bịt mắt vĩnh khâm lại. từ anh hạo gằn giọng cảnh cáo:

- bé ngoan, nếu em dám kéo xuống, daddy sẽ không cho em ăn no, nghe lời.

lý vĩnh khâm bị bao trùm trong bóng tối có chút hoảng hốt nhưng vẫn không dám kéo miếng vải che mắt xuống, đành ngoan ngoãn nghe lời.

anh hạo thấy động tác của bé con mà không khỏi hài lòng, nhéo nhéo cái má phính ửng đỏ do chính tay mình chăm, bỗng có chút cảm giác tự hào.

gã đưa hai ngón tay vào miệng em, dùng tay trêu đùa với đầu lưỡi phấn nộn, nước dãi không kịp nuốt vương đầy cần cổ mảnh khảnh của vĩnh khâm.

dường như không thể chịu nổi với sự trêu đùa này, lý vĩnh khâm vặn vẹo eo, đem phía sau đã sớm đẫm nước cọ lên phân thân thô to gân guốc của từ anh hạo, theo bản năng phóng thích ra thật nhiều tin tức tố để quyến rũ bạn đời, miệng nhỏ nức nở cầu xin:

- a hạo, johnjohn, mau, mau cho em a ~ bé không chịu nổi nữa, daddy mau mau cho bé đi! ưm ha ~

gã nheo nheo đôi mắt, không kiêng dè phóng ra càng nhiều tin tức tố hơn so với em, áp chế bé cưng trong lòng. bàn tay to khỏe không nể tình vỗ một phát thật mạnh vào phiến mông cong nẩy của vĩnh khâm, in rõ năm dấu tay đỏ chói. gã trầm giọng đầy nguy hiểm, phân thân vẫn chà sát trước cửa mình không chịu tiến vào:

- lần sau còn dám không ngoan?

vĩnh khâm khổ sở lắc đầu xin tha, miệng nhỏ liên tục rên rỉ cầu xin. hình ảnh dâm mỹ đến tột cùng.

anh hạo khó khăn thở hắt ra một hơi, gã hít sâu, không báo trước đâm toàn bộ vào bên trong em.

lý vĩnh khâm được lấp đầy thỏa mãn rên hừ hừ như con mèo nhỏ, mà từ anh hạo ở phía trên nhìn thấy biểu cảm này của bé yêu liền hết sức hài lòng, không thèm để cho em thích ứng, gã động mạnh, lôi kéo cả hai vào vũng lầy dục vọng.

___________________

trịnh nhuận ngũ vận một thân tây trang sang trọng mà nghiêm chỉnh, mặt lạnh nhìn chằm chằm lý thái dung đang sợ hãi giữa hai chân mình.

thái dung nuốt nước bọt, lần này nhuận ngũ giận thật rồi, nếu anh mà không chiều ý gã, hôm nay chắc chắn sẽ không toàn thây rời khỏi đây đâu.

nghĩ là làm, anh hôn lên bàn tay to lớn, dùng răng kéo khoá quần gã xuống, tay lôi cự vật đang ngủ yên bên trong chiếc boxer ra.

nhẹ nhàng cọ cọ một bên má như lấy lòng, từng ngón tay thon dài cẩn thận cầm nắm vuốt ve cự vật thô to, thái dung vén tóc mái, khẽ hôn lên đầu khấc, sau đó liền há miệng không do dự ngậm vào toàn bộ.

cự vật của trịnh nhuận ngũ chậm rãi to lên trong khuôn miệng nhỏ làm anh hơi hoảng, lý thái dung đành khổ sở cố gắng lôi hết khả năng ra chiều lòng gã người yêu đang tức giận của mình.

trịnh nhuận ngũ tay trái cầm ly rượu vang còn một nửa khẽ đung đưa, tay phải nắm tóc lý thái dung mạnh bạo đưa đẩy cự vật to lớn đến đáng sợ vào tận sau cuống họng thái dung.

anh sợ hãi không biết làm gì, chỉ có thể theo bản năng phun ra nuốt vào cự vật to lớn theo nhịp đẩy của gã.

dòng tinh dịch nóng ấm tanh nồng nhanh chóng lấp đầy khuôn miệng xinh đẹp của thái dung.

- há miệng.

trịnh nhuận ngũ ra lệnh.

lý thái dung bất đắc dĩ há to khuôn miệng tràn đầy tinh dịch đặc quánh của nhuận ngũ ra, lại bị gã một tay bóp hàm, một tay đem nửa ly rượu vang kia đổ vào miệng anh.

- uống hết.

thái dung nghe lời, thật sự uống hết đến không chừa giọt nào, lại còn há to miệng xinh cho trịnh nhuận ngũ xem như chờ mong sự tha thứ, đầu lưỡi phấn nộn cùng khuôn miệng xinh xắn đỏ hồng thơm mùi cherry hoà cùng vị tanh nồng của tinh dịch và hương rượu vang quyến rũ của anh phả nhè nhẹ lên mặt nhuận ngũ. cự vật vừa mềm xuống của gã lại càng cứng rắn ngẩng cao đầu hơn trước.

- mèo con, nói nghe xem, biết mình đã phạm vào tội gì chưa?

trịnh nhuận ngũ dùng tay vỗ nhẹ một bên má trắng mềm còn ửng đỏ vì dục vọng, tay xấu xa còn lại lập tức ấn nút cao nhất, làm cho thứ đồ chơi đang chôn trong hậu huyệt lý thái dung rung lên mãnh liệt.

thái dung bất ngờ bị đánh úp, hai bắp đùi tê liệt vô lực chống đỡ, cả thân người mềm mại liền ngả lên người nhuận ngũ, mái tóc bạch kim dụi dụi vào cơ bụng săn chắc của gã như muốn lấy lòng.

- ưm ~ a... anh không, không nên cùng vĩnh khâm đến bar làm loạn, không nên, nên, ưm ~ ve vãn alpha khác khiến em không vui. anh, anh xin lỗi mà ~

trịnh nhuận ngũ một tay nhấc bổng lý thái dung lên vai, tay còn lại đánh một phát thật mạnh lên bờ mông trắng mềm của anh, làm thái dung không tự chủ kẹp chặt lấy vật hung mãnh đang rung lên trong hậu huyệt. sảng khoái đến nỗi phải a lên một tiếng.

gã ném anh lên giường, tay thô bạo rút đồ chơi ra khỏi hậu huyệt thái dung, thay thế bằng ba ngón tay thon dài của mình.

lý thái dung bị trịnh nhuận ngũ trêu đùa đến mất lý trí, chỉ có thể oằn mình khóc lớn cầu xin, chất dịch chảy ra thấm đầy tay trịnh nhuận ngũ.

nhuận ngũ đưa ba ngón tay thấm đẫm dịch ruột non ra trước miệng thái dung, anh hiểu ý ngoan ngoãn ngậm vào, liếm mút ngon lành.

- cầu xin đi, xem xem cái miệng của con mèo nhỏ này lợi hại đến mức nào?

gã đưa cự vật sưng to đặt trước tiểu huyệt đang không ngừng mấp máy mà cọ sát, không chịu đi thẳng vào, bàn tay to lớn liên tục đánh vào mông anh như trừng phạt. thái dung vừa khổ vừa sướng khóc thút thít, tay nhỏ cầm lấy cổ áo gã kéo xuống cầu xin.

- a a, ngũ... nhuận ngũ, anh thật sự biết sai rồi, mau, mau cho anh a ~

trịnh nhuận ngũ phát ra tiếng cười trầm thấp, gã thì thầm vào tai lý thái dung:

- mèo con, mau gọi chú.

anh ngại ngùng lắc đầu, ngượng nghịu chôn mặt thật sâu vào gối đầu, phải gọi như thế thật sự rất xấu hổ. nhuận ngũ không hài lòng, đưa lưỡi vẽ một vòng ngay vành tai mẫn cảm, thì thầm dụ dỗ thái dung sa bẫy:

- ngoan, mau gọi, em chắc chắn sẽ cho cưng ăn no.

bị động vào chỗ nhạy cảm, lý thái dung thật sự đã bị bức đến điên, hai cánh tay gầy gò vòng qua cổ nhuận ngũ, khóc lóc nỉ non:

- chú, a chú mau, mau cho bé, bé muốn ăn kẹo của chú ~

được người đẹp nỉ non cầu xin bên tai, trịnh nhuận ngũ không chút do dự đâm thật mạnh vào bên trong thái dung, cuốn lấy cả hai vào cơn mê.

___________________

viết xong muốn tắt thở 🤦🏻‍♀️

mọi người đọc vui vẻ nha 🙆🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro