Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đế Nỗ tức đến nổi gân xanh đầy mặt. Đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía người đối diện như thể sắp ăn tươi nuốt sống người ta. Đối diện gã, kẻ xinh đẹp không một chút liêm sỉ mà từ từ gỡ chiếc kính gọng tròn của mình xuống, để lộ đôi mắt sắc lẹm đầy mưu mô. Anh ta chà chà ngón tay trỏ vào ngón tay cái rồi nhếch mép cười .

"Anh đưa tôi tiền, thì cơ thể tôi mặc anh chà đạp. Không chết là được. "

Dưới ánh đèn đủ màu sắc của quán bar, Lý Đế Nỗ mặt mày cau có cười lên một cách đáng sợ. Hắn không nghĩ rằng cái con người đứng trước mặt mình lại có thể tráo trở như vậy. Khi ở trường, hắn tưởng La Tại Dân là học sinh chăm ngoan học giỏi, là hình mẫu con rể mơ ước của biết bao gia đình, thì giờ đây, người đứng trước mặt này chẳng khác gì đấm một cú đau điếng vào mặt hắn.

Đế Nỗ không biết tại sao lại cảm thấy La Tại Dân này có chút thú vị.

Kìm nén sự tức giận, hắn nắm chặt tay mình.

Lấy giấy lau đi vệt rượu còn trên người, hắn nghĩ bụng rằng muốn đè cái tên vừa đổ rượu vào người mình xuống mà đấm cho rụng rời tay chân. Vừa lau vừa nhìn Tại Dân, cái cục tức này lại lên cao một bậc.

" Đây là trả thù cho chuyện trước ? " - Lý Đế Nỗ nhướn mày.

La Tại Dân đặt khay để đồ lên bàn, vờ khoanh một tay ra trước ngực,sau ấy thì cười đến mức run cả hai vai mà đáp lại đối phương một cách lạnh nhạt.

" Nào dám đụng đến anh. "

Chuyện bắt đầu từ sáng nay, khi Lý Đế Nỗ đang vui đùa bên "vườn hoa" thì vô tình đụng mặt chàng thư sinh đeo kính. Hắn ấn tượng với sự lạnh lùng của tên ấy, nên nổi hứng liền ra trêu chọc anh ta. Giờ hắn nghĩ lại chuyện, trong lòng có vài ba phần khó chịu. Chỉ là đơn thuần chọc chơi một chút mà cái tên này lại đáp trả hắn bằng một câu nói đá xéo, đã thế còn dám hất rượu vào mặt mình trước mặt bạn bè. La Tại Dân biết hắn là người tự cao mà còn thách hắn chà đạp anh, khiến Lý Đế Nỗ giờ đây tức muốn nổ tung đầu.

" Cậu nói là tôi đưa cậu tiền thì có thể mặc cho tôi chà đạp đúng không? "

" Không có tiền thì thôi vậy. " Tại Dân toan bỏ đi chỗ khác.

Trong góc tối mờ mịt, Đế Nỗ rút ra một tấm thẻ màu đen. Hắn kéo tay anh lại, ép anh vào tường. La Tại Dân giật mình tròn mắt nhìn hắn. Hơi thở nóng hổi phả ra từ người trước mặt, ánh mắt sắc lẹm của hắn áp sát vào mặt anh.

Dí thẳng tấm thẻ vào bờ môi hồng hào kia, Đế Nỗ hơi nâng giọng, kiêu ngạo mà nói.

" Tiền tôi không thiếu. "

Hắn thấy Tại Dân ngơ ngác giương đôi mắt mị hoặc kia nhìn hắn một lúc. Bốn mắt mở to đối diện với nhau. Và vào lúc ấy, Lý Đế Nỗ mới có dịp nhìn kĩ hơn cái con người này. Anh có gương mặt vô cùng thanh tú, thậm chí còn đẹp hơn so với nhiều bông hoa của trường. Nhất là đôi mắt ấy, đôi mắt khiến người ta nhìn vào rồi khó mà dứt ra được.

Khi nhận ra cái tấm thẻ màu đen mà hắn dí vào môi mình là một cái thẻ ngân hàng, La Tại Dân liền thay đổi thái độ ngay lập tức. Anh không còn cau mày nhếch mép với Đế Nỗ nữa, mà anh lại giương cái ánh nhìn đầy ngọt ngào lên nhìn hắn.

"Anh muốn tôi làm gì cho anh đây? "

Ngay cả giọng điệu khi nói cũng thay đổi.

Hắn cười trong bụng, nghĩ rằng loài người thật ấu trĩ. Mọi thứ có thể chi phối con người bằng tiền, bản chất đã là như vậy.

Cầm lấy chai nước ngay cạnh bàn, hắn đổ thẳng lên đầu anh, mãn nguyện nhìn người trước mặt bị dày vò. Tại Dân im lặng chịu đựng, nhìn tấm thẻ mà hắn cầm, anh chỉ muốn giật lấy nó. Bở trước mặt anh là một đống tiền, là một tấm thẻ với thật nhiều tiền .

Vứt cái chai xuống đất, Đế Nỗ đưa tấm thẻ lên miệng anh, nhìn anh đang đứng đơ ra mà nói.

" Ngậm lấy, kêu tiếng chó cho tôi. "

La Tại Dân cả người ướt nhẹp, ngoan ngoãn ngậm lấy mà kêu. Hành động này khiến Lý Đế Nỗ không ngờ đến mà bật cười thật lớn. Vì tiền mà tên này có thể làm tất cả sao? Nghĩ đến đây, hắn nâng cằm anh lên rồi hỏi nhử một câu.

" Thật sự là đưa tiền thì anh sẽ làm hết à? "

La Tại Dân gật đầu lia lịa.

Nói thế chứ, nếu là một tên béo xấu xí đưa thẻ cho anh, thì anh sẽ không bao giờ chấp nhận đâu. Nhưng cái tên đang tìm cách dày vò anh này có nhiều sự đẹp trai ở đây, hơn nữa lại giàu, La Tại Dân ngại gì mà không bám vào cái đùi gà béo bở này chứ. Thôi, chịu nhục một chút, lát nữa sẽ có một nùi tiền.

Nhìn quần áo anh bó sát vào người làm lộ ra vài ba đường cong, Đế Nỗ nổi lên một chút dục vọng. Thấy được ánh mắt hắn đang soi xét cơ thể mình, La Tại Dân liền lấy tay che ngay đi. Anh vờ ngượng ngùng khó xử một chút để dụ sói hoang vào tròng.

Nhìn La Tại Dân như một con thỏ trắng mềm, Lý Đế Nỗ liền không nhịn được.

" Cậu cũng biết tôi đang muốn gì đấy nhỉ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro