e i g h t

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tại dân lọ mọ dắt con xe đạp mới từ nhà sau ra theo lời đế nỗ, hắn kêu trời vầy phải đạp xe mới đúng. con xe hàng đặt, yên cao đến eo tại dân một chút, lúc dắt ra còn bị bàn đạp va vào chân mấy lần.

"mày biết đạp xe không?" - đế nỗ nhìn tại dân đứng với chiếc xe đạp, biết là không hi vọng nhưng vẫn hỏi.

hồi trước tại dân cũng có đạp xe chở thóc gạo, mỗi bao gần cả tạ, nhưng mấy chiếc xe đó là hàng cũ, loại xoàng xoàng chưa kể tới là sườn xe không ngang. còn chiếc bên cạnh em lúc này, cao thì không nói rồi, đã vậy còn có sườn ngang, nhìn là biết cố chạy cũng chỉ té rêm mình.

"dạ biết, nhưng là loại mà thằng tèo hay chạy, chứ chiếc này con không." - tại dân gạt cái chống xe xuống, lui ra đứng cuối xe.

đế nỗ nhìn bộ dạng lóng ngóng khi dắt xe của tại dân cũng đủ biết, dù cho có biết chạy thì chiếc xe sườn ngang này cũng khó điều khiển được, chưa kể đến việc tại dân trăm phần khi leo lên chiếc này sẽ không chống chân tới. người ta hay bảo, điếc không sợ súng, chưa ngã làm sao biết đau, đế nỗ mặc kệ cái tỉ lệ bị té xe khi ngồi sau tại dân, tay chỉ về chiếc xe - "biết chạy là được rồi, chở tao."

em mở to hai mắt, cả tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, vẫn không thể tin được lời đế nỗ vừa nói. mặc dù biết cậu ba nhiều lúc cũng chỉ muốn làm khó em, nhưng không nghĩ đến việc cậu lại mạo hiểm bảo em chở như vậy. tại dân cứ ngập ngừng không dám lại, chân trái cứ tiến lên rồi lại lùi xuống.

"cậu đi công việc thì lấy ô tô đi, chứ con có đạp hết sức cũng không nhanh bằng đâu." - tại dân đánh bạo lên tiếng, đôi mắt cương quyết như muốn từ chối cái hiểm họa làm cả hai ngã xe - "chưa kể cậu ngồi ở sau, con chở không quen, cả hai đều té..."

"tao nói mày chở, sao mày nhiều lời quá vậy?" - đế nỗ cắt ngang lời tại dân, đôi mày rậm lại cau có, gương mặt tỏ vẻ khó chịu. chân cũng nhanh chóng leo lên yên sau ngồi, mặt ngoái lại hối thúc tại dân.

cũng chẳng còn cách nào khác, tại dân đành phải nghe theo lời hắn, lầm lũi đi lại chiếc xe, chân luồn qua chỗ sườn ngang mà bắt đầu đạp. nói không phải than, nhưng khi chở bao gạo cả tạ tại dân còn không cảm thấy khó khăn như lúc này. hai bên vai cứng đờ để gồng cho tay lái không bị lạng qua lạng lại, hai chân lại phải gắng sức lên mà đạp cho đều.

đế nỗ ngồi đằng sau, thấy đứa nhỏ trước mắt cứ nhấp lên nhấp xuống, hai bàn tay nắm chặt tay lái đến nổi gân, lưng áo đổ mồ hôi ướt đẫm, tuy có cảm giác tội lỗi nhưng hắn vẫn một mực ngồi thả lỏng đằng sau. chẳng có chút mảy may giúp đỡ, mặc cho tại dân chở hẳn đi qua ba con đường lớn, hai cái chợ, chiếc áo của tại dân nếu nói không ngoa thì có thể vắt ra cả xô nước đầy.

trời cũng không thích hợp để đạp xe như lời đế nỗ nói, cái nắng gắt cứ đập liên tục vào mặt em, gió thổi qua cũng không mát được hơn tí nào. chỉ có mỗi đế nỗ là cảm giác như đang đi dạo, trời có nắng thật nhưng gió thổi dìu dịu thoải mái.

"dừng! dừng chỗ này." - đế nỗ chỉ vào cái bãi cỏ trống ở sau hai bụi tre, râm mát hơn hẳn đoạn đường đi nãy giờ - "mày dựng cái xe ở đó, rồi đi với tao."

tại dân mệt đến thở không ra hơi, lại thắc mắc không biết cậu ba có việc gì ở cái bãi cỏ trống này. em đứng bên chiếc xe lồng ngực phập phồng, cố hớp lấy không khí cho căng tràn cả buồng phổi. đế nỗ mặc kệ tại dân mệt bở hơi tai, đi qua hai bụi tre, quay đầu lại có ý hối thúc.

đi qua hai bụi tre, vào sâu thêm tí lại nghe tiếng hò reo lớn tiếng. tại dân đưa mắt nhìn đám người đang vây vòng lại cổ vũ, hai chân bủn rủn đi lẽo đẽo theo sau đế nỗ. người mặc đồ bà ba, kẻ mặc veston, tất cả chỉ có điểm chung là đang chụm đầu lại reo la. đi tới gần, tại dân mới thấy được hai con gà đang chọi nhau khí thế.

"cậu ba, công việc của cậu đây hả?" - tại dân chỉ về phía hai con gà đang hừng hực lửa trong vòng người kia.

"bây giờ mày nhìn kĩ hai con gà trong lồng kia, mày nghĩ con nào sẽ thắng?" - hắn mặc kệ câu hỏi của tại dân, chăm chăm nhìn vào hai con gà sắp lên sàn kia, mắt đánh giá xem xét tổng lực cả hai - "con hắc kê kia có cái cựa bén đó, mày nghĩ nó thắng không?"

tại dân nhìn theo hướng tay của đế nỗ, đưa mắt qua trái nhìn con gà có cái đuôi đen đầy oai phong - "con không nghĩ nó thắng nổi con bên phải, tại mắt nó lừ đừ quá, chắc phải đá hai ba lần rồi."

có mấy điều đế nỗ sẽ không bao giờ biết được, tại dân là thằng nhỏ chuyên chăm gà đá. không nói đến việc đó, thì lúc nhỏ cũng hay lẻn đi coi đá gà. tuy không có tiền đặt, nhưng em hay mách nước cho mấy gã đặt, để được nhận vài đồng tiền thưởng. có mấy chỗ còn cấm không cho em vào, họ gọi em là thần gà, cứ mỗi lần có em, nhà cái thường hay thua lớn.

"mày nói sao, tao thấy con bên phải như mới ra trận lần đầu. cửa đâu thắng nổi con hắc kê." - đế nỗ cược mười đồng vào con hắc kê, mặc kệ cho lời của tại dân - "tao cho mày một đồng, tham gia cho vui."

ván trước đã xong, hai con gà chiến cũng sắp ra trận, trước trận nhà cái hỏi dò một lượt, cũng như đế nỗ ai cũng chọn hắc kê thay vì con gà lông trắng có vẻ yếu kia.

"chú ơi, con hắc kê to hơn con này, ít nhất cũng bốn mươi hoa, chấp gà tôi ăn 8 thì tôi mới cược." - tại dân nói với gã cao to đang thu tiền cược, tên đó cúi người ngang tầm mắt tại dân nhếch mép - "chú mày cũng rành quá, cược bao nhiêu?"

một đồng bóng loáng nằm trong lòng bàn tay của tại dân được đưa ra, khiến cho cả đám người ở đó phá lên cười. điều mà họ không bao giờ ngờ tới, với một đồng lẻ tại dân quét gần hết các trận gà. đế nỗ cũng không ngờ được tên gia đinh nhà mình lại có máu đỏ đen đến vậy, chơi hết ván này đến ván khác đều ăn đủ. hắn cười khi thấy cái dáng nhỏ đấy ngồi đếm lại mấy đồng bạc ăn được, còn phủi phủi mà cất tất cả vào túi.

có tên công tử mới nổi gần đó thua hết những trận cược đối đầu với tại dân, gã cay cú đến mắt đỏ hằn, quyết đặt tất cả vào ván cuối.

"tao đặt hết vào con này." - gà nói như rít lên.

"đi về, tao thấy mày nghiện lắm rồi." - đế nỗ nắm cổ áo tại dân xách lên - "cứ tưởng mày là chủ chứ không phải tao."

tại dân cười hề hề rồi đứng dậy, tay phủi hai bên quần, ôm cả túi tiền thong dong đi về, cho tới khi bị kéo trở ngược lại. lực kéo mạnh đến mức khiến tại dân bổ ngửa về sau, không chút phòng bị mà suýt ngã.

"mày tưởng ăn nhiêu đó của tao rồi muốn nghỉ là nghỉ hả?" - tên công tử ban nãy vẫn giữ mạnh cổ áo của tại dân, mặc cho em la oai oái lên - "muốn nghỉ thì ói tiền lại."

"ông buông ra, có chơi có chịu, thua thì thôi sao lại bắt tôi trả tiền." - em lớn giọng trả treo lại với gã, đủ để thu hút sự chú ý của đế nỗ - "buông cổ áo tôi ra!"

tại dân giật mạnh cổ áo lại, người lại chúi về phía đế nỗ. em lấy lại thăng bằng, ngang nhiên đứng ngẩng người lên, quay hẳn về sau xem tên nào chơi thua lại nổi máu giang hồ. thật ra khi nhìn mặt, tại dân cũng không rõ là ai, nhưng bộ veston màu đỏ tía cùng với chiếc caravat màu xanh đã đủ để tại dân biết hắn là tên giàu mới nổi ở đây. hai bên còn có tay chân bặm trợn đứng hùng hồn dọa người.

đế nỗ không nói năng gì, lui hẳn về sau để xem tên gia đinh nhỏ hay khóc sẽ giải quyết ra sao. hiển nhiên hắn cũng biết được tên lố bịch kia là ai, con của ông chủ lê, vừa thắng lớn đợt buôn vừa rồi, cũng là bạn hàng mới của nhà hắn.

"tao biểu mày ói tiền lại, thằng khố rách áo ôm này điếc hả?"

"ở đây có ai chơi thua thì được nhận lại tiền không? hay quý công tử đây hết tiền nên làm càn?" - tại dân không nể nang tên công tử trước mặt, một hai câu hỏi đủ làm gã muối mặt.

nhìn mặt của tên lê thắng đỏ như quả gấc, thái dương nổi đầy gân xanh, ai cũng nén lại không dám cười lớn. rõ là lố bịch, thua thì chịu nhưng vẫn cứ muốn ra vẻ. tại dân bình thường hiền lành lại mau nước mắt, mà mấy chỗ cờ bạc người vào kẻ ra này thì lại khác. em biết mấy tên này không cứng với chúng thì cũng sẽ nhừ đòn, thôi cứ nói cho gã bẽ mặt, chuyện bị đánh lúc sau cũng đỡ tức hơn.

mặc kệ cho mồ hôi lạnh bên tóc mai đang lăn dọc xuống, trong lòng lại thấp thỏm mong đợi cậu ba sẽ giải nguy, tại dân vẫn có móc xỉa thêm một câu nữa - "công tử đây, lần sau mang tiền nhiều một chút, rồi hãy tập ăn chơi..."

"tại dân!" - đế nỗ cắt ngang lời em, hai tay chắp sau lưng đi tới bên cạnh - "ăn nói vô phép tắc."

đôi mắt mở to không tin được vào tai mình, tại dân nhìn người bên cạnh mà đôi mày nhếch lên tỏ ý không hiểu. chuyện rõ ràng như ban ngày, đế nỗ không xen vào bênh em thì thôi, cớ sao lại nói em vô phép tắc như thể từ nãy đến giờ chỉ có em là cố gây sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro