12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 12


"Cậu tên là JungKook sao?"-Evan cũng đứng hàng đầu, ngay cạnh Taehyung, cậu ấy nghiêng mái tóc vàng óng ả của mình mỉm cười hỏi cậu.

"Có hứng thú với Hội học sinh à?"-Hoseok nhướn lông mày.

"Hỏi tên thôi làm gì mà căng?"-Ken, hội phó thứ nhất của BTC cười khẩy vỗ vai Evan.

"À, vừa nãy xin lỗi anh nhé, tôi nóng quá."-JungKook cười hì hì với Evan tiện mắt lườm sang Lim hàng dưới.

"Cũng đâu có đau."-Evan gãi gãi đầu. Đè lên đệm thịt rồi còn đau gì nữa?-"Mà em là người mới hả? Sao giờ mới thấy nhỉ?"

"JungKook à, đứng đây cho đỡ nắng này."-Yoongi kéo cậu sang đổi chỗ, để anh đứng cạnh Taehyung, nói chung là gia tăng khoảng cách giữa cậu và Evan.

"Suỵt."-Hoseok hàng sau vỗ vai cậu ra hiệu im lặng.

"Evan có hứng thú với cậu ấy à?"-Ken nhìn mặt JungKook cười ha hả.

"Hứng thú gì chứ? Cậu này..."-Evan nhíu mày, huých tay Ken, yêu cầu cậu ta ngừng nhây.

"Không phải thì là gì nữa, có cần tớ tìm hiểu giúp không?"-Ken nhướn người qua chỗ Taehyung và Yoongi hỏi JungKook.-"Em trai xinh đẹp à, tên gì vậy?"

"Xinh đẹp thằng già nhà anh à?"-Khoé mép JungKook giật giật, xinh đẹp là tính từ chỉ người nam tính như cậu sao? Thằng này loạn ngôn à?

"Đẹp sao mà ác mồm thế? Nói tên thì chết à?"-Ken giữ nụ cười đê tiện kia, vươn tay về phía cậu.

"Chỗ của cậu ở đây?"-Taehyung thấy khó chịu khi có người chen qua người mình, mặt hắn nhăn lại, nhìn xuống mặt Ken đang ở ngay trước ngực Yoongi.

"Mặt dày."-JungKook nhịn xuống không đấm vêu mồm tên Ken kia, cậu đơn thuần chỉ đập vào tay hắn một cái với lực sắp nhẹ, ít thì cũng bầm mấy ngày.

"Cậu..."-Ken trừng mắt đang định làm phản thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Yoongi đang nhìn mình, chính xác là anh khoanh tay nhìn Ken từ đầu đến giờ, cảm tưởng như bàn tay kia mà chạm đến JungKook dù chỉ là sợi lông tay thôi anh cũng khiến tên này trả giá lớn.

Chỉ một cái nhìn thôi cũng đáng sợ, Kim Ken lập tức thu người về vị trí đứng nghiêm trang, nhà họ Min đứng đầu về chuỗi khu mua sắm và giải trí còn nhà Kim Ken lại làm về ngành lương thực, thực phẩm, nếu làm Min thiếu gia phật lòng ngừng thu nhận lương thực nhà cậu ấy thì đời Kim Ken chắc chắn tàn.

Còn tên Evan, anh ấy cứ quay sang JungKook nhìn xong cười cười, tuy rất thiện lương nhưng mà khiến nhiều người nóng mắt.

Tỉ dụ:

"Mắt lác về một bên hay sao cứ nghiêng hết về bên này vậy?"-Hoseok chống eo, hất cằm về phía xa xăm nói bâng quơ.

"Này, Evan, anh muốn tham gia hội học sinh thì liên hệ với hội trưởng, đừng có nhìn về phía này với cặp mắt thèm thuồng nữa."-Jimin kiễng chân gõ vai người kia.

"Tôi có sao?"-Evan ngạc nhiên.

"Lại không à?"-Jimin nhướn mày.-"Ngắm tôi chứ gì?"

*Oẹ* NamJoon che miệng ngăn chặn mồm miệng phóng uế.

"Tôi không có."-Evan cười hiền.-"Là em kia, đẹp thật đấy."-Anh ấy chỉ về phía JungKook đang cười với Yoongi.

"Cảm phiền anh quay lên giúp, tôi không muốn người khác chắn trước mặt như vậy."-Taehyung từ nãy đến giờ hết bị Kim Ken chen qua rồi lại đến Evan to xác, không nhìn được phía trên kia đang phổ biến cái gì, bất quá mới lên tiếng.

"Cậu muốn đổi chỗ không?"-Evan góp ý.

"Anh muốn tôi làm hội trưởng BTC? Xin lỗi, tôi không có hứng thú."-Taehyung một chút cũng không nhìn Evan, hắn chỉ nhìn lên phía sân khấu và nói.

"Ý tôi là chuyển chỗ ngồi."-Evan đỏ mặt ho hắng. "Những thành viên trong hội sẽ bị anh che khuất tầm nhìn mất."-Taehyung thẳng lưng ngồi ngay ngắn, giờ mới để ý, từ nãy đến giờ Taehyung không động đậy tí nào, chắc là hắn lo rằng người có chiều cao thiếu thốn như Jimin ở phía dưới hắn không nhìn rõ phía trên sân khấu.

"..."-Evan xấu hổ quay lên.

Mọi người biết không? Evan học chuyên luật đấy, vậy mà không cãi nổi Taehyung. Cũng là tại chiều cao vạn người mê 1 mét 95 của đội trưởng đội bóng rổ nên Evan mới khổ thế này đây.

Ngồi mãi nửa tiếng nghe phía trên sân khấu phổ biến cái thổ tả gì cậu chẳng hiểu, che tay ngáp vặt mấy cái liền, đã buồn ngủ thì chớ, trời còn nắng vỡ cả đầu làm nhạt hết màu da Châu Á của cậu rồi.

"Cho này."-Là Taehyung, hắn ném cho cậu một cái quạt, đưa cho Yoongi xong bảo Hoseok phát cho mọi người, mỗi người một cái.

"Cái này ở đâu ra vậy?"-JungKook được cái quạt che nắng thích ơi là thích, cười toe toét.

"Tôi giấu trong áo phòng khi mọi người nóng."-Taehyung nhăn mặt quạt quạt, ở đây nóng kinh hồn.

"Cậu chu đáo thật đấy."-JungKook vui vẻ cầm quạt gật đầu.

"Cái gì?"-NamJoon trợn mắt.

"Tao có nghe nhầm không? JungKook à, mày say nắng à?"-Jimin gấp cái quạt không tin nổi vào tai mình.

"Sao thế?"-Yoongi quay xuống.

"Hôm nay JungKook khen Taehyung. Chuyện lạ có thật."-Jimin chép miệng không tin nổi tai mình.

"Bình thường JungKook ghét Taehyung lắm à?"-Yoongi ngây ngô.

"Không đến nỗi vậy."-Jimin biết ý ho ho, nhưng mà thật ra thì hơn cả ghét một tỉ lần.

Yoongi ngồi giữa hết nhìn JungKook rồi lại nhìn sang Taehyung.-"Hai người này mà buộc lại làm một chắc hay lắm nhỉ? Một bên nóng như lửa, một bên lạnh như băng."

"Tớ không dám nghĩ đến đó."-Jimin lắc đầu nguầy nguậy.

"Đến ngày đó chắc chắn thiên địa diệt vong, một ngọn cỏ cũng không thể sống."-NamJoon khẳng định.

"Đầu óc cậu vi diệu thật đấy."-JungKook cầm quạt quạt phành phạch về cơ bản thì không quan tâm lắm.

"Cũng không hẳn, tớ không ghét JungKook."-Taehyung nhún vai, khoé miệng hơi cong cong.-"Cậu ấy tuy đanh đá nhưng suy cho cùng tâm địa rất tốt."

*Quác quác* Tất cả im lặng dừng hình quay qua nhìn Taehyung nửa phút riêng JungKook sốc, thả nguyên cái quạt xuống ôm tim gào rú.

"Trời ơi, con sinh ra cũng được 17 năm rồi đây là lần đầu tiên có người khen con tâm địa tốt."-Cậu sung sướng.-"Được lắm, Kim Taehyung, con mắt nhìn người của cậu không tồi đâu. Sau này bổn gia sẽ đối xử với cậu thật tốt không để cậu chịu thiệt thòi, há há."

Cậu ôm bụng cười sằng sặc, tâm địa tốt? Hahaa, khá khen cho câu này. Bọn NamJoon với Hoseok toàn bảo cậu là tiên hắc ám không à.

"Tôi rút lại câu nói vừa rồi."

"Yah, Kim Taehyung."-Cậu đẩy hắn.-"Khen tôi một câu chắc cậu chết à?"

"Cậu thích được khen à? Được rồi, từ nay ngày nào tôi cũng khen cậu."-Taehyung hiếm hoi nở nụ cười xoa xoa đầu cậu.

"Cút đi. Khùng."-JungKook ném tay của Taehyung đi, vuốt lại mái tóc cho đẹp trai rồi tiếp tục quạt phành phạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg