14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap14


"Oapz~~~"-JungKook vươn vai, ưỡn thân thoải mái, nhìn xunh quanh căn phòng trống rỗng.

"Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ?"

Cậu gãi gãi đầu mơ màng nhìn đồng hồ.

"Chết rồi buổi tập trung."

Nhanh nhanh chóng chóng thay đồng phục rồi chạy xuống dưới sân.

Cái lũ người thất đức, ngủ dậy xong xách mông đi luôn không thèm gọi cậu gì cả, để cậu ngủ chổng hết các thứ lên mà không ớ một tiếng.

Trong lúc đó, dưới sân cả lũ yên lặng không dám thở. Ôi, không phải nói chứ nhưng mà mỗi học trồng rau thôi có cần phải nghiêm túc đến vậy không? Vừa mới xuống dưới sân đã bắt đứng nghiêm, thẳng lưng, đến ngứa cũng không được gãi, cái này ở trường cũng phải học không thèm nói đến, nhưng mà có cần phải nhất thiết nhìn thẳng vào bản mặt miễn cưỡng lắm mới xếp vào loài người của ông phụ trách kia không chứ? Lại còn ở đâu cái luật không được nhìn hướng khác, phải tập trung sự chú ý vào ông ta nữa, cả lũ dưới sân đang muốn lác mắt thì JungKook hớt hải chạy đến, oa, cậu đứng với ông phụ trách kia giống hệt như trước và sau khi phẫu thuật toàn diện vậy, xấu hổ thay cho ông phụ trách.

"Sao cậu này giờ mới đến."-Ông hăm he cái cây gậy lườm nguýt.

"A, em bị đau bụng ạ."-JungKook nói bừa.

"Tôi tưởng chỉ có phụ nữ mới đến tháng thôi chứ, đến con trai như cậu cũng bị cơ à?"- Ông ta khinh bỉ.

Mọi người ở dưới kia cười ầm lên như được mùa.

"Thầy là không biết hay cố giả vờ không biết? Con trai không có buồng trứng làm sao mà đau bụng tháng được ạ? Cái tế nhị thế này mà thầy cũng đem ra hỏi em sao?"-JungKook quắc mắt. Ông này láo, quá láo, cậu nà đau bụng thật thì ông ta quản được chắc?

Vừa dứt lời, cả lũ phía dưới lăn lộn ra cười làm sắc mặt ổng càng ngày càng đen lại.

"Cậu đến muộn, chạy 30 vòng sân cho tôi."- Ông ta dơ cây gậy trước mặt cậu.

"Nhưng mà hiện tại em vẫn còn đau bụng, em chạy mà có ngất ra thì thầy bế em vào phòng y tế nhé."-JungKook dùng ngón tay đẩy cây gậy ra khỏi mặt mình, xoa xoa bụng vốn dĩ vô cùng tốt của mình làm khuôn mặt tội nghiệp.

"Cậu...cậu... cút ra ghế ngồi cho tôi."-Không bắt nạt được cậu, khuôn mặt vốn dĩ đã biến dạng của ông ta cau có nhăn nhúm cả lại không ra giống gì chỉ ra chiếc ghế gần gốc cây cổ thụ gần đấy.

"Cảm ơn thầy nhiều."-JungKook huýt sáo tung tăng chạy ra ghế đánh thêm một giấc nữa. Cậu nào có biết từ lúc đó trở đi cậu được mệnh danh là 'hiệp sĩ BTS', ý là hiệp sĩ giết quỷ ấy.

Sau một buổi chiều cả lũ bận rộn với chỗ hạt giống cuối cùng cũng hoàn thành cũng là lúc JungKook ngủ dậy. Khi cậu mở mắt, vẫn như vậy, chẳng có một ai hết, à khoan, nhìn kĩ thì có thấy một bóng lưng nhấp nhô hí húi làm cái gì đó dưới ghế đá.

"Cậu làm gì vậy?"-JungKook hỏi.

"Hết hồn."-Taehyung ôm tim, nhìn xung quanh không có ai mới kéo JungKook ngồi xuống.-"Tớ trồng cây lạc."

"Sao không trồng ngoài kia lại trồng dưới ghế."- Nhìn đồ thần kinh này mặt mũi lấm lem cặm cụi đào bới cũng đáng yêu phết nha.

"Tớ sợ cây bị nắng chiếu vào đen mất."-Tiếp tục đào bới.

"..."-JungKook tí thì ngất.

"Sao thế?"-Taehyung đưa đôi mắt to tròn lên nhìn cậu.

"Cậu cất não ở kí túc xá à? Cái này phải ra nắng mới sống được chứ."-JungKook đập vào vai Taehyung, tốt bụng chỉ chỗ sáng sủa cho hắn trồng cây.

Taehyung thâm trầm chống tay nhìn cậu.-"Vậy là nếu trồng trong chỗ râm thì nó sẽ chết sao?"

"Không chết, nó chỉ yếu đuối và thiếu chất hơn so với cây khác cùng loại được sống dưới ánh nắng mặt trời thôi."

"Vậy còn tớ?"

"Hả?"-Ý hắn là gì a?

Đôi mắt của Taehyung sâu hun hút như kéo cậu vào trong suy nghĩ của hắn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một vòng cung.-"Tớ chỉ muốn cây lạc giống tớ mà thôi, tớ sống trong Kim gia cũng giống như cây đậu sống dưới gầm ghế, đều được bảo vệ. Cây lạc sẽ yếu đuối và thiếu chất, còn tớ thì thế nào?"

JungKook trầm tư nhìn hắn, cậu xoa xoa cằm suy nghĩ, thì ra là Kim Taehyung cô đơn muốn nuôi một thứ có chung số phận với hắn đây mà, nghĩ cũng tội nghiệp, ý của hắn cậu đương nhiên hiểu vì cậu cũng như hắn mà.

"Tớ biết cậu thiếu gì đấy."

"Thiếu gì?"

"Thiếu tư duy."-JungKook lè lưỡi.-"Muộn rồi, về tắm rửa thôi, nếu không sẽ hết chỗ đấy."

"Tớ rất thông minh mà."-Hắn bĩu môi đập đập chỗ đất vừa lấp hạt giống rồi phủi tay.-"Đi thôi." Taehyung khoác vai cậu.

"Này, bỏ ra. Chúng ta đâu thân thiết đến độ quàng cổ bá vai thế này?"-JungKook giẫy nẩy.

"Vậy sao? Trước lạ sau quen, đi thôi."-Hắn cố chấp kéo gì cổ cậu về kí túc xá.

"Yah, Kim Taehyung. Thả tớ ra."- Cậu làm loạn nhưng mà hắn khỏe quá, kéo cậu liền một hơi rồi lẳng cậu vào phòng kí túc xá sau đó chuẩn bị quần áo, hắn còn mặt dày cười cười chờ cậu cùng đi nữa. JungKook kì thị, đầu hắn chắc chắn bị cái gì va đập rồi.

________

Đợi đến giờ đi tắm thì phải hơn một tiếng, cả bảy người tập trung trong phòng nghe nhạc chơi. Đừng hỏi vì sao có máy mà nghe nhạc nha, anh Jin con trưởng Kim gia quyền cao chức trọng để làm gì chứ?

"Yoongi à, dạo này cậu ngủ ít nhỉ?"-Hoseok nhảy sang giường của anh nói chuyện.

"Dạo này tớ ngủ đêm rồi."-Yoongi không quan tâm lắm, chuộc được dế yêu liền ngồi đua xe.

"Vì sao?"

"Thích."

"Sao lại thích?"-Tiếp tục hỏi nhây.

"Cậu phiền quá."-Yoongi chép môi rồi nhảy sang giường bên cạnh.

"Vì sao tớ lại bị kì thị?"-Phụng phịu.

"Vì cậu ngu á há há."-JungKook vỗ vai Hoseok cười man rợ.

"Cút. Anh đây đang thất tình."-Hoseok đẩy JungKook ra, nằm úp mặt xuống gối đau khổ.

"Một ngày 24 tiếng thằng Hoseok nó phải thất tình mất 23 tiếng 59 phút rồi. Hahaaa, mà Yoongi có yêu nó bao giờ đâu mà thất tình? Thằng này được cái trí tưởng tượng phong phú."-Jimin ưỡn ngực cười thô bỉ.

"Yah, Park Jimin. Mày im một tí thì chết à?"-Hoseok ném gối.

"Ối má ôi, hôm nay thằng mồm đi chơi xa biết nói người khác im cơ à?"-NamJoon giật mình ho khụ khụ.

"Chúng mày chết chắc rồi, đứng lại đấy cho tao."

Hoseok nhảy xuống đất rồ ga càn quét ba thằng kia, nhưng mà được cái cả ba thằng đuổi nhau quen rồi nên chạy nhanh lắm chỉ khổ Hoseok ôm ngực thở hồng hộc tức ói cả máu nhìn ba thằng đang ôm nhau cười như dở hơi ở xa xa.

"Yoongi à, lần sau đá nó nhẹ nhẹ thôi. Cậu thì nó không dám làm gì nhưng còn chúng tớ thì khổ lắm a."-Jimin cười khụ khụ.

"Hoseok mà lên cơn thì cũng ác chiến phết đấy, không thua JungKook là bao nhiêu đâu."-NamJoon vuốt ngực.

"Thế quái nào lại lôi cả tao vào?"-JungKook sút mông NamJoon.

"Đúng là JungKook mà lên cơn thì biến thái lắm. Cậu ta véo má tớ, không cho tớ ngủ."-Taehyung nãy giờ xem truyền hình bất giác quay ra làm nhân chứng.

"Hồi nào?"-JungKook nuốt nước miếng, giả vờ như không biết gì hết.

"4 tiếng 20 phút khoảng 30 giây trước."-Taehyung nhìn đồng hồ.

"Tớ."-JungKook tím cả mặt, không biết nói thế nào.

"Taehyung không bao giờ nói dối."-Jin bên cạnh lại còn khẳng định.

"Mịa nó, thế mà bảo ghét Taehyung lắm mới chẳng vừa, hóa ra..."-Jimin khinh bỉ.

"Êu ơi, không ngờ mày biến thái như vậy, tao kì thị mày."-NamJoon nhăn mặt tránh xa.

"Tông môn chúng mày, bạn bè véo má một cái thì làm sao? Tao không những véo má còn véo nhiều thứ khác nữa đấy."-JungKook tím cả mặt, véo mông của Jimin và NamJoon xách lên làm hai thằng la oai oái.

"Á á, tao biết rồi. Xin lỗi mà, á..."- Kêu la thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg