30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 30


"Sao đây? Hot girl kia nói cái gì ấy nhở? Sao lại chúc phúc cho mày với Taehyung?"-Jimin gõ đầu JungKook. Theo Jimin nghĩ thì thằng quỷ này lại bày trò rồi.

Cậu liếc Taehyung một cái, thấy hắn ung dung lau miệng hình như không có ý muốn trả lời câu hỏi của Jimin. Trong tình hình này, cậu chỉ còn nước cười trừ nói thật thôi.-"Yuna theo tao nhưng tao không thích nên nói dối là tao với Taehyung một cặp thôi, dù sao cô bé kia cũng là quen Taehyung trước mà."

"À."-NamJoon gật gật đầu.

Bên này Yoongi cũng thở phào nhìn cậu đang gượng cười tháo nước ra uống một hơi.

"Mà Taehyung không có biết nói dối, chắc một mình em phải vất vả lắm mới lừa được Yuna nhỉ?"-Má Jin ăn nốt miếng cơm nói, cậu đứng hình luôn, sao cậu lại quên rằng Taehyung không thể nói dối nhỉ? Nhưng mà những gì hắn nói vừa nãy là thế nào? Rối rắm quá.

"Ăn xong rồi đi thôi."-Chưa kịp suy nghĩ, Taehyung đã cầm cổ áo cậu kéo ra khỏi chỗ.

"Ế ế, từ từ."-JungKook bị lôi xềnh xệch, may mắn là tay kia của Taehyung đỡ lưng cậu nếu không chắc cạp đất lâu rồi.

Cậu vừa đi vừa cắn cắn cái miệng chai nước, cậu đang nửa muốn hỏi nửa ngại không muốn hỏi, cái thắc mắc kia nói ra cũng khó lắm mà.

Thấy cậu rối như tơ, Taehyung nhìn qua mỉm cười, đặt bàn tay lên vai cậu.

"JungKook thích Yoongi không?"

"Có."-Cậu gật đầu.

"Hả?"-Taehyung tròn mắt kéo cậu dừng lại.

"Ai cũng thích, thích cả Yuna với Evan."-Cậu nhấc lông mày nhe răng ra cười ha ha.

"Kiểu của tớ đấy hả?"-Taehyung thở phào cốc đầu cậu.

"Ừ. Của cậu đấy."-JungKook tiếp tục đi, vừa đi vừa cắn cắn cái chai.

"Thật ra tớ cũng thích JungKook."-Taehyung đứng im tại chỗ, nhìn ra chỗ khác nói.-"Không theo kiểu của tớ mà là cảm nắng đến thích đến yêu đấy."

Cậu quay lại chăm chú nhìn hắn, mở tròn hai mắt long lanh như sao trên trời lặng người ngắm người con trai trước mặt đang dần đi đến chỗ cậu còn ôm cậu vào trong lòng.-"Tớ chẳng biết gì là yêu thương hết, chỉ biết đến giờ phút này tớ trở lên ích kỉ hơn, trở thành người xấu không muốn nhường nhịn cậu cho người khác nữa. Lúc đầu gặp cậu tớ đã nhớ rõ khuôn mặt và hình dáng của cậu rồi, cậu là lần đầu tiên tớ nhớ như vậy. Tuy là ác cảm nhưng mà khi tiếp xúc với cậu tớ nghĩ lại rồi, tớ thật sự thích JungKook đấy. Tớ muốn gần cậu, muốn nghe lời cậu, có chút muốn cậu bắt nạt nữa,.."-Nói đến đây mặt hắn đần thối ra.-"Chắc vì từ bé đến giờ mỗi cậu đánh tớ nên tớ mới ấn tượng sâu sắc hay sao ấy."

"Vậy là vì tớ chăm đánh cậu, mắng cậu, nhéo má cậu, bắt nạt cậu mà cậu quay ra thích tớ sao? Cậu thần kinh có vấn đề à?"-JungKook kinh hãi vùng vẫy khỏi ngực Taehyung.

"Chứ còn gì nữa."-Taehyung gật đầu.-"Cậu nghĩ nếu tớ bình thường tớ lại đi thích cậu á? Còn lâu mới có khả năng này, tớ suy nghĩ mấy đêm rồi, chắc chắn là vì cậu đánh tớ mạnh quá nên não tớ bị ảnh hưởng mới đi thích cậu. Tóm lại, cậu phải có trách nhiệm với tớ."

"Cái cậu này."-JungKook tức trợn mắt, dơ nắm đấm. Ý hắn bảo hắn bị điên nên mới có tình cảm với cậu, chỉ có người điên mới thích cậu, thế có bực mình không chứ?

Taehyung tóm lấy tay của JungKook, đưa vào môi mình hôn lên đấy một cái, rồi kéo cả cậu trở lại lòng mình.-"Tớ nghe cả rồi, cậu nói với Hoseok ấy. Thật sự tớ rất cảm động. Cảm ơn cậu đã luôn kiên trì. JungKook, tớ yêu cậu."

Cậu đứng hình, không nói được câu nào, chỉ im lặng mặc hắn ôm cậu trong lòng. Đây là kết quả mà cậu luôn mong muốn mà, hiện tại cậu rất hạnh phúc, cậu vòng tay qua eo Taehyung dựa má vào vai cùng đáp lại tiếng lòng của hắn. Thời gian à, dừng lại đi, cậu muốn mãi mãi sung sướng thế này. Điểm thuận lợi của hai thằng đàn ông ôm nhau chính là ngực lép, tiếng tim đập rộn ràng xuyên qua lớp áo đến hòa quyện cùng nhau, đối phương biết hết, hiểu hết, cái này thay cho lời yêu là thích hợp và lãng mạn nhất nè. Ahihi. "Này, còn Yoongi cậu tính nói với cậu ấy thế nào?"-JungKook ho hắng, khẽ đẩy Taehyung ra.

"Cứ như cậu nói với Hoseok là được rồi. Hoseok rất tốt."-Taehyung hôn lên tóc cậu.-"Hoseok còn tốt hơn cậu ấy, ít thì cậu ấy không đánh người bừa bãi."

JungKook tím mặt thò tay vào eo Taehyung, ngắt một cái làm hắn kêu la oai oái.

"Đây là con người thẳng thắn trung thực, cậu chẳng biết gì hết."-JungKook bĩu mỏ.

"Ừ cho cậu vui."-Taehyung xoa xoa eo gật đầu.

"Cậu..."-JungKook định chửi Taehyung nhưng mà suy nghĩ một lúc, thấy cậu chẳng bao giờ cãi lại hắn nên thôi bỏ đi.-"Tóm lại là vẫn không nên nói cho ai hết, bao giờ Hoseok cưa đổ Yoongi rồi tính tiếp chứ bây giờ mà lộ ra tớ sợ Yoongi sẽ tổn thương."

"Cậu ấy mà tổn thương cái gì? Nhìn Yoongi yếu đuối vậy thôi nhưng mà nội tâm của cậu không so bì được đâu. Tớ không sợ cậu ấy tổn thương, chỉ sợ cậu ấy mà biết sẽ..."-Taehyung ngừng một đoạn, nhìn qua JungKook.

"Sẽ gì?"

"Sẽ tăng tốc cướp cậu đi. Tớ thật sự không biết tranh cướp gì đâu, đến lúc đó rất khó xử."-Taehyung gãi gãi đầu.

"Đồ ngố tàu nhà cậu."-JungKook phì cười, cốc vào đầu đá một cái. Cậu cũng không trông đợi gì vào bản tính thánh thiện chân chính, thanh khiết pha lạnh lùng và ngớ ngẩn của Taehyung hết, cậu nói rồi, cậu sẽ không buông tay Taehyung là chắc chắn sẽ không bỏ rơi hắn, mà cậu là cái dạng gì chứ? Thật ra cũng chẳng phải đầu gấu đầu trâu gì nhưng cũng không phải dạng hiền lành, tốt bụng yếu đuối dễ bị sai khiển hay bắt nạt gì. Nếu có ngày chiến tranh xảy ra thì cậu sẽ bảo vệ cho Taehyung, dù sao thì hiện giờ hắn cũng là của cậu mà.

"Tớ không ngố đâu. Học hơi bị giỏi."-Taehyung nhăn mặt.

"Bỏ đi."-JungKook lắc đầu.-"Cậu thích tớ từ bao giờ?"

"Biết chết liền."-Không suy nghĩ, hắn lập tức trả lời.

"..."- Ờ. Tên đầu đất nhà cậu.

_____________

Hôm nay là ngày cuối cùng ở nơi này rồi, mọi người ở đây định mở một bữa tiệc tạm biệt. Từ sáng đến trưa tất bật mắc đèn, treo rạp rồi chuẩn bị đồ ăn đồ uống, JungKook hôm nay cũng bận rộn nhưng mà cậu tích cực lắm chạy chỗ này một ít chỗ kia một ít rất vui vẻ, hai răng thỏ nhe ra suốt. Đối với cậu, việc tự tay chuẩn bị một bữa tiệc như thế này rất có ý nghĩa nha, về nhà cậu phải năng tổ chức tiệc mới được chắc chắn sẽ còn vui hơn thế này vì cậu được ở cùng gia đình của mình nữa.

"JungKook, cẩn thận chút."

Cậu đang hí hoáy lắp bóng đèn lên thì có một bàn tay ấm áp bao lấy tay của cậu, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy nguyên bản mặt tên Taehyung đang cười tủm tỉm. Lợi dụng ăn đậu hũ con người ta, tên này quá đáng chết.

"Một cái bóng đèn không làm khó được tớ đâu."-Cậu ho hắng, đẩy tay Taehyung ra bên ngoài. Chuyện hai người còn chưa công khai, nếu để mọi người nhìn thấy, cậu độn thổ mất. Taehyung không đi, hắn vẫn đứng sau lưng của cậu, đứng rất sát, đến nỗi cậu nghe thấy cả nhịp đập trái tim của hắn nữa, nó làm tim cậu cũng xao xuyến theo, đầu óc của cậu hiện tại chẳng còn gì hết, đừng nói đến lắp bóng đèn mà đến cái đui đèn cậu cũng quên khuấy nó dạng gì rồi. Cậu thừa nhận, sức mạnh tình yêu thật kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg