41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap41 .

Loẹt xoẹt trên con đường đầy lá, gió lành lạnh luồn qua chiếc ảo mỏng, nó nhét headphones vào tai, siết nhẹ chiếc áo gió, đôi môi mỏng nhẹ lầm nhầm theo tiếng nhạc, bước chân nhún nhảy theo nhịp điệu. Nó, Jung Hoseok, chính là con người năng động như vậy, nhưng sao trông nó hiện tại sao cô độc thế? Ban ngày người ta vẫn thấy nó cười vui hạnh phúc nhưng đằng sau có ai biết rằng nó đang khổ tâm nhiều lắm hay không?

Cứ chậm dãi bước vô thức trên đường như vậy giống như một thói quen khó bỏ, bản tính của nó tò mò và thích chinh phục. Biết quãng đường kia thật dài và nhiều khó khăn nhưng nó vẫn muốn đi đến cuối cùng giống như thằng ngốc vậy, nếu ai hỏi nó rằng nó có mệt không? Nó sẽ trả lời là có, có chứ, nhưng mà đi nhiều mới biết được xung quanh cuộc sống tươi đẹp như thế nào, đó cũng là cách hưởng thụ. Giống như đối với Yoongi vậy, anh rất khó gần, tính cách lại quái gở nhưng nó vẫn thích, nó thích cảm giác được chinh phục anh và anh chính là quãng đường gian nan nhất mà nó đã đang và sẽ tiếp tục đi. Nhớ lại những ngày tháng Yoongi tránh Hoseok như dịch bệnh, nó lại rùng mình, bỏ đi, Yoongi chịu mở lòng với nó thế này là nó mừng rồi, nó không dám mơ ước xa vời gì hơn cả. Bước chân của nó cuối cùng cũng dừng lại, nhặt chiếc lá phong màu đỏ dưới chân, đem lên soi dưới ánh sáng mặt trời sẽ tạo ra một khoảng đất nhỏ màu cam nhẹ rất đẹp.

"Hoseok,..."

Nghe thấy âm thanh cụ non quen thuộc, nó giật mình rơi luôn chiếc lá phong vừa nhặt được. Yoongi tiến về phía nó, nhặt chiếc lá lên rồi đặt trở lại tay của Hoseok.

"Đừng nói cậu thích lá phong nhé."

Nó lúng túng xoa cổ:-"Rõ ràng là Yoongi thích mà."

Anh không nói gì nữa, chỉ mỉm cười chiếu tướng nó làm nó lúng túng hẳn. Yoongi rất ít khi để mắt đến Hoseok nha, nó đã từng mộng mơ đến ngày anh chăm chú nhìn nó thế này, nhưng mà, sao lại ngại ngùng nhỉ?

"Yoongi giờ này sao cậu lại ở đây?"

"Đây là trước cổng nhà tớ mà."-Yoongi nhún vai:-"Tớ phải hỏi cậu mới đúng."

"A."

"Đừng nói tiện đường."-Yoongi khôi phục khuôn mặt lạnh tanh.

"Tại sao?"-Hoseok chớp chớp đôi mắt, nó đang định nói ra lí do đấy mà.

"Cái kia..."-Yoongi chỉ lên chiếc camera treo trên cổng:-"Trời lạnh rồi, lần sau đừng đi bộ xa như vậy nữa, sẽ cảm đấy."

Anh nói rồi xoay lưng đi vào nhà, tên ngốc này, anh lại còn không biết nó thường xuyên đi bộ đến đây và đứng đần một chỗ lặng lẽ nhìn về phía khu nhà của anh hay sao? Anh biết, nó nhớ anh, cảm giác muốn được nhìn thấy anh dần dần thành thói quen, nhưng mà hiện tại anh không thể chấp nhận được Hoseok, đơn giản vì anh không muốn nó là người thay thế JungKook, anh không muốn tổn thương Hoseok. Anh hiểu nó đối với anh là thật lòng, như vậy anh cần phải cẩn thận hơn trong suy nghĩ của mình để không lầm tưởng tình bạn thành tình yêu. Một lần nhầm lẫn đối với anh là quá đủ rồi.

"Yoongi."-Hoseok cầm tay của anh giữ anh lại:-"Đừng không cho tớ đến đây mà, chỉ cần đứng ở chỗ này một lúc thôi tớ cảm thấy mình bớt một phần trống trải. Vì nơi đây có cậu mà."

Yoongi thâm trầm nhìn Hoseok:-"Xàm chó à? Ở cùng con khỉ JungKook cùng đồng bọn còn trống trải cái gì? Tớ, là tớ mới thấy trống đây này."-Anh vỗ ngực mình một cái, gạt tay nó ra khỏi tay mình.

"Tớ, tớ sẽ lấp đầy chỗ trống cho cậu mà."-Hoseok lập tức vẫy đuôi, dơ tay tạo hình trái tim đặt trên đỉnh đầu.

*Bing*

"Yoongi à, đau đấy."-Hoseok phụng phịu ôm trán vừa bị ăn cốc.

"Về đi, nếu để bố tớ nhìn thấy cậu đứng ở đây thì không chắc cậu toàn mạng về đến Jeon gia đâu."-Yoongi thở dài đi vào trong.

"A, tối nay JungKook mở tiệc, anh Jin sẽ đến đón cậu, nhớ đến nhé."-Hoseok hô to rồi cắm đầu cắm cổ chạy mất, vừa chạy vừa nhe răng ra cười rất vui vẻ.

"Aiz, con người này bao giờ mới lớn được?"-Yoongi bật cười lắc đầu ngán ngẩm.

____________

Trời hôm nay tuy hơi se se nhưng vẫn đẹp, thích hợp để ăn đồ nướng ngoài trời, Hoseok vừa về đến nhà đã bị Jeon thiếu sai đi đốt bếp dưới sự quản lí của đầu bếp, vì sao không kêu đầu bếp làm luôn? Vì như vậy còn gì là vui nữa chứ, JungKook mà, cậu phải đầy đọa được người ta mới chịu, điển hình là những người xung quanh như Taehyung là khổ nhất, phải cắt hành tỏi nước mắt đang tuôn như mưa, thốn không đỡ nổi.

"JungKook, tớ thái thịt cho, cậu bóc hành đi."

*Phập* Con dao phay cắm thẳng xuống thớt, JungKook nhấc mặt lên đê tiện nhìn Taehyung.

"Muốn đổi? Được, thay chỗ thịt bò này thành con Đậu đi, nó tăng động thế kia chắc chắn thịt sẽ thơm lắm đấy."

*Méooo* Đậu nghe xong nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

"Thôi, cậu hợp với dao kéo hơn tớ, cậu cứ tiếp tục đi."-Taehyung chấm nước mắt sụt sùi đến thảm thương.

"Mẹ đến rồi đây."-Junie xoa bụng đi vào, bên cạnh còn bốn người nữa. Người phụ nữ tóc bạch kim búi đơn giản trên đỉnh đầu lộ ra phần cổ cao kiêu hãnh, cô mặc chiếc áo vải voan ba lỗ bay bay cùng chiếc quần đùi ngắn càng tôn lên làn da trắng nõn nà cùng đôi chân dài miên man của mình, người đó hạ kính, nháy mắt với JungKook.

"Con zai, khỏe không?"

"Mẹ Kelly, em khỏe lắm, mẹ đã đi du lịch về rồi à?"-JungKook mau mau rửa tay rồi bay đến ôm mẹ Kelly một cái.

"Đáng ra là chưa, nhưng bà bụng to hắc ám gọi về."-Kelly chẹp môi, liếc mắt qua Junie bụng to đang cắn hạt dưa, vẫy vẫy tay.

"Em nhìn thấy mỗi Kelly sao?"-Dia, mẹ của Jimin bĩu bĩu môi. Người này hơn mẹ của JungKook hai tuổi vẫn mang nét hồn nhiên như trẻ con, khuôn mặt bầu bĩnh trong sáng trắng trẻo như gốm sứ, mặc váy A áo phông thoạt giống học sinh cấp ba chứ chẳng phải người đã có con học cấp ba nữa.

"Oa, mẹ Dia hôm nay đi ra ngoài cơ đấy, mẹ không sợ đen da sao?"-JungKook tròn mắt, mẹ Dia của nó suốt ngày chăm chú vào vi tính nha, lại sợ nắng nên ít ra ngoài kinh khủng, hôm nay lại có mặt ở đây đúng là kì tích.

"Là thủ lĩnh hắc ám bắt đi chứ còn lâu người ta mới muốn ra ngoài."-Dia nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.

"Chậc, ba Simon à, chiều Dia quá hỏng mất đấy."-JungKook húych người đàn ông mét chín lạnh như băng đứng ngay phía sau Dia, người này gương mặt sắc nét, giống như được trạm trổ từ kim cương tỏa sáng rực rỡ, đẹp theo kiểu quý phái nghiêm nghị. Park Simon là chủ nhân Park gia cũng là em trai ruột của ChanBi, người đã đưa Park gia đứng top4 gia tộc huyền thoại MMc.

"Vợ ba không khiến em quản."-Simon hơi cúi đầu để bằng với JungKook, ông nhếch khóe mép kiêu ngạo mỉm cười.

"Ble,.."-Dia khoác tay Simon lè lưỡi trêu JungKook:-"Simon là của mẹ."

"Ai mà thèm chứ? Em có rồi nhé."-JungKook cố lè lưỡi dài hơn.

"Mặc kệ em chứ."-Dia hất cằm.

"Ừ thì kệ mẹ."-JungKook hất cằm cao hơn.

Nhìn hai nhi đồng gân cổ cãi nhau, người lớn chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

"Nó 3 năm nữa là tứ tuần rồi đấy."-Kim hiệu trưởng soái ca nhíu mi.

"Tại mày cưng chiều quá mới thành thế này."-Kelly liếc Simon một cái rồi khinh bỉ quay đi.

"Ghen tị?"-Ánh mắt của Simon sặc mùi chế giễu.

"Ị vào mõm mày, thần kinh như mày tao không thèm nhé."-Kelly bĩu môi.

"Hai đứa im đê. Simon, không ra chào cháu sao? Taehyung phải gọi mày bằng cậu còn gì?"-Hiệu trưởng nhấp một ngụm nước ngọt, ánh mắt lóe lên tia tinh anh vốn có. Nếu Jeon gia và Kim gia thật sự chiến đấu thì không biết Simon và Park gia sẽ đứng về phía ai nha, thật khiến người ta phải mong chờ.

D.Sách ChươngCài đặtPalatino LinotypeSource Sans ProSegoe UIRobotoPatrick HandNoticia TextTime New RomanVerdanaTahomaArialHướng dẫnBáo cáo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg