【oneshot】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh mặt trời ấm áp, trong sân nhỏ có một thiếu niên dung mạo xinh đẹp ngồi trên xe lăn.

Trên đỉnh đầu có bóng cây che khuất những tia nắng gắt nên không quá nóng, thiếu niên nhắm mắt tựa hồ đang say ngủ.

Làn gió mang hơi lạnh thổi tung chăn mỏng, thiếu niên giật mình tỉnh giấc.

Sắc mặt tái nhợt, gò má xanh xao liền hiện ra trước mắt.

Ai nhìn qua liền biết người này có bệnh, nhưng nào phải bệnh lí thông thường.

"Nông Nông đã về-- đây là bạn của em sao?"

Thái Từ Khôn nhìn thấy Trần Lập Nông ở cổng nhà bèn dịu dàng cất giọng, thanh âm đặc biệt dễ nghe.

Thái Từ Khôn là tên của thiếu niên nọ, y có một em trai gọi là Trần Lập Nông.

Hai người bọn họ là anh em không cùng huyết thống, cha mẹ ra đi ngoài ý muốn, để lại Thái Từ Khôn hai chân tàn tật sống cùng Trần Lập Nông.

Thái Từ Khôn tàn tật là vì khi còn bé bị Trần Lập Nông vô tình đẩy ngã xuống cầu thang, y may mắn không chết nhưng cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Thái Từ Khôn yêu Trần Lập Nông.

Lí giải cho thứ tình cảm sai trái này, Thái Từ Khôn từ chối trả lời.

Chỉ biết rằng, đó là một tình yêu mù quáng và nhuốm màu đen tối.

Bởi vậy, y thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện cũ khiến Trần Lập Nông đắm chìm trong mặc cảm tội lỗi.

Thái Từ Khôn ôm trong mình một chấp niệm rằng chỉ có cách giày vò tinh thần của Trần Lập Nông như thế, hắn mới không coi y là gánh nặng mà vứt bỏ.

Thái Từ Khôn chính là muốn Trần Lập Nông luôn thủy chung khắc ghi vào tim, đôi chân của y trở thành phế vật như thế này là do hắn.

Anh em cũng chỉ là mối quan hệ trên giấy tờ, căn bản là không cùng máu mủ. Ngày dài tháng rộng, ai dám chắc rằng hắn sẽ vì y mà ở lại?

"Nhà người ta ở ngay gần đây, ra ngoài không mang theo chìa khóa nên em mời sang nhà mình chơi."

Trần Lập Nông không chú ý đến biểu cảm của Thái Từ Khôn có cái gì không đúng, vừa rồi hắn nói chuyện với y còn mang theo ý cười.

Sau khi giúp Thái Từ Khôn vào trong nhà, Trần Lập Nông liền đi chuẩn bị hoa quả tiếp đãi vị khách kia.

Thái Từ Khôn âm thầm đánh giá, hiếm khi thấy Trần Lập Nông nhiệt tình như vậy, hẳn khách nhân đây cũng chiếm được không ít cảm tình của em trai y.

Choang!

Ly nước rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Trần Lập Nông ở trong bếp nghe thấy động tĩnh, hắn tưởng rằng Thái Từ Khôn không cẩn thận làm vỡ ly, dù sao thì anh trai hắn cũng đã đem đồ đạc trong nhà đánh vỡ rất nhiều cái rồi.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, tớ sơ ý làm đổ ly nước thôi."

Trần Lập Nông cầm lấy mảnh vải đi tới nhặt mảnh vỡ thủy tinh, ly là bị khách nhân đánh nát, bởi vì người kia vừa nhìn thấy nụ cười quái dị của Thái Từ Khôn lập tức bị dọa đến run tay.

Thời điểm Trần Lập Nông hỏi làm sao vậy, khách nhân vẫn duy trì dáng vẻ thất thần mà im lặng một hồi.

Khách nhân thầm nghĩ chẳng qua vừa rồi mình bị hoa mắt, hiện giờ nhìn Thái Từ Khôn lại thấy y rất bình thường.

Hoa quả rất nhanh được bưng ra, ba người cùng trò chuyện. Thái Từ Khôn ngồi bên cạnh khách nhân đột nhiên nói về việc năm đó Trần Lập Nông đem y đẩy xuống bậc thang, dẫn đến sự tình thân thể y phải chịu cảnh tàn tật.

Chỉ thấy sắc mặt của Trần Lập Nông càng lúc càng khó coi, sau cùng hắn mới lái sang chuyện khác.

"Tớ đi trước, người nhà có lẽ đã về."

Khách nhân bỗng nhiên đứng dậy chào tạm biệt, Trần Lập Nông không mấy bất ngờ với thái độ này, cũng chỉ biết đáp lại một câu.

"Được rồi, tạm biệt."

Lần thứ hai Trần Lập Nông đem người mang về nhà, người ta vẫn là bị Thái Từ Khôn dọa chạy mất.

Trần Lập Nông gắt gao liếc đến Thái Từ Khôn đang ngồi trên xe lăn, hắn bước tới siết chặt lấy tay y.

Thái Từ Khôn thế mà lại nở nụ cười mười phần ngây thơ đối hắn.

Muốn bao nhiêu thiện lương liền có bấy nhiêu, thật nực cười!

"Tại sao lần nào cũng phải nhắc đến chuyện đó?"

Tại sao Thái Từ Khôn cứ mãi dằn vặt Trần Lập Nông?

Hắn nhịn không được cơn tức giận, hai mắt hằn những tia máu hệt như con sói hoang mất kiểm soát, chỉ chực chờ nuốt chửng lấy người mà hắn gọi hai tiếng anh trai.

Y rõ ràng mang vẻ ngoài của một thiên thần, cũng chỉ là vài lời nói, cớ sao lại khiến hắn còn đau đớn hơn ngàn dao đâm đến thế?

"Em chỉ có thể là của anh, dựa vào cái gì... dựa vào cái gì bọn họ lại có thể ở bên em?"

Thái Từ Khôn vuốt ve khuôn mặt Trần Lập Nông, tận hưởng cảm giác chạm vào từng đường nét khôi ngô ấy.

Tất cả mọi thứ thuộc về hắn, đã sớm trở thành một nỗi ám ảnh mà y không thể gọi tên.

Đôi mắt cún con đáng yêu cùng nụ cười rạng rỡ, kể từ cái ngày định mệnh ấy, y không còn thấy chúng xuất hiện nữa.

"Của anh?"

Trần Lập Nông hỏi ngược liền bị Thái Từ Khôn khẽ hôn một cái, hắn thất thần trong giây lát.

"Của anh, em chỉ có thể là của anh, không bao giờ có thể thoát khỏi anh..."

Cầu xin em, vĩnh viễn không được bỏ rơi anh.

Thái Từ Khôn mỉm cười khả ái.

Trần Lập Nông chỉ thấy lạnh sống lưng, đáy lòng nảy sinh tà ý.

Nếu anh thật sự muốn chiếm hữu tôi cho riêng anh đến thế, được thôi, tôi sẽ chiều ý anh.

Trần Lập Nông nhắm mắt hít thở sâu một lúc, chợt hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng đào căng mọng của Thái Từ Khôn, dứt khoát cắn xuống.

Không theo quy tắc nào, không có một tia ôn nhu, thậm chí còn vô cùng thô bạo.

"Arg...!"

Bờ môi mềm mại bị Trần Lập Nông gặm mút đến bật máu, một cỗ hương vị tanh nồng dần lan tỏa trong khoang miệng.

Trần Lập Nông một lần nữa cậy mạnh, hắn xé rách áo của Thái Từ Khôn, đùa bỡn đầu vú nhạy cảm của y đến sưng đỏ.

Giờ phút này Trần Lập Nông đã bị lửa giận che mờ lý trí, hắn nhanh chóng trút bỏ những gì còn sót lại trên người Thái Từ Khôn.

Khoảnh khắc đem hai chân y tách ra, hắn thật sự muốn hủy hoại người kia.

"Ah--- anh... anh đau......"

Bất luận là Thái Từ Khôn nói cái gì cũng không thể ngừng lại Trần Lập Nông, tiểu huyệt không được khuếch trương liền bị cự vật thô to xâm nhập.

Trong không gian vang lên âm thanh da thịt va chạm mãnh liệt đầy dâm đãng, Trần Lập Nông tàn nhẫn thúc những cú thật mạnh tại đỉnh sâu nhất trong địa phương chật hẹp.

"Ah... hah... ah... Nông Nông thật tuyệt a... Ahhh------"

Tiếng rên rỉ quyến rũ kiều mị của Thái Từ Khôn không ngừng kích thích Trần Lập Nông động tình, hắn nhịn không được bèn bóp chặt cái miệng nhỏ của y, côn thịt rút ra đâm vào càng thêm điên cuồng.

Cuối cùng, nơi tiểu huyệt vốn bị lấp đầy bởi tinh dịch cũng ngăn không được chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra, Thái Từ Khôn hạ thân bê bết máu.

Cơ thể gầy yếu của y xem chừng như không chống cự nổi mà run rẩy từng hồi, hơi thở dần loạn nhịp.

Trần Lập Nông lúc này đã thỏa mãn dục vọng mới chịu ngưng thần nhìn xem Thái Từ Khôn bị hắn làm thành cái dạng gì, không ngờ đến lại bị thảm trạng của y dọa đến xém mất nửa cái mạng.

"Em xin lỗi, em xin lỗi..."

Trần Lập Nông gấp gáp ôm Thái Từ Khôn tiến vào phòng tắm, sau khi chính mình tắm rửa sạch sẽ cho y, hắn vội vàng đến hiệu thuốc.

Thuốc dán lạnh buốt đột ngột đắp lên miệng vết thương, Thái Từ Khôn thần trí mơ màng có chút giật mình. Y thiếp đi từ lúc nào không biết, Trần Lập Nông xin lỗi y đương nhiên không có nghe thấy.

"Hì..."

Thái Từ Khôn tỉnh lại đã thấy Trần Lập Nông thật sự ghé vào đầu giường y mà ngủ, hắn là không dám để y ở một mình. Y si mê ngắm nhìn em trai, cười ngốc một tiếng.

Thái Từ Khôn một chút cũng không hề trách Trần Lập Nông, y thậm chí còn rất vui vẻ vì Trần Lập Nông đối mình có thể phát sinh loại chuyện như vậy.

Nếu là chán ghét y, hắn đáng lẽ phải nên buông tay ly khai mới đúng.

"Dậy rồi à, đừng nháo..."

Trần Lập Nông tuy nhắm mắt nhưng lại không có ngủ say, rất nhanh liền bị thanh âm đáng yêu của anh trai đánh thức.

Hắn quan sát thấy sắc mặt của y có vẻ khá hơn nhiều, lại nhớ tới đêm qua là bản thân làm anh trai ra nông nỗi này, ngập ngừng hỏi.

"Chỗ đó... có đau lắm không?"

Thái Từ Khôn lập tức lắc đầu lia lịa, y xoa xoa mông nhỏ.

"Không, không đau. Anh khỏe lắm, không có đau chút nào a~~"

Ngốc muốn chết, Trần Lập Nông chợt thấy lòng nhẹ nhõm đi đôi chút.

"Nông Nông thích anh đúng không...?"

Thái Từ Khôn hai tay ôm má Trần Lập Nông, chân thành hỏi một câu.

Trần Lập Nông sửng sốt, hắn thế mà lại không biết đáp án.

Trần Lập Nông không trả lời, Thái Từ Khôn cũng không vội.

Trần Lập Nông vĩnh viễn không thể rời xa Thái Từ Khôn.

Một chiếc lá khẽ rụng rơi trên chóp mũi Thái Từ Khôn, y nhẹ nhàng lấy xuống.

Y vô thức cầm chiếc lá khô trong tay chăm chú nhìn, chỉ là không kiên nhẫn được bao lâu, tâm lại xao nhãng mà nghĩ đến Trần Lập Nông.

Thiên a, em trai nhỏ của y thế mà lại xuất hiện ở cổng nhà rồi.

"Nông Nông đã về~"

Thái Từ Khôn trước sau như một, y luôn bày ra khuôn mặt sủng nịch đối Trần Lập Nông.

"Sao lại ra ngoài?"

Cái nhà này thực ra không còn người nào bình thường.

"Anh muốn đón Nông Nông của anh về mà~"

Thái Từ Khôn bệnh kiều ngày một nặng, rốt cuộc đã đem Trần Lập Nông tra tấn đến phát điên rồi.

"Anh muốn thế nào mới chịu nghe lời?"

Vừa dứt lời, Trần Lật Nông liền cắn nát làn da mịn màng ở cổ Thái Từ Khôn, huyết vị tanh nồng ngập tràn trong không gian. Cứ mỗi một giọt chảy xuống, Trần Lập Nông lại thè lưỡi ra liếm đi.

"Anh vẫn luôn rất nghe lời a......"

Thái Từ Khôn nở nụ cười dụ hoặc, y đặt tay lên mặt Trần Lập Nông, nhưng lần này là do Trần Lập Nông chủ động bài bố.

Trần Lập Nông dịu dàng bế Thái Từ Khôn lên rồi ôm chặt lấy y, trong miệng hắn còn vương mùi máu, Thái Từ Khôn cư nhiên ghé mặt lại gần liếm sạch. Cánh môi liên tục hé mở đầu lưỡi đã nhuốm màu đỏ thẫm, y rõ ràng là đang làm động tác sắc tình, ánh mắt lại vô cùng thuần khiết.

Trần Lập Nông ngây người. Hắn chỉ muốn chỉnh anh trai một chút, ai ngờ họ Thái này lại giỏi câu hồn đoạt phách đến vậy, tôi đây nhất định thao chết anh!

Phân thân Trần Lập Nông đã sớm cương cứng chống đỡ đằng sau Thái Từ Khôn, lại nói tới chuyện hắn không cho phép Thái Từ Khôn bất luận mặc cái gì phía dưới.

Nửa người trên của y một chiếc áo len phớt hồng trông thật đoan chính, hạ thân lại không có mảnh vải che chắn da thịt trắng nõn. Nơi hậu huyệt phấn nộn thậm chí còn đút lấy thứ đồ vật khó nói, dùng chăn lông che phủ, dâm thủy ướt đẫm xe lăn.

"Đang đợi em sao?"

Trần Lập Nông lấy ra đồ vật, khuếch trương cùng bôi trơn đều là bước thừa thãi, Trần Lập Nông trực tiếp tiến vào.

"Ư--- Đúng vậy a~ anh vẫn luôn đợi em..."

Thái Từ Khôn được Trần Lập Nông đè dưới thân ở một bên ghế sofa, cả người mềm nhũn để hắn tùy ý thao lộng.

Thái Từ Khôn đặc biệt ưa thích chạm vào gương mặt Trần Lập Nông, cảm giác chân thực quá đi.

Hắn là của y, chân chính thuộc về y.

"Nông Nông thật tuyệt...ah...ha...ah..."

Thái Từ Khôn hô hấp dồn dập luôn thành công kích thích dục vọng của Trần Lập Nông, thật sự là ngọt ngào mị nhân! Y càng rên rỉ, hắn càng tăng tốc đem côn thịt cương cứng đâm sâu tận trong tiểu huyệt, trừu sáp càng thêm mạnh mẽ.

Thái Từ Khôn chưa bao giờ hô dừng lại, y muốn Trần Lập Nông thêm nữa.

Y hận không thể để hắn nuốt vào bụng mà giày xéo, để Trần Lập Nông chỉ có thể là của riêng y.

"Không cho phép ngồi ngoài sân nữa, ngoan ngoãn đợi em ở trong nhà. Biết chưa hả, bảo bối?"

Hạ thân đã sớm bị thao nát đến mức Thái Từ Khôn cũng không cảm nhận được đau đớn nữa, nội tâm có chút chết lặng, nhưng việc này đối y không thành vấn đề.

Trần Lập Nông si mê y, thế là đủ.

"Dạ, anh nghe."

Thái Từ Khôn chu môi hồng đào hướng Trần Lập Nông muốn hôn hôn, hắn không chút do dự liền bắt lấy cái miệng nhỏ kia mà hôn xuống.

Tiểu huyệt của y vừa được Trần Lập Nông tẩy rửa sạch sẽ, dây dưa hôn loạn một hồi lại bị chính hắn lần nữa đem cự vật mãnh liệt cắm vào.

Thái Từ Khôn ôn nhu mỉm cười, chấp nhận điên cuồng cùng Trần Lập Nông mặc cho thân thể đã sức cùng lực kiệt.

Chỉ cần là Trần Lập Nông, y vĩnh viễn đều cam tâm tình nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro