Chương 6 • Xuất viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không gây gián đoạn bất cứ điều gì chứ?" Valeria hỏi. Cô vẫn ở ngưỡng cửa, do dự và không chắc chắn một cách kỳ lạ.
"Tất nhiên là không rồi." Bất chấp sự bối rối của mình, Norah cố gắng nói trước. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ năm tuổi bị bắt gặp khi lén ăn vụng bánh quy.
Rowdy chỉ đơn thuần nhắm mắt lại - Norah cho là anh cam chịu trước viễn cảnh phải đối mặt với một Bloomfield khác. "Em có thể vào," anh ta nói một cách vô duyên.
"Nếu không tiện thì tôi sẽ ghé vào lúc khác..." Valerie gợi ý, liếc nhìn họ một cách nghi ngờ. "Sẽ không có vấn đề gì đâu." Ánh mắt cô chạm mắt em gái mình, Norah tin chắc rằng hai má mình đang đỏ rực.
"Đừng lo," Rowdy lẩm bẩm, "Em không làm gián đoạn điều gì đâu."
"Rowdy yêu cầu em đi cùng anh ấy trở lại Texas... với tư cách là y tá riêng của anh ấy," Norah giải thích, lưỡi cô ấy lắp bắp khi nói ra từng từ. Cô yếu ớt chỉ tay về phía chiếc bàn được bày biện công phu và bình đựng rượu bằng bạc.
"À..." chị gái cô đủ thông minh để hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Em đã quyết định nhận công việc chưa?" Valerie nhìn Norah hỏi.
"Em không," Norah nói dứt khoát.
Rowdy lại cau mày. "Đáng lẽ tôi nên biết cô ấy cũng sẽ bướng bỉnh như em. Norah không muốn công việc đó, thậm chí với mức lương gấp mười lần cô ấy kiếm được ở đây."
"Em nên đi rồi," Norah nói trong lúc đeo túi xách lên. "Em chắc rằng hai người có rất nhiều điều cần nói với nhau."
"Không cần đâu," Valerie phản đối một cách trôi chảy. "Thực ra, chị muốn em ở lại hơn." Cô lấy chai rượu từ chiếc xô bạc và đọc nhãn hiệu. Rõ ràng là cô ấy rất kinh ngạc, bởi vì lông mày của cô đang nhướng lên. "Em thấy được anh đã không tiếc bất kỳ cái giá nào."
"Em có mặt ở đây để hả hê hay em muốn nói chuyện?" Rowdy cáu kỉnh hỏi.
"Anh ấy trở nên nóng nảy," Valerie thì thào cảnh báo Norah, "Khi mọi chuyện không thuận theo ý mình."
"Đừng bình luận về tôi như thể tôi không có mặt ở đây," Rowdy ngắt lời. Anh đã sử dụng thanh hình tam giác để duỗi thẳng người và thay đổi vị trí. "Em và tôi cần làm rõ mọi thứ, Valerie Bloomfield."
"Em không nghi ngờ việc chúng ta sẽ làm thế," Valerie tán đồng. "Nhưng giờ phải gọi là Valerie Winston."
Norah muốn rời đi, nhưng cô cảm thấy như chôn chân tại chỗ. Tầm mắt cô rời khỏi Valerie và đáp trên người Rowdy, tự hỏi anh sẽ tiết lộ bao nhiêu cảm xúc của mình với chị gái cô. Anh yêu chị ấy đủ nhiều để bất chấp tất cả bay đến Thung lũng Orchard, cho đến tận lúc này cô cũng không hiểu hết ý định của anh là gì.
"Bỏ ngoài tai hết thảy những gì tôi đã nói với em, dù hậu quả có ra sao em vẫn chọn kết hôn với Carlton," anh nói với giọng trầm.
"Colby," Valerie và Norah đồng thanh sửa lại.
"Ai cũng được," Rowdy cáu kỉnh đáp. Em đã kết hôn với cậu ta! Để đáp trả, Valerie giơ bàn tay trái phe phẩy ngón áp út.
"Em đã đặt nụ hôn tạm biệt cho sự nghiệp của mình rồi, em có thật sự hiểu ý nghĩa của chuyện đó không?" Rowdy nói. "Tôi đã chứng kiến ​​chuyện đó xảy ra hàng nghìn lần, sự nghiệp rực rỡ bị đổ sông đổ biển và tất cả chúng đều nhân danh tình yêu. Theo những gì tôi được thấy, đống đó chỉ là một mớ hỗn độn."
Valerie không phản hồi gì trong một lúc lâu. "Đã từng có lúc, làm việc cho anh và CHIPS là điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."
"Nhìn thấy chưa?" Rowdy hét lên, quay sang Norah và chỉ vào Valerie, "chuyện đó đã xảy ra rồi! Và cô ấy chỉ mới kết hôn, sao chứ? Hai tuần."
"Ba," Valerie chen vào.
"Ba tuần và tâm lý cô ấy đã biến động rồi."
Valerie phá lên cười, và Norah phần nào yên tâm về sự thích thú của chị ấy. "Tình yêu có xu hướng thay đổi với một người."
"Vậy thì trời độ tất cả chúng ta." Rowdy khoanh tay trước ngực và kiên định nhìn ra ngoài cửa sổ. "Em là một trong số những người giỏi nhất," cuối cùng anh nói, vẫn không nhìn thẳng vào hai người phụ nữ. "Thật hổ thẹn khi vụt mất em."
"Theo như em nhớ, anh đã không cho em nhiều sự lựa chọn. Anh không giao cho em công việc mà em muốn dù anh biết em sẽ không ở lại Texas."
Anh nhăn mặt và Norah nhìn thấy một tia tiếc nuối trong mắt anh, sự xuất hiện trở lại của nỗi đau xót mà cô đã nhìn quen mỗi khi nhắc đến tên Valerie. Norah cũng trải qua nỗi đau của riêng mình khi biết rằng người đàn ông mà cô bắt đầu yêu có một mối quan tâm sâu sắc đến chị gái cô.
"Tôi... có lẽ đã hành động hơi vội vàng," Rowdy nói với vẻ ăn năn hối lỗi mà anh không buồn che giấu. "Robbins là một người tốt, đừng hiểu lầm ý tôi, nhưng cậu ấy không có bản năng gan dạ như em khi thực hiện dự án mở rộng này. Cậu ta nhận nhiệm vụ vì tôi yêu cầu, nhưng sự thật là, em luôn là người phù hợp nhất. Không phải Robbins."
Valerie đi đi lại lại trong phòng trong im lặng; Norah gần như muốn yêu cầu chị gái mình nói điều gì đó để bầu không khí giảm bớt căng thẳng. Valerie chỉ kể cho cô nghe một chút về cuộc đối đầu giữa cô và Rowdy, nhưng cô biết lời xin lỗi đã được thốt ra. Vị sếp tiền nhiệm của Valerie đang cố gắng cứu vãn tình thế.
"Ý anh là gì vậy, Rowdy? Rằng anh muốn em trở lại với CHIPS cho dự án mở rộng?"
"Đó chính xác là những gì tôi đang đề cập đến."
"Em đã không còn là một nữ doanh nhân như trước đây nữa, như anh đã vạch trần. Hôn nhân đã hủy hoại em rồi, anh biết đấy."
Khuôn mặt của Rowdy giãn ra với một nụ cười. "Có một vài hy vọng chờ em. Sau khi em quay lại với CHIPS, chúng ta sẽ xem xét thái độ công việc của em. Tất nhiên sẽ cần thời gian, sự rèn luyện và kiên nhẫn, nhưng Robbins và tôi sẽ có thể giúp em vào guồng."
Valerie không nói gì. Norah nhìn chị gái chằm chằm, mong chị ấy trả lời Rowdy. Cô mong chị ấy nhận ra rằng anh đã phải trả giá thế nào để đưa ra lời đề nghị đó. Nếu Valerie không đánh giá cao việc anh rất khó khăn khi hạ cái tôi thừa nhận mình đã sai, thì Norah đã bị thuyết phục trước rồi. Chắc chắn Valerie thực sự hiểu những điều anh nói!
"Tôi rất tự hào."
Trong một lúc Rowdy không phản ứng gì, rồi anh ta đập tay vào tay kia và lầm bầm mắng. "Em sẽ từ chối tôi, phải không? Tôi biết cái vẻ cố chấp đó của em. Rõ là dòng máu chạy trong huyết quản." Anh ta lườm Norah khi nói.
"Em vẫn chưa xác nhận được với bản thân mình. Dự án sẽ tiêu tốn từng phút thức giấc liên tục nhiều tháng và em không chắc đó là điều mình muốn," Valerie thành thật nói với anh.
"Em cứ sẵn sàng đảm nhận nó trước đã." Rowdy đưa ra lập luận: "Có gì khác đâu?"

"Em đã kết hôn rồi. Ngoài bản thân mình em còn có trách nhiệm với người đó nữa. Em không hoàn toàn hiểu được chuyện đó sẽ dẫn đến điều gì khi lần đầu tiên đề xuất với anh, nhưng bây giờ em đã biết và em sẽ không để CHIPS kiểm soát cuộc sống của mình nữa. Không còn nữa."
"Vậy em định làm gì? Đi chân trần trong nhà và mang thai suốt quãng đời còn lại?"
"Rowdy!" Norah trách phạt, cảm thấy khó chịu vì anh nói chuyện với chị gái cô theo cách đó. Anh lờ cô đi, cau có với Valerie.
"Sau cùng thì em và Colby cũng muốn có con, nhưng em đang đùa giỡn với ý tưởng bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình."
"Phần mềm?" Đôi mắt đen của anh trở nên sắc bén như thép. Không cần phải thông báo với Valerie về việc cạnh tranh gay gắt nếu cô ấy chọn.
"Không," cô nói với vẻ thích thú. "Tư vấn. Em sẽ giúp các công ty xác định họ cần gì—hệ thống, phần mềm, bất cứ thứ gì. Em sẽ đặt giờ làm việc của riêng mình và sẽ đào tạo những người khác, vì vậy một khi công việc kinh doanh mở rộng - hoặc em tự mở rộng - thì sẽ không thể quản lý được." Cô cười toe toét với Rowdy. "Em có thể kết hợp công việc và gia đình theo bất cứ cách nào phù hợp với mình nhất."
Anh gật đầu. "Khá hợp lý."
Valerie cười sảng khoái. "Điều đó không quá khó để thừa nhận, phải không?"
"Không," anh đồng ý. Mắt anh dịu lại khi quan sát Valerie. Anh dường như đã quên mất Norah đang ở trong phòng. "Tôi thật ngu ngốc khi để em rời khỏi Texas. Chúng ta có thể đã có một cái gì đó tốt đẹp giữa cả hai. Một mối quan hệ thực sự tốt.
Ánh mắt của Valerie khi gặp anh, ở trong đó Norah đọc được rất nhiều điều. Chị gái cô rất ngưỡng mộ Rowdy Cassidy, nhưng sự tôn trọng mà cô dành cho anh không bao giờ có thể so sánh với tình yêu mà chị ấy dành cho Colby.

"Tôi biết, tôi biết," Rowdy nói với một nụ cười yếu ớt. "Vô ích, quá muộn. Well, tôi chúc em và Carlton những điều tốt đẹp nhất."
"Colby," Valerie và Norah nhắc anh, và cả ba phá lên cười.

* * *

"Con về nhà sớm hơn ta tưởng," David Bloomfield nói khi Norah bước vào nhà một giờ sau đó. Ông đang đứng ở ngưỡng cửa phòng làm việc của mình, mặc áo choàng bằng vải nỉ và đi dép lê. Một cuốn tạp chí nằm trên tay và chiếc ghế yêu thích của ông ấy. "Ta vừa định pha cho mình một tách sô cô la nóng. Con có muốn uống cùng ta không?"
"Chắc chắn rồi ạ." Cô kéo bố vào bếp. "Steffie đâu?"
"Chị ấy đi ăn tối với Charles. Con không nghĩ chị ấy sẽ ở nhà trong thời gian này đâu."
Có vẻ như Steffie và Charles sẽ kết hôn sau hai tuần nữa.
"Con có vui không?" David hỏi theo cách giả vờ thông thường của ông ấy. Norah hiểu cha cô đủ rõ để nhận ra sự quan tâm của ông nhiều hơn là sự tò mò vu vơ. Ông háo hức muốn nghe chi tiết. Và tối nay, Norah cũng háo hức được trò chuyện như vậy.
"Lúc nãy con vừa ăn tối với Rowdy. Anh ấy đã mời." Trong khi cô đang nói, Norah lấy một cái xoong trong tủ và đặt nó lên bếp để hâm nóng sữa cho ca cao của họ.
Cha cô dựa lưng vào ghế, tạo một tư thế thoải mái.
"Bố," Norah nói, cầm hộp sữa trên tay và nhìn lơ đãng vào khoảng không. "Nếu bố có cơ hội đi du lịch để tìm... một công việc, bố có nhận không?"
"Cũng tuỳ. Phụ thuộc vào việc ta sẽ đi du lịch ở đâu?"
"Một chặng đường dài xa nhà—nhưng vẫn còn ở trong nước ạ. Texas. Nó sẽ không hẳn là niềm vui - hoặc chính xác thì con không rõ. Đó chỉ là một công việc. Đại loại thế." Rowdy có thể nói rằng anh ta cần cô, nhưng Norah biết rõ hơn thế. Chín mươi phần trăm thời gian cô sẽ chỉ xoay quanh anh. Ngay cả khi cô ấy nhất quyết yêu cầu Rowdy đi chậm lại, thì anh cũng không có khả năng nghe theo cô. Theo những gì cô nghĩ, sự hiện diện của mình chẳng có tác dụng hữu ích nào, ngoài giải trí. Chẳng phải anh nói rất thích tranh luận với cô sao?
"Ta có thể hiểu là Rowdy đã yêu cầu con đi cùng cậu ta khi cậu ấy rời Thung lũng Orchard không?"
"Làm y tá riêng của anh ấy," Norah giải thích trong lúc đổ sữa vào nồi. "Chỉ trong vài tuần thôi."
"Con không chắc chắn những gì mình muốn, phải không? Sự cám dỗ muốn đi cùng cậu ấy là có, nhưng con không cảm thấy thoải mái khi làm điều đó. Ta đoán có đúng không?"
Norah hơi ngạc nhiên khi thấy cha cô dễ dàng nhận ra tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô, nhưng cô chỉ nhún vai đáp lại.
"Con thích Rowdy Cassidy rồi chứ gì?" cha cô hỏi.
Norah thêm ca cao vào sữa ấm và khuấy nhanh. "Anh ấy cứng đầu như một con la, và con thề là con chưa từng thấy ai tự cao hơn thế. Sự kiêu ngạo của anh ta không thể giải thích được và anh ta..."
"Nhưng con thích cậu ấy." Cha cô lại nói, và lần này lời nói của ông là một câu khẳng định chứ không phải một câu hỏi.
Tay Norah bất động. "Con nghĩ chắc có điều gì đó không ổn với con, bố ạ. Rowdy yêu Valerie - đáng lẽ anh ta nên nói thẳng ra thì hơn."
"Con có chắc về điều đó không?"
Norah không chắc chắn về bất cứ điều gì. Không phải bây giờ. Có điều, thật vô lý khi Rowdy có thể ôm và hôn cô theo cách anh đã làm nếu anh thực sự yêu chị gái cô.
"Valerie đã đến gặp anh ấy... trong lúc con vẫn ở đấy. Anh ấy yêu cầu chị trở lại làm việc cho anh ấy một lần nữa. Cô quay trở lại bếp và tiếp tục khuấy. Cảm xúc của cô về những gì đã xảy ra giữa Rowdy và chị gái cô vẫn chưa được tiêu hóa hết trong đầu. Lời đề nghị của anh với Valerie thực sự có ý nghĩa gì? Có phải anh khao khát có được chị ấy trong cuộc sống của mình đến mức sẵn sàng bỏ qua cuộc hôn nhân của chị với Colby? Một cơn đau nhói xuyên qua khi cô nghĩ đến điều đó.
"Con có chắc là mình không nhầm sự hối tiếc với tình yêu chứ?" cha dịu dàng hỏi cô. "Rowdy và Valerie đã làm việc cùng nhau trong một thời gian dài. Lễ đính hôn của con bé đến như một cú sốc đối với cậu ấy. Cảm giác của ta về cuộc đối đầu cuối cùng của hai đứa nó lúc Valerie bay về Houston là cả hai đều nói ra những điều khiến chúng nó hối hận về sau."
"Valerie không từ chối, nhưng chị ấy xin thời gian để suy nghĩ kỹ. Chị ấy từ chối thực hiện bất kỳ cam kết nào. Norah rót ca cao bốc khói vào những chiếc cốc và mang chúng ra bàn. "Nhưng bố biết đấy, con nghĩ đó chính xác là những gì Rowdy mong đợi ở chị. Lúc đầu anh ấy rất tức giận, nhưng theo con thấy thì anh ta chỉ muốn thể hiện một chút cái tôi mà thôi."
David cười khúc khích, sau đó nhấp một ngụm sô cô la nóng. "Ta đoán việc bị hai cô con gái của ta 'từ chối' trong một buổi tối là một cú đả kích đối với thằng bé."
Norah dừng lại. "Sao bố biết con đã từ chối?"
David nhún vai. "Ta vừa bảo đấy. Không chắc vì sao, nhưng ta biết. Bây giờ con có định đổi ý không?
"Trước đó con đã khẳng định rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn—còn bây giờ thì không ạ."
Việc biết rằng Rowdy sẽ rời đi trong vài ngày nữa khiến cô ngập ngừng. Phản ứng của anh rõ ràng là giống nhau. Anh ấy không cần y tá riêng, và nếu cô chấp nhận lời đề nghị hào phóng của anh, cô sẽ chỉ ở đó để làm một công cụ giải trí... Norah thở dài.
Cha cô chỉ vào chiếc vòng cổ bằng sapphire và kim cương. "Cái đó mới à?" Ông hỏi.
Norah đặt tay lên cổ và gật đầu. "Rowdy tặng nó cho con - con nghi là hối lộ. Con dự tính nên trả lại cho anh ấy. Nhưng đã quên mất mình đang đeo nó trên người. Chiếc vòng cổ thật đẹp, phải không bố?"
"Rất đẹp. Nếu con càn lời khuyên của ta về chiếc vòng cổ, thì hãy giữ nó. Rowdy không bao giờ coi đó là một khoản hối lộ đâu. Cậu ấy thực sự biết ơn về tất cả những gì con đã làm." Ông uống ngụm sô cô la cuối cùng và đứng dậy.
"Sao bố lại chắc chắn như vậy ạ?" Norah muốn biết.
Cha cô do dự, khẽ cau mày. "Ta chỉ đặt mình vào trường hợp đó thôi." Nói xong, ông quay người bước đi.
* * *

Khi Norah đến bệnh viện vào sáng ngày hôm sau, giường của Rowdy trống không.
Cô bước vào phòng và trong một thoáng cô cảm thấy choáng váng đến nỗi không cử động được. Qua một đêm trằn trọc cân nhắc những ưu và nhược điểm trong lời đề nghị của anh, cô cảm thấy mình phải nói chuyện với anh một lần nữa, ngay cả khi phải đến bệnh viện vào ngày nghỉ của mình.
"Em tìm ai?" Rowdy hỏi từ phía sau cô.
Cô quay lại và phát hiện ra anh đang ngồi trên xe lăn, chân duỗi ra và được đỡ. "Việc đó đã xảy ra khi nào?"
"Mới vài phút trước thôi." Chắc chắn anh cảm thấy rất tốt khi được rời khỏi chiếc giường đó.
Norah cười và biết ngay bản thân muốn làm gì. "Em tưởng tượng là có. Chờ ở đây. Em sẽ quay lại ngay, em hứa." Cô đăng ký tại trạm y tá, xem qua biểu đồ của Rowdy và nhanh chóng trở về phòng của anh.
"Em đang âm mưu làm gì thế?" anh hỏi khi cô bước ra sau chiếc xe lăn và bắt đầu đẩy anh xuống hành lang. "Này, chúng ta đi đâu vậy? Đừng nhanh như vậy," anh lẩm bẩm. "Anh đang bị chóng mặt... Với cả, anh muốn có cơ hội ngắm cảnh. Tất cả những gì anh được thấy trong nhiều tuần qua là bốn bức tường y hệt nhau."
"Hãy kiên nhẫn một xíu," Norah nói đầy thích thú. Việc thấy chiếc giường của anh trống không đã khiến cô rơi vào tâm trạng khó khăn. Nhưng một khi cô đã nhìn thấy anh và quyết định mình nên làm gì, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cô gần như phát cuồng với ý tưởng đó.
"Em đang bắt cóc anh à?" anh nói đùa, khi cô đẩy anh vào thang máy. "Nghe có vẻ hơi lập dị, nhưng anh có thể chịu được."
"Anh thôi đi," cô nói, mỉm cười với một vị linh mục đi chung thang máy với họ.
Rowdy tiếp tục: "Anh luôn biết việc em cuồng si vì anh mà. "Nhưng anh không nhận ra em cuồng nhiều thế"
"Rowdy!" Cô đảo mắt, rồi nhìn về phía vị linh mục. "Cha sẽ phải thứ lỗi cho anh ấy, thưa Cha. Anh ấy vừa trải qua vài tuần bị trói trên giường.
"Vâng ta thấy được." Vị linh mục liếc nhìn chân phải của Rowdy.
"Có... những rắc rối khác," Norah nói với một tiếng thở dài quá mức.
"Tội nghiệp anh bạn. Ta sẽ cầu nguyện với Chúa cho cậu, chàng trai trẻ.
"Cám ơn cha," Rowdy nói nghiêm túc đến mức Norah không thể phá ra cười khúc khích.
Buổi sáng thật tuyệt. Mặt trời đang chiếu sáng, và hương thơm của những bông hoa nở bay qua trong làn gió ấm áp. Chim cổ đỏ, chim kim oanh và chim xanh bay lượn, ríu rít vui vẻ.
Đi theo một con đường trải nhựa, Norah đẩy chiếc xe lăn về phía một khóm bụi hồng nhỏ nhìn ra thị trấn. Thung lũng Orchard nằm trải ra như một tấm chăn phức tạp bên dưới họ. Norah bước tới để quan sát khuôn mặt của Rowdy khi cô tiễn anh về nhà.
Trong một lúc lâu anh không nói gì. "Đó là một nơi yên bình, phải không?"
"Vâng," cô khẽ nói. "Mọi người vẫn quan tâm đến nhau ở đây." Cô ngồi trên chiếc ghế đá và hít thở không khí trong lành buổi sáng.
"Đây có phải là lý do em không đồng ý đi cùng anh?" Rowdy hỏi, nhìn ra ngoài thị trấn. "Vì em không muốn rời khỏi Thung lũng Orchard?"
"Không phải," cô thành thật trả lời. "Anh chính là lý do."
"Anh?" Anh mang một cái nhìn bối rối, đau lòng. "Là vòng cổ phải không? Em cho rằng vì anh đã tặng em một món quà sa xỉ nên anh sẽ đòi hỏi ở em nhiều hơn là y tá của anh."
"Không," cô nói với anh. "Điều đó thậm chí còn không xuất hiện trong tâm trí em. Bởi rất nhiều thứ khác." Cô ngả người ra sau, chống tay lên chiếc ghế dài sưởi nắng. "Em chưa từng ấn tượng với ai nhiều hơn anh, Rowdy Cassidy ạ. Khả năng phán đoán trong kinh doanh của anh, sự quyết đoán của bạn, tinh thần tuyệt đối của bạn. Và lòng tốt của anh cũng vậy. Ngay khi em tin rằng anh là người đàn ông tự cao tự đại nhất mà em từng gặp, anh đã làm một điều tuyệt vời khiến em hoàn toàn bối rối."
"Như thế nào?"
"Giống như đề nghị chị gái em quay về công việc mà chị ấy muốn."
"Anh từng cư xử tệ với Valerie. Cả hai chúng ta đều biết điều đó, và anh phải sửa sai. Anh đã hoài nghi rằng em nghĩ anh vẫn còn vương vấn cô ấy. " Anh dừng lại như thể anh đang cố giải mã vẻ mặt của cô. "Nhưng anh thề sự thật không phải thế. Nếu em muốn biết, thì anh đã cảm thấy mình bị lừa dối khi Valerie trở lại Houston đính hôn. Anh đã nhớ cô ấy suốt những tuần đó, và anh đã mong được gặp lại cô ấy biết bao. Nhưng rồi đón tiếp anh là tin cô ấy tuyên bố sẽ kết hôn cùng một vi bác sĩ nào đó." Anh lắc đầu. "Anh thú nhận với em, anh đã cảm thấy như một tát vào mặt khi nghe tin về Colby."
Một gánh nặng dường như được trút khỏi vai Norah. Nhất thời xúc động, cô rướn người về phía trước đủ để chạm môi vào má anh.
Bối rối, Rowdy đưa tay lên quai hàm. "Như vậy có gì?"
"Phần thưởng cho việc gọi đúng tên Colby." Cô mỉm cười nhẹ nhõm. Sự oán giận của Rowdy đối với chồng của Valerie đã biến mất và, tuy miễn cưỡng, anh đã chấp nhận cả tình huống và người đàn ông đó. Cô cũng thoáng hiểu được cảm xúc của anh: lòng kiêu hãnh của anh đã bị vùi dập nặng nề. Rowdy đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, và đột nhiên - với Valerie - anh không còn làm được vậy. "Xin lỗi," cô nói, "em không cố ý làm gián đoạn anh."
"Đừng vội vàng như vậy." Anh khoanh tay, thư giãn trong nắng ấm. "Em sẽ làm gì nếu anh nói đúng tên Colby ba lần liên tiếp?"
Norah mỉm cười. "Em không biết. Có thể sẽ thấy sắc nổi lòng tham".
Rowdy cười thẳng thừng, rồi trở nên nghiêm túc. "Anh sẽ nhớ em lắm."
Norah cụp mắt xuống khi nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô. "Em cũng sẽ nhớ anh," cô thì thầm.
Anh nắm lấy tay cô, dùng tay mình bao bọc chúng lại. "Đi với anh nhé, Norah," anh nói. "Anh sẽ làm việc gì đó với bệnh viện. Anh sẽ mua lại cả tòa nhà nếu cần, nhưng anh muốn em ở bên cạnh anh."
Sự cám dỗ được ở bên anh mạnh mẽ đến mức Norah phải nhắm mắt lại trong một thời gian ngắn để chống lại sức hút gần như thể xác mà cô trải qua. "Em...không thể."
"Tại sao?" anh hỏi, rõ ràng khá bực tức. "Anh không hiểu. Em muốn, anh biết em muốn, và anh cũng muốn em ở bên anh. Chuyện này quá khó hiểu à?"
Norah áp hai tay lên mặt anh. Anh rất thân thiết với cô. Khi nói lời chia tay với anh, cô chắc chắn một phần nhỏ trong mình sẽ chết.
"Trả lời anh đi," anh nài nỉ.
Norah cảm thấy cảm xúc dâng trào trong mình, cảm thấy nước mắt dâng đầy nơi hốc mắt. "Anh cần nhận ra vài điều về em, Rowdy. Ngay bây giờ, anh biết em là một y tá có năng lực, là em gái của Valerie, nhưng anh không thực sự hiểu quá nhiều về em. Em có rất nhiều bạn bè và em thích đi chơi, nhưng về cơ bản thì em là trạch nữ. À, thỉnh thoảng em thích đi du lịch, nhưng nhà là nơi trái tim em luôn hướng về. Em thích nấu nướng và đan móc. Mỗi năm em đều trồng một vườn rau lớn."
Biểu hiện của anh cho thấy anh ấy bí ẩn như thế nào.
"Em không giống Valerie. Chị ấy rất tài năng theo cách mà em không có."
"Em có nghĩ rằng anh nhầm lẫn giữa hai người không?"
"Em không," cô nhẹ nhàng nói. "Em chỉ không muốn anh nghĩ về em như sự thay thế của chị ấy."
Đôi mắt anh mở to và anh chậm rãi lắc đầu. "KHÔNG. Anh thề với em rằng không phải trường hợp này.
"Anh đâu có cần y tá. Anh sẽ làm tốt mọi thứ chỉ cần anh sinh hoạt và tuân theo các chỉ dẫn thông thường. Sau khi tháo bột, anh sẽ cần tập vật lý trị liệu khoảng một thời gian, nhưng dù sao thì em cũng đâu thể giúp anh chuyện đó. Em không được đào tạo cho việc đó."
"Anh thích ở bên em," anh nói một cách phòng thủ. "Có phải điều đó là quá phận không?"
"KHÔNG."
"Vậy chính xác thì vấn đề là gì?"
"Anh không biết em là người như thế nào đâu..."
"Đó là điều anh khao khát muốn tìm hiểu," anh lập luận, "nếu em cho anh một nửa cơ hội và thôi bướng bỉnh như vậy."
"Em là người truyền thống và lỗi thời," cô nói, phớt lờ sự bùng nổ của anh, "còn... anh thì không thế. Em là kiểu phụ nữ thích ngồi bên lò sưởi và đan len vào ban đêm. Em không phải một nhà thám hiểm, một người chấp nhận rủi ro, như Valerie. Em yêu thế giới nhỏ bé quen thuộc của riêng mình. Và...và một ngày nào đó em cũng muốn kết hôn và xây dựng một gia đình."
"Tôi muốn thuê cô làm y tá," Rowdy gầm gừ. "Điều tiếp theo mà tôi nghe thấy, em đang đề cập về hôn nhân và trẻ sơ sinh. Em nói đúng - đây quả là một ý tưởng tồi tệ. Quên anh đã từng đề nghị gì đi."
Norah đã không thể giải thích rõ về bản thân mình cho Rowdy hiểu. Anh chỉ nghĩ được rằng cô đang tìm kiếm một lời cầu hôn, còn cô thì không. Từ chối lời mời làm việc của anh chỉ đơn giản là một hình thức tự bảo vệ. Bởi vì sẽ rất dễ đánh mất trái tim mình trước Rowdy Cassidy và cô không thể cho phép điều đó xảy ra.
Theo sự thừa nhận của chính anh, Rowdy không phải là người thích kết hôn, bất chấp những gì anh cảm thấy với Valerie. Không có gì trong đời Rowdy, vợ hay con, lại quan trọng với anh hơn CHIPS.

* * *

Rowdy sẽ xuất viện vào ngày hôm sau. Norah đã trực từ bảy giờ; lúc chín giờ, những bó hoa bắt đầu xuất hiện. Những bó hoa hồng và hoa lan khổng lồ, mỗi nhân viên ở tầng hai đều được tặng một bó. Rowdy đã lệnh cho nhân viên sắp xếp bày tỏ lòng biết ơn đối với sự chăm sóc tuyệt vời mà anh đã nhận được tại đây. Cử chỉ đó khiến Norah xúc động, nhắc nhở cô rằng anh có thể chu đáo và hào phóng biết bao.
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay. Trong vòng vài giờ nữa, Rowdy Cassidy 'khét tiếng' sẽ được xuất viện. Anh sẽ rời khỏi Thung lũng Orchard và biến mất khỏi cuộc đời cô.
Người ta đã sắp xếp cho một chiếc limousine đón anh ở lối vào bên hông bệnh viện, để tránh ánh mắt của nhóm báo chí luôn tò mò.
Karen Johnson đã hỏi Norah liệu cô có muốn là người đẩy anh ta ra ngoài không, và cô đã đồng ý. Từ bệnh viện, chiếc limousine sẽ đưa Rowdy đến Portland, nơi anh dự kiến ​​tổ chức một cuộc họp báo ngắn trước khi lên chiếc Learjet đi Texas.
Thời gian ở bệnh viện Orchard Valley của anh đã gần hết. CHIPS và thế giới mà anh thân thuộc nhất đang chờ đợi anh. Theo bản năng, Norah hiểu một khi rời khỏi Thung lũng Orchard, anh sẽ không bao giờ quay lại. Một giờ sau, cô đẩy chiếc xe lăn trống dọc hành lang đến phòng anh thì nhìn thấy bố mình. Cô đã rất ngạc nhiên và hoàn toàn bất động.
"Bố, bố đang làm gì ở đây?"
"Một người đàn ông không thể viếng thăm mà không bị hỏi lý do sao?"
"Tất nhiên, nhưng con không biết bất kỳ người bạn nào của bố đã ở đây."
"Không phải đâu. Ta đến để nói chuyện với Rowdy Cassidy đó."
"Rowdy?"
"Có gã cao bồi ranh mãnh nào khác mà ta quen biết không?"
"Không... chỉ là anh ấy sắp xuất viện thôi." Cô không thể hình dung bố cô định nói gì. Thực tế, cả gia đình họ dường như đang quan tâm quá nhiều đến Rowdy. Karen kể lại Colby đã ghé thăm anh vào ngày hôm trước. Rõ ràng hai người đàn ông đã thông suốt và có thể nghe được tiếng cười của cả hai. Rowdy không đề cập đến cuộc họp với Norah, nhưng sau đó cô cũng không có nhiều cơ hội để nói chuyện với anh.
"Tài xế của Rowdy sẽ đợi," bố cô nói một cách tự tin. "Ta hứa sẽ không giữ cậu ấy lâu đâu."
"Nhưng bố..."
"Cho chúng ta mười phút, được không? Và đảm bảo rằng không bị ai quấy rầy."
Trái tim của Norah đập nhanh hơn. "Bố nên nói cho con biết bố định nói gì với anh ấy."
Bố cô đột ngột dừng lại và đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên vai cô. "Ta sẽ không nói bất cứ điều gì về giấc mơ của mình, nếu đó là điều khiến con lo lắng. Chúng có khả năng làm cậu ta sợ hãi đến mức chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy mảnh da hay sợi tóc nào của cậu ta nữa đâu."
"Bố!"
"Không, đó không phải là ý kiến ​​hay đâu, Norah. Ngay khi nghe tin về sáu đứa trẻ đó, cậu ấy sẽ biến khỏi đây nhanh đến mức khiến con phải quay cuồng."
Rowdy, không có gì. Đầu cô quay cuồng. "Vậy tại sao bố lại muốn gặp anh ta?"
"Chuyện đó, Norah yêu dấu của ta, là chuyện riêng giữa ta và cậu ấy."
Norah sở hữu bản tính điềm tĩnh của mẹ cô. Cô không dễ bối rối, nhưng bố cô đã làm được điều đó chỉ trong vài giây. Cô đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng Rowdy, tuyệt vọng ước gì những bức tường không quá dày và cô có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa họ.
Trong vòng chưa đầy mười phút như được dự đoán, mà cảm giác giống như cả cuộc đời, bố cô xuất hiện trở lại, nở nụ cười rộng đến tận mang tai. Norah đứng sững lại khi ông lững thững bước ra khỏi phòng.
"Cậu ấy là một người tử tế, phải không?"
Norah như tê liệt toàn thân và không thể phản ứng được gì ngoài gật đầu.
Với một cái nháy mắt ranh ma, bố cô bỏ đi.
Cô phải mất một lúc để trấn tĩnh bản thân. Khi cô vội vã vào phòng Rowdy, anh đang ngồi trên giường, mặc quần áo chỉnh tề, bên cạnh là một chiếc Stetson mới toanh.
"Bố của en vừa ở đây."
"Em biết," cô nói, cố hết sức để tỏ ra bình thường. "Ông ấy có điều gì quan trọng muốn nói không?"
Rowdy không trả lời ngay. "Ừ, đúng thế," cuối cùng anh nói. Nhưng anh không giải thích chi tiết, và Norah bị bỏ lại với một danh sách dài các câu hỏi chưa được trả lời.
Robbins đến để nói với anh rằng chiếc limousine đã sẵn sàng. Norah mang xe lăn đến và chỉnh chân Rowdy ở tư thế thoải mái nhất. Cô mất khá nhiều thời gian cho đến khi nhận ra mình chỉ đang trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Sớm muộn gì cô cũng phải đẩy anh ra ngoài.
Thư ký Emerich đã ngồi trong xe limousine. Người lái xe đang đợi để hỗ trợ Rowdy, và Robbins cũng vậy, dường như rất háo hức làm những gì có thể. Nhưng Rowdy đã từ chối lời đề nghị của họ. "Cho tôi một phút," anh nói với họ.
Với sự giúp đỡ của đôi nạng, anh đã cố gắng ra khỏi xe lăn và đứng thẳng. Đây là lần đầu tiên Norah nhìn thấy anh đứng và cô ngạc nhiên trước chiều cao dáng vóc lý tưởng của anh. Cô hầu như còn không đến vai anh.
"Chà, khuôn mặt thiên thần," anh nhẹ nhàng nói, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, "đây là lời tạm biệt."
Cô gật đầu, nhưng thấy mình không thể nói được vì cổ họng nghẹn lại.
"Anh ước mình có thể nói rằng bản thân rất vui."
Norah cười; cô không thể giúp gì được. "Anh sẽ trở về là con người bình thường của mình trước khi anh biết điều đó."
"Anh hy vọng anh sẽ làm được," anh đồng ý. Anh đưa tay ra và chạm vào mặt cô. "Cẩn thận, nghe chưa?" Rồi anh quay đi và tiến về phía chiếc xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro