Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6.

Có một câu nói của Hoàng Nhân Tuấn mà cho đến bây giờ Lý Đế Nỗ hẵng còn nhớ rất rõ. Lúc đó hắn đến tham dự lễ tốt nghiệp cùng với Lý Đông Hách, giữa những tiếng hò reo vui mừng của đám học sinh cuối cấp, giữa tiếng nhạc sôi động đang mở vang khắp sân trường, Lý Đế Nỗ vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng Hoàng Nhân Tuấn mấp máy bên tai: "Bây giờ hay sau này em đều không muốn ở bên anh."

Ngày hôm ấy cũng là ngày Hoàng Nhân Tuấn hướng Lý Thái Dung tỏ tình thất bại, cậu kiên cường chẳng hề khóc, nhưng sau khi cậu quay lưng bước đi, Lý Đế Nỗ lại âm thầm rơi nước mắt thay cho cậu.

Lý Đế Nỗ không biết tại sao Hoàng Nhân Tuấn ghét hắn đến như vậy, chán ghét đến mức có thể dễ dàng thốt ra những lời đau lòng ấy mà chẳng hề mảy may chột dạ. Lý Đế Nỗ chưa từng làm gì quá phận đối với Hoàng Nhân Tuấn, từ lúc cậu còn rất nhỏ cho đến lúc cậu trưởng thành rồi phân hóa, là một Omega người người ao ước cũng chưa từng dấy lên ý nghĩ xâm phạm vào vùng riêng tư mà Hoàng Nhân Tuấn tốn công tạo ra. Vậy nên trong một giây phút ngắn ngủi nào đó Lý Đế Nỗ đã tự vấn bản thân, phải chăng là do sự tồn tại bất thường của mình mới khiến hai người Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Thái Dung không thể đến được với nhau.

Đàn hương của Hoàng Nhân Tuấn không thể nảy sinh rung động với rượu mơ của Lý Thái Dung, lại chỉ muốn hòa cùng một chỗ với rượu everclear của Lý Đế Nỗ. Dẫu biết rằng rượu everclear ngọt ngào mà đắng chát, có thể bất cứ lúc nào nhấn chìm đàn hương, để đàn hương chân chính cảm nhận được tình yêu nồng cháy sâu trong cốt tủy.

Lý Đế Nỗ tự huyễn hoặc cho rằng bản thân đã suy nghĩ nhiều, có lẽ công việc dạo gần đây đã ép buộc cơ thể hắn quá mức cần thiết, trực tiếp khuyên hắn cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng tại thời điểm chính mắt nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, lập luận trong lòng Lý Đế Nỗ lại càng thêm mấy phần chính xác.

Hắn rất muốn chất vấn Hoàng Nhân Tuấn tại sao lại tự ý đến nơi này, tại sao không thông báo trước với hắn một tiếng, tại sao dẫu biết quan hệ giữa hai gia tộc vỗn dĩ đã vô cùng xấu vẫn to gan lớn mật đến như vậy. Bất quá Lý Đế Nỗ chợt nhận ra, quan hệ giữa hai bọn họ mong manh đến nỗi, nếu mở miệng nói ra câu này ước chừng sẽ chẳng tài nào cứu vãn được nữa.

Lý Đế Nỗ cùng Hoàng Nhân Tuấn, ngoài việc hắn đơn phương thích cậu ra, dường như cũng chẳng còn gì để bàn luận cả.

"Em có muốn nói gì không?"

Lý Đế Nỗ đưa cho Hoàng Nhân Tuấn cốc nước lọc, sau đó quay sang ngồi xuống đối diện cậu.

Chuyện Hoàng Nhân Tuấn chạy vào Trịnh gia, Trịnh Nhuận Ngũ đã hứa với Lý Thái Dung sẽ mắt nhắm mắt mở tha cho Hoàng Nhân Tuấn lần này. Nếu còn dám cả gan đặt chân vào vùng đất của Trịnh Gia thêm lần nào nữa thì bất kể sau này Hoàng Nhân Tuấn có phải là người kết đôi cùng với Lý Đế Nỗ hay không, Trịnh Nhuận Ngũ cũng sẽ không dễ dàng nương tay giống như ngày hôm nay.

Một lần là quá đủ, trực tiếp đặt dấu chấm hết cho mớ bòng bong này.

Hoàng Nhân Tuấn nên hiểu rằng Alpha một khi đã bị Enigma đánh dấu rồi phân hóa lần hai thành Omega thì hoàn toàn không còn cơ hội nào để cậu chen chân vào bên trong nữa, giả dụ cậu cứ cố gắng tách hai người bọn họ ra, để Omega rời xa Enigma của mình, vậy Omega đó sẽ bị sốc tin tức tố mà chết.

Đột nhiên bị Lý Đế Nỗ chỉ mặt điểm tên Hoàng Nhân Tuấn liền có chút mờ mịt, khó khăn lắm mới mở miệng, "Anh định tra hỏi em sao?"

"Nếu anh không phát hiện em trước người nhà họ Trịnh, em nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến bước đường nào?" Lý Đế Nỗ không kìm nén được sự giận dữ trong lời nói, "Hoàng Nhân Tuấn, em tự mình nhẩm xem em bao nhiêu tuổi rồi, tại sao lại không suy nghĩ thật kĩ trước khi làm?"

Từ trước đến giờ Lý Đế Nỗ chưa bao giờ to tiếng với Hoàng Nhân Tuấn, hắn coi cậu như bảo bối mà cưng chiều trên tay, sợ ngay cả một hại bụi cũng có thể dễ dàng làm cậu bị thương. Nhưng ngày hôm nay Lý Đế Nỗ bùng nổ đến vậy, chứng tỏ Hoàng Nhân Tuấn đã chạm đến giới hạn của hắn.

Hoàng Nhân Tuấn có lẽ sẽ không thể biết, Lý Đế Nỗ vì cậu mà tiết chế đến cỡ nào.

Rượu everclear rất mạnh, nó gần như đang ăn mòn thân thể Lý Đế Nỗ.

Một tia lý trí cuối cùng Lý Đế Nỗ vì Hoàng Nhân Tuấn mà cố gắng giữ lại, kết quả Hoàng Nhân Tuấn lại không quá cần thiết Lý Đế Nỗ hao tâm tổn trí đến như vậy, bởi vì bọn họ chẳng là cái gì cả.

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu lên, hai khóe mắt hồng hồng cảm tưởng sắp khóc, "Đế Nỗ, ..."

"Nhân Tuấn, em có biết lúc Trịnh Nhuận Ngũ nhìn thấy em, anh ta đã nói với anh cái gì không?." Lý Đế Nỗ dựa người vào lưng ghế, ngửa đầu lên nhìn trần nhà, "Anh ta nói em không giống chú của em, nhưng từng hành động của em cứ như thể đang lặp lại sai lầm của chú em khi ấy."
"Anh ta còn nói với anh, cho dù anh có yêu em nhiều đến cỡ nào đi chăng nữa thì anh ta cũng có thể không chút lưu tình mà ra tay với em."

Hoàng Nhân Tuấn vội nói, "Em không sợ anh ta. Chú của em quả thực có lỗi, nhưng đám người bọn họ cũng quá mức tàn độc."

"Nhưng anh sợ. Nhân Tuấn, anh rất sợ." Lý Đế Nỗ ngồi dậy trở lại, đôi mắt đỏ ngầu như thể muốn khóc, "Em có nghe thấy không? Anh thực sự rất sợ em sẽ giống như chú của em, nằm ở đó, bất động."

Trịnh Nhuận Ngũ nói được thì sẽ làm được, đó là điều anh ta tự hào trên cơ Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ nói yêu Hoàng Nhân Tuấn nhưng không ép buộc cậu phải toàn tâm toàn lực ở bên cạnh mình, đó là điều Lý Đế Nỗ không thể so sánh được với Trịnh Nhuận Ngũ.

Lý Đế Nỗ thấy Hoàng Nhân Tuấn bất chợt im lặng không mở miệng liền nói tiếp, "Đến đây một mình thì em đã suy tính đến chuyện phải đối mặt với trên dưới Trịnh gia như thế nào hay chưa? Trịnh Xuân Cố đang ở đây, ông ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra em là ai ngay lập tức. Em tưởng ông ta sẽ dễ dàng chừa cho em một đường lui sao Nhân Tuấn?"

Đối với loại câu hỏi dồn dập này của Lý Đế Nỗ, Hoàng Nhân Tuấn chỉ có thể im lặng không dám trả lời.

Năm đó Trịnh Xuân Cố đuổi cùng giết tận Hoàng Kiều Minh, ép buộc nhà họ Hoàng phải giao Hoàng Kiều Minh ra bằng được mới thôi. Bất quá, nhà họ Hoàng có chính kiến của riêng mình, cũng cố gắng tìm mọi cách giấu Hoàng Kiều Minh đi càng xa càng tốt, đến nỗi mấy năm sau mới chịu mang ông trở về.

Kể từ lúc Hoàng Kiều Minh gây ra vụ việc chấn động đó, nhà họ Hoàng cùng nhà họ Trịnh đã định sẵn đến cả đời con lẫn đời cháu vẫn không thể hòa giải được với nhau, cũng tốn không ít giấy mực của cánh báo trí.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn người chú mình yêu thương chỉ có thể nằm một chỗ thở oxi, vừa đau lòng vừa tự trách. Nếu cậu sớm nhận ra Hoàng Kiều Minh có điểm bất thường thì đã có thể khuyên ngăn ông đừng nên làm ra chuyện dại dột, nhưng con người chính là loài sinh vật không dễ dàng thuần hóa nhất, càng cấm sẽ càng làm mà càng làm sẽ càng cảm thấy không gì thỏa mãn nổi.

"Nhưng hình như mọi lo lắng của anh là bằng thừa rồi," Lý Đế Nỗ thở dài, "Bởi vì Nhân Tuấn chưa từng quan tâm lấy một lần."

Hoàng Nhân Tuấn chắc chắn chỉ muốn Lý Đế Nỗ biến đi ngay tức khắc, đừng xen vào giữa hai người Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Thái Dung, đồng thời cũng muốn hủy đi sự tồn tại của sợi dây liên kết duy nhất ràng buộc bọn họ.

Kết thúc rồi.

Công việc yêu cầu cường độ cao kéo dài từ sáng đến tối, những buổi họp mặt với các đối tác tiềm năng, cụng với nhau vài ba ly rượu rồi sẽ khiến cho bản thân bận rộn không thể nghĩ ra được cái gì nữa.

Tình tình ái ái, rốt cuộc chỉ là thú vui qua đường nhất thời, không cần phải chăm chăm vào nó mà quên mất đi trên đời này còn rất nhiều thứ khác có khả năng làm bản thân mình bận tâm.

"Về thôi."

Lý Đế Nỗ từ từ đứng lên trước con mắt ngạc nhiên của Hoàng Nhân Tuấn, cơ thể hắn to lớn, vừa mới vươn dậy đã che khuất đi ánh đèn trên đầu bọn họ. Cậu ngẩng mặt lên nhìn hắn, gương mặt Lý Đế Nỗ bao trùm một màu đen xám xịt không rõ vui buồn.

"Về sao?"

Hoàng Nhân Tuấn hỏi lại, mất mát chẳng nói thành lời.

Cậu trở về đồng nghĩa với việc bản thân chấp nhận là kẻ thua cuộc, hoàn toàn không thể lôi kéo được tâm ý của Lý Thái Dung.

"Em ở lại cũng có ích gì sao?" Lý Đế Nỗ thẳng thắn thừa nhận, "Hay em muốn chờ đợi ba em bay tới tận đây để rước em về?"

Lời nói sắc bén trực tiếp đâm thẳng vào Hoàng Nhân Tuấn không chút kiêng rè, bởi vì chủ nhân của nó đã hết cách với cậu.

Chuyện hai gia tộc đấm đá lẫn nhau chẳng phải là điều gì mới mẻ, tuy rằng chưa thực sự phơi bày ra ánh sáng chứ ở trong bóng tối xem ra vẫn chưa từng ngừng lại. Hoàng Nhân Tuấn có lẽ suy nghĩ vô cùng đơn giản, rằng Hoàng Kiều Minh đã đi đến bước đường này rồi liền chấm dứt tất cả mọi chuyện ở đây. Nhưng nếu đơn giản như thế thì nhà họ Hoàng sẽ không cấm cản Hoàng Nhân Tuấn đừng dây dưa với nhà họ Trịnh.

Những bậc trưởng bối có quy tắc của riêng mình, cũng chán ghét người nào dám tự ý động vào quy tắc đó của bọn họ. Người trẻ tuổi chỉ còn cách nghe rồi làm theo, không thể làm trái lời. Nếu dám làm vậy, hậu quả thực sự ngoài tầm kiểm soát.

Hoàng Nhân Tuấn ngay lập tức phụng phịu, "Anh thật giống bố em."

Cậu đứng dậy đi theo đằng sau Lý Đế Nỗ.

Trịnh Nhuận Ngũ sớm đã an bài cho bọn họ lối thoát hiểm an toàn ở đằng sau khách sạn, tránh đánh rắn động cỏ khiến những người đang có mặt trong khách sạn chú ý đến hành tung của bọn họ.

Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Đế Nỗ chầm chậm bước ra ngoài, phía trước cách chỗ hai người không xa còn lờ mờ nhìn thấy hai vị trợ lý đi bên cạnh Lý Đế Nỗ tối nay đang đứng ở đấy chờ bọn. Trần Dương liên tục liếc nhìn đồng hồ trên tay, thân thể chẳng chịu đứng yên một chỗ mà cứ đi qua đi lại, còn Kỷ Hân đứng im lặng khoanh tay, trông bình tĩnh hơn hẳn Trần Dương.

"Lý tổng."

Trần Dương bất chợt gọi Lý Đế Nỗ khi nhận ra hắn đã đi đến gần nơi bọn họ.

Lý Đế Nỗ nghe thấy liền gật đầu, phân phó Trần Dương đưa bọn họ trở về khách sạn đã đặt phòng sẵn để nghỉ ngơi, sau đó quay người nắm lấy tay Hoàng Nhân Tuấn bước lên xe.

Theo dự kiến đã soạn sẵn từ lúc còn ở Thượng Hải thì bọn họ chỉ có thể ở lại Bắc Kinh một ngày, ngày mai phải quay trở về Bắc Kinh gấp. Mà hiện tại có thêm nhân khẩu mới là Hoàng Nhân Tuấn ở đây, cho nên bằng mọi giá phải mua thêm được một vé máy bay nữa cho cậu. Tuy rằng có chút khó khăn, bất quá có tiền trong tay con người ta có thể làm gì cũng được.

Nhưng hai người không biết ở Thượng Hải đang có điều gì chờ đợi bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro