chuyện con ruồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hoàng nhân tuấn và lý đế nỗ tính cả quen biết, hẹn hò và chung sống với nhau đến nay đã được hơn 30 năm. hoàng nhân tuấn là thanh mai trúc mã của lý đế nỗ, thời gian trôi đi nhẹ nhàng biến hai người trở thành mối tình ngọt ngào nhất của nhau, sau này vừa vặn đưa đôi thanh niên trai tài trai sắc đến với cuộc sống vợ chồng son (mà kim đông anh sau khi cưới trịnh tại hiền vẫn nói rằng: hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu...)

cái gì mà chẳng có lần đầu, hoàng nhân tuấn cho rằng kim đông anh hẳn là vì bị trịnh tại hiền lấy đi lần đầu quá hung bạo nên mới cay nghiệt nói ra câu nói đó. kim đông anh đỏ mặt không thừa nhận, là tại hoàng nhân tuấn còn trẻ, còn chưa trải sự đời...

nếu cưới lý đế nỗ là nấm mồ của cuộc tình này, thì hoàng nhân tuấn nguyện thề sẽ làm cái bia mộ vững chắc trên nấm mồ ấy!

và dù gì, đó cũng chỉ là chuyện của một tuần trước. hoàng nhân tuấn của hiện tại, ba mươi sáu tuổi có lẻ, bụng tròn lẳng với một tiểu sinh linh năm tháng tuổi, nghiêm túc đặt một tờ giấy chi chít chữ xuống trước mặt lý đế nỗ, lạnh lùng buông một câu:

"ly hôn đi."

"hoàng nhân tuấn em đừng quậy nữa, em muốn làm gà trống nuôi con à?!"

"tôi là gà mái."

được, gà gì cũng được, lý đế nỗ không muốn tranh cãi nhiều, nhưng vẫn phải cho anh một lí do rõ ràng chứ?

"nhân chứng vật chứng vẫn còn ngay đó, anh oan ức cái gì?"

hoàng nhân tuấn mặt lạnh như băng, tay chỉ về ly sữa trên bàn ăn. lý đế nỗ vẫn khó hiểu:

"ly sữa thì làm sao?"

"anh còn hỏi làm sao?! suốt một tuần nay, có ngày nào anh không pha sữa với ruồi cho tôi uống chưa?"

????????????

lý đế nỗ tạm thời không hiểu tiếng người.

"không những một ly mà anh còn thương tình pha ba ly một ngày... nếu anh ghét em, ghét đứa nhỏ trong bụng này thì nói một tiếng, em và con đều sẽ cam lòng ra đi... cớ làm sao... anh lại..."

lý đế nỗ trơ người nhìn hoàng nhân tuấn mếu máo trước mặt, khuôn mặt hồng lên như một cái bánh bao hấp. đáng yêu thật, nhưng đàn ông khi mang thai sẽ vô lí như vậy ư...?

"nhân tuấn, đó là hạt choco chip, không phải ruồi."

hoàng nhân tuấn nghe xong lại được một phen sướt mướt.

"giờ anh chê tôi già khấm già khú đến hoa cả mắt, không phân biệt được đồ ăn với động vật à?"

"kim đông anh nói đúng... tôi phải đắp mộ cuộc tình này thôi!"

"không phải... nhân tuấn à, anh không có ý đó..."

trước đây chứng kiến trịnh tại hiền bị kim đông anh hành cho lên bờ xuống ruộng trước thềm sinh nở, lý đế nỗ đã cười ha hả không ngớt vào bản mặt thê nô đang giặt quần nhỏ cho vợ của trịnh tại hiền mà không hề đoái hoài đến hậu quả sau này.

anh tại hiền, em sai rồi...

hoàng nhân tuấn thì cứ khóc, lý đế nỗ thì trân mắt nhìn ly sữa rồi lại nhìn sang vợ, không chịu nổi nữa liền đập mạnh một cái xuống bàn, quát lớn:

"em có thôi đi chưa?! ba mươi sáu tuổi đầu còn không phân biệt được ruồi hạng ba với chocolate hạng nhất à? nói thế nào em cũng không chịu nghe, hoàng nhân tuấn em có thể trưởng thành hơn một chút không vậy?!"

á à, nay lại dám bật cả nóc nhà à. hoàng nhân tuấn xuất thân là thanh niên đông bắc, đầu đội trời chân đạp đất, lý đế nỗ là cái tép riu gì?

"ông mày cóc thèm trưởng thành đấy, làm sao? một là xin lỗi cho đàng hoàng, hai là ra toà!"

"ba là lên giường."

khoan, hơi sai kịch bản? nhưng hoàng nhân tuấn chỉ mới kịp ú ớ vài tiếng đã bị lý đế nỗ một tay vác lên vai tiến thẳng đến phòng ngủ, ném thẳng xuống giường, lột thẳng quần nhỏ, đâm thẳng vào trong.

hoàng nhân tuấn dù chưa được bôi trơn nhưng bên trong lại rất ấm nóng, ậm nước, lý đế nỗ ra vào rất trơn tru thoải mái.

"anh... chậm lại một chút."

lý đế nỗ không đáp lại, nhắm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất của hoàng nhân tuấn, một phát húc mạnh vào. hoàng nhân tuấn cảm thấy bản thân như bị xé làm đôi đến nơi rồi, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, báu chặt vào vai lý đế nỗ cào rách vài đường.

"em sai rồi... anh, anh xin lỗi... xin lỗi em đi..."

người phía trên tuyệt nhiên không đáp, tiếp tục húc từng cú bán sống bán chết vào trong hậu huyệt đáng thương của hoàng nhân tuấn.

hoàng nhân tuấn bị làm đến ngất đi, trong cơn mê man cuối cùng cũng chịu nói một câu em xin lỗi. lý đế nỗ nhận ra bản thân có chút mạnh bạo với tiểu bảo bối, hối lỗi pha một ly sữa ấm chờ cậu thức dậy sẽ uống, rốt cuộc đến lúc đem ly sữa cũ đi đổ mới tá hoả phát hiện, thì ra trong ly có ruồi thật...

sau đó, ừ không có sau đó nữa. chỉ có lý đế nỗ bị hoàng nhân tuấn cho ra phòng khách ngủ một tuần, ngày nào cũng mở chương trình "ruồi và những người bạn" trên đài nct documentary rồi bắt hắn ngồi xem cho bằng hết.

"tờ giấy ly hôn em cất trong két sắt rồi, chỉ cần có thêm bất kì một cái thứ kì quặc gì xuất hiện trong ly sữa của em nữa thì lý đế nỗ anh chuẩn bị gà trống nuôi con đi."

lý đế nỗ khóc trời than đất, không phải tại em, cũng không phải tại anh, là tại...

chú ruồi đã an nghỉ: vậy không lẽ tại tao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro