Chap 04 - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🚫Warning: Cũng không có gì to tát đâu. Chỉ là cảm thấy fic này hơi đầu voi đuôi chuột một xíu nên cảnh báo mọi người. Đọc xong đừng thất vọng, diễn biến chap cuối quá nhanh nên mình thấy hơi hụt hẫng, tất nhiên là vẫn HE nha.

--------------------------------------------

Không phải lúc nào cũng có tâm trạng tìm kiếm công việc cần làm. Vào thời điểm này, sợi dây giữa Renjun và Jeno đã lơi lỏng đáng kể, có lẽ do mối quan hệ tình cảm ngày càng khăng khít của hai người, nhưng đáng tiếc rằng họ không còn nhiều thời gian nữa. Vậy nên, đôi lúc, nếu Jeno quá mệt mỏi hay Renjun đạt đến ngưỡng cảm xúc tiêu cực của mình, hai người sẽ tách nhau ra và trải qua một ngày riêng rẽ, Jeno nằm ngủ trên giường trong khi Renjun vào thị trấn nhấm nháp rượu và tận hưởng chút thời gian riêng mình. Hôm nay là một trong những ngày đó.

Tuy nhiên, thời gian ở một mình của Renjun đã vơi đi, nhờ vào chiếc linh hồn chuyên đi phá bĩnh khoảng thời gian quý báu của người khác. Donghyuck sà vào quán rượu và thả mình trong chiếc ghế đẩu bên cạnh Renjun ngay khi nhận ra cậu.

"Thế nào rồi? Còn bao lâu nữa sẽ kết thúc sự ràng buộc với linh hồn lạc loài kia?"

"Vài ngày nữa." Renjun lẩm bẩm, nâng cốc.

"Uầy, chẳng phải cậu nên tỏ ra phấn khích hơn sao?" Donghyuck nói: "Chỉ còn vài ngày nữa thôi! Sau đó cậu sẽ được tự do!"

Renjun bĩu môi, nhún vai.

"Đúng là nhàm chán đó bạn hiền. Như kiểu không còn luyện ngục nữa. Không còn bị đày ải nữa. Cậu và tôi có thể cùng nhau gặt hái nhiều thành tựu như chúng ta đã từng. Giống mọi khi."

"Biết rồi, tôi hiểu rồi." Renjun cau mày, gạt bàn tay đang vuốt ve vai cậu của Donghyuck xuống: "Tôi biết."

Donghyuck im lặng trong một khoảng thời gian ngắn. Sau đó, người bên cạnh lại tiếp tục nói, giọng của cậu ấy có chút kỳ lạ khiến Renjun ngay lập tức ghét bỏ liếc sang.

"Này, có chuyện gì sao?"

Renjun hít thở sâu.

"Nghe này, Lee Donghyuck... Tôi không biết." Cậu quay lại một chút, vừa đủ để bắt gặp đôi mắt hổ phách trang nghiêm của người giám hộ linh hồn kia.

"Tôi cảm thấy thực kỳ lạ. Không rõ nữa. Điều này... Cậu biết đấy, ở cùng Jeno không tệ lắm đâu. Nó thực sự ổn."

"...Làm sao mà ổn được?"

"Rất ổn luôn. Gần giống... Giống như..."

Renjun bỏ cuộc. Cậu không thể nói nốt phần còn lại.

Donghyuck bỗng nhiên có vẻ lo lắng.

"Ồ" là tất cả những gì cậu ấy có thể bật ra khỏi miệng, nhưng nó đủ thể hiện rằng Donghyuck đã hiểu toàn bộ ý nghĩa câu nói của bạn thân mình.

Cuộc trò chuyện này đã hút cạn năng lượng ra khỏi cơ thể Renjun. Cậu gục đầu xuống bàn, yếu ớt lên tiếng.

"Đúng vậy." Tay nắm chặt ly rượu táo, thứ chất lỏng trong ly đã cũ đến độ không còn lên bọt.

"Renjun à, cậu có chắc không?" Donghyuck hỏi. Khi không nhận được câu trả lời, cậu ấy tiếp tục.

"Chết tiệt. Mẹ kiếp. Được rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ giúp cậu. Đúng vậy, tôi không thể không thừa nhận rằng tôi hơi... Có chút sợ hãi đối với cậu. Tôi muốn làm những điều tốt nhất cho cậu, vì chúng ta là bạn thân." Giọng Donghyuck nhẹ bẫng đi: "Tôi chỉ không muốn cậu bị đau."

Tôi chỉ không muốn cậu bị đau.

Đau? Renjun, đau không? Đúng là mớ tình cảm hài hước. Renjun có thể đã cười nhạo nó ngay lập tức, lẽ ra cậu phải ở cách đây bốn tuần trước, trước khi bất kỳ điều gì điên rồ như thế này xảy ra. Tuy nhiên, hiện tại, Renjun bắt đầu cảm thấy sức nặng quá đỗi quen thuộc trong lồng ngực của mình, Donghyuck nói đúng.

Renjun không còn là một hầm chứa cảm xúc khép kín nữa; giờ cậu thấy mình dễ bị tổn thương; cậu chỉ mới bắt đầu trở nên vui vẻ hạnh phúc gần đây nhưng có lẽ Renjun không nên mở lòng bắt đầu một mối quan hệ, không nên để Jeno vào trái tim và tâm trí của cậu ngay lúc bắt đầu, không bao giờ được cho phép bản thân dễ dàng rung động như vậy từ lúc bắt đầu.

Renjun đã uống gần hết số rượu táo trong chai. Mùi hăng của nó làm cậu chảy cả nước mắt. Renjun lừa dối bản thân rằng nước mắt của cậu là do rượu táo mà ra, chỉ có thể là như vậy thôi.

☠︎☠︎☠︎

Vào ngày cuối cùng trước khi Jeno ra trình diện trước hội đồng tối cao, anh và Renjun quyết định tổng kết hành trình du lịch đầy cảm xúc mà hai người họ đã trải qua để xem cả hai đã hoàn thành được bao nhiêu kể từ khi lên kế hoạch. Do đó, Renjun và Jeno cùng nhau ngồi dưới ánh nến nơi bàn của Renjun, cả hai chen chúc cạnh nhau khi Renjun gạch bỏ các mục trong danh sách và Jeno bắt đầu trò chuyện nhẹ nhàng để hồi tưởng về từng điểm đến mà Renjun đánh dấu.

"Anh có thấy tiếc vì chưa thể tới thăm trại ngỗng không?"

"Một chút, nhưng thực ra thì tôi là một người ăn chay."

"Tôi có bảo anh ăn thịt mấy con ngỗng ở đó đâu, ngốc."

"Ồ, được rồi, tôi không thể nói nhiều về mấy con ngỗng ở thế giới này, nhưng mấy con ngỗng ở Hàn Quốc thì thực sự mất trí. Tôi có một người bạn đến từ Canada, anh ấy nói rằng ngỗng Hàn Quốc đáng sợ hơn ngỗng Canada, nhưng mọi người đều biết Canada là quê hương của loài ngỗng điên mà. Vậy ngỗng Hàn Quốc..." Jeno rùng mình: "Chúng thật đáng sợ. Nên là tôi nghĩ rằng mình không buồn vì không được nhìn thấy trại ngỗng ở đây."

"Anh sợ ngỗng sao?" Renjun hoài nghi.

"Cậu đừng nói với ai được không, nếu không tôi... Tôi sẽ nghỉ chơi với cậu đấy." Nghe có vẻ giống lời đe dọa nhưng khi lọt vào tai Renjun thì cậu chỉ thấy nó thật đáng yêu.

Jeno, sợ ngỗng, sợ một con vật khá bình thường? Không thể nào. Đây là linh hồn đã âu yếm Renjun trong suốt cả tháng qua, chà sát những ngón chân lạnh lẽo của mình lên đùi Renjun, hôn lên má Renjun trong bữa sáng, lấy trộm chiếc áo choàng dự phòng của Renjun rồi dùng chúng như khăn tắm.

—-------------------------------------------

Ấy là khi hào quang của Renjun nhuốm lên mùi chết chóc và sự mệt mỏi vĩnh hằng, đến mức không thể chịu đựng được, sự bất lực thấm ra giữa đôi môi lạnh lẽo theo từng hơi thở và lời nói của Renjun. Các linh hồn nơi này ghét phải ở trong phạm vi có Renjun. Những người sống thậm chí còn tệ hơn. Những đứa trẻ sẵn sàng gào khóc lên khi ở gần cậu, dù chúng không thể nhìn thấy Renjun. Địa ngục, ngay cả Yuta, bậc thầy giám hộ khiến mọi người cảm thấy đau khổ, cũng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng Renjun là hiện thân của những điềm xấu: Cảm giác sợ hãi trước một cái chết đột ngột trong gia đình, sự hoang tưởng có người theo dõi bạn vào lúc nửa đêm, tiếng nổ lách tách lách tách khiến bạn có cảm giác như côn trùng chui vào ống tai. Đấy, những điều ấy. Renjun mang theo ký ức đau khổ của hàng triệu linh hồn mỏi mệt và kiệt quệ.

Đôi khi Renjun phải tự hỏi kiếp cuối cùng của Jeno là thế nào mà lại trở nên vô tư lự và không biết sợ hãi khi đối mặt với cậu như vậy.

Jeno nói bằng chất giọng vui vẻ nhưng vẫn ẩn chứa sự chân thành đáng ngờ.

"Ngày hôm đó là ngày tôi thích nhất, tôi nghĩ là vậy."

Chân trần rảo trên thảm cỏ xanh mướt. Đầu ngón tay lướt qua hàng rào mê cung. Tiếng róc rách êm dịu của đài phun nước gần đó, những đỉnh núi màu tím xa xăm thấp thoáng quanh thung lũng như một chiếc nôi an ủi, sự ấm áp của mặt trời ma mị khi nó chiếu bóng hình hai người bên cạnh nhau. Họ đã tiến đến trước mặt đối phương và trao nhau chiếc hôn (*). Renjun đột nhiên cảm thấy mình như được sống thêm lần nữa, hơi thở của cậu lại tắc nghẽn trong cổ họng, cảm xúc tuôn trào nhưng không thể thoát ra ngoài.

Ngọn lửa địa ngục thật tuyệt, chiếu sáng khuôn mặt của Jeno bằng tất cả sắc màu êm dịu nhất. Đôi mắt Jeno đong đầy yêu thương, như lúc còn sống, giống như anh thực sự đang ở đây, hiện hữu, toàn tâm toàn ý, yêu Renjun vô điều kiện. Renjun chậm rãi nuốt nước bọt. Cậu không muốn nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt Renjun nhìn chăm chú vào Jeno cho đến khi cậu bỗng nhiên cảm thấy mình vô cùng may mắn khi nhận được đặc ân là có thể ở đây cùng người này, nhận được sự quan tâm tận tụy của một người có trái tim đủ lớn để nắm giữ cả thế giới của Renjun trong lòng bàn tay.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến Renjun cố gắng rời mắt đi. Cậu hắng giọng, quay trở về thực tại. Tay cầm bút đã không còn vững.

Jeno lấy cây bút khỏi những ngón tay run rẩy của Renjun và đặt nó xuống bàn. Sau đó, bằng tay còn lại, anh nâng cằm Renjun lên, buộc cậu phải nhìn vào mắt mình.

"Renjun." Jeno khẽ thủ thỉ tên cậu, nhẹ nhàng trân trọng.

"Ừm."

"Có ai từng nói với em rằng em rất xinh đẹp không?"

Bất chấp trái tim thổn thức, môi Renjun nhếch lên thành một nụ cười nhỏ.

"Ừm."

"Tốt đấy, em thực sự rất xinh đẹp." Jeno nói với một tiếng thở ra hài lòng.

"Cảm ơn, Jeno."

Trong khoảnh khắc ấy, hai linh hồn lửng lơ tại đó như hai thiên thể vũ trụ, Renjun được bao quanh bởi hào quang của đá cẩm thạch, mã não, còn Jeno thì tỏa sáng bởi sắc trắng của những viên ngọc trai kiêu kỳ. Trong khoảnh khắc ấy, sự thổn thức từ nhịp tim của hai người hoàn hảo đến mức cả vũ trụ như lặng yên lắng nghe.

Jeno đăm chiêu nhìn vào đôi môi của chàng trai trước mặt, ánh mắt nặng nề, bỏng cháy.

"Renjun." Anh thở khẽ khàng, hệt như một tiếng khẩn cầu hoặc lời cầu nguyện hoặc lời hứa hẹn hay một điều gì đó hoàn toàn khác. Một điều chỉ dành riêng cho hai người họ.

Renjun tựa vào Jeno.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, hay đơn giản chỉ là một cái chạm môi. Jeno nâng niu ôm lấy khuôn mặt của Renjun trong đôi bàn tay được sưởi ấm bởi ngọn lửa địa ngục. Hơi thở của anh dồn dập trong lồng ngực, còn của Renjun: nơi mà trái tim cậu lẽ ra sẽ rung rinh trước những gì đang diễn ra, nhưng lúc này chẳng có gì ngoài sự tuyệt vọng và đau khổ, quá nhiều đau đớn. Renjun không biết mình đang khóc cho đến khi Jeno khẽ hôn lên môi cậu lần nữa, giữ cậu chặt hơn và thì thầm những lời ủi an, dù chính anh cũng đang rơi nước mắt.

Nó giống một lời tạm biệt.

☠︎☠︎☠︎

Sáng hôm sau, trời lạnh lẽo và xám xịt. Renjun cùng Jeno dự định sẽ có mặt tại tòa án trước tám giờ tối, vì vậy họ dậy sớm để chuẩn bị, trang bị khăn quàng cổ và mũ đội để có can đảm đi xe lửa tốn khá nhiều thời gian vào thị trấn.

Khi đến nơi, Renjun rất ngạc nhiên khi thấy có vài nghi lễ đã diễn ra. Yuta và Donghyuck đã ở đó, cả hai đều mặc lễ phục và một số người bạn thần chết khác của Renjun cũng vậy. Ngay cả một trong những người đưa thuyền mà Renjun làm việc cùng một thời gian ngắn cũng xuất hiện. Cô ấy chào Renjun bằng một cái gật đầu trang trọng, cậu cũng gật đầu đáp lại.

Ba nữ thần số phận đã sẵn sàng và đang chờ ở bên trong. Khi cánh cửa tòa án mở ra, đồng hồ điểm vào số tám, tất cả những người tham dự được mời vào chỗ ngồi.

Renjun cố lờ đi cái cảm giác như thể thế giới đang lụi tàn. Sự hiện diện của Jeno bên cạnh chỉ làm cậu yên tâm một chút. Nhưng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ biến mất.

Chẳng bao lâu, mọi thứ sẽ biến mất.

"Jeno Lee." Nữ thần đứng đầu tuyên bố. Một số giấy tờ rơi vãi lộn xộn trên bục của họ.

"Bây giờ chúng tôi sẽ đọc lại tên, ngày sinh và hồ sơ chung của cậu để kiểm tra xem tất cả có phù hợp với hồ sơ gần đây nhất mà chúng tôi chuẩn bị hay không. Hãy thông báo ngay lập tức nếu cậu thấy bất kỳ sai sót hoặc sự mâu thuẫn nào."

Sau đó nữ thần bắt đầu thu thập thông tin. Renjun lo lắng đến mức đầu gối của cậu run lên. Renjun chỉ muốn chuyện này kết thúc. Cậu không biết mình có thể chịu đựng cảm giác này trong bao lâu.

"Tất cả đều chính xác, tôi đảm bảo bằng danh dự của mình." Jeno run rẩy khi mấy người giám hộ bên cạnh nữ thần dừng lại để xác minh thông tin hồ sơ.

"Xuất sắc." Người trợ lý của người đứng đầu sắp xếp những tờ giấy cuối cùng xuống, những chiếc móng tay của cô ấy phát ra tiếng lách cách yếu ớt phía trên bục.

"Bây giờ, chúng tôi sẽ đưa ra phán quyết cho số phận của cậu."

Nữ thần số phận thứ hai lên tiếng.

"Chúng tôi đã suy nghĩ rất lâu về điều này, một linh hồn trẻ tuổi như cậu. Cả ba chúng tôi phải đi đến sự đồng thuận thống nhất về mọi vấn đề pháp lý nặng nề như vậy khi ra quyết định. Khi chúng tôi quan sát sự phát triển của cậu trong thời gian một tháng ở đây, chúng tôi đã thu nhận được quan niệm về cách chấp thuận và bước tiếp với số phận của cậu."

Jeno nuốt nước bọt. Renjun phải giữ bản thân không nhìn chằm chằm vào các vị nữ thần. Nhưng cậu rất sốt ruột vì sự lan man của họ.

Thực tế thì Nữ thần Sunmi đã trao Renjun một cái nhìn lạnh lùng, sau đó cô ấy liền tỏ ra thích thú khi nhận ra cơn giận và sự nóng vội trong ánh mắt của cậu. Cô nhếch mép rồi mở miệng và lần này lời nói của cô chính là hướng về Renjun chứ không phải nhân vật chính Jeno.

"Renjun, cậu đã trở thành một thần chết, một người giám hộ tốt." Nữ thần nói một cách kiên định như không muốn người khác nghi ngờ khả năng của cậu.

"Cậu đã đạt tới cảnh giới hoàn hảo trong sự nghiệp giám hộ linh hồn của mình. Huang Renjun, cậu đã làm tốt hầu hết mọi thứ."

Vị nữ thần thứ ba, Nữ thần Taeyeon, khẽ khịt mũi.

"Làm ơn, hãy nhìn những gì cậu ấy làm. Cậu ấy đã làm tốt hơn bất kỳ ai." Nữ thần Sunmi hắng giọng rồi nghiêm túc lên tiếng.

"Còn nhớ không, cậu đã làm hỏng tất cả thành tựu của mình khi chọn nếm thử thức ăn của người sống."

Renjun nhăn mặt một chút. Cậu không cần một lời nhắc nhở đau đớn đến vậy.

"Chúng tôi đáng lẽ đã chuẩn bị ổn thỏa để kỷ luật cậu, nhưng không thể lường trước được những nỗ lực của cậu đã thành công như thế nào." Nữ thần BoA cho biết.

"Huang Renjun, cậu đã gây ấn tượng với chúng tôi và khiến tôi kinh ngạc. Công việc của cậu với con người đã chứng tỏ sự trưởng thành sâu rộng về tình cảm và tinh thần vượt xa những năm tháng của cậu."

"Điều này có nghĩa, Renjun cậu chính thức được ân xá." Nữ thần số phận Taeyeon trịnh trọng tuyên bố: "Huang Renjun, nô lệ của cậu đã thành công kết thúc một tháng luyện ngục."

"Phải." Hai nữ thần còn lại đồng tình.

Renjun khẽ nhắm mắt, hít thở sâu khi nghe lời ân xá dành cho mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất nặng nề.

"Còn cậu, Lee Jeno!" Nữ thần số phận BoA đứng dậy và thanh lịch vung một cánh tay về phía Jeno: "Lee Jeno! Chúng tôi đã quyết định dành cho cậu một kết quả hào phóng không kém. Hãy lắng nghe và biết ơn nó."

Chính là giây phút này, Renjun chờ đợi chính là lúc này đây, cậu còn lo lắng hơn là lúc nhận phán quyết của chính mình.

Ba nữ thần đã đồng thanh một cách hoàn hảo:

"Chúng tôi mời cậu đến Isles of the Blest."

Isles of the Blest.

Isles of the Blest.

Đảo Tái Sinh.

Đây là điều tốt nhất Renjun có thể hy vọng cho Jeno. Isles of the Blest. Nơi mà những người sẽ được tái sinh ba lần liên tiếp bởi những thành công lớn và hành động tốt được thực hiện trong mỗi kiếp sống. Có nghĩa là Jeno đã đủ điều kiện để tái sinh. Anh xứng đáng nhận được kết quả này.

Tuy nhiên, Renjun vẫn cảm thấy nỗi buồn đang xáo động trong lòng.

Không được phép đưa người kia đến quần đảo Isles.

Cậu biết Jeno cũng biết điều đó.

Giọng nói run rẩy của Jeno cất lên rõ ràng và dõng dạc trong tiếng vọng của căn phòng.

"Thưa các nữ thần."

"Vâng?"

"Tôi... trân trọng, tôi..." Jeno nuốt khan. Renjun không biết mình sẽ đi về đâu với chuyện này: "Tôi từ chối."

Cả hội trường im phăng phắc.

Ngay cả Yuta cũng chết cứng tại chỗ, có thể trông thấy Donghyuck kế bên và những người tham dự khác cũng vậy. Họ nhìn Jeno với vẻ hoài nghi. Renjun cũng dành ánh mắt đó cho anh. Cậu đã quay lại nhìn anh bằng một cái nhìn ngờ vực. Anh đang làm cái quái gì vậy?

Những gì Nữ thần Sunmi nói tiếp theo khiến mọi thứ càng thêm hoang mang.

"Chúng tôi đã đoán rằng cậu sẽ nói điều đó."

Chết tiệt.

"Đúng vậy." Nữ thần số phận Sunmi hỏi: "Đấy là lý do tại sao phán quyết của Renjun ngày càng thú vị hơn."

Renjun bối rối lên tiếng: "Phán xét của tôi..."

"Chúng tôi đã nói gì!" Nữ thần BoA lớn tiếng: "Rằng linh hồn của cậu đã luyện ngục thành công! Và ý của chúng tôi là thế nào?"

"Là Huang Renjun - cậu được tự do." Cả ba nữ thần đồng thanh. Điều này chưa từng xảy ra bao giờ, câu nói vừa dứt, cả tòa thị chính như bừng sáng, tiếng chim hót rộn ràng, tiếng nước chảy nghe cũng thật êm tai.

"Không thể nào." Renjun khẽ mấp máy môi, cậu không tin, không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy.

Jeno đã nắm lấy tay cậu: "Họ đang nói gì? Renjun, họ đang nói gì vậy?"

"Tôi..." Renjun quay sang anh. Cậu vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác bàng hoàng.

"Tôi nghĩ... Tôi đang... Được ban một cơ hội khác."

"Một cơ hội khác? Là sao cơ?"

"Tuyên bố." Nữ thần Taeyeon với sự nhiệt thành và hiếu thắng không thể che giấu: "Huang Renjun và Jeno Lee, vì những nỗ lực chấp nhận số phận của các cậu, chúng tôi tuyên bố hai cậu chính thức được tự do và tái sinh. Hai cậu có chấp thuận không?"

"Jeno, anh có muốn trở thành con người và đồng hành cùng em không?" Renjun khẽ nói, đôi mắt cậu rưng rưng, cảm xúc tồn đọng như muốn thoát ra theo từng hơi thở.

Tay Jeno siết chặt lấy tay Renjun.

"Anh có phải là con người không? Với... Renjun, em..." Jeno tròn mắt.

Renjun siết chặt ngón tay anh để khích lệ: "Đúng vậy."

Nghe được lời xác nhận từ Renjun, Jeno mới chấp nhận đây chính là sự thật, những gì đang diễn ra ở đây là hoàn toàn thật.

Bây giờ, Renjun quay lại hội đồng nói to và rõ ràng. Chưa bao giờ cậu thấy giọng nói của mình mang vẻ như này... Vui mừng.

"Chúng tôi chấp thuận." Renjun nói, tay trong tay cùng Jeno, nhịp đập của họ hòa làm một.

Sau đó, có lẽ đã có một vụ bùng nổ nào đó làm sôi sục cả tòa án. Tất cả bạn bè của Renjun đều phấn khích bay trên không hoặc nhảy nhót trên mặt đất, hú hét tán thành và chúc mừng cậu cùng Jeno. Còn ba nữ thần thì vô cùng tự hào khi họ giơ cuốn sổ tay lên để chứng tỏ rằng hành động của mình hoàn toàn chính đáng theo luật của thế giới ngầm, và sớm thôi những người khác từ dưới phố sẽ chạy đến chứng kiến sự náo loạn này. Nơi này hỗn loạn và rất ồn ào với mọi thứ đang diễn ra nhưng tất cả những gì Renjun làm là quay sang Jeno và mỉm cười với anh.

Một cơ hội khác, trái tim cậu thì thầm. Một cơ hội khác trong cuộc sống.

Renjun không biết liệu mình có thực sự muốn nó không, nhưng cậu chắc chắn mình sẽ không phản đối vì phán quyết của tòa án có nghĩa là cậu có thể dành phần đời còn lại của mình trên trần gian cùng với Jeno.

Jeno nở một nụ cười.

Renjun cúi xuống và hôn anh, hoàn toàn chìm đắm, Jeno bật cười khi môi cậu tiếp xúc với răng anh và sau đó họ trao nhau một cái ôm đúng nghĩa. Cuối cùng thì số phận cũng không thể chia cắt hai người họ.

Tạm biệt quá khứ. Xin chào tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro