Chap 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cài then.

Chốt cửa sổ.

Màn đêm buông xuống là khởi đầu cho bữa tiệc của những con quái vật ẩn nấp trong bóng tối.

Những cái chết trong bóng đêm, những cái chết khiến thành phố này dường như biến thành một thị trấn ma. Tất cả các con hẻm và vỉa hè đều trống vắng, chỉ còn những con chó con mèo đi lạc, vài con chuột đang nhặt thức ăn trên các thùng rác gần đó. Ngay cả những người nông dân và vô gia cư cũng tìm thấy nơi trú ẩn bên trong những nhà kho bỏ hoang vào giờ này. Không ai nghĩ rằng họ sẽ ở bên ngoài thành phố lúc muộn như vậy. Ai biết được những gì có thể đang chôn sâu trong bóng tối?

Tuy nhiên vẫn có người đủ can đảm để bước qua thành phố đầy rẫy nguy hiểm này. Với chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt dưới và khẩu súng quấn ngang hông, kẻ lạ mặt cao lớn rẽ vào con hẻm tối, nơi dẫn đến chỗ ẩn náu dưới lòng đất mà chỉ những thành viên của tổ chức mafia mới biết tới. Người đó đi đến đích mà không bị thương chút nào, điều đó chỉ có thể chứng tỏ một điều: Anh ta rất nguy hiểm.

Nguy hiểm đến mức không thể chạm tới.

Cánh cửa của nơi ẩn náu dưới lòng đất mở ra và người đeo mặt nạ bước vào. Căn phòng có mùi ẩm mốc và những thứ khó chịu khác nhưng sự xuất hiện của người kia đã khiến nó có mùi nam tính say đắm. Nước hoa được coi là thứ xa xỉ ở thành phố này và không một người dân bình thường nào có thể mua được, ngoại trừ giới quý tộc. Hoặc một người đủ giàu, bất kể nghề nghiệp hay địa vị.

Thành phố Neo được ban tặng danh hiệu "Thành phố tội lỗi", nơi trú ngụ của những tên tội phạm. Nó được chia thành ba quận: 127, Dream và Vision. Không có chỗ nào tốt hơn chỗ nào vì tất cả bọn họ đều thấp hèn và tội lỗi theo cách riêng của mình. Kẻ lạ mặt đeo mặt nạ này cai trị quận Dream - người sở hữu các doanh nghiệp bất hợp pháp lớn nhất với nhiều chi nhánh khác nhau từ trong nước đến quốc tế và nơi đó có những thành viên nguy hiểm nhất. Không có gì ngạc nhiên khi Spades lại cai trị khu vực này.

Nhưng khi càng mạnh, bạn càng có nhiều kẻ thù.

Tiếng lạch cạch của đôi giày đen bóng vang vọng trong bốn bức tường bê tông.

Ở giữa phòng, có một người bị trói trên ghế, mắt và miệng bị bịt kín bằng giẻ bẩn, tay chân bị xích trói chặt.

"Bỏ cái giẻ ở miệng ra đi." Kẻ lạ mặt đeo mặt nạ ra lệnh cho một trong những thuộc hạ của mình, anh ngồi trên chiếc ghế nhung đối diện với kẻ địch bị bắt cóc của họ: "Ồ, cả khăn bịt mắt nữa. Tao muốn nó có một tầm nhìn thật đẹp trước những giây phút cuối cùng của mình."

Khi nghe những lời đó, đối phương vặn vẹo và thút thít trên chiếc ghế. Tên thuộc hạ giật tóc nói nhỏ bên tai.

"Câm miệng lại nếu không tao sẽ cắt lưỡi của mày."

"Đừng làm nó sợ, nó lại không chịu nói khi tao hỏi." Người kia nói.

Khi tấm giẻ bịt mắt được gỡ bỏ, tên địch nheo mắt lại dưới ánh sáng chói lóa của bóng đèn vàng phía trên đầu. Hắn ta không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì ngoại trừ một thân hình mặc chiếc áo sơ mi màu trắng với một chiếc mặt nạ màu đen.

Cái mặt nạ đen chết tiệt đó. Tất cả mọi người trong thành phố Neo đều biết chiếc mặt nạ đặc trưng đó nhưng vẫn chưa ai nhìn thấy khuôn mặt giấu bên dưới.

"Sharpshooter." Giọng tên địch run rẩy. Hắn ta nhận ra rằng mình đang ở trong lãnh địa của Spades.

"Chào buổi tối." Sharpshooter chào, giọng trầm và đầy quyến rũ. Anh lấy con dao săn cắm bên trong ủng ra và bắt đầu lau nó bằng một miếng vải trắng sạch trong túi của mình. Tên địch nuốt nước bọt vào cổ họng khi cố gắng chống chọi với nỗi sợ hãi. Sharpshooter bình tĩnh một cách lạ thường, sự bình tĩnh mà kẻ thù nào cũng phải sợ hãi.

"Cảm ơn đã làm hài lòng tụi tao với sự hiện diện của mày tối nay."

"Tôi không làm gì cả. Sao tôi lại ở đây?"

Sharpshooter ngừng lau con dao và liếc nhìn tên đó, đôi mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.

"Tao không ra lệnh cho người của mình bắt cóc kẻ vô tội. Tụi tao không bao giờ làm mồi cho kẻ bất lực. Tuy nhiên, mày hoàn toàn không phù hợp với bất kỳ điều kiện nào trong số đó. Tao chỉ mời mày đến để nói về những thiệt hại mày đã gây ra khi giết một nhân viên của tao. Mày không chỉ làm gián đoạn giao dịch kinh doanh mà tao đã bị thiệt hại không thể tưởng tượng được. Nói cho tao biết, mày sẽ trả tiền như thế nào cho những thiệt hại mà mình đã gây ra?"

"Tôi thề, tôi không hề muốn làm điều đó nhưng tôi buộc phải làm! Tôi chỉ được giao nhiệm vụ giết một trong những nhân viên của ngài. Tôi còn gia đình phải lo nhưng ông chủ của tôi không thực sự hào phóng trong việc trả lương. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận công việc đó." Tên đó lắc đầu với hàng nước mắt chảy dài trên má.

"Nhận công việc từ bên ngoài nhưng không biết về tổ chức mình thuộc về, đó bị coi là phản bội, mày biết điều đó không?"

"Vợ tôi sắp sinh vào tháng sau. Tôi cần tiền. Tôi rất xin lỗi, Sharpshooter." Hăn gật đầu lia lịa, giọng như vỡ ra khi nói.

"Thả anh ta." Sharpshooter thở dài.

"Sao cơ?" Thuộc hạ của anh kêu lên: "Nhưng nó đã giết Bullet!"

"Đúng vậy nhưng anh ta đã làm điều đó vì gia đình mình. Không có gì quan trọng hơn gia đình."

"Cảm ơn ngài, Sharpshooter. Tôi nợ ngài cuộc sống của tôi." Tên địch vui mừng khi cơ thể của mình được giải phóng khỏi xiềng xích.

"Anh có thể đi." Sharpshooter gật đầu một cái rồi chỉ về phía cửa.

Tên địch không thể đợi thêm nữa, hắn ta lao ra khỏi cửa nhanh hơn một tia chớp. Hắn đang cười như một kẻ mất trí khi lau những giọt nước mắt trên má. Nếu không phải là tội phạm, hắn ta sẽ có sự nghiệp của một diễn viên. Hắn tự hào vì đã đánh lừa được Sharpshooter. Ai có thể nghĩ rằng tên tội phạm đáng sợ nhất trong quận này lại có lòng trắc ẩn? Hắn nóng lòng muốn nói với các cộng sự của mình về những gì đã xảy ra.

Tên địch kia chạy được một đoạn khá xa thì một viên đạn từ súng giảm thanh xuyên qua hộp sọ, hắn ta gục chết trên bãi đá cuội đầy bùn. Xa phía sau, Sharpshooter đang đứng với khẩu súng trên tay, vẫn trong tư thế nhắm bắn.

"Thằng ngu đó đã nghĩ tao là một đứa ngốc có lòng trắc ẩn. Không ai có thể lừa được Sharpshooter. Lòng nhân ái không có chỗ đứng trên mảnh đất cằn cỗi này."

Anh đã giết kẻ thù bằng một viên đạn ghim thẳng vào đầu trong điều kiện không có nguồn sáng nào để ngắm trúng được mục tiêu.

Và đó là lý do tại sao anh được gọi là Sharpshooter - một tay thiện xạ nguy hiểm với kỹ năng chiến đấu phi thường, thành thạo mọi loại vũ khí, cả cự ly ngắn và tầm xa.

Không một ai có thể đến gần với tài năng và sự thông minh của anh, đưa anh trở thành kẻ cai trị bất khả xâm phạm và bất khả chiến bại của vùng đất này.

-----------------------------------------------

Cài then.

Và chốt cửa sổ.

Màn đêm buông xuống là một bữa tiệc.

Quái vật ẩn nấp trong bóng tối.

Màn đêm buông xuống không làm anh sợ hãi vì anh là một trong những con quái vật đáng sợ nhất.

Một nơi nào đó ở vùng ngoại ô của Quận Dream có một cái hang đầy rẫy những người không thuộc bất kỳ nhóm hay tổ chức nào. Họ được gọi là Rogues. Trở thành một phần của nhóm để nhận sự hỗ trợ, sức mạnh về số lượng là một trong những điều cần thiết nhất mà một người cần để tồn tại ở Thành phố Neo.

Đối với trường hợp của Rogues, họ từng là thành viên băng nhóm hoặc cộng sự của mafia mắc một khoản nợ lớn, những người đã bị kết án trốn khỏi nhà tù và trong trường hợp của Renjun, một người nước ngoài trốn chạy khỏi đất nước của mình để thoát khỏi cái chết. Như thể được sống ở vùng đất hoang vắng này còn gì tuyệt hơn. Cậu phát ngán khi phải ngủ trên nền đá lạnh lẽo, hít thở mùi hôi thối khó chịu đến từ dòng sông âm u ngay bên cạnh cái hang. Tài năng của Renjun có thể đưa cậu đi xa nhưng có một người đặc biệt mà cậu không thể bỏ lại phía sau.

"Jisung." Renjun gọi thằng bé và lắc nhẹ nhàng đôi vai xương xẩu của nó. Cậu nhóc cuộn tròn trên sàn, mở mắt và nụ cười nở trên đôi môi nứt nẻ ngay khi nhìn thấy Renjun - người đã chăm sóc nó trong vài tháng qua. Trong hoàn cảnh sống của họ, việc có người lo lắng cho đã được coi là một điều kỳ diệu.

"Anh đã mua cho em món canh rong biển." Renjun đưa cho Jisung chiếc túi giấy. "Nhưng em phải ăn nó ở bên ngoài. Em đứng dậy được không?"

Jisung gật đầu. Nó đã cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình nhưng vẫn phải nhờ tới sự trợ giúp của Renjun. Trước khi họ rời khỏi hang, Renjun có thể cảm thấy nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình. Càng ngày càng khó để bước đi và di chuyển bên dưới những đôi mắt cảnh giác đó. Có lẽ lần sau cậu cần phải thận trọng.

Renjun đưa Jisung đến một cây thông gần đó và cẩn thận ngồi dưới gốc cây. Tình trạng của Jisung trở nên tệ hơn trong vài ngày qua, đến mức thằng bé không thể đi làm nên Renjun phải thế chỗ của nó.

Chuyện xảy ra hai tuần trước, Jisung đang làm việc ở cảng với tư cách là một cậu bé xách thuê hành lý thì vô tình đánh tráo hai chiếc hành lý cùng màu. Một trong những hành khách cáu kỉnh là người nước ngoài đến thành phố Neo để đàm phán việc kinh doanh với Spades. Gã nước ngoài đó nhổ nước bọt vào mặt Jisung và đánh vào ống chân của cậu bé bằng cây gậy vàng cứng của hắn ta. Nếu Renjun ở đó, cậu có thể sẽ cắt cổ gã đó nhưng cậu không phải kẻ giết người.

Hai ngày sau, Jisung bị ốm. Renjun nghĩ rằng đó chỉ là một cơn cảm cúm do chuyển mùa nhưng loại thuốc thông thường của một người dược sĩ không chữa khỏi bệnh cúm. Chỉ trong vài ngày, Jisung trở nên tiều tụy. Renjun kết luận rằng căn bệnh của thằng bé là một thứ gì đó nguy hiểm chết người và nếu không tìm được cách chữa trị kịp thời - Jisung sẽ chết.

"Canh rong biển đắt. Anh nên tiết kiệm tiền của mình để rời khỏi nơi hoang dã này." Jisung nói trong hơi thở nặng nhọc.

"Em đã quên sinh nhật của chính mình sao? Sinh nhật nên được tổ chức!"

"Anh nói phải, đây có thể là sinh nhật cuối cùng của em." Jisung nhắm mắt lại và mỉm cười.

Trái tim Renjun lặng lẽ vỡ nát khi nhìn thấy nụ cười buồn của Jisung. Cậu bé đã mong rằng mình sẽ sớm chết đi, bất chấp việc Renjun cố gắng trấn an rằng nó sẽ ổn. Jisung không ngốc.

"Anh sẽ tìm cách, Jisung. Anh có thể tìm ra cách chữa trị."

"Đừng lãng phí thời gian của anh cho em, Ren. Nếu anh hỏi em, em thà chết trong bệnh tật còn hơn sống chỉ để bị sát hại trên một trong những con hẻm tối. Cái chết là một lựa chọn mà em sẽ chọn cẩn trọng hơn bất cứ điều gì."

Renjun ôm lấy đôi gò má hõm sâu của Jisung và nhẹ nhàng quay đầu nó về phía mình.

"Anh sẽ tìm cách. Anh hứa." Có sự quyết tâm trong giọng nói của cậu mặc dù ngay cả bản thân Renjun cũng không chắc chắn: "Quên chuyện đó đi một thời gian và bây giờ thì tổ chức sinh nhật cho chính em. Hãy ăn món canh đi trước khi nó nguội."

Jisung nở nụ cười yếu ớt trước khi húp canh. Renjun cảm thấy no khi chỉ nhìn Jisung ăn. Cậu vẫn chưa ăn gì nhưng cậu sẽ làm một bữa tiệc bằng bánh xe pho mát đắt tiền và nho chín từ trang viên mà cậu sẽ lẻn vào sau đó.

Jisung nói với Renjun về các thành phố ở Kwangya vì cậu chưa quen thuộc với địa lý của nó. EXO được chia thành mười hai quận nhưng ba trong số đó trở nên hoang tàn do bị rò rỉ chất phóng xạ trong quá trình thí nghiệm. Red Velvet được chia thành năm quận do năm chị em gái bị đồn là kẻ giết đàn ông hàng loạt. Chín mươi phần trăm dân số sống ở đó là phụ nữ và không ai có thể vào được trừ khi có giấy thông hành đặc biệt. Super Junior và hòn đảo anh em là SNSD thì tách biệt và không ai biết họ có tồn tại ngay từ đầu hay không. SHINee bị chìm dưới nước trong một vụ phun trào núi lửa, và f(x) cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi đó. Aespa là một thành phố công nghệ tiên tiến có bốn phụ nữ với những cộng sự ảo.

Mục tiêu của Renjun là kiếm đủ tiền để chuyển đến EXO cùng với Jisung, đăng ký trở thành công dân và sau đó có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng cậu không thể làm điều đó vì không có bất kỳ giấy tờ hợp pháp nào từ lúc cậu trốn đi. Cậu không ngu ngốc mà tiết lộ danh tính thực sự của mình ngay cả với các đồng nghiệp Rogues, vì vậy cậu đã lấy tên là Ren.

Chắc hai người đã ra ngoài khá lâu vì Jisung bắt đầu rùng mình.

"Chúng ta nên quay trở lại bên trong." Renjun nói.

"Đúng vậy, chúng ta nên trở về." Jisung đồng ý.

Renjun đỡ Jisung dậy và cùng nhau quay vào trong cái hang ngột ngạt. Bên trong không có gì khác biệt vì nó vẫn lạnh nhưng carbon dioxide từ những người bên trong đã làm cho nó ấm hơn. Renjun cởi chiếc áo khoác tồi tàn của mình và đặt nó trên sàn nơi Jisung ngủ.

"Ngày mai anh sẽ đi lấy hộp các tông và có lẽ là thêm một chiếc chăn cũ." Renjun vừa nói vừa đỡ Jisung xuống từ từ. Thằng bé nhận thấy rằng Renjun không nói dối nó như cậu thường làm.

"Anh đi đâu vậy, Ren?" Jisung hỏi.

"Anh đã tìm được một công việc nhỏ, là đổ rác vào ban đêm."

"Nhưng nó..."

"... Nguy hiểm, anh biết. Nhưng anh sẽ cẩn thận. Bây giờ em đi ngủ một chút đi, anh sẽ về trước khi em dậy."

Renjun đợi Jisung ngủ say, vừa vuốt ve mái tóc khô của nó vừa ngâm nga một bài hát ru từ thuở bé của cậu. Cậu nhớ nhà nhưng không có nhà để về. Đất đai của gia đình cậu bị thiêu rụi, tất cả các thành viên trong gia đình và họ hàng của Renjun đều bị sát hại. Chỉ có vật gia truyền của gia đình họ... Chiếc vòng cổ ngọc lục bảo hình con cáo... Được để lại cho cậu. Cậu giấu nó bên dưới áo sơ mi của mình và luôn tìm kiếm sự thoải mái bằng cách vuốt ve nó.

Không còn tương lai nào cho Renjun nhưng đó không phải là trường hợp của Jisung. Nếu cậu phải ăn cắp một triệu lần chỉ để đưa thằng bé đến một nơi tốt hơn thì cậu cũng sẽ làm.

Trước khi Renjun rời khỏi hang, cậu đảm bảo rằng không ai trong số những người ở gần đó còn thức. Họ không cần phải biết việc đi làm của cậu sau khi trời tối. Dáng đi nhẹ nhàng và ít gây ồn ào khi tìm đường ra khỏi hang, biến mất vào rừng, thay một bộ quần áo bó sát toàn màu đen từ chiếc túi mà cậu buộc quanh cành cây cao nhất.

Renjun đi sâu vào rừng, men theo con đường mòn chỉ có cậu mới hiểu. Nửa tiếng sau, cậu vượt qua ranh giới Quận Dream và dễ dàng qua mặt các lính canh đang làm nhiệm vụ ở Quận 127. Renjun được giao nhiệm vụ đánh cắp một chiếc vòng cổ ruby ​​từ trang viên Jung, một kiến ​​trúc sư nổi tiếng làm việc tại cung điện. Cậu đã mất vài đêm để nghiên cứu lịch thay ca của các lính canh, thời điểm khi những người hầu nháo nhào trở về phòng của họ và khi các quý tộc rút lui về phòng của mình.

Với những bước đi cẩn thận, Renjun leo lên cây cột ngà voi, tay nắm chặt các cạnh và nhẹ nhàng đẩy cơ thể của mình lên tầng hai. Trong quá trình quan sát, cậu phát hiện ra rằng tầng hai luôn trống trong giờ này. Chủ gia đình - Jung Jaehyun - đang ở văn phòng của mình ở tầng trệt, gia đình của anh ta ở cánh phía đông trên tầng ba, những người hầu đều đang dọn dẹp ở tầng trệt và sẽ sớm trở về phòng của họ ở tầng hầm.

Ban công mở ra, Renjun rón rén bước vào trong, nấp sau cây cột đầu tiên. Cậu nín thở khi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề trên hành lang. Cậu không ngờ rằng đêm nay sẽ có lính canh tuần tra trên tầng hai. Vì lý do gì đi chăng nữa, chiếc vòng cổ bằng ruby ​​có lẽ đáng giá hơn cậu nghĩ.

Các lính canh dừng lại trước căn phòng thứ hai, nơi chủ nhân Jaehyun thường tiếp khách của mình. Tuy nhiên đêm nay, nó đã được canh phòng cẩn mật. Không có cách nào để Renjun có thể vượt qua đội an ninh mà không làm kinh động tới những người bảo vệ khác đang tuần tra. Lẻn vào là một chuyện, đánh bại chúng trong trận chiến lại là một chuyện khác.

Renjun biến mất trong bóng tối và lẻn xuống tầng dưới, nơi có phòng giặt là. Cậu tìm thấy một bộ đồng phục hầu gái sạch sẽ: Một chiếc váy dài tay màu xanh lam, tạp dề màu trắng và một chiếc mấn đội đầu màu trắng. May mắn cho Renjun, cậu sở hữu những đường nét nữ tính khiến cậu xinh xắn hơn hầu hết các cô gái và chắc chắn sẽ có thể đánh lừa họ.

Renjun thay đồ, cầm lấy một cái khay bạc và cái chén đựng đầy nước nho. Cậu nhìn thấy những chiếc chăn lông vũ mới giặt và đặt nó bên dưới làn váy, ở phía sau. Cậu tạo một chiếc túi tạm từ chăn bông và nhét vào đó pho mát, hạnh nhân và bất cứ thức ăn nhỏ nào cậu có thể tìm thấy từ nhà bếp mà không bị bắt.

Tim Renjun đập thình thịch khi leo lên tầng hai. Những người lính canh đến xem xét và cả hai đều nhíu mày nhìn cậu.

"Không ai được phép ở đây." Một trong những lính canh nói với giọng cộc cằn.

"Cậu chủ Jaehyun nói với tôi rằng anh ấy có một vị khách vào tối nay nhưng vị khách đó không hề thông báo về việc họ đến sớm hơn. Tôi e rằng cậu chủ Jaehyun không muốn bị quấy rầy."

Mấy người lính canh nhìn nhau.

"Thế nào nếu chúng tôi cho cô vào, khi quay trở lại chúng ta sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ dưới cầu thang? Cô khá xinh đẹp dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô trước đây." Người bảo vệ thì thầm vào tai cậu và Renjun cúi đầu xuống, bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. Người bảo vệ đánh vào lưng Renjun trước khi mở cửa cho cậu.

Khi cánh cửa đóng lại, Renjun giận dữ đá vào không khí.

Cậu muốn đánh gãy mũi tên lính canh nhưng cậu có một nhiệm vụ phải hoàn thành.

Renjun tìm thấy sợi dây chuyền ruby ở giữa phòng, được bao bằng một lớp thủy tinh dày. Nó được khóa an toàn và cậu không thể dùng cái gì để đập vỡ, ngoại trừ một thứ.

Renjun chắn cửa bằng một chiếc ghế, giằng nó vào để chặn tay nắm cửa. Sau đó, cậu kéo tấm thảm xung quanh tủ kính để bịt chặt tấm kính khi nó vỡ vụn. Từ trong miệng, cậu rút ra một viên kẹo cao su mà mình đã nhai trước đó và dán lên ly, chôn một viên kim cương nhỏ vào trong đó. Với một cú đá mạnh, tấm kính vỡ thành nhiều mảnh. Lính canh nghe thấy âm thanh va chạm và ngay lập tức chạy nhanh đến cửa nhưng nó không mở ra.

"Đứng lại!" Một tên đã hét lên. Tên lính canh lùi lại và đạp mạnh vào cánh cửa.

Họ đã quá muộn. Hộp kính vỡ nát. Chiếc vòng ngọc ruby đã biến mất. Cửa sổ mở toang, để không khí lạnh thổi vào tấm rèm trắng. Tất cả những gì tên lính canh tìm thấy là bộ đồng phục hầu gái.

"Là cậu ta..." Tên lính canh thở hắt ra: "Chính là Shadow."

Những người bảo vệ đang tuần tra tài sản thậm chí còn không để ý đến tên trộm. Renjun lần theo con đường mà cậu tạo ra để trở về Quận Dream, vật phẩm được bảo toàn và bụng cậu cũng no căng. Renjun sẽ bán chiếc cốc bạc ở chợ đen vào tối mai. Điều này sẽ giúp cậu nhận được một túi tiền vàng, đủ để mua thuốc và thức ăn lành mạnh cho Jisung.

Màn đêm kéo dài cho đến tận bình minh, Renjun ngủ thiếp đi bên cạnh Jisung được che chở bằng chiếc chăn mà cậu đã đánh cắp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro