Chap 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🚫Warning: Chap này có đoạn bạo lực ghê tay. Bạn nào nhạy cảm quá thì xin vui lòng bỏ qua giúp mình. Cảm ơn

Hai ngày này có lẽ là những ngày bận rộn nhất trong cuộc đời Renjun. Sau khi Lee Jeno - thủ lĩnh của Spades - thông báo kế hoạch tấn công Magdalene, mọi người không tiếc một giây phút nghỉ ngơi nào, tất cả bắt đầu tập trung làm việc và tập luyện. Các giao dịch kinh doanh thông thường đều bị hủy bỏ, lâu đài đóng cửa không cho bất kỳ du khách nào ghé thăm. Ngay cả Helios cũng không được phép vào (Mặc dù cậu ta đã nổi cơn xung thiên trước cổng, còn Renjun thì nghĩ rằng Helios thật thảm hại.) Cuối đêm đó, Sharpshooter thảo luận tổng kết về kế hoạch cuối cùng.

Jeno đặt bản thiết kế của Magdalene lên bàn tiệc, Renjun bỗng cảm thấy tự hào về bản thân quá đỗi. Cậu cảm thấy như điều này sẽ không thực hiện được nếu không có mình, mặc dù có phần tự cao nhưng thực tế thì đúng là như vậy. Sharpshooter hắng giọng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người vì sự hợp tác và lao động chăm chỉ của các bạn. Chỉ còn chút thời gian nữa chúng ta sẽ xông vào bên trong Magdalene và tiêu diệt đế chế đen tối đó. Tôi không muốn quá đắm trong biển máu nhưng hãy cứ giết nếu các bạn thấy cần thiết. Theo thông tin của tôi, Ngân hàng Ross là nơi chúng cất giấu tất cả những bí mật mà Magdalene sở hữu, vì vậy chúng ta sẽ cho nổ tung nó trước. Mole (Jaemin), tôi giao cho cậu nhiệm vụ này. Lấy càng nhiều người càng tốt, nhân lực ổn thỏa mới có thể giúp cậu việc này tốt nhất. Nhưng trước khi cho nổ tung chỗ đó, hãy chắc chắn rằng cậu đã sơ tán hết những người dân vô tội rồi mới có thể đốt nơi đó thành tro."

"Tôi thích những vụ nổ!" Jaemin ríu rít vỗ tay.

"Magdalene có một hệ thống giám sát hoàn hảo, chúng ta phải đến được đó an toàn mà không bị phát hiện. Tôi sẽ liên hệ với Ningning để truy cập vào hệ thống của chúng, sau đó tất cả chúng ta cùng xông vào bên trong. Tôi muốn tất cả mọi người đều sẵn sàng, không nên coi thường Magdalene. Bọn chúng giết người không gớm tay, các bạn không cần nương tay nếu tính mạng của mình bị đe dọa. Tôi sẽ cấp quyền được phép vào kho vũ khí cho các bạn, vì vậy hãy chọn một vũ khí theo ý thích của mình. Tất cả các bạn có thể nghỉ một ngày vào ngày mai, tùy vào mọi người. Cuộc họp kết thúc."

Các thành viên của tổ chức đang rất vui mừng nhưng niềm vui đó đã bị cắt ngang bởi âm thanh của tiếng súng, sau đó là một tiếng hét đau đớn xé tan bầu không khí phấn khởi.

Sharpshooter đang cầm một khẩu súng lục và chĩa nó vào một người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé - nhỏ hơn cả Renjun và gầy như một cành cây.

Vai hắn bị chảy máu, tên đó vung cánh tay lành lặn của mình một cách vô ích với nỗ lực làm chệch hướng tấn công của Jeno. Tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ khi họ nhìn thủ lĩnh đi về phía tên đàn ông mà anh vừa bắn, dí khẩu súng đã nạp đạn vào trán tên kia.

"Hawk có nghĩ rằng lão ngu ngốc khi sai mày tới đây không?" Jeno hỏi và dí súng mạnh hơn. Renjun biết sự kiên nhẫn của Jeno rất mỏng manh nên tốt nhất không nên can thiệp vào: "Cài gián điệp trong nhà riêng của tao, nghĩ rằng mày có thể lừa dối mọi người ở đây bằng cách làm một người trong bọn tao. Đúng là thứ ngu dốt, tao biết tất cả thành viên của mình và ai cũng biết rõ ràng mày không thuộc về nơi này."

"Làm ơn!" Tên gián điệp đã khóc: "Tha mạng cho tôi! Tôi không có nhà để trở về! Làm ơn, tôi sẽ không nói với Magdalene bất cứ điều gì..."

Lời cầu xin của tên gián điệp bị ngăn lại khi Jeno bóp cò, tên kia chết ngay trên sàn nhà.

"Tôi sẽ gọi đội dịch vụ đặc biệt của nhà xác đến dọn dẹp đống lộn xộn này. Điều ít nhất tôi có thể cho hắn là một buổi chôn cất tử tế."

Sau đó Jeno bỏ đi. Renjun nhìn chằm chằm vào cơ thể vô hồn đang tắm trong vũng máu của chính mình. Cậu có thể cảm thấy thương hại, sợ hãi hoặc bất cứ điều gì. Nhưng cậu không cảm thấy gì cả. Sau khi nhìn thấy đôi mắt trong những chiếc lọ ở Magdalene, cậu không muốn gì khác ngoài việc trả thù cho những con vật tội nghiệp bị săn bắt vì lợi nhuận. Renjun muốn điều đó đến nỗi cậu sẵn sàng tự làm vấy bẩn đôi tay của mình để xoa dịu cơn khát. Cậu nhìn Jeno ngày càng xa ở phía trước.

Nếu muốn trả thù, Sharpshooter chính xác là người cậu cần để hoàn thành điều đó. Một người sẽ giết mà không hề do dự.

"Còn tôi thì sao? Tôi nên làm gì?" Renjun vừa chạy theo Jeno vừa nói.

Cậu đã làm phiền Jeno cả ngày nay, Jaemin thấy cậu đuổi theo thì chỉ nhìn họ với nụ cười thích thú trên khuôn mặt. Jeno cảm thấy mệt mỏi với cùng một câu được hỏi đi hỏi lại nhưng dường như anh không thể xua đuổi hay cằn nhằn với Renjun.

"Cậu nên ở lại đây. Quá nguy hiểm nếu cậu đi cùng chúng tôi."

"Tôi sẽ không gây trở ngại!"

"Cậu có biết đánh nhau không? Dùng dao? Hay súng?"

Renjun mở miệng định nói nhưng không có từ nào phát ra được. Jeno cười khẩy bên dưới chiếc mặt nạ của mình. Một cái bĩu môi nhỏ hình thành trên môi Renjun khiến anh không thể không nhìn nhiều thêm một chút. Sau khi đưa cho Renjun chiếc mặt nạ hình con bướm, việc nhìn thấy làn da lộ ra ngoài và đôi môi của cậu khiến anh phát điên đến mức không thể ngủ được, đặc biệt là sau khi Renjun đi do thám Magdalene.

Jeno muốn vươn tay và lột mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt bên dưới. Anh có thể không biết Renjun trông như thế nào nhưng có một điều anh chắc chắn là Renjun rất đẹp.

"Anh có thể chỉ cho tôi mà."

"Cuộc chiến ngày mai, cậu không thể ra chiến trường chỉ với những kiến ​​thức cơ bản trong việc sử dụng vũ khí của mình. Không nên đánh giá thấp sức chiến đấu của Magdalene. Bên cạnh đó, cậu là một trong những tài sản quý giá nhất của tôi."

"Này này. Tôi vẫn ở đây!" Jaemin lên tiếng. Nhưng sự hiện diện của anh ta vẫn không được hai người chú ý.

"Tài sản? Tôi thậm chí còn không phải là một phần trong tổ chức của anh."

"Nhưng..."

"Nhưng?"

Jeno thở dài bực bội trước khi rời văn phòng của mình, Jaemin theo sau anh. Renjun không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo họ.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Renjun hỏi.

"Đến kho vũ khí cá nhân của tôi."

Jeno ấn thẳng tay lên bức tường bê tông khiến Renjun ngạc nhiên khi thấy một lối đi hiện lên trước mặt họ. Hành lang được thắp sáng bằng đèn, những bức tranh đắt tiền được trang trí trên tường. Cậu ngước mắt ngưỡng mộ nhìn những bức tranh đó khi đi ngang qua nhưng không dám chạm vào. Có một điều mà Renjun vẫn giấu kín, việc yêu thích khi ở trên núi của cậu chính là vẽ tranh. Chính vì vậy cậu chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đâu là một bức tranh đích thực. Bước xuống hành lang không một hạt bụi, tất cả những bức tranh mà cậu đã thấy ở đây đều là thật.

Cả ba người đi đến một ngõ cụt với một bức tường phủ nhung đỏ. Nhưng theo Renjun thì chắc chắn có thứ gì đó ở phía bên kia bức tường, cậu đã đúng khi Jeno đẩy bức tường và để lộ một căn phòng lớn chứa đầy vũ khí được đặt ngay ngắn trong các tủ kính. Một chiếc đèn chùm pha lê treo phía trên và thoang thoảng mùi da, mùi thuốc súng bên trong căn phòng. Bức tường tự đóng lại nhưng cả Jaemin và Jeno không thèm để tâm khi đi sâu vào trong mở hết ngăn này đến ngăn khác và đặt vũ khí họ chọn trên chiếc bàn ở giữa phòng.

Renjun xem xét kỹ hơn, cậu không thể không ngưỡng mộ những chi tiết được thêm vào một vũ khí có thể mang lại cái chết dễ dàng hơn cho đối phương. Chúng giống như được làm để trang trí và trưng bày hơn là sử dụng.

"Đẹp, phải không?" Jaemin hỏi Renjun, cậu gật đầu. Jaemin nở một nụ cười và nhìn con dao găm dài anh đang cầm, lướt một ngón tay qua lưỡi dao trơn nhẵn.

"Những vũ khí này được chế tạo bởi chính người có năng lực tốt nhất trong lĩnh vực vũ khí - ae-Winter - cộng sự ảo của Minjeong. Tôi đã trả một cái giá rất cao cho vẻ đẹp này và phải chờ đợi một thời gian dài để đưa chúng vào sử dụng tốt." Jeno giải thích. Có một chút tự hào trong giọng nói của anh. Renjun nhận ra rằng đây chắc chắn là niềm đam mê của Jeno. Nếu không anh sẽ không được đặt cái tên Sharpshooter mà chẳng là gì khác.

Renjun chọn một khẩu súng nhỏ vừa với đôi tay xinh xắn của mình nhưng rất ngạc nhiên về độ nặng của nó. Ai có thể nghĩ rằng một thứ nhỏ như vậy lại có thể nặng ngang một bao gạo.

"Đây là một khẩu súng lục ổ quay mini với những viên đạn nở ra khi chúng đi vào cơ thể mục tiêu. Nếu cậu hỏi tôi nó như thế nào thì thật bệnh hoạn và tàn nhẫn. Có lần tôi dùng khẩu súng đó bắn vào đầu người ta và nó phát nổ. Bộ não của anh ta rải rác trên vỉa hè. Một cảnh tượng khá kinh tởm."

Renjun nhăn mặt khi tưởng tượng ra hình ảnh khủng khiếp, cậu quyết định sẽ không làm Jeno lo lắng nếu cậu cầm khẩu súng này trong tay. Jeno cho cậu xem một khẩu súng khác.

"Những khẩu súng lục đôi với những viên đạn nhỏ như viên sỏi nhưng lại mọc gai khi tiếp xúc. Một trong những vũ khí cá nhân tôi yêu thích. Đảm bảo một cái chết từ từ và đau đớn nếu cậu thích nhìn đối thủ chịu đựng nỗi đau."

Điều này nghe có vẻ giống Jeno, Renjun muốn bình luận nhưng cuối cùng chọn im lặng, cậu không muốn bị chất vấn.

"Ở đây, chúng tôi có khẩu súng máy tuyệt đẹp này với đạn nổ. Hoàn hảo cho cú mở đầu hoành tráng." Jaemin xem xét khẩu súng máy với ánh mắt mê đắm như kiểu đang nhìn đứa con đầu lòng của mình. Renjun không hiểu sự ám ảnh của họ về súng ống nhưng cậu từ chối hỏi bất cứ điều gì. Rốt cuộc, mọi người đều có những sở thích và không thích khác nhau.

"Và đây, một trong những món đồ yêu thích của tôi mà hiếm khi sử dụng, là một bộ dao găm được làm thủ công bởi ae-Winter. Các lưỡi dao được làm bằng bạc nguyên chất tẩm nọc độc của Mamba đen. Nó có thể cắt xuyên bất cứ thứ gì, chỉ cần cậu đảm bảo không chết do lưỡi dao của chính mình."

Jeno mở chiếc hộp gỗ hình chữ nhật ra khiến Renjun há hốc mồm trước bộ dao găm với vẻ ngoài đầy thanh lịch. Những lưỡi dao mỏng như tờ giấy lấp lánh dưới ánh đèn chùm. Cán dao được làm bằng vàng nguyên chất và được trang trí bằng đá vỏ chai với hai viên hồng ngọc nhô ra: Mắt của Mamba đen.

"Tôi rất thích sử dụng những thứ có nét đẹp này một lần nhưng tôi là một người thích súng hơn, còn Mole đây thích chất nổ."

Jeno đóng hộp gỗ lại. Renjun cảm thấy mình bị đánh thức bởi một cơn mê khó nói thành lời.

"Đã sẵn sàng chưa?" Jaemin hỏi Jeno khi họ bước ra khỏi kho vũ khí.

"Tôi đã đợi giây phút này. Tất nhiên rồi. Chúng có thể khóa, rào chắn các cửa ra vào và chặn các cửa sổ nhưng không ai có thể ngăn cản tôi giết tất cả những người đó."

———

Ngân hàng Ross trống vắng khi Jaemin và một số người cộng sự đến cùng anh ta. Có lính canh đi tuần quanh ngân hàng, là Magdalene không thể nhầm lẫn. Ẩn mình trong bóng tối, Jaemin mang theo một khẩu súng được trang bị thuốc an thần và bắn hạ từng tên lính gác. Khi bờ biển quang đãng, họ rời nơi ẩn nấp và bao vây ngân hàng trong khi Jaemin chọn đi tới các cánh cửa đang khóa. Khi tất cả vào bên trong, Jaemin ra hiệu cho người của mình đặt toàn bộ những quả bom hẹn giờ mà họ mang theo ở khắp nơi.

Jaemin lùng sục khắp nơi cho đến khi tìm thấy một cửa sập nằm ở tủ khóa của các giao dịch viên ngân hàng. Anh ra hiệu cho các thành viên khác đi theo xuống tầng hầm với vũ khí.

Hành lang tối om nhưng anh có thể nghe thấy tiếng cười từ phía xa. Các thành viên của Hawk đang có khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng của cuộc đời mình mà không chút nghi ngờ gì về cuộc tấn công.

Một cánh cửa đột nhiên mở ra, từ đó một trong những thuộc hạ của Hawk bước ra trong tình trạng vẫn còn say xỉn và choáng váng. Hắn nheo mắt để quan sát kỹ hơn những người lạ ở trước mặt, rồi nhận ra... Jaemin cùng người của mình đều đeo mặt nạ đen với nhiều hình dáng và kích cỡ khác nhau.

Jaemin mỉm cười thật tươi trước khi dùng ống giảm thanh bắn vào kẻ thù.

"Đi nào! Càng xong sớm, chúng ta có thể đến Madaglene sớm."

Jaemin quàng khẩu súng máy đã nạp đạn của mình qua vai và cứ như vậy, cuộc "tắm máu" bắt đầu.

Khi vụ nổ đánh thức một nửa thị trấn, Jeno coi đây là tín hiệu để tắt toàn bộ hệ thống giám sát và báo động bằng phần mềm của Ningning, sau đó cho nổ tung mọi phương tiện di chuyển mà Chúa tể Hawk có thể dùng để trốn thoát. Anh bố trí các thành viên của mình tại các lối thoát khác nhau nhằm phục kích thủ lĩnh của Magdalene, đề phòng khi hắn định bỏ trốn. Jeno nhếch môi dưới lớp mặt nạ, giai đoạn đầu tiên và thứ hai của kế hoạch đã thành công và bây giờ, tất cả những gì còn lại cần làm là săn lùng Chúa tể Hawk.

Jeno đếm tất cả những lính canh đang trực đêm nay: Bốn người ở cổng vào, hai người trên mỗi tháp, khoảng năm người ở bức tường đầu tiên, ba người ở bức tường thứ hai và ba người khác ở cổng cuối cùng. An ninh không dễ dàng bị xâm nhập, giết một người là đủ để báo động tất cả chúng. Anh nghĩ đến đây liền kinh ngạc vì Renjun tài giỏi đến mức nào khi không chỉ đột nhập vào pháo đài mà còn thu thập được rất nhiều thông tin liên quan mặc dù nơi đây được bảo mật nghiêm ngặt.

Nhưng không đời nào Jeno lại để Renjun làm chuyện này lần nữa, quá nguy hiểm vào lúc này.

Quân tiếp viện của Spades đã đến và vào vị trí, chờ tín hiệu của thủ lĩnh.

Điều chỉnh phạm vi bắn tỉa của mình, Jeno hạ gục lính canh trên mỗi tháp. Không do dự, không ngơi nghỉ. Anh bắn chúng như những con búp bê trong trò chơi điện tử. Một tên lính canh đã ngã xuống đất đúng chỗ bốn lính gác được bố trí ở cổng vào. Vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt chúng, sau đó là những tiếng la hét khủng khiếp đánh thức tất cả người bên trong.

Jeno thở dài và quăng súng bắn tỉa xuống sàn rồi nhìn các thành viên của mình.

"Đây là lúc chúng ta cần tấn công."

Họ không cần được nói đến lần thứ hai. Tất cả nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp ngay khi Jeno vừa ra hiệu. Cả băng đã làm bọn lính canh bất ngờ. Kẻ địch của họ thất kinh, rõ là bị quấy rầy sau một đêm ngon giấc chỉ để bị chém và đi vào chỗ chết.

Phía ngoài pháo đài Magdalene sau đó ngập tràn máu và xác chết, Jeno sải bước vào trong hội trường nơi có nhiều người đang đợi họ, vũ khí sẵn sàng.

Jeno bắn tất cả những kẻ dám chặn đường bằng hai khẩu súng lục của mình. Mỗi cái đầu là một viên đạn, chắc chắn không bỏ sót ai. Đây là nơi anh thể hiện tài năng thiện xạ của mình và là một chiến binh.

Một trong những kẻ địch vung rìu vào Jeno nhưng anh kịp thời cúi xuống, nhanh chóng lấy con dao quấn quanh chân đâm vào cổ kẻ tấn công. Máu tuôn ra như một vòi nước mở sau khi anh rút lưỡi dao ra và bắn vào đầu tên địch.

Kẻ tấn công tiếp theo là một phụ nữ có kỹ năng chiến đấu. Cô ta giáng một cú đấm mạnh vào quai hàm Jeno, khuỵu người xuống đất và vung cú đá từ chân mình khiến anh mất thăng bằng. Jeno đã mất cảnh giác trước cú đấm nhưng anh vẫn đứng vững trên đôi chân của mình. Anh túm tóc người phụ nữ và bắn vào cổ cô ta.

Lần này anh tỉnh táo hơn, tránh đòn tấn công từ phía sau bằng cách nhảy ra khỏi vị trí ban đầu và sử dụng xác chết của người phụ nữ làm lá chắn, cứu bản thân tránh bị cắt làm đôi bởi thanh katana.

"Tao chỉ có thể nói rằng mày thật là ngu ngốc khi đưa kiếm như vậy. Chỗ này đào tạo mày như vậy sao?" Jeno nhận xét khiến gã đàn ông cầm thanh katana gầm lên giận dữ.

"Tài năng của mày đang bị lãng phí trong cái ổ gà này. Muốn chuyển sang Spades không?" Trông gã đàn ông không có ý định tiếp lời đề nghị vì hắn gần như cắt ngang qua eo anh. Jeno thở dài và dùng súng lục bắn nát đầu gã. Máu vương vãi khắp sàn, Jeno tiếp tục thở dài, thật nhàm chán.

Jeno tìm đường xuống hành lang dẫn đến phòng của Chúa tể Hawk, nhưng lão ta không có ở đó. Thay vào đó, anh tìm được một người mà anh ít ngờ tới nhất ở trong phòng - đang ăn xoài chín và uống nước táo.

(Renchun : Không ngờ tới phải không >.<)

Nằm trên giường là Renjun với chiếc mặt nạ hình con bướm, khoác một bộ quần áo mới làm bằng lụa tốt nhưng hơi lớn so với người cậu. Cậu đội một chiếc vương miện bằng vàng trên đầu và cổ đeo vòng đính ngọc trai và pha lê.

"Muốn ăn một miếng không?" Renjun hỏi.

"Cậu đang làm gì ở đây?" Jeno nhíu mày: "Không phải đã bảo cậu ở trong lâu đài sao? Ở đây rất nguy hiểm."

"Nhưng mà ở đây tôi chưa hề bị thương. Tôi đã tới đây trước khi anh đến. Với lại trong hợp đồng không nhắc tới việc tôi không được đến nơi mình muốn. Còn nếu anh muốn biết Hawk ở đâu, lão đang ở trong phòng tra tấn của mình." Renjun nói.

Jeno phóng nhanh ra khỏi phòng rồi dừng lại đột ngột khi anh thấy một bóng đen phía sau mình. Anh quay ngoắt lại và chĩa súng vào bóng đen đó nhưng nhanh chóng nhận ra là Renjun. Anh thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân của cậu. Nếu không phải thoáng nhìn thấy cái bóng, anh còn không biết Renjun ở phía sau mình. Cậu đã tháo trang sức ra nhưng chiếc vương miện vẫn nằm lại. Anh biết thời điểm này không tốt để đội chiếc vương miện đó nhưng Jeno không thể không nghĩ rằng nó cực kì hợp với Renjun.

"Ở yên trong phòng đó." Jeno nghiến răng nghiến lợi rít lên.

"Anh không phải là người duy nhất tìm cách trả thù." Renjun đối mắt trực tiếp với Jeno: "Tôi không chỉ muốn bắt Hawk phải trả giá bằng chính máu của lão. Ít nhất tôi muốn làm cho lão ta khốn khổ trước khi anh kết liễu lão bằng một phát súng."

Jeno nghe được sự giận dữ trong giọng nói của Renjun nhưng trên hết là nỗi đau của cậu. Anh biết cảm giác thế nào khi có điều gì đó hoặc ai đó mà bản thân phải bảo vệ bị tước đoạt khỏi mình. Vì thế Jeno đã làm một điều mà anh chưa từng làm trước đây. Anh đan tay mình vào bàn tay nhỏ nhắn của Renjun, ánh mắt hai người lặng lẽ giao tiếp. Sau đó, Jeno miết nhẹ tay Renjun trước khi cả hai cùng chạy trên hành lang dẫn đến phòng tra tấn.

Một lý do nào đó, trái tim Renjun đập mạnh trong lồng ngực còn Jeno cảm thấy bồn chồn. Tâm trí của hai người rối bời nhưng có một ý nghĩ cả hai đều thừa nhận.

"Bàn tay của người tương hợp với tôi''

Jeno và Renjun thấy mình đang đứng trước cánh cửa đưa đến phòng tra tấn. Họ vẫn đang nắm tay nhau, lúc này Renjun rất biết ơn khi có thể nắm lấy một điều gì đó an toàn để truyền sức mạnh. Đầu gối khuỵu xuống, cậu sững người tại chỗ khi nhớ lại cái đêm mình đến đây, hình ảnh con cáo Bắc Cực đã chết được quấn trong chiếc áo lụa đắt tiền. Nỗi sợ hãi len lỏi khắp cơ thể khiến tâm trí cậu trở nên trống rỗng và tê liệt. Jeno nhận ra Renjun trở nên cứng đờ, vì vậy anh giật nhẹ tay mình.

"Hãy nhớ lý do tại sao chúng ta ở đây." Jeno nói nhỏ: "Chúng ta sẽ khiến lão đàn ông đó đau đớn và tôi đảm bảo rằng thằng già khốn đó không bao giờ sống thêm một ngày nào nữa. Lão ta sẽ nhận được những gì xứng đáng, tôi hứa đấy Renjun."

Jeno siết chặt tay Renjun trong vô thức, Renjun bắt đầu thả lỏng. Họ nhìn nhau gật đầu và cùng đẩy cửa vào.

Thời điểm hai người bước vào trong, một làn mưa đạn xối xả buộc cả hai phải lùi ra ngoài. Jeno kéo Renjun ra phía sau một bức tường để tránh những viên đạn. Thật không may, Renjun đã bị bắn vào vai và đùi.

"Khốn kiếp..." Renjun thở mạnh. Nước mắt cậu trào ra trong lúc cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng nấc. Trước đây cậu chưa bao giờ đau đến thế, còn bây giờ cậu thậm chí cảm thấy mình như sắp chết.

"Cố lên." Jeno nghiến răng nói.

Lửa giận bùng lên, anh nạp vào khẩu súng lục của mình những viên đạn đặc biệt, nheo mắt cố gắng nhìn rõ hơn giữa làn khói. Chúa tể Hawk đã chuẩn bị cho sự xuất hiện của Jeno nhưng cả trăm khẩu súng máy và lính canh cũng không thể bảo vệ lão ta khỏi một tay thiện xạ đang bị điều khiển bởi lòng báo thù. Chỉ cần một viên đạn trên đầu là Jeno có thể hạ gục kẻ thù và mọi chuyện sẽ kết thúc.

"Bộc lộ bản thân đi!" Chúa tể Hawk hét lên.

Jeno nhìn vào hình ảnh phản chiếu của tấm gương đối diện mình, anh có thể thấy Chúa tể Hawk đang nhặt khẩu súng máy một cách thảm hại trong khi vung nó xung quanh nhằm đe dọa Jeno. Lão đã từng là một chiến binh cừ khôi nhưng tương lai lại không còn tử tế. Hay đúng hơn lão đã chọn cách lãng phí tài năng của mình với suy nghĩ sẽ vô song cho đến hơi thở cuối cùng.

"Lão có muốn chết không?" Jeno chế giễu hỏi.

Anh liếc nhìn Renjun, cậu đang trở nên xanh xao sau vài phút vì mất quá nhiều máu. Jeno đưa tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại đến ngạc nhiên của Renjun. Tim anh như nhảy lên, đặc biệt là lúc cậu ngước lên để bắt lấy ánh mắt anh.

"Tôi không sao." Renjun thì thầm, sau đó chỉ vào hình ảnh phản chiếu. Chúa tể Hawk buông súng máy và đang đóng gói những lọ mắt cáo Bắc Cực trong một chiếc bao tải.

"Hãy bắt tên khốn đó trả giá cho những gì hắn đã làm với chúng ta..."

Jeno không cần nghe đến lần thứ hai. Anh rời khỏi nơi ẩn núp của mình, đưa súng bắn vào mắt cá chân của Chúa tể Hawk.

"Argh!" Hắn rú lên đau đớn. Bao tải rơi khỏi tay nhưng may sao những chiếc lọ không bị vỡ. Sàn nhà ngập trong máu, vỏ đạn rỗng trải khắp nơi. Jeno tiếp xúc bằng mắt với một trong những xác chết đang mở to mắt.

Ít nhất thì mình đã không làm họ đau khổ, Jeno tự nghĩ.

"Tránh xa tao ra!" Chúa tể Hawk hét lên. Hắn vấp phải một ngăn kéo và giật mạnh nó, ném những con dao và rìu rỉ sét về phía Jeno.

"Chúa tể vĩ đại Hawk mà mọi người đều sợ hãi đâu? Tất cả những gì tôi thấy là một thằng già đáng thương đang chiến đấu một cách thảm hại cho mạng sống của mình." Jeno chế nhạo: "Vất vả có ích gì? Đằng nào lão cũng chết."

Chúa Hawk trừng mắt nhìn Jeno: "Tại sao mày làm điều này? Tao đã làm gì đắc tội với mày?"

Jeno bật ra một tiếng cười nguy hiểm.

"Bây giờ ông đang cố gắng tỏ ra vô tội phải không? Tôi không thể tin rằng ông lại thấp hèn như vậy. Ông không nhớ mình đã làm những gì sao?"

"Tao không giết chị gái của mày!"

Một viên đạn khác xuyên qua cơ thể của Chúa tể Hawk nhưng lần này nó ở trên đùi của hắn. Nơi Renjun bị bắn cũng là vị trí đó.

"Tôi chưa đề cập bất cứ điều gì về chị gái mình nhưng tôi sẽ coi như đó là lời thú nhận của ông. Tôi sẽ không để ông nhìn thấy một tia sáng mặt trời nào ngày hôm nay, Hawk." Ngay khi Jeno định bóp cò, ai đó đã ngăn anh lại.

"Đợi đã!" Renjun nói. Jeno liếc nhanh trước khi chuyển ánh nhìn trở lại Chúa tể Hawk - kẻ đang ép mình vào góc một cách thảm hại như thể bức tường sắp nuốt chửng lão.

"Cậu không được di chuyển khi có một viên đạn bên trong cơ thể."

Renjun không nói gì nhưng cậu nhặt một con dao rỉ sét trên sàn nhà đầy máu.

"Anh không phải là người duy nhất muốn trả thù lão khốn kiếp này." Giọng của Renjun rất bình tĩnh nhưng cơn giận dữ lại đang bùng lên trong cậu: "Anh có thể trói hắn trên ghế được không?"

"Đó có phải là một lời thỉnh cầu không?"

"Tôi đã nói 'xin vui lòng.'"

Jeno thở dài nhưng không phàn nàn thêm. Anh kéo một chiếc ghế trống từ trong góc và mạnh mẽ kéo Chúa tể Hawk lên, trói hắn một cách chắc chắn.

"Thả tao ra! Tao sẽ giết hết lũ chúng mày!"

"Đó là lời đe dọa thảm bại nhất từ ​​trước đến nay đối với tôi." Jeno nói và cười một mình.

Renjun nắm chặt chuôi dao và đi về phía lão đàn ông đã sát hại những con vật linh thiêng mà cả dòng máu của cậu thề sẽ bảo vệ. Cậu cảm thấy thất vọng về bản thân khi cố gắng không nhìn vào cái kệ đầy lọ thủy tinh với những đôi mắt xanh bên trong. Renjun cảm thấy như thể những con cáo đang dõi theo cậu.

"Điều này là để trừng phạt ông vì đã giết hại không thương tiếc những con cáo Bắc Cực chỉ vì lợi ích riêng của mình. Ông nên để chúng sống yên ổn trên núi. Chúng không phải là một thú vui và chắc chắn không phải là một phương tiện để kiếm tiền. Ngay cả khi tôi không thể bảo vệ chúng nữa thì ít nhất tôi cũng có thể trả thù cho chúng."

Renjun đâm con dao vào mắt phải của Chúa tể Hawk. Hắn trông giống như đang khóc ra máu. Chúa tể Hawk hét lên một tiếng lạnh như máu khi cảm nhận lưỡi dao xuyên qua mắt mình. Renjun rút con dao một cách thô bạo, máu phun ra dính cả trên mặt nạ của cậu. Nhãn cầu của Chúa tể Hawk đã bị nghiền nát trong khi hắn đang hú hét và khóc trong đau đớn. Renjun cảm thấy sự thỏa mãn đang trào dâng trong lòng cậu.

Trong lúc đó Jeno không nói nên lời. Anh có thể giết người nhưng anh không bao giờ thích hành hạ họ. Anh thích giết họ ngay lập tức. Khi nhìn Renjun tận hưởng những điều cậu đang làm với đôi tay xinh đẹp như cậu chưa bao giờ phải lao động nặng nhọc, Jeno cảm thấy hơi kinh hãi.

Một tiếng hét khác xuyên qua bầu không khí trầm lặng khi Renjun lấy nhãn cầu còn lại của Chúa tể Hawk. Hắn đã bị mù hoàn toàn, máu chảy dài trên má, nhuộm đỏ cả bộ quần áo sa tanh của hắn.

"Tôi chỉ làm những gì ông đã làm với những con vật đáng thương đó. Sẽ không bao giờ là công bằng nhưng ít nhất tôi đã làm ông đau khổ."

Renjun lùi lại, ném con dao rỉ sét vào chỗ nào đó. Jeno coi đây là dấu hiệu cuối cùng để kết liễu Chúa tể Hawk.

"Muốn trăn trối gì không?"

"Mày sẽ không bao giờ là vua, Sharpshooter! Không bao giờ!"

"Tôi chưa bao giờ muốn trở thành vua, ngay từ đầu đã vậy. Các vị vua tiễn đưa người của họ hi sinh bởi chiến tranh trong lúc ngồi trên ngai vàng, nhâm nhi rượu. Tôi không khao khát như vậy. Ông là một sự ô nhục đối với đế chế của chính ông, Hawk. Một sự nhục nhã vì đã biến công việc kinh doanh thành một thứ cá nhân. Qua viên đạn này, tôi sẽ trả thù cho chị gái mình."

Đưa khẩu súng lục vào trán, Jeno bắn chết Chúa Hawk, động tác dứt khoát nhanh gọn.

Anh phải ra tay cách nhanh nhất bởi Renjun đang ngất xỉu vì mất máu.

------------------------------

Chương fic cuối cùng của năm 2021. Hẹn gặp lại mọi người vào năm 2022.

Chúc mừng năm mới!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro