They Are In Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Warning: ABO, Niên hạ, H


1.

"Em định khi nào mới tìm Alpha cho mình vậy? Cứ dùng thuốc ức chế mãi không phải cách hay đâu." - Khó khăn lắm mới gặp được em họ một lần, Đổng Tư Thành cũng chẳng muốn đem chuyện này ra nói, nhưng nhìn em trai nhỏ liên tục dùng thuốc ức chế thì càng không đành lòng.

Phản ứng của Hoàng Nhân Tuấn không khác dự liệu là bao, cậu nhíu mày: "Anh, anh không nên vì thấy bản thân lập gia đình mà cũng bắt em theo con đường này chứ. Người ta nói hôn nhân là nấm mồ. Anh hạnh phúc nhưng chắc gì người khác cũng vậy. Anh chờ anh Thái đến đón đi, em phải đi trước rồi."

Đổng Tư Thành thở dài, nhìn bóng dáng em họ chạy đi mất.

Thực ra, vấn đề anh họ nói, Hoàng Nhân Tuấn không phải chưa từng nghĩ tới. Thế nhưng cậu cũng mới hai mươi lăm thôi mà.

Mặc dù độ tuổi kết hôn tốt nhất của Omega là chừng hai mốt, hai hai, Hoàng Nhân Tuấn vẫn muốn sống cuộc sống tự do tự tại hơn.

Cậu có tiền, vẻ ngoài cũng rất được, trời sinh ghét Alpha. Xã hội ngày càng phát triển, trên thị trường có rất nhiều đồ chơi thoả mãn nhu cầu sinh lý, cần gì phải kiếm một Alpha rồi bó buộc cả cuộc đời vào người đó cơ chứ?

Nhưng nếu là một Beta đẹp trai thì có thể suy nghĩ một chút.

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ ngợi một hồi, dù sao hiện tại cũng chẳng thấy ai vừa mắt. Quên đi, ở một mình không có gì là không tốt.

Chỉ là suy nghĩ kia cứ vẩn vơ mãi không thôi.

2.

Lý Đế Nỗ chưa từng nghĩ tới mình sẽ phân hoá thành Beta.

Từ nhỏ, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ phân hoá thành Alpha.

Lý do đơn giản, bởi vì Lý Đế Nỗ quá ưu tú trên mọi phương diện. Hơn nữa, bố mẹ Lý Đế Nỗ đều xuất thân từ gia đình Alpha và Omega thuần nhiều đời. Bởi vậy, không ai nghĩ tới đứa bé này sẽ phân hóa thành một Beta bình thường.

Ngay cả hai người yêu thương Lý Đế Nỗ nhất là bố mẹ, thoạt nhiên cũng không tiếp thu nổi sự thực này.

Lý Đế Nỗ vẫn còn nhớ kĩ, khi nhận được kết quả kiểm tra phân hoá, người mẹ Omega chuẩn mực dịu dàng vuốt tóc cậu thở dài, không nói nên lời. Còn người cha Alpha nghiêm nghị, như muốn vò nát kết quả, nổi giận nói: "Ta làm sao lại có đứa con như mày?"

Câu này phải trả lời thế nào chứ? Phân hoá thành Beta cũng có phải là do Lý Đế Nỗ quyết định đâu.

Hơn nữa, lúc đó Lý Đế Nỗ chỉ mới là một đứa bé tốt nghiệp trung học, với kết quả phân hoá như vậy, bản thân thân đã khó chịu, người thân còn tỏ thái độ, khiến cậu nhóc ngày ấy tổn thương ít nhiều.

Từ sau đó, cuộc sống của Lý Đế Nỗ trở nên vô cùng khó khăn. Cha không còn quan tâm nữa, cũng không cho phép mẹ quan tâm hắn nhiều như trước. Đế Nỗ hiểu nỗi lòng của mẹ nên cũng không trách bà.

Khi vào đến đại học, Lý Đế Nỗ thực sự không chịu nổi bầu không khí nặng nề trong gia đình mà quyết tâm ra ngoài ở riêng. Thực sự hắn cũng chẳng tính toán gì nhiều, mặc kệ ra sao thì ra, đi làm thêm trang trải cuộc sống độc lập là được.

Tìm việc một hồi, Lý Đế Nỗ đến một quán ruợu làm phục vụ.

Lần gặp Hoàng Nhân Tuấn chính là buổi đi làm đầu tiên.

Hoàng Nhân Tuấn chia tay Đổng Tư Thành là đến đây gặp một vị khách hàng. Khách hàng là một Alpha nổi tiếng ăn chơi trác táng. Nếu không phải vì việc hợp tác làm ăn quan trọng, Hoàng Nhân Tuấn cũng không trực tiếp gặp mặt ở nơi phức tạp thế này.

Trong cả bàn tiệc, chỉ có mình cậu là Omega, cho nên Hoàng Nhân Tuấn đã chú ý cảnh giác. Thế nhưng làm sao chống lại nổi mấy tay chơi khét tiếng nhiều năm. Dù đã rất cẩn thận, Hoàng Nhân Tuấn vẫn trúng chiêu.

Cậu phát hiện có điểm bất thường, vội vã đứng dậy, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cố gắng ra khỏi phòng, đi thẳng một mạch đến phòng vệ sinh. Hoàng Nhân Tuấn muốn gọi điện thoại cho Chung Thần Lạc thì điện thoại đã bị đoạt mất.

"Muốn gần gũi với giám đốc Hoàng một chút mà khó quá. Nhưng mỹ nhân đẹp thế này khó chút cũng không sao". - Vị khách kia ghé sát lại nói. Hoàng Nhân Tuấn ngửi thấy mùi chất dụ kinh khủng trên người gã thì càng thấy khó chịu.

Trong khoảng khắc cậu ngây người, bàn tay to béo của gã đã bóp vào mông cậu. Hoàng Nhân Tuấn biết lúc này cậu không được hoảng sợ. Khi gương mặt xấu xí kề sát muốn hôn cậu, Hoàng Nhân Tuấn điên lên ra sức đá vào hạ thể gã.

"Ối!!" - Gã vì đau đớn bất ngờ mà ngã xuống đất.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn người lăn lộn dưới đất muốn đá thêm vài nhát, nhưng nghĩ đến tình trạng bản thân hiện tại mà kìm chế lại.

Hoàng Nhân Tuấn mặc dù là Omega nhưng tính cách kiên cường, lại nóng tính, biểu hiện không có chút nào mềm yếu dịu dàng. Cậu không muốn bản thân trở thành công cụ tiết dục cho Alpha bởi vậy phải mau chóng rời khỏi chỗ này. Dù sao quán rượu khắp nơi đều là Alpha, chất dẫn dụ của cậu mà tản ra thì không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ đến. Hoàng Nhân Tuấn vừa nghĩ tới đã rùng mình.

Hoàng Nhân Tuấn luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng chất dẫn dụ của cậu lại là mùi chanh ngọt ngào vô cùng. Cậu từ trước đến nay bảo vệ bản thân rất kĩ, cho nên chẳng mấy ai biết chất dẫn dụ của cậu có mùi gì.

Theo lý thuyết Lý Đế Nỗ là một Beta thì không ngửi được chất dẫn dụ của Alpha và Omega, nhưng Lý Đế Nỗ là trường hợp cá biệt, bởi vì tuy rằng hắn là Beta, nhưng lại ngửi được mùi chất dẫn dụ của cả Alpha và Beta. Hắn từng lén tới gặp bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng không chẩn đoán được vấn đề này.

Ngày đầu tiên đi làm, Lý Đế Nỗ dù chưa quen việc nhưng rất nỗ lực. Vừa lúc thay ca, trên đường tới phòng nhân viên, hắn vừa vặn bắt gặp Hoàng Nhân Tuấn lảo đảo từ phòng vệ sinh bước ra.

"Xin chào, quý khách có hỗ trợ gì không?"

Lúc này, đầu óc Hoàng Nhân Tuấn đã trắng xoá một mảng, thần chí không rõ, khi Lý Đế Nỗ tới gần, cậu còn chẳng nhìn rõ người trước mặt trông ra sao, chỉ cố hết sức chống đỡ. Nhưng cậu rất nhanh nhận ra bản thân lo lắng dư thừa, vì cậu không ngửi thấy chất dẫn dụ của người đối điện, rõ ràng đây là một Beta.

"Tôi bị... bỏ thuốc... Cậu... cậu đưa tôi đi bệnh viện được không?"

Hoàng Nhân Tuấn không chắc người trước mặt sẽ đáp ứng, nhưng không hiểu vì sao khi đó lại đem bản thân giao phó cho hắn.

Sức chịu đựng của Hoàng Nhân Tuấn đến cực hạn, thuốc kích thích khiến toàn thân như bị tra tấn, cậu cố gắng mấp máy môi: "Cậu... giúp tôi với."

Lại theo lý thuyết, Beta chắc chắn sẽ không bị kỳ phát tình của Omega ảnh hưởng. Nhưng lại một lần nữa Lý Đế Nỗ không phải là một Beta bình thường. Hắn nhìn bộ dạng Hoàng Nhân Tuấn khổ sợ, kỳ thực bản thân cũng không chịu nổi. Lời nói của Hoàng Nhân Tuấn tựa như chất xúc tác, thâm tâm hắn vô cùng kích động.

3.

Khi Hoàng Nhân Tuấn mở mắt tỉnh lại là trong một căn phòng xa lạ, bên cạnh không có ai, chỉ là trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rất rõ ràng. Cậu hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua, bất giác xấu hổ đỏ mặt.

Người ta nói tuổi trẻ có cái hay của tuổi trẻ, sinh viên nghèo không có tiền, thế nhưng thể lực rất đáng khen. Beta kia phải công nhận là một Beta ưu tú.

Hoàng Nhân Tuân nhớ như in gương mặt bảnh bao, giọt mồ hôi óng ánh từ trên chóp mũi nhỏ xuống thì thầm "Anh à, anh muốn em dùng sức chút sao?"

"A a a a" - Hoàng Nhân Tuấn ôm chăn cuộn tròn trên giường.

Lý Đế Nỗ từ phòng tắm bước ra là vừa lúc thấy Hoàng Nhân Tuấn người đầy dấu hôn cuộn mình trong chăn, hai má hắn không khỏi đỏ lên.

"Lại đây" - Một lần nữa khẳng định Hoàng Nhân Tuấn là một Omega mạnh mẽ kiên cường, trước mặt người ngoài bộ dạng luôn nghiêm túc, khí thế áp người. Ở giây phút đó cậu đã quyết định bao nuôi đứa nhóc này. Tuy rằng là Beta không có khả năng triệt để giải quyết kì phát tình của cậu, nhưng so với dùng mấy đồ chơi này nọ thì tốt hơn nhiều. Vả lại làm chuyện đó với Beta không lo bị đánh dấu hay mang thai, nghĩ đi nghĩ lại rất an toàn hợp lý.

Hoàng Nhân Tuấn không có mảnh vải che thân, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị ngồi trên giường. Lý Đế Nỗ có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, mỉm cười nhìn omega xinh đẹp trước mặt.

Nói thật Hoàng Nhân Tuấn không thích ánh mắt như vậy, rõ ràng hai người không thân thiết gì.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi không thích."

"Vâng" - Tuy rằng trả lời rất nhanh, nhưng nếu như Lý Đế Nỗ có đuôi, thì hiện tại là chú chó nhỏ cụp đuôi hết sức đáng thương. Hoàng Nhân Tuấn mềm lòng, không được tự nhiên giải thích: "Không phải mắng cậu. Tôi chỉ là không thích thôi."

"Anh ơi, anh có mệt không? Có chỗ nào khó chịu không? Em ra ngoài mua thuốc cho anh nhé?" - hai mắt Lý Đế Nỗ sáng bừng, vội vàng hỏi han. Tối qua hắn mới biết Hoàng Nhân Tuấn tuy rằng rất trẻ nhưng lớn hơn hắn những bảy tuổi. Nhưng đây chẳng phải vấn đề gì to tát, anh thật mềm, thật thơm, thật xinh đẹp.

Hoàng Nhân Tuấn lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, cuốn chăn quanh người bàn điều kiện với Lý Đế Nỗ.

Cậu sẽ bao nuôi Lý Đế Nỗ, nhưng Lý Đế Nỗ không được tò mò đời tư của cậu, không được dò xét hỏi han lung tung. Nhất định phải mang bao. Không được hôn. Nếu như một trong hai người bên nào muốn kết thúc mối quan hệ này thì phải lập tức nói ra.

Lý Đế Nỗ mặc áo choàng tắm, lộ ra cơ ngực săn chắc như điêu khắc. Hoàng Nhân Tuấn chớp chớp mắt hỏi:

"Đồng ý không?"

Lý Đế Nỗ suy tư chốc lát: "Em đồng ý. Ngoại trừ một điểm."

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày, bày ra vẻ mặt lắng nghe:

"Điểm nào?"

Lý Đế Nỗ nhìn thẳng Hoàng Nhân Tuấn, lấy dũng khí, vươn tay dịu dàng chạm lên bờ môi cậu: "Anh, môi của anh đẹp như vậy, không phải dùng để hôn sao? Phải không? Sao lại không cho hôn?"

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ đến trải nghiệm hôm qua cũng không tệ: "Vậy thì bỏ điều kiện này. Các điều kiện khác mong cậu tuân thủ cho."

Giọng cậu bình thản, trong trẻo mà lạnh lùng, không chút cảm xúc, giống như người máy, so với cái người ở trên giường thở dốc nghẹn ngào là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng mà Lý Đế Nỗ rất thích.

Chỉ có điều, Lý Đế Nỗ không biết Hoàng Nhân Tuấn chuẩn bị đem Beta mười tám tuổi đẹp trai Lý Đế Nỗ thành thú cưng kiêm công cụ phát tình.

Còn Lý Đế Nỗ lại muốn cùng cậu vun đắp tình cảm.

4.

[Tan học thì đến chỗ tôi]

Lúc nhận được tin nhắn, Lý Đế Nỗ đang trên giảng đường.

Ngày đó, hắn ma xui quỷ khiến đồng ý mỗi tháng sẽ ở cùng Hoàng Nhân Tuấn một tuần. Một tuần kia giờ trờ thành một tuần mong đợi của hắn.

Lý Đế Nỗ bước vào cửa, không gian yên tĩnh, nhưng gian phòng bên trong tỏa ra hương thơm ngát nói với hắn là người đang đợi hắn ở đó rồi.

Vứt cặp sách xuống đi vào phòng ngủ, quả nhiên Hoàng Nhân Tuấn hai gò má ửng hồng, đang nằm trên giường, nhìn thấy hắn bước vào liền bất mãn nói: "Sao cậu đi chậm vậy?"

Hắn cười cười: "Anh, em tắm xong mới tới" - vừa nói vừa xoay người lên giường, tìm đến hôn lên môi Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn rất thơm làm vị trí tuyến mùi sau gáy hắn nhức nhối. Kì lạ là hắn là Beta rõ ràng không có tuyến mùi. Lý Đế Nỗ không nhịn được vén vạt áo sơ mi của Hoàng Nhân Tuấn lên, lại phát hiện người kia chỉ mặc mỗi áo, bên dưới trần trụi, thứ ở giữa hai chân đã ngẩng đầu, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khiến Hoàng Nhân Tuấn phát ra âm thanh rên rỉ mê người.

Hoàng Nhân Tuấn khêu gợi ở trên giường và Hoàng Nhân Tuấn lãnh đạm ở bên ngoài như hai thái cực đối lập.

Lý Đế Nỗ lấy dầu bôi trơn, đem ngón tay chen vào cửa huyệt của Hoàng Nhân Tuấn, bắt đầu khuếch trương. Chỉ mới một chút, bên trong đã có thể tùy ý ra vào, hắn qua loa đẩy ngón tay thêm vài lần rồi vội vàng cởi quần đem thứ nóng bừng đâm thẳng vào bên trong.

Động tác quá nhanh khiến Hoàng Nhân Tuấn nhịn không nổi hít sâu một tiếng. Lý Đế Nỗ nhẹ giọng hỏi: "Anh, em động được không?"

Chờ người kia lấy lại tinh thần gật gật đầu, Lý Đế Nỗ mới nắm lấy eo cậu chậm rãi chuyển động.

"A...a... Nono thật tuyệt quá"

Hoàng Nhân Tuấn ôm cổ hắn, nhắm mắt hưởng thụ đau đớn hòa lẫn với khoái cảm kích thích, mỗi một nhịp đẩy đều khiến cậu tê dại đê mê.

"Anh, anh kẹp chặt như vậy, Nono sắp không chịu nổi nữa rồi"

Lý Đế Nỗ cắn vành tai Hoàng Nhân Tuấn, đẩy nhanh tốc độ, cả căn phòng chìm trong ám muội.

"A... nơi đó. Nono, ở nơi đó... nhanh lên..."

Lý Đế Nỗ biết điểm nhạy cảm của Hoàng Nhân Tuấn ở đâu, sau mấy lần làm Lý Đế Nỗ ra biết rõ cách làm thỏa mãn người trong lòng, khiến Hoàng Nhân Tuấn cuốn lấy hắn không rời.

Lý Đế Nỗ cung kính không bằng tuân lệnh, hung hăng nhằm điểm kia trêu đùa.

"Anh, anh có thích không? Miệng nhỏ của anh hình như rất thích đấy."

Hoàng Nhân Tuấn tựa đầu lên ngực Lý Đế Nỗ, thở dốc rên rỉ:

"Thích, thích... anh thích. Nono... Nono ah... Anh muốn... anh muốn... chất dẫn dụ."

Lý Đế Nỗ không có chất dẫn dụ để xoa dịu Hoàng Nhân Tuấn, nhưng tiền thì làm được. Lý Đế Nỗ thay đổi tư thế, thứ bên trong đâm càng sâu hơn, cứ thế ôm Hoàng Nhân Tuấn run rẩy trong ngực mình đến bên cạnh tủ, lấy ra lọ chất dẫn dụ nhân tạo.

Thực ra Lý Đế Nỗ không thích trên người Hoàng Nhân Tuấn có mùi hương khác, nhưng hắn không phải Alpha, hắn bất lực, mỗi lần cùng Hoàng Nhân Tuấn vượt qua kì phát tình đều phải dùng đến chất dẫn dụ nhân tạo và công cụ hỗ trợ.

Hoàn Nhân Tuấn tìm được an ủi, so với vừa rồi yên ổn hơn, nhưng Lý Đế Nỗ không nhúc nhích khiến cậu khó chịu.

"Lý Đế Nỗ, động đi."

Trở lại trên giường, Lý Đế Nỗ đem trứng rung nhét vào hậu huyệt bị chơi đến sưng đỏ của Hoàng Nhân Tuấn, dùng ngón tay từng chút từng chút đưa vào. Hắn hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của Hoàng Nhân Tuấn dịu dàng nói: "Anh, anh đừng vội."

Sau đó, một lần nữa tiến vào, đem trứng rung vào sâu hơn nữa.

"A!" - Hoàng Nhân Tuấn ngửa cổ hét lên một tiếng, cậu cảm nhận được vật nhỏ bên trong cơ thể mình rung lên từng hồi mà lập tức bắn ra.

"Anh, mới vậy đã bắn sao?" - Lý Đế Nỗ nhìn chất lỏng trắng trắng bật cười - "Em còn chưa ra mà, chúng ta tiếp tục nha."

Nói xong, Lý Đế Nỗ nhanh chóng đổi tư thế, mồ hôi thấm đẫm áo sơ mi trắng dính sát vòng eo mảnh khảnh của Hoàng Nhân Tuấn theo chuyển động cơ thể mà vén lên mê người.

Ở trên giường luôn là chuỗi ngày vui vẻ như vậy.

5.

"Tuấn Tuấn, em có biết triệu chứng rối loạn chất dẫn dụ của em ngày càng nghiêm trọng không?" - Tiền Côn lo lắng nhìn em trai kiêm bệnh nhân của mình.

Sự thật là gần đây Hoàng Nhân Tuấn cảm giác có gì đó không ổn, không chỉ riêng cậu mà Lý Đế Nỗ cũng lờ mờ nhận ra. Hắn mặc dù kỹ năng không tệ, nhưng vẫn là Beta, không có chất dẫn dụ, cũng không có thể lực sung mãn như Alpha. Nói sao nhỉ, giống như uống thuốc lâu ngày sẽ bị nhờn thuốc. Thế nhưng Hoàng Nhân Tuấn không muốn thay người, vả lại tìm được một Beta giống như Lý Đế Nỗ đâu phải dễ dàng.

Tiền Côn thấy Hoàng Nhân Tuấn thất thần không đáp mới nói tiếp: "Tuấn Tuấn, nghe anh này, tìm Alpha đi"

Hoàng Nhân Tuấn nghiêm túc suy nghĩ lời khuyên của Tiền Côn. Cậu chẳng mấy khi phải suy nghĩ đau đầu thế này. Về đến nhà nhìn thấy Lý Đế Nỗ thì bực bội lên đến đỉnh điểm.

"Vì sao cậu không phải là Alpha?" - Người tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác. Hoàng Nhân Tuấn rõ ràng biết Lý Đế Nỗ đối với việc bản thân không phải là Alpha đã khó chịu vô cùng, huống chi lại bị đem ra làm lý do trút giận.

"Anh, giờ anh chê em vướng tay vướng chân sao?"

"Hay là... hay là tôi đưa cậu đi làm phẫu thuật?"

"Hoàng Nhân Tuấn! Anh nghiêm túc đấy à?"- Lý Đề Nỗ gắt lên.

Hoàng Nhân Tuấn không hiểu Lý Đế Nỗ tức giận cái gì, chưa nói đến việc hắn luôn nghe lời cậu: "Không đi thì kết thúc, về sau đừng đến nữa!"

Lý Đế Nỗ từng nghĩ, thời gian trôi qua, Hoàng Nhân Tuấn sẽ giống như hắn dần nảy sinh tình cảm. Nhưng hắn quên là mối quan hệ của hai người ngay từ đầu mục đích đã không giống nhau, làm sao có thể sinh ra thứ tình cảm như hắn kì vọng.

"Thì ra, trước giờ anh chỉ dùng em để trải qua kỳ phát tình thôi sao?" - giọng nói của Lý Đế Nỗ run run, nhưng vẫn cố gắng nói rõ từng chữ.

Hoàng Nhân Tuấn như thể nghe được câu chuyện cười, ở trên ghế salon cười lớn: "Lý Đế Nỗ, cậu quên là cậu không có tuyến mùi à... không có chất dẫn dụ thì làm thế nào thỏa mãn kỳ phát tình của tôi?"

Lý Đế Nỗ không phản bác, yên lặng thu thập đồ đạc, không tới nửa giờ đồng hồ đã biến mất biệt tăm trong thế giới của Hoàng Nhân Tuấn. Sự thật là Hoàng Nhân Tuấn đã sớm cảm nhận được tình cảm Lý Đế Nỗ dành cho cậu, nhưng người như cậu, không thể đón nhận tình cảm của bất cứ ai cả.

Lời của bác sĩ tâm lý văng vẳng bên tai: "Cảm xúc của cậu quá cực đoan, không thích hợp xây dựng quan hệ gần gũi. Tính chiếm hữu lại cao. Nếu không khắc phục thì chẳng những gây tổn thương cho bản thân mà còn phá hỏng mọi mối quan hệ"

Khi đó nghe bác sĩ nói xong, Hoàng Nhân Tuấn chỉ muốn mắng người ta là lang băm, bây giờ nghĩ lại quả thực bản thân có vấn đề.

Nhưng không can dự đến ai cũng tốt.

Lý Đế Nỗ ở đây không lâu, lúc ra đi mang theo hết đồ dùng cá nhân, chỉ lưu lại chùm chìa khóa căn hộ.

Nửa đêm tỉnh giấc, Hoàng Nhân Tuấn sẽ nghĩ tới hắn, nhưng Hoàng Nhân Tuấn không biết hắn ở đâu, học trường nào. Ngoại trừ tên gọi Lý Đế Nỗ thì cái gì cũng không biết. Dù sao Hoàng Nhân Tuấn không định đi tìm, đánh mất chính là đánh mất rồi.

6.

Khi Hoàng Nhân Tuấn gặp lại Lý Đế Nỗ là chuyện của sau này.

So với đứa trẻ năm đó, hắn đã cao lớn hơn nhiều, chắc phải đến 1m85, đây là vóc dáng mà Beta thường không đạt được. Trên thân thể lại thoang thoảng mùi hương rất nhẹ. Hoàng Nhân Tuấn không khỏi chấn động, chẳng lẽ đứa bé ngốc nghếch thật sự nghe lời đi làm phẫu thuật? Nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường.

Gương mặt ngây thơ, đôi má dễ xấu hổ và đôi mắt cong cong khi cười cũng biến mất thay vào đó là gương mặt góc cạnh, đường cằm sắc lẹm, tôn lên vẻ vừa trẻ trung vừa tuấn tú.

Lý Đế Nỗ nghe tiếng bước chân, quay đầu vừa vặn bắt gặp Hoàng Nhân Tuấn đang nhìn mình.

Hoàng Nhân Tuấn thoáng giật mình, nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Lý Đế Nỗ không còn là cậu sinh viên ngây ngô, hắn chắc cũng hiểu vờ như chưa hề quen biết mới có lợi trong trường hợp này.

Hoàng Nhân Tuấn hững hờ cười, chờ Lý Đế Nỗ tiến lại chào hỏi. Kết quả, cặp mắt Lý Đế Nỗ lại tít lên như phát ra ánh sáng. Nếu nói ánh mắt hữu hình, thì hắn đang tung lưới về phía Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày thầm nghĩ: "Tên oắt con, vẫn là không hiểu quy củ."

Lý Đế Nỗ nhìn Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày, lập tức thu hồi nụ cười, nuốt nước bọt, giả vờ như người xa lạ giới thiệu: "Giám đốc Hoàng, tôi là Lý Đế Nỗ, kỹ thuật viên máy tính, rất hân hạnh hợp tác với giám đốc Hoàng."

Nói xong cổ họng khô khốc như nuốt phải hòn than.

Hoàng Nhân Tuấn vươn tay, lạnh lùng đáp: "Hân hạnh."

Lý Đế Nỗ hơi bất ngờ, tay trái phát run, đành đưa tay phải ra nắm. Hai bàn tay vừa chạm liền tách ra. Hoàng Nhân Tuấn thậm chí không bằng lòng cùng hắn bắt tay đàng hoàng.

Lý Đế Nỗ thu tay lại, nắm chặt, giữ lại chút hơi ấm nơi đầu ngón tay vừa chạm tới.

Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đế Nỗ hợp tác vô cùng suôn sẻ, không phát sinh bất cứ vấn đề gì, nếu Lý Đế Nỗ có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần không xung đột lợi ích, cậu sẽ lập tức đồng ý.

Hoàng Nhân Tuấn phát hiện điều bất thường là trên bàn mỗi ngày đề xuất hiện một chai sữa chuối.

Đây là thói quen ba năm trước của cậu.

Cậu thích sau khi ăn trưa sẽ uống một chai sữa chuỗi. Nhưng cậu chưa từng nói điều này cho ai nghe.

Thích uống sữa chuối nghe trẻ con biết bao, so với hình tượng giám đốc chẳng tương xứng chút nào.

Hoàng Nhân Tuấn nhăn trán, đem sữa chuối ném vào thùng rác, sau đó gọi trợ lý vào mắng cho một trận.

Hoàng Nhân Tuấn biết Lý Đế Nỗ vẫn có ý tứ với mình, thế nhưng trong từ điển của cậu không có loại ý tứ này. Hoàng Nhân Tuấn nghĩ không nên cho Lý Đế Nỗ bất kì hy vọng nào, dù sao thời gian qua hai người đều bình bình ổn ổn sống mà không có đối phương.

Lý Đế Nỗ đã làm được. Không phải sao?

Bên nhà ngoại của Hoàng Nhân Tuấn, có một người cháu họ xa là Omega, dì từng gọi điện cho cậu gửi gắm, dìu dắt đứa bé này vào công ty làm thực tập sinh.

Vừa đúng lúc, Hoàng Nhân Tuấn qua hai ngày không gặp, tình cờ nhìn thấy Lý Đế Nỗ và người cháu họ kia đứng cạnh nhau trong giờ nghỉ trưa. Cháu họ lớn lên xinh xắn, môi đỏ răng trắng, dáng dấp có phần giống với Hoàng Nhân Tuấn. Thấy ánh mắt Lý Đế Nỗ nhìn người có bảy tám phần giống mình chan chứa yêu thương, Hoàng Nhân Tuấn giận tím mặt: "Tôi thuê mấy người đến để tán tán tỉnh tỉnh đấy à?"

Trợ lý hiểu chuyện, đem hai người tách ra, cũng không hiểu giám đốc vì sao đột nhiên giận dữ. Hai người kia nhìn thế nào cũng không giống là đang tán tỉnh nhau mà.

7.

Nói chuyện làm ăn trên bàn nhau vốn dĩ là việc bình thường.

Hoàng Nhân Tuấn tửu lượng không tồi. Nhưng hôm nay bởi vì gần kỳ phát tình, mới uống vài chén đã thấy khó chịu trong người.

Đặc biệt nhìn thấy Lý Đế Nỗ không biết từ khi nào đã chạy đến bên Omega kia nhỏ to vui vẻ. Lý trí của Hoàng Nhân Tuấn nói "chuyện này không liên quan tới mày", nhưng hành động lại là lôi Lý Đế Nỗ đi chỗ khác.

Hoàng Nhân Tuấn nắm chặt cà vạt của Lý Đế Nỗ, ngón tay lạnh như băng dao động. Trên người Lý Đế Nỗ có một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương của ánh mặt trời buổi sớm mai. Hoàng Nhân Tuấn rất thích, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới cậu và Lý Đế Nỗ không thích hợp làm ra mấy hành động thân mật như vậy nữa.

Lý Đế Nỗ thì không để tâm đến vậy, lợi dụng tình thế gần gũi Hoàng Nhân Tuấn chút nào hay chút đó. Hắn nhận ra đây chính là cái chuyện một tháng đến một lần của Hoàng Nhân Tuấn. Từ lúc trên bàn rượu, mới uống một ly mà trên người đã thoảng mùi hương ngọt ngào. Hô hấp hiện tại còn mang theo mùi rượu mê muội lòng người.

Trong đầu Lý Đế Nỗ hiện tại chỉ có một suy nghĩ là người trước mặt hắn thật xinh đẹp. Rất muốn hôn lên bờ môi đỏ mọng kia.

Hoàng Nhân Tuấn mặt đỏ gay hung tợn nói: "Cậu chú ý một chút, ở nơi công sở chỉ giỏi làm mấy chuyện xấu xa."

Lý Đế Nỗ ngốc nghếch nhìn: "Em có làm chuyện xấu gì đâu."

Hoàng Nhân Tuấn níu chặt cà vạt. Lý Đế Nỗ ngây ngô cười. Hoàng Nhân Tuấn càng giận dữ hơn: "Cười cái gì mà cười. Ai cho phép cậu cười như thế? Cậu cũng cười như thế với Hoàng Tiểu Tùng."

"Hoàng Tiểu Tùng là ai vậy?"

Lý Đế Nỗ hỏi xong thật lâu, Hoàng Nhân Tuấn cũng không đáp lời. Vừa lúc Lý Đế Nỗ ngửi thấy một mùi hương nồng đậm... là chất dẫn dụ của Hoàng Nhân Tuấn.

Mùi hương này hắn không phải chưa từng ngửi qua, mỗi lần đều khiến hắn say mê vô cùng, huống hồ đã ba năm trôi qua.

"Anh à, anh muốn em giúp anh không?"

Đến tận lúc được đưa tới khách sạn, Hoàng Nhân Tuấn hai má ửng hồng, thân thể mềm nhũn vẫn mạnh miệng nói: "Lý Đế Nỗ, cậu bây giờ hối hận vẫn còn kịp!"

Lý Đế Nỗ mỉm cười: "Em sẽ không hối hận, có anh mới là hạnh phúc nhất!"

Hoàng Nhân Tuấn lúc này ý thức được, người đàn ông trước mặt cậu không phải là cậu sinh viên quen thuộc ngày xưa. Trước mặt cậu là một người rất nguy hiểm, cậu không dám đánh cược.

8.

"Em muốn làm thật sao?"

"Anh, đừng lo lắng quá, em muốn thử một lần."

Anh họ của Lý Đế Nỗ - Kim Đạo Anh là bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng cả nước. Lý Đế Nỗ suy nghĩ thật lâu rốt cuộc hạ quyết tâm đi tìm anh họ.

Nếu như trở thành Alpha thì có thể ở bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn thì hắn muốn thử một lần.

Kim Đạo Anh không hiểu lý do em họ lại muốn thực hiện phẫu thuật nguy hiểm như vậy. Sự thật là làm Beta cũng không có gì không tốt.

"Anh, anh là người duy nhất giúp được em."

"Haiz. Được rồi. Nhưng anh phải nói trước, nếu em làm kiểm tra có bất cứ chỉ số nào không tương thích, anh sẽ không làm phẫu thuật này đâu."

Kim Đạo Anh biết Lý Đế Nỗ đã quyết tâm lắm rồi, anh dù không biết người em họ mình thích là người như thế nào, nhưng lọt vào mắt em họ thì nhất định không tệ.

Để chuẩn bị cho phẫu thuật, suốt nửa năm Lý Đế Nỗ phải không ngừng kiểm tra, không ngừng thử máu, đau đớn vô cùng, thời gian trôi qua chậm chạp như hàng thế kỉ. Nhưng chỉ cần nghĩ tới người kia không có chất dẫn dụ của Alpha mà phải chịu khổ sở trải qua kì phát tình, Lý Đế Nỗ liền cảm thấy đau đớn đến đâu cũng không có vấn đề gì.

Gần đến thời gian phẫu thuật, Lý Đế Nỗ luôn thấy có gì đó khang khác, mặc dù trước kia cũng có khả năng ngửi thấy mùi chất dẫn dụ nhưng không quá nồng đậm, cũng chẳng bị ảnh hưởng gì hết. Nhưng gần đây lại có cảm giác rõ ràng về chất dẫn dụ, cứ như thế hắn là một Alpha cảm nhận được hương vị của Omega vậy.

Trường hợp như vậy đến bác sĩ đầu ngành như Kim Đạo Anh cũng chưa từng gặp qua.

Ngày hôm ấy, Lý Đế Nỗ giống như mọi ngày đi dạo sau sân bệnh viện, đột nhiên phần gáy giống như bị xé rách, đau thấu tim gan, đầu như bị đánh một cú đau điếng bất tỉnh nhân sự.

Khi mở mắt ra, Lý Đế Nỗ cảm nhận được thân thể có điểm khác lạ, nhưng không nghĩ ra khác ở điểm nào. Thấy hắn tỉnh lại, Kim Đạo Anh vô cùng kích động: "Này! Thật sự không tin được! Em trai, em phân hoá lần hai, là phân hoá thành Alpha!"

Ước mơ bao lâu trở thành hiện thực, Lý Đế Nỗ nhất thời không tin được, mở to hai mắt ngơ ngác. Bên giường Kim Đạo Anh tiếp tục giải thích: "Thể chất của em đặc biệt. Giáo sư nói phân hoá lần hai là chuyện không thường xảy ra. Hơn nữa phân hoá xong thân thể em không bị tác động gì nhiều. Từ giờ em có thể đi tìm người em thích rồi..."

Người mình thích... người kia, thật tốt quá rồi.

"Anh, anh giúp em thêm một việc được không?" - Bởi vì Lý Đế Nỗ muốn mình phải là một người thật hoàn mĩ bước tới trước mặt người kia.

9.

Lúc này Lý Đế Nỗ như quay trở về Lý Đế Nỗ của ngày xưa của Hoàng Nhân Tuấn, hắn nắm chặt cổ tay Hoàng Nhân Tuấn đè lên tường, hai chân chế trụ không có Hoàng Nhân Tuấn cử động.

Chân và tay đều bị giữ chặt, Hoàng Nhân Tuấn không có khả năng chống đỡ.

"Anh, chắc anh chưa biết, em bây giờ là Alpha."

Chất dẫn dụ của Lý Đế Nỗ có mùi ánh nắng ban mai, như thể hoà tan vào không khí. Có lẽ vì lý do này Hoàng Nhân Tuấn mới hoài nghi mùi mình ngửi được trên người Lý Đế Nỗ là mùi nước hoa chứ không phải chất dẫn dụ.

Hoàng Nhân Tuấn mở to hai mắt. Sự thật là hiện tại đầu óc cậu không suy nghĩ được nhiều, thế nhưng khi nghe Lý Đế Nỗ nói mình là Alpha, Hoàng Nhân Tuấn theo bản năng mạnh miệng: "Nếu như là Alpha, thì chúng ta ở bên nhau lâu dài được rồi."

Lời nói của Hoàng Nhân Tuấn khiến lý trí còn sót lại của Lý Đế Nỗ cũng rơi mất. Hắn mạnh bạo hôn lên môi Hoàng Nhân Tuấn, mặc kệ Hoàng Nhân Tuấn cáu kỉnh lầm bầm, sau đó trực tiếp ôm người, một mạch vào phòng ngủ ném xuống giường.

Sóng tình đổ ập tới, thân thể nóng hầm hập, người trên giường trần như nhộng, Hoàng Nhân Tuấn giống như mỹ nhân ngư, ướt đẫm hơi nước bày ra trước mắt.

Lý Đế Nỗ để Hoàng Nhân Tuấn ôm lấy cổ ngồi lên người mình, say mê hôn lên gương mặt Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn đầu óc trống rỗng, thân thể mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy thứ nóng bừng của Lý Đế Nỗ ở phía dưới mình. Bàn tay lành lạnh của Lý Đế Nỗ cũng dịu dàng vuốt ve khiến Hoàng Nhân Tuấn phát ra tiếng rên rỉ rất khẽ, nhưng rất nhanh bị đôi môi của Lý Đế Nỗ nuốt lấy.

Lý Đế Nỗ vừa hôn, vừa đem ngón tay khuấy động cửa huyệt non mềm.

Toàn thân đều đắm chìm trong mùi vị của Lý Đế Nỗ, loại cảm giác này thực sự rất tuyệt.

"A..."

Hoàng Nhân Tuấn không khỏi hét lên khi cơ thể bị xâm nhập. Bời vì đang trong kì phát tình, huyệt non nhanh chóng tiếp nhận ngón tay của Lý Đế Nỗ, khao khát thứ lớn hơn vào bên trong mình. Lý Đế Nỗ cũng không nhịn được lâu, chậm rãi đem thứ nóng hổi kia tiếng vào bên trong thân thể Hoàng Nhân Tuấn.

"A... ừm... lớn... lớn quá"

Cả người Hoàng Nhân Tuấn dựa vào Lý Đế Nỗ, phía sau được lấp đầy, khoảng khắc hai người giao hợp, Hoàng Nhân Tuấn rốt cuộc bắn lên bụng Lý Đế Nỗ.

"Anh, anh thật tuyệt quá" - Lý Đế Nỗ vén tóc Hoàng Nhân Tuấn, để lộ ra gương mặt tinh xảo, đôi mắt hồ ly giờ ngân ngấn nước, tựa như đứa trẻ ưa khóc nhè.

Lý Đế Nỗ giữ chặt hông của Hoàng Nhân Tuấn, tiếp tục đưa đẩy, bắn vào bên trong cậu rồi mới chậm rãi rút ra khiến Hoàng Nhân Tuấn xấu hổ nhắm nghiền hai mắt.

"Anh, em không mang bao, anh sẽ mang thai con em phải không?"

"Lý Đế Nỗ, câm miệng!"

10.

Không một ai biết, ở căn hộ của Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn giữ quần áo vào đồ dùng hàng ngày mà ngày đó Lý Đế Nỗ quên mang đi. Cũng không một ai biết, cậu đã khổ sở đến thế nào khi không có người cùng mình trải qua kì phát tình. 

Nhưng mắn mắn hai người tìm được lại nhau, yêu nhau, cùng đón chờ tương lai sắp tới. 

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro