Chapter 1: crowded buses

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Night nặng nhọc lê bước, cảm nhận trọng lượng của nỗi thất vọng đè lên trên đôi vai mình. "Một ngày tồi tệ," cậu lẩm bẩm một mình, thanh âm phát ra như tan biến giữa những dãy hành lang ồn ào. Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, Night di chuyển đến bến xe buýt. Đối với cậu, việc bắt xe buýt không phải là một việc cần thiết, nó chỉ đơn giản là một lá chắn, một phương tiện để tránh khỏi những cuộc chuyện trò quen thuộc với mẹ cậu về tương lai không chắc chắn của chính cậu và những đòi hỏi khắt khe của bà đối với kế hoạch đại học của cậu. Dòng suy nghĩ về những cuộc tranh luận đó làm cậu rùng mình. Chúng luôn khiến cho cậu cảm thấy bất lực và nghẹt thở, như thể đó là cách duy nhất họ giao tiếp trong những ngày gần đây.

Xe buýt đến, và Night bước vào trong, được chào đón bởi một khung cảnh hỗn loạn. Trong xe đã hơi đông đúc, và việc nhận ra rằng nó sẽ chỉ trở nên chật chội hơn dọc theo tuyến đường làm cho cậu trở nên lo lắng hơn. Cậu di chuyển qua lối đi chật ních người, tìm kiếm một chỗ trống hoặc ít nhất là một nơi mà cậu có thể ngồi xuống. Ấy là lúc trái tim cậu chùng xuống. Ngay đó, đang ngồi thoải mái trên một trong số ít những chiếc ghế còn trống, là P'north. Night đột ngột hít vào một hơi, cơ thể cậu căng lên bởi khó chịu và cũng bởi chút tò mò. Cậu đã bắt gặp North nhiều lần trước đây và mỗi một cuộc gặp gỡ chỉ làm tăng thêm những cảm xúc xung đột trong cậu. Night khinh miệt anh ta. Gã trai tự nhận mình là một bad boy, một kẻ gây rối mà dường như chỉ có thể cảm nhận niềm hạnh phúc khi đã đánh cho những yên bình tan nát. North chưa bao giờ tập trung trong lớp học, luôn tìm kiếm niềm vui trong việc dày vò Night bằng những tên lửa làm từ mẩu giấy nhàu nát nhắm thẳng vào đầu cậu. Nhưng bên dưới vẻ cau có và khinh bỉ mà Night dành cho anh chàng, cậu không thể ngăn mình để tâm đến một điều gì đó khác – là một chút hứng thú thoáng qua, là một tia lửa lãng mạn. Khi chiếc xe buýt rời điểm dừng, Night thở ra một hơi hỗn độn giữa những nhẹ nhõm và e ngại.

Có vẻ như North đã không chú ý lúc cậu bước vào, điều đó cho phép Night tạm thời thoát khỏi khỏi những trò đùa cợt thường ngày của họ và là một cách để tránh mọi tương tác không cần thiết với anh ta. Chiếc xe buýt tiếp tục lộ trình của nó, bổ sung thêm hành khách cho không gian vốn đã toàn người với người bằng mỗi điểm dừng mà nó đi qua. Mọi người xô đẩy và chậm rãi huých vào nhau để tiến lên, quyết tâm đảm bảo vị trí của mình. Night cảm tưởng như mình đang chìm nghỉm giữa biển người hỗn loạn, trong cảm giác ngột ngạt và tức tối. Những thân thể đè ép vào người cậu, đẩy cậu từ bên này sang bên kia. Giữa sự khó chịu này, cậu thấy mình mặt đối mặt với North. Đôi mắt họ khóa vào nhau, và một sự im lặng đầy áp lực tràn ngập không khí. Trái tim Night bước vào đường đua, má cậu ửng hồng bởi giận dữ và bởi cả một chút gì đó mà cậu không tài nào hiểu được. Ánh nhìn của North quá mãnh liệt, giam giữ Night trong vô vàn những mong đợi. Night không thể không chú ý đến sự sắc sảo từ những đường nét trên gương mặt North, nụ cười tự mãn khẽ hiện trên khóe môi anh. Ngay khi Night nghĩ rằng mình không thể chịu đựng được trạng thái căng thẳng này thêm chút nào nữa thì North phá vỡ sự im lặng. "Ồ, em cũng bắt chuyến xe này ư, Night?" giọng anh pha trộn giữa hiếu kì và thích thú. Sự khó chịu trong Night bùng lên, "Ừ đấy, đừng có mà bắt chuyện với tôi," cậu đáp lại, giọng điệu như vừa bị làm cho khó chịu mà đồng thời lại như mới bị tổn thương.

Khi lượng người trong xe buýt ngày càng tăng, Night thấy mình càng nhích gần hơn về phía North, không gian hạn chế buộc họ phải xích lại gần đối phương, cơ thể họ gần như chạm vào nhau. Night không thể thoát khỏi sức lôi cuốn đến từ sự gần gũi này giữa họ, mặc dù cậu đã cố gắng chống lại nó. Cậu bắt gặp mình đang liếc trộm North, bất lực trong việc làm lơ cảm giác bị thu hút chẳng thể chối bỏ của mình. Cách mái tóc ngỗ nghịch của North xõa xuống trán, tia ranh mãnh nháy lên trong mắt anh—bất chấp mọi lý do để chán ghét anh ta, Night không thể phủ nhận cái lực hút tựa nam châm đang kéo cậu lại. Chuyến xe buýt kéo dài, mỗi phút trôi qua như dài vô tận trong không gian chật hẹp. Night đột nhiên cảm thấy mình như bị kéo đến gần North hơn, nhưng chân của North hơi dạng ra, tạo khoảng trống cho chân của Night ở giữa. "Cái đéo gì?" Night kêu lên, không biết phải phản ứng thế nào. "Sao vậy?" North đáp lại bằng một nụ cười như ma như quỷ. Night không thể chịu đựng được nữa và lùi lại, cố gắng xoay người lại và quay mặt khỏi hướng North.

Sự trêu chọc không ngớt từ North đã chuyển thành một cuộc chơi đầy cám dỗ ngầm, những sự tiếp xúc giữa họ lại đi kèm với một loại căng thẳng không nói lên lời. Đầu óc Night quay cuồng lẫn lộn với sự chống đối khi mà cậu muốn trở về nhà ngay lập tức. Night cố gắng giữ bình tĩnh khi chiếc xe buýt xóc nảy lên và đung đưa theo từng khúc cua. Sự kiên quyết của cậu đang dần thoái lui, và cậu thấy mình lắc lư qua lại, tuyệt vọng tìm kiếm sự cân bằng từ sự hỗn loạn. Dây thần kinh trong dạ dày cậu cuộn chặt hơn sau mỗi chuyển động, tăng thêm bởi nỗi sợ vấp ngã và khiến bản thân phải xấu hổ trước mặt mọi người, đặc biệt là North. Ngay khi Night e ngại rằng sự chao đảo của mình chuẩn bị đem lại một cú ngã nhục nhã, cậu cảm nhận được hai ngón tay nắm chặt lấy cạp quần của mình. Bằng một chuyển động nhanh chóng, North kéo cậu lại, hướng cậu ngồi hẳn vào lòng anh. Hơi thở của Night nghẹn lại trong cổ họng, cơ thể cậu đông cứng trong sự kết hợp giữa ngạc nhiên và mong chờ. Cậu có thể cảm nhận được độ ấm tỏa ra từ cơ thể của North, khoảng cách của họ đạt đến mức độ nguy hiểm. "Anh đang làm gì vậy?" Night cố gắng lắp bắp, giọng nói pha trộn giữa bối rối và khao khát. Nụ cười quỷ quyệt nở trên môi North chỉ làm tăng thêm sự bất ổn của Night. "Anh đang cho em nhiều không gian hơn," North trả lời, giọng anh có chút quyến rũ. Những suy nghĩ trong đầu Night chạy đua, cố gắng giải mã ý định thực sự của North. Đây có phải là một trong những trò chơi trí tuệ của anh ấy hay gì đó còn kinh khủng hơn thế nữa không? Bản năng của Night mách bảo cậu phải chạy trốn, tránh xa khỏi mối nguy hiểm trêu ngươi mà North sắp đặt ra. Tuy nhiên, cơ thể của cậu dường như có một tâm trí riêng, cắm rễ ở trong lòng của North. Bàn tay của North nắm chặt eo cậu như giam cầm cậu, lực tay nhẹ nhàng như đẩy cậu vào một biển cảm xúc mâu thuẫn. Đôi má của Night ửng hồng, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực.

Hành trình của chuyến xe buýt vẫn tiếp tục, mỗi khoảnh khắc trôi qua càng làm tăng thêm căng thẳng giữa họ. Night không thể phớt lờ dòng điện chạy trong huyết quản mình, mối liên hệ không thành lời dường như tăng cường theo từng giây trôi qua. Khi chiếc xe buýt cuối cùng cũng gần đến điểm dừng của cậu, trận chiến nội tâm của Night đã lên đến đỉnh điểm. Night thu hết can đảm đứng dậy, cử động của cậu đột ngột và vội vã. Cậu nhảy ra khỏi lòng North, mất đi mối liên hệ với cả hai tay của North khi chúng lướt qua hông cậu, phá vỡ kết nối vật lý đã giam cầm họ. Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc thoáng qua, một trao đổi thầm lặng về những khao khát không nói thành lời và những câu hỏi không lời giải đáp.

Night vội vã bước xuống xe buýt, bước chân cậu loạng choạng khi cậu vật lộn với cơn lốc cảm xúc cuốn lấy mình. Cậu dựa vào một bức tường gần đó, tâm trí cậu quay cuồng với những ký ức về cuộc gặp gỡ. Chuyện gì vừa xảy ra giữa họ vậy? Khi chiếc xe buýt khuất dạng ở đằng xa, Night đứng đó, điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến và không thể ngừng nghỉ đến, chỉ có một mình anh, North.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro