chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25: Không chờ đợi được sự tha thứ.


Ba ngày sau, Chu Toản ôm hủ tro cốt của Phùng Gia Nam về nhà. Lần này Chu Khởi Tú không bận tâm đến lời khuyên bảo của bất cứ người nào, cố chấp muốn làm hậu sự cho người vợ trước. Ông mặc một thân màu đen, không hề khóc lóc vật vã, mặt mày xám xịt nhận lấy hủ tro cốt trong tay con trai, phủi đi lớp bụi mỏng phía trên, động tác tay dịu dàng. Trong một đêm mùi vị già nua lan tỏa bao quanh lấy thân hình vẫn luôn được chăm sóc kỹ càng của ông.

Khi nhận được tin dữ, Chu Khởi Tú cũng đang ở trên đường, gần đây cô tình nhân trẻ tuổi có quan hệ thân mật với ông bảo là mang thai đứa con của ông, chuyện này đương nhiên phải giáp mặt giải quyết. Chu Khởi Tú đã từng có không ít món nợ phong lưu, trước hôn nhân là thỉnh thoảng, sau hôn nhân là bình thường. Đời này ông mãi yêu Phùng Gia Nam, nhưng ông không quản được những cám dỗ xung quanh mình. Phụ nữ mà ông tìm người nào người nấy đều có thân hình cao ráo, ngũ quan xinh đẹp lạnh lùng. Chu Khởi Tú không thể nào giải thích được là bởi vì bọn họ đều giống với Phùng Gia Nam hồi trẻ, hay là gu phụ nữ ông thích là như vậy. Mấy người phụ nữ này thích làm nũng, có đôi chút dịu dàng, bọn họ đều ngoan ngoan dịu hiền hơn Phùng Gia Nam, cho dù ông có dịu dàng hơn nữa cũng không có ai dám đè đầu cưỡi cổ ông. Chu Khởi Tú có lúc vui mừng, có lúc thất vọng. Đến hôm nay ông có thể tin tưởng một chuyện duy nhất, tất cả mọi người đều cho rằng năm đó ông chọn Phùng Gia Nam, nhẫn nhịn tính cách hung dữ của bà, che chở cho sự cố chấp gần như đơn thuần của bà, là bởi vì bà có một người bố tuy rằng chức vụ không phải cao lắm nhưng có thực quyền, thậm chí sau này ngay cả Phùng Gia Nam cũng cho rằng như vậy. Nhưng đến mãi sau khi bố vợ bệnh nặng qua đời, đến mãi sau khi ông và Phùng Gia Nam trở thành oan gia, thậm chí đến mãi sau khi bọn họ ly hôn, Chu Khởi Tú vẫn luôn nghĩ, đợi đến khi bọn họ già đến nỗi không thể cãi cọ được nữa, già đến nỗi chẳng còn truy cầu việc gì nữa, ông sẽ cùng Phùng Gia Nam trải qua đoạn cuối con đường của sinh mạng ở sơn trang mà ông đã từng nhắc đến với bà, đích thân đưa tiễn nửa còn lại, bất luận là ai rời đi trước.

Phùng Gia Nam từng nói, bà giống như lửa, Chu Khởi Tú giống như nước, trời đã định là không thể dung hòa. Chu Khởi Tú chưa từng nghĩ đến, bà không làm ông bốc hơi, nhưng lại bị dập tắt trước mắt ông.

Bà con thân thích của Phùng gia không còn mấy người, lần này đến phúng điếu chỉ có mấy bà con xa, đồng nghiệp và bạn bè lúc sinh thời của Phùng Gia Nam. Người của Chu gia cũng đến không ít, hồi còn sống cho dù có mâu thuẫn thế nào, người chết là lớn nhất. Chu Khởi Tú để ý đến bà, bọn họ cũng không thể để cho hậu sự của bà lạnh lẽo được. Hai bố con cùng nhau đặt tro cốt ở linh đường, những người khác đều không đến gần. Di ảnh của Phùng Gia Nam là tấm ảnh chụp trước khi kết hôn. Bấy giờ bà và Chu Khởi Tú đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, tất cả nỗi đau và bất kham đều chưa từng xuất hiện, sắc mặt bà đoan trang, ánh mắt lộ ra vẻ hoạt bát và vui vẻ. Bà dùng ánh mắt sạch sẽ như vậy nhìn hai người đàn ông, mặt mũi của họ như nhau, đau buồn cũng như nhau.

"A Toản, con nói xem đây có giống đang nằm mơ không? Hay là bà ấy tỉnh rồi, còn chúng ta vẫn còn đang mơ?"

"Đối với bố là một loại giải thoát." Chu Toản cúi đầu thắp hương, đầu nén nhang run rẩy cứ không cháy lên được, anh kéo căng khóe miệng, lông mi thế nhưng lại ẩm ướt, "Con nghe chú ba nói, e rằng con lại có thêm một em trai, hoặc là em gái."

Chu Khởi Tú không ngờ vào lúc này, mà lão tam còn nhắc đến mấy chuyện tầm phào này trước mặt A Toản, chuyện này khác gì đâm một nhát dao vào vết thương. Vết thương này cũng xuyên qua ông, cổ họng ông siết chặt, ngẩn người trong phút chốc, nói: "Đều là lỗi của bố..."

"Bố, chẳng phải con nên chúc mừng bố sao?" Nụ cười của Chu Toản còn làm Chu Khởi Tú khó chịu còn hơn khóc.

Chu Khởi Tú nhìn chằm chằm di ảnh của Phùng Gia Nam, nói với con trai: "Con nói thế nào cũng được, bố không trách con. Bố không phải là một người bố tốt, trước đây bố thiếu sự chăm sóc đối với con... mẹ con không thích bố nhúng tay vào việc dạy dỗ con. Bây giờ bà ấy không còn nữa, bố thề trước linh vị của bà ấy, bất kể là con có nhận người bố này hay không, bố cũng vẫn sẽ chăm sóc con, giúp mẹ con hoàn thành mối bận tâm của bà ấy. A Toản, bố sẽ không có đứa con nào nữa. Tử Khiểm là sai lầm năm đó của bố, bố có trách nhiệm với nó. Nhưng con là cốt nhục duy nhất của bố và mẹ con, bất kỳ người nào cũng không thể thay thế."

Chu Toản cúi đầu không nói. Nói nghe quả thật có vẻ hay ho đấy, anh cũng sắp cảm động mất rồi, suýt chút nữa quên mất người đàn ông vô cùng thâm tình đối với vợ trước không lâu trước mới làm to bụng người phụ nữ khác xong. Anh nghe Kỳ Thiện nói, từ cổ chí kim mấy nhà thơ viết những bài khóc thương vợ nổi tiếng không người nào không bạc tình. Chu Toản hận chính mình cũng như căm hận bố anh, càng căm hận chú ba và mấy người bà con có cùng huyết thống nhưng lòng lang dạ sói ở phía sau ông ta. Trong lòng bọn họ chắc hẳn đều đang vui sướng muốn chết, mẹ anh chết rồi, anh không còn chỗ dựa, cán cân trong lòng Chu Khởi Tú sớm muộn cũng sẽ nghiêng về một bên, huống hồ chỗ chú ba còn có Chu Tử Khiểm. Chu Toản cứ không để bọn họ được như ý, anh không để ý đến sự nghiệp tích lũy cả đời của Chu Khởi Tú, nhưng cũng không muốn những người mà mẹ anh căm hận cả đời chiếm được lợi lộc. Cho nên Chu Toản tuyệt đối sẽ không nói cho Chu Khởi Tú biết, đoạn cuối của cuộc đời mẹ anh đã có chỗ ký thác khác, anh muốn bố anh sống trong hối hận và tự trách, là ai hại mẹ anh đau thấu tim gan mà tha phương nơi đất khách quê người, lại là ai ở sau lưng gián tiếp dồn ép hôn nhân và sinh mệnh của bà đi vào tuyệt lộ? Chu Khởi Tú ngày nào chưa thể quên, thì ngày đó càng không thể thanh thản.

"Bố sẽ bảo người phụ nữ kia bỏ đứa bé hả?" Chu Toản không xác định hỏi.

"Không có đứa trẻ nào cả." Sắc mặt Chu Khởi Tú thản nhiên, "Con yên tâm đi A Toản, của con thì chính là của con."

Trời vào khuya, người đến phúng điếu thưa dần. Chu Khởi Tú cuối cùng cũng rời khỏi linh đường, từ khi nghe thấy tin Phùng Gia Nam xảy ra chuyện, ông dường như chưa được chợp mắt. Là Chu Toản bảo ông đi ngủ, Chu Toản nói, bản thân muốn một mình ở bên cạnh mẹ một lúc, Chu Khởi Tú không thể từ chối yêu cầu này.

Sau khi bên cạnh không còn ai, Chu Toản gỡ ra chiếc khăn tang trên đầu ra, ngồi xuống nền nhà, dựa vào chiếc kỷ án được phủ vải trắng. Bên cạnh chiếc ghế dành cho khách ngồi nghỉ ngơi có nửa gói thuốc lá, chắc là người nào đó đến lúc sáng làm rơi. Chu Toản vươn tay cầm lấy nó, rút ra một điếu, châm vào ngọn nến màu trắng trước linh đường, đưa lên miệng hút một hơi. Đây chẳng phải thuốc tốt gì, Chu Toản cũng đã lâu rồi chưa hút, hút một hơi quá mạnh, trong phổi hơi đau rát, sặc đến chảy nước mắt.

Cao tăng Chu Khởi Tú mời từ chùa Vĩnh An mang theo nhóm đồ nhi đang niệm kinh liên tục ở ngoài cửa, âm thanh kia liên miên không dứt, ngập tràn hư vô, giống như khói thuốc từ miệng Chu Toản phun ra. Bị bao bọc bởi âm thanh này khiến anh cảm thấy càng thêm trống trải và cô độc, trong lòng trống rỗng đến nỗi có đủ chỗ để một đàn ngựa chạy qua. Anh không chịu được cảm giác này, ác ý phun một ngụm khói lên di ảnh của mẹ mình. Bà vẫn đang lặng lẽ nhìn anh, trong mắt là một người trẻ tuổi với bộ dạng không quan tâm. Tấm ảnh này chọn.... khiến cho đứa con trai là anh suýt nữa không nhận ra. Chu Toản lại nghĩ, có lẽ mẹ anh chẳng phải từ khi sinh ra đã cố chấp muốn kiểm soát tất thảy mọi thứ, bây giờ bà đi rồi, phải khôi phục lại dáng vẻ ung dung thanh thản.

Chu Toản cũng tự do rồi. Lúc vừa mới nhận được cuộc gọi báo tin dữ từ người lạ, Chu Toản còn không dám tin, khi anh ngắt điện thoại, trong lòng xuất hiện một giọng nói đầu tiên vậy mà lại là "Không còn ai quản thúc anh nữa rồi", anh thở phào một hơi. Nỗi đau đến chậm chạp mà lặng lẽ, lúc anh bước đi, ở một nơi yên tĩnh, trong lúc hít thở, không hề gián đoạn mà bổ nhào ra từ mỗi một khe hở, nhắc nhở anh, anh không còn mẹ nữa rồi.

Cho dù bây giờ anh làm chuyện bà ghét nhất trước mặt bà, cũng sẽ chẳng còn ai mắng anh không có chí tiến thủ nữa. Sau này cũng như vậy, sẽ không còn ai gò bó trói buộc mỗi một chuyện anh làm nữa, cũng sẽ không còn ai xem anh như bảo bối trong lòng nữa. Anh không cần phẫn nộ, không cần phản kháng, không cần sợ bà thất vọng lại cố ý khiến bà thất vọng nữa.

Phùng Gia Nam lúc nào cũng giống như sư tử mẹ hùng hổ chắn trước mặt con trai, bà làm tất cả cũng là vì Chu Toản, cũng dành tất cả mọi thứ mà bà tranh giành được để lại cho anh, bất kể điều đó anh có muốn hay không, cũng không cho anh cơ hội để báo đáp. Chu Toản căm hận bà, muốn thoát khỏi bà, nhưng mỗi một chuyện anh làm đều không thể tránh khỏi ấn ký của bà. Cuối cùng bà nói: "Yêu làm sao mà không gò bó trói buộc cơ chứ?" Người gò bó anh nhất trên đời này đã chết rồi, người yêu anh nhất cũng như vậy.

Điếu thuốc của Chu Toản bỗng nhiên bị người nào đó giật lấy, anh lạnh hết cả sống lưng, suýt chút nữa cho rằng mẹ anh hiển linh, vừa ngẩng đầu, là Kỳ Thiện nghiêm mặt đứng trước mặt anh. Cô dập tắt nửa điếu thuốc vào lư hương, cằn nhằn nói: "Cứ phải hút ở đây mới được à? Dì Gia Nam không thích đâu. Cậu không thể để người khác bớt lo được một lần sao?"

Kiểu khuyên bảo từng khiến Chu Toản ghét tới phát điên mà nay nghe không khác gì tiếng sáo trời. Sự trầm tĩnh và bi thương anh bày ra trước mặt mọi người toàn bộ tan rã như lớp mặt nạ, không có tiền đồ đỏ bừng đôi mắt, vừa giận dỗi lại băn khoăn.

"Chẳng phải cậu không thèm để ý đến tôi nữa à?"

Ban ngày bọn họ từng gặp nhau. Lúc ấy Kỳ Thiện đi theo người nhà đến trước linh đường thắp hương, Chu Toản thân là người nhà cùng với Chu Khởi Tú khom lưng đáp lễ với bọn họ, Kỳ Thiện cũng theo lẽ thường nói "xin nén bi thương". Tối đến, Kỳ Thiện dìu bà ngoại mình về nhà. Dì Gia Nam và cả nhà mẹ cô đều quen biết từ lâu, lần này bà ngoại, cậu và mợ của cô đều từ thành phố kế bên chạy đến đây. Bên cạnh Chu Khởi Tú không có nữ quyến tháo vát, Thẩm Hiểu Tinh là bạn bè thân thiết nhất của nhà bọn họ được ủy thác trọng trách, mọi chuyện lớn nhỏ trong lễ tang đều được bà chuẩn bị lo liệu, bận đến nỗi không còn sức lực để đau buồn. Mãi đến bây giờ bà vẫn còn đang nhỏ giọng thương lượng quy trình công việc ngày mai với nhân viên phụ trách nghi thức mai táng.

Kỳ Thiện vốn dĩ là qua đây đưa áo khoác cho mẹ cô, trời về đêm chuyển lạnh. Cô thấy ly nước để trước mặt mẹ mình rất lâu rồi vẫn chưa đụng đến, Thẩm Hiểu Tinh nói mấy công việc khác nhau với từng người, tư duy vẫn còn rất rõ ràng, nhưng hốc mắt đã trở nên sâu hoắm. Kỳ Thiện đau lòng, muốn giúp đỡ mẹ mình, hỏi: "Có gì để con làm không ạ? Mẹ, hay là con ghi tiền phúng điếu nha."

Thẩm Hiểu Tinh tạm dừng cuộc trò chuyện với người bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói với con gái: "Tiểu Thiện, hay là con đi xem A Toản thế nào đi."

Kỳ Thiện thắp một nén nhang, ngồi vào mép ghế, lặng lẽ nhìn Chu Toản đang ngồi ở phía đối diện cô. Sau khi xảy ra chuyện cô cũng lú lẫn đầu óc, vừa nghĩ đến dì Gia Nam trước đây đối xử với cô rất tốt, lại không nhịn được mà khóc mấy lần, trong lòng giống như khuyết một góc. Cô đã buồn đến mức này, Chu Toản thân là con ruột, chắc hẳn càng khổ sở hơn nữa. Kỳ Thiện thật sự không muốn để ý đến anh nữa, nhưng bây giờ anh trải qua biến cố như vậy, nếu cô còn tính toán từng li từng tí, thế thì thật là không biết chừng mực. Cô và Chu Toản dù sao cũng không có thâm thù đại hận gì, gạt đi những tâm tư thiếu nữ kia, bọn họ căn bản vẫn còn gần hai mươi năm giao tình.

Kỳ Thiện nhẹ nhàng đáp: "Chuyện kia tôi sẽ kín miệng như bưng. Cậu yên tâm."

Chu Toản mất một lúc sau mới phản ứng kịp, chuyện cô nói thật ra là chuyện của mẹ anh và người đàn ông kia. Anh dùng tay xoa mặt, nói: "Trong lòng cậu chắc chắn đang mắng tôi vô sỉ. Mẹ tôi đã chết rồi, tôi lại chỉ nghĩ làm sao để bảo vệ lợi ích của bản thân."

Kỳ Thiện không nhận xét. Sau khi cô được mẹ dặn dò giữ kín chuyện này, cô đã tính toán quan hệ lợi hại trong đó một lượt. Tuy rằng Chu Toản nhận được toàn bộ tài sản dì Gia Nam để lại, nhưng ở nhà họ Chu, anh đã mất đi chỗ dựa, lại vừa thành niên, vẫn chưa đến ngày hoàn toàn độc lập. Bố anh thương anh, nhưng bên ngoài chưa từng thiếu phụ nữ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có một nữ chủ nhân xuất hiện trong nhà, huống hồ anh còn một người anh em cùng cha khác mẹ và bà con thân thích đằng nội khó đối phó. Cô sẽ đứng về phía anh, coi như nể mặt dì Gia Nam.

Chu Toản động đậy cẳng chân tê rần, anh ngồi không hề thoải mái, bất kỳ tư thế nào cũng đều khiến anh mệt mỏi. Ban ngày anh đã biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn sự đau buồn của mình, người ngoài nhìn thấy anh hiếu thuận và đáng thương, Chu Khởi Tú cũng có cùng nỗi đau với anh. Bọn họ đều không biết, thực ra cảm xúc chiếm cứ trong lòng anh đại đa số là hoang mang hốt hoảng và luống cuống, giống như thú con bỗng chốc mất đi chỗ dựa, chỉ muốn tìm một nơi che chở để run rẩy mà thôi.

Anh nói với Kỳ Thiện: "Lúc mẹ tôi xảy ra chuyện hình như tôi đang chơi game, chẳng phải nói mẹ con liền tâm sao, bà ấy đã bị đụng thành thế ấy rồi, cậu chưa thấy bộ dạng của bà ấy đâu, không nhìn thấy càng tốt. Lúc ấy tôi chơi vui quá, chẳng cảm giác được khi đó bà ấy đang phải chịu đau đớn. Cuộc gọi cuối cùng tôi còn cãi nhau với bà ấy một trận, nói rất nhiều lời khiến bà ấy đau lòng, mẹ tôi rất tức giận, cũng nói mấy lời dữ dằn. Thật ra trong lòng tôi không hề dễ chịu, nhưng mãi luôn chưa từng nghĩ đến việc gọi điện thoại xin lỗi bà ấy. Cậu biết mà, tôi với bà ấy cãi nhau là chuyện bình thường, cách mấy hôm nữa bà ấy sẽ lại gọi điện cho tôi để kiếm chuyện khác, coi như là đã tha thứ cho tôi. Tôi nghĩ rằng lần này cũng thế. Không ngờ bà ấy rắp tâm muốn dạy dỗ tôi, khiến tôi sau này không thể nào chờ đợi được sự tha thứ của bà ấy nữa, tôi liền triệt để trở thành một tên khốn." Anh khóc rống lên, lết lại bên chân Kỳ Thiện, ngửa mặt lên hỏi cô, "Tiểu Thiện, tôi có phải tên khốn không?"

Kỳ Thiện nói: "Đúng vậy!" Trong mắt cô cũng có nước mắt, ngoảnh mặt đi không nhìn anh.

"Cậu thay bà ấy mắng tôi vài câu, hai người chẳng phải vẫn luôn giống hệt nhau còn gì?"

Kỳ Thiện lắc đầu. Chu Toản vùi mặt vào lòng bàn tay, "Tôi mắng bà ấy là một người cuồng kiểm soát, bà ấy nói chờ ngày tôi hối hận. Giờ tôi hối hận rồi, bà ấy cũng không còn nữa, thì có ích gì? Có ích gì! Tiểu Thiện, tôi nên làm thế nào đây?"

"Có buồn mấy thì cũng là cậu đáng phải chịu, dì ấy đối xử tốt với cậu như vậy, cậu chỉ biết khẩu thị tâm phi!" Kỳ Thiện cảm giác được kẽ ngón tay của anh dán bên bắp chân cô hơi ẩm ướt, cố nén nước mắt mắng anh, "Cậu đáng đời!"

Chu Toản không nói năng gì nữa, khẽ động bờ vai, Kỳ Thiện cũng không khuyên nhủ, nỗi đau có thể thổ lộ ra được là điều may mắn. Chu Toản dần bình tĩnh lại. Cuối cùng anh ngửi thấy mùi hương vô cùng quen thuộc, ở trên người cô. Mùi hương kia giống Tiểu Thiện của anh, cũng giống mẹ của anh. Điều này bây giờ trở thành sự thu nhận mà anh khát vọng nhất.

Tiếng tụng kinh ở cửa vừa tạm dừng, Kỳ Thiện thấy Chu Toản cũng bình tĩnh lại đôi chút, cô điều chỉnh tư thế ngồi, lặng lẽ rút chân ra. Chu Toản rời khỏi chân của cô, lại bắt lấy cánh tay cô đang đặt bên hông, hơi ngẩn ngơ hỏi cô: "Cậu vẫn còn trách tôi? Tôi tưởng rằng ít nhất chúng ta vẫn còn là bạn bè."

Kỳ Thiện chậm rãi rút tay về, do dự một lúc, hời hợt đặt tay lên vai Chu Toản, nói: "Đương nhiên, sau này cũng như vậy."

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous