Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 42: Gió thổi mưa bay cuối cùng rồi cũng phải trở về.


Kỳ Thiện thất tình.

Vào buổi tối hôm nào đó của một tuần sau, Tử Khiểm hẹn cô ra ngoài. Bọn họ đứng dưới tàng liễu bên cạnh bờ đê, cô đợi anh mở miệng, giống như nghênh đón phán quyết.

So với triết học lưu manh đao to búa lớn của Chu Toản, phương thức chia tay của Tử Khiểm giống y như cường đạo. Anh chỉ nói một câu: "Xin lỗi, Kỳ Thiện, anh nghĩ anh nên ở bên A Lung." Sau đó anh yên lặng đứng cạnh cô, không giải thích gì thêm, cũng chẳng nói thêm bất kỳ lời thừa thải nào, tập kích bất ngờ, không sót một giọt máu.

Kỳ Thiện cũng đã hiểu. Cô trả lời bảo: "À."

Một mình Kỳ Thiện trở về, bố mẹ cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sao đi hẹn hò chưa đến mười phút đã về rồi, còn để bụng đói. Kỳ Thiện ăn được một nửa, mới giật mình nhớ tới, ngay cả "gặp lại" cô cũng chưa kịp nói.

Cứ như vậy, Kỳ Thiện năm hai mươi tám tuổi lần đầu tiên quang minh chính đại yêu đương, lại bị người ta đá một cách quang minh chính đại. Tác hại yêu đương của hai người có nhiều điểm giao nhau trong cuộc sống lần lượt xuất hiện. Sáng ngày hôm sau, đa số những người quen biết Kỳ Thiện và Tử Khiểm đều đã biết bọn họ chia tay, đến buổi tối cùng ngày, tất cả mọi người đều thể hiện sự đồng tình với cô. Kỳ Thiện đi đến đâu cũng có ánh mắt "thấu hiểu" đang đợi cô. Cô buồn thì bảo là xuất phát từ đáy lòng, cười thì bảo là gượng cười, mặt không cảm xúc thì bảo là chôn sâu nỗi buồn vào tim... uống ly cà phê cũng bị người ta nghĩ là mất ngủ cả đêm. Ngay cả đến mẹ cô cũng chẳng còn bắt bẻ cô nữa, buổi sáng còn chiên cho cô thêm cái trứng ốp la, bố cô nói với cô rất nhiều châm ngôn đạo lý truyền cảm hứng về cuộc sống.

Nghe nói Chu Khởi Tú đã đích thân ghé thăm tạ lỗi với bạn cũ, vốn dĩ ông định bảo Tử Khiểm đi theo, nhưng bị vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh ngăn lại. Trước khi kết hôn bọn trẻ đều có tự do lựa chọn, cần gì phải khiến mọi người đều khó xử. Huống hồ trước khi Kỳ Thiện bình tĩnh lại, bọn họ cũng không định gặp mặt Tử Khiểm. Ba người lớn cùng ăn một bữa cơm, kể khổ với nhau, vẫn chẳng giải quyết được gì.

Những chuyện này Kỳ Thiện đều nghe bố cô kể lại. Sau khi chia tay, Kỳ Thiện không cần phải tha hương xa xứ cùng với Tử Khiểm nữa, nhưng cô vẫn nhận được thông báo đi học tập giao lưu ở thư viện khác. Kỳ Thiện rất nghi ngờ đây là kết quả bàn bạc của mẹ cô và bạn học cũ, cô ngoan ngoãn đi, vừa đi một chuyến là ba tháng trời. Lúc trở về tiết trời đã chuẩn bị bước sang thu.

Kỳ Thiện tiếp tục cuộc sống hai điểm một tuyến đường giữa nhà và thư viện, vẫn không có bất kỳ người nào nhắc đến Chu Tử Khiểm trước mặt cô, anh cũng chẳng hề xuất hiện trước mặt Kỳ Thiện. Kiểu "cách ly bảo vệ" quá mức này ngược lại khiến Kỳ Thiện càng miên man bất định, Tử Khiểm và A Lung rốt cuộc đi đến bước nào rồi, bọn họ đã công khai chưa? Gặp người lớn chưa? Kết hôn chưa? Kỳ Thiện chỉ có thể suy đoán trong lòng, sự tò mò này cô chẳng thể đi hỏi ai, bởi vì người được hỏi sẽ trầm trọng khuyên nhủ rằng: Đã chia tay rồi, thì hãy buông xuống đi, cần gì phải khiến bản thân mình khó chịu?

Cô bây giờ đâu chỉ là buông xuống, ngay cả trước đây có từng nhấc lên hay không cô cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Trong bầu không khí như vậy, Trần Khiết Khiết hẹn Kỳ Thiện đi đánh mạt chược cứ như là phước đức từ trên trời rơi xuống, Kỳ Thiện hân hoan gia nhập.

Trần Khiết vốn dĩ đã hẹn đủ người chơi, ngoài Kỳ Thiện, cô ấy còn gọi thêm hai người bạn một nữ một nam. Trận bài này cố ý tổ chức vì Kỳ Thiện, A Lung đào góc tường của Kỳ Thiện, Trần Khiết Khiết thân là chị họ ruột của A Lung, lại có quan hệ khá tốt với Kỳ Thiện, cô ấy có nghĩa vụ phụ trách giải sầu cho Kỳ Thiện. Người chơi bài chung cũng phải cân nhắc rất kỹ, chắc chắn không được có quan hệ với Tử Khiểm và A Lung, để tránh Kỳ Thiện trông thấy lại buồn thêm, tính cách tốt nhất phải hoạt bát, hay chuyện, cùng trang lứa thì chơi mới vui vẻ được.

Kỳ Thiện đánh mạt chược rất giỏi, nên không thể tìm một tên gà mờ đến lấp vào cho đủ số. Cứ như vậy đã thu hẹp mất phạm vi lựa chọn, Trần Khiết Khiết vắt kiệt suy nghĩ mới tìm được hai người phù hợp.

Mọi sự đã sẵn sàng, sau khi Kỳ Thiện tan làm cũng chạy vội đến phòng trà của Trần Khiết Khiết. Ai ngờ người bạn nam giới làm nghề luật sư lại cho bọn họ leo cây, bảo rằng bên tòa án tạm thời thay đổi thời gian mở phiên tòa, anh ta cần phải mau chóng chuẩn bị, Trần Khiết Khiết mắng anh ta một trận xong cũng chẳng giải quyết được gì.

Người chơi cùng đang ngồi ở bàn mạt chược xem ti vi tên là Trịnh Vi, là đồng nghiệp của Chu Tử Dực chồng Trần Khiết Khiết. Cô ấy đề xuất với Trần Khiết Khiết, nói: "Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Tô, con người cô ấy hơi ít nói, nhưng đánh hay hơn cả chồng cô ấy."

Trần Khiết Khiết do dự đáp: "Không ổn lắm đâu, đứa nhỏ trong bụng khó lắm mới có được, ngồi chơi ở đây cả tối, chồng cô ấy cũng chẳng chịu đâu."

Nói mãi, cô ấy nhíu mày lật xem danh bạ trong điện thoại, rồi gọi đi mấy cuộc, người được chọn có người đánh không giỏi lắm, có người lại không rảnh, cô ấy đã bỏ bớt một số yêu cầu, nhưng cũng đâu thể gọi tên ngốc như A Tiêu đến được.

Trần Khiết Khiết nghĩ tới một người, điều kiện gì anh cũng phù hợp, chỉ trừ...

"Hay là, chị gọi A Toản đến?"

"Hả?" Kỳ Thiện cũng chẳng biết nên nói gì.

"Em với cậu ấy cũng đâu có chuyện gì, đâu thể ngay cả cậu ấy cũng không gặp chứ?" Trần Khiết Khiết vỗ tay nói, "Đúng thế, gọi A Toản đến. Em không có ý kiến gì thì chị gọi nha!" Cô ấy căn bản chẳng để Kỳ Thiện kịp từ chối, vừa nói xong nửa câu, đã cầm điện thoại lên gọi đi.

Chu Toản nhận điện thoại rất nhanh, Trần Khiết Khiết nói rõ mục đích, một lúc sau, sắc mặt trở nên khó coi. Cô ấy nói: "Bớt nói nhảm, cậu bận cái gì, có thời gian đi chơi, mà không có thời gian cùng với bọn chị... làm việc? Ai tin chứ? Chị hỏi cậu lần nữa, đến hay không?"

Trần Khiết Khiết hiển nhiên lại bị từ chối, thái độ của đối phương khiến cô ấy nổi trận lôi đình, tức giận bảo: "Chị mặc kệ, cậu tự đi nói với Kỳ Thiện đi!"

Chưa đợi Kỳ Thiện kịp phản ứng, điện thoại bất chấp tất cả rơi vào trong tay cô. Kỳ Thiện không nói với Trần Khiết Khiết. Cô và Chu Toản đã rất lâu rồi không liên lạc. Chính xác mà nói, kể từ sau lần anh đến trường tìm cô, hai người căn bản chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau. Hôm ấy lúc rời khỏi cửa căn tin số bốn anh trầm mặc lạ thường, sau đó gặp lại một lần ở phòng bệnh của A Lung, anh cũng chẳng buồn để ý đến cô. Sau đó nữa bọn họ gặp mặt là vào tết trung thu vừa qua, Chu Toản vẫn như mọi năm, buổi trưa đến thăm Chu Khởi Tú, buổi tối đến nhà Kỳ Thiện ăn cơm, từ đầu chí cuối anh cũng chỉ trò chuyện việc trong nhà với bố mẹ cô, nói chuyện trực tiếp với Kỳ Thiện không quá năm câu, còn trả tiền lại cho cô, dáng vẻ tựa như hai người chẳng có liên quan gì với nhau.

Kỳ Thiện nhặt "củ khoai lang nóng bỏng tay", mặt mày khổ sở nói: "A Lô... cậu chơi mạt chược không?"

"Không chơi!" giọng điệu của anh cứ như là từ chối "chất cấm". Kỳ Thiện bị anh làm cho giật mình phải giơ điện thoại cách xa vài centimet.

Trần Khiết Khiết đẩy cô một cái, khẽ bảo: "Em nịnh cậu ta đi."

"À, chuyện là... chị Khiết nói, ba thiếu một."

"Ăn no rững mỡ."

Kỳ Thiện nghe thấy tiếng "tút tút tút" mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh tức giận vì cái gì chứ, không đến thì thôi, thế mà còn cúp điện thoại của cô. Cô hậm hực trả điện thoại lại cho Trần Khiết Khiết, Trần Khiết Khiết mắng đáp: "Tên nhóc này, có bản lĩnh thì hống hách đến cùng đi!"

Dưới sự thúc đẩy của sự không cam tâm, Trần Khiết Khiết lại lục lọi một hồi trong đám bạn của cô ấy, cố gắng tìm cho được "viện binh" trước khi Kỳ Thiện định về nhà. Lão Trương người vội vàng chạy đến là bạn chung của Trần Khiết Khiết và Trịnh Vi, Kỳ Thiện không đoán được tuổi tác của anh ta, nghe nói vẫn còn độc thân, dáng người cao ráo, diện mạo bình thường, nhưng nói chuyện lại rất khôi hài. Kể từ khi lão Trương ngồi xuống bầu không khí sôi nổi hẳn lên, hai ba câu chọc cho mấy chị em cười ngặt nghẽo, khóe miệng Kỳ Thiện cũng khẽ nhếch lên. Trần Khiết Khiết hối hận tại sao không nghĩ đến lão Trương ngay từ đầu, người này tối nay tìm đúng rồi.

Kỳ Thiện trên bàn mạt chược khác hẳn với sự ôn hòa dịu dàng ngày thường, đoán bài chuẩn xác, xếp bài xảo quyệt, mười ván thì ù hết chín ván. Mấy người Trần Khiết Khiết ban đầu còn có ý định khiến Kỳ Thiện vui vẻ một chút, bây giờ thấy cô ù hết, không nhịn được cũng nóng vội hẳn lên. Đặc biệt là Trịnh Vi, cô ấy cũng là một người không chịu thua kém, mắt thấy lại sắp ù, lão Trương lại nã pháo cho Kỳ Thiện, còn là "nhất sắc". Cô ấy nhịn không được bảo lão Trương: "Anh quả là mồi được một tay chơi tốt nhỉ!"

Lão Trương vô tội muốn chết: "Hay là chúng ta đổi chỗ đi, em ngồi lên cửa trước của cô ấy này. Người ta chơi giỏi, anh có cách nào chứ?"

"Em còn lạ gì anh hả!" Trịnh Vi không tin lão Trương. Đáng tiếc tâm trí của Kỳ Thiện đặt hết vào ván bài, hoàn toàn chẳng hề chú ý đến ánh mắt dần dần phát sáng trong quá trình nã pháo cho cô, các kiểu bắt chuyện của lão Trương cô cũng vào tai trái, ra tai phải.

"Kỳ Thiện, tên của em thú vị thật đấy, có nguyên do gì không?" Lão Trương thỉnh thoảng lại nhìn Kỳ Thiện.

"À, Hoàng đế sinh hai mười lăm người con, người con thứ mười bốn phong là "Kỳ". "Thiện" nghĩa là nhân ái, cao minh, tán thưởng, sở trường... bố mẹ em hy vọng em mọi sự đều tốt, kết quả em thứ gì cũng thiếu một chút." Kỳ Thiện nhẹ nhàng giải thích, động tác trên tay vẫn không hề sai sót, vừa dứt lời lại quyết đoán ăn con "tứ vạn" lão Trương vừa ném ra.

"Coong, bốc tụ hoa, tám phán." Cô mỉm cười nhìn lão Trương. Giờ phút này người của anh ta, bài của anh ta, anh ta nói gì, hay vẻ ngoài thế nào đã không còn quan trọng nữa.

Trần Khiết Khiết chỉ vào người đàn ông duy nhất có mặt ở đây, than thở: "Lão Trương ơi là lão Trương!"

Trịnh Vi dứt khoát đẩy bài ra, duỗi lưng, "Không đánh nữa, không đánh nữa, nghỉ giữa hiệp. Tôi mang theo một chai rượu ngon đây, mọi người uống một ly nào."

Lão Trương ân cần rót rượu cho các cô gái, sau khi rót đầy cho Kỳ Thiện còn hiếu kỳ bảo: "Trước đây có người nào bảo em trông giống mỹ nữ trên lịch cuốn chưa nhỉ?"

"Trước bố em vẽ mẹ em với em bằng tranh màu nước kiểu giống như vậy, có điều em thích phong cách của Chu Bách Thanh hơn." Kỳ Thiện trả lời rất nghiêm túc, dùng mũi khẽ ngửi rượu trong ly.

"Cuốn lịch có mười hai tấm lận đó. Cho dù em với Trịnh Vi đã kết hôn rồi, tiện thể khen bọn em một chút khó đến thế hả?" Trần Khiết Khiết buồn cười.

"Về nhà bảo chồng em khen ấy." Lão Trương sờ mũi nói.

Năm Kỳ Thiện mười chín tuổi "ngoài ý muốn" biết được tửu lượng của mình không tệ, nhưng đến nay cô cũng chưa uống được mấy lần. Cô không nói, người khác tuyệt đối sẽ chẳng thể liên hệ cô với "đô cao", lúc ra ngoài ăn cơm cô luôn bị tự động phân đến bàn của phụ nữ và trẻ em. Ngày lễ tết bố cô lôi bình rượu ngon lâu năm ra, rõ ràng biết Chu Toản không uống giọt rượu nào, mà vẫn cứ nài nỉ anh uống một chút cũng được, nhưng trước mặt Kỳ Thiện lúc nào cũng đặt một ly nước ngọt. Duy có một lần mẹ cô bảo cô nếm thử một ngụm rượu mao đài gần ba mươi năm, chưa kịp nhấp môi thì đã bị Chu Toản làm rộn lấy mất. Nhưng nếu uống một mình lại không còn thú vị nữa, cũng như trình độ đánh mạt chược của cô trong trò chơi cũng có chút danh tiếng, nhưng làm sao vui vẻ bằng bốn người sống sờ sờ ngồi đánh với nhau được.

Mắt thấy cô chuẩn bị đặt ly rượu lên miệng, Trần Khiết Khiết không quên quan tâm một câu: "Kỳ Thiện, uống chút rượu vang không sao chứ?"

"Không sao." Kỳ Thiện mỉm cười đáp, "Em uống ít một chút."

Đợi đến khi mấy người uống hết chai rượu mà Trịnh Vi mang tới, Trần Khiết Khiết mới phát hiện Kỳ Thiện uống không hề ít hơn bọn họ. Gò má của cô ấy và Trịnh Vi ít nhiều đã hơi nong nóng, nhưng thần sắc của Kỳ Thiện vẫn như cũ.

"Được đấy, chân nhân bất lộ tướng. Chúng ta tiếp tục." Trịnh Vi thấy vui, lôi ra một chai rượu nữa từ túi giấy dưới chân bàn.

Lão Trương nói: "Em rốt cuộc mang theo mấy chai thế?"

Trịnh Vi cười: "Vốn dĩ để một chai lại cho Lâm Tĩnh ngày mai đi xã giao. Quản anh ấy làm gì, dạ dày của anh ấy lắm bệnh, chúng ta uống hết thì càng tốt."

"Cô đúng là may mắn, chồng có bản lĩnh, lại chẳng đánh nhau với cô." Trần Khiết Khiết trêu ghẹo nói.

"Đợi cô nếm thử những ngày tháng như của tôi, thì sẽ hiểu cái gì là "Hối để chồng đi kiếm tước hầu". Trịnh Vi không đợi lão Trương động thủ, tự mình khui chai rượu ra, "Tử Dực ngoài miệng thì huênh hoang, nhưng xách giày cho cô anh ấy cũng bằng lòng."

***Người dịch chú thích: Câu "Hối để chồng đi kiếm tước hầu" được lấy trong bài thơ "Nỗi oán trang phòng khuê" – Ngô Tất Tố dịch:
Cô gái phòng the chửa biết sầu
Ngày xuân trang điểm dạo lên lầu
Đầu đường chợt thấy tơ xanh liễu
Hối để chồng đi kiếm tước hầu.

"Anh ấy không chê tôi, tôi cũng không chê anh ấy, tốt xấu gì cũng có người ở bên cạnh." Thừa dịp trong người đang có chút men, Trần Khiết Khiết đi vào chủ đề chính, "Kỳ Thiện, chuyện của Tử Khiểm là A Lung không đúng, bọn chị đều hiểu rõ."

"Chẳng có gì là đúng hay sai cả, đã là chuyện quá khứ rồi." Kỳ Thiện cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

"Chị từng khuyên nhủ A Lung, nhưng nó không nghe, sống chết cứ nhất định phải là Tử Khiểm. Ai mà ngờ được, hoặc là có một số người bẩm sinh đã có trực giác với tình yêu. Tái ông mất ngựa chưa chắc đã là chuyện xấu, đừng trách chị lắm chuyện, về phương diện này em nên học hỏi A Lung một chút. Suy nghĩ quá chu đáo chưa chắc đã là chuyện tốt, thích thì hãy can đảm nhào lên." Trần Khiết Khiết dựa sát vào Kỳ Thiện thủ thỉ vài câu, Kỳ Thiện đỏ mặt, cô vốn dĩ định biện bạch một câu, nói: "Ai thích thì người đó nhào lên." Nhất thời lỡ miệng, không cẩn thận nói thành "Thích ai thì nhào lên người ấy."

Giọng điệu "Hào khí" này thốt ra từ miệng Kỳ Thiện quả thực không bình thường, Trịnh Vi bật cười. Trần Khiết Khiết đang định lên tiếng, bỗng nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, cô ấy thấy rõ người đến, ghét bỏ bảo: "Người bận rộn đến rồi!"

"Ban nãy bận, bây giờ rảnh." Chu Toản đi vào. Ngoài trời đổ mưa phùn, tóc và bả vai của anh hơi ẩm ướt, giống như đang khoác gió thu lên người, bỗng chốc xua tan bớt đi cái thú của hơi ấm, rượu vang, bàn mạt chược trong phòng. Anh đứng trước bàn mạt chược, bâng quơ hỏi Kỳ Thiện: "Ban nãy cậu nói muốn nhào lên ai cơ?"

Kỳ Thiện không ngờ câu nói này đã bị anh nghe thấy, tức tốc che giấu đáp: "Dù sao thì không nhào lên cậu."

Trần Khiết Khiết và Trịnh Vi nghe thế không nhịn được bật cười.

Kỳ Thiện ảo não, nói nhiều sai nhiều, tại sao cô phải tiếp lời của anh, rõ ràng chỉ cần không cần để ý đến anh, hoặc nói một câu "Không liên quan đến cậu" là được rồi.

"Vị này là?" Lão Trương hỏi.

"Cậu ấy là Chu Toản, em họ của Tử Dực." Trần Khiết Khiết đảo mắt, "Cậu ấy còn là...của Kỳ Thiện, em cũng không nói rõ được cậu ấy là ai của Kỳ Thiện."

Chu Toản cười không nói, tay di chuyển trên dĩa trái cây, chọn một trái quýt cúi đầu bóc vỏ.

"Bọn chị đủ người rồi, không cần cậu đến." Trần Khiết Khiết chế nhạo nói.

"Nhìn cũng không được?" Chu Toản nói.

Chu Toản đã từng đến công ty của Chu Tử Dực, cũng gặp qua Trịnh Vi vài lần, Trịnh Vi gọi người lấy một cái ly không đến, nói: "Rượu này không tệ, may mà cậu đến kịp."

"Tôi không uống." Ánh mắt Chu Toản rất khó để mà không chú ý đến chai rượu rỗng trên bàn, trước mặt Kỳ Thiện quả nhiên cũng đặt một ly rượu, bên trong còn sót lại một ít, "Đánh mạt chược cũng phải uống rượu trợ hứng?"

Trần Khiết Khiết nhịn cười: "Chị tưởng cậu đã nhìn thấy tấm ảnh chị đăng lên mạng rồi, mới gấp rút chạy qua đây."

Trước mặt mọi người, Chu Toản đương nhiên sẽ không thừa nhận anh vừa nhìn thấy Trần Khiết Khiết đăng tấm ảnh mạt chược và rượu, trong lòng đã nảy ra một cỗ xúc động muốn mắng người.

"Cậu cũng uống rồi?" Anh đi đến bên cạnh Kỳ Thiện, biết rõ còn hỏi.

"Tửu lượng của cô ấy tốt lắm đấy." Trần Khiết Khiết muốn rót thêm rượu cho Kỳ Thiện.

Chu Toản chẳng nói chẳng rằng nhấc ly rượu của Kỳ Thiện đi, lại hỏi: "Tối nay thắng rồi hả?"

"Cậu nói xem, cô ấy một ăn ba, bọn tôi thua tụt quần rồi đây này." Trịnh Vi trách móc đáp.

"Rượu cũng uống rồi, mạt chược cũng thắng rồi, đi thôi!" Chu Toản thúc giục Kỳ Thiện, "Tôi qua nhà cậu lấy chút đồ, tiện thể đưa cậu về."

"Ôi, thắng rồi nên chạy hả? Đã nói là đánh một ván nữa mà." Trịnh Vi không chịu. Lão Trương cũng nói: "Bây giờ còn sớm, đợi chút nữa tôi đưa cô ấy về cũng được."

"Không cần, không cần, em có thể tự về." Kỳ Thiện định uống hết ngụm rượu còn sót lại trong ly, Chu Toản nhấc chiếc ly lên trước, chẳng nói chẳng rằng đổ rượu vào chậu cây cảnh kế bên.

Lần này không có ai lên tiếng nữa, bao gồm cả Kỳ Thiện.

Chu Toản cầm túi của cô, tiện thể xốc luôn cả người của cô lên, cười nói: "Cô ấy uống nhiều rồi, mọi người không nhìn ra sao?"

Đến khi cả hai đi ra khỏi phòng trà, Kỳ Thiện mới tranh luận với anh: "Tôi uống say chỗ nào, cậu nói lý lẽ một chút được không hả?"

"Trước mặt người lạ mà cậu cũng dám uống rượu, không sợ mất mặt hả?" Chu Toản gắt gỏng.

"Nổi nóng cái gì hả, tôi có chọc cậu không?" Ban nãy trước mặt người khác, Kỳ Thiện không muốn tranh cãi với anh. Bọn họ dạo này nước sông không phạm nước giếng, chẳng qua là gọi anh đến đánh mạt chược, anh không chịu đến. Giờ bực tức thế này quả là kỳ lạ, "Hai ly rượu vang mà thôi, cậu không chuốc tôi, tôi làm sao mà say được!"

Chu Toản nói trong lòng: Quả nhiên là uống rượu vào, ngay cả nói chuyện cũng lớn tiếng hơn bình thường, thái độ chẳng kém cạnh anh chút nào. Vừa nghĩ đến cứ uống tiếp nữa nói không chừng cô sẽ bắt đầu nhéo mũi của người khác, anh không nhịn được lo lắng hoảng sợ, may mà anh đến kịp.

Anh đứng dưới chiếc lồng đèn màu đỏ cam ở mái hiên hành lang, đưa quả quýt cho cô. Kỳ Thiện cúi đầu nhìn, sợi gân màu trắng trên quả quýt đã được bóc sạch, được bao bọc bởi lớp vỏ mỏng, nằm trong lòng bàn tay của anh. Trong lòng cô khẽ động, một lúc sau lại lắc đầu.

Chu Toản nổi nóng nhét quả quýt vào miệng mình, chẳng ngờ chua loét, "Mẹ kiếp!" Khuôn mặt đang xị ra nhăn hết cả lại.

Kỳ Thiện hơi nhếch khóe miệng, anh liền nuốt xuống vị chua chát trong miệng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, "Đi được chưa?"

Ngoài trời mưa phùn, bọn họ đều không mang dù. Kỳ Thiện do dự trong thoáng chốc, "Cậu không lái xe lại đây?"

"Nghĩ hay quá nhỉ, mưa thế này cũng chẳng thể ướt chết cậu được, vừa hay tỉnh rượu." Bỗng Chu Toản đẩy cô vào trong màn mưa, Kỳ Thiện chỉ đành chạy theo anh đến chỗ đậu xe, anh chê cô chạy chậm, bèn quay lại nắm lấy tay của cô.

Kỳ Thiện cả giận bảo: "Này, tôi đang mang giày cao gót!"

- Shen dịch -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous