Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 44: Sông đổ về bể.


Kỳ Thiện đồng ý với mẹ sẽ tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, Chu Toản kiên quyết đảm nhận trọng trách mở rộng phạm vi bạn bè của cô. Có một dạo cứ hễ tan làm là anh chạy đến tìm Kỳ Thiện, mưa gió không suy chuyển, còn tích cực hơn cả việc cô đi làm, mà lại còn không cho cô nghỉ phép.

Chơi bời là sở trường của Chu Toản, mang Kỳ Thiện đi chơi là một trải nghiệm hoàn toàn mới, anh đi đến đâu cũng đều mang theo cô, bạn bè bên cạnh đều lần lượt giới thiệu hết với cô. Mọi người đều rất ngạc nhiên, hỏi Kỳ Thiện và anh có quan hệ gì. Chu Toản thường quẳng vấn đề này cho Kỳ Thiện, mặt dày mày dạn hỏi: "Tôi là ai của cậu?" cô không muốn trả lời bèn coi như không nghe thấy, những người xung quanh chơi bời lộ liễu hay kín đáo, cô cũng chẳng kiêng kỵ gì. Trước đây Kỳ Thiện rất tò mò về cuộc sống ở bên ngoài của Chu Toản nơi không có cô sẽ như thế nào. Sagan có một câu nói rất nổi tiếng: Những cuộc đời phiêu bạt đều mong ước được bình lặng, về thuở thiếu thời và hoa đỗ quyên; Tựa như những cuộc đời bình lặng đều vọng tưởng về rượu Vodka, âm nhạc và sống mơ màng. Nhưng cuộc sống yên ổn bình lặng khiến người ta khó chịu, còn nếm trải nhiều sự náo nhiệt mới mẻ chẳng qua cũng chỉ đến vậy.

Ban đầu Chu Toản cố ý muốn trêu Kỳ Thiện, nên dẫn cô đến những buổi tụ tập theo kiểu rất điên cuồng. Kỳ Thiện không hưởng thụ, cũng chẳng kháng cự. Đối với những vật kỳ quái mới lạ cô luôn mang thái độ hứng thú, quan sát, nghiền ngẫm tìm tòi, rồi lặng lẽ lĩnh ngộ. Ngược lại người không chịu nổi trước là Chu Toản, anh chủ động đưa cô đến, nhưng cứ trông chờ cô mở miệng trước bảo muốn đi. Kỳ Thiện ngồi ở đó, anh chẳng thể nào yên tâm, cứ vài phút lại ngoảnh đầu lại nhìn cô một lần, sợ cô cảm thấy tẻ nhạt, sợ cô bỏ mặc anh mà về trước. Sau khi đưa Kỳ Thiện về nhà, Chu Toản mới có thể thỏa sức mà chơi, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, trong lòng rốt cuộc vẫn không yên.

Bây giờ anh đã hiểu được anh họ thỉnh thoảng sẽ trốn ra ngoài đi chơi, nhưng vừa nhận được điện thoại lại bắt đầu mâu thuẫn rồi chẳng còn tâm trạng nán lại. Thiên tính của con người là không thể nào trói buộc, sẽ chẳng thể bởi vì yêu bất kỳ người nào mà thay hình đổi dạng. Có lẽ cả cuộc đời này Chu Toản cũng không thể nào tĩnh lặng giống như Kỳ Thiện, nhưng anh cam tâm bị tơ nhện quấn quanh, thỉnh thoảng sẽ lệch khỏi quỹ đạo, nhưng cũng chẳng thể lật tung trời lên được, Kỳ Thiện trở thành giới hạn của anh. Anh thậm chí bằng lòng khiêm tốn học hỏi những điều tâm đắc từ anh họ, kết quả bị hai vợ chồng họ cười nhạo một cách không thương tiếc: Bây giờ bàn những chuyện này hẵng còn sớm, anh muốn tu chí, cũng phải xem người ta có chịu không.

Lần đầu tiên Kỳ Thiện và Tử Khiểm gặp lại nhau sau khi chia tay là vào bữa tiệc khai trương công ty mới của nhà A Tiêu, đều là người quen, tuy rằng nói là ngẫu nhiên gặp lại, nhưng thật ra đây là điều tất yếu. A Lung đi bên cạnh Tử Khiểm, Chu Toản cùng đến với Kỳ Thiện nhưng vừa đến nơi không lâu đã bị bạn bè kéo sang một bên trò chuyện.

Tử Khiểm nhìn thấy Kỳ Thiện trước, anh đi tới, Kỳ Thiện cũng không lảng tránh, ba người chào hỏi nhau theo hình thức. Tử Khiểm bảo A Lung đi lấy cho anh ít đá cục, a Lung có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi.

"Cô ấy đối xử với anh tốt thật." Kỳ Thiện nói lời tự đáy lòng.

"Đúng vậy. Cô ấy có điểm đáng yêu của mình." Tử Khiểm gật đầu, nhìn Kỳ Thiện một lúc, lại cười bảo, "Em đối xử với A Toản chẳng phải cũng tốt lắm sao? Vết thương trên chân cậu ấy có nặng lắm không?"

Vết thương của Chu Toản là chuyện mấy hôm trước, anh đạp xe leo núi với bạn bè, mang vết thương trở về. Vào giờ nghỉ trưa sau khi Kỳ Thiện nhận được điện thoại vội vàng chạy đến nơi anh ở, thấy anh bị thương ở bắp chân, nói là vì tránh một con chó mà bị ngã một vố, may mà không bị thương ở mặt. Chu Toản không an phận, thường ngã trước té sau, Kỳ Thiện xử lý vết thương cho anh, anh sống chết không chịu cho Kỳ Thiện cắt đi cái quần đã bị mài rách, cứ nhất quyết bảo là cái gì mà mẫu kỷ niệm. Kỳ Thiện biết anh chẳng qua là giở trò lưu manh, lặng lẽ giơ kéo lên, anh lúc này mới không dám xằng bậy nữa. Buổi chiều quay về trường đi làm, Triển Phi vừa gặp Kỳ Thiện liền hỏi thăm vết thương của Chu Toản, Kỳ Thiện bấy giờ mới biết Chu Toản chụp một tấm ảnh chỗ vết thương đăng lên mạng, trong bức ảnh có tay của cô đang cầm thuốc sát trùng. Bên dưới là một chuỗi bình luận dài dằng dặc, một nửa trong số đó hỏi chủ nhân của bàn tay, một nửa thì đã đoán ra đáp án. Kỳ Thiện hối hận lúc ấy đã không cắt phăng luôn, cô bắt Chu Toản xóa ảnh đi, Chu Toản ngoài miệng đồng ý bảo được, nhưng lấy lý do dưỡng thương kéo dài đến buổi tối, xóa hay không xóa đã chẳng còn gì khác biệt nữa.

Tử Khiểm không nằm trong số những người bình luận, nhưng anh chắc hẳn cũng nhận ra được tay của Kỳ Thiện, dù sao thì có một khoảng thời gian anh từng nắm nó trong lòng bàn tay.

"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi." Kỳ Thiện nói.

Tử Khiểm cúi đầu cười cười, giọng nói không phải không có mất mát, "Trước đây anh không phục, cho rằng chỉ cần Chu Toản không giở trò từ bên trong, thì chúng ta sẽ là một đôi rất ổn. Con người sống mệt mỏi là vì luôn muốn những thứ không thuộc về mình. Cậu ấy không cần châm ngòi, chỉ cần bày sự thật ra trước mắt, đã đủ để anh biết khó mà lui rồi."

Kỳ Thiện không lên tiếng. Anh vẫn không hề đề cập đến quan hệ của mình và A Lung, dường như đi đến ngày hôm nay tất cả đều là sự lựa chọn của Kỳ Thiện, từ đầu chí cuối anh chẳng qua chỉ là đang tôn trọng cô, tác thành cho cô. Một Tử Khiểm đang đứng trước mắt cô hùng hồn nói năng, so với anh lúc chia tay chỉ dùng một câu nói càng khiến cô cảm thấy xa lạ.

"Đang nói gì thế?" Chu Toản trở lại bên cạnh Kỳ Thiện, một tay khoác lên vai cô. Kỳ Thiện phá lệ không gạt ra, cô thấy ý cười như đã hiểu rõ trong lòng của Tử Khiểm, cứ coi như đây là sự chọn lựa của cô đi, anh muốn nghĩ thế nào đã không còn quan trọng nữa. Chu Toản nói không hề sai, là cô quá sai lầm, sao cô lại cho rằng Tử Khiểm mới là người thích hợp với cô hơn? Chu Toản chẳng ra làm sao, nhưng so sánh với nhau, thì cũng chẳng phải sai hoàn toàn.

"Anh nói hai người rất được." Tử Khiểm nói.

Chu Toản chẳng buồn để ý đến lời nói của Tử Khiểm có phải là thật lòng hay không, "Đó là đương nhiên!"

A Lung nghe em gái của A Tiêu càm ràm công ty truyền thông hôm nay quá mức qua loa, cô nàng cầm ly thủy tinh, thỉnh thoảng nhìn về phía trung tâm, đá trong ly đã bắt đầu tan chảy. Tử Khiểm chính miệng nói anh và Kỳ Thiện không thể nào nữa, A Lung tin anh. Tử Khiểm là người đàn ông đáng để dựa dẫm cả đời, cô nàng cứ tìm hiểu anh thêm một ngày, lại càng cảm thấy bản thân mình vì anh mà sinh, thứ Kỳ Thiện có thể cho Tử Khiểm, cô nàng đều có thể cho anh gấp đôi. Nhưng cô nàng vẫn rất muốn biết bọn họ đang nói những gì, xem ra có vẻ rất hòa hợp. Chu Toản cũng có thể tham gia vào cuộc trò chuyện, tại sao cô nàng phải đứng một bên chờ đợi, giống như con ngốc. Nhưng nếu bây giờ tùy tiện đi qua, Tử Khiểm có nổi giận với cô nàng không?

Vào lúc A Lung đang do dự, Tử Khiểm đã rời khỏi hai người bọn Chu Toản, dường như cảm giác được sự sốt ruột của A Lung, anh mỉm cười vẫy tay với cô nàng. A Lung giống như chú chim nhỏ bay về phía Tử Khiểm, kéo lấy cánh tay của anh nói: "Ban nãy chú Triệu có hỏi thăm anh, chú ấy và bố em là chỗ quen biết cũ, chúng ta đến chào hỏi một tiếng đi."

Chu Khởi Tú vừa đến, giao tình của ông và bố A Tiêu khá tốt, nhận được thiếp mời nên đặc biệt đến chung vui. Bố con A Tiêu nhiệt tình đón tiếp, Tử Khiểm cũng dẫn A Lung đi về phía ông. Kỳ Thiện không muốn phỏng đoán, Tử Khiểm ở cùng với A Lung có mấy phần chân thật, mấy phần là vì chú A Tú. Anh của bây giờ trông có vẻ phấn chấn tinh thần, giơ tay nhấc chân giống phong thái của chú A Tú năm xưa. Kỳ Thiện bỗng thầm nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Tử Khiểm vào nhiều năm trước. Anh thông thuộc tiết thời của nhiều loài hoa, bấy giờ cho rằng Long Huynh có ý đồ bất chính, anh sẽ không suy xét đến hậu quả mà chắn trước mặt Kỳ Thiện, cho dù lúc bấy giờ cô chẳng phải là gì của anh. Có đôi khi anh buồn bực không vui, làm nhiều nói ít, đen nhẻm mà quật cường, giống một gốc cây thẳng tắp kiên nhẫn, lúc cười lên giống như ngọn gió đến từ rừng núi. Đó là người mà Kỳ Thiện thật sự muốn gả, bất tri bất giác anh đã dần dần bị khát vọng của bản thân thuần hóa thành một dáng vẻ khác.

"Nồi nào úp vung ấy, cậu không cần phải khó chịu trong lòng." Chu Toản nương theo ánh mắt của Kỳ Thiện nhìn qua, kéo cổ cô tới gần.

Kỳ Thiện đẩy tay Chu Toản ra nói: "Tôi chẳng có gì không thoải mái cả." Cô đã không phải là người Tử Khiểm yêu, cũng không phải là người cuối cùng anh lựa chọn, chỉ là người khách qua đường dao động ở hai đầu trong trái tim anh.

"Anh ấy là một người tốt, chỉ là không sống vì bản thân mình. Tôi có thể hiểu cho anh ấy."

Chu Toản khinh thường đáp: "Ý nghĩa đằng sau của "hiểu" nói trắng ra chẳng phải là hết cách rồi sao. Sao anh ta không phải vì bản thân cơ chứ? Cái gì là lý trí chiến thẳng con tim, đều là giả dối. Chẳng qua là tình cảm không đủ sâu đậm, không so được với dục vọng và sự tán thành của người khác. Ẩn nhẫn khắc chế trên đời này đều là như vậy thôi!"

"Sự ích kỷ của cậu mà lại còn trở thành đạo đức tốt đẹp nhỉ!" Một lần nữa Kỳ Thiện lại tin lời nói ngụy biện của anh.

Chu Toản chưa từng phủ nhận anh là người để ý đến cảm nhận của bản thân trong mối quan hệ này hơn cả, nói rằng ích kỷ cũng không quá đáng. Anh đẩy cô đi ra khỏi quầy cocktail, đứng quay lưng ở góc khuất trêu đùa, "Ai mà không ích kỷ? Tử Khiểm thích làm con trai ngoan của bố tôi, tôi thích cậu. Thích cậu cũng là vì bản thân tôi."

Anh dạo này càng ngày càng trắng trợn, Kỳ Thiện đã bị những lời nói sến sẩm của anh tưới tắm đến nỗi lòng vững như bàn thạch, mặt không đổi sắc nói: "Cút!"

Đối với chữ "Cút" này Chu Toản cũng có cảm giác thân thiết, cười càng tươi hơn, "Cậu cút với tôi?"

Trước khi Kỳ Thiện trở mặt, anh nhanh chóng nhéo nhéo vào lòng bàn tay của cô, "Tôi không cần cậu hiểu cho tôi, thà rằng cậu oán trách tôi."

Bọn họ cũng đi đến chào hỏi Chu Khởi Tú. Chu Toản và Kỳ Thiện đều biết người phụ nữ hôm nay đi cùng với Chu Khởi Tú, Tiểu Lý trẻ trung xinh đẹp của bộ phận tiêu thụ năm xưa nay đã trở thành người phụ trách công ty con, vẫn xinh đẹp và tài giỏi, nhưng khuôn mặt cũng đã mang dấu vết của tháng năm. Cô ta là người phụ nữ bầu bạn bên cạnh Chu Khởi Tú lâu nhất, Chu Khởi Tú đối xử với cô ta cũng vô cùng rộng rãi. Cô ta mỉm cười khách sáo với bọn họ, kín đáo khen Kỳ Thiện có khí chất, trong lời nói và nụ cười mang hàm ý nịnh bợ Chu Toản.

Chu Toản vẫn không để cô ta vào mắt như trước đây. Cô ta có quan hệ không rõ ràng với Chu Khởi Tú trong khi quan hệ hôn nhân của bố mẹ anh vẫn còn hiệu lực, Chu Toản có thể ngồi xuống ăn cơm cùng với cô bạn gái người mẫu mới quen của Chu Khởi Tú, nhưng chỉ duy nhất chưa từng hòa nhã với cô Tiểu Lý này. Trước đây chỉ cần những nơi có cô ta, anh thường sẽ chẳng nói chẳng rằng mà rời khỏi, Chu Khởi Tú vì vậy cũng rất khó xử, rất ít khi để cô ta lộ diện. Những năm gần đây, có lẽ bị cô giáo Thiện đồng hóa, thái độ của Chu Toản dần dần có sự buông lỏng, anh nghĩ, ông già nhà anh đã không còn trẻ nữa, để ông ấy được vui vẻ và thêm phần an ủi cũng chẳng sao, cô Tiểu Lý này cho dù là vì tình hay là vì tiền, thì dù sao cũng đã dùng cả quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để bầu bạn bên cạnh ông già nhà anh nhiều năm. Chu Toản vẫn không giả vờ hòa nhã với cô ta, nhưng cô ta mong muốn được đứng bên cạnh Chu Khởi Tú ở những trường hợp công khai, chỉ cần Chu Khởi Tú muốn, Chu Toản chỉ xem như không thấy. Nghe nói mấy năm gần đây cô ta đã không còn mộng tưởng trở thành bà Chu tiếp theo nữa, nhưng vẫn chưa từng từ bỏ ý định sinh cho Chu Khởi Tú một đứa con, thăm khám hết Trung y đến Tây y. Chu Khởi Tú không hề nói gì, Chu Toản lại cảm thấy cô ta cũng có vài phần đáng thương.

Long Huynh đi tới góp vui vài câu, lúc anh ta nói chuyện với A Lung, sắc mặt của Tử Khiểm vẫn như thường. Chu Toản vì để Kỳ Thiện hết hy vọng hoàn toàn, đã kể chuyện về Thanh Khê cho cô nghe từ lâu. Tử Khiểm sau này muốn cưới A Lung, thì phải gọi Long Huynh một tiếng "cậu". Long Huynh tuy không cho Thanh Khê danh phận, nhưng mối quan hệ này vẫn cứ ngượng ngùng.

Trên đường về nhà, Kỳ Thiện hỏi Chu Toản: "Một người đàn ông thật sự có thể cùng lúc yêu mấy người phụ nữ sao? Hoặc là trong lòng yêu một người, bên cạnh lại là một người khác."

Chu Toản bị thái độ nghiêm túc của cô làm cho giật mình, cả người không được tự nhiên nói: "Sao tôi biết được!"

Kỳ Thiện không buông tha cho anh, "Cậu không phải đàn ông à? Còn là một người đàn ông đếm không được mình có bao nhiêu cô bạn gái cũ nữa chứ."

"Ai nói tôi đếm không được!" Đối diện với vấn đề này trước giờ Chu Toản chưa hề sơ suất, đỏ mặt tía tai biện hộ cho bản thân, "Những trải nghiệm kia của tôi đều là từng giai đoạn một, mỗi một người đều vui vẻ hợp tan. Cậu đừng có mà vu khống tôi."

Tình yêu của anh là "Vui vẻ lúc ban đầu, sau này không gặp lại". Kỳ Thiện cười đáp: "Hoảng cái gì, tôi có nhắm vào cậu đâu, nói chuyện chơi thôi."

Chu Toản nhớ lại những chuyện nhìn thấy hôm nay, có chút hiểu ý, trong lòng cũng đã trở nên thông suốt, cân nhắc câu chữ nói: "Rung động đúng là có khả năng. Tình cảm của con người giống như dòng sông, xuôi dòng chảy quanh năm suốt tháng, dòng chảy nếu có phân nhánh cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng sẽ luôn có một nhánh chính không bao giờ thay đổi. Cuối cùng tất cả những dòng, những nhánh nếu như không cạn khô ngừng chảy, thì sẽ hợp lại với nhánh chính thôi."

"Chảy cả nửa đời người mới phát hiện hóa ra bản thân chỉ là một nhánh của con sông chẳng phải thực sự rất đáng thương hay sao?" Kỳ Thiện nghĩ, ngay cả nhánh chính một mình chảy xuôi cũng không đáng phải dương dương tự đắc.

Họ dừng xe ở quảng trường gần nhà, đi dạo dọc theo con đê bên bờ sông. Chu Toản người cao chân dài, chịu không nổi bước đi của người già, đi thụt lùi mới duy trì được khoảng cách với Kỳ Thiện. Anh cười hì hì nói: "Trăm sông đổ về một bể, cậu sợ gì chứ?!"

Kỳ Thiện nghe thấy, đứng lại không lên tiếng. Chu Toản cứ nói mãi nói mãi, đến bản thân anh cũng tin. Cô ở đây là đủ rồi, yên tĩnh. Anh nóng nảy, uốn lượn, tham lam ngắm nhìn cảnh vật bên bờ, nhưng luôn chảy về hướng của cô.

"Chẳng trách mấy cô bạn gái của cậu sau khi chia tay cũng không chịu nói xấu cậu." Kỳ Thiện mím môi cười. Anh khoác lớp da mới mẻ đẹp mắt, nhưng bên trong lại giống yêu quái tu luyện trăm ngàn năm. Hồ ly tinh mà có giống đực e là cũng chỉ đến như thế. Anh hao phí công sức dỗ dành bạn, lừa bạn, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cho dù rõ ràng biết anh muốn hút máu uống tủy, sẽ có bao nhiêu người có thể từ chối?

"Chúng ta phải hiệp ước tam chương, không nhắc lại chuyện cũ. Trước đây cậu cũng đâu có để ý đến tôi." Chu Toản tẩy sạch sẽ cho bản thân, lại chèn ép cô, "Nói đến trong lòng có một người, trong thực tế lại tìm một người khác. Cậu tìm Chu Tử Khiểm chẳng lẽ không phải như thế? Tôi có tính toán với cậu đâu?"

Kỳ Thiện không thể cãi lại, tự kiểm điểm lại sự hổ thẹn, "Cũng đúng, tôi có tư cách gì nói cậu." Cô rũ mắt, một lúc lâu sau bỗng nhiên cảnh giác, chính mình đã bị anh gài bẫy bằng logic của anh.

"Không đúng! Tôi..."

"Người kia trong lòng cậu đương nhiên là tôi!" Chu Toản vĩnh viễn không biết khiêm tốn là gì, anh nói, "Cậu cứ ngâm tôi đi, ngâm tàn ngâm phế, đợi đến già thì cậu vẫn phải hầu hạ tôi."

Buổi tối cuối tuần, người đi dạo bên hồ đông như mắc cửi, dưới cột đèn đường có một người ăn xin gãy chân đang lắc lư quỳ dập đầu với những người qua lại. Kỳ Thiện lục tìm ví tiền theo thói quen, trên người cô không có tiền lẻ, chỉ đành thôi. Chu Toản nhét một trăm tệ vào cái chén mẻ của người ăn xin.

Kỳ Thiện muốn kéo anh lại nhưng không kịp, sau khi đi khỏi mới nhỏ giọng oán trách: "Tấm lòng, tấm lòng là được rồi."

"Uổng cho cậu có tên là Kỳ Thiện, tôi lương thiện hơn cậu nhiều." Chu Toản nói.

"Mẹ tôi nói ông ta là tên lừa đảo, hai chân chạy nhanh lắm."

"Không phải chứ!"

Anh kéo dài giọng, vẻ mặt đầy vẻ không tin... dáng vẻ quá mức chân thật. Kỳ Thiện cuối cùng không nhịn được nữa, ngước mắt bảo: "Mẹ tôi còn bảo, mấy chuyện này đều do cậu nói với bà ấy."

"Có sao? Tôi chẳng nhớ nữa." Chu Toản giả ngu đến cùng.

"Óc heo." Kỳ Thiện mắng đáp.

Chu Toản tinh ranh như ma quỷ, sống đến bây giờ chỉ có người không có mắt như Kỳ Thiện mới mắng anh là "óc heo". Khóe miệng cô nhếch lên, anh cũng vui vẻ theo.

Kỳ Thiện đi trên đường gặp ăn xin sẽ cho họ tiền lẻ, không cầu gì, chỉ mong được yên tâm. Nếu Chu Toản đi bên cạnh cô, mỗi lần đều sẽ cho nhiều hơn cô. Anh làm như vậy không phải xuất phát tự sự đồng tình, mà là bởi vì Kỳ Thiện tin tưởng, cho dù anh chắc chắn đối phương là tên lừa đảo, nhưng trước mặt cô cũng chỉ giả vờ như không biết. Thẩm Hiểu Tinh thường than thở Kỳ Thiện bị bọn họ bảo bọc đến mức không rành thế sự, có hiểu được bao nhiêu đạo lý đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Chu Toản trong mắt Kỳ Thiện hoàn toàn là phần tử vụ lợi.

Chẳng lẽ lý tưởng thực sự phải cần hiện thực gánh vác sao? Anh căn bản không tin trò kia của Kỳ Thiện, nhưng bằng lòng bảo vệ chuẩn tắc của cô.

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous